Cảm Ơn Em, Đã Can Đảm Yêu Anh
Chương 43: Sóng ngầm
Buổi tối, Hỷ Lạc ngủ trên giường rất không an ổn, giống như mơ thấy ác mộng, trong miệng thầm lí rí gì đó, nghe không rõ ràng. Lâm Hạo Sơ cũng vẫn không có ngủ, anh đứng dậy ngồi vào ghế kề bên giường, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên hàng mày đang nhíu lại của cô, Hỷ Lạc, là anh khiến em ngay cả ngủ cũng đau khổ đến vậy sao?
Nhìn vẻ mặt cô lúc ngủ, đến phát ngốc, Hỷ Lạc hình như bị cái gì giật mình tỉnh giấc, trên trán hơi ẩm ướt, vài sợi tóc dính bệt trên trán, bắt gặp ánh mắt Lâm Hạo Sơ, hai người im lặng nhìn đối phương. Ban đêm tĩnh mịch, ngay cả không khí hình như cũng ngừng lưu động. Hỷ Lạc cầm tay anh, Lâm Hạo Sơ nằm vào trong chăn, đem cô ôm vào trong lòng. Vén tóc mai trên trán cô, nhẹ nhàng hôn, nói nhỏ bên tai cô, "Xin lỗi... xin lỗi vì tất cả."
Hỷ Lạc nghiêng mặt chôn trong ngực anh, thật lâu không nói gì, Lâm Hạo Sơ không biết cô đang suy nghĩ những gì, trước đây Tần Hỷ Lạc rất đơn thuần, anh từ một ánh mắt một động tác của cô là có thể hiểu thấu cô, hiện giờ, cô cũng bắt đầu giỏi che giấu rồi, khi cười không nhất định là đang vui, mà khi không cười cũng không nhất định là đang buồn. Tim Lâm Hạo Sơ như có vật gì đó càng nén cằng chặt, mấy lần muốn mở miệng nói gì đó, cũng không biết nên nói cái gì, nên mở miệng ra sao, muốn nói nhiều lắm, ngay cả bản thân anh cũng không rõ tâm tư của mình.
Hỷ Lạc từ từ nhắm hai mắt, hơi thở vẫn rất nhẹ, đợi đến khi Lâm Hạo Sơ cúi đầu nhìn cô, bỗng nhiên thấy khóe mắt cô ươn ướt, anh vùi vào cần cổ cô, cái loại cảm giác mà trái tim bị vật gì đó đèn nén càng mãnh liệt hơn, "Em... vẫn còn giận sao?"
Hỷ Lạc lắc đầu, giọng mũi rất nặng, "Không có."
Cằm của Lâm Hạo Sơ cọ cọ vào cổ cô, râu vừa mới mọc châm vào cô hơi ngứa, cánh tay anh vòng bên hông cô siết chặt, "Hãy tin anh, sau khi ở cùng em anh không có làm chuyện thương tổn đến hôn nhân chúng ta."
Hỷ Lạc "Ừm" một tiếng xem như trả lời.
Lâm Hạo Sơ có chút bực mình, cảm thấy Hỷ Lạc như thế này khiến anh không biết làm thế nào, anh tiếp tục nói, "Anh chỉ đưa cô ấy về nhà, không có gì, tối đó... cô ấy uống quá nhiều, vốn muốn cho thư ký Ngô săn sóc cô ấy, nhưng thư ký Ngô có chuyện gì không đến được, anh..."
"Lâm Hạo Sơ." Hỷ Lạc ngẩng đầu nhìn anh, trong đồng tử màu nâu nhạt lóe một tia sáng nhỏ, "Đêm đó... vì sao bỗng dưng nổi giận?"
Lâm Hạo Sơ sửng sốt một lát, sau đó hơi mất tự nhiên dời ánh mắt, cụp mắt không nói chuyện.
"Đêm đó, có phải anh không khống chế được không?" Tuy rằng cuối cùng ý thức cô đã mơ hồ, thế nhưng vẫn cảm giác được rõ ràng sự khác thường của anh, con người thô bạo hoàn toàn không nghe lời giải thích kia, không phải anh lúc bình thường.
Lâm Hạo Sơ vẫn trầm mặc, anh hiểu rõ hơn so với ai khác, đêm đó bản thân rốt cuộc rơi vào trong tình trạng gì, trong đầu có rất nhiều người đang nói với anh, nói những thứ không có một chút logic, nhưng chính ý thức bản thân dường như đang bồng bềnh trong một góc nào đó, thế nào cũng bắt không được, chỉ có thể tùy ý để bản thân không ngừng thương tổn cô. Anh có chút thống khổ nhắm mắt.
Hỷ Lạc ngẩng đầu lên, thấy vẻ đấu tranh trên gương mặt anh, cô cúi đầu, âm thanh rất nhỏ, "Lâm Hạo Sơ, anh biết vì sao em một mực muốn lấy anh không?"
Lâm Hạo Sơ mở mắt, im lặng chờ đáp án của cô, vấn đề này, vẫn khiến anh dù suy nghĩ trăm lầm vẫn không hiểu được.
"Khi đó, em đứng ở ven đường, ban đêm tối như mực, toàn bộ thế giới đều hình như màu đen, em đi rất lâu, mệt chết đi được. Em tự nói với chính mình, nếu như đợi được một người vừa đẹp trai vừa tốt bụng đến cứu em, em sẽ lấy anh ta." Nói đến đây cô cười rất vui vẻ, giống như đang nghĩ đến một chuyện gì đó vui nhất, "Khi đó thực sự rất ngốc có phải không? Tuy rằng nghĩ như vậy, thế nhưng, đợi đến khoảnh khắc anh xuất hiện, em cũng không cho rằng muốn lấy anh ngay lập tức. Cho đến lúc ngồi trong xe, anh để em gối lên vai anh mà ngủ. Giữa chừng em tỉnh lại, khi còn chưa mở mắt ra, em cảm thấy được mùi vị trên người anh... là mùi của anh trai."
Lâm Hạo Sơ ngây ngốc mà nghe, Hỷ Lạc tiếp, "Anh trai trong lòng em, là người có khả năng bảo vệ em nhất, khiến em có cảm giác an tòan nhất, khi đó, em đã nghĩ đến, trên người đàn ông này có mùi của anh trai. Cho nên, em phải lấy anh ấy." Cô nghiêng mặt nhìn anh, trên mặt là nụ cười ấm áp, "Bởi vì... anh ấy có thể bảo vệ em."
Lâm Hạo Sơ nhìn nụ cười của cô, có chút xấu hổ, anh càng tự trách chính mình, bảo vệ? Anh có thể không?
Hỷ Lạc ngồi dậy, muốn xoay người cùng anh mặt đối mặt, Lâm Hạo Sơ cẩn thận nâng cô dậy, Hỷ Lạc thở một hơi thật mạnh, "Lâm Hạo Sơ, bây giờ em đã không cần bảo vệ. Bởi vì trong thời gian hôn nhân, anh khiến em càng ngày càng dũng cảm. Bây giờ, sau này, điều chúng ta cần là tương trợ trong lúc hoạn nạn, không xa không rời, em bị anh hại thành như vậy, anh đừng nghĩ sẽ bỏ được em, cũng đừng lấy cớ vì bệnh tình của anh nên không muốn làm tổn thương em, tất cả em đều không chấp nhận. Nếu anh đã không ngoại tình, thì em phải vùng lên, anh thiếu em một đứa bé, thiếu em một phần hạnh phúc, em muốn anh phải trả lại gấp bội cho em."
Lâm Hạo Sơ thấy cô lúc này, dưới ánh đèn, chợt cảm thấy tia sáng trong mắt cô hơi chói mắt, Hỷ Lạc đã hiểu rõ anh như thế, biết anh lúc này đang đấu tranh, cho nên cô ấy đã sớm cắt đứt con đường lui của anh, trước tiên là ngăn chặn ý nghĩ rời khỏi của anh, lẽ nào đến bây giờ em vẫn không oán giận anh một chút nào sao, Hỷ Lạc?
Môi anh mím lại từ từ mềm mại, biến thành một độ cong rất đẹp, "Tần Hỷ Lạc, ai cho em nói chuyện kích động nhiều như thế, muốn sặc chết anh sao."
Hỷ Lạc cười, cười đến hài lòng, nụ cười đó quét hết khói mù của anh, "Chưa từng nghe qua câu mưa dầm thấm đất sao? Nói không chừng biết đâu sau này có thể làm cho bí thư Lâm càng ngày càng dễ dỗ ngon dỗ ngọt."
Lâm Hạo Sơ cười, ánh mắt đầy yêu thương, "Anh sẽ cố."
Hỷ Lạc gật đầu, sau đó thoải mái dựa vào vai anh, tâm tình tốt, thật tốt, rốt cục nông nô đã vùng lên ca bài ca chiến thắng rồi, sau này xem em xử lý anh như thế nào.
Lâm Hạo Sơ thay cô đắp chăn, nhưng trong lòng ngổn ngang trăm mối, có rất nhiều vấn đề từng cái từng cái mở ra trước mặt Hỷ Lạc, nhưng mà bây giờ, thấy gương mặt tươi cười của cô, anh làm sao mà mở miệng giải thích được.
Ngày kế tiếp ban ngày Lâm Hạo Sơ có việc, Diệp Hồng đến giúp Hỷ Lạc, đã khuya rồi mà Lâm Hạo Sơ chưa đến, cô vô cùng buồn chán xem TV, mắt liếc chiếc di động đang im lặng nằm đó, bĩu môi. Đối với người nào đó quả thật là không thể ôm kỳ vọng quá cao nha.
TV chuyển đến một kênh, Hỷ Lạc buồn chán ném điều khiển từ xa, thông thường những tin phát sóng trực tiếp đều sẽ là những tin truyền trực tiếp từ hiện trừơng, Hỷ Lạc nheo mắt xem, có chút buồn ngủ. Nữ phóng viên trong bản thời sự đưa tin, "Tại khu nhà Nam Uyển ở tầng tám trên đường Hồ Nguyệt trong thành phố xảy ra sự cố nổ khí gas, dẫn đến cả tòa nhà xảy ra hỏa hoạn, hiện tại bộ phận phòng cháy chữa cháy đang khẩn trương cứu viện, xin mời xem hiện trường đưa tin."
Hỷ Lạc nhìn cảnh tượng hiện trường hỗn loạn, trong lòng thổn thức, lấy cái điều khiển của máy điều hòa nâng cao thêm vài độ, cảm thấy rất lạnh.
Bản tin trong TV còn đang tiếp tục, ý thức của Hỷ Lạc bắt đầu hơi mơ hồ, khi sắp thiếp đi thì chợt nghe âm thanh quen thuộc trong TV truyền đến, là Lâm Hạo Sơ, cô bỗng dưng mở mắt ra, thấy anh ở hiện trường đèn đuốc sáng trưng, nói một cách điềm tĩnh lão luyện các loại lý do từ chối từ phía chính phủ, Hỷ Lạc hơi buồn cười, anh ấy thế này và anh lúc ở nhà thật đúng là hai con người khác nhau rõ ràng.
Nữ phóng viên kia đột nhiên phát biểu, "Bí thư Lâm sao anh đột nhiên xuất hiện ở đây? Chuyện này đã nhanh chóng báo cáo đến phòng chính phủ rồi sao?"
Lâm Hạo Sơ tựa hồ suy nghĩ một chút, anh nói, "Việc khẩn cấp trước mắt là phải lập tức xử lý tốt vấn đề trị an của quần chúng xung quanh hiện trường, những vấn đề khác chúng tôi sẽ nói sau được không?" Nói xong mỉm cười gật đầu với nữ phóng viên, tiếp theo ống kính chuyển tới cảnh Lâm Hạo Sơ và mộ số dân chúng tại hiện trường trao đổi lẫn nhau.
Khi đang xem đến buồn tẻ, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Hỷ Lạc, là bác sĩ Giang? Cô ấy ở đó sao? Hỷ Lạc âm thầm thở dài, bác sĩ Giang thật đúng là không may.
Y tá đến kiểm tra phòng, thấy trong phòng bệnh Hỷ Lạc chỉ có một mình cô, một bên điền trông tin một bên nói chuyện phím với cô, "Đêm nay Bí thư Lâm không đến sao? Sắp đến giờ đóng cổng rồi."
Hỷ Lạc sửng sốt, lại nhìn thời gian, đã trễ thế này rồi ư? Y tá đi rồi, Hỷ Lạc cầm lấy điện thoại di động ấn dãy số của Lâm Hạo Sơ, bên kia vẫn rất ầm ĩ, xem ra anh còn đang ở hiện trường, Hỷ Lạc sợ anh nghe không rõ ràng lắm, nói lớn một chút, "Đêm nay anh không thể tới hả?"
Lâm Hạo Sơ đi đến một góc yên tĩnh, xem thời gian trên di động, "Xảy ra sự cố, có thể về không kịp, anh gọi mẹ đến chăm em."
Hỷ Lạc nằm xuống kéo chăn, "Không cần, một mình em cũng được rồi, hiện giờ em có thể xuống giường rồi, không cần người chăm sóc."
Lâm Hạo Sơ trầm mặc một hồi, "Hỷ Lạc, trời sáng anh sẽ đến thăm em."
Hỷ Lạc cong khóe môi cười, "Ừm, vậy em cúp máy đây."
"Hỷ Lạc..." Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên gọi cô, anh do dự một hồi, "Ngày mai anh có chuyện muốn nói với em."
"Sao bây giờ không nói?"
"Anh muốn nói trực tiếp với em, ngoan, ngủ ngon." Lâm Hạo Sơ ngắt điện thoại, thở một hơi thật mạnh, thấy Giang Nhất Ninh đứng ở phía xa nhìn qua bên này, anh day day huyệt thái dương đi tới phía cô.
Sáng ngày kế tiếp, Hỷ Lạc còn chưa kịp thức dậy thì bị cảm giác ngứa ngứa trên mặt làm cho tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy gương mặt phóng đại của Lâm Hạo sơ trước mặt, anh cười véo mũi cô, "Tỉnh rồi? Đứng lên đánh răng rửa mặt, anh mang cho em cháo cá tuyết của Vinh Mãn Lầu nè."
Hỷ Lạc hơn nữa ngày mới mơ mơ màng màng ngồi dậy, cô dụi dụi mắt, "Lâm Hạo Sơ, bây giờ mới mấy giờ, sao anh tới sớm như vậy?"
Lâm Hạo Sơ vừa mở nắp hộp cháo, vừa trả lời cô, "Tối hôm qua bận đến lúc khuya, không có gì thời gian ngủ liền trực tiếp đến đây luôn."
Hỷ Lạc rửa mặt xong xuôi, ngồi ở sofa ăn cháo, "Anh có muốn ngủ một lát không, lát sau em gọi anh."
Lâm Hạo Sơ lắc đầu, "Không được, ngày hôm nay còn có rất nhiều việc, chút nữa anh phải đi." Anh cầm lấy áo khoác len trên ghế sofa khoác cho Hỷ Lạc, Hỷ Lạc chìa tay ngoan ngoãn nghe theo, Lâm Hạo Sơ cài nút cho cô, "Hôm nay vẫn là để mẹ đến chăm em, cả ngày hôm nay anh không có thời gian để đến, chuyện tối qua còn rất nhiều việc xảy đến."
"Khỏi, anh không cần lo cho em, lo việc anh là được rồi."
Lâm Hạo Sơ xoa xoa gương mặt cô, "Hỷ Lạc, đợi anh giải quyết xong việc này, anh dẫn em đi du lịch? Có được hay không, trả lại em một tuần trăng mật."
Hỷ Lạc hơi lo sợ vì được yêu thương quá, cô trợn mắt nhìn, tay sờ sờ trán Lâm Hạo Sơ, "Anh phát sốt rồi?"
Lâm Hạo Sơ cũng không phản ứng lời trêu chọc của cô, kéo tay cô nắm trong lòng bàn tay mình, "Anh đi đây, buổi tối lại đến thăm em." In một nụ hôn trên trán cô liền rời khỏi.
Một mình Hỷ Lạc thật ngọt ngào mà ăn cháo cá tuyết, khi y tá đi vào, thấy tâm tình vô cùng tốt của Hỷ Lạc liền trêu ghẹo, "Bà Lâm thật hạnh phúc, Bí thư Lâm trời còn chưa sáng đã tới rồi, Tiểu Mạnh trực ban thấy anh ấy thì mở cửa cho vào, anh ngồi ở cửa chờ suốt, nói sợ đánh thức cô."
Hỷ Lạc nghe lời cô nói, trong lòng thật mềm mại, Lâm Hạo Sơ thật đúng là chàng ngốc.
Vừa lúc có hộ lý của bệnh viện vào giao báo, y tá tiện tay đưa tới, Hỷ Lạc mở ra vừa nhìn liền bị đầu đề bài báo làm cho chấn động...
Nhìn vẻ mặt cô lúc ngủ, đến phát ngốc, Hỷ Lạc hình như bị cái gì giật mình tỉnh giấc, trên trán hơi ẩm ướt, vài sợi tóc dính bệt trên trán, bắt gặp ánh mắt Lâm Hạo Sơ, hai người im lặng nhìn đối phương. Ban đêm tĩnh mịch, ngay cả không khí hình như cũng ngừng lưu động. Hỷ Lạc cầm tay anh, Lâm Hạo Sơ nằm vào trong chăn, đem cô ôm vào trong lòng. Vén tóc mai trên trán cô, nhẹ nhàng hôn, nói nhỏ bên tai cô, "Xin lỗi... xin lỗi vì tất cả."
Hỷ Lạc nghiêng mặt chôn trong ngực anh, thật lâu không nói gì, Lâm Hạo Sơ không biết cô đang suy nghĩ những gì, trước đây Tần Hỷ Lạc rất đơn thuần, anh từ một ánh mắt một động tác của cô là có thể hiểu thấu cô, hiện giờ, cô cũng bắt đầu giỏi che giấu rồi, khi cười không nhất định là đang vui, mà khi không cười cũng không nhất định là đang buồn. Tim Lâm Hạo Sơ như có vật gì đó càng nén cằng chặt, mấy lần muốn mở miệng nói gì đó, cũng không biết nên nói cái gì, nên mở miệng ra sao, muốn nói nhiều lắm, ngay cả bản thân anh cũng không rõ tâm tư của mình.
Hỷ Lạc từ từ nhắm hai mắt, hơi thở vẫn rất nhẹ, đợi đến khi Lâm Hạo Sơ cúi đầu nhìn cô, bỗng nhiên thấy khóe mắt cô ươn ướt, anh vùi vào cần cổ cô, cái loại cảm giác mà trái tim bị vật gì đó đèn nén càng mãnh liệt hơn, "Em... vẫn còn giận sao?"
Hỷ Lạc lắc đầu, giọng mũi rất nặng, "Không có."
Cằm của Lâm Hạo Sơ cọ cọ vào cổ cô, râu vừa mới mọc châm vào cô hơi ngứa, cánh tay anh vòng bên hông cô siết chặt, "Hãy tin anh, sau khi ở cùng em anh không có làm chuyện thương tổn đến hôn nhân chúng ta."
Hỷ Lạc "Ừm" một tiếng xem như trả lời.
Lâm Hạo Sơ có chút bực mình, cảm thấy Hỷ Lạc như thế này khiến anh không biết làm thế nào, anh tiếp tục nói, "Anh chỉ đưa cô ấy về nhà, không có gì, tối đó... cô ấy uống quá nhiều, vốn muốn cho thư ký Ngô săn sóc cô ấy, nhưng thư ký Ngô có chuyện gì không đến được, anh..."
"Lâm Hạo Sơ." Hỷ Lạc ngẩng đầu nhìn anh, trong đồng tử màu nâu nhạt lóe một tia sáng nhỏ, "Đêm đó... vì sao bỗng dưng nổi giận?"
Lâm Hạo Sơ sửng sốt một lát, sau đó hơi mất tự nhiên dời ánh mắt, cụp mắt không nói chuyện.
"Đêm đó, có phải anh không khống chế được không?" Tuy rằng cuối cùng ý thức cô đã mơ hồ, thế nhưng vẫn cảm giác được rõ ràng sự khác thường của anh, con người thô bạo hoàn toàn không nghe lời giải thích kia, không phải anh lúc bình thường.
Lâm Hạo Sơ vẫn trầm mặc, anh hiểu rõ hơn so với ai khác, đêm đó bản thân rốt cuộc rơi vào trong tình trạng gì, trong đầu có rất nhiều người đang nói với anh, nói những thứ không có một chút logic, nhưng chính ý thức bản thân dường như đang bồng bềnh trong một góc nào đó, thế nào cũng bắt không được, chỉ có thể tùy ý để bản thân không ngừng thương tổn cô. Anh có chút thống khổ nhắm mắt.
Hỷ Lạc ngẩng đầu lên, thấy vẻ đấu tranh trên gương mặt anh, cô cúi đầu, âm thanh rất nhỏ, "Lâm Hạo Sơ, anh biết vì sao em một mực muốn lấy anh không?"
Lâm Hạo Sơ mở mắt, im lặng chờ đáp án của cô, vấn đề này, vẫn khiến anh dù suy nghĩ trăm lầm vẫn không hiểu được.
"Khi đó, em đứng ở ven đường, ban đêm tối như mực, toàn bộ thế giới đều hình như màu đen, em đi rất lâu, mệt chết đi được. Em tự nói với chính mình, nếu như đợi được một người vừa đẹp trai vừa tốt bụng đến cứu em, em sẽ lấy anh ta." Nói đến đây cô cười rất vui vẻ, giống như đang nghĩ đến một chuyện gì đó vui nhất, "Khi đó thực sự rất ngốc có phải không? Tuy rằng nghĩ như vậy, thế nhưng, đợi đến khoảnh khắc anh xuất hiện, em cũng không cho rằng muốn lấy anh ngay lập tức. Cho đến lúc ngồi trong xe, anh để em gối lên vai anh mà ngủ. Giữa chừng em tỉnh lại, khi còn chưa mở mắt ra, em cảm thấy được mùi vị trên người anh... là mùi của anh trai."
Lâm Hạo Sơ ngây ngốc mà nghe, Hỷ Lạc tiếp, "Anh trai trong lòng em, là người có khả năng bảo vệ em nhất, khiến em có cảm giác an tòan nhất, khi đó, em đã nghĩ đến, trên người đàn ông này có mùi của anh trai. Cho nên, em phải lấy anh ấy." Cô nghiêng mặt nhìn anh, trên mặt là nụ cười ấm áp, "Bởi vì... anh ấy có thể bảo vệ em."
Lâm Hạo Sơ nhìn nụ cười của cô, có chút xấu hổ, anh càng tự trách chính mình, bảo vệ? Anh có thể không?
Hỷ Lạc ngồi dậy, muốn xoay người cùng anh mặt đối mặt, Lâm Hạo Sơ cẩn thận nâng cô dậy, Hỷ Lạc thở một hơi thật mạnh, "Lâm Hạo Sơ, bây giờ em đã không cần bảo vệ. Bởi vì trong thời gian hôn nhân, anh khiến em càng ngày càng dũng cảm. Bây giờ, sau này, điều chúng ta cần là tương trợ trong lúc hoạn nạn, không xa không rời, em bị anh hại thành như vậy, anh đừng nghĩ sẽ bỏ được em, cũng đừng lấy cớ vì bệnh tình của anh nên không muốn làm tổn thương em, tất cả em đều không chấp nhận. Nếu anh đã không ngoại tình, thì em phải vùng lên, anh thiếu em một đứa bé, thiếu em một phần hạnh phúc, em muốn anh phải trả lại gấp bội cho em."
Lâm Hạo Sơ thấy cô lúc này, dưới ánh đèn, chợt cảm thấy tia sáng trong mắt cô hơi chói mắt, Hỷ Lạc đã hiểu rõ anh như thế, biết anh lúc này đang đấu tranh, cho nên cô ấy đã sớm cắt đứt con đường lui của anh, trước tiên là ngăn chặn ý nghĩ rời khỏi của anh, lẽ nào đến bây giờ em vẫn không oán giận anh một chút nào sao, Hỷ Lạc?
Môi anh mím lại từ từ mềm mại, biến thành một độ cong rất đẹp, "Tần Hỷ Lạc, ai cho em nói chuyện kích động nhiều như thế, muốn sặc chết anh sao."
Hỷ Lạc cười, cười đến hài lòng, nụ cười đó quét hết khói mù của anh, "Chưa từng nghe qua câu mưa dầm thấm đất sao? Nói không chừng biết đâu sau này có thể làm cho bí thư Lâm càng ngày càng dễ dỗ ngon dỗ ngọt."
Lâm Hạo Sơ cười, ánh mắt đầy yêu thương, "Anh sẽ cố."
Hỷ Lạc gật đầu, sau đó thoải mái dựa vào vai anh, tâm tình tốt, thật tốt, rốt cục nông nô đã vùng lên ca bài ca chiến thắng rồi, sau này xem em xử lý anh như thế nào.
Lâm Hạo Sơ thay cô đắp chăn, nhưng trong lòng ngổn ngang trăm mối, có rất nhiều vấn đề từng cái từng cái mở ra trước mặt Hỷ Lạc, nhưng mà bây giờ, thấy gương mặt tươi cười của cô, anh làm sao mà mở miệng giải thích được.
Ngày kế tiếp ban ngày Lâm Hạo Sơ có việc, Diệp Hồng đến giúp Hỷ Lạc, đã khuya rồi mà Lâm Hạo Sơ chưa đến, cô vô cùng buồn chán xem TV, mắt liếc chiếc di động đang im lặng nằm đó, bĩu môi. Đối với người nào đó quả thật là không thể ôm kỳ vọng quá cao nha.
TV chuyển đến một kênh, Hỷ Lạc buồn chán ném điều khiển từ xa, thông thường những tin phát sóng trực tiếp đều sẽ là những tin truyền trực tiếp từ hiện trừơng, Hỷ Lạc nheo mắt xem, có chút buồn ngủ. Nữ phóng viên trong bản thời sự đưa tin, "Tại khu nhà Nam Uyển ở tầng tám trên đường Hồ Nguyệt trong thành phố xảy ra sự cố nổ khí gas, dẫn đến cả tòa nhà xảy ra hỏa hoạn, hiện tại bộ phận phòng cháy chữa cháy đang khẩn trương cứu viện, xin mời xem hiện trường đưa tin."
Hỷ Lạc nhìn cảnh tượng hiện trường hỗn loạn, trong lòng thổn thức, lấy cái điều khiển của máy điều hòa nâng cao thêm vài độ, cảm thấy rất lạnh.
Bản tin trong TV còn đang tiếp tục, ý thức của Hỷ Lạc bắt đầu hơi mơ hồ, khi sắp thiếp đi thì chợt nghe âm thanh quen thuộc trong TV truyền đến, là Lâm Hạo Sơ, cô bỗng dưng mở mắt ra, thấy anh ở hiện trường đèn đuốc sáng trưng, nói một cách điềm tĩnh lão luyện các loại lý do từ chối từ phía chính phủ, Hỷ Lạc hơi buồn cười, anh ấy thế này và anh lúc ở nhà thật đúng là hai con người khác nhau rõ ràng.
Nữ phóng viên kia đột nhiên phát biểu, "Bí thư Lâm sao anh đột nhiên xuất hiện ở đây? Chuyện này đã nhanh chóng báo cáo đến phòng chính phủ rồi sao?"
Lâm Hạo Sơ tựa hồ suy nghĩ một chút, anh nói, "Việc khẩn cấp trước mắt là phải lập tức xử lý tốt vấn đề trị an của quần chúng xung quanh hiện trường, những vấn đề khác chúng tôi sẽ nói sau được không?" Nói xong mỉm cười gật đầu với nữ phóng viên, tiếp theo ống kính chuyển tới cảnh Lâm Hạo Sơ và mộ số dân chúng tại hiện trường trao đổi lẫn nhau.
Khi đang xem đến buồn tẻ, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Hỷ Lạc, là bác sĩ Giang? Cô ấy ở đó sao? Hỷ Lạc âm thầm thở dài, bác sĩ Giang thật đúng là không may.
Y tá đến kiểm tra phòng, thấy trong phòng bệnh Hỷ Lạc chỉ có một mình cô, một bên điền trông tin một bên nói chuyện phím với cô, "Đêm nay Bí thư Lâm không đến sao? Sắp đến giờ đóng cổng rồi."
Hỷ Lạc sửng sốt, lại nhìn thời gian, đã trễ thế này rồi ư? Y tá đi rồi, Hỷ Lạc cầm lấy điện thoại di động ấn dãy số của Lâm Hạo Sơ, bên kia vẫn rất ầm ĩ, xem ra anh còn đang ở hiện trường, Hỷ Lạc sợ anh nghe không rõ ràng lắm, nói lớn một chút, "Đêm nay anh không thể tới hả?"
Lâm Hạo Sơ đi đến một góc yên tĩnh, xem thời gian trên di động, "Xảy ra sự cố, có thể về không kịp, anh gọi mẹ đến chăm em."
Hỷ Lạc nằm xuống kéo chăn, "Không cần, một mình em cũng được rồi, hiện giờ em có thể xuống giường rồi, không cần người chăm sóc."
Lâm Hạo Sơ trầm mặc một hồi, "Hỷ Lạc, trời sáng anh sẽ đến thăm em."
Hỷ Lạc cong khóe môi cười, "Ừm, vậy em cúp máy đây."
"Hỷ Lạc..." Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên gọi cô, anh do dự một hồi, "Ngày mai anh có chuyện muốn nói với em."
"Sao bây giờ không nói?"
"Anh muốn nói trực tiếp với em, ngoan, ngủ ngon." Lâm Hạo Sơ ngắt điện thoại, thở một hơi thật mạnh, thấy Giang Nhất Ninh đứng ở phía xa nhìn qua bên này, anh day day huyệt thái dương đi tới phía cô.
Sáng ngày kế tiếp, Hỷ Lạc còn chưa kịp thức dậy thì bị cảm giác ngứa ngứa trên mặt làm cho tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy gương mặt phóng đại của Lâm Hạo sơ trước mặt, anh cười véo mũi cô, "Tỉnh rồi? Đứng lên đánh răng rửa mặt, anh mang cho em cháo cá tuyết của Vinh Mãn Lầu nè."
Hỷ Lạc hơn nữa ngày mới mơ mơ màng màng ngồi dậy, cô dụi dụi mắt, "Lâm Hạo Sơ, bây giờ mới mấy giờ, sao anh tới sớm như vậy?"
Lâm Hạo Sơ vừa mở nắp hộp cháo, vừa trả lời cô, "Tối hôm qua bận đến lúc khuya, không có gì thời gian ngủ liền trực tiếp đến đây luôn."
Hỷ Lạc rửa mặt xong xuôi, ngồi ở sofa ăn cháo, "Anh có muốn ngủ một lát không, lát sau em gọi anh."
Lâm Hạo Sơ lắc đầu, "Không được, ngày hôm nay còn có rất nhiều việc, chút nữa anh phải đi." Anh cầm lấy áo khoác len trên ghế sofa khoác cho Hỷ Lạc, Hỷ Lạc chìa tay ngoan ngoãn nghe theo, Lâm Hạo Sơ cài nút cho cô, "Hôm nay vẫn là để mẹ đến chăm em, cả ngày hôm nay anh không có thời gian để đến, chuyện tối qua còn rất nhiều việc xảy đến."
"Khỏi, anh không cần lo cho em, lo việc anh là được rồi."
Lâm Hạo Sơ xoa xoa gương mặt cô, "Hỷ Lạc, đợi anh giải quyết xong việc này, anh dẫn em đi du lịch? Có được hay không, trả lại em một tuần trăng mật."
Hỷ Lạc hơi lo sợ vì được yêu thương quá, cô trợn mắt nhìn, tay sờ sờ trán Lâm Hạo Sơ, "Anh phát sốt rồi?"
Lâm Hạo Sơ cũng không phản ứng lời trêu chọc của cô, kéo tay cô nắm trong lòng bàn tay mình, "Anh đi đây, buổi tối lại đến thăm em." In một nụ hôn trên trán cô liền rời khỏi.
Một mình Hỷ Lạc thật ngọt ngào mà ăn cháo cá tuyết, khi y tá đi vào, thấy tâm tình vô cùng tốt của Hỷ Lạc liền trêu ghẹo, "Bà Lâm thật hạnh phúc, Bí thư Lâm trời còn chưa sáng đã tới rồi, Tiểu Mạnh trực ban thấy anh ấy thì mở cửa cho vào, anh ngồi ở cửa chờ suốt, nói sợ đánh thức cô."
Hỷ Lạc nghe lời cô nói, trong lòng thật mềm mại, Lâm Hạo Sơ thật đúng là chàng ngốc.
Vừa lúc có hộ lý của bệnh viện vào giao báo, y tá tiện tay đưa tới, Hỷ Lạc mở ra vừa nhìn liền bị đầu đề bài báo làm cho chấn động...
Bình luận truyện