Chương 27: 27: Tạ Hành Dã Tám Tuổi Giết Cha
Quả nhiên, trên đường Đường Ninh tiễn ông ta ra khỏi cung, bọn họ nói chuyện mà không che giấu chút nào, hôm nay giọng điệu của Vương Bình Chi cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, chôn vùi ý đồ giết người vào trong những lời nói bình thản: "Nguyên nhân cái chết của phụ thân Tạ Hành Dã là sau khi say rượu rơi xuống ao chết đuối, nhưng Huệ Xuân đã điều tra được, lúc ấy bên ngoài cái ao kia, rõ ràng có dấu chân của trẻ con.
""Là Tạ Hành Dã làm sao?" Thánh Từ cẩn thận đi theo phía sau, ngược lại rất kinh ngạc: "Tám tuổi giết cha, hắn có thể có năng lực như thế?""Có hay không cũng không cần căng thẳng.
" Vương Bình Chi nhìn về phía Thánh Từ: "Trong ba năm qua, có thể sống sót trong tay ngươi thì không thể dùng từ may mắn để giải thích.
Đứa trẻ con này lòng lang dạ thú, qua một thời gian, chắc chắn sẽ thành tai hoạ.
""Ba ngày sau, trong pháp sự đuổi quỷ, hãy kết liễu hắn đi.
"Nói xong Vương Bình Chi nhanh hướng đi về phía cửa cung, mà tiểu thái giám đưa ông ta ra ngoài đi một lúc lâu mới quay trở lại, cung kính đưa cho Thánh Từ vẫn đang sững sờ một cái bình nhỏ.
"Tướng quân nói, chờ đến lần sau gặp mặt, nếu như người vẫn không thể xử lý tốt chuyện của mình…"Tiểu thái giám nhìn mặt mà nói chuyện, thấy Thánh Từ không có dấu hiệu nổi giận mới dám nói tiếp: "Vậy thì đừng trách tướng quân tự mình động thủ.
"Ba ngày sau, cũng chính là ba tiếng sau ở thế giới của cô.
Đường Ninh về đến nhà, vốn định tiếp tục chơi game, nhưng bạn học cũ thời đại học lại bất ngờ xuất hiện.
Cô ta thất tình nên lại lôi cô đi kể khổ.
Lúc này, đáng lẽ ra Đường Ninh nên an ủi bạn học thì lại có chút sốt ruột, không yên tâm cứ mải liếc nhìn đồng hồ.
Vất vả lắm mới có thể tiễn bạn học cũ về, cô lập tức vội vàng mở điện thoại ra.
Cô luôn có cảm giác, kịch bản lần này sẽ vô cùng quan trọng.
Thế nhưng giờ phút này trong đầu Đường Ninh vẫn luôn hiện lên cảnh hai cha con nhà họ Vương nói chuyện khi đó.
“Tám tuổi giết cha”.
Nhớ tới những mảnh vỡ ký ức phét hiện lúc ấy của Tạ Hành Dã, tâm trạng bình thản của cô cũng dần cảm thấy bất an.
Dương như cô đang thật sự coi những nhân vật trò chơi này như những người bình thường, ngay cả cảm xúc của cô cũng bị ảnh hưởng.
Sau khi Đường Ninh online, cô vẫn thấy tẩm cung ngăn nắp của Tạ Hành Dã, nhưng bên trong lại không có người.
Cô kiểm tra bản đồ muốn tìm vị trí, nhưng nhìn thấy giường chiếu gọn gàng, sạch sẽ của Tạ Hành Dã, trong lòng bỗng nhiên khẽ chấn động.
Cô nhớ tới việc vừa mới nhìn thấy mấy đứa trẻ con quý tộc đang lên lớp ở trong Văn Uyên các lén lút mang con ngựa gỗ nhỏ bằng mây tre của mình ra chơi vào giờ ra chơi.
Đồ vật này được làm một cách rất trẻ con và dễ thương, mấy đứa trẻ con tụ lại một chỗ vui vẻ chuyền tới chuyền lui, thế nhưng lại không chuyền cho Tạ Hành Dã.
Lúc ấy một mình Tạ Hành Dã lẻ loi trơ trọi ngồi trên chỗ ngồi, có cảm giác rất cô đơn.
Đường Ninh cô gãi đầu, băn khoăn hai giây nhưng vẫn lựa chọn mở cửa hàng, tìm kiếm: Đồ chơi ngựa.
Để lừa tiền của cô, trong cửa hàng thật đúng là cái gì cần có đều có, Đường Ninh tỉ mỉ chọn lựa, cuối cùng chọn một món đồ chơi thú bông lớn bằng một bàn tay.
Tạo hình của mấy con thú một sừng bảy màu này vừa dễ thương vừa ấm áp,, nhìn rất đáng yêu, hơn nữa nó lại rất rẻ, chỉ cần năm mươi nhân dân tệ là có thể mua được rồi.
Sau khi lựa chọn xong, Đường Ninh yên lặng nhìn về phía đống đồ chơi robot biến hình kia rồi nói xin lỗi.
Đợi tới tháng sau ta được phát lương đã nha… Bây giờ ta không mua nổi.
Một món đồ chơi mà tận năm ngàn đồng, cho dù có chết cô cũng không bỏ ra số tiền đó.
Cô giấu con thú nhồi bông vào bên trong chăn của Tạ Hành Dã, sau đó mở bản đồ ra, kiên nhẫn tìm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một biểu tượng nhỏ trên màn hình có ghi [Khu quỷ pháp sự].
Hóa ra nó vốn được bố trí trong Tử Trúc Lâm, phong cảnh của cánh rừng này vô cùng đẹp, trước kia Đường Ninh đã từng đi dạo ngắm cảnh ở đây rất nhiều lần, cũng đã từng hù dọa mấy cung nữ thái giám.
Chỗ này luôn là nơi truyền ra nhiều tin tức vì quỷ ám nhiều nhất.
Không ngờ Tạ Hành Dã lại mặc trang phục của đạo sĩ, cầm kiếm gỗ đào chen chúc trong đám người, nhìn có vẻ hơi hưng phấn và căng thẳng.
Thánh Từ và Vương Bình Chi đứng bên cạnh hắn, mấy phương sĩ đứng ở đường mòn trong rừng trúc ra trận theo thứ tự.
Sau khi thấy rõ khuôn mặt của những người kia, Vương Bình Chi khẽ nhíu mày, sau đó cũng không cáo từ mà cứ tự nhiên bước nhanh đi hướng một bên, trầm giọng hỏi: "Mấy người này là ai, chuyện gì xảy ra vậy?"Ông ta đã thu xếp xong xuôi, để mấy tên thích khách giả trang thành dáng vẻ của phương sĩ đến đây ám sát Tạ Hành Dã.
Nhưng, Vương Bình Chi cũng không nhận ra những người này.
.
Bình luận truyện