Cấm Đoạn Chi Luyến
Chương 82
"Ba, hắn căn bản là..."
"Câm miệng!"
Lăng lão gia cho Lăng Khả Hinh một ánh mắt sắc bén, thành công ngăn chận lời con gái sắp nói ra. Đợi bên trong phòng không khí lắng xuống, Lăng lão gia hướng về Lăng Duệ nói tiếp
"Tiểu Duệ, mấy ngày nay con bỏ thời gian đem thiệp mời đưa đi."
"Dạ biết."
"Ừ, tiếp tục ăn cơm đi."
Sự tình qua nhiều năm như vậy, cẩn thận ngẫm lại, là con gái ông hại đứa trẻ thành thật kia... Cho nên ông muốn mượn cơ hội này đem Lăng Tịch mời đến cùng tâm sự, để cởi bỏ gút mắc trong lòng.
Có lẽ ông thật đã già rồi, hiện tại thật ra hoài niệm Lăng Tịch ngày trước, còn cái thanh danh gì gì đó, cũng không còn coi trọng.
Dù sao cũng nhìn đứa bé đó lớn lên, rất hiểu chuyện, cũng rất nghe lời. Cũng không nói quá, nhưng ông vẫn xem Lăng Tịch như một nữa đứa con mình. Nếu như không có phát sinh chuyện đó, có lẽ bây giờ ông còn có thể tìm Lăng Tịch cùng uống trà, cùng ngắm hoa. Nghĩ về vài chuyện xưa, về mối quan hệ giữa Lăng Tịch và các con ông, Lăng lão gia thấy có lỗi, ông muốn bù đắp cho Lăng Tịch.
Lăng Duệ đối với Lăng Tịch thái độ không tốt, nhưng ông lại không có biện pháp đi thay đổi, bởi vì rất nhiều sự tình, ông không giải thích, cũng không có thể giải thích. Cho nên ông chỉ có thể tìm cơ hội bồi đắp quan hệ cha con bọn họ, làm cho bọn họ quay về tốt đẹp. Mặc kệ thế nào, ở trong lòng của ông, Lăng Duệ đều là con Lăng Tịch.
So với không khí khẩn trương ở Lăng gia, Lăng Tịch thật ra cũng không khá hơn. Bởi vì tinh thần có chút hoảng hốt, lúc nấu cơm, nam nhân cắt đứt tay, nam nhân phải tìm băng cá nhân đem miệng vết thương băng lại cho tốt, sau đó nằm ở trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, còn không có tiếp tục nấu đồ ăn.
Nam nhân cảm thụ được sự đau khổ của Lăng Gia An, thế nhưng không thể quay đầu lại, nếu quay đầu thì sau nhiều năm kiên trì như vậy, sẽ toàn bộ bị bỏ đi. Nam nhân cũng không nghi ngờ Lăng Gia An còn yêu mình, chính là thời gian thay đổi, hiện tại nam nhân còn có người đáng giá để đi quý trọng hơn, không tất yếu lại vì chuyện đã qua mà đau buồn.
Nghĩ đến lúc trước tuyệt vọng, Lăng Tịch có chút thống khổ cắn chặt môi, chậm rãi khép lại mi mắt. Trong giấc mơ, nam nhân thấy Gia An đuổi theo gọi
Tiểu Tịch... Tiểu Tịch...
Đừng nữa kêu! Nam nhân có chút thống khổ ôm lấy đầu rống lớn một tiếng, chờ nam nhân mở mắt ra, lại rơi vào một lòng ngực ấm, ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
"Ba, có việc gì không?"
Bạch Tiểu Hàn giọng rất bình tĩnh, không có khiếp đảm cùng ngây thơ, mà là rất đàn ông đem nam nhân ôm trong lòng, lấy tay nhẹ vỗ về lưng nam nhân trấn an tâm tình không tốt của nam nhân.
Về đến nhà, liền nghe được nam nhân la lớn. Sợ nam nhân đã xảy ra chuyện gì, hắn ngay cả giày cũng chưa cởi liền vọt vào, cũng không chút nghĩ ngợi đã đem nam nhân ôm vào trong ngực. Nhìn nam nhân kia cắn xuất huyết môi, cùng với khóe mắt ướt át, một cỗ rất áp lực đè lên tim của hắn, làm cho hắn rất không thoải mái.
"Tiểu... Tiểu Hàn, con đã trở về."
Ý thức được chính mình quẫn bách bị Bạch Tiểu Hàn nhìn thấy, nam nhân có chút nói lắp
"Ba... ba đi nấu cơm cho con."
Nói xong, muốn vươn tay đẩy Bạch Tiểu Hàn, lại bị Bạch Tiểu Hàn ôm chặt hơn nữa.
"Con không đói bụng. Đừng nhúc nhích, để cho con ôm một cái."
Nhận thấy được Bạch Tiểu Hàn khác thường, nam nhân đưa tay chậm rãi hạ xuống, im lặng để cho Bạch Tiểu Hàn ôm.
"Ba, người đổ máu."
Bạch Tiểu Hàn giơ tay lên sờ sờ môi nam nhân tại chỗ đổ máu, khẽ run
"Đau không?"
"Không đau."
Sợ Bạch Tiểu Hàn lo lắng, nam nhân lắc đầu.
"Con đau."
Bạch Tiểu Hàn đột nhiên nói một câu như vậy, sau đó vươn đầu lưỡi khẽ liếm môi nam nhân. Cảm giác được đầu lưỡi ấm nóng đang không ngừng càn quét chỗ bị cắn thương, nam nhân trong mắt hiện lên vài tia run rẩy. Bạch Tiểu Hàn là đang làm cái gì? Hôn sao? Không giống, giống như là liếm lau miệng vết thương. Nghĩ vậy, nam nhân yên tĩnh trở lại, mặc cho Bạch Tiểu Hàn liếm.
Nghiêm túc nhìn môi nam nhân không còn chảy máu nữa, Bạch Tiểu Hàn giọng hơi chút thoải mái,
"Ba, không chảy máu nữa, có phải liếm liếm đã hết đau không?"
Nhớ rõ lúc nhỏ, hắn cắt đứt tay, nhìn máu chảy không biết nên thế nào mới tốt, chỉ biết khóc. Sau này hắn trong lúc vô tình liếm liếm miệng vết thương, liếm liếm liền không chảy máu, giống như cũng không đau... Cho nên hắn vừa rồi thay nam nhân liếm liếm miệng vết thương. Bạch Tiểu Hàn vừa rồi chỉ là muốn giúp nam nhân giảm đau? Nam nhân sửng sốt trong chốc lát, sau đó vươn tay sờ mặt Bạch Tiểu Hàn
"Ngoan, ba không đau."
"Ba, tay người làm sao vậy?"
"Không có việc gì, chính là không cẩn thận cắt phải."
"Có phải là rất đau?"
Bạch Tiểu Hàn mở to mắt nhìn, giống như là muốn khóc, hít hít mũi, Bạch Tiểu Hàn đem ngón tay nam nhân ngậm vào trong miệng, hàm hồ nói:
"Liếm... Liếm liếm sẽ không đau."
Lấy ngón tay trong miệng Bạch Tiểu Hàn ra, Lăng Tịch vươn tay ôm lấy Bạch Tiểu Hàn, cũng khẽ hôn vài cái lên mái tóc mềm mại.
Bạch Tiểu Hàn cảm thấy được rất vui mừng, trái tim cũng tràn đầy niềm vui, thật ấm áp.
"Câm miệng!"
Lăng lão gia cho Lăng Khả Hinh một ánh mắt sắc bén, thành công ngăn chận lời con gái sắp nói ra. Đợi bên trong phòng không khí lắng xuống, Lăng lão gia hướng về Lăng Duệ nói tiếp
"Tiểu Duệ, mấy ngày nay con bỏ thời gian đem thiệp mời đưa đi."
"Dạ biết."
"Ừ, tiếp tục ăn cơm đi."
Sự tình qua nhiều năm như vậy, cẩn thận ngẫm lại, là con gái ông hại đứa trẻ thành thật kia... Cho nên ông muốn mượn cơ hội này đem Lăng Tịch mời đến cùng tâm sự, để cởi bỏ gút mắc trong lòng.
Có lẽ ông thật đã già rồi, hiện tại thật ra hoài niệm Lăng Tịch ngày trước, còn cái thanh danh gì gì đó, cũng không còn coi trọng.
Dù sao cũng nhìn đứa bé đó lớn lên, rất hiểu chuyện, cũng rất nghe lời. Cũng không nói quá, nhưng ông vẫn xem Lăng Tịch như một nữa đứa con mình. Nếu như không có phát sinh chuyện đó, có lẽ bây giờ ông còn có thể tìm Lăng Tịch cùng uống trà, cùng ngắm hoa. Nghĩ về vài chuyện xưa, về mối quan hệ giữa Lăng Tịch và các con ông, Lăng lão gia thấy có lỗi, ông muốn bù đắp cho Lăng Tịch.
Lăng Duệ đối với Lăng Tịch thái độ không tốt, nhưng ông lại không có biện pháp đi thay đổi, bởi vì rất nhiều sự tình, ông không giải thích, cũng không có thể giải thích. Cho nên ông chỉ có thể tìm cơ hội bồi đắp quan hệ cha con bọn họ, làm cho bọn họ quay về tốt đẹp. Mặc kệ thế nào, ở trong lòng của ông, Lăng Duệ đều là con Lăng Tịch.
So với không khí khẩn trương ở Lăng gia, Lăng Tịch thật ra cũng không khá hơn. Bởi vì tinh thần có chút hoảng hốt, lúc nấu cơm, nam nhân cắt đứt tay, nam nhân phải tìm băng cá nhân đem miệng vết thương băng lại cho tốt, sau đó nằm ở trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, còn không có tiếp tục nấu đồ ăn.
Nam nhân cảm thụ được sự đau khổ của Lăng Gia An, thế nhưng không thể quay đầu lại, nếu quay đầu thì sau nhiều năm kiên trì như vậy, sẽ toàn bộ bị bỏ đi. Nam nhân cũng không nghi ngờ Lăng Gia An còn yêu mình, chính là thời gian thay đổi, hiện tại nam nhân còn có người đáng giá để đi quý trọng hơn, không tất yếu lại vì chuyện đã qua mà đau buồn.
Nghĩ đến lúc trước tuyệt vọng, Lăng Tịch có chút thống khổ cắn chặt môi, chậm rãi khép lại mi mắt. Trong giấc mơ, nam nhân thấy Gia An đuổi theo gọi
Tiểu Tịch... Tiểu Tịch...
Đừng nữa kêu! Nam nhân có chút thống khổ ôm lấy đầu rống lớn một tiếng, chờ nam nhân mở mắt ra, lại rơi vào một lòng ngực ấm, ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
"Ba, có việc gì không?"
Bạch Tiểu Hàn giọng rất bình tĩnh, không có khiếp đảm cùng ngây thơ, mà là rất đàn ông đem nam nhân ôm trong lòng, lấy tay nhẹ vỗ về lưng nam nhân trấn an tâm tình không tốt của nam nhân.
Về đến nhà, liền nghe được nam nhân la lớn. Sợ nam nhân đã xảy ra chuyện gì, hắn ngay cả giày cũng chưa cởi liền vọt vào, cũng không chút nghĩ ngợi đã đem nam nhân ôm vào trong ngực. Nhìn nam nhân kia cắn xuất huyết môi, cùng với khóe mắt ướt át, một cỗ rất áp lực đè lên tim của hắn, làm cho hắn rất không thoải mái.
"Tiểu... Tiểu Hàn, con đã trở về."
Ý thức được chính mình quẫn bách bị Bạch Tiểu Hàn nhìn thấy, nam nhân có chút nói lắp
"Ba... ba đi nấu cơm cho con."
Nói xong, muốn vươn tay đẩy Bạch Tiểu Hàn, lại bị Bạch Tiểu Hàn ôm chặt hơn nữa.
"Con không đói bụng. Đừng nhúc nhích, để cho con ôm một cái."
Nhận thấy được Bạch Tiểu Hàn khác thường, nam nhân đưa tay chậm rãi hạ xuống, im lặng để cho Bạch Tiểu Hàn ôm.
"Ba, người đổ máu."
Bạch Tiểu Hàn giơ tay lên sờ sờ môi nam nhân tại chỗ đổ máu, khẽ run
"Đau không?"
"Không đau."
Sợ Bạch Tiểu Hàn lo lắng, nam nhân lắc đầu.
"Con đau."
Bạch Tiểu Hàn đột nhiên nói một câu như vậy, sau đó vươn đầu lưỡi khẽ liếm môi nam nhân. Cảm giác được đầu lưỡi ấm nóng đang không ngừng càn quét chỗ bị cắn thương, nam nhân trong mắt hiện lên vài tia run rẩy. Bạch Tiểu Hàn là đang làm cái gì? Hôn sao? Không giống, giống như là liếm lau miệng vết thương. Nghĩ vậy, nam nhân yên tĩnh trở lại, mặc cho Bạch Tiểu Hàn liếm.
Nghiêm túc nhìn môi nam nhân không còn chảy máu nữa, Bạch Tiểu Hàn giọng hơi chút thoải mái,
"Ba, không chảy máu nữa, có phải liếm liếm đã hết đau không?"
Nhớ rõ lúc nhỏ, hắn cắt đứt tay, nhìn máu chảy không biết nên thế nào mới tốt, chỉ biết khóc. Sau này hắn trong lúc vô tình liếm liếm miệng vết thương, liếm liếm liền không chảy máu, giống như cũng không đau... Cho nên hắn vừa rồi thay nam nhân liếm liếm miệng vết thương. Bạch Tiểu Hàn vừa rồi chỉ là muốn giúp nam nhân giảm đau? Nam nhân sửng sốt trong chốc lát, sau đó vươn tay sờ mặt Bạch Tiểu Hàn
"Ngoan, ba không đau."
"Ba, tay người làm sao vậy?"
"Không có việc gì, chính là không cẩn thận cắt phải."
"Có phải là rất đau?"
Bạch Tiểu Hàn mở to mắt nhìn, giống như là muốn khóc, hít hít mũi, Bạch Tiểu Hàn đem ngón tay nam nhân ngậm vào trong miệng, hàm hồ nói:
"Liếm... Liếm liếm sẽ không đau."
Lấy ngón tay trong miệng Bạch Tiểu Hàn ra, Lăng Tịch vươn tay ôm lấy Bạch Tiểu Hàn, cũng khẽ hôn vài cái lên mái tóc mềm mại.
Bạch Tiểu Hàn cảm thấy được rất vui mừng, trái tim cũng tràn đầy niềm vui, thật ấm áp.
Bình luận truyện