Cẩm Sắt
Chương 5: Thiên cơ
Cơn mưa rào thình lình đến vẫn chưa mảy may có xu hướng muốn tạnh, Thi VôĐoan vừa đụng đến tinh bàn, cả người lại đều yên lặng.
Bắt đầu từ lúc còn rất nhỏ, Thi VôĐoan đã là kẻ không đàng hoàng, học được lật mình là bắt đầu lăn xuống giường, học bò rồi thìđồ trong phòng liền gặp nạn, sau khi học chạy thì càng kinh khủng, quả thực chính là tiểu tai tinh có chân. Muốn chếđược y, trừ phi là có người mọi thời khắc theo sát bên cạnh nhìn chằm chằm, tùy thời bóp chết mầm nghịch ngợm phá phách từ trong trứng nước.
Mãi đến một ngày nọ, đạo tổ phát hiện sự hứng thú của y với tinh bàn.
Vô luận tinh lực quá thừa phá phách gì, chỉ cần có một bộ tinh bàn, cho dù chỉ bằng bàn tay cũng đủđể y yên lặng, ngoan ngoãn ngồi đó loay hoay cả buổi – dẫu đó chỉ là một tảng đá vật chết không có sao và tinh tuyến.
Trong sơn động chỉ có tiếng mưa rơi, tiếng gỗ cháy đồm độp cùng tiếng thiếu niên cầm mộc côn vạch trên mặt đất đầy bùn.
Thi Vô Đoan ngồi xổm dưới đất, người vẫn ướt sũng, mái tóc chưa khô xõa sau lưng, còn có vài lọn tóc mai xuôi xuống trán, thành thật rủ trên khuôn mặt nghiêng mịn màng, bùn trên mặt vẫn chưa lau sạch, sau khi khô hệt như một con mèo khoang nhỏ, nhưng thần sắc lại rất an tĩnh.
An tĩnh đến mức cơ hồ có phần không giống hài tử.
Tinh tuyến lóe sáng u ám như có sinh mệnh vướng trên ngón tay y, đan thành một loại rườm rà khó phân, trên tinh bàn chẳng qua nửa thước vuông rải rác vô số ngôi sao to bằng hạt cát, chậm rãi chuyển động, nhìn như một bàn tay là có thể làm rối, rồi lại ẩn ẩn giống như có một bàn tay to lớn khó lòng tưởng tượng vĩnh viễn thúc đẩy phía sau nó, không ai có thể ngăn cản động tác của những ngôi sao ấy, hàng tỉ năm vẫn như thế.
Không biết vì sao, Bạch Ly bỗng nhiên cảm thấy thiếu niên này dường như cách mình rất xa, xa như thể từ mặt đất đến mây vậy, vươn tay thế nào cũng chẳng với tới được, liền không nhịn được nói: “Ngươi không cần tính nữa, phí thần lắm, tộc hồ yêu chúng ta ai hơi có tu hành mà không trải qua thiên kiếp đâu? Chịu qua làđược rồi.”
Thi Vô Đoan đáp một tiếng, tiểu mộc côn trong tay lại không dừng, chẳng biết có nghe hay không.
Phép tính tay y vẽ, người ngoài thấy phức tạp, kỳ thật chẳng qua là một chút “Tam liên toán thức” vừa nhập môn, không tính là gì, Thi VôĐoan nghĩđương nhiên mà cảm thấy Bạch Ly là tiểu hài tử giống mình, bấm tay tính chẳng qua tình cảnh mấy năm sinh sống, có thể có tiền nhân hậu quả gì, liền chọn phép tính như vậy.
Ai ngờ một lát sau, y nhíu mày, “Ồ” một tiếng, bùn trên mặt đã khô, hơi ngứa, bèn dùng mộc côn gãi mặt, nói nhưđộc thoại: “Sao lại không tính ra nhỉ? Kỳ quái.”
Bạch Ly lại nói: “Vậy thìđừng tính nữa.”
Y không nói câu này còn đỡ, Thi VôĐoan tâm tính trẻ con, ngày thường tinh bàn trên Cửu Lộc sơn không được tùy ý mang xuống núi, chẳng dễ dàng lấy được một bộ nhỏ, một lòng muốn cho đối phương xem bản lĩnh, đâu chịu từ bỏýđồ? Vì thế ra vẻ thành thạo khoát tay: “Ngươi đừng vội, Tam liên thức là cho con nít mới nhập môn luyện toán công, cho dù lần mò mệnh tinh cũng chỉ có thể thấy đại khái, thường xuyên không linh, chờ ta đổi một phép tính khác ngươi lại xem.”
Bạch Ly mở miệng, chưa kịp ngăn cản thì Thi VôĐoan đã vung bàn tay nhem nhuốc chùi sạch một đống phép tính vừa viết, lấy tốc độ cực nhanh lít nhít liệt ra một đám khiến người ta càng hoa mắt hơn. Bạch Ly chỉ thấy tinh ti trong tinh bàn kia không biết làm sao mà tăng vọt lên, từ mấy sợi lẳng lặng quấn quanh ngón tay Thi VôĐoan bỗng biến thành một đám, tất cả trĩu trên ngón tay thiếu niên, chẳng qua giây lát, tay Thi VôĐoan từ cổ tay xuống đã bị vùi kín không thấy đâu.
Những ngôi sao trên tinh bàn phát ra ánh sáng quỷ dị, ngay cảánh lửa bên cạnh cũng bịép xuống, Bạch Ly thoáng nhìn, lại cảm thấy với tu vi của mình cũng có thể bị những ngôi sao hỗn loạn ấy dao động tâm thần, vội lắc đầu dời tầm mắt, không dám nhìn nữa.
Thi Vô Đoan nói cho cùng còn nhỏ tuổi, phép tính viết một nửa, thái dương đã vã mồ hôi, bàn tay giơ trên tinh bàn cũng bị tinh ti không biết từđâu tuôn ra như không ngừng nghỉ quấn trên tay làm cho hơi run run, tinh ti này lại chậm rãi sáng lên từ chỗ ngón tay y, mặt Thi VôĐoan dưới hào quang thấp thoáng kia hiện ra vài phần khíđen.
Bạch Ly nhìn mà kinh hãi, cảm thấy thứ kia giống nhưđang hút cái gìđó trên người Thi VôĐoan, liền đưa tay túm lấy ngón tay Thi VôĐoan đang bị tinh ti quấn chặt.
Y vừa mới đụng tới tinh ti, một luồng sức mạnh liền hất văng y, đầu ngón tay rát bỏng không thôi, Bạch Ly cúi đầu nhìn, lại phát hiện ngón tay chạm đến tinh ti sưng đỏ lên.
Y không nhịn được kêu lên: “VôĐoan!”
Nhưng Thi VôĐoan dường như không nghe thấy, nhanh chóng vẽ trên mặt đất, như là cả người đã rơi vào biển sao vô biên.
Thuật tính sao mặc dù người thường nghe có vẻ cao thâm khó hiểu, như thể rất trọng đại, kỳ thật trong người tu đạo không coi là hiếm thấy lắm, khỏi cần phải nói danh môn đại phái như Cửu Lộc sơn, dù là thiên môn tiểu phái tầm thường đại để cũng truyền thụ thuật này. Chẳng qua trên Ân Thịnh đại lục người tu đạo đại để thiên hướng thuật “võ tu” hoặc “đạo pháp”, dù là khi gầy dựng căn cơ học tính sao đôi chút như lúc nhỏ học chữđọc Tam Tự kinh, cũng chẳng qua là lông trong lông, không phải mọi người đều có sự nhẫn nại và thiên phú trong môn này.
Tuyệt đại đa số người tu đạo sợ rằng cảđời cũng chỉ miễn cưỡng hiểu được “Tam liên thức”, từng nghe nói tối cao có Ngũ liên toán pháp, cá biệt học giỏi, có thể dùng thuật “Tiểu đầu thạch” làm chút chuyện tìm người nọ kia.
Thi Vô Đoan chẳng dễ dàng cóđược cơ hội, một lòng muốn khoe khoang trước mặt Bạch Ly, vừa rồi Tam liên thức không thể thành, y làm bộđiềm nhiên như không, kỳ thật trong lòng vẫn có vài phần ảo não, vì thế liền bày “Cửu tinh tầng đệ thức” trong Mật Tông tinh toán học đến hiện tại có thể dùng được nhất.
Truyền rằng trong bộ toán thức này thiên biến vạn hóa đều là thiên cơ, tuy y tại phương diện này xưng được một câu kỳ tài ngút trời, nói cho cùng vẫn còn nhỏ tuổi, bản thân chẳng qua vừa học, lúc này trước mặt tiểu cô nương yêu thích, sớm ném lời căn dặn “Trận này rất hung hiểm, nhìn thẳng thiên cơ, bình thường không được tùy tiện dùng” của đạo tổ lên chín tầng mây.
Bạch Ly không hiểu thuật tính sao, nhưng mắt thấy dị trạng của tinh bàn nọ, lại ngẩng đầu, chỉ thấy cơn mưa kia không biết từ khi nào đã nhỏ hơn một chút, vốn là phải tạnh, nhưng trời càng lúc càng đen, tiếng sấm rền ẩn ẩn từ phương xa truyền đến, phảng phất hàm chứa cảnh cáo trên chín tầng trời, đâu thể nào không biết lợi hại.
Thúy bình điểu đập cánh, liều mạng vỗ cánh gọi Thi VôĐoan, nghển cổ kêu ầm ĩ.
Tính nết lớn mật ngu ngốc kia nổi lên, Thi VôĐoan luôn chẳng đếm xỉa gì, mắt điếc tai ngơ với tiếng sấm thiên địa biến sắc bên ngoài, đang tính đến thời khắc quan trọng, càng lúc càng nhíu mày chặt hơn, chỉ cảm thấy trước nay chưa từng đụng vào mệnh cách phức tạp hỗn loạn như vậy, phàm nhân chỉ có một mệnh tinh, không biết làm sao mà Bạch Ly lại cóđến hai, quỹ tích dây dưa lẫn nhau, chính giữa vạch ra một đường quỷ dị, khiến y càng tính càng hãm sâu.
Sao trên tinh bàn mỗi lúc một quay nhanh, tinh ti cơ hồ phải quấn cả cánh tay y.
Mắt thấy tiếng sấm càng lúc càng vang, một tia chớp cơ hồ nổ tung cửa, khiến trước mắt lóe sáng, Bạch Ly không dám chần chừ nữa, lúc này trên ngón tay tiểu cô nương xanh như cọng hành y hóa thành kia bỗng nhiên lóe lên hàn quang tựa kim loại, vung tay ra, trong tích tắc cắt đứt toàn bộtinh ti cương đao cũng không làm gìđược, sau đó cả người bổđến ôm lấy Thi VôĐoan mà lăn sang bên cạnh.
Chính vào lúc này, một luồng sấm sét bỗng đánh tan phong ấn của Bạch Ly, không nghiêng lệch đánh ngay bên đống lửa hai người vừa ngồi quanh, tinh ti trên tinh bàn đều bịánh chớp kia chiếu sáng, bỗng dưng thu về tinh bàn, ánh sao sáng rực, nhất thời lại không phân cao thấp với tia chớp nọ.
Thi Vô Đoan lúc này mới ý thức được mình lại gây họa, ngơ ngác mặc Bạch Ly ôm vai mình, thị lực khôi phục từ trong bạch quang chói mắt kia, mới nhìn thấy trong động phủ bằng đá bị sét đánh thành một lỗ hổng rất dài, nứt mãi ra đến mắt cá chân y, đại địa đều đang ẩn ẩn chấn động.
Tinh ti trên tay y không hề có sinh mệnh lực rơi xuống đất chết khô, phép tính dưới đất khoảnh khắc đã bị mưa gió xóa mất quá nửa, thúy bình điểu nhảy lên vai, hung hãn mổ trán y một cái, Thi VôĐoan một tay che trán, vôý thức dùng tay kia vỗ lưng Bạch Ly, miệng nói “đừng sợđừng sợ”, trên mặt mình lại vẫn ngơ ngác như chưa phục hồi tinh thần.
Bạch Ly lại đẩy tay y ra, đoan đoan chính chính quỳ xuống bái phương hướng bắc thiên, miệng nói: “Ấu đồng vô tri, mạo phạm thiên nhan, chư tinh quân bớt giận.”
Sau đó ra sức nhấn đầu Thi VôĐoan một cái, Thi Vô Đoan “ôi” một tiếng, không dám phản kháng, đành nói theo: “Thiên thần gia gia con sai rồi, người đừng giáng sét nữa, làm tức phụ của con sợ rồi này…”
Liền cảm thấy tay Bạch Ly bóp sau gáy lại dùng sức, đèđầu Thi VôĐoan đang muốn ngẩng lên, nửa câu lắm điều còn lại cũng mắc trong họng.
Hồi lâu, tiếng sấm mới yếu đi, chậm rãi bình ổn, mây đen cũng bắt đầu tan, Bạch Ly lúc này mới thở phào, buông Thi VôĐoan ra, nhìn y hằm hằm, lại thấy tiểu quỷ này nơm nớp lo sợ nhìn mình với vẻ mặt nịnh nọt, chút giận dữ hận không thể bóp chết y trong lòng chợt không nhịn được tan đi một nửa.
Thi Vô Đoan thấy sắc mặt y không dễ coi, liền xấu hổ sán đến, kéo chéo áo Bạch Ly: “Tiểu Ly Tử, ta sai rồi, đừng phớt lờ ta mà…”
Bạch Ly lạnh lùng liếc y một cái, sầm mặt cúi mắt, không thèm nhìn y.
“Chao ôi,” Thi Vô Đoan gãi đầu, thở dài như người lớn, nói, “Lúc sư phụ dạy ta cái này cũng từng giúp ta hộ pháp, bảo ta lấy một số chim thú quý hiếm người nuôi trong hậu viện luyện qua một hồi, nhưng chưa bao giờ cóđộng tĩnh lớn như vậy, Tiểu Ly Tử, ta thấy song tinh trong mạng ngươi thật hiếm lạ, một tuyến xuyên qua thiên môn, vừa rồi tính tới đó là kẹt, không làm sao giải nổi, mới thấy được một chút manh mối, lại còn dẫn đến thiên lôi, rõ ràng là cảnh cáo ta không được nói không được nhìn…”
Bạch Ly sửng sốt, ngẩng đầu nhìn y, Thi VôĐoan hơi nhíu mày, một ngón tay chống cằm, trên mặt đứa trẻ bướng bỉnh này lại có một chút trịnh trọng không nói nên lời.
Nhưng sau đó, chỉ thấy Thi VôĐoan khổ não một lát liền lắc đầu, nghĩ vô cùng thoáng mà vỗ ngực nói: “Không sao, ngươi không cần sợ, có ta đây, ta bảo hộ ngươi.”
Y vừa dứt lời, bỗng nhiên quay đầu hắt xì rõ to, có phần xấu hổ quay đi lau nước mũi, nỗ lực bằng khuôn mặt hề, làm ra vẻ“lau khô nước mũi lại là một hảo hán”, ngẩng cằm, muốn để mình có vẻ cao lớn một chút.
Bạch Ly thở dài, chỉ cảm thấy chút giận dữ trong lòng mình cũng tan hết, thật không biết làm sao cho được. Lòng thầm nghĩ, tiểu tử ngốc này bao giờ mới có thể trưởng thành đây?
Nghĩ nghĩ, lại nhìn nhìn bộ dáng nhỏ bé kia của Thi Vô Đoan, cơ hồ sinh ra vài phần buồn thương khoái lạc.
Trời rốt cuộc sáng lại, Thi VôĐoan lúc này mới khoác hành lý trên lưng, nách kẹp thúy bình điểu giãy giụa không ngừng, cáo biệt với Bạch Ly đưa y đến lối ra của Thương Vân cốc, nhảy nhót chạy đi trong sự vùng vẫy rát bỏng cổ họng của thúy bình điểu.
Bạch Ly tựa lên sơn cốc, nhìn chăm chú bóng lưng nhảy nhót không chịu đi đàng hoàng nọ một hồi lâu, mãi đến khi chẳng còn thấy bóng, mới quay người biến về bộ dáng thiếu niên nguyên bản, ngẩn ngơ nhìn đậu khấu triền kim quang lấp lánh nằm trong tay kia một lúc rồi quay lưng trở về.
Bắt đầu từ lúc còn rất nhỏ, Thi VôĐoan đã là kẻ không đàng hoàng, học được lật mình là bắt đầu lăn xuống giường, học bò rồi thìđồ trong phòng liền gặp nạn, sau khi học chạy thì càng kinh khủng, quả thực chính là tiểu tai tinh có chân. Muốn chếđược y, trừ phi là có người mọi thời khắc theo sát bên cạnh nhìn chằm chằm, tùy thời bóp chết mầm nghịch ngợm phá phách từ trong trứng nước.
Mãi đến một ngày nọ, đạo tổ phát hiện sự hứng thú của y với tinh bàn.
Vô luận tinh lực quá thừa phá phách gì, chỉ cần có một bộ tinh bàn, cho dù chỉ bằng bàn tay cũng đủđể y yên lặng, ngoan ngoãn ngồi đó loay hoay cả buổi – dẫu đó chỉ là một tảng đá vật chết không có sao và tinh tuyến.
Trong sơn động chỉ có tiếng mưa rơi, tiếng gỗ cháy đồm độp cùng tiếng thiếu niên cầm mộc côn vạch trên mặt đất đầy bùn.
Thi Vô Đoan ngồi xổm dưới đất, người vẫn ướt sũng, mái tóc chưa khô xõa sau lưng, còn có vài lọn tóc mai xuôi xuống trán, thành thật rủ trên khuôn mặt nghiêng mịn màng, bùn trên mặt vẫn chưa lau sạch, sau khi khô hệt như một con mèo khoang nhỏ, nhưng thần sắc lại rất an tĩnh.
An tĩnh đến mức cơ hồ có phần không giống hài tử.
Tinh tuyến lóe sáng u ám như có sinh mệnh vướng trên ngón tay y, đan thành một loại rườm rà khó phân, trên tinh bàn chẳng qua nửa thước vuông rải rác vô số ngôi sao to bằng hạt cát, chậm rãi chuyển động, nhìn như một bàn tay là có thể làm rối, rồi lại ẩn ẩn giống như có một bàn tay to lớn khó lòng tưởng tượng vĩnh viễn thúc đẩy phía sau nó, không ai có thể ngăn cản động tác của những ngôi sao ấy, hàng tỉ năm vẫn như thế.
Không biết vì sao, Bạch Ly bỗng nhiên cảm thấy thiếu niên này dường như cách mình rất xa, xa như thể từ mặt đất đến mây vậy, vươn tay thế nào cũng chẳng với tới được, liền không nhịn được nói: “Ngươi không cần tính nữa, phí thần lắm, tộc hồ yêu chúng ta ai hơi có tu hành mà không trải qua thiên kiếp đâu? Chịu qua làđược rồi.”
Thi Vô Đoan đáp một tiếng, tiểu mộc côn trong tay lại không dừng, chẳng biết có nghe hay không.
Phép tính tay y vẽ, người ngoài thấy phức tạp, kỳ thật chẳng qua là một chút “Tam liên toán thức” vừa nhập môn, không tính là gì, Thi VôĐoan nghĩđương nhiên mà cảm thấy Bạch Ly là tiểu hài tử giống mình, bấm tay tính chẳng qua tình cảnh mấy năm sinh sống, có thể có tiền nhân hậu quả gì, liền chọn phép tính như vậy.
Ai ngờ một lát sau, y nhíu mày, “Ồ” một tiếng, bùn trên mặt đã khô, hơi ngứa, bèn dùng mộc côn gãi mặt, nói nhưđộc thoại: “Sao lại không tính ra nhỉ? Kỳ quái.”
Bạch Ly lại nói: “Vậy thìđừng tính nữa.”
Y không nói câu này còn đỡ, Thi VôĐoan tâm tính trẻ con, ngày thường tinh bàn trên Cửu Lộc sơn không được tùy ý mang xuống núi, chẳng dễ dàng lấy được một bộ nhỏ, một lòng muốn cho đối phương xem bản lĩnh, đâu chịu từ bỏýđồ? Vì thế ra vẻ thành thạo khoát tay: “Ngươi đừng vội, Tam liên thức là cho con nít mới nhập môn luyện toán công, cho dù lần mò mệnh tinh cũng chỉ có thể thấy đại khái, thường xuyên không linh, chờ ta đổi một phép tính khác ngươi lại xem.”
Bạch Ly mở miệng, chưa kịp ngăn cản thì Thi VôĐoan đã vung bàn tay nhem nhuốc chùi sạch một đống phép tính vừa viết, lấy tốc độ cực nhanh lít nhít liệt ra một đám khiến người ta càng hoa mắt hơn. Bạch Ly chỉ thấy tinh ti trong tinh bàn kia không biết làm sao mà tăng vọt lên, từ mấy sợi lẳng lặng quấn quanh ngón tay Thi VôĐoan bỗng biến thành một đám, tất cả trĩu trên ngón tay thiếu niên, chẳng qua giây lát, tay Thi VôĐoan từ cổ tay xuống đã bị vùi kín không thấy đâu.
Những ngôi sao trên tinh bàn phát ra ánh sáng quỷ dị, ngay cảánh lửa bên cạnh cũng bịép xuống, Bạch Ly thoáng nhìn, lại cảm thấy với tu vi của mình cũng có thể bị những ngôi sao hỗn loạn ấy dao động tâm thần, vội lắc đầu dời tầm mắt, không dám nhìn nữa.
Thi Vô Đoan nói cho cùng còn nhỏ tuổi, phép tính viết một nửa, thái dương đã vã mồ hôi, bàn tay giơ trên tinh bàn cũng bị tinh ti không biết từđâu tuôn ra như không ngừng nghỉ quấn trên tay làm cho hơi run run, tinh ti này lại chậm rãi sáng lên từ chỗ ngón tay y, mặt Thi VôĐoan dưới hào quang thấp thoáng kia hiện ra vài phần khíđen.
Bạch Ly nhìn mà kinh hãi, cảm thấy thứ kia giống nhưđang hút cái gìđó trên người Thi VôĐoan, liền đưa tay túm lấy ngón tay Thi VôĐoan đang bị tinh ti quấn chặt.
Y vừa mới đụng tới tinh ti, một luồng sức mạnh liền hất văng y, đầu ngón tay rát bỏng không thôi, Bạch Ly cúi đầu nhìn, lại phát hiện ngón tay chạm đến tinh ti sưng đỏ lên.
Y không nhịn được kêu lên: “VôĐoan!”
Nhưng Thi VôĐoan dường như không nghe thấy, nhanh chóng vẽ trên mặt đất, như là cả người đã rơi vào biển sao vô biên.
Thuật tính sao mặc dù người thường nghe có vẻ cao thâm khó hiểu, như thể rất trọng đại, kỳ thật trong người tu đạo không coi là hiếm thấy lắm, khỏi cần phải nói danh môn đại phái như Cửu Lộc sơn, dù là thiên môn tiểu phái tầm thường đại để cũng truyền thụ thuật này. Chẳng qua trên Ân Thịnh đại lục người tu đạo đại để thiên hướng thuật “võ tu” hoặc “đạo pháp”, dù là khi gầy dựng căn cơ học tính sao đôi chút như lúc nhỏ học chữđọc Tam Tự kinh, cũng chẳng qua là lông trong lông, không phải mọi người đều có sự nhẫn nại và thiên phú trong môn này.
Tuyệt đại đa số người tu đạo sợ rằng cảđời cũng chỉ miễn cưỡng hiểu được “Tam liên thức”, từng nghe nói tối cao có Ngũ liên toán pháp, cá biệt học giỏi, có thể dùng thuật “Tiểu đầu thạch” làm chút chuyện tìm người nọ kia.
Thi Vô Đoan chẳng dễ dàng cóđược cơ hội, một lòng muốn khoe khoang trước mặt Bạch Ly, vừa rồi Tam liên thức không thể thành, y làm bộđiềm nhiên như không, kỳ thật trong lòng vẫn có vài phần ảo não, vì thế liền bày “Cửu tinh tầng đệ thức” trong Mật Tông tinh toán học đến hiện tại có thể dùng được nhất.
Truyền rằng trong bộ toán thức này thiên biến vạn hóa đều là thiên cơ, tuy y tại phương diện này xưng được một câu kỳ tài ngút trời, nói cho cùng vẫn còn nhỏ tuổi, bản thân chẳng qua vừa học, lúc này trước mặt tiểu cô nương yêu thích, sớm ném lời căn dặn “Trận này rất hung hiểm, nhìn thẳng thiên cơ, bình thường không được tùy tiện dùng” của đạo tổ lên chín tầng mây.
Bạch Ly không hiểu thuật tính sao, nhưng mắt thấy dị trạng của tinh bàn nọ, lại ngẩng đầu, chỉ thấy cơn mưa kia không biết từ khi nào đã nhỏ hơn một chút, vốn là phải tạnh, nhưng trời càng lúc càng đen, tiếng sấm rền ẩn ẩn từ phương xa truyền đến, phảng phất hàm chứa cảnh cáo trên chín tầng trời, đâu thể nào không biết lợi hại.
Thúy bình điểu đập cánh, liều mạng vỗ cánh gọi Thi VôĐoan, nghển cổ kêu ầm ĩ.
Tính nết lớn mật ngu ngốc kia nổi lên, Thi VôĐoan luôn chẳng đếm xỉa gì, mắt điếc tai ngơ với tiếng sấm thiên địa biến sắc bên ngoài, đang tính đến thời khắc quan trọng, càng lúc càng nhíu mày chặt hơn, chỉ cảm thấy trước nay chưa từng đụng vào mệnh cách phức tạp hỗn loạn như vậy, phàm nhân chỉ có một mệnh tinh, không biết làm sao mà Bạch Ly lại cóđến hai, quỹ tích dây dưa lẫn nhau, chính giữa vạch ra một đường quỷ dị, khiến y càng tính càng hãm sâu.
Sao trên tinh bàn mỗi lúc một quay nhanh, tinh ti cơ hồ phải quấn cả cánh tay y.
Mắt thấy tiếng sấm càng lúc càng vang, một tia chớp cơ hồ nổ tung cửa, khiến trước mắt lóe sáng, Bạch Ly không dám chần chừ nữa, lúc này trên ngón tay tiểu cô nương xanh như cọng hành y hóa thành kia bỗng nhiên lóe lên hàn quang tựa kim loại, vung tay ra, trong tích tắc cắt đứt toàn bộtinh ti cương đao cũng không làm gìđược, sau đó cả người bổđến ôm lấy Thi VôĐoan mà lăn sang bên cạnh.
Chính vào lúc này, một luồng sấm sét bỗng đánh tan phong ấn của Bạch Ly, không nghiêng lệch đánh ngay bên đống lửa hai người vừa ngồi quanh, tinh ti trên tinh bàn đều bịánh chớp kia chiếu sáng, bỗng dưng thu về tinh bàn, ánh sao sáng rực, nhất thời lại không phân cao thấp với tia chớp nọ.
Thi Vô Đoan lúc này mới ý thức được mình lại gây họa, ngơ ngác mặc Bạch Ly ôm vai mình, thị lực khôi phục từ trong bạch quang chói mắt kia, mới nhìn thấy trong động phủ bằng đá bị sét đánh thành một lỗ hổng rất dài, nứt mãi ra đến mắt cá chân y, đại địa đều đang ẩn ẩn chấn động.
Tinh ti trên tay y không hề có sinh mệnh lực rơi xuống đất chết khô, phép tính dưới đất khoảnh khắc đã bị mưa gió xóa mất quá nửa, thúy bình điểu nhảy lên vai, hung hãn mổ trán y một cái, Thi VôĐoan một tay che trán, vôý thức dùng tay kia vỗ lưng Bạch Ly, miệng nói “đừng sợđừng sợ”, trên mặt mình lại vẫn ngơ ngác như chưa phục hồi tinh thần.
Bạch Ly lại đẩy tay y ra, đoan đoan chính chính quỳ xuống bái phương hướng bắc thiên, miệng nói: “Ấu đồng vô tri, mạo phạm thiên nhan, chư tinh quân bớt giận.”
Sau đó ra sức nhấn đầu Thi VôĐoan một cái, Thi Vô Đoan “ôi” một tiếng, không dám phản kháng, đành nói theo: “Thiên thần gia gia con sai rồi, người đừng giáng sét nữa, làm tức phụ của con sợ rồi này…”
Liền cảm thấy tay Bạch Ly bóp sau gáy lại dùng sức, đèđầu Thi VôĐoan đang muốn ngẩng lên, nửa câu lắm điều còn lại cũng mắc trong họng.
Hồi lâu, tiếng sấm mới yếu đi, chậm rãi bình ổn, mây đen cũng bắt đầu tan, Bạch Ly lúc này mới thở phào, buông Thi VôĐoan ra, nhìn y hằm hằm, lại thấy tiểu quỷ này nơm nớp lo sợ nhìn mình với vẻ mặt nịnh nọt, chút giận dữ hận không thể bóp chết y trong lòng chợt không nhịn được tan đi một nửa.
Thi Vô Đoan thấy sắc mặt y không dễ coi, liền xấu hổ sán đến, kéo chéo áo Bạch Ly: “Tiểu Ly Tử, ta sai rồi, đừng phớt lờ ta mà…”
Bạch Ly lạnh lùng liếc y một cái, sầm mặt cúi mắt, không thèm nhìn y.
“Chao ôi,” Thi Vô Đoan gãi đầu, thở dài như người lớn, nói, “Lúc sư phụ dạy ta cái này cũng từng giúp ta hộ pháp, bảo ta lấy một số chim thú quý hiếm người nuôi trong hậu viện luyện qua một hồi, nhưng chưa bao giờ cóđộng tĩnh lớn như vậy, Tiểu Ly Tử, ta thấy song tinh trong mạng ngươi thật hiếm lạ, một tuyến xuyên qua thiên môn, vừa rồi tính tới đó là kẹt, không làm sao giải nổi, mới thấy được một chút manh mối, lại còn dẫn đến thiên lôi, rõ ràng là cảnh cáo ta không được nói không được nhìn…”
Bạch Ly sửng sốt, ngẩng đầu nhìn y, Thi VôĐoan hơi nhíu mày, một ngón tay chống cằm, trên mặt đứa trẻ bướng bỉnh này lại có một chút trịnh trọng không nói nên lời.
Nhưng sau đó, chỉ thấy Thi VôĐoan khổ não một lát liền lắc đầu, nghĩ vô cùng thoáng mà vỗ ngực nói: “Không sao, ngươi không cần sợ, có ta đây, ta bảo hộ ngươi.”
Y vừa dứt lời, bỗng nhiên quay đầu hắt xì rõ to, có phần xấu hổ quay đi lau nước mũi, nỗ lực bằng khuôn mặt hề, làm ra vẻ“lau khô nước mũi lại là một hảo hán”, ngẩng cằm, muốn để mình có vẻ cao lớn một chút.
Bạch Ly thở dài, chỉ cảm thấy chút giận dữ trong lòng mình cũng tan hết, thật không biết làm sao cho được. Lòng thầm nghĩ, tiểu tử ngốc này bao giờ mới có thể trưởng thành đây?
Nghĩ nghĩ, lại nhìn nhìn bộ dáng nhỏ bé kia của Thi Vô Đoan, cơ hồ sinh ra vài phần buồn thương khoái lạc.
Trời rốt cuộc sáng lại, Thi VôĐoan lúc này mới khoác hành lý trên lưng, nách kẹp thúy bình điểu giãy giụa không ngừng, cáo biệt với Bạch Ly đưa y đến lối ra của Thương Vân cốc, nhảy nhót chạy đi trong sự vùng vẫy rát bỏng cổ họng của thúy bình điểu.
Bạch Ly tựa lên sơn cốc, nhìn chăm chú bóng lưng nhảy nhót không chịu đi đàng hoàng nọ một hồi lâu, mãi đến khi chẳng còn thấy bóng, mới quay người biến về bộ dáng thiếu niên nguyên bản, ngẩn ngơ nhìn đậu khấu triền kim quang lấp lánh nằm trong tay kia một lúc rồi quay lưng trở về.
Bình luận truyện