Cấm Phạm Quy
Chương 17: Nói chuyện không giữ lời
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu óc Diệp Từ hỗn loạn, nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh: "Bài tập của tôi còn một đề chưa, chưa làm xong."
Cậu lấy việc học ra làm lá chắn.
Học hành là chuyện ưu tiên hàng đầu —— lúc Hoắc Thính Lan dạy bảo cậu đã nói như thế.
Không phải cậu lật lọng, ngưng hẳn việc trị liệu cho các triệu chứng trong kỳ nhạy cảm, cậu chỉ muốn có thời gian để xả hơi một chút, bình tĩnh lại, cho dù một hai tiếng cũng được, cậu sắp chịu hết nổi rồi —— cậu không rõ mình chịu hết nổi cái gì, chịu hết nổi thế nào, cậu chỉ biết là... mình chịu hết nổi.
"Tôi biết."
Hoắc Thính Lan gật đầu, con ngươi đen nhánh, không đoán được cảm xúc.
"Ừm."
Hiểu chuyện đến vậy sao?
"Tôi đi... làm bài trước."
Diệp Từ âm thầm thở dài nhẹ nhõm.
"Ừm."
Dễ nói chuyện thật đó.
...
Mười phút sau.
Trên mặt bàn đặt một bộ đề thi vật lý, Diệp Từ ngồi trước bàn, dùng bàn tay chống thái dương, khe hở ngón tay đang liều mạng kẹp mấy nhúm tóc đen để bớt ngượng ngùng, đầu rũ cực thấp, chóp mũi sắp đụng đến tờ giấy.
Ghế xoay to rộng, vừa đủ chỗ cho hai người.
Phía sau cậu, Hoắc Thính Lan tách hai chân dài thẳng tắp ra, kẹp chặt lấy cậu, hai tay lưu manh vòng qua vòng eo nhỏ nhắn của cậu, siết đến cậu không nhúc nhích được.
Hoắc Thính Lan để cậu đến phòng làm việc làm bài.
Nhưng không ai tưởng tượng được sẽ làm bài tập theo cách thế này.
Khung xương của Alpha trưởng thành cao lớn đĩnh bạt, với Diệp Từ có thân hình gầy gộc vì ngừng phân hóa giữa chừng, cậu bị Hoắc Thính Lan bao bọc gọn trong lòng ngực, dù có ra vẻ không sao cả thì vẫn chỉ nhìn ra được vẻ bất lực mà thôi.
"Sao ngài lại..." Diệp Từ khẽ nhếch môi, vừa ngạc nhiên vừa đáng thương.
Nói nửa câu, nuốt trở lại.
Sao lại thế này?
"Xin lỗi, vẫn dọa đến em rồi..." Thấy Diệp Từ không hé răng, dường như đang ngẫm nghĩ gì đó, Hoắc Thính Lan cười tự giễu, như là tự xấu hổ với hành động bất lịch sự của mình trong kỳ nhạy cảm. Anh không cho Diệp Từ cơ hội để ngẫm lại, hạ thấp thân phận cao quý của mình xuống, dùng giọng nói gần như chật vật khẩn cầu: "Em cứ làm bài như bình thường, coi như tôi không ở đây... được không?"
Diệp Từ thiện tâm, mềm lòng, lại thiếu thốn tình thương, người khác đối xử tốt với cậu một phần, cậu sẽ được thương mà sợ, hận không thể trả lại gấp mười lần. Đời trước Hoắc Thính Lan cũng làm thế này, sử dụng thủ đoạn ùn ùn không dứt để phá vỡ lòng đề phòng của Diệp Từ, tuy không ảnh hưởng toàn cục nhưng vô cùng mặt dày.
Trong một lần xem thi đấu, anh đã nhìn thấy Diệp Từ, anh không thích thú với đua xe công thức 1 cho lắm, vốn dĩ đến để gϊếŧ thời gian thôi. Lại bị chiếc xe đua màu trắng bạc tỏa sáng như một ngôi sao băng trên đường đua làm lóa mắt. Đường lái thần kỳ, can đảm quẹo cua, khả năng phán đoán chính xác và dứt khoát, cùng với sự điên cuồng khi truy đuổi không bỏ, đều làm Hoắc Thính Lan cho rằng tay đua trong chiếc xe kia là một Alpha trẻ tuổi mạnh mẽ, một con chó săn nhỏ với răng nanh và móng vuốt sắc bén.
Không ngờ...
Sự tương phản thật sự quá lớn.
Đua xe công thức 1 là môn thể thao kiểm tra thể lực khắc nghiệt, những thứ khác không nói, lực ly tâm lên tới hàng chục kg có thể bẻ gãy cổ tay của tay đua khi xe quẹo cua quá nhanh. Vì vậy, đua xe công thức là vương quốc của Alpha, ngay cả Beta cũng hiếm thấy, càng miễn bàn tới Omega yếu ớt. Cái cổ mảnh khảnh và cơ bắp gầy yếu của Omega chỉ sợ còn không chống đỡ nổi qua một lần quẹo cua, bọn họ hay các cô nàng chỉ biết trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, lấy thân phận "cục cưng của tay đua" xuất hiện trên sân thi đấu để khuấy động không khí.
Tay đua Omega mảnh khảnh xinh đẹp lẫn trong một đám Alpha cao lớn lực lưỡng, rất giống đi lạc nhầm chỗ.
Lại như nam châm chặt chẽ thu hút tầm mắt của Hoắc Thính Lan.
Anh không thể kiềm chế mình mà truy tìm cậu.
Đương nhiên, Diệp Từ tồn tại ở bãi đua xe không phải là một việc ngẫu nhiên.
Diệp Từ có thể trở thành tay đua, một nửa công lao thuộc về lần phân hóa thành Alpha kia. Giai đoạn phân hóa thành Alpha cao cấp kéo dài ba năm đã đặt nền tảng cho thể chất của cậu, tuy ngoại hình hơi mảnh khảnh, nhưng độ dẻo dai của cơ bắp lại khá cao. Mà nửa công lao còn lại thuộc về cường độ huấn luyện khiến người líu lưỡi, cậu sẽ tiến hành huấn luyện sức bền với cường độ cực cao trong thời kỳ nghỉ ngơi trước mùa giải mới —— dường như cậu rất hưởng thụ trạng thái đại não trống rỗng sau khi thể lực bị tiêu hao quá mức.
Chính là một người như vậy.
Hung hãn như một con chó săn trên đường đua.
Khi đối mặt với công chúng thì lạnh lùng ít nói, làm theo ý mình.
Trải qua nhiều kiểu theo đuổi đa dạng chồng chất suốt nửa năm, chỉ trước mặt Hoắc Thính Lan, cậu mới từng chút từng chút bị bóc mẽ, lộ ra hạt ngọt ngào mềm mại bên trong.
Mềm chết đi được.
Vừa ngoan vừa dính người, chỉ như vậy với mỗi mình anh.
Hoắc Thính Lan cam tâm tình nguyện.
Theo đuổi thêm nửa năm cũng đáng.
Diệp Từ 22 tuổi khó tiếp cận hơn Diệp Từ 18 tuổi nhiều, cũng lạnh lùng hơn rất nhiều.
Bởi vậy bây giờ Hoắc Thính Lan như mở máy gian lận, dùng kinh nghiệm full cấp trước đây để theo đuổi người yêu ngây thơ đụng tới là mềm nhũn hiện tại.
Thật sự ngây thơ, quá ngây thơ, anh ít nhiều đã lợi dụng sự ngây thơ này.
Nhưng như vậy thì sao?
Anh sẽ đối xử tốt với Diệp Từ gấp trăm lần như thế, moi tim moi phổi ra để thương cậu, yêu cậu, cho dù mọi thứ trên thế giới đều là giả, thì phần tâm ý này cũng không trộn lẫn một chút giả dối nào.
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]@d: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
Anh cứ xin lỗi xin lỗi như thế, đầy vẻ chân thành, khuôn mặt anh tuấn mang đầy tính xâm lược nương theo sự áy náy mà dịu dàng đi, thân thể lại như cầm thú, ôm chặt cậu thiếu niên chưa trải sự đời vào lòng, siết lấy, kéo đến chen chúc trên ghế xoay, chen đến người ta đỏ mặt tía tai, còn ra vẻ đạo mạo thúc giục người ta làm bài vật lý.
Lượng hormone Alpha tiết ra quá mức trong kỳ nhạy cảm đã khơi dậy tất cả những thứ ác liệt trong xương cốt của anh ra. Trong lòng là người yêu mất đi mà tìm lại được, người anh thương nhớ đêm ngày, người anh thích đến tim đau đớn, khiến anh làm không được một số chuyện giống con người.
Hơi thở nặng nề của Hoắc Thính Lan, chứa pheromone nồng đậm liên tục phả vào sau gáy, ép tuyến thể sớm mỏi mệt của Omega phóng ra càng nhiều thơm ngọt.
Diệp Từ nắm chặt bút nước, trên cán bút toàn là mồ hôi, ướt đến trơn trượt sắp không cầm nổi nữa, trong đầu trống rỗng.
Cậu lén lút, thong thả nhích người về phía trước, muốn tạo ra một khe hở nhỏ để thở ra một hơi, nhưng cánh tay như sắt thép đang vòng qua eo cậu kia càng cảnh giác hơn, bỗng dưng siết lấy, ôm cậu càng thêm chặt chẽ.
Hoắc Thính Lan thay đổi rồi.
Quả thật, tính tình của Alpha sẽ thay đổi rất lớn trong kỳ nhạy cảm, nhưng như thế này...
Đầu Diệp Từ khó khăn xoay chuyển.
Đừng nói chỉ không giống như lúc mới vừa quen biết, mà so với mấy tiếng trước, cũng đã như hai người khác nhau.
Giống như...
Sự ôn hòa lịch sự trước đây đều là giả vờ mà ra.
Không.
Đừng phỏng đoán ngài Hoắc như vậy.
Để phát tiết cảm xúc bạo lực không biết trút vào đâu, bàn tay chống trán của Diệp Từ siết chặt thành nắm đấm khớp xương dùng sức đến nổi lên màu trắng xanh, suýt nữa đã bứt đứt mấy cọng tóc.
Bỗng nhiên, Hoắc Thính Lan thấp giọng hỏi: "Sao lại không làm?"
Như để duy trì biểu hiện giả dối "gần nhau khi làm bài tập để thuận tiện trị liệu", anh biết rõ còn cố hỏi: "Không biết làm sao?"
Diệp Từ gật đầu lung tung: "Ừm."
"Đề thứ nhất sử dụng..." Hoắc Thính Lan nhắc lại một công thức vật lý, chấn động nơi hầu hết và lồng ngực truyền đến phần lưng của Diệp Từ, lục phủ ngũ tạng tê dại. Xương cụt của Diệp Từ bỗng chốc mềm đi, nếu không phải đang bị một cặp chân dài vững vàng kẹp lấy, có lẽ cậu đã mềm nhũn trượt luôn xuống đất.
Có một chuyện, Diệp Từ không chịu thừa nhận, hoặc chính xác mà nói thì cậu chưa từng nghĩ đến ——
Gen bọn họ phù hợp 100%, pheromone của Hoắc Thính Lan có lực hấp dẫn tuyệt đối với cậu.
Hương tequila lạnh thấu xương, thơm ngào ngạt liên tục phun lên sau gáy cậu, hình như cậu cũng ... rất thích.
Cậu không kiềm được mặt đỏ tim đập.
Lạ quá.
"Hiểu chưa?" Tròng mắt Hoắc Thính Lan đen nhánh, liếc cậu: "Chọn đáp án nào?"
"Chọn," Diệp Từ hoảng hồn, chấn kinh nhìn vào tờ giấy: "Không biết... vậy, C."
Đáp án loại trừ đầu tiên là C.
"Nghe không vào sao?" Hoắc Thính Lan biết rõ còn cố hỏi.
Diệp Từ liều mạng banh ra một chút đường cong lạnh lùng trên mặt, trốn tránh trách nhiệm: "Bụng không, không thoải mái lắm, cho nên, không nghe vào."
Cậu không rành nói dối, câu này cũng không phải nói dối.
Quả thật bụng cậu không thoải mái lắm, hơn nữa đã bắt đầu từ khi bị Hoắc Thính Lan ôm lấy trên đường về nhà, càng lúc càng nặng. Nói đau, cũng không hẳn là đau, như ngứa ngáy nhiều hơn, nhột nhạt... Rất nhiều cảm giác khó chịu nhỏ nhặt đan xen vào nhau như tằm ăn dâu, khiến người ta hận không thể với tay vào bụng gãi mấy cái.
"Ăn đến đau bụng rồi?" Hoắc Thính Lan nhíu mày.
"Không phải, chỉ là... nói, nói không rõ." Diệp Từ bất an vặn vẹo, "Vẫn, vẫn chưa trị xong sao? Chỉ có... mười phút mà."
Nói xong, một bàn tay to lớn ấm áp trượt đến bụng, chính xác áp vào chỗ không thoải mái đó.
"Khó chịu ở đây sao?" Hoắc Thính Lan xác nhận.
"... Ừm."
Hoắc Thính Lan cong cong môi.
Khu vực dưới lòng bàn tay, làn da mềm mỏng bao bọc lại khoang sinh sản đang phát triển.
Thần kinh phấn khởi, niêm mạc xung huyết...
Một loạt các thay đổi này làm cho bên trong khoang có cảm giác ngứa ngáy tương tự như cảm giác đau nhẹ.
Đây là phản ứng chỉ có ở Omega, chuẩn bị cho lần đánh dấu sắp xảy ra.
Loại trải nghiệm này khá xa lạ với Diệp Từ, cho nên cậu không hiểu.
Có một loại "khó chịu", gọi là động tình, gọi là du͙ƈ vọиɠ.
Cậu không hiểu gì cả, thậm chí không ý thức được mình đã bị Hoắc Thính Lan dụ dỗ ra du͙ƈ vọиɠ, cậu quá xấu hổ, chỉ muốn trở lại trạng thái "bình thường".
"Càng khó chịu, đừng..." Diệp Từ nhịn không nổi nữa, nắm lấy cổ tay của Hoắc Thính Lan bẻ qua một bên, nghiến răng làm ra vẻ cứng rắn: "Sắp hai, hai mươi phút luôn rồi, ngài không thể nói, nói chuyện không giữ lời."
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]@d: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
Tên truyện: Cấm phạm quy
Tác giả: Lữ Thiên Dật
Editor: Sặc Fructose
Chương 17: Nói chuyện không giữ lời
Tuyến thể Omega non nớt liên tục phóng ra một lượng pheromone dày đặc suốt một tiếng, vừa mỏi vừa mệt, tay chân cũng có cảm giác kiệt sức, như thể bị hút khô.
... Vậy, vậy mà vẫn còn muốn hả?
Diệp Từ đơ, muộn màng cảm thấy nguy cơ.
Đầu óc Diệp Từ hỗn loạn, nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh: "Bài tập của tôi còn một đề chưa, chưa làm xong."
Cậu lấy việc học ra làm lá chắn.
Học hành là chuyện ưu tiên hàng đầu —— lúc Hoắc Thính Lan dạy bảo cậu đã nói như thế.
Không phải cậu lật lọng, ngưng hẳn việc trị liệu cho các triệu chứng trong kỳ nhạy cảm, cậu chỉ muốn có thời gian để xả hơi một chút, bình tĩnh lại, cho dù một hai tiếng cũng được, cậu sắp chịu hết nổi rồi —— cậu không rõ mình chịu hết nổi cái gì, chịu hết nổi thế nào, cậu chỉ biết là... mình chịu hết nổi.
"Tôi biết."
Hoắc Thính Lan gật đầu, con ngươi đen nhánh, không đoán được cảm xúc.
"Ừm."
Hiểu chuyện đến vậy sao?
"Tôi đi... làm bài trước."
Diệp Từ âm thầm thở dài nhẹ nhõm.
"Ừm."
Dễ nói chuyện thật đó.
...
Mười phút sau.
Trên mặt bàn đặt một bộ đề thi vật lý, Diệp Từ ngồi trước bàn, dùng bàn tay chống thái dương, khe hở ngón tay đang liều mạng kẹp mấy nhúm tóc đen để bớt ngượng ngùng, đầu rũ cực thấp, chóp mũi sắp đụng đến tờ giấy.
Ghế xoay to rộng, vừa đủ chỗ cho hai người.
Phía sau cậu, Hoắc Thính Lan tách hai chân dài thẳng tắp ra, kẹp chặt lấy cậu, hai tay lưu manh vòng qua vòng eo nhỏ nhắn của cậu, siết đến cậu không nhúc nhích được.
Hoắc Thính Lan để cậu đến phòng làm việc làm bài.
Nhưng không ai tưởng tượng được sẽ làm bài tập theo cách thế này.
Khung xương của Alpha trưởng thành cao lớn đĩnh bạt, với Diệp Từ có thân hình gầy gộc vì ngừng phân hóa giữa chừng, cậu bị Hoắc Thính Lan bao bọc gọn trong lòng ngực, dù có ra vẻ không sao cả thì vẫn chỉ nhìn ra được vẻ bất lực mà thôi.
"Sao ngài lại..." Diệp Từ khẽ nhếch môi, vừa ngạc nhiên vừa đáng thương.
Nói nửa câu, nuốt trở lại.
Sao lại thế này?
"Xin lỗi, vẫn dọa đến em rồi..." Thấy Diệp Từ không hé răng, dường như đang ngẫm nghĩ gì đó, Hoắc Thính Lan cười tự giễu, như là tự xấu hổ với hành động bất lịch sự của mình trong kỳ nhạy cảm. Anh không cho Diệp Từ cơ hội để ngẫm lại, hạ thấp thân phận cao quý của mình xuống, dùng giọng nói gần như chật vật khẩn cầu: "Em cứ làm bài như bình thường, coi như tôi không ở đây... được không?"
Diệp Từ thiện tâm, mềm lòng, lại thiếu thốn tình thương, người khác đối xử tốt với cậu một phần, cậu sẽ được thương mà sợ, hận không thể trả lại gấp mười lần. Đời trước Hoắc Thính Lan cũng làm thế này, sử dụng thủ đoạn ùn ùn không dứt để phá vỡ lòng đề phòng của Diệp Từ, tuy không ảnh hưởng toàn cục nhưng vô cùng mặt dày.
Trong một lần xem thi đấu, anh đã nhìn thấy Diệp Từ, anh không thích thú với đua xe công thức 1 cho lắm, vốn dĩ đến để gϊếŧ thời gian thôi. Lại bị chiếc xe đua màu trắng bạc tỏa sáng như một ngôi sao băng trên đường đua làm lóa mắt. Đường lái thần kỳ, can đảm quẹo cua, khả năng phán đoán chính xác và dứt khoát, cùng với sự điên cuồng khi truy đuổi không bỏ, đều làm Hoắc Thính Lan cho rằng tay đua trong chiếc xe kia là một Alpha trẻ tuổi mạnh mẽ, một con chó săn nhỏ với răng nanh và móng vuốt sắc bén.
Không ngờ...
Sự tương phản thật sự quá lớn.
Đua xe công thức 1 là môn thể thao kiểm tra thể lực khắc nghiệt, những thứ khác không nói, lực ly tâm lên tới hàng chục kg có thể bẻ gãy cổ tay của tay đua khi xe quẹo cua quá nhanh. Vì vậy, đua xe công thức là vương quốc của Alpha, ngay cả Beta cũng hiếm thấy, càng miễn bàn tới Omega yếu ớt. Cái cổ mảnh khảnh và cơ bắp gầy yếu của Omega chỉ sợ còn không chống đỡ nổi qua một lần quẹo cua, bọn họ hay các cô nàng chỉ biết trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, lấy thân phận "cục cưng của tay đua" xuất hiện trên sân thi đấu để khuấy động không khí.
Tay đua Omega mảnh khảnh xinh đẹp lẫn trong một đám Alpha cao lớn lực lưỡng, rất giống đi lạc nhầm chỗ.
Lại như nam châm chặt chẽ thu hút tầm mắt của Hoắc Thính Lan.
Anh không thể kiềm chế mình mà truy tìm cậu.
Đương nhiên, Diệp Từ tồn tại ở bãi đua xe không phải là một việc ngẫu nhiên.
Diệp Từ có thể trở thành tay đua, một nửa công lao thuộc về lần phân hóa thành Alpha kia. Giai đoạn phân hóa thành Alpha cao cấp kéo dài ba năm đã đặt nền tảng cho thể chất của cậu, tuy ngoại hình hơi mảnh khảnh, nhưng độ dẻo dai của cơ bắp lại khá cao. Mà nửa công lao còn lại thuộc về cường độ huấn luyện khiến người líu lưỡi, cậu sẽ tiến hành huấn luyện sức bền với cường độ cực cao trong thời kỳ nghỉ ngơi trước mùa giải mới —— dường như cậu rất hưởng thụ trạng thái đại não trống rỗng sau khi thể lực bị tiêu hao quá mức.
Chính là một người như vậy.
Hung hãn như một con chó săn trên đường đua.
Khi đối mặt với công chúng thì lạnh lùng ít nói, làm theo ý mình.
Trải qua nhiều kiểu theo đuổi đa dạng chồng chất suốt nửa năm, chỉ trước mặt Hoắc Thính Lan, cậu mới từng chút từng chút bị bóc mẽ, lộ ra hạt ngọt ngào mềm mại bên trong.
Mềm chết đi được.
Vừa ngoan vừa dính người, chỉ như vậy với mỗi mình anh.
Hoắc Thính Lan cam tâm tình nguyện.
Theo đuổi thêm nửa năm cũng đáng.
Diệp Từ 22 tuổi khó tiếp cận hơn Diệp Từ 18 tuổi nhiều, cũng lạnh lùng hơn rất nhiều.
Bởi vậy bây giờ Hoắc Thính Lan như mở máy gian lận, dùng kinh nghiệm full cấp trước đây để theo đuổi người yêu ngây thơ đụng tới là mềm nhũn hiện tại.
Thật sự ngây thơ, quá ngây thơ, anh ít nhiều đã lợi dụng sự ngây thơ này.
Nhưng như vậy thì sao?
Anh sẽ đối xử tốt với Diệp Từ gấp trăm lần như thế, moi tim moi phổi ra để thương cậu, yêu cậu, cho dù mọi thứ trên thế giới đều là giả, thì phần tâm ý này cũng không trộn lẫn một chút giả dối nào.
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]@d: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
Anh cứ xin lỗi xin lỗi như thế, đầy vẻ chân thành, khuôn mặt anh tuấn mang đầy tính xâm lược nương theo sự áy náy mà dịu dàng đi, thân thể lại như cầm thú, ôm chặt cậu thiếu niên chưa trải sự đời vào lòng, siết lấy, kéo đến chen chúc trên ghế xoay, chen đến người ta đỏ mặt tía tai, còn ra vẻ đạo mạo thúc giục người ta làm bài vật lý.
Lượng hormone Alpha tiết ra quá mức trong kỳ nhạy cảm đã khơi dậy tất cả những thứ ác liệt trong xương cốt của anh ra. Trong lòng là người yêu mất đi mà tìm lại được, người anh thương nhớ đêm ngày, người anh thích đến tim đau đớn, khiến anh làm không được một số chuyện giống con người.
Hơi thở nặng nề của Hoắc Thính Lan, chứa pheromone nồng đậm liên tục phả vào sau gáy, ép tuyến thể sớm mỏi mệt của Omega phóng ra càng nhiều thơm ngọt.
Diệp Từ nắm chặt bút nước, trên cán bút toàn là mồ hôi, ướt đến trơn trượt sắp không cầm nổi nữa, trong đầu trống rỗng.
Cậu lén lút, thong thả nhích người về phía trước, muốn tạo ra một khe hở nhỏ để thở ra một hơi, nhưng cánh tay như sắt thép đang vòng qua eo cậu kia càng cảnh giác hơn, bỗng dưng siết lấy, ôm cậu càng thêm chặt chẽ.
Hoắc Thính Lan thay đổi rồi.
Quả thật, tính tình của Alpha sẽ thay đổi rất lớn trong kỳ nhạy cảm, nhưng như thế này...
Đầu Diệp Từ khó khăn xoay chuyển.
Đừng nói chỉ không giống như lúc mới vừa quen biết, mà so với mấy tiếng trước, cũng đã như hai người khác nhau.
Giống như...
Sự ôn hòa lịch sự trước đây đều là giả vờ mà ra.
Không.
Đừng phỏng đoán ngài Hoắc như vậy.
Để phát tiết cảm xúc bạo lực không biết trút vào đâu, bàn tay chống trán của Diệp Từ siết chặt thành nắm đấm khớp xương dùng sức đến nổi lên màu trắng xanh, suýt nữa đã bứt đứt mấy cọng tóc.
Bỗng nhiên, Hoắc Thính Lan thấp giọng hỏi: "Sao lại không làm?"
Như để duy trì biểu hiện giả dối "gần nhau khi làm bài tập để thuận tiện trị liệu", anh biết rõ còn cố hỏi: "Không biết làm sao?"
Diệp Từ gật đầu lung tung: "Ừm."
"Đề thứ nhất sử dụng..." Hoắc Thính Lan nhắc lại một công thức vật lý, chấn động nơi hầu hết và lồng ngực truyền đến phần lưng của Diệp Từ, lục phủ ngũ tạng tê dại. Xương cụt của Diệp Từ bỗng chốc mềm đi, nếu không phải đang bị một cặp chân dài vững vàng kẹp lấy, có lẽ cậu đã mềm nhũn trượt luôn xuống đất.
Có một chuyện, Diệp Từ không chịu thừa nhận, hoặc chính xác mà nói thì cậu chưa từng nghĩ đến ——
Gen bọn họ phù hợp 100%, pheromone của Hoắc Thính Lan có lực hấp dẫn tuyệt đối với cậu.
Hương tequila lạnh thấu xương, thơm ngào ngạt liên tục phun lên sau gáy cậu, hình như cậu cũng ... rất thích.
Cậu không kiềm được mặt đỏ tim đập.
Lạ quá.
"Hiểu chưa?" Tròng mắt Hoắc Thính Lan đen nhánh, liếc cậu: "Chọn đáp án nào?"
"Chọn," Diệp Từ hoảng hồn, chấn kinh nhìn vào tờ giấy: "Không biết... vậy, C."
Đáp án loại trừ đầu tiên là C.
"Nghe không vào sao?" Hoắc Thính Lan biết rõ còn cố hỏi.
Diệp Từ liều mạng banh ra một chút đường cong lạnh lùng trên mặt, trốn tránh trách nhiệm: "Bụng không, không thoải mái lắm, cho nên, không nghe vào."
Cậu không rành nói dối, câu này cũng không phải nói dối.
Quả thật bụng cậu không thoải mái lắm, hơn nữa đã bắt đầu từ khi bị Hoắc Thính Lan ôm lấy trên đường về nhà, càng lúc càng nặng. Nói đau, cũng không hẳn là đau, như ngứa ngáy nhiều hơn, nhột nhạt... Rất nhiều cảm giác khó chịu nhỏ nhặt đan xen vào nhau như tằm ăn dâu, khiến người ta hận không thể với tay vào bụng gãi mấy cái.
"Ăn đến đau bụng rồi?" Hoắc Thính Lan nhíu mày.
"Không phải, chỉ là... nói, nói không rõ." Diệp Từ bất an vặn vẹo, "Vẫn, vẫn chưa trị xong sao? Chỉ có... mười phút mà."
Nói xong, một bàn tay to lớn ấm áp trượt đến bụng, chính xác áp vào chỗ không thoải mái đó.
"Khó chịu ở đây sao?" Hoắc Thính Lan xác nhận.
"... Ừm."
Hoắc Thính Lan cong cong môi.
Khu vực dưới lòng bàn tay, làn da mềm mỏng bao bọc lại khoang sinh sản đang phát triển.
Thần kinh phấn khởi, niêm mạc xung huyết...
Một loạt các thay đổi này làm cho bên trong khoang có cảm giác ngứa ngáy tương tự như cảm giác đau nhẹ.
Đây là phản ứng chỉ có ở Omega, chuẩn bị cho lần đánh dấu sắp xảy ra.
Loại trải nghiệm này khá xa lạ với Diệp Từ, cho nên cậu không hiểu.
Có một loại "khó chịu", gọi là động tình, gọi là du͙ƈ vọиɠ.
Cậu không hiểu gì cả, thậm chí không ý thức được mình đã bị Hoắc Thính Lan dụ dỗ ra du͙ƈ vọиɠ, cậu quá xấu hổ, chỉ muốn trở lại trạng thái "bình thường".
"Càng khó chịu, đừng..." Diệp Từ nhịn không nổi nữa, nắm lấy cổ tay của Hoắc Thính Lan bẻ qua một bên, nghiến răng làm ra vẻ cứng rắn: "Sắp hai, hai mươi phút luôn rồi, ngài không thể nói, nói chuyện không giữ lời."
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]@d: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
Bình luận truyện