Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc

Chương 39: Ngoại truyện: Cuộc sống hàng ngày sau khi kết hôn



Ngôn Hâm là người phụ nữ hạnh phúc nhất trong mắt mọi người. Việc kết hôn rồi sinh con thường làm người phụ nữ phát điên, nhưng ông xã của Ngôn Hâm lại rất tốt, Hà Nhất Triển luôn chủ động giúp vợ lúc rảnh rỗi, cho cô có thời gian riêng tư của mình. Vì nếu suốt ngày ở nhà chăm con mệt quá sức, một thời gian không ra cửa da dẻ sẽ tái nhợt thiếu sức sống, hai mắt thâm xì. Sinh hai đứa liền một lúc, cả hai vợ chồng đều luống cuống tay chân, lao tâm mệt nhọc suốt hai năm mới dần thoát khỏi quẫn cảnh của những người mới làm cha mẹ.

Mấy năm nay mấy ngôi sao nữ nổi tiếng hay chia sẻ cuộc sống sau khi kết hôn, nên trên mạng bắt đầu có nhiều người cũng post về cuộc sống ở nhà dạy con của mình. Ngôn Hâm đã ở nhà một thời gian dài, thỉnh thoảng không nhịn được cũng sẽ lên mạng chia sẻ về hai kẻ dở hơi trong nhà. Được mấy bà mẹ bỉm sữa đáp lại, cô hết sức vui mừng, cứ như tìm được đồng minh, nên thường xuyên chuyện trò qua lại, tổ chức gặp mặt mua sắm, so sánh giá cả. Ngôn Hâm cảm thấy mùa xuân thứ hai của mình như đang mở ra trước mắt.

Tìm được người cùng bàn luận về sinh hoạt hàng ngày sau khi kết hôn cùng Hà Nhất Triển, Ngôn Hâm cảm thấy rất đủ rồi.

Hơn nữa có bạn bè cùng chung chí hướng, có thể nói những chuyện không thể nói với ông xã đúng là rất tuyệt.

Mọi người đều nói nuôi con là chuyện thần kỳ nhất trên đời này, Ngôn Hâm cả ngày đều ở cạnh bọn nhỏ, nhưng không phải chuyện gì cô cũng để ý hết được. Con trai lớn Mộ Ngôn thông minh hiểu chuyện, khi còn nhỏ thường dính lấy cô, nhưng không biết ba nhóc nói gì mà dần dà lại phát triển thành kiểu cuồng em gái. Ban ngày nếu Ngôn Hâm đang làm việc nhà, em gái khóc, dù đang làm dở chuyện gì, cậu nhóc cũng chạy ngay đến, lớn tiếng báo cáo động thái mới nhất của em gái với mẹ.

"Mẹ ơi! Tiểu Ngải tè rồi!"

"Mẹ ơi! Tiểu Ngải cứ nhìn con! Con có thể ôm em ra ngoài chơi không?"

"Mẹ ơi! Tiểu Ngải nói hôm nay muốn mặc cái váy hồng nhạt này!" Hà Mộ Ngôn vui vẻ giơ cao cái váy trên tay trái lên, đồng thời đưa chiếc bánh quy nhỏ bên tay phải vào miệng.

Ngôn Hâm ngoan ngoãn thay chiếc váy mà "em gái muốn mặc" vào cho Tiểu Ngải, rồi nhặt lên hết vụn bánh quy rơi dưới đất, dặn dò: "Trước khi ăn cơm trưa, con không được ăn bánh nữa, cũng không được cho em ăn nha." Rõ ràng cô đã cất bánh lên nóc tủ lạnh mà, một đứa trẻ tuyệt đối không thể với tay lấy được.

Nếu mẹ Ngôn bắt gặp, thể nào cũng mắng cô cho xem.

Ngôn Hâm tích cực ba năm sinh hai đứa, khiến bố mẹ hai bên vô cùng thỏa mãn, cuộc sống của mẹ Ngôn cũng trở nên bận rộn——vì chơi cùng cháu ngoại. Tiểu Mộ Ngôn rất ngoan, bà ngoại tới sẽ ngọt ngào chào hỏi, trên tay có cái gì cũng mời bà ngoại ăn, em gái khóc thì vội vàng an ủi, cho em ăn. Hà Nhất Triển nói cậu nhóc là phiên bản nhỏ của Ngôn Hâm, giỏi làm nũng không ai địch nổi, nhưng Ngôn Hâm lại cảm thấy bản lĩnh dỗ dành phụ nữ này giống Hà Nhất Triển mới đúng.

Cho nên bạn nhỏ Hà Mộ Ngôn hội tụ đủ những ưu điểm lớn nhất của cha mẹ, được cả tiểu khu yêu quý, chỉ cần đi tản bộ một vòng là lúc về nhà hai tay ôm đầy quà.

Mẹ Ngôn ôm Tiểu Ngả, chăm chú nhìn cháu gái học tiếng kêu của động vật, khen Ngải Ngải nhà của chúng ta giỏi quá không ngớt!

Lúc mẹ Ngôn bước vào bếp, liếc mắt nhìn xem con gái đang làm gì, thấy Ngôn Hâm dừng tay, bà nhíu mày: "Đã làm mẹ rồi, sao còn mặc nội y loại này?"

Ngôn Hâm ở nhà thường mặc đồ rộng rãi thoải mái, sáng sớm vừa chơi đùa cùng bọn trẻ nên quần áo có hơi xộc xệch, từ góc độ của mẹ Ngôn vừa vặn nhìn thấy phong tình bên trong.

Ngôn Hâm thất thần a một tiếng, nghe mẹ Ngôn nói tiếp: "Nên đi mua loại thích hợp với tuổi con mà mặc, Nhất Triển không nói gì sao?"

Ngôn Hâm đáp: "Có gì để nói đâu." Không phải chỉ là nội y thôi sao, màu hồng phấn thì có sao đâu nhỉ.

Mẹ Ngôn tức giận lườm con gái, chỉ tiếc Ngôn Hâm đã miễn dịch từ lâu, tiếp tục làm đồ ăn, lại hầu hạ hai đứa nhỏ ăn cơm, đến lúc xong đã hơn 12h trưa.

Chiều nay cô có cuộc gặp mặt với hội mẹ bỉm sữa trao đổi mấy thứ linh tinh, nên giao mọi việc trong nhà lại cho mẹ Ngôn rồi vội vàng ra cửa. Kết thúc buổi gặp mặt đã gần đến chạng vạng, hôm nay Hà Nhất Triển sẽ sớm một chút, đồ ăn do anh mua, cho nên Ngôn Hâm định đi mua vài bộ quần áo cho con gái.

Nháy mắt bạn nhỏ Hà Ngải Ngôn đã hai tuổi, có chính kiến riêng của mình, không thể tùy tiện lấy quần áo của anh trai cho cô bé mặc nữa. Nghĩ vậy Ngôn Hâm thở dài, trẻ con lớn nhanh quá, mới chớp mắt một cái mà quần áo với giày đều không dùng được nữa. Cô tức khắc cảm thấy mấy năm trước còn trong thời kỳ được yêu chiều đã quá khách khi với Hà Nhất Triển rồi.

Chỉ cần bạn nhỏ Hà Ngải Ngôn ô ô hai tiếng, tay chặt túm không buông, Hà Nhất Triển sẽ ném luôn vào xe mua sắm. Ai chẳng biết trẻ con nhìn cái gì bên ngoài cũng thấy mới mẻ, còn Hà Nhất Triển luôn tôn trọng sở thích của con cái, nói: "Tiểu Ngải thích màu này, cái này được, thịnh hành năm nay."

Ngôn Hâm đỡ trán, đây là lý do anh hay dùng nhất. Hà Nhất Triển còn muốn trang phục mẹ con, nên cô cũng chẳng có cơ hội ganh tị, con gái có, cô tuyệt đối cũng có.

Cô vô cùng hoài nghi trước kia có phải mình không có chủ kiến quá không? Chuyện gì cũng nghe theo anh.

Phương thức Hà Nhất Triển chiều Ngôn Hâm cũng không gây trở ngại việc anh thể hiện mình thích Ngôn Hâm làm như thế nào. Nếu Ngôn Hâm không thích, không sao cả, mấy ngày sau hỏi lại, đổi kiểu mà Ngôn Hâm thích, cho đến khi Ngôn Hâm gật đầu, vui rạo rực đồng ý mới thôi. Đến lúc cô vợ yêu chậm lụt lấy lại tinh thần mới phát hiện...... cùng là kiểu lúc trước mà.

Cho nên việc mẹ Ngôn oán giận nội y của cô, trong tiềm thức Ngôn Hâm nghĩ ngay đây là kiểu Hà Nhất Triển thích, anh không có ý kiến, sao cô dám ý kiến được?

Nhưng Ngôn Hâm vẫn biết nghe lời mua thêm mấy bộ rồi vui tươi hớn hở về nhà.

Buổi tối ăn cơm xong, sau khi cung kính tiễn mẫu thân đại nhân về, Hà Nhất Triển dỗ con ngủ, Ngôn Hâm về phòng tắm rửa xua đi mỏi mệt, lúc đi ra đã thấy anh nằm trên giường xem...... website mua sắm đồ trẻ con.

Ngôn Hâm dựa sát vào ngực anh, kéo áo sơmi của anh nói: "Anh đi tắm đi."

Hà Nhất Triển ừ một tiếng, liếc mắt ngắm vợ yêu kiều diễm một cái, ánh mắt nóng lên, cúi đầu cắn cánh môi mềm mại của cô: "Vợ ơi...... em vất vả rồi."

Ngôn Hâm hừ hừ đáp lại, đôi mắt long lanh phóng ra một tin tức: Em không muốn mệt hơn đâu!

Hà Nhất Triển làm bộ không phát hiện, từ môi lần xuống cổ cô, vòng qua xương quai xanh, hôn lên bờ ngực đầy đặn...... Ân? Hà Nhất Triển ngẩng đầu nhìn thoáng qua, giọng nói trầm thấp: "Đây là niềm vui bất ngờ sao?"

Đêm nay Ngôn Hâm mặc nội y mới mua, siêu cấp thành thục gợi cảm, màu sắc tươi tắn xinh đẹp. Hà Nhất Triển hôn lên từng tấc da thịt trên thân thể cô, lưu lại dấu vết mờ mờ. Ngôn Hâm không kháng cự khi anh kéo một bên áo ngực xuống. Dưới nụ hôn của anh, cơ thể cô dần có cảm giác, ánh mắt mê mang, nhưng vẫn cắn môi nhẹ nhàng đẩy anh ra: "Anh đi tắm trước đi."

Bọn nhỏ đều có phòng riêng, không làm phiền khi hai người hoan ái, nên Hà Nhất Triển vẫn duy trì ba ngày ăn nhẹ, năm ngày ăn mặn, buổi tối tiết chế một chút cũng là chuyện bình thường. Ngôn Hâm chỉ sợ Hà Nhất Triển không đi tắm, lát nữa làm xong muộn quá lại kéo cô tắm uyên ương thì sẽ không dứt ra được mất. Sáng mai cô còn phải đưa con đi học, không giống Hà Nhất Triển nỗ lực một đêm, sáng hôm sau tinh thần bừng bừng phấn chấn, thần thanh khí sảng đi làm.

...... Đàn ông đúng là sinh vật thần kỳ.

"Vợ ơi, đẹp quá...... còn thơm nữa......" Môi lưỡi Hà Nhất Triển lưu luyến trên ngực Ngôn Hâm, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn hoa hạch mẫn cảm, muốn câu dẫn cô thỏa mãn dục vọng đã trướng đau của anh trước đã. Cọ tới cọ lui hơn mười phút, hai người đều dục hỏa bừng bừng, cuối cùng Hà Nhất Triển không địch lại, đành phải vội vàng vọt vào phòng tắm, tốc chiến tốc thắng rồi lao ra ôm chặt vợ khai chiến.

Để hai chân Ngôn Hâm vòng qua eo mình, hai tay Hà Nhất Triển nắm lấy eo cô, hạ thân trầm xuống, đâm vào sâu bên trong. Ngôn Hâm nắm chặt cánh tay cường tráng của anh, yêu kiều rên rỉ, phía dưới đã tuôn ra đầy nước, tiểu huyệt co rút liên tục. Hà Nhất Triển liên tục cọ sát vào hoa hạch của cô, khiến Ngôn Hâm phải lên tiếng xin tha: "Nhẹ một chút...... A...... ông xã......"

Hà Nhất Triển cười xấu xa, Ngôn Hâm đã sinh hai đứa nhỏ, thân thể mềm mại dẻo dai, nơi đó cũng co giãn hơn hẳn. Trước kia lúc đi vào luôn khiến cô khó chịu, cho nên anh phải làm tiền diễn rất lâu, nhịn đến là vất vả. Còn hiện tại chỉ cần khiêu khích một chút là cô đã ướt đẫm, dễ dàng cho anh ra vào, cảm giác vô cùng sảng khoái.

Anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn hoa hạch đã cương lên vì hưng phấn của cô, nhìn đôi mắt vốn mông lung của vợ yêu đột nhiên trợn to, cắn môi nhưng vẫn không kiềm được tiếng ngâm nga yêu kiều thoát ra khỏi cổ họng. Anh ngửa đầu thở dài, khàn giọng: "Tâm can... em cắn anh thoải mái quá......"

Không chờ Ngôn Hâm phục hồi tinh thần, anh tiếp tục vào sâu ra nông, giữ chặt lấy đôi chân muốn thoát khỏi sự khống chế của anh, dứt khoát mở rộng ra hai bên, phân thân tiếp tục đi vào sâu hơn. Hà Nhất Triển hôn lên tóc mai Ngôn Hâm, nhẹ giọng nói: "Nhanh nào... Tâm can đừng khóc......... em cũng muốn đúng không, anh biết......"

Ngôn Hâm quá mẫn cảm, mới chỉ làm tiền diễn mà cô đã lên cao trào, mật dịch chảy ra liên tục, y như món điểm tâm ngọt ngào. Hà Nhất Triển ôm chặt lấy Ngôn Hâm, khó khăn vạn phần lui ra, nhìn âm môi không ngừng run rẩy co rút của cô, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa đáng thương khiến người ta chỉ muốn khi dễ cả một đêm.

Anh đeo bao cao su, nghiêng người lần thứ hai chậm rãi đẩy phân thân của mình vào trong, Ngôn Hâm ư hừ mặc kệ anh tiến công. Mỗi lần ân ái, sự mạnh mẽ của Hà Nhất Triển làm cô có cảm giác chết đi sống lại, run rẩy không ngừng trong ngực anh. Cô chỉ có thể dựa vào người đàn ông duy nhất này, người đàn ông cô yêu, cho cô niềm vui nhưng cũng kéo cô xuống địa ngục.

Cô vô cùng lưu luyến cảm giác phóng đãng này.

"Anh xấu quá...... Hừ......" Hai mắt Ngôn Hâm đẫm lệ lên án Hà Nhất Triển. Rõ ràng cô đã nói với anh hôm nay không được ăn no rồi mà, cuối tuần mới có đãi ngộ!

"Tại em đáng yêu quá, ngoan, kết thúc ngay đây." Anh chậm rãi ra vào, thả chậm tốc độ hưởng thụ, phản ứng của cô giống như thiếu nữ ngượng ngùng khiến anh phát nghiện. Mỗi ngày anh đều như ở trong hũ mật ngọt ngào, hy vọng thân mật với cô nhiều hơn một chút nhưng lại không đành lòng dùng sức làm cô khóc. Aiz, anh đặt một chân cô lên eo mình, hôn lên đôi môi căng mọng đang lầm bầm kháng nghị, nhanh chóng kết thúc cuộc ân ái hạnh phúc này.

Sáng sớm hôm sau Ngôn Hâm mắng Hà Nhất Triển tư lợi bội ước, Hà Nhất Triển đang ôm Tiểu Ngải Ngôn, một lớn một nhỏ chớp mắt trông giống nhau như đúc. Tiểu Ngải Ngôn không hiểu sao mẹ tức giận mà mặt mũi lại đỏ hồng, còn ánh mắt Hà Nhất Triển rơi trên bầu ngực đầy đặn của Ngôn Hâm, đáp: "Đúng, tư lợi bội ước."

Không uổng công anh mỗi ngày nỗ lực dạy dỗ, vợ anh nói gì cũng đúng!

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện