Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 270: Tình Địch Nơi Bến Tàu (1)
Thẩm phủ hàng năm khi đến lễ mừng năm mới, vốn là đặc biệt náo nhiệt, trong thôn trang sẽ đưa hàng tết, báo cáo sổ sách, chưởng quầy các nơi sẽ đến để tổng kết doanh thu trong một năm, năm nay lại càng bận rộn, trừ những việc phải lo như ngày tết hằng năm, còn có rất nhiều người ra vào phủ để bàn chuyện dời phủ vào kinh năm sau.
Tuy rằng còn có ba bốn tháng để chuẩn bị, nhưng đột ngột muốn mua một tòa nhà lớn ở kinh thành thì thời gian như vậy cũng không phải nhiều, Thẩm Mậu bận việc đến nỗi không thể về nhà qua tết, ngồi thuyền khách vào kinh, chuyện trong nhà, chuyện buôn bán giao cho Vân Khanh xử lý, những cái khác liền do Tạ thị xử lý.
Đến ngày cuối năm, Thẩm Mậu cuối cùng cũng có thể trở về vào đêm giao thừa, cùng người nhà vui vẻ đón năm mới, sau đó dọn dẹp đồ đạc, cơ ngơi của Thẩm gia là tổ truyền, tuy rằng bọn họ không ở nơi này nữa, nhưng vẫn sẽ không bán, mời người của Thẩm thị ở từ đường mới lập ra tới chăm sóc, mặt khác lưu lại Lý Tư ở Dương Châu.
Tuy rằng phủ trạch chuyển đến kinh thành, nhưng phường nhuộm, phường dệt, vườn dâu của Thẩm gia - những thứ này không thể chuyển đi, phải có người ở lại nơi này trông coi.
Thẩm gia tuy rằng người ít, nhưng vật dụng thì nhiều, thu xếp xong cũng đầy năm chiếc thuyền, đó là chưa kể những vật dụng cũ vẫn sẽ để lại trong phủ.
Mà nha hoàn cùng ma ma quản sự trong phủ cũng vô cùng tất bật, các nàng là nha hoàn của Thẩm gia, đương nhiên là Thẩm gia đi đâu, các nàng cũng đi theo rồi, nhưng cũng có một số ít không muốn đi theo.
Lúc này Tạ thị ngồi trên sạp, tay ôm lò sưởi, dưới bà là ba ma ma quản sự cùng bốn năm nha hoàn đang quỳ, người người đều cúi đầu, có một ma ma quản sự cũng có chút mặt mũi và lá gan to, mở miệng: "Phu nhân, nay lão gia cùng phu nhân được thăng làm bá tước, tiểu thư thành quận quân, lại trở thành hoàng thương, Thẩm phủ dời đến kinh thành, đây là phước đức trời ban, già nô vốn nên theo phu nhân đi kinh thành, lại bất đắc dĩ vì tuổi tác đã cao, một đường xóc nảy, chỉ sợ sẽ khiến phu nhân thêm phiền toái, ngược lại còn không tiện, nên muốn lưu lại Dương Châu thay Thẩm gia giữ gìn phủ trạch này."
Tạ thị nghe xong mặt không chút thay đổi, khuôn mặt trắng noãn vì sự ấm áp dễ chịu trong phòng mà hơi phiếm hồng, nhìn những người đang quỳ gối phía dưới.
Lý ma ma vừa nghe liền nhíu mi: "Giữ phủ trạch gì chứ, người trông nom phủ đã định xong, ta thấy các ngươi là không muốn đi kinh thành mới đúng."
Ma ma quản sự kia vừa nghe bà nói, cố nặn ra nụ cười đáp lại: "Nào có, già nô là nói sự thật thôi." Bà ta đúng thực là không muốn đi kinh thành, con trai và con dâu của mình đều ở Dương Châu, bà ta đi đến nơi xa xôi đó làm gì, tuy rằng kinh thành tốt, nhưng không tốt bằng ở bên gia đình mình.
Lý ma ma thấy bà quản sự kia vẫn cố chấp, còn muốn mở miệng răn dạy, Tạ thị liền đưa mắt, ngăn lại lời bà sắp nói, nhìn những người khác, hỏi: "Các ngươi cũng không muốn đi kinh thành?"
"Phu nhân, huynh trưởng và tỷ tỷ của nô tỳ đều ở Dương Châu, nô tỳ không muốn rời khỏi nơi này." Tiểu nha hoàn nói chuyện không như ma ma quản sự kia quanh co lòng vòng, trực tiếp nói ra ý nghĩ trong lòng.
Những nha hoàn và ma ma quản sự khác đều trả lời như vậy, ý tứ cũng không khác nhau lắm, chính là không nỡ rời đi mảnh đất này.
Tạ thị thở dài một hơi: "Tâm ý của các ngươi ta hiểu, ta một mình gả đến Dương Châu, cũng có hơn mười năm, rời đi nơi này ta cũng luyến tiếc, các ngươi trong lòng không nỡ cũng là bình thường. Các ngươi đi tìm Mộc quản sự, dựa theo quy củ mà làm đi."
Các ma ma quản sự và nha hoàn sau khi nghe xong, mừng rỡ không thôi, vốn tưởng rằng phải phí một phen nước miếng cùng nước mắt, không nghĩ tới Tạ thị lại đáp ứng nhanh như vậy, quả nhiên là chủ mẫu tốt, liền vội vàng tạ ơn.
Đợi những người này lui xuống, Tạ thị nói với Lý ma ma: "Ngươi dặn dò bên dưới, nếu có người muốn lưu lại Dương Châu, cứ dựa theo quy củ trong phủ, cho bọn họ rời đi đi."
Lý ma ma có chút không rõ nói: "Phu nhân, các nàng vừa nghe được sẽ đến kinh thành liền không đi, lòng cũng quá hời hợt rồi."
Tạ thị cười: "Ma ma, không phải ai cũng sẽ đối đãi với ta như bà vậy, mọi người đều vì bản thân mình, đi kinh thành mặc dù tốt, nhưng rốt cuộc vẫn là xa xứ, bọn họ không muốn đi cũng bình thường thôi, còn nữa, nếu tâm bọn họ đã không ở Thẩm gia, còn bắt ép giữ lại, ngược lại giống như Thẩm phủ ta không màng nhân tình, dù sao hàng năm đều phải thả một nhóm người ra ngoài, lưu lại những người có xác không có hồn này, còn không bằng thả đi, để tránh họ bởi vì việc này mà ôm hận, ngược lại sẽ báo thù Thẩm gia."
Lý ma ma gật đầu xưng vâng, quay đầu đi ra ngoài xử lý việc này, vừa vặn nhìn thấy Thu di nương đi lại đây.
"Lý ma ma, lại phải bận việc rồi hả?" Thu di nương tuổi cũng chừng 25, nhan sắc vẫn còn tươi đẹp, không có một dấu hiệu lão hóa, lúc trước trong những di nương, chỉ có nàng còn ở trong phủ, may mắn ngày đó nàng đứng đúng vị trí, không tham dự vào những thủ đoạn của đám người kia, nếu không hôm nay còn không phải ở trên bàn thờ chờ người tế bái sao.
Mấy tháng này, trong phủ sự vụ bận rộn, Tạ thị cũng chia ra một ít để cho nàng ta hỗ trợ xử lý, nàng ta cũng từng làm chính thất nương tử, xử lý sự vụ cũng thực sạch sẽ lưu loát, lại không tranh giành tình nhân, giở những thủ đoạn nhỏ, Lý ma ma đối với nàng ta cũng khách khí vài phần: "Đúng vậy, di nương đến tìm phu nhân à?"
"Vẫn là Lý ma ma tinh mắt, phu nhân hôm nay có trong phòng không?" Thu di nương cười hỏi.
Lý ma ma thấy phía sau nàng ta dẫn theo một cô nương mặc áo màu vàng nhạt đang cúi đầu, đáy mắt lóe lên một tia sáng, gật đầu nói: "Phu nhân ở bên trong."
Thu di nương cười nói: "Đây là muội muội ta ở nhà mẹ đẻ, muốn cầu phu nhân cho làm ít chuyện vặt ở trong phủ."
Lý ma ma lại nhìn hai người, thấy không có gì bất thường, thế này mới nói: "Mời di nương vào."
Thu di nương lại cảm tạ lần nữa, mới mang theo nữ tử kia tiến vào, tiểu nha hoàn kéo mành vén rèm lên, Thu di nương đi được vài bước, liền nhìn thấy Tạ thị vừa uống trà, vừa xem danh sách hành lí đã đóng gói, điểm lại những thứ đã thu dọn xong, nghe được tiếng bước chân, Tạ thị quay đầu, hỏi: "Như thế nào hôm nay lại tới?"
"Hôm qua nghe phu nhân nói đầu có chút đau, hôm nay liền đến xem có đỡ hơn nhiều không?" Thu di nương đứng ở đó mỉm cười, Tạ thị nhìn đến cô nương đi theo vào phía sau nàng ta, hai mắt đánh giá, mở miệng nói: "Ta không sao, ngươi ngồi đi."
Thu di nương làm sao dám ngồi, nàng ta lôi kéo nữ tử kia từng bước đi về phía trước, khẩu khí vô cùng thân thiết nói: "Phu nhân, đây là muội muội của tì thiếp, hôm qua mẫu thân dẫn nàng lại đây, nói là để cho ta ở trong phủ tìm cho nàng tí chuyện vặt làm, vừa tiện nhìn xem sự vẻ vang của phủ bá tước, tì thiếp nói chuyện này tì thiếp không làm chủ được, phải được phu nhân đồng ý mới được. Nhưng mẫu thân nhiệt tình như vậy, đem muội muội lưu lại liền rời đi, tì thiếp cũng không có biện pháp cự tuyệt, hơn nữa tì thiếp cũng chỉ có một muội muội, hi vọng nàng có thể biết thêm nhiều kiến thức, cho nên liền mang đến để phu nhân nhìn xem, có thể để nàng ở lại trong phủ hay không, học hỏi thêm chút việc."
Thu di nương thật rất biết nói chuyện, nói một hồi, tình cũng có, lý cũng có, ngay cả suy nghĩ của nàng ta cũng nói ra, còn luôn tôn trọng chủ mẫu là Tạ thị nữa.
Nay trong phủ chỉ có một thiếp là Thu di nương, Tạ thị trong lòng cũng không muốn làm khó nàng ta, dù sao trong phủ nếu một di nương cũng không có, toàn bộ đều xảy ra chuyện, người bên ngoài nhìn vào, phỏng chừng còn nói bà thủ đoạn lợi hại, không thể dung chuyện có tì thiếp bên cạnh phu quân, hơn nữa con người Thu di nương cũng không tệ.
Cho nên bà cũng nể tình nhìn nữ tử kia một chút, đại khái mười tám mười chín tuổi, mặt mũi có vài phần giống Thu di nương, đầu cúi thấp, dáng vẻ rụt rè, không dám nhìn người, thoạt trông tạm được.
"Nàng đã hứa hôn với ai chưa?"
Nữ tử Đại Ung sau mười lăm tuổi cập kê, liền bắt đầu tìm nhà đính hôn, bình thường trước mười tám tuổi phải gả đi ra ngoài, sau mười tám tuổi, sẽ trở thành gái lỡ thì, mà nữ tử trước mắt này, thực rõ ràng vẫn chải kiểu tóc thiếu nữ, cho nên, Tạ thị mới đặt câu hỏi này.
"Trước đó có từng hứa cho một nhà, nhưng nhà trai năm trước xảy ra chuyện, nên chuyện hôn nhân này cũng bị hủy." Thu di nương hồi đáp.
Không hứa hôn cũng không có phiền toái gì, Tạ thị gật đầu nói: "Nếu là muội muội của ngươi, vậy thì để ở trong viện ngươi đi, ngươi cũng nên thêm một nha hoàn bên người rồi."
Thu di nương trong viện vẫn chỉ có Phong nhi là nha hoàn bậc hai, lúc này thêm một người nữa cũng hợp lý, hơn nữa muội muội để ở bên người, nàng ta cũng tiện chăm sóc, không sợ bị người khi dễ, Thu di nương mừng rỡ, lôi kéo nữ tử kia vội vàng tạ ơn.
Đến khi về tới viện nàng ta, vẻ mặt Thu di nương vốn tươi cười liền bị nữ tử kia hất ra xa, dáng vẻ cúi đầu lương thiện vừa rồi cũng bị một loại tính cách khác thay thế "Thu Vân, tỷ rốt cuộc là có ý gì, nương bảo tỷ mang ta đi kinh thành, tìm một mối hôn nhân tốt đẹp, tỷ liền kéo ta đến làm nha hoàn, còn làm nha hoàn của tỷ, ta muốn đi nói cho nương nghe!"
Nhìn nữ tử vẻ mặt không kiên nhẫn, Thu di nương kéo nàng vào trong phòng, mới nói: "Thu Thủy, muội tưởng vô duyên vô cớ có thể ở lại Thẩm phủ ư, chuyện đó là không thể nào, Thẩm gia làm sao có thể mang muội đi kinh thành chứ?"
"Tại sao lại không thể, ta là muội muội của tỷ, mang theo ta đi có cái gì khó khăn!" Thu Thủy bĩu môi, lấy một khối điểm tâm trên cái mâm nhỏ trên bàn bỏ vào miệng.
Tuy rằng còn có ba bốn tháng để chuẩn bị, nhưng đột ngột muốn mua một tòa nhà lớn ở kinh thành thì thời gian như vậy cũng không phải nhiều, Thẩm Mậu bận việc đến nỗi không thể về nhà qua tết, ngồi thuyền khách vào kinh, chuyện trong nhà, chuyện buôn bán giao cho Vân Khanh xử lý, những cái khác liền do Tạ thị xử lý.
Đến ngày cuối năm, Thẩm Mậu cuối cùng cũng có thể trở về vào đêm giao thừa, cùng người nhà vui vẻ đón năm mới, sau đó dọn dẹp đồ đạc, cơ ngơi của Thẩm gia là tổ truyền, tuy rằng bọn họ không ở nơi này nữa, nhưng vẫn sẽ không bán, mời người của Thẩm thị ở từ đường mới lập ra tới chăm sóc, mặt khác lưu lại Lý Tư ở Dương Châu.
Tuy rằng phủ trạch chuyển đến kinh thành, nhưng phường nhuộm, phường dệt, vườn dâu của Thẩm gia - những thứ này không thể chuyển đi, phải có người ở lại nơi này trông coi.
Thẩm gia tuy rằng người ít, nhưng vật dụng thì nhiều, thu xếp xong cũng đầy năm chiếc thuyền, đó là chưa kể những vật dụng cũ vẫn sẽ để lại trong phủ.
Mà nha hoàn cùng ma ma quản sự trong phủ cũng vô cùng tất bật, các nàng là nha hoàn của Thẩm gia, đương nhiên là Thẩm gia đi đâu, các nàng cũng đi theo rồi, nhưng cũng có một số ít không muốn đi theo.
Lúc này Tạ thị ngồi trên sạp, tay ôm lò sưởi, dưới bà là ba ma ma quản sự cùng bốn năm nha hoàn đang quỳ, người người đều cúi đầu, có một ma ma quản sự cũng có chút mặt mũi và lá gan to, mở miệng: "Phu nhân, nay lão gia cùng phu nhân được thăng làm bá tước, tiểu thư thành quận quân, lại trở thành hoàng thương, Thẩm phủ dời đến kinh thành, đây là phước đức trời ban, già nô vốn nên theo phu nhân đi kinh thành, lại bất đắc dĩ vì tuổi tác đã cao, một đường xóc nảy, chỉ sợ sẽ khiến phu nhân thêm phiền toái, ngược lại còn không tiện, nên muốn lưu lại Dương Châu thay Thẩm gia giữ gìn phủ trạch này."
Tạ thị nghe xong mặt không chút thay đổi, khuôn mặt trắng noãn vì sự ấm áp dễ chịu trong phòng mà hơi phiếm hồng, nhìn những người đang quỳ gối phía dưới.
Lý ma ma vừa nghe liền nhíu mi: "Giữ phủ trạch gì chứ, người trông nom phủ đã định xong, ta thấy các ngươi là không muốn đi kinh thành mới đúng."
Ma ma quản sự kia vừa nghe bà nói, cố nặn ra nụ cười đáp lại: "Nào có, già nô là nói sự thật thôi." Bà ta đúng thực là không muốn đi kinh thành, con trai và con dâu của mình đều ở Dương Châu, bà ta đi đến nơi xa xôi đó làm gì, tuy rằng kinh thành tốt, nhưng không tốt bằng ở bên gia đình mình.
Lý ma ma thấy bà quản sự kia vẫn cố chấp, còn muốn mở miệng răn dạy, Tạ thị liền đưa mắt, ngăn lại lời bà sắp nói, nhìn những người khác, hỏi: "Các ngươi cũng không muốn đi kinh thành?"
"Phu nhân, huynh trưởng và tỷ tỷ của nô tỳ đều ở Dương Châu, nô tỳ không muốn rời khỏi nơi này." Tiểu nha hoàn nói chuyện không như ma ma quản sự kia quanh co lòng vòng, trực tiếp nói ra ý nghĩ trong lòng.
Những nha hoàn và ma ma quản sự khác đều trả lời như vậy, ý tứ cũng không khác nhau lắm, chính là không nỡ rời đi mảnh đất này.
Tạ thị thở dài một hơi: "Tâm ý của các ngươi ta hiểu, ta một mình gả đến Dương Châu, cũng có hơn mười năm, rời đi nơi này ta cũng luyến tiếc, các ngươi trong lòng không nỡ cũng là bình thường. Các ngươi đi tìm Mộc quản sự, dựa theo quy củ mà làm đi."
Các ma ma quản sự và nha hoàn sau khi nghe xong, mừng rỡ không thôi, vốn tưởng rằng phải phí một phen nước miếng cùng nước mắt, không nghĩ tới Tạ thị lại đáp ứng nhanh như vậy, quả nhiên là chủ mẫu tốt, liền vội vàng tạ ơn.
Đợi những người này lui xuống, Tạ thị nói với Lý ma ma: "Ngươi dặn dò bên dưới, nếu có người muốn lưu lại Dương Châu, cứ dựa theo quy củ trong phủ, cho bọn họ rời đi đi."
Lý ma ma có chút không rõ nói: "Phu nhân, các nàng vừa nghe được sẽ đến kinh thành liền không đi, lòng cũng quá hời hợt rồi."
Tạ thị cười: "Ma ma, không phải ai cũng sẽ đối đãi với ta như bà vậy, mọi người đều vì bản thân mình, đi kinh thành mặc dù tốt, nhưng rốt cuộc vẫn là xa xứ, bọn họ không muốn đi cũng bình thường thôi, còn nữa, nếu tâm bọn họ đã không ở Thẩm gia, còn bắt ép giữ lại, ngược lại giống như Thẩm phủ ta không màng nhân tình, dù sao hàng năm đều phải thả một nhóm người ra ngoài, lưu lại những người có xác không có hồn này, còn không bằng thả đi, để tránh họ bởi vì việc này mà ôm hận, ngược lại sẽ báo thù Thẩm gia."
Lý ma ma gật đầu xưng vâng, quay đầu đi ra ngoài xử lý việc này, vừa vặn nhìn thấy Thu di nương đi lại đây.
"Lý ma ma, lại phải bận việc rồi hả?" Thu di nương tuổi cũng chừng 25, nhan sắc vẫn còn tươi đẹp, không có một dấu hiệu lão hóa, lúc trước trong những di nương, chỉ có nàng còn ở trong phủ, may mắn ngày đó nàng đứng đúng vị trí, không tham dự vào những thủ đoạn của đám người kia, nếu không hôm nay còn không phải ở trên bàn thờ chờ người tế bái sao.
Mấy tháng này, trong phủ sự vụ bận rộn, Tạ thị cũng chia ra một ít để cho nàng ta hỗ trợ xử lý, nàng ta cũng từng làm chính thất nương tử, xử lý sự vụ cũng thực sạch sẽ lưu loát, lại không tranh giành tình nhân, giở những thủ đoạn nhỏ, Lý ma ma đối với nàng ta cũng khách khí vài phần: "Đúng vậy, di nương đến tìm phu nhân à?"
"Vẫn là Lý ma ma tinh mắt, phu nhân hôm nay có trong phòng không?" Thu di nương cười hỏi.
Lý ma ma thấy phía sau nàng ta dẫn theo một cô nương mặc áo màu vàng nhạt đang cúi đầu, đáy mắt lóe lên một tia sáng, gật đầu nói: "Phu nhân ở bên trong."
Thu di nương cười nói: "Đây là muội muội ta ở nhà mẹ đẻ, muốn cầu phu nhân cho làm ít chuyện vặt ở trong phủ."
Lý ma ma lại nhìn hai người, thấy không có gì bất thường, thế này mới nói: "Mời di nương vào."
Thu di nương lại cảm tạ lần nữa, mới mang theo nữ tử kia tiến vào, tiểu nha hoàn kéo mành vén rèm lên, Thu di nương đi được vài bước, liền nhìn thấy Tạ thị vừa uống trà, vừa xem danh sách hành lí đã đóng gói, điểm lại những thứ đã thu dọn xong, nghe được tiếng bước chân, Tạ thị quay đầu, hỏi: "Như thế nào hôm nay lại tới?"
"Hôm qua nghe phu nhân nói đầu có chút đau, hôm nay liền đến xem có đỡ hơn nhiều không?" Thu di nương đứng ở đó mỉm cười, Tạ thị nhìn đến cô nương đi theo vào phía sau nàng ta, hai mắt đánh giá, mở miệng nói: "Ta không sao, ngươi ngồi đi."
Thu di nương làm sao dám ngồi, nàng ta lôi kéo nữ tử kia từng bước đi về phía trước, khẩu khí vô cùng thân thiết nói: "Phu nhân, đây là muội muội của tì thiếp, hôm qua mẫu thân dẫn nàng lại đây, nói là để cho ta ở trong phủ tìm cho nàng tí chuyện vặt làm, vừa tiện nhìn xem sự vẻ vang của phủ bá tước, tì thiếp nói chuyện này tì thiếp không làm chủ được, phải được phu nhân đồng ý mới được. Nhưng mẫu thân nhiệt tình như vậy, đem muội muội lưu lại liền rời đi, tì thiếp cũng không có biện pháp cự tuyệt, hơn nữa tì thiếp cũng chỉ có một muội muội, hi vọng nàng có thể biết thêm nhiều kiến thức, cho nên liền mang đến để phu nhân nhìn xem, có thể để nàng ở lại trong phủ hay không, học hỏi thêm chút việc."
Thu di nương thật rất biết nói chuyện, nói một hồi, tình cũng có, lý cũng có, ngay cả suy nghĩ của nàng ta cũng nói ra, còn luôn tôn trọng chủ mẫu là Tạ thị nữa.
Nay trong phủ chỉ có một thiếp là Thu di nương, Tạ thị trong lòng cũng không muốn làm khó nàng ta, dù sao trong phủ nếu một di nương cũng không có, toàn bộ đều xảy ra chuyện, người bên ngoài nhìn vào, phỏng chừng còn nói bà thủ đoạn lợi hại, không thể dung chuyện có tì thiếp bên cạnh phu quân, hơn nữa con người Thu di nương cũng không tệ.
Cho nên bà cũng nể tình nhìn nữ tử kia một chút, đại khái mười tám mười chín tuổi, mặt mũi có vài phần giống Thu di nương, đầu cúi thấp, dáng vẻ rụt rè, không dám nhìn người, thoạt trông tạm được.
"Nàng đã hứa hôn với ai chưa?"
Nữ tử Đại Ung sau mười lăm tuổi cập kê, liền bắt đầu tìm nhà đính hôn, bình thường trước mười tám tuổi phải gả đi ra ngoài, sau mười tám tuổi, sẽ trở thành gái lỡ thì, mà nữ tử trước mắt này, thực rõ ràng vẫn chải kiểu tóc thiếu nữ, cho nên, Tạ thị mới đặt câu hỏi này.
"Trước đó có từng hứa cho một nhà, nhưng nhà trai năm trước xảy ra chuyện, nên chuyện hôn nhân này cũng bị hủy." Thu di nương hồi đáp.
Không hứa hôn cũng không có phiền toái gì, Tạ thị gật đầu nói: "Nếu là muội muội của ngươi, vậy thì để ở trong viện ngươi đi, ngươi cũng nên thêm một nha hoàn bên người rồi."
Thu di nương trong viện vẫn chỉ có Phong nhi là nha hoàn bậc hai, lúc này thêm một người nữa cũng hợp lý, hơn nữa muội muội để ở bên người, nàng ta cũng tiện chăm sóc, không sợ bị người khi dễ, Thu di nương mừng rỡ, lôi kéo nữ tử kia vội vàng tạ ơn.
Đến khi về tới viện nàng ta, vẻ mặt Thu di nương vốn tươi cười liền bị nữ tử kia hất ra xa, dáng vẻ cúi đầu lương thiện vừa rồi cũng bị một loại tính cách khác thay thế "Thu Vân, tỷ rốt cuộc là có ý gì, nương bảo tỷ mang ta đi kinh thành, tìm một mối hôn nhân tốt đẹp, tỷ liền kéo ta đến làm nha hoàn, còn làm nha hoàn của tỷ, ta muốn đi nói cho nương nghe!"
Nhìn nữ tử vẻ mặt không kiên nhẫn, Thu di nương kéo nàng vào trong phòng, mới nói: "Thu Thủy, muội tưởng vô duyên vô cớ có thể ở lại Thẩm phủ ư, chuyện đó là không thể nào, Thẩm gia làm sao có thể mang muội đi kinh thành chứ?"
"Tại sao lại không thể, ta là muội muội của tỷ, mang theo ta đi có cái gì khó khăn!" Thu Thủy bĩu môi, lấy một khối điểm tâm trên cái mâm nhỏ trên bàn bỏ vào miệng.
Bình luận truyện