Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc

Chương 6



Ngôn Hâm nghĩ không thể bị chiếm tiện nghi mãi thế này được. Cứ cái đà này, anh sẽ càng được nước làm tới, vừa gặm vừa cắn để lại đầy dấu hôn trên vai cô, hai ba ngày sau sẽ biến thành những vết xanh xanh tím tím, cô xoa thế nào cũng không tiêu hết được, còn để lại dấu vết trên da nữa chứ.

Khi cô kháng nghị, Hà Nhất Triển lại chỉ cười, đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên cần cổ cô. Hơi thở nóng bỏng của anh chui vào trong tai cô, “Tại da em mềm quá.” Làn da cô mỏng đến mức nhìn thấy cả mạch máu, anh cũng đã cố gắng khống chế, nhưng chỉ cần chạm vào, cắn nhẹ một cái, trên thân thể trắng nõn của cô sẽ hiện đầy dấu vết của anh. Cảm giác đạt được thành tựu to lớn và dục vọng chiếm hữu đều được thỏa mãn, anh thật sự yêu chết làn da non mịn này của cô.

Hà Nhất Triển ngồi ở chức vị quan trọng nhiều năm, tự nhiên có khí thế không giận tự uy, có khả năng khiến người khác tự động nghe lệnh. Tuy anh rất dịu dàng săn sóc, nhưng khi đối mặt với khí thế sắc bén ấy, Ngôn Hâm vẫn không dám mở miệng. Riêng khí thế đã thua xa như vậy, đành phải chờ đến khi tâm tình anh vui vẻ, thoả mãn, mới có thể nghe vào những lời cô nói. Đối với Hà Nhất Triển, anh đã làm được những yêu cầu cơ bản của Ngôn Hâm ─ ─ cũng đồng ý với ý kiến của cô, cho nên anh dành một chút phúc lợi cho mình cũng không quá đáng.

Ngôn Hâm vô cùng đau đầu khi mình không thể kháng cự nam sắc, lần đầu tiên kết giao một người bạn trai xử sự bá đạo quyết đoán, cũng không phải là không có điểm tốt, nhưng cô đã bị anh dắt mũi không ít lần, chuyện gì cũng do anh quyết định. Hôm nay cô bị anh vừa lừa vừa gạt đưa tới công ty, nói là anh vội quá nên chưa ăn, muốn cô tới giám sát.

Cô ngồi trên bộ sô pha sang trọng trước bàn làm việc của anh, thoáng nhìn ra bên ngoài, có một thư kí nam và hai trợ lí nữ, giám sát công việc nào cũng không tới phiên cô.

Hơn nữa, khi cô trắng trợn táo bạo xuất hiện bên anh như vậy, tuy biểu tình của ba người kia vẫn bình tĩnh nhưng hành động thì ngược lại. Thư kí Tiểu Lâm vẫn làm việc như bình thường, còn hai nữ trợ lí kia thì nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. Cô bất an ngồi trên sô pha, trên đầu gối đặt một quyển tạp chí thời trang nhưng chưa xem được trang nào.

Hà Nhất Triển ngồi sau bàn làm việc nhìn rõ từng nhất cử nhất động của cô. Thực ra, cả buổi sáng nay anh cũng chẳng tập trung xem nổi bản hợp đồng ba ngàn vạn vì bị cô gái nhỏ trước mắt làm phân tâm. Văn phòng của anh lấy ánh sáng cực tốt, ánh mặt trời hắt vào trong phòng, dừng trên làn da nõn nà của cô, giống như mạ một quầng sáng thiên sứ xung quanh cô vậy. Hôm nay cô lại mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt mà anh thích, khiến anh phải tự cản mình hàng trăm lần không được đi qua đó.

Sắp đến giờ ăn trưa, Ngôn Hâm đứng lên hỏi Hà Nhất Triển vẫn đang chăm chú xem hợp đồng: “Cơm trưa ăn cái gì?”

“Anh bảo Tiểu Lâm đưa thực đơn cho em.” Nói rồi anh định ấn điện thoại gọi thư kí Tiểu Lâm vào. Ngôn Hâm đi đến cạnh cửa, nói: “Để em gọi cho, anh cứ làm đi.”

Cửa vừa mở ra, Tiểu Lâm lập tức đứng lên ôn hòa nói: “Ngôn tiểu thư.”

Nhìn qua Tiểu Lâm cũng không nhiều tuổi hơn Ngôn Hâm là bao, diện mạo thanh tú ôn hòa chứ không phải kiểu xuất sắc, khí chất văn nhã có vài phần phong phạm học giả, không giống kiểu thương nhân khôn khéo sắc bén. Cũng bởi vậy, mà khi ở cạnh anh ta có cảm giác thoải mái dễ chịu như được tắm mình trong gió xuân.

Con người vốn dĩ cũng là động vật, chỉ phản ứng khi có chuyện xảy ra. Tuy mới nhìn thấy Tiểu Lâm từ xa xa vài lần, hôm nay lại là lần đầu tiên nói chuyện, nhưng cô lại không sợ, chỉ vì Tiểu Lâm không khiến cô cảm thấy bị uy hiếp và nguy hiểm. Vì thế cô nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều, hoàn toàn không có dáng vẻ cô vợ nhỏ như khi ở trước mặt Hà Nhất Triển.

“Bình thường Hà tổng thích ăn gì?”

“Từ trước đến nay Hà tổng không kén ăn, chúng tôi ăn cái gì thì anh ấy ăn cái đó. Nếu Ngôn tiểu thư thích món gì thì cứ nói.” Tiểu Lâm lấy ra một quyển thực đơn thật dày, bên trong dán đầy hình ảnh các món ăn. Cô lật vài tờ, thấy đều là những món mà Hà Nhất Triển từng đưa cô đi ăn.

“Trân Thiện phường?” Cô ngẩng đầu nhìn Tiểu Lâm, nhớ rõ Hà Nhất Triển rất thích đồ ăn của nhà hàng này.

“Vâng, Ngôn tiểu thư còn cần gì nữa không?” Tiểu Lâm suy nghĩ một chút, “Gần đây có một cửa hàng nước trái cây mới khai trương, được quảng cáo khá rầm rộ, tôi có thể đi mua.”

“Là cửa hàng nước trái cây sơn màu xanh lam đúng không?” Hai mắt Ngôn Hâm sáng lên. Gần đây lúc đi làm cô hay đi qua đó, rất muốn uống thử, nhưng Hà Nhất Triển không thích cô uống mấy thứ đó đó. Bữa tối cũng bị anh ép ăn đến no nên cũng không có cơ hội. Cửa hàng đó đã mở một thời gian nhưng cô vẫn chưa có cơ hội thử một lần.

“Bọn họ có ship đến tận nơi, Ngôn tiểu thư muốn uống loại nào có thể báo lại cho tôi biết.” Tiểu Lâm mỉm cười, giở đến trang thực đơn của cửa hàng kia. Ngôn Hâm vui vẻ xem xét.

“Một bữa cơm thôi mà quyết định lâu thế sao?” Một giọng nói lạnh băng từ phía sau truyền đến, hai người ngẩng đầu lên nhìn, thấy Hà Nhất Triển đang đứng ở cửa lạnh nhạt nhìn họ. Tiểu Lâm đã đi theo anh nhiều năm, tất nhiên biết đây là điềm báo ông chủ đang khó chịu. Anh ta còn kịp chưa mở miệng, Hà Nhất Triển lại nói: “Kế hoạch ngày hôm qua đã làm xong chưa? Hôm nay trước khi tan tầm nộp cho tôi.”

Sắc mặt hai cô trợ lí đại biến, rõ ràng hôm qua mới họp xong, còn cách đề án tận ba tháng. Thế mà bây giờ sếp lại bảo nộp kế hoạch trước khi tan tầm, còn có sáu tiếng đồng hồ thôi, ánh mắt họ chỉ có thể nhìn dán chặt vào màn hình máy tính. Tâm tình vừa rồi xem kịch vui trong giây lát đã biến thành hoảng sợ.

Tiểu Lâm sao có thể không biết mình dẫm vào địa lôi của ông chủ, đành tươi cười cứng đờ trở lại chỗ ngồi. Ngôn Hâm cũng biết tình hình không đúng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, bước tới gần Tiểu Lâm, cách một cái bàn nói với anh ta: “Mọi người cứ làm việc đi, tôi tự gọi điện đặt cũng được.”

Khí tràng lạnh lùng, mạnh mẽ của người nào đó như cuốn lấy từng người. Tuy Ngôn Hâm có chút thấp thỏm, nhưng vẫn ra vẻ không biết gì, cầm lấy điện thoại gọi món ăn, thậm chí còn quay đầu hỏi Hà Nhất Triển đang xanh lét mặt mày: “Anh muốn uống nước trái cây không?”

Hà Nhất Triển không nói một câu trở lại văn phòng, Ngôn Hâm thong thả ung dung đặt món xong mới trở lại văn phòng, vừa đóng cửa lại, đã thấy anh đang lạnh lùng nhìn mình. Ngôn Hâm tức khắc không lo lắng gì nữa, ưu nhã ngồi trên sô pha, cầm lấy quyển tạp chí xem cực kỳ nghiêm túc.

“Lại đây.” Hà Nhất Triển đợi một lát vẫn không thấy cô tới lấy lòng, liền lạnh giọng ra lệnh.

Ngôn Hâm nâng mắt lên nhìn anh, kiêu ngạo nói: “Em không qua.”

“Lại đây.” Ngữ khí của anh không còn đủ kiên nhẫn, sắc mặt đã có dấu hiệu khó chịu.

“Không, muốn.” Ngôn Hâm cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu nữa, nhưng chắc chắn không phải do cô gây sự, nên lá gan cũng lớn hơn. Ai ngờ Hà Nhất Triển đẩy ghế ra, sải bước dài, đưa tay đè cô lên ghế sô pha, hung hăng lườm cô.

Ngôn Hâm mắt đối mắt với anh một lát thì không chịu nổi nữa, đành phải rầu rĩ làm nũng: “Anh tránh ra, ép em nặng chết đi được.”

Anh chỉ nheo mắt lại, lườm cô càng dữ hơn.

Cô cắn cắn môi, cụp mắt. Vì bị anh đè xuống mà làn váy dài đã xốc lên đến đầu gối, cô nâng cẳng chân lên cọ cọ vào quần tây của anh.

Thân thể anh cứng đờ, bàn tay đang đè lên người cô dùng sức hơn một chút. Ngôn Hâm thấy anh không có phản ứng gì, đành phải bày ra biểu tình mà cô cảm thấy nhu nhược nhất.

“Chú à……”

Dù là người kiến thức đầy mình như Hà Nhất Triển cũng bị một tiếng gọi mềm mại này của cô, cộng thêm đôi mắt vô tội kia nữa, làm cho giật mình run lên. Cảm giác nóng rực quen thuộc từ trong bụng dâng lên, giống như một ngọn lửa, mỗi ngày mỗi đêm thiêu đốt khiến anh càng ngày càng không khống chế được chính mình.

Anh thích nhìn Ngôn Hâm đỏ bừng mặt mũi vì hơi thở của anh. Tiểu nha đầu này bình thường mới trêu đùa một chút đã không chịu nổi, thế mà nay lại dám trêu chọc anh?

“Không ngoan thế này, nên trừng phạt sao đây?” Anh vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô, giọng nói trầm thấp nỉ non giống như loại rượu nguyên chất tốt nhất, làm người ta say mê.

“Chú à… nhẹ một chút, người ta sợ đau.” Cô lấy lòng cọ cọ vào chân anh, làn váy dài đã không đủ để che lấp cặp đùi thon dài.

Hà Nhất Triển rủa thầm một tiếng, cúi xuống hôn cô mãnh liệt, giống như muốn nuốt cô vào trong bụng. Anh hút hết nước bọt của cô, cắn đầu lưỡi cô phát đau, không ngừng càn quét xâm lược trong khoang miệng cô, ép cô phải ngửa đầu thừa nhận thế công của anh. 

Bàn tay to của anh không khách khí xoa một bên ngực tròn trịa của cô. Cái váy dài này là do anh chọn vì ưng ý chất vải bằng tơ lụa mát mẻ, màu sắc lại hợp với da cô. Lúc này vì động tác càn quấy của anh mà cổ váy càng mở rộng, lộ khoảng lớn trước ngực, tiện cho anh hôn thoải mái. Anh hôn mạnh liệt đến mức như muốn xé rách cả váy cô ra.

Ngôn Hâm phát hiện tình hình đã nằm ngoài tầm kiểm soát, vốn dĩ cô chỉ nghĩ cho anh ăn chút đậu hũ thôi chứ anh sẽ không tử hình mình ngay tại chỗ, nhưng hiện tại…… Cách lớp vải dệt anh cắn nụ hoa cô, áo ngực màu trắng lệch đi, bị anh đẩy lên trên. Cô nắm lấy tóc anh, “Chú à… nhẹ một chút… sẽ có người tiến vào…”

“Không ai dám vào đây…” Quả anh đào nhỏ cách vải dệt chạm vào đầu lưỡi anh, anh thỏa mãn mút mạnh một cái. “Anh muốn ăn… quả anh đào nhỏ…”

“Ưm ưm… Không muốn mà…” Đầu anh vẫn chôn trước ngực cô, cô không kìm chế được nữa rên khẽ. Hai tay hai chân cô đồng loạt lui về sau khiến Hà Nhất Triển bất mãn vì cô phản kháng kịch liệt. Anh dùng một chân làm trụ, chân kia tỳ xuống ghế, đưa tay nâng eo cô lên, giữ chặt cô lại, vuốt đùi cô nói: “Anh sẽ ăn em… tiểu nha đầu… không ngoan…”

Ăn em, xem em còn dám tác oai tác quái nữa không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện