Cầm Thú Đại Chiến

Chương 61



- Ối chao, Boss còn chưa buồn ngủ sao?

Cố gắng kéo ánh mắt ra khỏi cơ bụng khêu gợi và nơi dưới chăn mỏng như ẩn như hiện đầy ý hấp dẫn kia, Thư Tâm điềm nhiên như không, giơ tay lên lấy khăn tắm bưng kín mặt, đương nhiên còn lấy cả tóc. Sau đó ra sức lau, nhưng chỉ có cô mới biết, tay đang cầm khăn đã run đến mức độ nào.

Nam sắc chết tiệt! Gợi cảm chết tiệt! Muốn chết!

- Ừm, ngủ trước một mình thì quá mất lịch sự.

Tuy miệng nói lịch sự nhưng vì động tác vươn người cất sách nên chăn mỏng trượt xuống một ít, hiển nhiên chả liên quan gì đến hai từ lịch sự.

Thư Tâm đang lau tóc lén nhìn qua, miệng giật giật, vội bước qua, kéo chăn lên một đoạn.

He, cũng tạm, ít nhất cũng che đi cái mông.

Người đàn ông gần bên nhìn xuống dưới, không khống chế nổi mà cong cong khóe môi, quay đầu nhìn sang, điềm nhiên như không nhưng ánh mắt ấm áp dưới ánh đèn vàng kia lại hiện rõ ý trêu chọc.

Thoáng ngừng lại một chút, bàn tay thon dễ dàng kéo khăn tắm của Thư Tâm qua, bàn tay dày rộng đặt lên vai Thư Tâm, Boss khẽ vỗ vỗ giường bảo Thư Tâm ngồi xuống, giọng nói thuần hậu, ưu nhã như tiếng đàn violon chứa sự gợi cảm vô tận:

- Tóc còn chưa khô sao? Để anh lau cho em.

- À! Được, cảm ơn anh.

Thư Tâm sửng sốt nhưng người thì đã rất nghe lời, ngồi xuống.

Dù là quay lưng về phía Boss nhưng nệm lún xuống đủ khiến Thư Tâm cảm nhận được Boss đang đến gần, cùng với đó là khí thế đặc biệt chỉ riêng anh mới có đang dần bao phủ…

Theo bản năng tiến hóa suốt mấy vạn năm, chóp mũi Thư Tâm có thể ngửi được mùi hương “khác phái” đang rất mãnh liệt này. Người Thư Tâm hơi cứng lại nhưng rồi lại thả lỏng.

Tựa như cảm giác của người đàn ông này tạo ra cho cô vậy, tuy khí thế mạnh mẽ nhưng không khiến người ta phản cảm vì bị xâm chiếm. Anh như núi chứ không phải như lửa, tình cảm của anh ấp ủ lâu dài chứ không phải là kiểu mãnh liệt, thiêu đốt mọi thứ, chỉ để lại tro tàn, tựa như một lần đánh cược trong cuộc đời. Người đàn ông như vậy khiến cô an tâm.

Thư Tâm cúi đầu, tóc bị Boss lau qua lau lại, mũi cũng bị tóc cọ ngứa, Thư Tâm không khỏi lắc đầu nhưng lập tức lại nghe tiếng Boss khẽ cười.

Dù không quay đầu lại nhưng hẳn là Boss đang rất gần, thân thể có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Boss, có đôi khi cũng chạm vào nhau, chỉ là rất lạ… không hiểu sao sự lo lắng trong lòng lại dần dần tiêu tán.

Bởi vì tin tưởng? Hay còn vì cái gì?

Thư Tâm cũng không rõ, huống chi cũng đâu cần phải nghĩ quá rõ ràng đúng không?

Thư Tâm nắm chặt một ngón tay của anh, ngón tay thon và mạnh mẽ, động tác lau tóc của anh cũng dừng lại. Thư Tâm kéo tay anh đến trước mặt mình, cẩn thận nhìn ngắm dưới ánh đèn vàng mông lung, ngón tay cầm bút để lại vết chai, còn cả khớp ngón tay xinh đẹp. Sau đó lại đưa tay mình qua, năm ngón tay đan vào nhau.

Thư Tâm lập tức cảm nhận được sức mạnh của đối phương, nắm chặt tay mình trong tay.

- Thư Thư…

Động tác đầy tính ám hiệu như vậy khiến Thư Tâm cảm nhận được Boss đang đến gần, sau đó là nụ hôn nồng nhiệt đè nén đi tiếng nói thuần hậu kia.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Thư Tâm cũng quay đầu lại, cô nhìn đôi mắt đen của Boss dưới ánh sáng mờ ảo, sau đó môi chạm môi, nồng nhiệt, say mê.

Không hề có ý tứ thăm dò, chỉ là lòng cảm thấy yên tĩnh, mềm mại như mặt nước khẽ dao động dưới ánh nắng ấm áp, cứ yên lặng, nhu hòa như vậy.

Sau lưng có thể cảm nhận được sự cường tráng của thân thể khác phái, khăn mặt sớm đã bị ném qua một bên, bàn tay vốn đang lau tóc giờ đã phủ lấy ngực cô rồi ôm lấy bụng cô, kéo chặt cô vào lòng anh. Tay kia vẫn nắm chặt lấy tay cô.

Nói thật, Boss cũng hơi quá tay khiến cho người cô và anh như dán vào nhau, khiến cô có thể cảm nhận được thành quả của quá trình luyện Boxing của anh – cơ thể săn chắc, còn cả đường cong đang phập phồng theo nhịp thở và nhiệt độ nóng bỏng của anh…

Đương nhiên còn cả sự biến hóa rõ ràng của cơ thể Boss…

Nhiệt độ trong phòng dường như cũng dâng cao, Thư Tâm vươn tay ôm cổ Boss, bên tai nghe được tiếng thở dốc không thể phân định rõ là của ai. Chỉ có ngón tay anh ôm vào bụng cô mang đến cảm xúc rất rõ ràng, trong chốc lát, nhiệt đột cơ thể lại dâng cao.

Tất cả đều rất nồng nhiệt, Thư Tâm nghe được tiếng giường cót két rồi lưng đã dán lên ga giường mềm mại.

Ý nghĩ “cách vách có người” cũng bị cảm xúc mãnh liệt này phá tan thành từng mảnh nhỏ.

Đây là sự mãnh liệt Thư Tâm chưa bao giờ cảm nhận. Cô mở mắt trong hơi thở dồn dập nhưng lại chỉ nhìn thấy lưng và đỉnh đầu Boss.

Lúc này, dường như thị giác rất rõ ràng, rất mẫn cảm.

Thư Tâm thở dồn dập, yết hầu lại nóng bỏng vì nụ hôn của anh, như thể chỉ cần một đốm lửa nhỏ cũng có thể khiến củi khô bốc cháy.

Củi khô lửa cháy…

Thư Tâm cảm thấy mình nhìn được một góc khác của người đàn ông đang mồ hôi đầm đìa này, che dấu dưới vẻ nghiêm túc, lạnh lùng thậm chí là đáng sợ của anh là một vẻ mặt chân thật khác.

Thư Tâm thoáng cười rộ lên, vừa định vươn tay thì đã bị người đàn ông kia bắt lại, sau đó lại tiếp tục hôn.

Được rồi, thực ra cô hẳn là đã hiểu, người đàn ông này… cũng có nhiệt tình, lửa tình hừng hực. Đó là lửa che giấu trong núi, sẽ có lúc phun trào.

- Chết tiệt! Chưa chuẩn bị gì!

Nhưng ngọn lửa trong người vừa mới nhen nhóm đã bị khống chế, Thư Tâm nhìn người đàn ông đang giận dữ ngừng lại mọi động tác. Thư Tâm ngây người, thậm chí là mơ hồ.

Đôi mắt đen láy của anh lúc này như có lửa giận tràn đầy:

- Chết tiệt!

Anh nhìn thẳng vào Thư Tâm rồi ngã người xuống, hôn cô thật mạnh hoặc chính xác là cắn cô vài cái rồi đột nhiên kéo chăn bọc kín người cô lại.

Trong chăn không có độ ấm của anh, chạm vào làn da nóng bừng của cô lại lộ rõ sự lạnh lùng.

Đột nhiên như vậy khiến Thư Tâm thẫn thờ.

Cô ngơ ngác gỡ chăn bọc đến tận cằm, ánh mắt nghi hoặc nhìn qua người đàn ông nôn nóng nhưng đang cố ngồi im một chỗ.

Mồ hôi chảy dọc xuống chiếc cằm góc cạnh của anh, giọt mồ hôi dưới ánh đèn vàng vô cùng gợi cảm. Anh nhìn Thư Tâm hồi lâu rồi mới khó khăn chuyển mắt, khàn khàn giọng:

- Ngủ đi, ngủ ngon!

Thư Tâm buồn cười nhìn lại hồi lâu thì mới tuyệt đối tin tưởng rằng mình không phải không có sức hấp dẫn với người đàn ông này.

Như vậy…

Đón lấy ánh nhìn nghi hoặc của Thư Tâm, Boss hung hăng đánh một quyền vào giường, ảo não:

- Em vừa mới sẩy thai không được bao lâu, bác sĩ nói… mang thai ngay sẽ không tốt cho cơ thể.

Anh không muốn mạo hiểm như vậy. Chỉ là, chết tiệt, sao anh lại chủ quan vào sự tự chủ của mình như vậy, thậm chí còn chẳng thèm chuẩn bị bao cao su?

Boss phẫn hận ôm Thư Tâm, để Thư Tâm vùi mặt vào lòng mình, dựa cằm lên đầu cô, gầm nhẹ một câu:

- Nhắm mắt lại! Ngủ đi!

Người nghiêng đi, ngăn chặn nơi nào đó cũng đang rất nôn nóng.

Thư Tâm vuốt chăn trước ngực Boss, hương mồ hôi, hương vị của người khác giới ngập tràn trong mũi, đôi mắt thoáng cay cay.

Boss ép quá chặt, Thư Tâm hơi giãy hai cái, Boss mặt lạnh đang dần mất phong độ khẽ mắng hai câu rồi buông cô ra, lườm cô một cái. Anh ngồi dậy nói:

- Được rồi, để anh đi tắm là được.

Thư Tâm vội kéo anh lại, sau đó cười thật giảo hoạt, đầy tính khiêu khích:

- Thực ra… chuyện này… em định nói, em đang ở kì an toàn.

Người đàn ông vừa mới ngồi dậy một nửa thoáng ngơ ngẩn, thuận thế bị Thư Tâm kéo ngã xuống. Anh nhìn Thư Tâm không chớp mắt.

Thư Tâm cười cười rồi chậm rãi gật đầu.

- Chết tiệt!

Thư Tâm lại nghe được từ miệng Boss câu mắng quen thuộc, sau đó chăn bị ném ra ngoài.

Thư Tâm bị động tác mãnh liệt này của anh làm cho suýt nữa thì cắn vào đầu lưỡi, giận đến vội đánh vào lưng Boss nhưng hình như người đau chỉ có mình cô. Hix! Là do ít luyện tập sao?

- Chỗ nào cũng thiếu luyện tập!

Boss đột nhiên nói ra câu này, lẳng lơ đến độ Thư Tâm trợn mắt nhìn.

Cách vách, bà Trác đang mơ mơ màng màng nghe tiếng cót két thì nhăn mặt, xoay người, mơ màng lầu bầu vào tai chồng:

- Thì ra con ông to gan thật, gần như vậy mà vẫn dám làm chuyện gì đó.

Ông Trác cũng chẳng buồn mở mắt, ngáp một cái, chẳng biết có nghe vào không. Có điều, sáng hôm sau, hai cụ cũng không gọi hai người dậy sớm ăn sáng. Đều này làm cho Boss dậy từ sáng sớm thật cảm khái vì cha mẹ mình quá tâm lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện