Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 94



Thẩm Đan Vân rốt cuộc chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, bị nói như thế liền đỏ mặt đến tận cổ, rống cổ cãi lại: “Ngươi biết rõ ta, ta… Ngươi còn dám gặp hắn, ngươi, ngươi rõ là…”

Đan Niên không thèm để ý đến Thẩm Đan Vân, xoay người tự rót cho mình một chén nước, thong thả uống. Thời tiết hanh khô, dễ dàng thượng hoả, không nên tức giận với loại người ngu ngốc thế này, phải nên lạnh nhạt, lạnh nhạt, thật lạnh nhạt.

Thẩm Đan Vân thấy Đan Niên không để ý tới mình, cũng tự cảm thấy bản thân có chút già mồm át lẽ phải, liền tiếp tục hỏi: “Ngươi gặp mặt hắn thế nào? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Khi nào thì gặp mặt?”

Đan Niên vẫn không thèm để ý, chậm rì rì uống nước, ánh mắt nhìn Thẩm Đan Vân đầy vẻ vui sướng khi người gặp họa.

“Những chuyện đó đều không liên quan tới ngươi, ta vì sao phải trả lời ngươi. Nhị tỷ a, lần trước ở quý phủ của Đại hoàng tử, ngươi tắm nước lạnh có thoải mái không? Ngươi đã chịu thiệt đến thế rồi, sao vẫn không biết rút kinh nghiệm vậy? Bá phụ bá mẫu không giáo huấn ngươi gì sao? Đừng để người ta nói nữ nhi Thẩm gia chúng ta không quy củ a, cứ thích đến hồ nước nhà người ta mà tắm!”

Thẩm Đan Vân nổi giận, tức tối nói: “Ngươi còn có mặt mũi nói, còn không phải do ngươi làm hại! Những người đó vốn muốn hại ngươi, là ta giúp ngươi chịu tội thay! Ngươi lại còn không giúp ta! Hừ, ngươi được Nhị thúc Nhị thẩm cưng chiều từ nhỏ đến lớn, làm sao biết được làm thứ nữ khổ sở thế nào, ta cũng là vì tương lai của mình mà không thể không tính toán a!”

Đan Niên cau mày, “Ta hại ngươi cái gì? Ta có bảo ngươi tới cái hồ kia sao? Là trong lòng của chính ngươi có quỷ, có suy nghĩ không thể cho ai biết, nên mới có thể bị lừa. Hơn nữa, ngươi nếu chịu nói cho bá phụ bá mẫu biết rằng ngươi thích Tô Doãn Hiên, bọn họ nhất định sẽ suy tính cho ngươi.”

Thẩm Đan Vân khinh thường xì một tiếng, khinh miệt nói, “Trong mắt bọn họ chỉ có Thẩm Đan Hà và cái tên Thẩm Phong không nên thân kia. Phu nhân nhìn thấy ta giống như nhìn thấy cái đinh trong mắt, sao có thể suy tính gì cho ta? Ta chỉ hỏi ngươi, Tô công tử kia khi nào thì đến nhà ngươi?”

Đan Niên có chút không đồng ý nhìn nàng, “Ngươi chẳng lẽ còn muốn tới nhà ta để lén gặp gỡ hắn? Ngươi là ngốc thật hay là giả ngu, nếu như bị người có ý đồ xấu tung tin ra ngoài, ngươi sẽ bị… Đến lúc đó, bá phụ bá mẫu hỏi tội, nhà chúng ta quả thật không đảm đương nổi trách nhiệm này đâu!”

Thẩm Đan Vân hừ một tiếng, “Ngươi không cần lo lắng, ta tất nhiên sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, đương nhiên lại càng sẽ không để cho người khác bắt được nhược điểm. Chỉ cần Tô công tử chưa đính hôn, ta vẫn còn có cơ hội!”

Đan Niên nhìn bộ dạng si mê kia của nàng, cười lạnh một tiếng, còn muốn làm ra chuyện ngu xuẩn đến thế nào? Lần trước ở phủ Đại hoàng tử, nàng bất quá là nghe lén một tiểu thư không rõ lai lịch nói là Tô Doãn Hiên đang ở bờ hồ, liền ba ba chạy tới, bị người ta đẩy xuống hồ, thế này còn chưa đủ ngu xuẩn sao?

“Phụ thân của Tô Doãn Hiên là Hộ bộ thượng thư, trông coi tiền và lương thực trong thiên hạ. Tô Doãn Hiên tuổi còn trẻ đã bước vào quan trường, một bước lên mây, ngươi dựa vào cái gì cảm thấy hắn sẽ cưới ngươi? Ngươi lại dựa vào cái gì cảm thấy hắn về sau sẽ không cưới thêm người khác?” Đan Niên âm thầm bỏ thêm một câu, chờ Tô Doãn Hiên thành công soán vị, nhận tổ quy tông, hắn sẽ còn có thêm hậu cung giai lệ ba ngàn, với cái tính tình kia, ngươi chẳng lẽ còn muốn làm mẫu nghi thiên hạ?!

Thẩm Đan Vân không phục, nói: “Phụ thân ta là nội các trọng thần, nhà chúng ta và nhà Ung Quốc Công có quan hệ thân thích, chẳng lẽ bấy nhiêu đó còn không đủ xứng với hắn sao? Về phần nữ nhân khác, hừ, có ta ở đây, đương nhiên không còn cơ hội cho nữ nhân khác, ai cũng đừng nghĩ chắn tiền đồ của ta!”

Đan Niên thiếu chút nữa cười ra tiếng, lòng tự tin của Thẩm Đan Vân không phải loại ngạo mạn bình thường đâu, còn dám nói như vậy! Đáng tiếc, tự tin của nàng đả dùng sai chỗ rồi! Mối hận của Tô Doãn Hiên đối với Bạch gia chỉ sợ không chỉ một ít. Đan Niên không khỏi châm chọc nói: “Vậy ngươi cần phải canh chừng hắn cho kỹ, tốt nhất là đừng để ngay cả con ruồi cái bay cạnh Tô công tử, đến lúc đó bên cạnh Tô công tử chỉ có mỗi một mình ngươi là nữ nhân, cho dù heo mẹ cũng có thể làm Điêu Thuyền!”

“Ngươi!” Thẩm Đan Vân buồn bực chỉ tay vào mặt Đan Niên, cư nhiên so sánh mình với heo mẹ, đang định phát tác, đột nhiên nhớ tới mục đích của mình, lại thả tay xuống, hầm hừ nói: “Thôi, đây không phải là trọng điểm, ngươi mau nói cho ta, Tô công tử rốt cuộc khi nào thì đến?”

Đan Niên lắc đầu, hai tay xoa vào nhau, “Ta quả thật không biết hắn khi nào thì đến, hơn nữa hắn có tới hay không, ta cũng không xác định. Những lời ta nói đều là lời nói thật, ngươi nếu thật muốn biết, có thể đi hỏi nương của ta một chút.” Đan Niên lặng lẽ bỏ thêm một câu: chỉ cần ngươi dám đến hỏi. Nàng chợt nghĩ đến tên Tô Doãn Hiên kia chính là thủ phạm khiến đứa nhỏ không đầu óc này làm phiền nàng cả nửa ngày, tức tối hừ hừ nghĩ, nếu tên Tô Doãn Hiên đó dám đến nhà mình, nhất định phải đánh hắn một trận rồi thả về!

Thẩm Đan Vân thấy Đan Niên không chịu trả lời, một lòng nhận định Đan Niên là cố tình không cho mình biết, hừ lạnh một tiếng liền dậm chân ra khỏi phòng Đan Niên, trước khi đi còn nói một câu: “Ngươi không nói cho ta, ta cũng có biện pháp tìm hiểu! Ngươi nếu dám nhắc tới nửa chữ với người khác, ta liền…”

Đan Niên gật đầu như gà mổ thóc, thề son thề sắt, “Nhị tỷ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói nửa chữ với người khác.” Không cần ta nói, trải qua sự kiện rơi xuống nước lần trước, Thẩm Đan Hà và đám bằng hữu của nàng ta, trừ phi trong đầu đều là óc heo, bằng không đều có thể đoán được.

Lúc Thẩm Đan Vân ra về, Tuệ Nương còn đi theo tiễn tận cửa, cười nói dặn nàng sau khi trở về, nhớ giải thích với mẫu thân rằng nhà Nhị thẩm đúng là có việc bận. Thẩm Đan Vân biểu hiện rất là thông tình đạt lý, thiện giải nhân ý, “Thím yên tâm, con nhất định sẽ nói rõ khó xử của thím cho mẫu thân biết.”

Sau khi xe ngựa Thẩm phủ về tới nhà, Thẩm Đan Vân liền dùng mọi cách giúp Tuệ Nương và Đan Niên giải thích nguyên nhân không thể đến vào đêm thất tịch. Thẩm Đại phu nhân mặc dù có chút hoài nghi, nhưng không nói thêm cái gì, người ta không đến, chẳng lẽ thể dùng sức mạnh lôi kéo người ta đến sao!

Chờ Thẩm Đan Vân trở lại viện của mình, nàng liền gọi một tiểu nha hoàn chừng bảy, tám tuổi, vừa mới nhập phủ được phân đến trong viện của mình. Đại nha hoàn của Thẩm Đan Vân đưa cho tiểu nha hoàn Tiểu Hồng ba đồng tiền lớn, dặn nàng mỗi ngày đều đến chơi ở đầu ngõ nhà Đan Niên, nếu nhìn thấy có xe ngựa của công tử nhà giàu đi vào, nhất định phải trở về bẩm báo.

Thấy tiểu nha hoàn lĩnh mệnh đi rồi, Thẩm Đan Vân nghiến răng cười nói: “Định làm hư tiền đồ của ta sao? Hừ, đừng có mơ!”



Vào ngày thất tịch, Tuệ Nương và Bích Dao đã bắt đầu chuẩn bị những thứ cần dùng cho buổi tối từ lúc sáng sớm. Hai người nhồi bột mì và đường, tạo thành những chiếc bánh nhỏ rồi cho vào chảo dầu chiên vàng. Cả buổi sáng, trong nhà đều tràn đầy mùi bánh thơm ngọt.

Thất tịch năm nay, thời tiết khô nóng, không thấy một nửa đám mây, côn trùng không ngừng cất tiếng kêu trong những tán lá, cả một ngày cũng không có một chút gió. Khi Mai di và Ngô thẩm thẩm trở về, Bích Dao đã cắt xong dưa hấu và lê đường, đang cùng Tuệ Nương dùng dao tỉa trái cây thành hoa, bày trên dĩa.

Chờ ánh trăng lên tới giữa không trung, khoảng trống trong sân trở nên rất sáng. Tuệ Nương dẫn theo các nữ nhân nhà mình ra sửa sang lại hương án, bày lên dĩa bánh chiên, dưa hấu và trái cây tỉa hoa đã chuẩn bị từ sáng. Đoàn người đốt hương nến lên, cung kính quỳ lạy. Đây là lần đầu tiên Đan Niên tham gia tiệc khất xảo chính quy như vậy, chỉ phải nhìn theo động tác của mọi người khác, bắt chước quỳ lạy.

Đến khi Tuệ Nương yên lặng cầu nguyện, Đan Niên bi thống nghĩ, mẫu thân nhất định là đang cầu nguyện Chức Nữ rủ lòng từ bi, ban cho nàng thêm chút tài năng thuê thùa.

Đến màn khất xảo chủ chốt, dưới ánh mắt của Tuệ Nương, Đan Niên không tình nguyện lấy cây kim đã bị phơi nắng suốt một ngày, nhẹ nhàng thả lên mặt chén nước. Chén nước đã bị phơi cả ngày, trên bề mặt bị phủ lên một tầng tro bụi, vừa đủ nâng cây kim lên.

Đan Niên thả kim xong liền không dám nhìn, bên tai bỗng vang lên tiếng cười của những người khác. Đan Niên ôm tâm tình thấy chết không sờn tâm tình, khẽ liếc nhìn sang, thì thấy ánh sáng phản chiếu của cây kim in xuống đáy chén có chút giống một sợi dây nhỏ, bản thân nàng cũng không khỏi phì cười.

Buổi sáng, lúc Bích Dao múc chén nước đem phơi trong viện, Tuệ Nương đã giải thích cho Đan Niên hiểu, khi thả cây kim lên mặt nước, nếu hình chiếu phản xạ của cây kim dưới đáy chén giống bông hoa hay đám mây gì đó nghĩa là cô nương này rất khéo tay, còn nếu dưới đáy chén lại có hình giống cái chày gỗ hay sợi dây nhỏ, thì chính là cô nương vụng về bị Chức Nữ chướng mắt.

Vinh hạnh thăng chức thành “Cô nương vụng về”, Thẩm Đan Niên không tránh khỏi bị mọi người thiện ý cười nhạo. Nàng hậm hực hờn dỗi lui xuống dưới, xắn tay áo chờ xem những người khác khất xảo thế nào, đợi đến khi ra chày gỗ hay sợi dây, nàng nhất định phải tiến lên cười nhạo một phen.

Khiến cho Đan Niên vô cùng thất vọng chính là cho dù tất cả mọi người làm ra đủ loại hình chiếu loạn thất bát tao, nhưng không một người nào làm ra chày gỗ hay sợi dây. Đan Niên vạn phần không phục, nàng mới không tin mấy cái hình chiếu đó có liên quan đến việc có khéo tay hay không.

Chờ mọi người khất xảo xong, Đan Niên vây quanh cái chén nước kia, cẩn thận nghiên cứu, cầm kim lên ngó nghiêng, hết thả xuống lại thả lên, mãi một lúc lâu bỗng nhảy lên hưng phấn kêu to: “Con làm ra đám mây!”

Lúc này mọi người đang ngồi trong sân hóng mát, nghe Đan Niên kêu to như vậy liền ào ào nhô đầu ra. Thẩm Ngọc nãy giờ đều không có chuyện gì phải nhúng tay, thấy thế liền cười lớn tiếng, “Đan Niên, muội thả kim nhiều lần như vậy, nên Chức Nữ bị muội làm phiền chịu không nổi, đành phải cho muội một đám mây!” Nhất ngôn ký xuất, cười vang một mảnh.

Đan Niên liếc mắt nhìn bộ dạng cười không kịp thở của Thẩm Ngọc, lẩm bẩm: “Chính huynh cũng không biết dùng kim thế nào, còn dám cười nhạo muội!” Nói rồi liền ngúng nguẩy đi sang chỗ mọi người, cùng ngồi xuống hóng mát.

Mai di bắt đầu kể chuyện Ngưu Lang Chức Nữ cho mọi người nghe. Chuyện xưa này, Đan Niên ở kiếp trước đã nghe qua vô số lần, sớm có thể thuộc làu làu đọc lên. Nhưng Bích Dao lại nghe hết sức dụng tâm, mọi người chung quanh cũng đều lẳng lặng nghe, Đan Niên đành phải nhẫn nại nghe Mai di kể chuyện.

Chờ chuyện xưa được kể xong, mọi người cùng thổn thức thở dài một phen mới trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Lúc trải chăn cho Đan Niên, Bích Dao còn đỏ hoe mắt thở dài: “Tiểu thư, Ngưu lang và Chức Nữ thật sự là rất đáng thương!”

Đan Niên không nhìn nổi bộ dạng tội nghiệp đó của Bích Dao, hệt như một con chó lớn bị ủy khuất. Nàng đành nhẫn nại tính tình, nhỏ giọng an ủi: “Ngưu lang và Chức Nữ không phải còn có thể gặp nhau mỗi năm một lần đó sao? Như vậy vẫn còn tốt lắm!”

Bích Dao dụi dụi mắt, chuyển sang hâm mộ nói: “Không biết Tiểu Thạch đối với ta có thể giống như Ngưu lang đối với Chức Nữ không. Như vậy…” Bích Dao nói tới đây, gương mặt bỗng đỏ lên, nói không được nữa.

Đan Niên nhất thời cảm thấy nhức đầu, đứa nhỏ này, tư tưởng đã bị mấy mẩu chuyện xưa trải qua màn tô hồng của người cổ đại giáo dục sai lệch, nàng đành phải phụ trách cứu vớt đóa hoa lầm đường lạc lối này.

Đan Niên vốn đã nằm xuống, lập tức từ trên giường ngồi dậy, kéo Bích Dao ngồi xuống mép giường, dựng thẳng một ngón tay lên, nghiêm túc nói: “Bích Dao, ngàn vạn không thể có ý nghĩ như vậy.”

Bích Dao cả kinh, “Vì sao?”

Đan Niên ân cần hướng dẫn: “Ngươi nghĩ a, Ngưu Lang là làm thế nào cưới được Chức Nữ a?”

Bích Dao nghĩ nghĩ, “Chức Nữ hạ phàm tắm rửa, Ngưu Lang trộm quần áo của Chức Nữ, làm cho Chức Nữ gả cho hắn làm vợ.”

“Cái này đúng rồi. Ngưu Lang nếu là người thiện lương, cô nương người ta đang tắm rửa, hắn làm chi đến nhìn lén người ta còn trộm y phục của người ta? Nếu là ở nông thôn, thì chỉ có đám lưu manh dê xồm mới làm ra việc xấu như vậy!” Đan Niên nói.

“Ôi? Này, này thật đúng là…” Bích Dao cả kinh nói.

Đan Niên thấy Bích Dao có phản ứng, tiếp tục nói: “Ngươi ngẫm lại, Tiểu Thạch nếu giống như Ngưu lang, ngươi còn dám gả cho hắn sao?”

Bích Dao hoảng sợ lắc đầu: “Không muốn, không muốn!”

Đan Niên không ngừng cố gắng, “Vương Mẫu nương nương không nỡ nhìn nữ nhi ở nhân gian, cự khổ hầu hạ người khác nên mới tìm cách đưa nữ nhi về trời, còn bị người ta trách móc là chia rẽ uyên ương, như vậy có phải là rất ủy khuất không? Ngưu Lang còn mặt dày đuổi theo Chức Nữ không tha, như vậy có phải thật quá đáng không?”

Đầu óc Bích Dao lúc này đã hỗn loạn, “Nhưng mà, điều này không giống với chuyện mà ta nghe a.”

“Không sao, ngươi trở về suy nghĩ thêm là hiều thôi.” Đan Niên thấy mục đích đã đạt đến, không thể ngay từ đầu liền mong tư tưởng của Bích Dao biến đổi thành giống như của nàng, cứ chậm rãi dạy là được. Nữ chưởng quầy số một của nàng không thể là một nữ thử đơn thuần bị tư tưởng phong kiến chính thống trói buộc được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện