Cấm Đoạn Chi Luyến
Chương 177
Nhìn đến Trọng Thần cẩn thận hỏi, Lăng Tịch mỉm cười, đáp:
"Hợp đồng ta có nhìn kỹ qua, không có vấn đề gì."
Nghĩ đến lần trước là Tần Tường sử dụng kế lừa mình, hơn nữa nam nhân cảm thấy được có lỗi đối với Tần Tường, cho nên sự tình kia, cũng liền không giải quyết được gì.
Mà lần này Triệu Cương, là người xa lạ, không có bất cứ thù oán gì, nơi đó là công ty giải trí rất lớn, cũng rất nhiều danh tiếng, không lý nào lại lừa gạt người. Duy nhất làm cho nam nhân lo lắng, là sợ Bạch Tiểu Hàn sẽ chịu không nổi khổ cực.
Tuy rằng Bạch Tiểu Hàn tuổi không còn nhỏ, nhưng ở trong mắt của nam nhân, Bạch Tiểu Hàn vẫn là đứa trẻ.
Bất quá, cũng là phải để một mình Bạch Tiểu Hàn ra ngoài học hỏi. Nam nhân sâu kín thở dài, đặt tay lên bàn tay Tiểu Hàn, cũng chậm rãi nắm lại cùng nhau.
Trọng Thần chớp mắt vài cái, ở trong lòng tự hỏi nên đi an ủi nam nhân như thế nào.
Bạch Tiểu Hàn có lẽ không quá thông minh, nhưng lại có chút chấp nhất đối với nam nhân này. Nam nhân không cho dù có muốn hắn cũng không dám làm. Nếu Bạch Tiểu Hàn thật sự muốn đi diễn, mà người nam nhân này dường như rất kỳ vọng, tin tưởng, Bạch Tiểu Hàn không vì cái gì khác, cho dù là vì người nam nhân này kỳ vọng, cũng sẽ đem chuyện này làm tốt.
Nghĩ đến đây, Trọng Thần ở một bên nhẹ giọng trấn an nói:
"Nếu không vấn đề gì, vậy anh cũng đừng quá lo lắng, ta tin tưởng, Tiểu Hàn sẽ làm rất tốt, hắn sẽ không phụ kỳ vọng của anh đâu."
"Vâng, hy vọng như thế."
Trọng Thần nói rất nhẹ nhàng, làm cho nam nhân an tâm không ít.
"Ba, con ăn xong rồi. Các người đang nói chuyện gì? Con cũng muốn nghe."
"Chúng ta đang nói việc con phải đi đóng phim."
Không đợi nam nhân trả lời, Trọng Thần liền rất tự nhiên đáp,
"Tiểu Hàn, chúc mừng con, có thể đi đóng phim. Bất quá, con nhớ rõ phải ngoan một chút, cố gắng một chút mà đi học hỏi, đừng làm cho ba của con lo lắng, biết không?"
"Đã biết."
"Ha ha."
Nghe được Bạch Tiểu Hàn ngoan ngoãn đáp lại, nam nhân cười sờ sờ đầu Bạch Tiểu Hàn, sau đó nhìn về phía đối diện
"Trọng Thần, nếu... Nếu có chuyện gì cần trợ giúp, nhất định phải nhớ rõ tìm ta."
Cho dù là không giúp được Trọng Thần, có thể ở một bên cùng hắn chia sẻ, an ủi hắn, coi như là làm một việc mà bằng hữu phải làm.
"... Vâng."
Trầm mặc một hồi, Trọng Thần vẫn gật đầu, chỉ là ánh mắt của hắn, có chút trốn tránh.
"Tốt lắm, nếu Tiểu Hàn đã ăn xong rồi, ta cũng cần phải trở về, còn phải đi thay hắn thu dọn đồ đạc. Trọng Thần, ngươi sớm một chút trở về mà nghỉ ngơi một lát, biết không?"
"Vâng, đã biết, anh đi trước đi, ta ngồi thêm chốc lát."
"Vâng, ta đây đi trước tính tiền, ngươi nhớ rõ sớm một chút về nghỉ ngơi, mấy ngày nữa ta lại đi thăm ngươi, nhớ rõ nghe điện thoại."
Nam nhân cùng Trọng Thần dặn dò một tiếng, sau đó mang theo Bạch Tiểu Hàn đi quầy tính tiền, rồi quay lại nhìn Trọng Thần lên tiếng chào từ biệt, mới rời quán cơm.
Trọng Thần hiện tại không muốn về nhà.... Hắn không muốn đi, tuyệt không muốn.
Hắn muốn tùy tiện đi đâu đó một chút, vừa để tiêu hóa thức ăn, lại có thể phơi nắng cũng muốn nhìn ánh sáng, cảm thụ náo nhiệt trên đường.
Hắn rất cảm kích nam nhân để ý cảm thụ của hắn, nhưng mà nếu có thể, hắn không cần nam nhân đối đãi như vậy. Hắn hy vọng, nam nhân cái gì cũng không biết, như trước cùng hắn ở chung, mà không phải giống như bây giờ, nói cái gì làm cái gì cũng phải cẩn thận nghĩ rồi mới nói.
Trải qua chuyện lần này, hắn cùng nam nhân có lẽ không còn tự nhiên như trước đây, đối với hắn mà nói, là một loại tiếc nuối. Bất quá cũng may, nam nhân cũng không có xem thường hắn, làm cho hắn an tâm.
Đi một lúc lâu, nhìn quanh cảnh vật quen thuộc, Trọng Thần có chút kinh ngạc, hắn tự nhiên vô ý thức đi tới chỗ mở quán.
Trọng Thần bất đắc dĩ lắc đầu, vừa định đi trở về, lại phát hiện có chút kỳ quái, tại vị trí kia, có mấy người công nhân đang làm việc.
Dựng quán mới?
Nơi đó coi như là hắn đã thuê, phí cũng đã giao, sao có người chạy tới đây dựng quán? Trọng Thần có chút nóng vội đi đến, cũng muốn hỏi rõ ràng, là chuyện gì đang xảy ra.
Có lẽ hắn về sau có thể không mở lại quán, nhưng hắn còn chưa quyết định, chỗ này coi như còn là của hắn, hắn không chấp nhận được người khác làm loạn.
Khi Trọng Thần sắp đến gần, hắn nhìn thấy một người đi cùng đám công nhân, người kia dù hóa thành tro hắn cũng nhận ra, thân mình cứng đờ, Trọng Thần có chút bối rối xoay người, bỏ chạy.
"Hợp đồng ta có nhìn kỹ qua, không có vấn đề gì."
Nghĩ đến lần trước là Tần Tường sử dụng kế lừa mình, hơn nữa nam nhân cảm thấy được có lỗi đối với Tần Tường, cho nên sự tình kia, cũng liền không giải quyết được gì.
Mà lần này Triệu Cương, là người xa lạ, không có bất cứ thù oán gì, nơi đó là công ty giải trí rất lớn, cũng rất nhiều danh tiếng, không lý nào lại lừa gạt người. Duy nhất làm cho nam nhân lo lắng, là sợ Bạch Tiểu Hàn sẽ chịu không nổi khổ cực.
Tuy rằng Bạch Tiểu Hàn tuổi không còn nhỏ, nhưng ở trong mắt của nam nhân, Bạch Tiểu Hàn vẫn là đứa trẻ.
Bất quá, cũng là phải để một mình Bạch Tiểu Hàn ra ngoài học hỏi. Nam nhân sâu kín thở dài, đặt tay lên bàn tay Tiểu Hàn, cũng chậm rãi nắm lại cùng nhau.
Trọng Thần chớp mắt vài cái, ở trong lòng tự hỏi nên đi an ủi nam nhân như thế nào.
Bạch Tiểu Hàn có lẽ không quá thông minh, nhưng lại có chút chấp nhất đối với nam nhân này. Nam nhân không cho dù có muốn hắn cũng không dám làm. Nếu Bạch Tiểu Hàn thật sự muốn đi diễn, mà người nam nhân này dường như rất kỳ vọng, tin tưởng, Bạch Tiểu Hàn không vì cái gì khác, cho dù là vì người nam nhân này kỳ vọng, cũng sẽ đem chuyện này làm tốt.
Nghĩ đến đây, Trọng Thần ở một bên nhẹ giọng trấn an nói:
"Nếu không vấn đề gì, vậy anh cũng đừng quá lo lắng, ta tin tưởng, Tiểu Hàn sẽ làm rất tốt, hắn sẽ không phụ kỳ vọng của anh đâu."
"Vâng, hy vọng như thế."
Trọng Thần nói rất nhẹ nhàng, làm cho nam nhân an tâm không ít.
"Ba, con ăn xong rồi. Các người đang nói chuyện gì? Con cũng muốn nghe."
"Chúng ta đang nói việc con phải đi đóng phim."
Không đợi nam nhân trả lời, Trọng Thần liền rất tự nhiên đáp,
"Tiểu Hàn, chúc mừng con, có thể đi đóng phim. Bất quá, con nhớ rõ phải ngoan một chút, cố gắng một chút mà đi học hỏi, đừng làm cho ba của con lo lắng, biết không?"
"Đã biết."
"Ha ha."
Nghe được Bạch Tiểu Hàn ngoan ngoãn đáp lại, nam nhân cười sờ sờ đầu Bạch Tiểu Hàn, sau đó nhìn về phía đối diện
"Trọng Thần, nếu... Nếu có chuyện gì cần trợ giúp, nhất định phải nhớ rõ tìm ta."
Cho dù là không giúp được Trọng Thần, có thể ở một bên cùng hắn chia sẻ, an ủi hắn, coi như là làm một việc mà bằng hữu phải làm.
"... Vâng."
Trầm mặc một hồi, Trọng Thần vẫn gật đầu, chỉ là ánh mắt của hắn, có chút trốn tránh.
"Tốt lắm, nếu Tiểu Hàn đã ăn xong rồi, ta cũng cần phải trở về, còn phải đi thay hắn thu dọn đồ đạc. Trọng Thần, ngươi sớm một chút trở về mà nghỉ ngơi một lát, biết không?"
"Vâng, đã biết, anh đi trước đi, ta ngồi thêm chốc lát."
"Vâng, ta đây đi trước tính tiền, ngươi nhớ rõ sớm một chút về nghỉ ngơi, mấy ngày nữa ta lại đi thăm ngươi, nhớ rõ nghe điện thoại."
Nam nhân cùng Trọng Thần dặn dò một tiếng, sau đó mang theo Bạch Tiểu Hàn đi quầy tính tiền, rồi quay lại nhìn Trọng Thần lên tiếng chào từ biệt, mới rời quán cơm.
Trọng Thần hiện tại không muốn về nhà.... Hắn không muốn đi, tuyệt không muốn.
Hắn muốn tùy tiện đi đâu đó một chút, vừa để tiêu hóa thức ăn, lại có thể phơi nắng cũng muốn nhìn ánh sáng, cảm thụ náo nhiệt trên đường.
Hắn rất cảm kích nam nhân để ý cảm thụ của hắn, nhưng mà nếu có thể, hắn không cần nam nhân đối đãi như vậy. Hắn hy vọng, nam nhân cái gì cũng không biết, như trước cùng hắn ở chung, mà không phải giống như bây giờ, nói cái gì làm cái gì cũng phải cẩn thận nghĩ rồi mới nói.
Trải qua chuyện lần này, hắn cùng nam nhân có lẽ không còn tự nhiên như trước đây, đối với hắn mà nói, là một loại tiếc nuối. Bất quá cũng may, nam nhân cũng không có xem thường hắn, làm cho hắn an tâm.
Đi một lúc lâu, nhìn quanh cảnh vật quen thuộc, Trọng Thần có chút kinh ngạc, hắn tự nhiên vô ý thức đi tới chỗ mở quán.
Trọng Thần bất đắc dĩ lắc đầu, vừa định đi trở về, lại phát hiện có chút kỳ quái, tại vị trí kia, có mấy người công nhân đang làm việc.
Dựng quán mới?
Nơi đó coi như là hắn đã thuê, phí cũng đã giao, sao có người chạy tới đây dựng quán? Trọng Thần có chút nóng vội đi đến, cũng muốn hỏi rõ ràng, là chuyện gì đang xảy ra.
Có lẽ hắn về sau có thể không mở lại quán, nhưng hắn còn chưa quyết định, chỗ này coi như còn là của hắn, hắn không chấp nhận được người khác làm loạn.
Khi Trọng Thần sắp đến gần, hắn nhìn thấy một người đi cùng đám công nhân, người kia dù hóa thành tro hắn cũng nhận ra, thân mình cứng đờ, Trọng Thần có chút bối rối xoay người, bỏ chạy.
Bình luận truyện