Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 16: Chìa khóa



Edit: Mimi
Beta: Lam Yên

*****

Gần đây Nhiếp Bất Phàm không để Thổ Băng đi bán trứng luộc nước trà nữa, còn dặn dò hắn ngoan ngoãn ở lại Kê Oa thôn để tránh sóng gió, bởi mức độ an toàn ở Kê Oa thôn vẫn là rất được đảm bảo.

Sau khi thân phận của Thiên nữ bị tiết lộ, người tìm kiếm Thổ Băng xui xẻo ngày một nhiều, ai nấy cũng đằng đằng sát khí, oán giận ngập trời. Nhiếp Bất Phàm này cũng không phải người sợ chết, công khai rêu rao khắp nơi. Thiên nữ không biết hắn giở trò quỷ, nhưng là Tư Thần Vũ biết a, chẳng những biết rõ mà còn khẳng định tên kia muốn thừa dịp này kiếm một mẻ lớn!Trong lòng lửa giận bừng bừng!Hắn thân là vương gia, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng bị người đùa giỡn như thế.

Vì vậy, hắn quyết tâm sau khi lấy được Thiên nữ sẽ đi tìm Nhiếp Bất Phàm tính sổ, còn trước mắt vẫn phải nhẫn nhịn.

Nhưng là từ sau khi thân phận của Thiên nữ bị phơi bày ra ánh sáng, người vây xem nàng có thể nói là tầng tầng lớp lớp, Tư Thần Vũ chẳng lẽ lại đi tranh giành cùng thường dân áo vải mà đi chen chúc cầu kiến?Huống hồ sau khi nhìn thấy Thiên nữ thực sự, hắn kỳ thực rất thất vọng, dung mạo thanh tú thì cũng có, đáng tiếc chính là thiếu đi cảm giác thoát tục kinh động thế nhân, so với nữ tử bình thường không có gì đặc biệt. Hơn nữa, từ hành vi đóng giả Ngọc từ của nàng có thể thấy được, nàng cũng không phải một chủ tử biết an phận, so với cái gọi là dịu dàng trang nhã quả thực là cách biệt rất xa.

Hứng thú của Tư Thần Vũ đối với Thiên nữ giảm đi mãnh liệt, trong đầu thế nhưng lại luôn luôn hiện lên hình ảnh “Lý Tiêu Dao”, và kèm theo đó là một chứ “giết”.

Đúng lúc này, một tùy tùng bước vào.

“Điều tra như thế nào rồi?” Tư Thần Vũhỏi.

“Bẩm vương gia, sau vài ngày theo dõi, thuộc hạ phát hiện người nọ thực ra không phải tên là Lý Tiêu Dao, mà là Nhiếp Bất Phàm, trưởng thôn Kê Oa thôn. ”

Được, tên cũng dám làm giả!Tội càng thêm nặng.

“Kê Oa thôn?Là nơi nào?” Tên này vừa nghe đã thấy thô tục.

“Một năm trước còn không có tên trên địa đồ, sau này dần dần mới có chút tên tuổi. Thôn này nổi tiếng với nghiệp nuôi gà, gà trong tiệm cơm của Trương Quân Thực đều là mua ở đó. ”

Tư Thần Vũ bưng chén trà trầm ngâm, thầm nghĩ, một tiểu tử xuất thân nông gia lại dám mạo phạm hoàng thân quốc thích?Hắn cũng xem như hiếm có đi. Chẳng lẽ là ỷ vào có Trương gia cùng Lý gia làm hậu thuẫn?

Trầm mặc một hồi, hắn lại hỏi, “Tình hình bên Thiên nữ thế nào rồi?”

“Cũng không có gì đặc biệt, cả ngày đóng cửa không ra ngoài. ”

“Ân, thận trọng lưu ý, đừng để cho Thiên nữ gặp chuyện không hay. ”

“Dạ. ”

Trong phòng khách tại tửu lâu Trương gia, Nhiếp Bất Phàm nói với Lý Dực, “Thế nào, gặp được Thiên nữ chưa?”

Lý Dực liếc mắt nhìn hắn, trả lời, “Bị ngươi quậy một trận, hiện tại ai còn có thể gặp được Thiên nữ?” Bất quá những cuộc tụ họp xã giao ngược lại rất nhiều, đều là con cháu thế gia gặp mặt hàn huyên.

“Hắc hắc. ” Nhiếp Bất Phàm dựa vào cái cột kế bên, lơ đễnh nói, “Nếu Thiên nữ thật sự muốn tìm phu quân, ngay từ đầu đã không gióng trống khua chiêng như vậy. Gióng trống khua chiêng thì cũng thôi đi, nàng lại còn mở một yến hội, căn bản là không giống muốn kén rể. Xem xem người tới đều là loại người gì, thân phận cao thì đúng là cao, nhưng kẻ nào cũng tâm địa khó lường. Ta đoán Thiên nữ nếu không phải vì quá ham hư vinh, thì chính là đang chơi đùa, bằng không nhất định có mục đích riêng. ”

Lý Dực nhíu mày, không thể không nói Nhiếp Bất Phàm người này thoạt nhìn có vẻ tùy tiện, kỳ thực lại rất thông minh.

“Ngươi nói không sai, mục đích của Thiên nữ không chỉ đơn giản là kén rể. ”

“A?Vậy là vì cái gì?”

“Ngươi có từng nghe cái tên ‘Đa Bảo Thánh nhân’ không?”

Nhiếp Bất Phàm lộ ra vẻ mặt mơ mơ hồ hồ.

“Thực khiến người ta hoài nghi ngươi là người từ trong tảng đá chui ra. ” Lý Dực khinh bỉ nhìn hắn một cái, trả lời, “Đa Bảo Thánh nhân là nhân vật truyền kỳ từ một trăm năm trước, xuất thân thế gia, mười sáu tuổi rời nhà vân du tứ hải, dấu chân in trên khắp đại giang nam bắc, thậm chí tới cả ngoại bang nơi hải ngoại. Năm mươi năm gần đây, hắn thu thập được vô số kỳ trân dị bảo, kể cả kim khí, ngọc khí, đồng điêu, cổ thư, bí văn thất truyền, địa đồ sông núi khắp trong ngoài nước, kỹ thuật chế tác thương thuyền và vũ khí vân vân…, có thể nói là thiên văn địa lý cái gì cũng có. Mà Đa Bảo Thánh nhân cũng là một kỳ tài vang danh thiên hạ, tinh thông nhiều quốc tự, thành thạo thiết kế cơ quan, khôn ngoan tuyệt đỉnh, được đương kim hoàng đế phong là ‘Kỳ nhân Dục quốc’. ”

Nhiếp Bất Phàm kinh ngạc tán thán, “Thật là một cường nhân. Sau này những báu vật hắn thu được ở đâu?”

“Đây chính là trọng điểm. ” Lý Dực giật giật khóe miệng, cười nhạt nói, “Vừa rồi ta cũng nói, Đa Bảo Thánh nhân tinh thông thiết lập cơ quan. Khi hắn còn sống, đã có vô số người mơ ước bảo tàng của hắn, nhưng là không cách nào tìm ra được, kể cả hoàng đế. Mãi đến khi Đa Bảo Thánh nhân tạ thế, hắn mới để lại năm chiếc chìa khóa, cùng với di ngôn nói rằng, phàm là những người cầm trong tay chìa khóa này đều có tư cách chia sẻ bảo tàng của hắn. Mà muốn mở bảo tàng, nhất định phải tập hợp đủ năm chiếc chìa khóa. Tin tức này vừa lan truyền ra, toàn thiên hạ liền chấn động, nhất thời gió nổi mây vần, nhân sĩ khắp nơi đều kinh động. ”

“Chìa khóa tìm được chưa?”

Lý Dực gật đầu nói, “Đã tìm được bốn cái. Đây đều là nhờ vào cung chủ tiền nhiệm của Bặc thiên cung bói toán ra. Hiện giờ bốn chiếc chìa khóa này phân tán ở bốn gia tộc Tư – Vương – Thẩm – Lý. ”

“Vậy cái cuối cùng đâu?”

“Không biết, nhưng người của bốn đại gia tộc chúng ta phỏng đoán chiếc chìa khóa cuối cùng chính là ở trên người Thiên nữ. ”

Nhiếp Bất Phàm bừng tỉnh đại ngộ, “Cho nên lần này Thiên nữ chọn rể mới có nhiều đại nhân vật tới như vậy. ” Nghĩ nghĩ một chút, hắn lại hỏi, “Thiên nữ chọn thành Khê Sơn để kén rể, chẳng lẽ là…”

“Đúng vậy, cung chủ Bặc thiên cung đã tính ra, bảo tàng của Đa Bảo Thánh nhân nằm ở vùng phụ cận của thành Khê Sơn, ước chừng năm nay chính là thời điểm bảo tàng mở ra. ”

Nhiếp Bất Phàm suy xét một hồi, đột nhiên hắc hắc cười nói, “Ta đoán chiếc chìa khóa cuối cùng cũng không nằm trong tay Thiên nữ. ”

“Vì sao?”

“Nếu Thiên nữ đã có chìa khóa trong tay, lại biết được địa điểm cất giấu bảo tàng, vì sao nàng không bí mật triệu tập tứ đại gia tộc đang nắm giữ chìa khóa cùng đi lấy bảo tàng?Nàng hoàn toàn có thể chờ đến khi bảo tàng tới tay mới công khai kén rể, như vậy chẳng phải tránh được rất nhiều phiền toái sao?Hiện nay nhân sĩ khắp nơi tụ họp, chỉ thêm bất lợi, rốt cuộc Thiên nữ có ý đồ gì?”

Lý Dực suy nghĩ một chút liền minh bạch, “Ngươi là nói, nàng muốn đục nước béo cò, nhân cơ hội tìm ra cái chìa khóa cuối cùng kia?”

“Chắc tới tám chín phần. ” Nhiếp Bất Phàm rất có chủ kiến gật gật đầu. Lý Dực đầy thâm ý nhìn hắn.

Nhiếp Bất Phàm vuốt vuốt tóc mai, thở dài nói, “Nhìn ta như vậy làm gì, ta đây biết rõ chính mình thông minh đến không có thuốc nào trị được. ”

Lý Dực nhanh chóng thu lại ánh mắt.

“Đúng rồi, chìa khóa của bảo tàng có hình dạng như thế nào?” Nhiếp Bất Phàm lại hỏi.

“Theo ta được biết, chìa khóa của tứ đại gia tộc không cái nào giống cái nào, là những đồ vật tượng trưng cho tứ đại thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, và Huyền Vũ, nhưng thoạt nhìn hoàn toàn không giống chìa khóa. ”

“A?Vậy giống cái gì?”

Lý Dực chần chừ một hồi, nói, “Gia tộc chúng ta lấy Chu Tước làm biểu tượng, chiếc chìa khóa kia nhìn giống như một cây trâm cài tóc, còn các gia tộc khác sẽ có hình dạng khác. ”

“Trâm cài tóc?Hình Chu Tước…” Nhiếp Bất Phàm con ngươi đảo đảo một vòng, bất thình lình kêu lên, “Cái ngươi nói sẽ không phải chính là cây trâm giống như con khổng tước xòe đuôi cắm trên tóc Lý Hoài đi?” Nhớ rõ lần đầu Lý Hoài tới Kê Oa thôn, cũng bởi cây trâm hoa lệ mĩ miều kia mới bị Nhiếp Bất Phàm hung hăng khinh bỉ một trận.

Khổng tước xòe đuôi… Này, thần thú Chu Tước đúng là sẽ phát khóc.

“Đại khái như vậy…” Lý Dực do dự đáp.

“Các ngươi liền cứ thế để Lý Hoài cài lên?Cũng không sợ bị người đoạt mất?Hắn võ công tầm thường, tính cách kiêng căng ngạo mạn, rất dễ đắc tội người khác. ”

Ngươi đang tự nói chính mình sao!

Lý Dực rốt cuộc nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã, bâng quơ nói, “Hiện tại thiên hạ ai cũng biết bốn chiếc chìa khóa đang nằm trong tay tứ đại gia tộc, bọn chúng muốn cướp muốn trộm cũng phải biết tự lượng sức mình một chút. Trừ khi hắn có khả năng lấy được cái chìa khóa thứ năm. ”

“Bốn cái chìa khóa là tứ đại thần thú, vậy còn cái thứ năm…”

“Có thể là Kỳ Lân. ”

Kỳ Lân?Là cái con đầu người toàn thân mọc đầy vẩy cá, bộ dáng cổ quái?Nhiếp Bất Phàm rơi vào suy tưởng.

“Ta nói, ngươi hỏi đủ chưa?Có thể đi được chưa?” Lý Dực bất đắc dĩ nói.

“Ân?”

“Nước tắm của ta cũng đã lạnh, da dẻ ngâm đến nhăn nhúm cả rồi. ”

“Vậy ngươi còn ở trong đấy làm cái gì?Mau ra đây mặc quần áo đi. ”

Có thể tránh mặt đi không?Có thể tránh mặt đi không?

Có lẽ hiểu được oán niệm trong đáy mắt Lý Dực, Nhiếp Bất Phàm bĩu môi nói, “Cũng không phải chưa từng thấy qua, đều là nam nhân, ngươi còn sợ sệt xấu hổ gì?”

Lý Dực hít sâu một hơi, thản nhiên nói. “Là ngươi nói. ”

“Đúng vậy, ta nói. ”

Nhiếp Bất Phàm vừa dứt lời, Lý Dực liền thoáng cái đứng phắt dậy, bọt nước văng tung tóe khắp nơi. Thân thể cường tráng từng phần từng phần lộ ra trong không khí, cái thứ hùng vĩ nơi bụng dưới kia như ẩn như hiện giữa làn nước.

Lý Dực bước ra khỏi thùng tắm, liền cứ như vậy trần truồng đứng trước mặt Nhiếp Bất Phàm.

Ánh mắt Nhiếp Bất Phàm nhịn không được chuyển dời xuống phía dưới, của quý kia thế nhưng ngông nghênh dựng thẳng, kiêu ngạo đến mức làm người ta giận sôi máu.

“Ngươi…”

Lời còn chưa nói ra, miệng đã bị bịt chặt, vòng eo cũng bị người gắt gao ôm lấy.

Lý Dực đè Nhiếp Bất Phàm lên thân cột, toàn bộ cơ thể dán sát trên người hắn.

Nhiếp Bất Phàm hiếm khi lờ đờ như người chưa tỉnh mộng, ngây ngốc để mặc Lý Dực tùy tiện càn quấy trong khoang miệng, toàn thân dâng lên một trận nhiệt khí mãnh liệt.

“Chờ… ô…” Nhiếp Bất Phàm rốt cuộc tìm lại được thần trí, đáng tiếc đại não dường như sắp thiếu dưỡng khí, chỉ còn biết hô hấp dồn dập.

Động dục bất ngờ mà chân thực như thế này, hắn hoàn toàn chưa có chuẩn bị.

Một lúc lâu, Lý Dực mới tiếc nuối nhả bờ môi đáng thương của Nhiếp Bất Phàm ra, thế nhưng phần dưới cơ thể vẫn dính sát vào nhau.

“Ngươi… Ngươi làm cái gì?” Nhiếp Bất Phàm trừng to mắt, không thể tin được hỏi.

“Ngươi nói xem?” Lý Dực dùng ngón tay lướt nhanh qua cánh môi có chút sưng mọng của hắn.

“Ngươi nhất định không phải Lý Tứ, ngươi nói, ngươi rốt cuộc là tên dâm tặc nào dịch dung thành?”

“…”

“Lý Tứ loại nam nhân mặt than vừa nhìn đã biết lãnh cảm, như thế nào lại đi làm ra loại chuyện này?”

Động tác Lý Dực dừng lại, khóe miệng co rút, cắn răng nói, “Ta lãnh cảm hay không, ngươi hôn lại một lần rồi xác định xem?”

“Ách, không cần, ta đột nhiên nhớ tới còn phải cho gà ăn, đi trước đi trước. ” Nói xong, dùng sức gỡ cánh tay đang ôm trên lưng, thế nhưng một hồi lâu cũng không có tác dụng.

“Lý Tứ huynh?”

Lý Dực im lặng nhìn hắn một lúc lâu, mới chậm rãi buông tay ra.

Nhiếp bất Phàm vừa được tự do một cái, lập tức trấn tĩnh lại, sửa lại biểu cảm, tình ý sâu xa nói, “Lý Tứ, nếu ngươi bức bối trong lòng, ta sẽ đưa ngươi tới Nghi Xuân viện, cô nương ở đó vừa to vừa béo, không đúng, vừa đẹp vừa mềm, ngươi nhất định sẽ yêu thích. Con đường cơ tình không dễ đi, vẫn là nhanh chóng quay đầu thấy bến. ”

Lý Dực khóe miệng giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng Nhiếp Bất Phàm đã chạy ra khỏi bình phong, đến ngoài cửa còn không quên nói một câu, “Lần sau đừng làm như vậy, nghe tiểu đệ khuyên một câu, vẫn là nhanh chóng tìm nữ nhân giải tỏa một chút là được rồi. ”

Sau khi tiếng bước chân của Nhiếp Bất Phàm tiêu thất hồi lâu, Lý Dực mới sung sướng cười thành tiếng.

Bây giờ cuối cùng cũng hòa rồi?Ở chung với Nhiếp Bất Phàm mấy ngày, hắn học được một chiêu, rằng muốn đối phó với người này thì phải vô sỉ hơn hắn mới được!Lần sau muốn trêu chọc hắn, cứ dùng chiêu này. Nhìn bộ dáng mời vừa rồi giống như gà con chạy loạn, thật sự rất vui, ha ha!

Ân, mùi vị cũng rất tốt…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện