Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 189: Rất Không An Phận (4)



Nhà nào cũng có chuyện phải lo lắng, người như Chương Huỳnh lại chưa hề biết cách đối nhân xử thế, tất nhiên là không phải đối thủ của hai mẹ con bọn họ.

Dẫn theo người hòa vào đám người kia, Vân Khanh đặc biệt để ý đến quan hệ của hai người Vi Ngưng Tử và Chương Lạc dường như vô cùng tốt, nhiệt tình thân thiết dựa chung một chỗ mà trò chuyện.

“Yến hội hôm nay tổ chức thật tuyệt, nhìn không ra đây là lần đầu tiên phu nhân tổ chức hoa yến.” Vi Ngưng Tử cười khen ngợi.

Chương Lạc nhìn đám người náo nhiệt xung quanh, cũng cảm thấy hơi kiêu ngạo, ai nói nương chỉ là một tiểu thiếp không được ngồi trên bàn tiệc, hôm nay nương cũng có thể làm tốt công việc của chủ mẫu, nàng ta cảm thấy Vi Ngưng Tử đem ba chữ “Trắc phu nhân” nói thành “phu nhân” rất dễ nghe, cười đến vô cùng vui sướng nói: “Vi nương lần này tổ chức yến hội đúng là hao hết tinh thần, may là tiểu thư cũng thích.”

Vừa rồi Vi Ngưng Tử nói Tập thị là phu nhân để lấy lòng, Chương Lạc đương nhiên là nghe thấy được. Vì thế cũng gọi Tập thị là “nương”, trắc phu nhân tuy rằng có hai chữ phu nhân, thật ra thì cũng chỉ là thiếp thất, chỉ có điều nghe xuôi tai hơn nhiều, theo lý mà nói, toàn bộ con cái của Toánh Xuyên hầu chỉ có một nương, đó chính là mẫu thân của Chương Huỳnh, Toánh Xuyên Hầu chính thất phu nhân.

Nhưng loại tình huống này, Vi Ngưng Tử cũng sẽ không nói trắng ra, bất quá chỉ mỉm cười: “Bây giờ mỗi ngày Chương Huỳnh đều canh giữ ở bên giường, thật đúng là hiếu thuận.”

Trọng tâm câu chuyện chuyển sang Chương Huỳnh, tất nhiên Chương Lạc sẽ không thấy vui vẻ, trong mũi âm thầm hừ nhẹ, rất xem thường, canh giữ? Canh giữ thì có ích lợi gì, mời nhiều đại phu về như vậy, giờ nằm chờ chết, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

“Nàng ta, chẳng phải tiểu thư cũng biết, tính cách nóng nảy, ngoại trừ đối xử tốt với nương của nàng ta, trong phủ chẳng có ai nghĩ nàng ta tốt.” Ánh mắt Chương Huỳnh chứa vẻ khinh miệt. Toánh Xuyên Hầu phu nhân thẳng thắn mạnh mẽ, đó là lý do tại sao Chương Huỳnh cũng như vậy, nhưng ít nhiều gì Toánh Xuyên Hầu phu nhân còn có uy nghiêm, mà Chương Huỳnh chỉ học được dáng vẻ bên ngoài, không học được khí chất uy nghiêm ấy, tính cách đại tiểu thư lại hay phát tác, toàn bộ hạ nhân trong phủ đều sợ hãi.

Cho nên bây giờ Toánh Xuyên Hầu phu nhân ngã bệnh, Tập thị và Chương Lạc lôi kéo lòng người, rất nhanh làm cho Chương Huỳnh nhiều lần thất lễ, ở trong phủ ngoại trừ thị tì của Toánh Xuyên Hầu phu nhân và người bên ngoài, những người khác đều dần dần nghiêng về Tập thị.

“Đáng tiếc, bây giờ nàng ta vẫn là tiểu thư trong phủ, vai vế của nàng ta vẫn hơn ta.” Chương Lạc bất mãn nói, thứ nhất Chương Huỳnh là chính thất nữ nhi, cho dù Tập thị phù chính, Chương Huỳnh vẫn là con gái của nguyên phối, còn lớn hơn cả Chương Lạc, hơn nữa tuổi Chương Huỳnh cũng lớn hơn Chương Lạc, Chương Huỳnh mới là đích trưởng nữ của Hầu phủ, đích trưởng nữ và đích thứ nữ có vẻ khác nhau không nhiều, nhưng thật ra vẫn khác biệt rất lớn.

Ở thời này lấy trưởng làm chủ, lấy bề trên làm chủ, hai người đều muốn tranh giành, làm người có địa vị cao nhất.

“Cũng đúng, tính tình Chương Huỳnh không tốt, nhưng không còn cách nào khác, nàng ta có xuất thân tốt, thật đáng tiếc cho tiểu thư, nói tính cách, tài năng, ta nghĩ tiểu thư không thua gì nàng ta.” Vi Ngưng Tử nhẹ nhàng nói, nhìn thoáng qua thái độ của Chương Lạc, tuy Chương Lạc so với Chương Huỳnh kiềm chế hơn một chút, nhưng so với Vi Ngưng Tử còn kém xa, nghe thấy nói vậy, vẻ mặt rõ ràng không vui.

“Tiểu thư xem mỗi lần cô ta thấy biểu muội của ta đều tranh cãi rất lớn, hôm nay không biết hai người lại cãi vã chuyện gì.” Vi Ngưng Tử tựa hồ như đang than thở bật thốt một câu.

“Cô ta và Thẩm Vân Khanh có chuyện ầm ĩ sao? Biểu muội của tiểu thư đúng là không bớt phiền hà.” Chương Huỳnh đối với Vân Khanh ấn tượng không tốt, mỗi lần ở thư viện đều gây chuyện, Vân Khanh có thể làm cho người ta không chịu đựng nổi, nàng ta cũng chưa bao giờ đi trêu chọc Vân Khanh.

Hơn nữa, trong lòng nàng ta cũng nghĩ Vân Khanh là con gái thương nhân, thân phận thấp hèn, mà Vi Ngưng Tử nói thế nào thì phụ thân cũng là quan gia, cho nên nàng ta mới có thể cùng Vi Ngưng Tử kết bạn.

“Biểu muội kia của ta là người hay mang thù, không dễ dàng mà trêu chọc được. Yến hội hôm nay như vậy, nếu để người khác trông thấy đúng là không hay ho gì.” Vi Ngưng Tử đầy quan tâm, lại quay sang Chương Lạc sâu xa nói.

Chương Lạc như nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng từ từ cong lên thành một nụ cười, Vi Ngưng Tử cũng mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn đến một đóa mẫu đơn, nhẹ nhàng vuốt ve.

Vân Khanh và An Tuyết Oánh đang ở một bên ngắm hoa, mà Vi Ngưng Tử từ bên kia đến mời Vân Khanh sang chỗ khác ngắm hoa mẫu đơn, lúc này Tri phủ phu nhân Ân thị cũng dẫn An Tuyết Oánh đến làm quen với các vị phu nhân khác, Vân Khanh liền đi một mình.

Tuy rằng không thích tiếp xúc với Vi Ngưng Tử, nhưng trước mặt mọi người, nàng sẽ không lộ ra chuyện gì để người khác nắm được, đến chỗ kia, Vân Khanh phát hiện không chỉ có Vi Ngưng Tử mà còn có cả hai người Chương Huỳnh và Chương Lạc cũng đã ở nơi này.

Bởi vì ngắm hoa, nha hoàn đều canh giữ bên ngoài, mà nơi này mặc dù là chỗ nổi bật trong vườn hoa, không được coi là vắng vẻ, nhưng bụi hoa rậm rạp, góc độ lại vừa vặn che đi tầm nhìn của người khác, Vân Khanh nhìn Vi Ngưng Tử, trong lòng thầm cảnh giác.

Mà Chương Huỳnh nhìn thấy Chương Lạc, lại tức giận, “Chương Lạc, ngươi muốn ta đến đây làm gì?”

“Đại tỷ cần gì phải tức giận như vậy, còn chưa nói gì, tỷ đã giống như là cùng người khác tranh cãi vậy, mặc dù tỷ là đại tỷ, nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ nổi giận với muội muội được.” Chương Lạc mỉm cười, đôi mắt dịu dàng như có ý cười, bên trong lại tràn đầy chế giễu.

“Ta nổi giận với ngươi lúc nào, ngươi gọi ta đến chỗ này làm gì?” Chương Huỳnh không thích Chương Lạc, đương nhiên lời nói cũng không có ý tốt.

“Hôm nay không phải là tiệc ngắm hoa sao? Muội mời tỷ tỷ cùng đi ngắm hoa với muội, chỉ một yêu cầu nho nhỏ như vậy tỷ tỷ cũng không làm được sao, tuy rằng tỷ là đích nữ, nhưng cũng không thể kiêu ngạo như vậy được.” Chương Lạc nhấn mạnh hai chữ đích nữ, ai nghe thấy cũng hiểu được ý cô ta.

Đôi mắt đẹp của Chương Huỳnh trừng lên, tức khắc nổi giận: “Ngươi có ý gì, giả vờ cái gì vậy, ngươi mà cũng tốt bụng mời ta đi ngắm hoa sao! Đừng tưởng ngươi ở trước mặt người khác giả vờ như thế nào thì ngươi chính là thế đấy, ngươi cũng chỉ là đồ tiện nhân thấp hèn mà thôi!”

Những lời mắng chửi này làm sắc mặt Chương Lạc trắng bệch, nàng ta ghét nhất là có người phê phán thân phận mình, bây giờ nàng ta chỉ là thứ nữ! Bất quá nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, nàng ta lập tức khôi phục như cũ, đưa tay lên che miệng, tự ủy khuất nói: “Tỷ tỷ tội gì phải hăm dọa người khác như vậy, mẫu thân tỷ sắp chết, cũng không phải lỗi của muội, Diêm Vương gia muốn bắt người nào, muội sao có thể ngăn được, sao tỷ có thể giận chó đánh mèo với muội.” Sau khi ra vẻ điềm đạm đáng yêu, giọng điệu trái lại vô cùng châm chọc nói: “Nhưng mà tỷ tỷ cũng chỉ có thể ra vẻ được vài ngày nữa, chờ mẫu thân của tỷ chết đi, nương của ta chính là chính thất của Hầu phủ.”

Nàng ta trái một câu “Mẫu thân tỷ sắp chết”, phải một câu “Diêm Vương gia muốn bắt người” làm vành mắt Chương Huỳnh sau khi khóc đã có vẻ hồng hồng, nay lại vì tức giận mà càng hồng thêm, hướng về phía Chương Lạc nói: “Ngươi nói cái gì! Tiện nhân chết tiệt kia! Nhìn ta xé miệng ngươi ra!”

Mấy hôm nay, Chương Huỳnh vẫ luôn nghi ngờ Tập thị bọn họ hạ độc trong thuốc, tuy rằng Vân Khanh kiểm tra qua trong thuốc xác thực không có vấn đề gì, nhưng trong lòng Chương Huỳnh đối với mẹ con Tập thị và Chương Lạc đã mang thù hận!

Nếu không phải Tập thị từ khi vào cửa mỗi ngày ở trước mặt cha lừa gạt, dùng các loại thủ đoạn hãm hại nương, nói nương ghen tị, nói nương độc ác, cha cũng không ghét bỏ nương như vậy!

Tuy rằng nương không nói ra, nhưng nàng biết trong lòng nương không dễ chịu gì, nhiều năm như vậy bị một tiểu thiếp âm thầm đơm đặt, có nữ nhân nào thấy trong lòng dễ chịu.

Vân Khanh đứng một bên nhìn hai người cãi nhau, mi tâm khẽ nhăn lại, nàng tin rằng Vi Ngưng Tử gọi nàng đến đây, tuyệt đối không phải là để xem hai tỷ muội người ta cãi nhau, nhất định cô ta còn có mục đích của mình.

Cúi đầu nhìn qua một lượt, phát hiện ra chéo áo lúc nãy nhìn thấy, chính là áo dài màu xanh mà hôm nay Vi Ngưng Tử mặc, trong đầu thật nhanh đem mọi chuyện suy nghĩ lại lần nữa, nàng đã biết kế hoạch của Vi Ngưng Tử và Chương Lạc.

Mà ở bên này, Chương Huỳnh bị chọc tức, lửa giận bốc lên đầu, hướng về phía Chương Lạc mà xông đến…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện