Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 23: Biểu Tỷ Lại Nghĩ Ra Độc Kế
Người kia một tay giữ lấy Vân Khanh, lui vào trong rừng trúc.
Vân Khanh sợ đến mức mắt phượng trợn tròn, nhưng cũng không hét lên, đem tiếng kêu hoảng sợ nuốt xuống, tay người phía sau giống như kìm sắt giữ chặt lấy yết hầu, lúc nào cũng có thể bẻ gãy cổ nàng.
Nàng cố gắng tỉnh táo lại, trong đầu suy nghĩ thật nhanh, rừng trúc này vốn xanh tốt, bình thường cũng không có nhiều người qua lại, nàng vừa mới đi ra, mẫu thân cùng lão thái thái tạm thời sẽ không cho người đến tìm nàng, tuy rằng đối với nàng không tốt nhưng đồng thời cũng biết tình hình hiện tại không nguy hiểm với người phía sau, nếu hắn có thể trốn thoát thì mình cũng có thể thoát khỏi tay hắn.
Về phần người này vì sao lại ở Liễu phủ cùng nàng không liên quan, muốn người Liễu phủ cũng được, muốn tài sản cũng được, nếu đã mất nàng cũng không cả thấy khó chịu.
Phân tích mọi chuyện xong, Vân Khanh lập tức quyết định ngoan ngoãn nghe theo hành động của người phía sau, nàng liều mạng nuôt nước bọt, thả lỏng người, khàn giọng nói: “Ngươi thả ta ra, ta có thể đưa ngươi ra ngoài.”
Quả nhiên người kia nghe vậy liền thả lỏng tay, lúc này Vân Khanh mới có thể hít thở thoải mái, vừa hít sâu một cái lại ngửi thấy mùi trúc thơm mát lẫn cùng mùi máu tươi, khó người này thuận lợi lẻn vào vậy mà lúc này phải bắt nàng làm con tin, xem chừng là bị thương rất nặng, hơi thở cũng có chút rối loạn.
Đang suy nghĩ, tay người nọ chợt căng thẳng, vỗ lên lưng Vân Khanh, nhân cơ hội nàng há miệng, thả một viên thuốc vào, khàn khàn giọng nói: “Ngươi nên thành thật, đừng tính làm ra chuyện gì, vừa rồi ta cho ngươi ăn độc dược, nếu trong ba ngày không có thuốc giải, toàn thân thối rữa mà chết.”
Vân Khanh không nhịn được muốn nôn viên thuốc ra, từ bên ngoài rừng trúc truyền đến thanh âm nữ tử: “Ngươi nói xem tóm lại mẫu thân đang nghĩ gì, người muốn ta gả làm thiếp. Chẳng lẽ không thể tạo chút áp lực với Tề gia hay sao?”
“Tiểu thư, ý phu nhân là ở Dương Châu nhiều người biết chuyện này, Tri phủ phu nhân cũng có ý, Liễu phủ không thể làm trái, người gả qua bên đấy, chờ sinh đứa nhỏ, việc này qua đi liền nâng người làm phu nhân.”
Hai người này, Vân Khanh nhận ra một người là Liễu Dịch Thanh, người kia là Thược Dược, đại nha hoàn thân cận cô ta, nghe được tiếng nói ngày càng gần, Vân Khanh không nhịn được nôn nóng đứng lên.
Lần trước Liễu Dịch Thanh cùng những người kia muốn hủy đi trong sạch của nàng, nếu lần này để cho cô ta thấy nàng ở trong rừng cùng nam tử, dù không nói là đạo tặc thì cũng chính là ở cùng nam nhân một chỗ lâu như vậy, hơn nữa lòng người cố ý muốn bôi nhọ, thanh danh của nàng cũng sẽ mất. Kể từ lúc nàng sống lại đến nay đều cố gắng không làm uổng phí mọi chuyện, mọi thứ lại muốn như trước kia không thay đổi được hay sao?
Nàng cố gắng nuốt thuốc độc, mọi việc trước mắt mới là quan trọng nhất, nhanh chóng xoay người nói: “Ngươi nhanh tìm chỗ trốn đi, nếu để biểu tỷ nhìn thấy ta và ngươi cùng ở chỗ này, đời ta coi như bị hủy hoại.”
Người kia không khỏi bất ngờ, cái gì gọi là cả đời này bị hủy hoại! Vừa rồi bắt nàng uống thuốc độc cũng không thấy nàng lo lắng như vậy, vì sao có hai người tới đây lại có vẻ hoảng hốt. Không có thời gian để suy nghĩ, hắn cũng nghe thấy hai người kia đang lại gần, nghĩ đến kế hoạch không thực hiện được, lại không thể đánh rắn động cỏ bại lộ thân phận, liền nhanh chân trốn sau một khóm trúc rậm rạp, “Tại hạ đúng thật là bất đắc dĩ, nhờ tiểu thư đưa bọn họ tránh đi ta sẽ đưa ngươi thuốc giải.”
Thấy hắn nhanh chóng ngồi sau bụi trúc cách đấy không xa, thân hình bị cành trúc che dấu không lộ ra chút gì, Vân Khanh mới nhẹ nhõm thở ra, nhanh chóng sửa sang lại đầu tóc quần áo.
Chỉ thấy Liễu Dịch Thanh vừa tới trước mặt nàng, phía sau là nha hoàn Thược Dược, thời gian vừa kịp, Vân Khanh nhẹ nhàng thở ra, trên mặt cũng không lộ ra chút gì, thản nhiên mỉm cười mở miệng nói: “Biểu tỷ đã đến rồi.”
“Trầm Vân Khanh, ngươi đúng là tiện nhân, vậy mà cũng còn mặt mũi đến Liễu phủ!”. Liễu Dịch Thanh vừa thấy Vân Khanh liền nổi lên tức giận, xông đến mắng mỏ.
Còn dám mắng nàng là tiện nhân, thật sự là người không biết xấu hổ nhất thiên hạ, Vân Khanh cũng thấy bực mình, cười lạnh: “Biểu tỷ nói lời này thật kỳ lạ, ta cũng không làm ra chuyện gì xấu hổ, vì sao lại không thể đến thăm lão thái thái của mình? Chính là biểu tỷ chỉ sợ từ nay không thể đến Trầm phủ nữa.”
Hiện tại bên cạnh không có người khác, nàng không cần nhẫn nhịn, nếu có người tự muốn chuốc lấy nhục nhã nàng cũng không từ chối, hơn nữa lời nói dữ dội làm Liễu Dịch Thanh nổi giận.
Lời Vân Khanh nói làm Liễu Dịch Thanh nhớ lại nàng từ sau ngày đó đến cửa cũng không dám ra, tuy Dương Châu toàn bộ là người đứng dưới Liễu phủ, không ai dám ra mặt cười nhạo cô ta, nhưng ánh mắt là xem thường cùng khinh bỉ, cô ta chưa bao giờ chịu nhúc nhã như vậy, mà tất cả mọi chuyện đều do biểu muội nói cười ngây thơ trước mắt này, nếu hôm ấy người bị bắt tư thông là Trầm Vân Khanh mà không phải là cô ta thì hiện tại cô ta không phải chịu những ánh mắt như vậy, lại còn phải gả làm thiếp thất.
Liễu Dịch Thanh bị lửa giận thiêu đốt, nghiến răng nghiến lợi nói với Vân Khanh: “Ngươi đừng tưởng ta là đồ ngốc, ngày đó ngươi cho ta uống canh có phải là đã cho thêm gì vào hay không?” Sau khi trở về, cô ta nhớ lại ngày đấy ở Trầm phủ cũng chỉ uống một bát canh, vấn đề nằm ở bát canh đấy!
Đúng thật canh là do Vân Khanh an bày nhà bếp chuẩn bị, chỉ là mùa xuân chuẩn bị canh hạt ý dĩ cũng là chuyện bình thường, không ai có thể nghi ngờ nàng, mấu chốt là cây trâm đã được tẩm mê tình dược kia, mới có thể làm cho đôi cẩu nam nữ không nhịn được gây ra chuyện xấu, làm cho mọi việc phía sau đều thuận lợi tiếp diễn.
Bất quá tất cả mọi chuyện, nàng sẽ không nói ra ngoài.
“Sao có thể như vậy, canh ý dĩ là để trừ độc, khử đi ẩm ướt, chỉ là nước canh bình thường, Ta làm sao có thể biết biểu tỷ là người không biết liêm sỉ, chưa cưới đã cũng nam nhân tư thông!” Vân Khanh khóe miệng cong lên, nhìn qua bụng Liễu Dịch Thanh, mắt phượng tao nhã mang theo vài ý mỉa mai.
“Ngươi…” Liễu Dịch Thanh tức giận xông lên, giơ tay hướng về phía mặt Vân Khanh, không ngờ cổ tay bỗng nhiên đau đớn, hét lên một tiếng, đưa tay về, “Là ai đánh ta?”
Một viên đá nhỏ rơi trên mặt đất,lăn vào vũng bùn, Liễu Dịch Thanh vuốt cổ tay đang đau đớn, xem xét xung quanh, hòn đá này là ai ném ra?
Rừng trúc im ắng, từng cây từng cây cao ngất, trừ bỏ tiếng lá trúc nhè nhẹ thì không có lấy âm thanh gì khác, nhưng đầu mũi lại truyền đến một mùi vị kỳ dị, mùi này giống như là… giống như là mùi máu tươi…
Liễu Dịch Thanh trong đầu suy nghĩ, vừa rồi cô ta có nghe thấy hạ nhân nói trong phủ có trộm, xem ra trộm này đang trốn trong rừng trúc, lại nhìn vạt áo Vân Khanh có chút lộn xộn, bên trên còn có vết máu, trong lòng tính toán, đôi mắt khẽ chuyển, vội vàng làm bộ giận dữ nói: “Ngươi đợi đấy cho ta, ta đến báo với mẫu thân, để người phân xử!”
Nói xong đem theo Thược Dược vội vàng chạy ra ngoài, Trầm Vân Khanh, thanh danh của ta hỏng rồi nhưng cũng sẽ qua, chỉ sợ thanh danh của ngươi cũng không tốt hơn chút nào!
Vân Khanh sợ đến mức mắt phượng trợn tròn, nhưng cũng không hét lên, đem tiếng kêu hoảng sợ nuốt xuống, tay người phía sau giống như kìm sắt giữ chặt lấy yết hầu, lúc nào cũng có thể bẻ gãy cổ nàng.
Nàng cố gắng tỉnh táo lại, trong đầu suy nghĩ thật nhanh, rừng trúc này vốn xanh tốt, bình thường cũng không có nhiều người qua lại, nàng vừa mới đi ra, mẫu thân cùng lão thái thái tạm thời sẽ không cho người đến tìm nàng, tuy rằng đối với nàng không tốt nhưng đồng thời cũng biết tình hình hiện tại không nguy hiểm với người phía sau, nếu hắn có thể trốn thoát thì mình cũng có thể thoát khỏi tay hắn.
Về phần người này vì sao lại ở Liễu phủ cùng nàng không liên quan, muốn người Liễu phủ cũng được, muốn tài sản cũng được, nếu đã mất nàng cũng không cả thấy khó chịu.
Phân tích mọi chuyện xong, Vân Khanh lập tức quyết định ngoan ngoãn nghe theo hành động của người phía sau, nàng liều mạng nuôt nước bọt, thả lỏng người, khàn giọng nói: “Ngươi thả ta ra, ta có thể đưa ngươi ra ngoài.”
Quả nhiên người kia nghe vậy liền thả lỏng tay, lúc này Vân Khanh mới có thể hít thở thoải mái, vừa hít sâu một cái lại ngửi thấy mùi trúc thơm mát lẫn cùng mùi máu tươi, khó người này thuận lợi lẻn vào vậy mà lúc này phải bắt nàng làm con tin, xem chừng là bị thương rất nặng, hơi thở cũng có chút rối loạn.
Đang suy nghĩ, tay người nọ chợt căng thẳng, vỗ lên lưng Vân Khanh, nhân cơ hội nàng há miệng, thả một viên thuốc vào, khàn khàn giọng nói: “Ngươi nên thành thật, đừng tính làm ra chuyện gì, vừa rồi ta cho ngươi ăn độc dược, nếu trong ba ngày không có thuốc giải, toàn thân thối rữa mà chết.”
Vân Khanh không nhịn được muốn nôn viên thuốc ra, từ bên ngoài rừng trúc truyền đến thanh âm nữ tử: “Ngươi nói xem tóm lại mẫu thân đang nghĩ gì, người muốn ta gả làm thiếp. Chẳng lẽ không thể tạo chút áp lực với Tề gia hay sao?”
“Tiểu thư, ý phu nhân là ở Dương Châu nhiều người biết chuyện này, Tri phủ phu nhân cũng có ý, Liễu phủ không thể làm trái, người gả qua bên đấy, chờ sinh đứa nhỏ, việc này qua đi liền nâng người làm phu nhân.”
Hai người này, Vân Khanh nhận ra một người là Liễu Dịch Thanh, người kia là Thược Dược, đại nha hoàn thân cận cô ta, nghe được tiếng nói ngày càng gần, Vân Khanh không nhịn được nôn nóng đứng lên.
Lần trước Liễu Dịch Thanh cùng những người kia muốn hủy đi trong sạch của nàng, nếu lần này để cho cô ta thấy nàng ở trong rừng cùng nam tử, dù không nói là đạo tặc thì cũng chính là ở cùng nam nhân một chỗ lâu như vậy, hơn nữa lòng người cố ý muốn bôi nhọ, thanh danh của nàng cũng sẽ mất. Kể từ lúc nàng sống lại đến nay đều cố gắng không làm uổng phí mọi chuyện, mọi thứ lại muốn như trước kia không thay đổi được hay sao?
Nàng cố gắng nuốt thuốc độc, mọi việc trước mắt mới là quan trọng nhất, nhanh chóng xoay người nói: “Ngươi nhanh tìm chỗ trốn đi, nếu để biểu tỷ nhìn thấy ta và ngươi cùng ở chỗ này, đời ta coi như bị hủy hoại.”
Người kia không khỏi bất ngờ, cái gì gọi là cả đời này bị hủy hoại! Vừa rồi bắt nàng uống thuốc độc cũng không thấy nàng lo lắng như vậy, vì sao có hai người tới đây lại có vẻ hoảng hốt. Không có thời gian để suy nghĩ, hắn cũng nghe thấy hai người kia đang lại gần, nghĩ đến kế hoạch không thực hiện được, lại không thể đánh rắn động cỏ bại lộ thân phận, liền nhanh chân trốn sau một khóm trúc rậm rạp, “Tại hạ đúng thật là bất đắc dĩ, nhờ tiểu thư đưa bọn họ tránh đi ta sẽ đưa ngươi thuốc giải.”
Thấy hắn nhanh chóng ngồi sau bụi trúc cách đấy không xa, thân hình bị cành trúc che dấu không lộ ra chút gì, Vân Khanh mới nhẹ nhõm thở ra, nhanh chóng sửa sang lại đầu tóc quần áo.
Chỉ thấy Liễu Dịch Thanh vừa tới trước mặt nàng, phía sau là nha hoàn Thược Dược, thời gian vừa kịp, Vân Khanh nhẹ nhàng thở ra, trên mặt cũng không lộ ra chút gì, thản nhiên mỉm cười mở miệng nói: “Biểu tỷ đã đến rồi.”
“Trầm Vân Khanh, ngươi đúng là tiện nhân, vậy mà cũng còn mặt mũi đến Liễu phủ!”. Liễu Dịch Thanh vừa thấy Vân Khanh liền nổi lên tức giận, xông đến mắng mỏ.
Còn dám mắng nàng là tiện nhân, thật sự là người không biết xấu hổ nhất thiên hạ, Vân Khanh cũng thấy bực mình, cười lạnh: “Biểu tỷ nói lời này thật kỳ lạ, ta cũng không làm ra chuyện gì xấu hổ, vì sao lại không thể đến thăm lão thái thái của mình? Chính là biểu tỷ chỉ sợ từ nay không thể đến Trầm phủ nữa.”
Hiện tại bên cạnh không có người khác, nàng không cần nhẫn nhịn, nếu có người tự muốn chuốc lấy nhục nhã nàng cũng không từ chối, hơn nữa lời nói dữ dội làm Liễu Dịch Thanh nổi giận.
Lời Vân Khanh nói làm Liễu Dịch Thanh nhớ lại nàng từ sau ngày đó đến cửa cũng không dám ra, tuy Dương Châu toàn bộ là người đứng dưới Liễu phủ, không ai dám ra mặt cười nhạo cô ta, nhưng ánh mắt là xem thường cùng khinh bỉ, cô ta chưa bao giờ chịu nhúc nhã như vậy, mà tất cả mọi chuyện đều do biểu muội nói cười ngây thơ trước mắt này, nếu hôm ấy người bị bắt tư thông là Trầm Vân Khanh mà không phải là cô ta thì hiện tại cô ta không phải chịu những ánh mắt như vậy, lại còn phải gả làm thiếp thất.
Liễu Dịch Thanh bị lửa giận thiêu đốt, nghiến răng nghiến lợi nói với Vân Khanh: “Ngươi đừng tưởng ta là đồ ngốc, ngày đó ngươi cho ta uống canh có phải là đã cho thêm gì vào hay không?” Sau khi trở về, cô ta nhớ lại ngày đấy ở Trầm phủ cũng chỉ uống một bát canh, vấn đề nằm ở bát canh đấy!
Đúng thật canh là do Vân Khanh an bày nhà bếp chuẩn bị, chỉ là mùa xuân chuẩn bị canh hạt ý dĩ cũng là chuyện bình thường, không ai có thể nghi ngờ nàng, mấu chốt là cây trâm đã được tẩm mê tình dược kia, mới có thể làm cho đôi cẩu nam nữ không nhịn được gây ra chuyện xấu, làm cho mọi việc phía sau đều thuận lợi tiếp diễn.
Bất quá tất cả mọi chuyện, nàng sẽ không nói ra ngoài.
“Sao có thể như vậy, canh ý dĩ là để trừ độc, khử đi ẩm ướt, chỉ là nước canh bình thường, Ta làm sao có thể biết biểu tỷ là người không biết liêm sỉ, chưa cưới đã cũng nam nhân tư thông!” Vân Khanh khóe miệng cong lên, nhìn qua bụng Liễu Dịch Thanh, mắt phượng tao nhã mang theo vài ý mỉa mai.
“Ngươi…” Liễu Dịch Thanh tức giận xông lên, giơ tay hướng về phía mặt Vân Khanh, không ngờ cổ tay bỗng nhiên đau đớn, hét lên một tiếng, đưa tay về, “Là ai đánh ta?”
Một viên đá nhỏ rơi trên mặt đất,lăn vào vũng bùn, Liễu Dịch Thanh vuốt cổ tay đang đau đớn, xem xét xung quanh, hòn đá này là ai ném ra?
Rừng trúc im ắng, từng cây từng cây cao ngất, trừ bỏ tiếng lá trúc nhè nhẹ thì không có lấy âm thanh gì khác, nhưng đầu mũi lại truyền đến một mùi vị kỳ dị, mùi này giống như là… giống như là mùi máu tươi…
Liễu Dịch Thanh trong đầu suy nghĩ, vừa rồi cô ta có nghe thấy hạ nhân nói trong phủ có trộm, xem ra trộm này đang trốn trong rừng trúc, lại nhìn vạt áo Vân Khanh có chút lộn xộn, bên trên còn có vết máu, trong lòng tính toán, đôi mắt khẽ chuyển, vội vàng làm bộ giận dữ nói: “Ngươi đợi đấy cho ta, ta đến báo với mẫu thân, để người phân xử!”
Nói xong đem theo Thược Dược vội vàng chạy ra ngoài, Trầm Vân Khanh, thanh danh của ta hỏng rồi nhưng cũng sẽ qua, chỉ sợ thanh danh của ngươi cũng không tốt hơn chút nào!
Bình luận truyện