Cám Ơn Vận Mệnh Đã Cho Anh Gặp Được Em
Chương 5: Nếu chúng ta là một gia đình
Tôi thật không ngờ mình sẽ nhìn thấy hình ảnh như thế này, anh và con trai tôi nằm ngủ bên cạnh nhau, cái đầu nhỏ nhắn của Hạt Dẻ gối lên cánh tay rắn chắc của anh, tự thế ngủ của cả hai thật thần kì giống nhau như đúc, như thể một phiên bản lớn nhỏ của nhau vậy.
Tôi thật không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì, chỉ là đột nhiên tôi muốn biết, người đàn ông năm đó, trông anh như thế nào. Ngay giây phút này, tôi đã nghĩ, nếu như anh biết sự hiện diện của Hạt Dẻ, thì anh sẽ như thế nào, anh sẽ yêu thương nó chứ, sẽ bế nó, sẽ vác nó lên vai, đưa nó đi chơi, sẽ làm ngựa cho nó cưỡi hay là anh sẽ chối bỏ trách nhiệm.
Tính ra thì, anh không nợ chúng tôi cái gì, chuyện năm đó, anh cũng coi như người ngoài cuộc, vốn muốn tình một đêm với một cô nàng xinh đẹp, chỉ là một chút nhầm lẫn, một chút âm mưu, người đó biến thành tôi. Vì vậy tôi không thể yêu cầu anh cái gì, bao nhiêu năm nay nuôi con một mình, tôi cũng chưa hề có ý nghĩ sẽ tìm anh, nhưng giây phút khi thấy Lục Lăng Tranh và Hạt Dẻ nằm bên cạnh nhau, tôi lại bất giác nghĩ tới anh, trong lòng lại là một nỗi tiếc nuối.
Thở dài một cái, trời tối rất lạnh, thấy hai người ngủ say như vậy, tôi cũng không muốn đánh thức cả hai, liền tự lấy cái chăn, cẩn thận đắp cho hai người. Lại nhìn hai gương mặt lớn nhỏ đang ngủ say một lần nữa, rồi mới cầm cuốn truyện của Hạt Dẻ đi ra khỏi phòng.
--
Tôi đeo dây phone, bên tai là giai điệu quen thuộc của “The Path of The Wind”, tôi rất thích bản nhạc này, ngay từ khi lần đầu nghe thấy nó trong Tonari Totoro, tôi đã rất thích, giai điệu nhẹ nhàng, trong sáng, có hương vị của vùng quê bình yên mà xinh đẹp.
Mỗi lần nghe bài hát, tâm hồn tôi đều rất tốt, trong đầu không tự giác đã hiện lên hình ảnh những cánh đồng trà xinh đẹp của đảo Rùa, những vườn trái cây đầy màu sắc mà xinh đẹp, vùng biển trong vắt, đến nỗi có thể thấy mấy chú cá bơi lăn tăn bên trong. Tay tôi khuấy đều đều nồi súp gà, miệng đã bắt đầu à ơi theo giai điệu.
“Chào buổi sáng!”
“Chào mẹ, buổi sáng!”
Tôi quay người lại, tháo dây phone ra, một lớn một nhỏ đang đứng sau lưng tôi, còn đưa tay dụi dụi mắt, một bộ chưa tỉnh ngủ, bộ dạng của hai người làm tôi muốn cười, tôi nhanh chóng đưa cho mỗi người một cái bàn chải đánh răng và một ca nước, nói:
“Cả hai đã dậy rồi sao, đánh răng đi rồi ăn sáng.”
Hạt Dẻ rất nể tình gật đầu một cái, sau đó ngoan ngoãn cầm lấy ca nước và cái bàn chải hình hạt dẻ của mình, bước từng bước ra giếng nước ngoài sân. Tôi mỉm cười nhìn hình bóng nhỏ nhắn của nó, vốn tính quay lại thêm một ít gia vị nữa vào món súp, nhưng lại thấy Lục Lăng Tranh vẫn chưa đi, anh cứ đứng đó cầm cái cốc nhìn tôi đầy ẩn ý, ánh mắt đã không còn vẻ buồn ngủ nữa mà đầy sắc bén,
“ Sao vậy?” – Chẳng lẽ mặt tôi có gì sao, đưa tay lên lau lau một hồi, đâu có gì đâu. Rốt cuộc là anh lại mắc chứng gì nữa chứ, việc anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi như vậy, thật sự khiến tôi có áp lực rất lớn.
Lúc này Hạt Dẻ ngoan nhà tôi lại bước vào, khẽ kéo kéo ống quần của anh, cuối cùng ánh mắt của anh cũng chịu rời khỏi người tôi, khiến tôi thở phào một hơi, ánh mắt của anh rất sắc bén, khi anh nhìn tôi, tôi thật không có can đảm lên tiếng hỏi anh là vì sao.
Hat Dẻ nhà tôi nhìn anh, rất là ngây thơ nói: “Đánh răng… ở ngoài này nè!” – thằng bé chỉ tay ra ngoài sân, sau đó còn nghiêm túc vỗ vỗ ống quần anh: “Không đánh răng sạch sẽ… là không ngoan đâu…mẹ không thích trẻ không ngoan.”
Phốc, tôi cười ra tiếng, con trai của tôi thật đáng yêu, tôi nhìn sang anh, lúc này anh đang nhìn Hạt Dẻ, thế nhưng tôi vẫn có thể nhận ra ánh mắt của anh đang có ý cười, tôi thấy anh ngồi xuống cho ngang tầm với Hạt Dẻ, nói với nó:
“Chú biết rồi, chú sẽ ngoan ngoãn đi đánh răng, như vậy thì mẹ sẽ thích đúng không?”
Tôi biết lời này là để dỗ trẻ con, nhưng không hiểu sao cứ thấy nó là lạ, chưa để cho tôi suy nghĩ, con trai của tôi rất không khách khí mà gật đầu một cái, còn tặng kèm một nụ cười ngây ngô dễ thương.Anh đi ra ngoài sân đánh răng, trước khi đi còn liếc tôi một cái đầy thâm ý, khiến tôi lại càng hoang mang.
Ngồi trên nhà ăn sáng, bữa sáng là súp gà với bánh mì, vừa nóng hổi, thổi thổi rồi ăn, rất ngon, bên ngoài là tiếng chim hót líu lo, điều này chỉ có ở dưới quê mới có, yên tĩnh, sạch sẽ, chỉ có tiếng của động vật và hương vị của thiên nhiên.
Ăn xong, tôi tranh thủ đi giặt đồ, để một lát nắng lên phơi nó lên là vừa, đồ phơi trong nắng thì mới ấm và không sợ ẩm mốc. Tôi vào phòng lấy quần áo, hôm nay là chủ nhật nên Hạt Dẻ không cần đi học, vì vậy trông nó như một cái đuôi nhỏ của tôi, đi đâu cũng đi theo.
Khi đi ngang qua phòng khách, thấy anh đang ngồi uống café và xem laptop, tôi liền hỏi: “Bây giờ em giặt quần áo, anh có muốn em giặt giúp anh luôn không?”
Anh rời mắt khỏi laptop, nhìn nhìn tôi, lại nhìn rổ quần áo trong tay tôi, suy nghĩ một lúc, tôi có thể thấy ánh mắt anh lóe lên, sau đó anh gật đầu: “Phiền em vậy, đợi anh một lát, để anh lấy quần áo.”
Khi anh bỏ quần áo vào rổ, tôi chợt cảm thấy xấu hổ, không bởi lí do nào khác, mà bởi vì tôi nhìn thấy ở trong ấy có một cái quần đùi và một cái quần lót của anh, lúc nãy tôi đã không suy nghĩ mà hỏi câu đó, thế nên bây giờ có muốn nuốt lại cũng không được.
Nghĩ nghĩ, dù sao thì anh cũng là khách của tôi, tôi cũng không thể không giặt đồ giúp anh đi, chỉ là do anh là khách nam, lại đẹp trai như vậy, cho nên không tránh khỏi suy nghĩ lung tung một chút, cũng may là tôi không đến nỗi là dân quê hẳn, trong nhà có cái máy giặt, tôi chỉ cần bỏ đồ vào đó là xong, chỉ có những món không giặt được bằng máy thì mới giặt tay.
Tuy đồ của anh nhìn thế nào cũng rất cao cấp, tôi cũng tìm thấy biểu tượng không giặt máy trên đồ của anh, nhưng cũng may đồ lót có thể giặt máy được, nên không sao.
Lựa những quần áo không thể giặt máy ra, tôi đem chúng ra giếng, Hạt Dẻ cũng đi theo, nó còn ra sức giẫm giẫm lên quần áo chứa xà phòng trong thau cho quần áo dễ thấm, tôi cũng dễ giặt hơn. Bình thường khi ở nhà, mẹ con chúng tôi làm gì cũng đều làm cùng nhau, tôi thỉnh thoảng cũng nhờ Hạt Dẻ giúp một số thứ, cho dù con có làm được hay không, tôi cũng rất kiên nhẫn chờ, bởi vì như vậy tôi sẽ không cảm thấy cô đơn, Hạt Dẻ cũng không cần tự chơi một mình khi chờ tôi.
Tôi đang giặt đồ thì thấy anh mở cửa phòng ra, sau đó không ngồi trong phòng nữa mà cầm lấy ly trà ra hành lang ngồi, ánh mắt nhìn bên này, trong mắt là sự ấm áp và dịu dàng, anh nhìn chúng tôi cười một cái, tôi cũng bất giác cười theo.
Hạt Dẻ thấy anh ra thì rất vui, có vẻ như từ khi anh đọc truyện cho nó ngày hôm qua, nó đã không còn xa lạ với anh nữa, chỉ thấy nó hưng phấn gọi: “Chú…Hạt Dẻ…giúp mẹ giặt…quần áo!”
Anh mỉm cười, ngay cả trong ánh mắt cũng là ý cười, chỉ thấy anh đứng lên, vừa đi về phía chúng tôi vừa nói: “Hạt Dẻ giỏi quá, chú cũng muốn giúp hai người giặt đồ, được chứ.”
Thấy anh đã tự giác cầm lấy quần áo mà giặt, tôi liền từ chối, làm sao có thể để anh làm những chuyện này cơ chứ, anh dù sao cũng là khách, thế nhưng anh lại kiên quyết giặt, mặc cho xà phòng văng lên áo anh, còn cười nói: “Nhìn hai người giặt trông rất vui, hơn nữa trong này cũng có quần áo của anh mà, không sao.”
Thế là 3 người chúng tôi đã cùng nhau giặt quần áo, anh còn giúp tôi đem quần áo phơi lên cây sào cao cao nữa. Đứng bên dưới nhìn đống quần áo phấp phơ trong nắng, trong lòng tôi lại cảm thấy thỏa mãn một cách kì lạ, cảm giác cứ như, chúng tôi là một gia đình vậy.
Hồng Trà: Chương bù cho nên khá dài nhé, vậy là thỏa mãn rồi nha. Cứ nghĩ tới bé Hạt Dẻ là bé Kotarou là tui…hưng phấn à. Tình hình là nam chính còn chưa biết sự thật, tội anh, tội luôn Hạ Hạ.
Tôi thật không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì, chỉ là đột nhiên tôi muốn biết, người đàn ông năm đó, trông anh như thế nào. Ngay giây phút này, tôi đã nghĩ, nếu như anh biết sự hiện diện của Hạt Dẻ, thì anh sẽ như thế nào, anh sẽ yêu thương nó chứ, sẽ bế nó, sẽ vác nó lên vai, đưa nó đi chơi, sẽ làm ngựa cho nó cưỡi hay là anh sẽ chối bỏ trách nhiệm.
Tính ra thì, anh không nợ chúng tôi cái gì, chuyện năm đó, anh cũng coi như người ngoài cuộc, vốn muốn tình một đêm với một cô nàng xinh đẹp, chỉ là một chút nhầm lẫn, một chút âm mưu, người đó biến thành tôi. Vì vậy tôi không thể yêu cầu anh cái gì, bao nhiêu năm nay nuôi con một mình, tôi cũng chưa hề có ý nghĩ sẽ tìm anh, nhưng giây phút khi thấy Lục Lăng Tranh và Hạt Dẻ nằm bên cạnh nhau, tôi lại bất giác nghĩ tới anh, trong lòng lại là một nỗi tiếc nuối.
Thở dài một cái, trời tối rất lạnh, thấy hai người ngủ say như vậy, tôi cũng không muốn đánh thức cả hai, liền tự lấy cái chăn, cẩn thận đắp cho hai người. Lại nhìn hai gương mặt lớn nhỏ đang ngủ say một lần nữa, rồi mới cầm cuốn truyện của Hạt Dẻ đi ra khỏi phòng.
--
Tôi đeo dây phone, bên tai là giai điệu quen thuộc của “The Path of The Wind”, tôi rất thích bản nhạc này, ngay từ khi lần đầu nghe thấy nó trong Tonari Totoro, tôi đã rất thích, giai điệu nhẹ nhàng, trong sáng, có hương vị của vùng quê bình yên mà xinh đẹp.
Mỗi lần nghe bài hát, tâm hồn tôi đều rất tốt, trong đầu không tự giác đã hiện lên hình ảnh những cánh đồng trà xinh đẹp của đảo Rùa, những vườn trái cây đầy màu sắc mà xinh đẹp, vùng biển trong vắt, đến nỗi có thể thấy mấy chú cá bơi lăn tăn bên trong. Tay tôi khuấy đều đều nồi súp gà, miệng đã bắt đầu à ơi theo giai điệu.
“Chào buổi sáng!”
“Chào mẹ, buổi sáng!”
Tôi quay người lại, tháo dây phone ra, một lớn một nhỏ đang đứng sau lưng tôi, còn đưa tay dụi dụi mắt, một bộ chưa tỉnh ngủ, bộ dạng của hai người làm tôi muốn cười, tôi nhanh chóng đưa cho mỗi người một cái bàn chải đánh răng và một ca nước, nói:
“Cả hai đã dậy rồi sao, đánh răng đi rồi ăn sáng.”
Hạt Dẻ rất nể tình gật đầu một cái, sau đó ngoan ngoãn cầm lấy ca nước và cái bàn chải hình hạt dẻ của mình, bước từng bước ra giếng nước ngoài sân. Tôi mỉm cười nhìn hình bóng nhỏ nhắn của nó, vốn tính quay lại thêm một ít gia vị nữa vào món súp, nhưng lại thấy Lục Lăng Tranh vẫn chưa đi, anh cứ đứng đó cầm cái cốc nhìn tôi đầy ẩn ý, ánh mắt đã không còn vẻ buồn ngủ nữa mà đầy sắc bén,
“ Sao vậy?” – Chẳng lẽ mặt tôi có gì sao, đưa tay lên lau lau một hồi, đâu có gì đâu. Rốt cuộc là anh lại mắc chứng gì nữa chứ, việc anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi như vậy, thật sự khiến tôi có áp lực rất lớn.
Lúc này Hạt Dẻ ngoan nhà tôi lại bước vào, khẽ kéo kéo ống quần của anh, cuối cùng ánh mắt của anh cũng chịu rời khỏi người tôi, khiến tôi thở phào một hơi, ánh mắt của anh rất sắc bén, khi anh nhìn tôi, tôi thật không có can đảm lên tiếng hỏi anh là vì sao.
Hat Dẻ nhà tôi nhìn anh, rất là ngây thơ nói: “Đánh răng… ở ngoài này nè!” – thằng bé chỉ tay ra ngoài sân, sau đó còn nghiêm túc vỗ vỗ ống quần anh: “Không đánh răng sạch sẽ… là không ngoan đâu…mẹ không thích trẻ không ngoan.”
Phốc, tôi cười ra tiếng, con trai của tôi thật đáng yêu, tôi nhìn sang anh, lúc này anh đang nhìn Hạt Dẻ, thế nhưng tôi vẫn có thể nhận ra ánh mắt của anh đang có ý cười, tôi thấy anh ngồi xuống cho ngang tầm với Hạt Dẻ, nói với nó:
“Chú biết rồi, chú sẽ ngoan ngoãn đi đánh răng, như vậy thì mẹ sẽ thích đúng không?”
Tôi biết lời này là để dỗ trẻ con, nhưng không hiểu sao cứ thấy nó là lạ, chưa để cho tôi suy nghĩ, con trai của tôi rất không khách khí mà gật đầu một cái, còn tặng kèm một nụ cười ngây ngô dễ thương.Anh đi ra ngoài sân đánh răng, trước khi đi còn liếc tôi một cái đầy thâm ý, khiến tôi lại càng hoang mang.
Ngồi trên nhà ăn sáng, bữa sáng là súp gà với bánh mì, vừa nóng hổi, thổi thổi rồi ăn, rất ngon, bên ngoài là tiếng chim hót líu lo, điều này chỉ có ở dưới quê mới có, yên tĩnh, sạch sẽ, chỉ có tiếng của động vật và hương vị của thiên nhiên.
Ăn xong, tôi tranh thủ đi giặt đồ, để một lát nắng lên phơi nó lên là vừa, đồ phơi trong nắng thì mới ấm và không sợ ẩm mốc. Tôi vào phòng lấy quần áo, hôm nay là chủ nhật nên Hạt Dẻ không cần đi học, vì vậy trông nó như một cái đuôi nhỏ của tôi, đi đâu cũng đi theo.
Khi đi ngang qua phòng khách, thấy anh đang ngồi uống café và xem laptop, tôi liền hỏi: “Bây giờ em giặt quần áo, anh có muốn em giặt giúp anh luôn không?”
Anh rời mắt khỏi laptop, nhìn nhìn tôi, lại nhìn rổ quần áo trong tay tôi, suy nghĩ một lúc, tôi có thể thấy ánh mắt anh lóe lên, sau đó anh gật đầu: “Phiền em vậy, đợi anh một lát, để anh lấy quần áo.”
Khi anh bỏ quần áo vào rổ, tôi chợt cảm thấy xấu hổ, không bởi lí do nào khác, mà bởi vì tôi nhìn thấy ở trong ấy có một cái quần đùi và một cái quần lót của anh, lúc nãy tôi đã không suy nghĩ mà hỏi câu đó, thế nên bây giờ có muốn nuốt lại cũng không được.
Nghĩ nghĩ, dù sao thì anh cũng là khách của tôi, tôi cũng không thể không giặt đồ giúp anh đi, chỉ là do anh là khách nam, lại đẹp trai như vậy, cho nên không tránh khỏi suy nghĩ lung tung một chút, cũng may là tôi không đến nỗi là dân quê hẳn, trong nhà có cái máy giặt, tôi chỉ cần bỏ đồ vào đó là xong, chỉ có những món không giặt được bằng máy thì mới giặt tay.
Tuy đồ của anh nhìn thế nào cũng rất cao cấp, tôi cũng tìm thấy biểu tượng không giặt máy trên đồ của anh, nhưng cũng may đồ lót có thể giặt máy được, nên không sao.
Lựa những quần áo không thể giặt máy ra, tôi đem chúng ra giếng, Hạt Dẻ cũng đi theo, nó còn ra sức giẫm giẫm lên quần áo chứa xà phòng trong thau cho quần áo dễ thấm, tôi cũng dễ giặt hơn. Bình thường khi ở nhà, mẹ con chúng tôi làm gì cũng đều làm cùng nhau, tôi thỉnh thoảng cũng nhờ Hạt Dẻ giúp một số thứ, cho dù con có làm được hay không, tôi cũng rất kiên nhẫn chờ, bởi vì như vậy tôi sẽ không cảm thấy cô đơn, Hạt Dẻ cũng không cần tự chơi một mình khi chờ tôi.
Tôi đang giặt đồ thì thấy anh mở cửa phòng ra, sau đó không ngồi trong phòng nữa mà cầm lấy ly trà ra hành lang ngồi, ánh mắt nhìn bên này, trong mắt là sự ấm áp và dịu dàng, anh nhìn chúng tôi cười một cái, tôi cũng bất giác cười theo.
Hạt Dẻ thấy anh ra thì rất vui, có vẻ như từ khi anh đọc truyện cho nó ngày hôm qua, nó đã không còn xa lạ với anh nữa, chỉ thấy nó hưng phấn gọi: “Chú…Hạt Dẻ…giúp mẹ giặt…quần áo!”
Anh mỉm cười, ngay cả trong ánh mắt cũng là ý cười, chỉ thấy anh đứng lên, vừa đi về phía chúng tôi vừa nói: “Hạt Dẻ giỏi quá, chú cũng muốn giúp hai người giặt đồ, được chứ.”
Thấy anh đã tự giác cầm lấy quần áo mà giặt, tôi liền từ chối, làm sao có thể để anh làm những chuyện này cơ chứ, anh dù sao cũng là khách, thế nhưng anh lại kiên quyết giặt, mặc cho xà phòng văng lên áo anh, còn cười nói: “Nhìn hai người giặt trông rất vui, hơn nữa trong này cũng có quần áo của anh mà, không sao.”
Thế là 3 người chúng tôi đã cùng nhau giặt quần áo, anh còn giúp tôi đem quần áo phơi lên cây sào cao cao nữa. Đứng bên dưới nhìn đống quần áo phấp phơ trong nắng, trong lòng tôi lại cảm thấy thỏa mãn một cách kì lạ, cảm giác cứ như, chúng tôi là một gia đình vậy.
Hồng Trà: Chương bù cho nên khá dài nhé, vậy là thỏa mãn rồi nha. Cứ nghĩ tới bé Hạt Dẻ là bé Kotarou là tui…hưng phấn à. Tình hình là nam chính còn chưa biết sự thật, tội anh, tội luôn Hạ Hạ.
Bình luận truyện