Cấm Huyết Hồng Liên
Chương 23: Mỏ Hỏa Phách Tinh Thạch (Hạ)
Dịch Vân mười phần khó hiểu, nhưng Môn La chưa bao giờ nói lời vô ích, nên hắn chỉ sửng sốt một hồi rồi trở mình xuống giường thay quần áo, lập tức ra ngoài.
Đi vào nhà tổ đến trước khối quặng Hoả Phách Tinh Thạch hình cầu, Môn La bảo Dịch Vân lùi lại, lẳng lặng không nói một lời, lập tức vận khởi đấu khí nhẹ nhàng chạm vào quặng tinh thạch một cái, một mảnh quặng lớn bằng ngón tay rơi ra, nhưng mảnh quặng kia còn chưa rơi xuống đất, ngay lập tức một vầng sáng đỏ bừng lên trước mặt Môn La, cùng lúc đó, Hoả nguyên tố dần dần tập trung về phía hắn.
Môn La thấy thế lập tức thu hồi đấu khí, lui về phía sau từng bước, vầng sáng mới chậm rãi biến mất.
- Cấm chế quả nhiên vẫn còn! Nhưng vì sao hôm trước lại không xuất hiện?
Môn La nhìn vầng sáng trước mặt tiêu tan, thì thào.
Lại tiếp tục suy nghĩ về nghi vấn chưa giải thích được, Môn La thoáng nhìn Dịch Vân đang đứng phía sau, hắn lúc này đang nhìn mình với ánh mắt tò mò…
Môn La trong đầu chợt loé linh quang, hiện lên một ý tưởng rất hoang đường!
Hắn lập tức vẫy Dịch Vân tiến tới, nói:
- Ta từng nói qua với ngươi, mỏ Hoả Phách Tinh Thạch này là do tổ tiên lập ra ma pháp cấm chế bảo vệ. Không chỉ bảo vệ làm cho người ngoài không thể tiến vào, cũng để hạn chế con cháu chỉ có thể khai thác mỗi mười năm được một cân tinh thạch mà thôi!
Dịch Vân không rõ vì sao Môn La lại nhắc lại chuyện này, chỉ biết gật gật đầu đáp lại.
- Ta vừa rồi đã thí nghiệm, cấm chế mỗi mười năm chỉ có thể lấy đi một cân vẫn còn tồn tại!
Môn La dừng một chút liếc nhìn Dịch Vân rồi nói tiếp:
- Như ngươi vừa thấy, chỉ cần tiếp cận lượng tiêu chuẩn hoặc vượt qua một chút, cấm chế lập tức sẽ xuất hiện cảnh báo. Mới vừa rồi bất quá ta chỉ lấy thêm một chút, cấm chế liền hiện ra, gia tộc chúng ta chính là lấy việc này để phán đoán, khi nào là lúc phải ngừng khai thác.
Môn La nói tới đây, giọng nói đột nhiên thay đổi:
- Thế nhưng lần trước ngươi khai thác lại không xuất hiện tình trạng như vậy! Lúc ấy vì ta đã lâu không trở lại nơi đây, hơn nữa lại phải lo lắng cho sự an toàn của ngươi, nên không lập tức phát hiện được… Tình hình của ngươi rất khác thường, chính ta cũng nghĩ không ra, bởi vậy, ngươi lại thử khai thác một lần nữa xem sao!
Lời nói của Môn La làm Dịch Vân sợ ngây người, gấp giọng nói:
- Lão Đại, tình huống vừa rồi chính ngươi cũng đã thấy! Ngươi chẳng qua chỉ lấy thêm một miếng nhỏ, cấm chế lập tức phát động, ngươi lại còn bảo ta đi khai thác… Không phải là ngươi bảo ta đi chết hay sao?
Môn La trừng mắt nhìn Dịch Vân, cười nhạo:
- Ngay chính giọt tinh huyết của ta còn có thể cho ngươi, ngươi nghĩ một người đã chết như ta còn có ham muốn gì nữa đây! Ngươi chỉ cần qua đó, nhẹ nhàng gõ ra một mảnh vụn nhỏ, nếu như cấm chế có xuất hiện cũng là bình thường, cũng chỉ chính là cảnh báo. Trừ phi ngươi giống như ta lúc trước, không để ý đến sống chết mà tiếp tục khai thác, ma pháp cấm chế mới có thể phản kích kịch liệt, khi ấy ta lại có cơ hội thưởng thức mùi thịt nướng thơm phưng phức mà mấy ngàn năm rồi ta không được ngửi lại! Thế nhưng nếu như cấm chế không xuất hiện, vậy…. Hắc hắc hắc!
Môn La nói chưa dứt lời, lại tự mình cười rộ mang theo tà khí, tràn đầy vẻ nguy hiểm.
Dịch Vân thấy ánh mắt Môn La chớp động hào quang khác lạ, biết rằng chuyện tới nước này, hắn không đồng ý cũng vô dụng… Chỉ có thể hy vọng lời của lão Đại đích thực không sai.
Từ sau khi gặp Môn La, cuộc sống của hắn xảy ra chuyển biến lớn lao, tuy khổ, nhưng lại có được giấc mộng ngọt ngào, hắn không muốn chết trong này, không muốn tỉnh mộng nhanh như vậy!
Dịch Vân chậm rãi đi đến trước mỏ tinh thạch, tay cầm đục có chút run rẩy, cẩn thận gõ một cái lên mỏ tinh thạch, không phản ứng? Một chút mạt vụn rơi xuống. Hắn cầm lấy búa, nhắm ngay cái đục gõ mạnh hơn một chút, một tiếng " đinh" vang lên, lần này dùng sức mạnh một chút, một mẩu tinh thạch bằng đầu ngón tay từ từ lăn xuống….
Dịch Vân khẩn trương nhìn phía trước, rất sợ cấm chế bỗng nhiên xuất hiện, sau một lát mới phát giác tất cả đều bình thường, lúc này mới yên lòng.
Đứng phía sau Dịch Vân, Môn La lúc này trợn trừng đôi mắt, kinh ngạc há hốc mồm to đến nỗi cằm gần chạm đất.
- Giống như lúc trước, cấm chế thật sự không xuất hiện?
Môn La vội vàng ra lệnh cho Dịch Vân đang đứng ngây ra tại chỗ:
- Đập tiếp! Lần này đập mạnh hơn một chút!
Dịch Vân đã không còn sợ hãi như lúc đầu, hắn đột nhiên có cảm giác, ma pháp cấm chế nơi này sẽ không làm cho hắn bị thương! Không phải là căn cứ vào sự thật nào cả, chỉ là do trực giác mà thôi.
Dịch Vân đục lần lần, lực đạo càng ngày càng mạnh, quặng Hoả Phách Tinh Thạch rơi xuống ban đầu chỉ nhỏ như đầu ngón tay, đến bây giờ còn muốn lớn hơn đầu hắn, thế nhưng vầng sáng đỏ của cấm chế kia cũng không hề xuất hiện lần nào.
Môn La lúc này đã há miệng lớn đủ để đút lọt nắm tay, hắn không dám tin những gì đang xảy ra trước mắt, chuyện này đã vượt xa khả năng giải thích của hắn!
- Lão Đại, đã đủ rồi sao?
Không phát hiện trạng thái khác thường của Môn La, Dịch Vân ngừng khai thác, quay lại hỏi.
Môn La lại không nghe thấy câu hỏi của Dịch Vân, hắn lúc này đã đắm sâu vào phân tích và lý giải:
- Là nguyên nhân gì? Cái gì mà Dịch Vân có mà ta lại không có? Trong cơ thể Dịch Vân lúc này chính là máu huyết của ta, khoảng chừng chín thành…Công pháp của hắn là do chính mình dạy dỗ…Hắn có, mà ta không có… Còn lại một thành máu huyết-----Chân Huyết!
Môn La đột nhiên đã hoàn toàn minh bạch, hắn nhanh như chớp ngẩng đầu nhìn Dịch Vân chăm chú, kích động hô lên:
- Là Chân Huyết! Là một thành máu huyết thuần tuý trong cơ thể ngươi, mới vô hiệu hoá cấm chế chết tiệt đã mấy ngàn năm của gia tộc! Tổ đời thứ nhất chết tiệt kia, đây là dụng ý mà ông muốn khi thiết lập ra cấm chế này sao? Như vậy, mục đích của ông rốt cục là gì?
Nhìn Môn La trước mặt đột nhiên không kềm chế được mà la lớn, Dịch Vân hoàn toàn không hiểu Môn La đang muốn nói gì? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenbathu.vn chấm c.o.m
-----------
- Lão Đại, lúc này chúng ta có Hoả Phách Tinh Thạch cũng chưa thể dùng được, ta có thể đem một phần nhỏ cho ông ngoại bọn họ dùng để luyện khí hay không?
Dịch Vân chấm dứt buổi tu luyện tinh thần lực đêm nay, trước khi đi ngủ đột nhiên hỏi Môn La.
Hôm nay đã là một tuần trôi qua kể từ lần thứ hai đi khai thác mỏ Hoả Phách Tinh Thạch. Lần đó thu hoạch được rất nhiều, nếu ma pháp cấm chế đã không có hiệu quả, Môn La dĩ nhiên muốn cho Dịch Vân đem nguyên cả khối quặng mỏ Hoả Phách Tinh Thạch dọn sạch vào trong tổ khí Hồng Liên.
Theo lời Môn La, một phần trăm mỏ Hoả Phách Tinh Thạch kia đã đủ cho hắn tu luyện đến cảnh giới lục tinh Chiến Cuồng đỉnh phong, mà Hoả Phách Tinh Thạch đối với cường giả thất tinh trở lên không có tác dụng gì.
Nói cách khác, lượng Hoả Phách Tinh Thạch còn thừa có thể làm cho mọi người trên Khung Võ đại lục giết nhau mà tranh đoạt, ngoại trừ sau này dùng để luyện khí, đối với hắn đã không còn tác dụng gì nữa.
- Tự mình quyết định đi!
Môn La từ chối cho ý kiến, chỉ nói:
- Lấy được nhiều quặng tinh thạch như vậy, đối với sự tu luyện của ngươi là vô ích, nhưng nó vẫn là trân phẩm khó cầu trên đại lục, dùng một phần là ít đi một phần. Nếu giao cho ta dùng luyện khí, ta tùy ý cũng có thể tạo ra một đống ma pháp binh khí tứ phẩm trở lên!
Nhưng nếu là giao cho bọn ông ngoại ngươi, nhiều nhất cũng chỉ có thể luỵên ra nhị phẩm hoặc là tam phẩm ma pháp binh khí, còn chưa chắc có thể luyện thành, chỉ là uổng công lãng phí mà thôi. Ngươi cho một ít thôi! Về sau ngươi muốn luyện chế ma pháp binh khí cũng phải dùng đến, cho dù là để lại cho con cháu đời sau cũng còn tốt hơn là lãng phí như vậy!
Dịch Vân nghe xong đề nghị của Môn La, suy nghĩ một chút, trong lòng đã có quyết định. Phổ Tu Tư và Ba Đức Lợi có ân đối với hắn, mà bọn họ lại say mê chuyện luyện tạo binh khí, chỉ cần có thể báo đáp một chút ân huệ của họ, cho dù là lãng phí hắn cũng thấy thoải mái trong lòng.
Vài ngày sau hắn dùng một chút Hoả Phách Tinh Thạch chế tạo một cây trường thương, xong mang đến trước mặt Phổ Tu Tư và Ba Đức Lợi.
Môn La nói rất đúng, chỉ cần thêm một lượng nhỏ Hoả Phách Tinh Thạch vào trong binh khí, sắt thường lập tức thành ma binh, tuy chỉ là ma pháp binh khí nhất phẩm hạ đẳng, nhưng lại là trân phẩm trong mắt người thường, hơn sắt thường rất xa.
- Dịch Vân, cái này là do con chế tạo ra sao?
Phổ Tu Tư cầm cây trường thương hảo hạng ấy bình phẩm một hồi, kinh ngạc không thôi.
- Ông ngoại, đây là do con mới luyện xong, là kiệt tác mà con đắc ý, đặc biệt mang tới cho ông ngoại và cậu xem qua một chút!
Dịch Vân bình thản nói.
Ba Đức Lợi đón lấy trường thương, thoáng hiện vẻ kinh ngạc:
- Cây thương này so với Nguyệt Nha đao của phụ thân cũng chỉ kém hơn một chút, so với những binh khí mà cậu luyện ra thì tốt hơn nhiều lắm! Dịch Vân, rốt cục là con làm thế nào mà được vậy?
Phổ Tu Tư lúc này mặt cũng lộ vẻ khó tin, mắt nhìn Dịch Vân không rời.
Dịch Vân đang chờ chính câu nói này, dựa theo kế hoạch thò tay vào ngực, lấy ra một cục khoáng thạch đỏ như lửa to bằng nắm tay, nói:
- Vài ngày trước con chơi đùa ngoài suối, tìm được khối khoáng thạch này ở đầu nguồn khe suối, con thử đem dung nhập mà chế tạo binh khí, cứ như vậy mà luyện ra cây trường thương này. Con vốn là chỉ muốn thử chơi, nhưng xem ra phẩm chất của trường thương này lại hơn xa lúc trước, cho nên mới vội đem đến cho ông ngoại và cậu xem qua!
Dịch Vân tuy rất không muốn lừa gạt hai vị trưởng bối này, thế nhưng chỉ có dùng phương pháp này mới có thể đem Hoả Phách Tinh Thạch đưa vào tay bọn họ, để cho bọn họ có thể luyện chế ra binh khí hài lòng với chính bản thân mình. Những lời vừa rồi là do Môn La chỉ bảo, nhớ đến vẻ mặt khó coi của Môn La khi ấy, làm cho hắn đường đường là cường giả như vậy, lại phải nguỵ tạo ra chuyện không có cơ sở như thế này, cũng đã làm khổ hắn một phen.
Dịch Vân chỉ muốn báo đáp Phổ Tu Tư và Ba Đức Lợi, cuối cùng tâm nguyện đã hoàn thành, chuyện này cũng có thể chấm dứt ở đây.
Chỉ là Dịch Vân và Môn La lúc này không nghĩ đến, chính mình có một phen hảo ý, lại tạo ra kết quả không thể tưởng tượng được sau này….
Đi vào nhà tổ đến trước khối quặng Hoả Phách Tinh Thạch hình cầu, Môn La bảo Dịch Vân lùi lại, lẳng lặng không nói một lời, lập tức vận khởi đấu khí nhẹ nhàng chạm vào quặng tinh thạch một cái, một mảnh quặng lớn bằng ngón tay rơi ra, nhưng mảnh quặng kia còn chưa rơi xuống đất, ngay lập tức một vầng sáng đỏ bừng lên trước mặt Môn La, cùng lúc đó, Hoả nguyên tố dần dần tập trung về phía hắn.
Môn La thấy thế lập tức thu hồi đấu khí, lui về phía sau từng bước, vầng sáng mới chậm rãi biến mất.
- Cấm chế quả nhiên vẫn còn! Nhưng vì sao hôm trước lại không xuất hiện?
Môn La nhìn vầng sáng trước mặt tiêu tan, thì thào.
Lại tiếp tục suy nghĩ về nghi vấn chưa giải thích được, Môn La thoáng nhìn Dịch Vân đang đứng phía sau, hắn lúc này đang nhìn mình với ánh mắt tò mò…
Môn La trong đầu chợt loé linh quang, hiện lên một ý tưởng rất hoang đường!
Hắn lập tức vẫy Dịch Vân tiến tới, nói:
- Ta từng nói qua với ngươi, mỏ Hoả Phách Tinh Thạch này là do tổ tiên lập ra ma pháp cấm chế bảo vệ. Không chỉ bảo vệ làm cho người ngoài không thể tiến vào, cũng để hạn chế con cháu chỉ có thể khai thác mỗi mười năm được một cân tinh thạch mà thôi!
Dịch Vân không rõ vì sao Môn La lại nhắc lại chuyện này, chỉ biết gật gật đầu đáp lại.
- Ta vừa rồi đã thí nghiệm, cấm chế mỗi mười năm chỉ có thể lấy đi một cân vẫn còn tồn tại!
Môn La dừng một chút liếc nhìn Dịch Vân rồi nói tiếp:
- Như ngươi vừa thấy, chỉ cần tiếp cận lượng tiêu chuẩn hoặc vượt qua một chút, cấm chế lập tức sẽ xuất hiện cảnh báo. Mới vừa rồi bất quá ta chỉ lấy thêm một chút, cấm chế liền hiện ra, gia tộc chúng ta chính là lấy việc này để phán đoán, khi nào là lúc phải ngừng khai thác.
Môn La nói tới đây, giọng nói đột nhiên thay đổi:
- Thế nhưng lần trước ngươi khai thác lại không xuất hiện tình trạng như vậy! Lúc ấy vì ta đã lâu không trở lại nơi đây, hơn nữa lại phải lo lắng cho sự an toàn của ngươi, nên không lập tức phát hiện được… Tình hình của ngươi rất khác thường, chính ta cũng nghĩ không ra, bởi vậy, ngươi lại thử khai thác một lần nữa xem sao!
Lời nói của Môn La làm Dịch Vân sợ ngây người, gấp giọng nói:
- Lão Đại, tình huống vừa rồi chính ngươi cũng đã thấy! Ngươi chẳng qua chỉ lấy thêm một miếng nhỏ, cấm chế lập tức phát động, ngươi lại còn bảo ta đi khai thác… Không phải là ngươi bảo ta đi chết hay sao?
Môn La trừng mắt nhìn Dịch Vân, cười nhạo:
- Ngay chính giọt tinh huyết của ta còn có thể cho ngươi, ngươi nghĩ một người đã chết như ta còn có ham muốn gì nữa đây! Ngươi chỉ cần qua đó, nhẹ nhàng gõ ra một mảnh vụn nhỏ, nếu như cấm chế có xuất hiện cũng là bình thường, cũng chỉ chính là cảnh báo. Trừ phi ngươi giống như ta lúc trước, không để ý đến sống chết mà tiếp tục khai thác, ma pháp cấm chế mới có thể phản kích kịch liệt, khi ấy ta lại có cơ hội thưởng thức mùi thịt nướng thơm phưng phức mà mấy ngàn năm rồi ta không được ngửi lại! Thế nhưng nếu như cấm chế không xuất hiện, vậy…. Hắc hắc hắc!
Môn La nói chưa dứt lời, lại tự mình cười rộ mang theo tà khí, tràn đầy vẻ nguy hiểm.
Dịch Vân thấy ánh mắt Môn La chớp động hào quang khác lạ, biết rằng chuyện tới nước này, hắn không đồng ý cũng vô dụng… Chỉ có thể hy vọng lời của lão Đại đích thực không sai.
Từ sau khi gặp Môn La, cuộc sống của hắn xảy ra chuyển biến lớn lao, tuy khổ, nhưng lại có được giấc mộng ngọt ngào, hắn không muốn chết trong này, không muốn tỉnh mộng nhanh như vậy!
Dịch Vân chậm rãi đi đến trước mỏ tinh thạch, tay cầm đục có chút run rẩy, cẩn thận gõ một cái lên mỏ tinh thạch, không phản ứng? Một chút mạt vụn rơi xuống. Hắn cầm lấy búa, nhắm ngay cái đục gõ mạnh hơn một chút, một tiếng " đinh" vang lên, lần này dùng sức mạnh một chút, một mẩu tinh thạch bằng đầu ngón tay từ từ lăn xuống….
Dịch Vân khẩn trương nhìn phía trước, rất sợ cấm chế bỗng nhiên xuất hiện, sau một lát mới phát giác tất cả đều bình thường, lúc này mới yên lòng.
Đứng phía sau Dịch Vân, Môn La lúc này trợn trừng đôi mắt, kinh ngạc há hốc mồm to đến nỗi cằm gần chạm đất.
- Giống như lúc trước, cấm chế thật sự không xuất hiện?
Môn La vội vàng ra lệnh cho Dịch Vân đang đứng ngây ra tại chỗ:
- Đập tiếp! Lần này đập mạnh hơn một chút!
Dịch Vân đã không còn sợ hãi như lúc đầu, hắn đột nhiên có cảm giác, ma pháp cấm chế nơi này sẽ không làm cho hắn bị thương! Không phải là căn cứ vào sự thật nào cả, chỉ là do trực giác mà thôi.
Dịch Vân đục lần lần, lực đạo càng ngày càng mạnh, quặng Hoả Phách Tinh Thạch rơi xuống ban đầu chỉ nhỏ như đầu ngón tay, đến bây giờ còn muốn lớn hơn đầu hắn, thế nhưng vầng sáng đỏ của cấm chế kia cũng không hề xuất hiện lần nào.
Môn La lúc này đã há miệng lớn đủ để đút lọt nắm tay, hắn không dám tin những gì đang xảy ra trước mắt, chuyện này đã vượt xa khả năng giải thích của hắn!
- Lão Đại, đã đủ rồi sao?
Không phát hiện trạng thái khác thường của Môn La, Dịch Vân ngừng khai thác, quay lại hỏi.
Môn La lại không nghe thấy câu hỏi của Dịch Vân, hắn lúc này đã đắm sâu vào phân tích và lý giải:
- Là nguyên nhân gì? Cái gì mà Dịch Vân có mà ta lại không có? Trong cơ thể Dịch Vân lúc này chính là máu huyết của ta, khoảng chừng chín thành…Công pháp của hắn là do chính mình dạy dỗ…Hắn có, mà ta không có… Còn lại một thành máu huyết-----Chân Huyết!
Môn La đột nhiên đã hoàn toàn minh bạch, hắn nhanh như chớp ngẩng đầu nhìn Dịch Vân chăm chú, kích động hô lên:
- Là Chân Huyết! Là một thành máu huyết thuần tuý trong cơ thể ngươi, mới vô hiệu hoá cấm chế chết tiệt đã mấy ngàn năm của gia tộc! Tổ đời thứ nhất chết tiệt kia, đây là dụng ý mà ông muốn khi thiết lập ra cấm chế này sao? Như vậy, mục đích của ông rốt cục là gì?
Nhìn Môn La trước mặt đột nhiên không kềm chế được mà la lớn, Dịch Vân hoàn toàn không hiểu Môn La đang muốn nói gì? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenbathu.vn chấm c.o.m
-----------
- Lão Đại, lúc này chúng ta có Hoả Phách Tinh Thạch cũng chưa thể dùng được, ta có thể đem một phần nhỏ cho ông ngoại bọn họ dùng để luyện khí hay không?
Dịch Vân chấm dứt buổi tu luyện tinh thần lực đêm nay, trước khi đi ngủ đột nhiên hỏi Môn La.
Hôm nay đã là một tuần trôi qua kể từ lần thứ hai đi khai thác mỏ Hoả Phách Tinh Thạch. Lần đó thu hoạch được rất nhiều, nếu ma pháp cấm chế đã không có hiệu quả, Môn La dĩ nhiên muốn cho Dịch Vân đem nguyên cả khối quặng mỏ Hoả Phách Tinh Thạch dọn sạch vào trong tổ khí Hồng Liên.
Theo lời Môn La, một phần trăm mỏ Hoả Phách Tinh Thạch kia đã đủ cho hắn tu luyện đến cảnh giới lục tinh Chiến Cuồng đỉnh phong, mà Hoả Phách Tinh Thạch đối với cường giả thất tinh trở lên không có tác dụng gì.
Nói cách khác, lượng Hoả Phách Tinh Thạch còn thừa có thể làm cho mọi người trên Khung Võ đại lục giết nhau mà tranh đoạt, ngoại trừ sau này dùng để luyện khí, đối với hắn đã không còn tác dụng gì nữa.
- Tự mình quyết định đi!
Môn La từ chối cho ý kiến, chỉ nói:
- Lấy được nhiều quặng tinh thạch như vậy, đối với sự tu luyện của ngươi là vô ích, nhưng nó vẫn là trân phẩm khó cầu trên đại lục, dùng một phần là ít đi một phần. Nếu giao cho ta dùng luyện khí, ta tùy ý cũng có thể tạo ra một đống ma pháp binh khí tứ phẩm trở lên!
Nhưng nếu là giao cho bọn ông ngoại ngươi, nhiều nhất cũng chỉ có thể luỵên ra nhị phẩm hoặc là tam phẩm ma pháp binh khí, còn chưa chắc có thể luyện thành, chỉ là uổng công lãng phí mà thôi. Ngươi cho một ít thôi! Về sau ngươi muốn luyện chế ma pháp binh khí cũng phải dùng đến, cho dù là để lại cho con cháu đời sau cũng còn tốt hơn là lãng phí như vậy!
Dịch Vân nghe xong đề nghị của Môn La, suy nghĩ một chút, trong lòng đã có quyết định. Phổ Tu Tư và Ba Đức Lợi có ân đối với hắn, mà bọn họ lại say mê chuyện luyện tạo binh khí, chỉ cần có thể báo đáp một chút ân huệ của họ, cho dù là lãng phí hắn cũng thấy thoải mái trong lòng.
Vài ngày sau hắn dùng một chút Hoả Phách Tinh Thạch chế tạo một cây trường thương, xong mang đến trước mặt Phổ Tu Tư và Ba Đức Lợi.
Môn La nói rất đúng, chỉ cần thêm một lượng nhỏ Hoả Phách Tinh Thạch vào trong binh khí, sắt thường lập tức thành ma binh, tuy chỉ là ma pháp binh khí nhất phẩm hạ đẳng, nhưng lại là trân phẩm trong mắt người thường, hơn sắt thường rất xa.
- Dịch Vân, cái này là do con chế tạo ra sao?
Phổ Tu Tư cầm cây trường thương hảo hạng ấy bình phẩm một hồi, kinh ngạc không thôi.
- Ông ngoại, đây là do con mới luyện xong, là kiệt tác mà con đắc ý, đặc biệt mang tới cho ông ngoại và cậu xem qua một chút!
Dịch Vân bình thản nói.
Ba Đức Lợi đón lấy trường thương, thoáng hiện vẻ kinh ngạc:
- Cây thương này so với Nguyệt Nha đao của phụ thân cũng chỉ kém hơn một chút, so với những binh khí mà cậu luyện ra thì tốt hơn nhiều lắm! Dịch Vân, rốt cục là con làm thế nào mà được vậy?
Phổ Tu Tư lúc này mặt cũng lộ vẻ khó tin, mắt nhìn Dịch Vân không rời.
Dịch Vân đang chờ chính câu nói này, dựa theo kế hoạch thò tay vào ngực, lấy ra một cục khoáng thạch đỏ như lửa to bằng nắm tay, nói:
- Vài ngày trước con chơi đùa ngoài suối, tìm được khối khoáng thạch này ở đầu nguồn khe suối, con thử đem dung nhập mà chế tạo binh khí, cứ như vậy mà luyện ra cây trường thương này. Con vốn là chỉ muốn thử chơi, nhưng xem ra phẩm chất của trường thương này lại hơn xa lúc trước, cho nên mới vội đem đến cho ông ngoại và cậu xem qua!
Dịch Vân tuy rất không muốn lừa gạt hai vị trưởng bối này, thế nhưng chỉ có dùng phương pháp này mới có thể đem Hoả Phách Tinh Thạch đưa vào tay bọn họ, để cho bọn họ có thể luyện chế ra binh khí hài lòng với chính bản thân mình. Những lời vừa rồi là do Môn La chỉ bảo, nhớ đến vẻ mặt khó coi của Môn La khi ấy, làm cho hắn đường đường là cường giả như vậy, lại phải nguỵ tạo ra chuyện không có cơ sở như thế này, cũng đã làm khổ hắn một phen.
Dịch Vân chỉ muốn báo đáp Phổ Tu Tư và Ba Đức Lợi, cuối cùng tâm nguyện đã hoàn thành, chuyện này cũng có thể chấm dứt ở đây.
Chỉ là Dịch Vân và Môn La lúc này không nghĩ đến, chính mình có một phen hảo ý, lại tạo ra kết quả không thể tưởng tượng được sau này….
Bình luận truyện