Cám Dỗ Chí Mạng
Chương 40: Giấc mơ bên cạnh người (3)
Mấy người đi theo bọn họ đều nhìn lại đây, nói là tò mò muốn nhìn thử xem bọn họ mua bưu thiếp gì.
Đây là một cách nói lễ phép, bốn người bọn họ cũng rất tôn trọng Trình Mục Vân, người được xem như một anh hùng lúc đó, trước khi làm gì hay muốn khám xét gì đều phải nói rất rõ ràng.
Ôn Hàn cũng rất để ý, đưa cho người ở phía sau, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm đối phương, cho đến khi người đàn ông kia xấu hổ mà đem bưu thiếp trả lại cho cô, "Rất xin lỗi, trên bưu thiếp này có một câu chuyện nhỏ của người xưa thật sự rất hấp dẫn, nhìn hơi lâu một chút?" Đối phương tùy tiện tìm lấy một cái cớ.
"Phải không?" Ôn Hàn lật nhìn bưu thiếp trong tay, "Anh cũng tin phật sao?"
Đối phương thành công bị cô gái đến từ Moscow này làm cho á khẩu.
Ôn Hàn đem tấm bưu thiếp bị làm cho nhàu nhĩ vuốt thẳng lại, mới nhìn thấy rõ toàn cảnh trên bưu thiếp, đó là toàn cảnh thành phố Sarnath. Cô nâng cánh tay lên, đưa lưng về phía mặt trời, muốn thấy rõ nét vẽ trên đó.
Dưới ánh mặt trời gần tháp Phật, một bóng người đứng giữa mặt cỏ trống trải, cách đó không xa còn có cây bồ đề che bớt ánh nắng mặt trời.
Sự thật đúng như người đàn ông kia nói, mặt trái của tấm bưu thiếp là một đoạn ngắn tiếng anh kể về câu chuyện xưa liên quan đến thành phố Sarnath và Phật giáo.
"Đó là một trong bốn thánh địa phật giáo lớn của Ấn Độ, sau Bồ Đề Đạo Tràng, là nơi đầu tiên ở đây bắt đầu giảng giải về biển khổ vô biên, thiện giả ác báo, nhân sinh luân hồi, cũng chính là nơi thu nhận năm vị tăng nhân đệ tử đầu tiên." Trình Mục Vân nhẹ giọng phiên dịch, "Từ đó về sau, Phật pháp và nhà sư đều đã có, Phật giáo ở Ấn Độ được bắt đầu như vậy."
Bốn thánh địa nổi tiếng của Phật Giáo nói riêng và của Ấn Độ nói chung là: Vườn Lâm Tỳ Ni (Lumbini) nơi Đức Phật giáng sanh, Bồ Đề Đạo Tràng (Bodh-Gaya) nơi Đức Phật thành đạo, Lộc Uyển (Sarnath) nơi Đức Phật chuyển pháp luân đầu tiên, và Câu Thi Na (Kusinagara) nơi Đức Phật nhập diệt.
"Thật ra..." Ôn Hàn giương mắt nhìn anh, "Em cũng muốn biết, bưu thiếp này có cái gì... không đặc biệt không? Trừ bỏ cảnh vật ở phía trên? Anh lấy chúng có lợi ích gì?"
"Hoàn toàn bởi vì em thích nên anh mới mua mà thôi." Trình Mục Vân cười cười, lắc đầu, "Không có gì đặc biệt cả, đúng rồi nếu nói cái gì đặc biệt thì anh nhớ rõ, Trung Quốc có hòa thượng Huyền Trang gì đó đi lấy kinh thư chính là ở Sarnath."
"Anh biết rõ em hỏi không phải là điển cố của Phật giáo." Cô thật sự nhìn vào anh.
Trình Mục Vân nhún vai, nở nụ cười, "Xem ra ở trong lòng em sự tin tưởng đối với anh đã xuống đến mức thấp nhất rồi."
Ôn Hàn nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh, lại bắt đầu hoài nghi phán đoán của chính mình, "Chẳng lẽ, bà chủ khách sạn kia thật sự là đến để chào tạm biệt anh thôi sao?"
"Cũng có thể xem là như vậy, nhưng cũng không hẳn thế."
Hai người bọn họ thật sự là rất cẩn thận, nói chuyện. Khi anh cùng Ôn Hàn nói chuyện, vẫn luôn duy trì tư thế rất thân mật, môi cùng lỗ tai của cô thường bị anh chạm vào, thật sự như là hai người yêu nhau đang nói chuyện yêu đương vậy.
"Anh nhất định là đang gạt em." Có cái gì đó dưới đáy lòng sục sôi khiến cô nghĩ như vậy, cô không nắm được rõ ràng, nhưng vẫn than thở, "Trở về Varanasi.. cũng không phải đơn thuần là vì muốn ở bên cạnh em?"
Trong đôi đồng tử màu đen huyền của cô hiện ra các loại phán đoán.
Đàn bò đi qua bên người cô đột nhiên ngửa cổ rống to.
Ôn Hàn theo phản xạ quay đầu lại, bị anh túm lấy cổ tay kéo qua, tránh thoát khỏi sự va chạm với đàn bò đó, lại rơi vào lồng ngực rộng của anh
Đường đi ở đây rất dơ bản, nơi nơi đều là nước bẩn cùng phân trâu bò, ngay đầu đường anh dùng môi ngăn lại những lời nghi ngờ của cô. Bên cạnh có người đàn ông đứng bên chiếc xe của mình ở góc đường, nói chiếc quần dài của mình bị làm cho bẩn, còn cười lớn dùng tiếng Anh nói chuyện.
Đoạn rẽ trong ngõ hẻm chật chội, nơi nơi đều là nơi mọi người có thể tùy ý giải quyết. Nơi này rất nhiều người đều không có khái niệm WC nói chi là các loại động vật, dưới lòng bàn chân nơi nơi đều là nước bẩn, chồng chất các loại phân súc vật... Thế nhưng khi anh hôn cô còn có thể ôm cô lên, để cho cô tránh thoát khỏi vũng nước bẩn dưới chân.
Nhưng bốn người đi theo giám thị Trình Mục vân sẽ không lưu loát như vậy, căn bản bọn họ còn ở nước láng giềng làm nhiệm vụ, bị cấp trên điều động khẩn cấp về đây phụ trách án tử liên quan tới người lãnh đạo cũ của tổ chức, "Trình Mục Vân". Cho nên đối với đất nước Ấn ĐỘ này chỉ mới bắt đầu tìm hiểu mà thôi.
Đây chắc là chuyện đùa, Sarnath, không phải là thánh địa phật giáo sao?
Như thế nào mà động vật bài tiết khắp nơi, còn có thể theo dòng nước chảy vào sông hằng.. Người phụ nữ duy nhất trong bốn người giám thị rõ ràng cảm thấy bản thân không khỏe. Đôi giày cao gót của cô ta đã dính đầy chất bẩn gì đó, nhíu mày buồn bực nhìn hai người phía trước trong tình cảnh này mà còn có thể hôn nhau cho được.
"Em yêu, hưởng thụ hiện tại mới là việc tốt nhất em nên làm." Trình Mục Vân nhẹ giọng nói, ôm cô đặt lên trên một bậc thang đi lên phía bờ sông Hằng, để cho giày của cô luôn được sạch sẽ.
"Anh hẳn là nên nói cho em biết, ít nhất là phải như vậy. Anh xem, anh đột nhiên bị Trần Uyên tố giác, nếu không phải em..."
"Nếu không phải em, anh cũng có cách thoát khỏi sự lên án của Trần Uyên." Hơi thở của Trình Mục Vân ngay tức thì vương vấn đề chóp mũi cô, "Tin tưởng anh, em có biết nếu em biết càng nhiều, càng khó trở lại cuộc sống bình thường không?"
"Vậy ít nhất anh phải nói cho em đây là cái gì?"
Ôn Hàn đem chiếc vòng cổ trên người kéo ra, giống như bùa hộ mệnh vậy. Vừa rồi ở trong phòng, anh cởi bỏ tất cả quần áo mọi thứ vướng bận trên người cô xuống, duy chỉ có thứ này là không tháo xuống.
Trình Mục Vân cười, lắc lắc đầu, dùng im lặng để kết thúc đoạn đối thoại. Anh đánh giá bốn phía, giúp cô đi tìm một người...
Vô số con thuyền sếp hàng nối đuôi nhau ở bên bờ sông, đang chờ khách đi thuyền. Ôn Hàn dựa vào trí nhớ, tìm được góc tường mà ông lão kia vẫn hay ăn ngủ ở đó.
Cô nhìn bốn phía xung quanh phát hiện không có ai, cũng không có khiến cho người ta cảm thấy cô nhìn quen mặt, xem ra ông già Ấn Độ được cô chúc phúc kia sớm đã hoàn thành tâm nguyện, tro cốt chảy vào sông Hằng.
Cô ngồi xổm người xuống, cùng giống như lần trước nhưng trước mặt giờ đây chỉ còn góc tường rách nát, trong không khí tràn ngập mùi bụi bẩn cùng với mùi hương tỏa ra từ người ngồi bên cạnh, rất thô ráp nhưng cũng rất chân thật.
"Từ khi em bước chân vào Nepal..." Ôn Hàn kinh ngạc nhìn cái góc đó, cười khổ, "Bên người không phải người xấu thì cũng chính là người bị đám người xấu hại chết. Mà ngay cả người xa lạ này... cũng đã chết, em bắt đầu hoài nghi chính mình có phải là tai họa hay không."
"Tin anh đi, ít nhất người đó chết một cách tự nhiên, cũng không liên quan gì đến em." Trình Mục Vân ngồi xổm xuống.
Cô gái bình thường bước vào những âm mưu lớn như thế này, thiện ác điên đảo khó phân biệt, cái chết nối gót tới không ngừng, nếu như là ở Moscow, tâm lý của cô nhất định cần phải thông suốt mới có tiếp tục sống một cuộc sống bình thường.
Sau đó có một sự ấm áp đang bao trùm lấy cô. Trình Mục Vân nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, "Em có biết lúc học đại học, anh học tốt nhất môn gì không?"
Điều này thành công rời sự chú ý của cô, khiến cho cô không hề còn cảm thấy thương cảm cho cái chết của một người Ấn Độ xa lạ nữa.
"Là môn toán." Anh dùng tiếng Nga nhẹ giọng nói.
Cô mở to hai mắt nhìn anh, "Thế mà bây giờ anh mới nói cho em biết." Từ buổi tối ở doanh địa kia nói chuyện phiếm cho tới trong ngôi đền khi anh cắt tóc quy y, anh đều làm bộ như không biết chút nào về chuyên ngành của cô.
"Lúc này mới thú vị, em cũng có thể cùng tôi nhớ lại một chút ít." Anh lười biếng đem mái tóc dài của cô quấn quanh ngón tay vài vòng...
Tiếng hò hét của cả một đám người phía sau cắt ngang đoạn hội thoại của bọn họ,
Vô số nhà sư khổ hạnh cũng tham gia đội ngũ, hấp dẫn nhiều khách du lịch, còn có rất nhiều người dân bản xứ vây xem. Sự việc ngày càng huyên náo, đám quá đen bay qua, lượn xuống dưới những dàn hỏa thiêu đang rực lửa và khói bụi.
Lòng hiếu kỳ khiến cho Ôn Hàn chạy nhanh tới, cố gắng đẩy đám người ra.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tưởng trước mắt khiến cho cô vội vàng lui về sau, những nhà sư này không có mặc quần áo gì che thân thể, thật sự làm cho người ta không dám nhìn nữa...
"NHư thế nào? Phát hiện ra dáng dấp của anh vẫn tốt nhất rồi sao?" Trình Mục Vân ở sau lưng cô cười trêu chọc, khi anh nói chuyện ánh mắt cũng nhìn về phía đám người kia, thong thả hoạt động bả vai của chính mình.
Tốt lắm, mọi thứ đều vẫn diễn ra như lẽ thường.
Đêm nay, hai người Trình Mục Vân đành phải ở dưới nhà tìm một khách sạn đã muốn đóng cửa để khoản đãi cho mấy người giám thị chính mình. Ôn Hàn ngồi ở cái bàn góc tối sát vách tường, trước mặt cô là bóng đèn nhỏ màu vàng lắc qua lắc lại, không có chụp đèn, phải dựa vào một dây sắt giắt ở trên bàn.
Mới đầu nội dung câu chuyện của bọn họ cũng rất hẹp. Nhưng sau lại phát hiện ra Trình Mục Vân cũng không có kiêng dè gì mà đề cập đến quá khứ của chính mình, mọi người dần dần cũng buông lỏng hơn.
Quan trọng là trong nhà trọ này có thể ăn thịt, thật sự là quá tốt rồi.
Đương nhiên vì đề phòng và cẩn thận, vẫn có hai người xách theo cặp lồng đựng cơm mua từ quán cơm đến đây ăn, không có hưởng dụng sự chiêu đãi của Trình Mục Vân.
Trình Mục Vân đi đến bếp lửa đặt ở giữa đại sảnh khách sạn, vươn tay, cơ hồ như chạm tới ngọn lửa để sưởi ấm vậy. Anh đưa lưng về phía mọi người, ánh lửa bao quanh con người anh như tỏa ra một vầng sáng.
"Các vị có nghĩ tới hay không, nếu trong bốn người các vị có một người là kẻ phản bội, trong căn phòng này sẽ phát sinh chuyện gì đây?" Trình MỤc Vân nhẹ giọng dùng tiếng Anh đặt câu hỏi.
Câu hỏi này vừa nói ra làm cho toàn bộ đại sảnh khách sạn tĩnh lặng như tờ.
Bóng dáng màu đen của anh hắt lên trên vách tường, giống như đang nhìn xuống nơi này.
"Ông Chủ Trình..." người phụ nữ duy nhất trong bốn người ho nhẹ một tiếng, nhẹ giọng nói, "Tôi vẫn muốn nhắc nhở anh, mỗi lời nói của anh đều được chúng tôi báo cáo lên cho cấp trên, tốt nhất anh nên cẩn thận một chút."
Trình Mục Vân nghiêng ngời, dưới ánh lửa mìm cười, "Hả? Thật sao?"
"Đương nhiên, có đôi khi tin tức không được truyền đi do người truyền đã quên là việc gì rồi..." Một trong người đàn ông cầm cặp lồng đựng cơm, ăn từng miếng vừa nói, "Ví dụ như hiện tại, tôi đã say rồi."
Lại có người nói tiếp, "Ông chủ Trình, anh xem, chúng tôi cũng không hiểu được rõ tổ chức hành động Moscow cũng như cái kẻ điên Phó Nhất Minh kia, cho nên cũng mời anh nói ít lời lại một chút, để chúng tôi cũng có thể thoái mái."
Cuối cùng một người cũng biểu lộ lập trường, "Nếu như theo cá nhân tôi mà nói, tôi cảm thấy đươc ai là nội gián thì tôi sẽ đưa hắn ta đi gặp thượng đế."
Bốn người này hiện tại đang tỏ rõ lập trường của chính mình. Chỉ cần Trình Mục Vân không lưu lại nhược điểm gì, bốn người bọn họ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ánh mắt Trình Mục Vân phản chiếu ngọn lửa rực cháy, anh cười, "Các vị chớ khẩn trương, tuy rằng cái mạng của tôi đây cũng rất đáng giá, nhưng tôi tin rằng vài vị đây cũng không dám tùy tiện bán nó đi đâu."
Anh rời khỏi chậu tham đi đến bên cạnh Ôn Hàn, người từ nãy giờ vẫn im lặng ăn cơm, cúi người nhẹ giọng dùng tiếng Nga nói với cô, "Ăn nhiều một chút em yêu, em xem, người em vừa gầy..."
Khi anh nói chuyện, ánh mắt dừng ở...
Khuôn mặt Ôn Hàn ửng hồng, cũng dùng tiếng Nga than thở, "Có đôi khi anh giống như một người đàn ông vô lại ở phía sau quán bar uống say không biết gì..."
Đoạn hội thoại của hai người tất nhiên là bốn người giám thị nghe hoàn toàn không hiểu gì.
Bọn họ trao đổi ánh mắt cho nhau, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Hiển nhiên vị cảnh sát lần đó biết rõ Trình Mục Vân và người bên cạnh đều là người Moscow, nhưng không có phái ra một người biết tiếng Nga để giám thị Trình Mục Vân, cũng đã chứng minh họ đã cho anh một con đường. Nhưng anh vẫn phải nằm trong sự kiểm soát của bọn họ, tất cả mọi người đều hi vọng có thể tìm ra được cái người được gọi là "nội gián" kia.
Trở lại căn phòng nhỏ kia cũng đã là 3h sáng.
Nội tâm Ôn Hàn bắt đầu mâu thuẫn, cô nhìn đồng hồ, giống như một điểm nhỏ trên bầu trời tối đên, đợi cho mặt trời lên, chính là ngày mai. Ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Cô trở mình, nhìn về phía cửa sổ nơi đầu giường, "Anh nghĩ cách gì để đối phó với Phó Nhất Minh và em gái của anh chưa?"
Trong phòng không có đền, Trình Mục Vân chỉ vẫy vẫy tay với cô, Ôn Hàn bò lên trên bệ cửa sổ.
Anh từ phía sau người lấy ra một vật, dưới ánh trăng trông bức tượng phật này rất chân thật, trên đó có thứ dính lên... giống như hình thù của xá lợi tử. Thật sự mà nói càng nhìn càng giống như thánh vật đó vậy, cô tuy rằng chưa có chạm qua nhưng cách lớp kính vẫn nhìn qua được hình dạng của các thánh vật này.
"Đây chính là một trong những gì anh lấy được trong sào huyệt của bọn nó ngày đó." Trình Mục Vân đưa cái tượng phật giống như thánh vật này bỏ vào trong tay của cô, "Đây là thánh vật xá lợi tử, vô giá."
Em xem người xuất gia chưa bao giờ nói dối.
Anh chưa từng lừa gạt Mạnh Lương Xuyên, anh đã nói đây chính là một bảo vật vô giá, bị anh tư tàng.
Phật tượng trong lòng bay tay cô như nặng nghìn cân.
Điều này đối với bất luận phật tử có vóc dáng như thế nào mà nói, đều nên thể hiện sự thành kính gì đó. Nhưng làm sao mà một hòa thượng đức cao vọng trọng trước khi hỏa táng lại để cho bức tượng phật được coi như thánh vật này lưu lạc khắp nơi....
"Mười năm trước, anh phá đường đường dây buôn lậu của nhóm buôn lậu đó, có rất nhiều món đồ quý giá..." Trình Mục Vân nâng mắt, nhìn món đồ trong lòng bàn tay cô, "Cái này là có giá trị nhất, nhưng sau khi anh rời khỏi đó anh đã cất giấu nó đi ở Moscow."
"Cất giấu?"
"Trong hồ sơ nộp lên cũng không có vật này. Mấy năm trước nó bị người ta lấy đi, lại rơi vào tay đám buôn lậu ở Nepal trong căn cứ kia."
"Cho nên anh mới phát hiện có nội gián?"
"Không." Trình Mục Vân cười đến như có như không, "Nó là vật mà anh lưu lại làm mồi nhử."
Có một thứ người ta gọi là cảm giác, anh mặc dù có thể nằm vùng trong ba năm, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ nhưng có thể nói loại cảm giác này đều dựa vào bản năng mà cảm nhận được chỗ nào không có sự nguy hiểm, cho nên ban đầu chỉ dựa vào loại cảm giác này anh đã xác nhận rõ là có nội gián.
Sau này nhờ cái bảo vật vô giá này đã xác nhận phỏng đoán của anh. Thật sự là phật tổ đã phù hộ. Kẻ địch có lòng tham cho nên sẽ ra tay cướp đi món đồ vật này.
"Bọn họ cho rằng anh đã buông bỏ tất cả mà anh chỉ là chờ cho bọn chúng lấy đi thứ này mà thôi." Trình MỤc Vân khoanh chân, dưới ánh trăng ngưng mắt nhìn phật tượng kia..
Chờ gặp thời, tận đến 9-10 năm.. Nhưng mà chờ đợi bao lâu cũng đều đáng giá.
Tất cả mọi thứ đều nằm trong kế hoạch, cái chết của Chu Khắc là nằm ngoài ý muốn. Nhưng cái chết của Chu Khắc đã chỉ ra bốn người có hiềm nghi nhất.
Người bạn cũng là người em gái của anh Trình Gia, bạn tốt nhiều năm Trần Uyên, còn có người lãnh đạo hiện tại Phó Nhất Minh và Tiểu Trang người luôn đi theo bên người Phó Nhất Minh. Chỉ có bốn người này, biết thân phận và tin tức của Chu Khắc.
Ôn Hàn lật qua lật lại phật tượng rồi trả lại cho Trình Mục Vân, "Anh không nên nói cho em biết nhiều như vậy."
Cô nhớ kỹ Trình Mục Vân từng nói, nếu cô tự mình biết càng nhiều thì lại càng có thể uy hiếp được rất nhiều người vô tội.
"Không, em yêu, anh cần em phải biết," TRình Mục Vân nắm lấy cằm của cô, để sát vào nhẹ gióng nói, "Lúc nãy trong giờ ăn cơm anh đã chuẩn bị loại huân hương tốt nhất cho bọn họ, chắc hẳn bọn họ bây giờ đều chìm đắm trong giấc mộng đẹp của dòng sông Hằng, sẽ không quan tâm em làm cái gì. Cho nên em yêu, em cầm cái bảo vật vô giá này đi ra khỏi phòng này, giấu ở bất kỳ nới nào mà em thích, chỉ có mình em mới biết được."
Trình Mục Vân quay lưng về phía ánh trăng, nhìn không ra biểu cảm gì.
Ôn Hàn há to miệng, cảm thấy bất ngờ, hai tay cô đang cầm bức tượng phật, cũng không dám dùng ngón tay nắm chặt lấy. Tuy rằng không biết Trình Mục Vân đang tình làm cái gì, thế nhưng cô theo bản năng bò xuống bệ cửa sổ, chân trần đi trên nhà cố gắng thật nhẹ, đi ra khỏi phòng này.
Trên hành long có gió, từ phía sau thổi tới, lúc này Trình Mục Vân đã giơ tay mở cánh cửa sổ ra.
Chiếc váy của Ôn Hàn bị thổi hất lên, cô quay đầu lại nhìn, thấy người đàn ông đang ngồi trên bệ cửa sổ gật đầu với cô.
Cô không do dự nữa, theo lời của anh chậm rãi đi xuống lầu. Trong hoàn cảnh này con người sẽ sinh ra bản năng sợ hãi, cô thở một cách nhẹ nhàng, để cho mình thật bình tĩnh, sau đó đi dọc theo cầu thang cẩn thận từng li từng tí, từng bậc từng bậc một đi xuống.
Đây là một cách nói lễ phép, bốn người bọn họ cũng rất tôn trọng Trình Mục Vân, người được xem như một anh hùng lúc đó, trước khi làm gì hay muốn khám xét gì đều phải nói rất rõ ràng.
Ôn Hàn cũng rất để ý, đưa cho người ở phía sau, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm đối phương, cho đến khi người đàn ông kia xấu hổ mà đem bưu thiếp trả lại cho cô, "Rất xin lỗi, trên bưu thiếp này có một câu chuyện nhỏ của người xưa thật sự rất hấp dẫn, nhìn hơi lâu một chút?" Đối phương tùy tiện tìm lấy một cái cớ.
"Phải không?" Ôn Hàn lật nhìn bưu thiếp trong tay, "Anh cũng tin phật sao?"
Đối phương thành công bị cô gái đến từ Moscow này làm cho á khẩu.
Ôn Hàn đem tấm bưu thiếp bị làm cho nhàu nhĩ vuốt thẳng lại, mới nhìn thấy rõ toàn cảnh trên bưu thiếp, đó là toàn cảnh thành phố Sarnath. Cô nâng cánh tay lên, đưa lưng về phía mặt trời, muốn thấy rõ nét vẽ trên đó.
Dưới ánh mặt trời gần tháp Phật, một bóng người đứng giữa mặt cỏ trống trải, cách đó không xa còn có cây bồ đề che bớt ánh nắng mặt trời.
Sự thật đúng như người đàn ông kia nói, mặt trái của tấm bưu thiếp là một đoạn ngắn tiếng anh kể về câu chuyện xưa liên quan đến thành phố Sarnath và Phật giáo.
"Đó là một trong bốn thánh địa phật giáo lớn của Ấn Độ, sau Bồ Đề Đạo Tràng, là nơi đầu tiên ở đây bắt đầu giảng giải về biển khổ vô biên, thiện giả ác báo, nhân sinh luân hồi, cũng chính là nơi thu nhận năm vị tăng nhân đệ tử đầu tiên." Trình Mục Vân nhẹ giọng phiên dịch, "Từ đó về sau, Phật pháp và nhà sư đều đã có, Phật giáo ở Ấn Độ được bắt đầu như vậy."
Bốn thánh địa nổi tiếng của Phật Giáo nói riêng và của Ấn Độ nói chung là: Vườn Lâm Tỳ Ni (Lumbini) nơi Đức Phật giáng sanh, Bồ Đề Đạo Tràng (Bodh-Gaya) nơi Đức Phật thành đạo, Lộc Uyển (Sarnath) nơi Đức Phật chuyển pháp luân đầu tiên, và Câu Thi Na (Kusinagara) nơi Đức Phật nhập diệt.
"Thật ra..." Ôn Hàn giương mắt nhìn anh, "Em cũng muốn biết, bưu thiếp này có cái gì... không đặc biệt không? Trừ bỏ cảnh vật ở phía trên? Anh lấy chúng có lợi ích gì?"
"Hoàn toàn bởi vì em thích nên anh mới mua mà thôi." Trình Mục Vân cười cười, lắc đầu, "Không có gì đặc biệt cả, đúng rồi nếu nói cái gì đặc biệt thì anh nhớ rõ, Trung Quốc có hòa thượng Huyền Trang gì đó đi lấy kinh thư chính là ở Sarnath."
"Anh biết rõ em hỏi không phải là điển cố của Phật giáo." Cô thật sự nhìn vào anh.
Trình Mục Vân nhún vai, nở nụ cười, "Xem ra ở trong lòng em sự tin tưởng đối với anh đã xuống đến mức thấp nhất rồi."
Ôn Hàn nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh, lại bắt đầu hoài nghi phán đoán của chính mình, "Chẳng lẽ, bà chủ khách sạn kia thật sự là đến để chào tạm biệt anh thôi sao?"
"Cũng có thể xem là như vậy, nhưng cũng không hẳn thế."
Hai người bọn họ thật sự là rất cẩn thận, nói chuyện. Khi anh cùng Ôn Hàn nói chuyện, vẫn luôn duy trì tư thế rất thân mật, môi cùng lỗ tai của cô thường bị anh chạm vào, thật sự như là hai người yêu nhau đang nói chuyện yêu đương vậy.
"Anh nhất định là đang gạt em." Có cái gì đó dưới đáy lòng sục sôi khiến cô nghĩ như vậy, cô không nắm được rõ ràng, nhưng vẫn than thở, "Trở về Varanasi.. cũng không phải đơn thuần là vì muốn ở bên cạnh em?"
Trong đôi đồng tử màu đen huyền của cô hiện ra các loại phán đoán.
Đàn bò đi qua bên người cô đột nhiên ngửa cổ rống to.
Ôn Hàn theo phản xạ quay đầu lại, bị anh túm lấy cổ tay kéo qua, tránh thoát khỏi sự va chạm với đàn bò đó, lại rơi vào lồng ngực rộng của anh
Đường đi ở đây rất dơ bản, nơi nơi đều là nước bẩn cùng phân trâu bò, ngay đầu đường anh dùng môi ngăn lại những lời nghi ngờ của cô. Bên cạnh có người đàn ông đứng bên chiếc xe của mình ở góc đường, nói chiếc quần dài của mình bị làm cho bẩn, còn cười lớn dùng tiếng Anh nói chuyện.
Đoạn rẽ trong ngõ hẻm chật chội, nơi nơi đều là nơi mọi người có thể tùy ý giải quyết. Nơi này rất nhiều người đều không có khái niệm WC nói chi là các loại động vật, dưới lòng bàn chân nơi nơi đều là nước bẩn, chồng chất các loại phân súc vật... Thế nhưng khi anh hôn cô còn có thể ôm cô lên, để cho cô tránh thoát khỏi vũng nước bẩn dưới chân.
Nhưng bốn người đi theo giám thị Trình Mục vân sẽ không lưu loát như vậy, căn bản bọn họ còn ở nước láng giềng làm nhiệm vụ, bị cấp trên điều động khẩn cấp về đây phụ trách án tử liên quan tới người lãnh đạo cũ của tổ chức, "Trình Mục Vân". Cho nên đối với đất nước Ấn ĐỘ này chỉ mới bắt đầu tìm hiểu mà thôi.
Đây chắc là chuyện đùa, Sarnath, không phải là thánh địa phật giáo sao?
Như thế nào mà động vật bài tiết khắp nơi, còn có thể theo dòng nước chảy vào sông hằng.. Người phụ nữ duy nhất trong bốn người giám thị rõ ràng cảm thấy bản thân không khỏe. Đôi giày cao gót của cô ta đã dính đầy chất bẩn gì đó, nhíu mày buồn bực nhìn hai người phía trước trong tình cảnh này mà còn có thể hôn nhau cho được.
"Em yêu, hưởng thụ hiện tại mới là việc tốt nhất em nên làm." Trình Mục Vân nhẹ giọng nói, ôm cô đặt lên trên một bậc thang đi lên phía bờ sông Hằng, để cho giày của cô luôn được sạch sẽ.
"Anh hẳn là nên nói cho em biết, ít nhất là phải như vậy. Anh xem, anh đột nhiên bị Trần Uyên tố giác, nếu không phải em..."
"Nếu không phải em, anh cũng có cách thoát khỏi sự lên án của Trần Uyên." Hơi thở của Trình Mục Vân ngay tức thì vương vấn đề chóp mũi cô, "Tin tưởng anh, em có biết nếu em biết càng nhiều, càng khó trở lại cuộc sống bình thường không?"
"Vậy ít nhất anh phải nói cho em đây là cái gì?"
Ôn Hàn đem chiếc vòng cổ trên người kéo ra, giống như bùa hộ mệnh vậy. Vừa rồi ở trong phòng, anh cởi bỏ tất cả quần áo mọi thứ vướng bận trên người cô xuống, duy chỉ có thứ này là không tháo xuống.
Trình Mục Vân cười, lắc lắc đầu, dùng im lặng để kết thúc đoạn đối thoại. Anh đánh giá bốn phía, giúp cô đi tìm một người...
Vô số con thuyền sếp hàng nối đuôi nhau ở bên bờ sông, đang chờ khách đi thuyền. Ôn Hàn dựa vào trí nhớ, tìm được góc tường mà ông lão kia vẫn hay ăn ngủ ở đó.
Cô nhìn bốn phía xung quanh phát hiện không có ai, cũng không có khiến cho người ta cảm thấy cô nhìn quen mặt, xem ra ông già Ấn Độ được cô chúc phúc kia sớm đã hoàn thành tâm nguyện, tro cốt chảy vào sông Hằng.
Cô ngồi xổm người xuống, cùng giống như lần trước nhưng trước mặt giờ đây chỉ còn góc tường rách nát, trong không khí tràn ngập mùi bụi bẩn cùng với mùi hương tỏa ra từ người ngồi bên cạnh, rất thô ráp nhưng cũng rất chân thật.
"Từ khi em bước chân vào Nepal..." Ôn Hàn kinh ngạc nhìn cái góc đó, cười khổ, "Bên người không phải người xấu thì cũng chính là người bị đám người xấu hại chết. Mà ngay cả người xa lạ này... cũng đã chết, em bắt đầu hoài nghi chính mình có phải là tai họa hay không."
"Tin anh đi, ít nhất người đó chết một cách tự nhiên, cũng không liên quan gì đến em." Trình Mục Vân ngồi xổm xuống.
Cô gái bình thường bước vào những âm mưu lớn như thế này, thiện ác điên đảo khó phân biệt, cái chết nối gót tới không ngừng, nếu như là ở Moscow, tâm lý của cô nhất định cần phải thông suốt mới có tiếp tục sống một cuộc sống bình thường.
Sau đó có một sự ấm áp đang bao trùm lấy cô. Trình Mục Vân nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, "Em có biết lúc học đại học, anh học tốt nhất môn gì không?"
Điều này thành công rời sự chú ý của cô, khiến cho cô không hề còn cảm thấy thương cảm cho cái chết của một người Ấn Độ xa lạ nữa.
"Là môn toán." Anh dùng tiếng Nga nhẹ giọng nói.
Cô mở to hai mắt nhìn anh, "Thế mà bây giờ anh mới nói cho em biết." Từ buổi tối ở doanh địa kia nói chuyện phiếm cho tới trong ngôi đền khi anh cắt tóc quy y, anh đều làm bộ như không biết chút nào về chuyên ngành của cô.
"Lúc này mới thú vị, em cũng có thể cùng tôi nhớ lại một chút ít." Anh lười biếng đem mái tóc dài của cô quấn quanh ngón tay vài vòng...
Tiếng hò hét của cả một đám người phía sau cắt ngang đoạn hội thoại của bọn họ,
Vô số nhà sư khổ hạnh cũng tham gia đội ngũ, hấp dẫn nhiều khách du lịch, còn có rất nhiều người dân bản xứ vây xem. Sự việc ngày càng huyên náo, đám quá đen bay qua, lượn xuống dưới những dàn hỏa thiêu đang rực lửa và khói bụi.
Lòng hiếu kỳ khiến cho Ôn Hàn chạy nhanh tới, cố gắng đẩy đám người ra.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tưởng trước mắt khiến cho cô vội vàng lui về sau, những nhà sư này không có mặc quần áo gì che thân thể, thật sự làm cho người ta không dám nhìn nữa...
"NHư thế nào? Phát hiện ra dáng dấp của anh vẫn tốt nhất rồi sao?" Trình Mục Vân ở sau lưng cô cười trêu chọc, khi anh nói chuyện ánh mắt cũng nhìn về phía đám người kia, thong thả hoạt động bả vai của chính mình.
Tốt lắm, mọi thứ đều vẫn diễn ra như lẽ thường.
Đêm nay, hai người Trình Mục Vân đành phải ở dưới nhà tìm một khách sạn đã muốn đóng cửa để khoản đãi cho mấy người giám thị chính mình. Ôn Hàn ngồi ở cái bàn góc tối sát vách tường, trước mặt cô là bóng đèn nhỏ màu vàng lắc qua lắc lại, không có chụp đèn, phải dựa vào một dây sắt giắt ở trên bàn.
Mới đầu nội dung câu chuyện của bọn họ cũng rất hẹp. Nhưng sau lại phát hiện ra Trình Mục Vân cũng không có kiêng dè gì mà đề cập đến quá khứ của chính mình, mọi người dần dần cũng buông lỏng hơn.
Quan trọng là trong nhà trọ này có thể ăn thịt, thật sự là quá tốt rồi.
Đương nhiên vì đề phòng và cẩn thận, vẫn có hai người xách theo cặp lồng đựng cơm mua từ quán cơm đến đây ăn, không có hưởng dụng sự chiêu đãi của Trình Mục Vân.
Trình Mục Vân đi đến bếp lửa đặt ở giữa đại sảnh khách sạn, vươn tay, cơ hồ như chạm tới ngọn lửa để sưởi ấm vậy. Anh đưa lưng về phía mọi người, ánh lửa bao quanh con người anh như tỏa ra một vầng sáng.
"Các vị có nghĩ tới hay không, nếu trong bốn người các vị có một người là kẻ phản bội, trong căn phòng này sẽ phát sinh chuyện gì đây?" Trình MỤc Vân nhẹ giọng dùng tiếng Anh đặt câu hỏi.
Câu hỏi này vừa nói ra làm cho toàn bộ đại sảnh khách sạn tĩnh lặng như tờ.
Bóng dáng màu đen của anh hắt lên trên vách tường, giống như đang nhìn xuống nơi này.
"Ông Chủ Trình..." người phụ nữ duy nhất trong bốn người ho nhẹ một tiếng, nhẹ giọng nói, "Tôi vẫn muốn nhắc nhở anh, mỗi lời nói của anh đều được chúng tôi báo cáo lên cho cấp trên, tốt nhất anh nên cẩn thận một chút."
Trình Mục Vân nghiêng ngời, dưới ánh lửa mìm cười, "Hả? Thật sao?"
"Đương nhiên, có đôi khi tin tức không được truyền đi do người truyền đã quên là việc gì rồi..." Một trong người đàn ông cầm cặp lồng đựng cơm, ăn từng miếng vừa nói, "Ví dụ như hiện tại, tôi đã say rồi."
Lại có người nói tiếp, "Ông chủ Trình, anh xem, chúng tôi cũng không hiểu được rõ tổ chức hành động Moscow cũng như cái kẻ điên Phó Nhất Minh kia, cho nên cũng mời anh nói ít lời lại một chút, để chúng tôi cũng có thể thoái mái."
Cuối cùng một người cũng biểu lộ lập trường, "Nếu như theo cá nhân tôi mà nói, tôi cảm thấy đươc ai là nội gián thì tôi sẽ đưa hắn ta đi gặp thượng đế."
Bốn người này hiện tại đang tỏ rõ lập trường của chính mình. Chỉ cần Trình Mục Vân không lưu lại nhược điểm gì, bốn người bọn họ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ánh mắt Trình Mục Vân phản chiếu ngọn lửa rực cháy, anh cười, "Các vị chớ khẩn trương, tuy rằng cái mạng của tôi đây cũng rất đáng giá, nhưng tôi tin rằng vài vị đây cũng không dám tùy tiện bán nó đi đâu."
Anh rời khỏi chậu tham đi đến bên cạnh Ôn Hàn, người từ nãy giờ vẫn im lặng ăn cơm, cúi người nhẹ giọng dùng tiếng Nga nói với cô, "Ăn nhiều một chút em yêu, em xem, người em vừa gầy..."
Khi anh nói chuyện, ánh mắt dừng ở...
Khuôn mặt Ôn Hàn ửng hồng, cũng dùng tiếng Nga than thở, "Có đôi khi anh giống như một người đàn ông vô lại ở phía sau quán bar uống say không biết gì..."
Đoạn hội thoại của hai người tất nhiên là bốn người giám thị nghe hoàn toàn không hiểu gì.
Bọn họ trao đổi ánh mắt cho nhau, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Hiển nhiên vị cảnh sát lần đó biết rõ Trình Mục Vân và người bên cạnh đều là người Moscow, nhưng không có phái ra một người biết tiếng Nga để giám thị Trình Mục Vân, cũng đã chứng minh họ đã cho anh một con đường. Nhưng anh vẫn phải nằm trong sự kiểm soát của bọn họ, tất cả mọi người đều hi vọng có thể tìm ra được cái người được gọi là "nội gián" kia.
Trở lại căn phòng nhỏ kia cũng đã là 3h sáng.
Nội tâm Ôn Hàn bắt đầu mâu thuẫn, cô nhìn đồng hồ, giống như một điểm nhỏ trên bầu trời tối đên, đợi cho mặt trời lên, chính là ngày mai. Ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Cô trở mình, nhìn về phía cửa sổ nơi đầu giường, "Anh nghĩ cách gì để đối phó với Phó Nhất Minh và em gái của anh chưa?"
Trong phòng không có đền, Trình Mục Vân chỉ vẫy vẫy tay với cô, Ôn Hàn bò lên trên bệ cửa sổ.
Anh từ phía sau người lấy ra một vật, dưới ánh trăng trông bức tượng phật này rất chân thật, trên đó có thứ dính lên... giống như hình thù của xá lợi tử. Thật sự mà nói càng nhìn càng giống như thánh vật đó vậy, cô tuy rằng chưa có chạm qua nhưng cách lớp kính vẫn nhìn qua được hình dạng của các thánh vật này.
"Đây chính là một trong những gì anh lấy được trong sào huyệt của bọn nó ngày đó." Trình Mục Vân đưa cái tượng phật giống như thánh vật này bỏ vào trong tay của cô, "Đây là thánh vật xá lợi tử, vô giá."
Em xem người xuất gia chưa bao giờ nói dối.
Anh chưa từng lừa gạt Mạnh Lương Xuyên, anh đã nói đây chính là một bảo vật vô giá, bị anh tư tàng.
Phật tượng trong lòng bay tay cô như nặng nghìn cân.
Điều này đối với bất luận phật tử có vóc dáng như thế nào mà nói, đều nên thể hiện sự thành kính gì đó. Nhưng làm sao mà một hòa thượng đức cao vọng trọng trước khi hỏa táng lại để cho bức tượng phật được coi như thánh vật này lưu lạc khắp nơi....
"Mười năm trước, anh phá đường đường dây buôn lậu của nhóm buôn lậu đó, có rất nhiều món đồ quý giá..." Trình Mục Vân nâng mắt, nhìn món đồ trong lòng bàn tay cô, "Cái này là có giá trị nhất, nhưng sau khi anh rời khỏi đó anh đã cất giấu nó đi ở Moscow."
"Cất giấu?"
"Trong hồ sơ nộp lên cũng không có vật này. Mấy năm trước nó bị người ta lấy đi, lại rơi vào tay đám buôn lậu ở Nepal trong căn cứ kia."
"Cho nên anh mới phát hiện có nội gián?"
"Không." Trình Mục Vân cười đến như có như không, "Nó là vật mà anh lưu lại làm mồi nhử."
Có một thứ người ta gọi là cảm giác, anh mặc dù có thể nằm vùng trong ba năm, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ nhưng có thể nói loại cảm giác này đều dựa vào bản năng mà cảm nhận được chỗ nào không có sự nguy hiểm, cho nên ban đầu chỉ dựa vào loại cảm giác này anh đã xác nhận rõ là có nội gián.
Sau này nhờ cái bảo vật vô giá này đã xác nhận phỏng đoán của anh. Thật sự là phật tổ đã phù hộ. Kẻ địch có lòng tham cho nên sẽ ra tay cướp đi món đồ vật này.
"Bọn họ cho rằng anh đã buông bỏ tất cả mà anh chỉ là chờ cho bọn chúng lấy đi thứ này mà thôi." Trình MỤc Vân khoanh chân, dưới ánh trăng ngưng mắt nhìn phật tượng kia..
Chờ gặp thời, tận đến 9-10 năm.. Nhưng mà chờ đợi bao lâu cũng đều đáng giá.
Tất cả mọi thứ đều nằm trong kế hoạch, cái chết của Chu Khắc là nằm ngoài ý muốn. Nhưng cái chết của Chu Khắc đã chỉ ra bốn người có hiềm nghi nhất.
Người bạn cũng là người em gái của anh Trình Gia, bạn tốt nhiều năm Trần Uyên, còn có người lãnh đạo hiện tại Phó Nhất Minh và Tiểu Trang người luôn đi theo bên người Phó Nhất Minh. Chỉ có bốn người này, biết thân phận và tin tức của Chu Khắc.
Ôn Hàn lật qua lật lại phật tượng rồi trả lại cho Trình Mục Vân, "Anh không nên nói cho em biết nhiều như vậy."
Cô nhớ kỹ Trình Mục Vân từng nói, nếu cô tự mình biết càng nhiều thì lại càng có thể uy hiếp được rất nhiều người vô tội.
"Không, em yêu, anh cần em phải biết," TRình Mục Vân nắm lấy cằm của cô, để sát vào nhẹ gióng nói, "Lúc nãy trong giờ ăn cơm anh đã chuẩn bị loại huân hương tốt nhất cho bọn họ, chắc hẳn bọn họ bây giờ đều chìm đắm trong giấc mộng đẹp của dòng sông Hằng, sẽ không quan tâm em làm cái gì. Cho nên em yêu, em cầm cái bảo vật vô giá này đi ra khỏi phòng này, giấu ở bất kỳ nới nào mà em thích, chỉ có mình em mới biết được."
Trình Mục Vân quay lưng về phía ánh trăng, nhìn không ra biểu cảm gì.
Ôn Hàn há to miệng, cảm thấy bất ngờ, hai tay cô đang cầm bức tượng phật, cũng không dám dùng ngón tay nắm chặt lấy. Tuy rằng không biết Trình Mục Vân đang tình làm cái gì, thế nhưng cô theo bản năng bò xuống bệ cửa sổ, chân trần đi trên nhà cố gắng thật nhẹ, đi ra khỏi phòng này.
Trên hành long có gió, từ phía sau thổi tới, lúc này Trình Mục Vân đã giơ tay mở cánh cửa sổ ra.
Chiếc váy của Ôn Hàn bị thổi hất lên, cô quay đầu lại nhìn, thấy người đàn ông đang ngồi trên bệ cửa sổ gật đầu với cô.
Cô không do dự nữa, theo lời của anh chậm rãi đi xuống lầu. Trong hoàn cảnh này con người sẽ sinh ra bản năng sợ hãi, cô thở một cách nhẹ nhàng, để cho mình thật bình tĩnh, sau đó đi dọc theo cầu thang cẩn thận từng li từng tí, từng bậc từng bậc một đi xuống.
Bình luận truyện