Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 147



Đem toàn bộ thức ăn trên bàn ăn sạch, Tần Tường vuốt cái bụng không còn chống đỡ nổi, không khỏi cảm thán vài tiếng. Nếu mỗi ngày ăn như vậy dạ dày sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ? Tần Tường quyết định nói cho Lăng Tịch lần sau làm ít một chút.

Ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, Tần Tường nghĩ hôm nay có hẹn người bàn chuyện làm ăn, sau đó đi đến phòng thay đổi bộ quần áo, chuẩn bị ra ngoài. Đi tới cửa, nghĩ đến còn chưa có nói cho Lăng Tịch, Tần Tường liền trở lại.

Nam nhân giờ phút này đang chà lau lan can ban công, mà ngay cả một cái góc nhỏ cũng không bỏ qua. Nhìn thái độ nam nhân nghiêm túc làm cho Tần Tường hơi chút sửng sốt. Hắn nói cho nam nhân làm bảo mẫu, hơn phân nửa mục đích của hắn, là muốn đùa người nam nhân này, đợi thời cơ lại lừa gạt nam nhân lên trên giường làm tình đi.

Dù sao mục đích của hắn, chính là muốn tra tấn người nam nhân này. Còn nam nhân làm bao nhiêu việc, hắn cũng không thèm để ý. Bất quá nhìn đến thần thái nghiêm túc của nam nhân, hắn thậm chí có loại cảm giác kỳ quái -- nếu để cho người nam nhân này ở lại bên cạnh hắn chiếu cố cuộc sống hàng ngày, tựa hồ cũng không tệ lắm.

Hắn nhất định là điên rồi, mới có ý niệm đó trong đầu! Ngay lúc Tần Tường con đang suy nghĩ, nam nhân đem khăn cầm trong tay đặt ở lan can, hướng về Tần Tường mở miệng,

"Làm sao vậy? Tần Tường, tìm ta có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì."

"À."

Khi nhìn đến nam nhân kia đôi mắt có chút mơ hồ, Tần Tường chần chờ trong chốc lát, nói ra mục đích mình tới,

"Cái kia... Lăng Tịch, ta hiện tại ra ngoài, phỏng chừng khuya mới trở về. Ngươi đem phòng ở quét dọn xong, liền trực tiếp trở về đi, ngày mai qua tiếp."

"Vâng, được."

Mắt nhìn Tần Tường rời đi, nam nhân lại bổ sung một câu,

"Tần Tường, nhớ rõ uống ít rượu thôi."

Nói chuyện làm ăn  tránh không được xã giao, cũng không biết Tần Tường tửu lượng bao nhiêu, nhưng sợ Tần Tường uống nhiều sẽ có vấn đề cho dạ dày, nam nhân nhắc nhở một tiếng. Còn có, vừa rồi Tần Tường gọi một tiếng " Lăng Tịch " làm cho nam nhân cảm thấy rất vui vẻ. Bất quá là một cái xưng hô mà thôi, theo lý cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng tốt xấu, cũng vẫn hơn gọi "Này "

"Nhiều chuyện!"

Nghe được nam nhân dặn dò, Tần Tường dừng lại một chút, rồi lập tức đi nhanh ra cửa. Đợi đóng cửa lại, Tần Tường đang vẻ mặt nghiêm túc đã thay đổi thành thoải mái. Vừa rồi nam nhân kia một tiếng dặn dò, làm cho hắn cảm thấy được rất thân thiết. Xem ra, bảo mẫu này, cũng không tệ.

Đem phòng toàn bộ quét dọn xong, nam nhân lại lấy giấy ghi chép một chút. Như vậy, Tần Tường cũng không cần mất công tìm kiếm vật dụng trong nhà.

Đến khi làm xong việc, nam nhân lại cẩn thận kiểm tra một lần, xem có điều gì sai sót hay không, thấy không có gì sai lầm, nam nhân mới đóng cửa trở về nhà.

Mấy ngày kế tiếp, Tần Tường bề bộn nhiều việc, thường rời giường là nhanh thay quần áo đi ngay. Cho nên, bữa sáng bị bỏ qua.

Nhìn Tần Tường có một chút mỏi mệt, nam nhân không khỏi có chút đau lòng, nhưng cũng không dám hỏi sự tình, chỉ có thể làm sẵn một phần ăn sáng cho Tần Tường mang theo.

Khi nhìn thấy nam nhân cố ý làm bữa sáng, Tần Tường sửng sốt, sau đó không nói một lời chỉ tiếp nhận ý tốt của nam nhân, liền vội vàng đi. Hai người cũng không nói với nhau được mấy câu.

Bởi vì Tần Tường quá mức bận rộn, mấy ngày này công việc của nam nhân cũng giống ngày đầu tiên, chỉ cần dọn dẹp một chút rồi về thẳng nhà.

Mặc dù như thế, nhưng nam nhân cũng không có nhàn hạ, như trước mỗi ngày đi nhà Tần Tường, ngoaig đưa bữa sáng, cũng viết giấy dặn dò ít câu, đa số là nói hắn chú ý thân thể, đừng làm quá mức mệt nhọc.

Nếu Tần Tường không thích phương thức này, tự nhiên sẽ đem tờ giấy vứt bỏ... Bất quá, khi giặt quần áo, nam nhân phát giác túi áo Tần Tường vẫn còn tờ giấy chỉnh tề.

Mỗi ngày, nam nhân đều giống nhau đến nhà Tần Tường rồi trở về nhà mình.

Nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn nói muốn uống canh gà, nam nhân cố ý đi mua một con gà ác, sau đó lại mua một ít đồ ăn.

Khi Lăng Tịch đi đến dưới lầu, thì phát giác, đứng ở trước cửa nhà là một bóng dáng quen thuộc. Nam nhân ngừng lại, nhìn về phía người kia. Người kia không có mở miệng, nhưng ánh mắt nóng rực, làm cho nam nhân có điểm không được tự nhiên. Chần chờ trong chốc lát, nam nhân mang túi to đi lên lầu.

Nơi này là nhà của mình, nên nam nhân quyết không có tránh né.

Đi lên lầu, nam nhân vẻ mặt bình tĩnh đi đến cửa nhà, cũng không có nhìn về phía Lăng Duệ luôn luôn theo dõi mình. Nam nhân cũng không có chào hỏi, mà là làm như một người xa lạ, không dừng lại chút nào. Đem túi cầm trong tay để trên mặt đất, lấy ra chìa khóa mở cửa phòng.

"Này! Ngươi không thấy được ta sao?"

Hắn lớn như vậy đứng ở chỗ này, mà nam nhân lại làm bộ không có nhìn thấy hắn, làm cho hắn cảm thấy được rất không thích, rất muốn nổi nóng.

"Thấy được."

Nam nhân bình tĩnh trả lời một tiếng, cũng không có xoay người lại nhìn Lăng Duệ. Nam nhân cầm túi đi vào, cũng chuẩn bị đem cửa phòng đóng lại. Lăng Duệ lấy tay ngăn trở.

"Không tính mời ta vào nhà ngồi một chút sao?"

Nam nhân này sao lại thế này?! Không chỉ có không nhìn hắn, còn không có định mời hắn vào. Lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân lạnh lùng, Lăng Duệ cảm thấy rất bực không vui.

"Không có."

Nam nhân rất bình tĩnh lên tiếng, ánh mắt cũng không hề nhìn Lăng Duệ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện