Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi
Chương 304: Câu Hồn Đoạt Mệnh 6
Khổng tước nam nhíu mày, là sao?
Trên tay y là một viên thuốc không biết lấy ra từ lúc nào, đặt trên môi Tiêu Yên.
“Há miệng…”
Nàng vội vàng ngậm chặt miệng, không há, không há, chết cũng không há, ai biết ngươi cho ta uống thuốc gì?
Trên môi khổng tước nam hiện ra nụ cười nhu hòa, “Không há miệng… ta, cắt đứt cổ.”
Không cần suy nghĩ, nàng há miệng ngậm luôn viên thuốc kia. Dáng vẻ nịnh nọt khiến y vui vẻ ôm cổ nàng cười như hoa nở, mị nhãn bay tứ tung.
Không biết có phải do ánh sáng mờ nhạt hay không mà Tiêu Yên lại thấy đôi mắt kia sáng như sao.
“Độc dược đó, tin không?”
Nàng gật đầu, đương nhiên tin, ni mã, ngươi là kẻ chuyên dụng độc, chẳng lẽ còn có thể cứu người.
Không tước nam càng vui vẻ vuốt cổ nàng, giống như đang xoa một vật quý hiếm, “Biết mà còn dám ăn?”
Tiêu Yên ẫm ức, chẳng phải là do ngươi ép sao hả? không ăn độc lập tức mất đầu, ăn độc, sẽ không chết nhanh như vậy, hai cái so sánh, đương nhiên chọn cái sau.
Dáng vẻ sợ chết vô cùng của nàng khiến y rất thích thú, môi mọng khẽ mở: “Vật nhỏ, ta cứu nàng, chịu không?”
Tiêu Yên mở to hai mắt cá chết, có giết nàng cũng không tin nam nhân này lại tốt bụng như thế.
Nếu là ngươi, ngươi sẽ cứu một nữ nhân trong lần gập đầu tiên? Cho dù nữ nhân đó xinh đẹp đi chăng nữa.
Nói sâu xa, khổng tước nam còn đẹp hơn cả nàng, đến cả hai nha đầu, cũng chẳng kém nàng là bao.
Trên đời này chẳng có ai vô cớ làm người tốt, nhất định y muốn thứ gì đó trên người nàng.
“Ngươi muốn gì?” giọng nói quen thuộc từ cổ vang lên, Tiêu Yên sợ hết hồn, lập tức nhìn chằm chằm khổng tước, nàng có thể nói, vậy… thuốc kia, thật sự là thuốc giải à?
Chẳng lẽ trực giác của nàng sai bét rồi, người này thật ra là chim tốt? [khổng tước là chim, biệt danh ẻm đặt cho mỹ nam]
Khổng tước ghé sát lại, lè lưỡi liếm gò má nàng, giọng nói mị hoặc câu hồn, “Hay là, nàng làm cơ thiếp của ta, ta cứu nàng ra hố lửa.”
Trên tay y là một viên thuốc không biết lấy ra từ lúc nào, đặt trên môi Tiêu Yên.
“Há miệng…”
Nàng vội vàng ngậm chặt miệng, không há, không há, chết cũng không há, ai biết ngươi cho ta uống thuốc gì?
Trên môi khổng tước nam hiện ra nụ cười nhu hòa, “Không há miệng… ta, cắt đứt cổ.”
Không cần suy nghĩ, nàng há miệng ngậm luôn viên thuốc kia. Dáng vẻ nịnh nọt khiến y vui vẻ ôm cổ nàng cười như hoa nở, mị nhãn bay tứ tung.
Không biết có phải do ánh sáng mờ nhạt hay không mà Tiêu Yên lại thấy đôi mắt kia sáng như sao.
“Độc dược đó, tin không?”
Nàng gật đầu, đương nhiên tin, ni mã, ngươi là kẻ chuyên dụng độc, chẳng lẽ còn có thể cứu người.
Không tước nam càng vui vẻ vuốt cổ nàng, giống như đang xoa một vật quý hiếm, “Biết mà còn dám ăn?”
Tiêu Yên ẫm ức, chẳng phải là do ngươi ép sao hả? không ăn độc lập tức mất đầu, ăn độc, sẽ không chết nhanh như vậy, hai cái so sánh, đương nhiên chọn cái sau.
Dáng vẻ sợ chết vô cùng của nàng khiến y rất thích thú, môi mọng khẽ mở: “Vật nhỏ, ta cứu nàng, chịu không?”
Tiêu Yên mở to hai mắt cá chết, có giết nàng cũng không tin nam nhân này lại tốt bụng như thế.
Nếu là ngươi, ngươi sẽ cứu một nữ nhân trong lần gập đầu tiên? Cho dù nữ nhân đó xinh đẹp đi chăng nữa.
Nói sâu xa, khổng tước nam còn đẹp hơn cả nàng, đến cả hai nha đầu, cũng chẳng kém nàng là bao.
Trên đời này chẳng có ai vô cớ làm người tốt, nhất định y muốn thứ gì đó trên người nàng.
“Ngươi muốn gì?” giọng nói quen thuộc từ cổ vang lên, Tiêu Yên sợ hết hồn, lập tức nhìn chằm chằm khổng tước, nàng có thể nói, vậy… thuốc kia, thật sự là thuốc giải à?
Chẳng lẽ trực giác của nàng sai bét rồi, người này thật ra là chim tốt? [khổng tước là chim, biệt danh ẻm đặt cho mỹ nam]
Khổng tước ghé sát lại, lè lưỡi liếm gò má nàng, giọng nói mị hoặc câu hồn, “Hay là, nàng làm cơ thiếp của ta, ta cứu nàng ra hố lửa.”
Bình luận truyện