Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 226: Thẩm Phụ Trở Về (3)
Thẩm Bình đột nhiên ngắt lời nói: "Nô tỳ này có thể tra khảo sau, nay ngươi bị nhiễm bệnh đậu mùa, còn không mau đi cách ly, miễn để lây bệnh cho mọi người!"
"Muốn lây bệnh sớm đã lây bệnh, gấp thêm cũng chả làm gì được!"Lúc này,Tạ thị không chút lưu tình nào nói, hai mắt bà trừng Tiểu Mai, xông lên tát cho ả một phát: "Nói, rốt cuộc là ai sai khiến ngươi!"
Tiểu Mai chỉ liều mạng dập đầu, miệng cầu xin tha thứ.
Tạ thị nhìn trán ả chảy máu, lại một chút cũng không đau lòng, bà nhìn nữ nhi đứng cách hai thước, trên mặt toàn những nốt đỏ, rồi nhìn Tiểu Mai cười lạnh một tiếng: "Ngươi không nói đúng không, ta nhớ rõ ngươi còn có gia đình, được, ngươi đã không nói, người đâu, đem tiểu Mai cùng người nhà, toàn bộ đều bán đi! Bán càng tiện càng tốt!"
Ý của bán càng tiện càng tốt đó là đưa đến kỹ viện hạ đẳng nhất, kỹ viện không phải thanh lâu, thanh lâu vẫn là có chút tình người, mà kỹ viện lại là hạ đẳng nhất chuyên tiếp người qua lại, cô nương ở đó không kể ngày đêm đều không ngừng tiếp khách, ngay cả thời gian ngủ cũng không có, nghe nói đi nơi đó, không đến ba bốn năm, sẽ kiệt lực mà chết!
Mà chủ nhân nào muốn bán càng tiện, đãi ngộ sẽ càng kém, còn lại nam nhân sẽ đưa đi khai mỏ, tùy thời có thể sẽ bị chôn sống ở dưới, đây là phương thức phát mại tàn khốc nhất!
Tiểu Mai nghe xong, trợn to mắt nhìn Tạ thị, lắc đầu nói: "Phu nhân, người tại sao có thể tàn nhẫn như vậy......"
"Tàn nhẫn? Ngươi đem Vân Khanh của ta hại thành như vậy, ngươi cũng biết tàn nhẫn!" Tạ thị trong mắt không có một tia thương hại, vẫy tay nói: "Ngươi đã không nói ra kẻ chủ mưu phía sau, như vậy chính là có kết cục này rồi! Người đâu... "
Vừa nghe Tạ thị nói, biết không còn cơ hội nữa, Tiểu Mai lập tức dập đầu nói: "Phu nhân, phu nhân ta nói, ta nói, là Thẩm Bình Thẩm đại lão gia cho nô tỳ một bao thuốc bột bảo nô tỳ hạ dược......"
Đột nhiên một cước đá tới, Thẩm Bình đá Tiểu Mai văng vào cửa, khụ ra vài ngụm máu, hắn lớn tiếng trách mắng: "Lời nói của một nô tỳ, các ngươi cũng tin tưởng, đừng ở trong đây kéo dài thời gian! Thẩm Vân Khanh, ngươi là muốn mọi người bị nhiễm bệnh đậu mùa sao? Người đâu, mau mang nàng ta ra ngoài đưa đến chỗ cách ly đi! Tài sản Thẩm gia từ nay trong tộc tiếp nhận toàn bộ!"
Vài nam tử trên tay đã sớm đeo bao tay, bắt đầu xông lên phía trước, Tạ thị ở phía trước ngăn cản, còn bị hất ngã, Vân Khanh khóc hô lớn: "Cha à...... Người nếu còn sống, liền nhìn xem, xem bọn họ đối phó chúng ta như thế nào......"
"Ngươi không cần kêu mà có kêu cũng vô dụng, cha ngươi đã sớm chết, chỉ có mẹ con các ngươi ngu ngốc đợi hắn trở về!" Mắt thấy ý định sắp đạt được, Thẩm Bình không kiêng nể gì phá ra cười.
Nhưng vào lúc này, chỉ nghe một tiếng hét lớn: "Các ngươi dừng tay cho ta!"
Mọi người đều bị tiếng nói bao hàm đầy tức giận mà dừng tay, chỉ thấy trong đám người, một người trung niên mặc trường bào màu xám đi ra, mặt trắng cùng mắt phượng, thoạt nhìn lịch sự nho nhã, nhưng lúc này trên mặt lại toàn là hàn băng.
Tạ thị nhìn thấy nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện, một câu cũng nói không nên lời, mắt cũng không nháy nhìn hắn, sợ tất cả trước mắt đều là ảo giác.
Mà Lý ma ma ở phía sau kích động hét to: "Lão gia, người đã trở lại! Người xem, những người này bọn họ là muốn chiếm đoạt gia nghiệp Thẩm gia a!"
Tộc trưởng cùng Thẩm Bình nhìn thấy Thẩm Mậu, đều nói không ra lời, lâu như vậy không thấy, bọn họ đều nghĩ Thẩm Mậu đã chết, ai ngờ thế nhưng hôm nay xuất hiện! Người của bọn họ an bài ở cửa đâu, tại sao lại không có trông chừng, để cho Thẩm Mậu vào trong phủ, xem ra, vừa rồi mọi chuyện hắn đều nghe được rồi!
Thẩm Mậu không để ý tới bọn họ, mà đi đến đỡ Tạ thị đứng lên, Tạ thị lúc này mới kịp phản ứng, nước mắt đều chảy ra: "Lão gia, lão gia, người đã trở lại...... Người rốt cục đã trở lại......"
Đối mặt với nước mắt của ái thê, Thẩm Mậu trong lòng chua xót, nhưng lúc này hiển nhiên không phải thời điểm thổ lộ nỗi lòng, ông gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn mọi người đang im lặng nói: "Ngày hôm nay thật sự để cho ta mở rộng tầm mắt rồi."
Thấy hắn không có nổi giận, mà trấn tĩnh nói như vậy, ngược lại làm cho tộc trưởng cùng vài vị trưởng lão có phần ngoài ý muốn, vẫn là tộc trưởng da mặt dày, phản ứng mau, lập tức nói: "Ngươi đã trở lại, ngươi đã trở lại là tốt rồi, như vậy Thẩm gia tất cả đã có người quản lý rồi!"
Thẩm Bình hiển nhiên đạo hạnh cũng rất sâu, nhìn thấy Thẩm Mậu, lập tức tỏ ra thần sắc một thúc thúc tốt, bộ dáng thập phần vui vẻ: "Ngươi cuối cùng là đã trở lại, mấy ngày này, ta lo lắng gần chết!"
(dù tuổi tác gần bằng nhau nhưng vai vế Thẩm Bình trên Thẩm Mậu)
"Lo lắng ta không chết được a, nhưng làm cho các ngươi thất vọng rồi!" Thẩm Mậu lạnh lùng liếc hắn một cái, trong đầu nhớ lại bọn họ vừa rồi bức bách Vân Khanh cùng Tạ thị, sắc mặt ông càng âm trầm, tay gắt gao nắm chặt thành quyền.
Vân Khanh đứng ở phía sau, nhìn thấy động tác của Thẩm Mậu, thật tốt cha đã trở lại, cha rốt cục đã trở lại.
Nàng thở phào một tiếng: "Cha, nữ nhi khổ sợ đợi gần nửa tháng, người rốt cục đã trở lại, nay nữ nhi bị bệnh đậu mùa, cũng không thể ở nhà lây bệnh cho người khác!"
Nàng nói xong, đi lên phía trước quỳ gối trước Thẩm Mậu cùng Tạ thị, đáy mắt hàm chứa nước mắt, thống khổ nói:"Cha, nữ nhi bị bệnh đậu mùa, không thể ở nhà, đi đến nơi cách ly, không biết còn có thể trở về hay không, chỉ có thể vái lạy người cùng nương ba cái!"
Nàng không nói lời nào thì không sao, vừa nói, khuôn mặt vừa ngẩng lên,Thẩm Mậu trong lòng giống như có một con dao cắt qua, nữ nhi của hắn được hắn yêu thương, nâng niu, giữ gìn như châu báu thế nhưng bị bọn súc sinh này dùng loại phương pháp ti tiện hãm hại, hắn nhịn không được vươn tay muốn chạm vào Vân Khanh,Vân Khanh thấy vậy lại vội vàng lui về sau vài bước, trên mặt đều là nước mắt, lui một bước không xong, liền ngồi trên mặt đất: "Cha, đừng chạm, nữ nhi có bệnh đậu mùa, sẽ lây bệnh cho người......"
Thẩm Mậu hắn đi tới từng bước, Vân Khanh liền lùi về sau từng bước, nhìn nữ nhi trong mắt rõ ràng muốn cùng hắn thân cận, lại bởi vì bệnh đậu mùa mà không dám, lúc này nước mắt Thẩm Mậu liền chảy ra.
Bên ngoài truyền đến thanh âm kêu to, nhốn nháo, một ma ma chạy vào quỳ xuống kêu lên:"Lão gia, có người của quan phủ đến bắt tiểu thư, nói có người báo, tiểu thư bị bệnh đậu mùa phải đưa đi cách ly."
Một đám quan binh như sói như hổ bịt mặt, tay đeo bao thật dày, xông tới liền thấy Vân Khanh ngã ngồi trên mặt đất, thô lỗ đem nàng kéo lên: "Mới vừa có người đi nha môn báo, nói tiểu thư quý phủ bị bệnh đậu mùa, dựa theo luật lệ Đại Ung, bị bệnh truyền nhiễm đều phải đi sở cách ly!"
Bọn họ nói theo phép xong, lôi kéo Vân Khanh ra bên ngoài, Tạ thị cùng Thẩm Mậu đều đi theo, Tạ thị đau xót muốn chết khóc hô: "Không, không, Vân Khanh a...... Vân Khanh......" Một bước chân không tốt,Tạ thị liền ngã ở tại cửa chính,Phỉ Thúy cùng Hổ Phách hai người tiến tới, thế nào cũng kéo không dậy được Tạ thị đang cực kì bi thương.
Nhìn Tiểu Mai ở một bên đang rên rỉ, Tạ thị nhào tới đánh, hoàn toàn mất đi bộ dáng dịu dàng ngày thường, bà thật sự là quá tức giận.
"Muốn lây bệnh sớm đã lây bệnh, gấp thêm cũng chả làm gì được!"Lúc này,Tạ thị không chút lưu tình nào nói, hai mắt bà trừng Tiểu Mai, xông lên tát cho ả một phát: "Nói, rốt cuộc là ai sai khiến ngươi!"
Tiểu Mai chỉ liều mạng dập đầu, miệng cầu xin tha thứ.
Tạ thị nhìn trán ả chảy máu, lại một chút cũng không đau lòng, bà nhìn nữ nhi đứng cách hai thước, trên mặt toàn những nốt đỏ, rồi nhìn Tiểu Mai cười lạnh một tiếng: "Ngươi không nói đúng không, ta nhớ rõ ngươi còn có gia đình, được, ngươi đã không nói, người đâu, đem tiểu Mai cùng người nhà, toàn bộ đều bán đi! Bán càng tiện càng tốt!"
Ý của bán càng tiện càng tốt đó là đưa đến kỹ viện hạ đẳng nhất, kỹ viện không phải thanh lâu, thanh lâu vẫn là có chút tình người, mà kỹ viện lại là hạ đẳng nhất chuyên tiếp người qua lại, cô nương ở đó không kể ngày đêm đều không ngừng tiếp khách, ngay cả thời gian ngủ cũng không có, nghe nói đi nơi đó, không đến ba bốn năm, sẽ kiệt lực mà chết!
Mà chủ nhân nào muốn bán càng tiện, đãi ngộ sẽ càng kém, còn lại nam nhân sẽ đưa đi khai mỏ, tùy thời có thể sẽ bị chôn sống ở dưới, đây là phương thức phát mại tàn khốc nhất!
Tiểu Mai nghe xong, trợn to mắt nhìn Tạ thị, lắc đầu nói: "Phu nhân, người tại sao có thể tàn nhẫn như vậy......"
"Tàn nhẫn? Ngươi đem Vân Khanh của ta hại thành như vậy, ngươi cũng biết tàn nhẫn!" Tạ thị trong mắt không có một tia thương hại, vẫy tay nói: "Ngươi đã không nói ra kẻ chủ mưu phía sau, như vậy chính là có kết cục này rồi! Người đâu... "
Vừa nghe Tạ thị nói, biết không còn cơ hội nữa, Tiểu Mai lập tức dập đầu nói: "Phu nhân, phu nhân ta nói, ta nói, là Thẩm Bình Thẩm đại lão gia cho nô tỳ một bao thuốc bột bảo nô tỳ hạ dược......"
Đột nhiên một cước đá tới, Thẩm Bình đá Tiểu Mai văng vào cửa, khụ ra vài ngụm máu, hắn lớn tiếng trách mắng: "Lời nói của một nô tỳ, các ngươi cũng tin tưởng, đừng ở trong đây kéo dài thời gian! Thẩm Vân Khanh, ngươi là muốn mọi người bị nhiễm bệnh đậu mùa sao? Người đâu, mau mang nàng ta ra ngoài đưa đến chỗ cách ly đi! Tài sản Thẩm gia từ nay trong tộc tiếp nhận toàn bộ!"
Vài nam tử trên tay đã sớm đeo bao tay, bắt đầu xông lên phía trước, Tạ thị ở phía trước ngăn cản, còn bị hất ngã, Vân Khanh khóc hô lớn: "Cha à...... Người nếu còn sống, liền nhìn xem, xem bọn họ đối phó chúng ta như thế nào......"
"Ngươi không cần kêu mà có kêu cũng vô dụng, cha ngươi đã sớm chết, chỉ có mẹ con các ngươi ngu ngốc đợi hắn trở về!" Mắt thấy ý định sắp đạt được, Thẩm Bình không kiêng nể gì phá ra cười.
Nhưng vào lúc này, chỉ nghe một tiếng hét lớn: "Các ngươi dừng tay cho ta!"
Mọi người đều bị tiếng nói bao hàm đầy tức giận mà dừng tay, chỉ thấy trong đám người, một người trung niên mặc trường bào màu xám đi ra, mặt trắng cùng mắt phượng, thoạt nhìn lịch sự nho nhã, nhưng lúc này trên mặt lại toàn là hàn băng.
Tạ thị nhìn thấy nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện, một câu cũng nói không nên lời, mắt cũng không nháy nhìn hắn, sợ tất cả trước mắt đều là ảo giác.
Mà Lý ma ma ở phía sau kích động hét to: "Lão gia, người đã trở lại! Người xem, những người này bọn họ là muốn chiếm đoạt gia nghiệp Thẩm gia a!"
Tộc trưởng cùng Thẩm Bình nhìn thấy Thẩm Mậu, đều nói không ra lời, lâu như vậy không thấy, bọn họ đều nghĩ Thẩm Mậu đã chết, ai ngờ thế nhưng hôm nay xuất hiện! Người của bọn họ an bài ở cửa đâu, tại sao lại không có trông chừng, để cho Thẩm Mậu vào trong phủ, xem ra, vừa rồi mọi chuyện hắn đều nghe được rồi!
Thẩm Mậu không để ý tới bọn họ, mà đi đến đỡ Tạ thị đứng lên, Tạ thị lúc này mới kịp phản ứng, nước mắt đều chảy ra: "Lão gia, lão gia, người đã trở lại...... Người rốt cục đã trở lại......"
Đối mặt với nước mắt của ái thê, Thẩm Mậu trong lòng chua xót, nhưng lúc này hiển nhiên không phải thời điểm thổ lộ nỗi lòng, ông gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn mọi người đang im lặng nói: "Ngày hôm nay thật sự để cho ta mở rộng tầm mắt rồi."
Thấy hắn không có nổi giận, mà trấn tĩnh nói như vậy, ngược lại làm cho tộc trưởng cùng vài vị trưởng lão có phần ngoài ý muốn, vẫn là tộc trưởng da mặt dày, phản ứng mau, lập tức nói: "Ngươi đã trở lại, ngươi đã trở lại là tốt rồi, như vậy Thẩm gia tất cả đã có người quản lý rồi!"
Thẩm Bình hiển nhiên đạo hạnh cũng rất sâu, nhìn thấy Thẩm Mậu, lập tức tỏ ra thần sắc một thúc thúc tốt, bộ dáng thập phần vui vẻ: "Ngươi cuối cùng là đã trở lại, mấy ngày này, ta lo lắng gần chết!"
(dù tuổi tác gần bằng nhau nhưng vai vế Thẩm Bình trên Thẩm Mậu)
"Lo lắng ta không chết được a, nhưng làm cho các ngươi thất vọng rồi!" Thẩm Mậu lạnh lùng liếc hắn một cái, trong đầu nhớ lại bọn họ vừa rồi bức bách Vân Khanh cùng Tạ thị, sắc mặt ông càng âm trầm, tay gắt gao nắm chặt thành quyền.
Vân Khanh đứng ở phía sau, nhìn thấy động tác của Thẩm Mậu, thật tốt cha đã trở lại, cha rốt cục đã trở lại.
Nàng thở phào một tiếng: "Cha, nữ nhi khổ sợ đợi gần nửa tháng, người rốt cục đã trở lại, nay nữ nhi bị bệnh đậu mùa, cũng không thể ở nhà lây bệnh cho người khác!"
Nàng nói xong, đi lên phía trước quỳ gối trước Thẩm Mậu cùng Tạ thị, đáy mắt hàm chứa nước mắt, thống khổ nói:"Cha, nữ nhi bị bệnh đậu mùa, không thể ở nhà, đi đến nơi cách ly, không biết còn có thể trở về hay không, chỉ có thể vái lạy người cùng nương ba cái!"
Nàng không nói lời nào thì không sao, vừa nói, khuôn mặt vừa ngẩng lên,Thẩm Mậu trong lòng giống như có một con dao cắt qua, nữ nhi của hắn được hắn yêu thương, nâng niu, giữ gìn như châu báu thế nhưng bị bọn súc sinh này dùng loại phương pháp ti tiện hãm hại, hắn nhịn không được vươn tay muốn chạm vào Vân Khanh,Vân Khanh thấy vậy lại vội vàng lui về sau vài bước, trên mặt đều là nước mắt, lui một bước không xong, liền ngồi trên mặt đất: "Cha, đừng chạm, nữ nhi có bệnh đậu mùa, sẽ lây bệnh cho người......"
Thẩm Mậu hắn đi tới từng bước, Vân Khanh liền lùi về sau từng bước, nhìn nữ nhi trong mắt rõ ràng muốn cùng hắn thân cận, lại bởi vì bệnh đậu mùa mà không dám, lúc này nước mắt Thẩm Mậu liền chảy ra.
Bên ngoài truyền đến thanh âm kêu to, nhốn nháo, một ma ma chạy vào quỳ xuống kêu lên:"Lão gia, có người của quan phủ đến bắt tiểu thư, nói có người báo, tiểu thư bị bệnh đậu mùa phải đưa đi cách ly."
Một đám quan binh như sói như hổ bịt mặt, tay đeo bao thật dày, xông tới liền thấy Vân Khanh ngã ngồi trên mặt đất, thô lỗ đem nàng kéo lên: "Mới vừa có người đi nha môn báo, nói tiểu thư quý phủ bị bệnh đậu mùa, dựa theo luật lệ Đại Ung, bị bệnh truyền nhiễm đều phải đi sở cách ly!"
Bọn họ nói theo phép xong, lôi kéo Vân Khanh ra bên ngoài, Tạ thị cùng Thẩm Mậu đều đi theo, Tạ thị đau xót muốn chết khóc hô: "Không, không, Vân Khanh a...... Vân Khanh......" Một bước chân không tốt,Tạ thị liền ngã ở tại cửa chính,Phỉ Thúy cùng Hổ Phách hai người tiến tới, thế nào cũng kéo không dậy được Tạ thị đang cực kì bi thương.
Nhìn Tiểu Mai ở một bên đang rên rỉ, Tạ thị nhào tới đánh, hoàn toàn mất đi bộ dáng dịu dàng ngày thường, bà thật sự là quá tức giận.
Bình luận truyện