Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 32: Trên Đường Đi Gặp Mỹ Nam Tử (1)
Vấn lão thái gia dựa vào ghế trúc, ánh mắt dừng ở trên gói thuốc, một lát sau đứng lên bước vào phòng, Vân Khanh vội vàng đuổi theo, Lưu Thúy nhặt gói thuốc lên, một lần nữa gói lại cẩn thận.
Đi đến trước bàn, Vấn lão thái gia đặt bút lên tờ giấy trắng, viết xuống một phương thuốc, đợi mực khô đưa lại cho Vân Khanh, “Dựa theo phương thuốc này mà bốc thuốc, hai chén nước nấu thành một chén, sau bữa cơm thì uống, kiên trì hai tháng.”
Vui sướng nhận lấy đơn thuốc, Vân Khanh nhìn qua mấy vị thuốc trong đơn, rồi cẩn thận cất vào hà bao, “Cảm ơn sư phụ, người thật lợi hại.” Phải biết rằng, nếu Trầm gia vẫn không có con trai, cho dù kiếp này, nàng có thể xoay chuyển Tứ hoàng tử không xét nhà, nếu sau này phụ thân qua đời, Trầm gia cho dù tuyệt hậu, dựa theo quy củ của tộc, gia sản Trầm gia sẽ được nhập vào trong tộc quản lý, mà mẹ con nàng cô nhi quả phụ chỉ có thể dựa vào trong tộc tiếp tế mà sống, nếu trong tộc có tốt thì còn có thể miễn cưỡng sống qua ngày, nếu không tốt thì lúc ấy chỉ còn biết chết đói đầu đường.
“Đúng là thần y.” Lưu Thúy nhìn thấy phương thuốc cũng phụ họa khen ngợi
Nhìn hai tiểu cô nương như hoa trước mặt, Vấn lão thái gia cười tủm tỉm nói, “Đừng có nịnh bợ lão nhân gia ta, các ngươi ra ngoài lâu như vậy, còn không nhanh trở về.”
Thời gian cũng không còn sớm, Vấn lão thái gia đây là hảo tâm nhắc nhở nên trong lòng Vân Khanh hiểu rõ, thả đơn thuốc vào hà bao, Vân Khanh cắn cắn môi, suy nghĩ một chuyện khác, nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói: “Sư phụ, nếu hơn nửa năm không uống thuốc này liệu có thể sinh con nối dòng được không?”
Vấn lão thái gia rửa sạch bút, treo lên, nghe thấy vậy dừng lại một chút rồi nói: “Nếu nửa nằm ngừng uống thuốc, có lẽ sẽ có, dù sao liều thuốc cực nhỏ, người hạ dược có lẽ cũng sợ hãi dược tính quá lớn sẽ bị người phát hiện ra cho nên mới hạ vào thuốc bổ dùng quanh năm.”
Đoán được suy nghĩ của tiểu thư nhà mình, Lưu Thúy đi ra khỏi phòng, đè thấp thanh âm nói: “Tiểu thư, người muốn hỏi đứa nhỏ trong bụng Tô Mi sao?”
Đi ra khỏi sân của Vấn lão thái gia, Vân Khanh thản nhiên gật đầu, “Ừ.”. Nàng muốn hỏi chính là đứa nhỏ trong bụng Tô Mi.
“Nếu theo như lời Vấn lão thái gia, trong bụng cô ta chính là đứa nhỏ của lão gia, tiểu thư, người muốn nói cho lão gia sao?” Lưu Thúy trong giọng nói có chút lo lắng, mấy ngày nay nhìn Tô Mi dựa vào cái bụng mà cao ngạo đã thấy không thích, nếu tiểu thư mềm lòng lại đón Tô Mi trở về thì không biết trong nhà sẽ xảy ra chuyện lộn xộn gì.
Nghe vậy, Vân Khanh thản nhiên cười, nghiêng đầu nhìn Lưu Thúy: “Tiểu thư nhà em không có ngốc như vậy.” Nàng chính là cảm thấy trong bụng Tô Mi rót cuộc vẫn là mọt sinh mệnh nhỏ, nếu thật sự là con của phụ thân, đến lúc đó cũng có thể đón trở về nuôi lớn.
Nghe Vân Khanh nói vậy, Lưu Thúy nhẹ nhàng thở hắt ra, chỉ cần chữa khỏi cho lão gia, đến lúc ấy, phu nhân lại mang thai, tiểu thư có huynh đệ giúp đỡ, cũng không cần phải lo lắng di nương thông phòng có ngày leo lên đầu.
Vân Khanh vừa dứt lời, dưới tàng cây hạnh hoa bên kia có một nam nhân chậm rãi bước ra, cười lạnh xem thường, “Ngươi đương nhiên không ngu ngốc, rõ ràng ta đã phân phó qua, không cho phép bất cứ kẻ nào vào Vấn phủ, thế mà ngươi vẫn vào được.”
Mặt trời giữa trưa chiếu xuống làm làn da cảm thấy nóng rực, hạnh hoa trên đầu nở ra trắng tinh, xinh đẹp, nam nhân dựa vào cây, khuôn mặt nghiêng nghiêng, khiêu khích nhìn qua.
Một đầu tóc đen như mực buông ở bờ vai, đỉnh đầu chỉ cài một cây trâm ngọc tím lộ ra vầng trán trơn bóng, phía dưới là đôi mày nghiêng rậm, giống như chim ưng đang bay lượn phía chân trời, tự do mà tôn quý, đôi mắt hẹp dài theo lông mày, lộ ra đôi mâu quang trong suốt mà sâu sắc, trường bào màu trắng rộng thùng thình trên người hắn nổi bật phóng khoáng, cổ áo rộng mở lộ ra vạt áo tím bên trong, tử bạch giao nhau, vừa thuần khiết lại vừa tà ác, vừa thần bí lại vừa cao quý.
Giống như hoa yêu bay ra từ hạnh hoa, lại giống như tà tiên phạm giới xuống trần. Cho dù dùng tất cả những từ đẹp nhất, cũng không thể nói hết dung nhan kia. Không thể miêu tả, cũng không thể vẽ lại được.
Hắn giống như đang xem xét một món đồ chơi bình thường, cao thấp nhìn một lượt, mang theo ý cười cổ quái: “Cái khác đều bình thường, nhưng đôi mắt này thật đặc biệt.” Dứt lời liền vươn tay giống như muốn chạm vào hai mà Vân Khanh.
Nếu lấy dung mạo hắn để so sánh thì dung mạo nữ nhân khắp thế gian thật bình thường, Vân Khanh âm thầm oán hận, vội vàng lùi ra sau hai bước, tránh đi đôi tay hắn, nghiêm mặt nói: “Thế tử, xin tự trọng.”
Ngón tay bỗng chốc chạm vào khoảng không, đáy mắt hẹp dài của nam nhân hiện lên một tia sáng kỳ dị, chậm rãi thu hồi đôi tay, cười nhạo nói: “Nếu muốn tự trọng, không cần đứng trước mặt bản thế tử mà dao động, hiện tại bản thế tử xem trọng ngươi, ngươi chống cự làm gì?”
“Tiểu nữ nghĩ thế tử hiểu lầm chuyện gì đó, lần này đến phủ, mục đích của tiểu nữ là tìm Vấn lão thái gia hỏi về y dược.” Đối mặt với nam nhân này, Vân Khanh không tự chủ sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm, mặc dù hắn đang cười, hai tròng mắt cũng chưa từng để ý, nhưng lúc nào cũng có thể xem thấu nội tâm người.
“À, có đúng không? Vậy sao ngươi vừa nhìn thấy bản thế tử liền biết thân phận của ta?” Nam nhân kia giống như là thích thú trêu dùa nàng, hoặc giống như là đang truy xét nguyên nhân, đôi mắt hẹp dài lộ ra dòng ánh sáng rực rỡ, dừng lại trên người Vân Khanh.
Vân Khanh nửa cúi đầu, lúc nàng tiến vào, chợt nghe qua giọng nói này, một chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, xen lẫn âm sắc khàn khàn, vừa dụ hoặc lại vừa hờ hững, độc đáo như vậy, chỉ sợ ít người có thể quên.
Lúc đầu nàng còn nghi ngờ vì sao bên ngoài Vấn phủ lại có nhiều cô nương giả làm hiếu nữ. Nếu như vì nịnh bợ Vấn lão thái gia thì căn bản không cần bày ra thái độ như thế, nguyên nhân duy nhất chính là nam nhân trước mặt này.
Thân phận cao quý, tuyệt sắc dung nhan, quyền lợi tối cao, tất cả những điều tốt đẹp đều có trên người nam nhân, đây là lý do tại sao các cô nương chưa gả đều xuất hiện ở đây, mà người lớn trong nhà chắc cũng khuyến khích các nàng làm vậy
Nhưng mà nam nhân trước mặt, nàng thấy thật lạ mắt, gả cho Cảnh Hữu Thần, ở địa vị Hầu phủ phu nhân kia nửa năm, nàng cũng gặp qua không ít con nhà quyền quý, nhưng người này thì chưa bao giờ gặp.
Chẳng qua, kinh thành quyền quý nhiều lắm, nàng chưa từng gặp qua cũng là bình thường, mọi chuyện kiếp trước đã qua, bây giờ nàng là nhất giới thương nhân chi nữ, người trước mặt nếu được gọi là thế tử ít nhất phải là con nối dòng nhà công khanh cao quý(Công, hầu, bá, tử, nam. Trong đó công là tước đứng đầu trong năm tước phong kiến ngày xưa), giữa hai người thân phận cách xa nhau, không thể xuất hiện chuyện gì, mà nàng cũng không có ý tưởng gì khác, cũng không muốn có người hiểu nhầm. Suy nghĩ như vậy, đôi mắt Vân Khanh khẽ chớp, thản nhiên mở miệng nói: “Lúc này được đứa nô tài dẫn đường, Vân Khanh thoáng nghe có người nói to tài bắn cung của thế tử hơn người, Vấn lão thái gia về Dương Châu dưỡng lão, trong nhà không có nữ nhân đi theo nên tiểu nữ mới cả gan theo tuổi của người để đoán thân phận, may mà không sai.”
“Thật không?” Nam nhân khóe miệng cong lên, sóng mắt dao động, tựa như trong đó có chút sương khói đang lay động, che dấu chân chính cảm xúc, cười mà như không nói: “Vậy ý của cô nương là bản thế tử không có một chút hấp dẫn nào dẫn nàng đến đây?”
Một cảm giác vô lực ở trong lòng bắt đầu dao động, Vân Khanh hít một hơi thật sâu, hóa ra thế tử là muốn người khác đến đây vì hắn cũng không được mà không đến vì hắn cũng không xong, vui giận khó lường, thật sự là biết làm khó người khác. Nàng cúi đầu xuống, nghĩ cách làm thế nào để ứng phó với nam nhân vui giận thất thường này.
Bên tai có một luồng nhiệt ập đến, thanh âm nam tử đến gần trong gang tấc: “Thế nào, lần này không viện cớ nữa sao?”
Đột nhiên xuất hiện bất ngờ làm Vân Khanh theo phản xạ quay đầu, đối diện trước mắt là dung nhan phóng đại của mỹ nam tử làm cho hạnh hoa phai sắc kia, khoảng cách ái muội, cơ hồ có thể nhận thấy độ ấm trong hơi thở, mặc dù sống lại làm người, Vân Khanh cũng chưa từng bị trêu đùa như vậy, tim khẽ nảy lên, sắc mặt ửng hồng, chân không khống chế được mà lui về sau ba bước, dẫm phải tà váy, trực tiếp ngã về phía sau…
Đi đến trước bàn, Vấn lão thái gia đặt bút lên tờ giấy trắng, viết xuống một phương thuốc, đợi mực khô đưa lại cho Vân Khanh, “Dựa theo phương thuốc này mà bốc thuốc, hai chén nước nấu thành một chén, sau bữa cơm thì uống, kiên trì hai tháng.”
Vui sướng nhận lấy đơn thuốc, Vân Khanh nhìn qua mấy vị thuốc trong đơn, rồi cẩn thận cất vào hà bao, “Cảm ơn sư phụ, người thật lợi hại.” Phải biết rằng, nếu Trầm gia vẫn không có con trai, cho dù kiếp này, nàng có thể xoay chuyển Tứ hoàng tử không xét nhà, nếu sau này phụ thân qua đời, Trầm gia cho dù tuyệt hậu, dựa theo quy củ của tộc, gia sản Trầm gia sẽ được nhập vào trong tộc quản lý, mà mẹ con nàng cô nhi quả phụ chỉ có thể dựa vào trong tộc tiếp tế mà sống, nếu trong tộc có tốt thì còn có thể miễn cưỡng sống qua ngày, nếu không tốt thì lúc ấy chỉ còn biết chết đói đầu đường.
“Đúng là thần y.” Lưu Thúy nhìn thấy phương thuốc cũng phụ họa khen ngợi
Nhìn hai tiểu cô nương như hoa trước mặt, Vấn lão thái gia cười tủm tỉm nói, “Đừng có nịnh bợ lão nhân gia ta, các ngươi ra ngoài lâu như vậy, còn không nhanh trở về.”
Thời gian cũng không còn sớm, Vấn lão thái gia đây là hảo tâm nhắc nhở nên trong lòng Vân Khanh hiểu rõ, thả đơn thuốc vào hà bao, Vân Khanh cắn cắn môi, suy nghĩ một chuyện khác, nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói: “Sư phụ, nếu hơn nửa năm không uống thuốc này liệu có thể sinh con nối dòng được không?”
Vấn lão thái gia rửa sạch bút, treo lên, nghe thấy vậy dừng lại một chút rồi nói: “Nếu nửa nằm ngừng uống thuốc, có lẽ sẽ có, dù sao liều thuốc cực nhỏ, người hạ dược có lẽ cũng sợ hãi dược tính quá lớn sẽ bị người phát hiện ra cho nên mới hạ vào thuốc bổ dùng quanh năm.”
Đoán được suy nghĩ của tiểu thư nhà mình, Lưu Thúy đi ra khỏi phòng, đè thấp thanh âm nói: “Tiểu thư, người muốn hỏi đứa nhỏ trong bụng Tô Mi sao?”
Đi ra khỏi sân của Vấn lão thái gia, Vân Khanh thản nhiên gật đầu, “Ừ.”. Nàng muốn hỏi chính là đứa nhỏ trong bụng Tô Mi.
“Nếu theo như lời Vấn lão thái gia, trong bụng cô ta chính là đứa nhỏ của lão gia, tiểu thư, người muốn nói cho lão gia sao?” Lưu Thúy trong giọng nói có chút lo lắng, mấy ngày nay nhìn Tô Mi dựa vào cái bụng mà cao ngạo đã thấy không thích, nếu tiểu thư mềm lòng lại đón Tô Mi trở về thì không biết trong nhà sẽ xảy ra chuyện lộn xộn gì.
Nghe vậy, Vân Khanh thản nhiên cười, nghiêng đầu nhìn Lưu Thúy: “Tiểu thư nhà em không có ngốc như vậy.” Nàng chính là cảm thấy trong bụng Tô Mi rót cuộc vẫn là mọt sinh mệnh nhỏ, nếu thật sự là con của phụ thân, đến lúc đó cũng có thể đón trở về nuôi lớn.
Nghe Vân Khanh nói vậy, Lưu Thúy nhẹ nhàng thở hắt ra, chỉ cần chữa khỏi cho lão gia, đến lúc ấy, phu nhân lại mang thai, tiểu thư có huynh đệ giúp đỡ, cũng không cần phải lo lắng di nương thông phòng có ngày leo lên đầu.
Vân Khanh vừa dứt lời, dưới tàng cây hạnh hoa bên kia có một nam nhân chậm rãi bước ra, cười lạnh xem thường, “Ngươi đương nhiên không ngu ngốc, rõ ràng ta đã phân phó qua, không cho phép bất cứ kẻ nào vào Vấn phủ, thế mà ngươi vẫn vào được.”
Mặt trời giữa trưa chiếu xuống làm làn da cảm thấy nóng rực, hạnh hoa trên đầu nở ra trắng tinh, xinh đẹp, nam nhân dựa vào cây, khuôn mặt nghiêng nghiêng, khiêu khích nhìn qua.
Một đầu tóc đen như mực buông ở bờ vai, đỉnh đầu chỉ cài một cây trâm ngọc tím lộ ra vầng trán trơn bóng, phía dưới là đôi mày nghiêng rậm, giống như chim ưng đang bay lượn phía chân trời, tự do mà tôn quý, đôi mắt hẹp dài theo lông mày, lộ ra đôi mâu quang trong suốt mà sâu sắc, trường bào màu trắng rộng thùng thình trên người hắn nổi bật phóng khoáng, cổ áo rộng mở lộ ra vạt áo tím bên trong, tử bạch giao nhau, vừa thuần khiết lại vừa tà ác, vừa thần bí lại vừa cao quý.
Giống như hoa yêu bay ra từ hạnh hoa, lại giống như tà tiên phạm giới xuống trần. Cho dù dùng tất cả những từ đẹp nhất, cũng không thể nói hết dung nhan kia. Không thể miêu tả, cũng không thể vẽ lại được.
Hắn giống như đang xem xét một món đồ chơi bình thường, cao thấp nhìn một lượt, mang theo ý cười cổ quái: “Cái khác đều bình thường, nhưng đôi mắt này thật đặc biệt.” Dứt lời liền vươn tay giống như muốn chạm vào hai mà Vân Khanh.
Nếu lấy dung mạo hắn để so sánh thì dung mạo nữ nhân khắp thế gian thật bình thường, Vân Khanh âm thầm oán hận, vội vàng lùi ra sau hai bước, tránh đi đôi tay hắn, nghiêm mặt nói: “Thế tử, xin tự trọng.”
Ngón tay bỗng chốc chạm vào khoảng không, đáy mắt hẹp dài của nam nhân hiện lên một tia sáng kỳ dị, chậm rãi thu hồi đôi tay, cười nhạo nói: “Nếu muốn tự trọng, không cần đứng trước mặt bản thế tử mà dao động, hiện tại bản thế tử xem trọng ngươi, ngươi chống cự làm gì?”
“Tiểu nữ nghĩ thế tử hiểu lầm chuyện gì đó, lần này đến phủ, mục đích của tiểu nữ là tìm Vấn lão thái gia hỏi về y dược.” Đối mặt với nam nhân này, Vân Khanh không tự chủ sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm, mặc dù hắn đang cười, hai tròng mắt cũng chưa từng để ý, nhưng lúc nào cũng có thể xem thấu nội tâm người.
“À, có đúng không? Vậy sao ngươi vừa nhìn thấy bản thế tử liền biết thân phận của ta?” Nam nhân kia giống như là thích thú trêu dùa nàng, hoặc giống như là đang truy xét nguyên nhân, đôi mắt hẹp dài lộ ra dòng ánh sáng rực rỡ, dừng lại trên người Vân Khanh.
Vân Khanh nửa cúi đầu, lúc nàng tiến vào, chợt nghe qua giọng nói này, một chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, xen lẫn âm sắc khàn khàn, vừa dụ hoặc lại vừa hờ hững, độc đáo như vậy, chỉ sợ ít người có thể quên.
Lúc đầu nàng còn nghi ngờ vì sao bên ngoài Vấn phủ lại có nhiều cô nương giả làm hiếu nữ. Nếu như vì nịnh bợ Vấn lão thái gia thì căn bản không cần bày ra thái độ như thế, nguyên nhân duy nhất chính là nam nhân trước mặt này.
Thân phận cao quý, tuyệt sắc dung nhan, quyền lợi tối cao, tất cả những điều tốt đẹp đều có trên người nam nhân, đây là lý do tại sao các cô nương chưa gả đều xuất hiện ở đây, mà người lớn trong nhà chắc cũng khuyến khích các nàng làm vậy
Nhưng mà nam nhân trước mặt, nàng thấy thật lạ mắt, gả cho Cảnh Hữu Thần, ở địa vị Hầu phủ phu nhân kia nửa năm, nàng cũng gặp qua không ít con nhà quyền quý, nhưng người này thì chưa bao giờ gặp.
Chẳng qua, kinh thành quyền quý nhiều lắm, nàng chưa từng gặp qua cũng là bình thường, mọi chuyện kiếp trước đã qua, bây giờ nàng là nhất giới thương nhân chi nữ, người trước mặt nếu được gọi là thế tử ít nhất phải là con nối dòng nhà công khanh cao quý(Công, hầu, bá, tử, nam. Trong đó công là tước đứng đầu trong năm tước phong kiến ngày xưa), giữa hai người thân phận cách xa nhau, không thể xuất hiện chuyện gì, mà nàng cũng không có ý tưởng gì khác, cũng không muốn có người hiểu nhầm. Suy nghĩ như vậy, đôi mắt Vân Khanh khẽ chớp, thản nhiên mở miệng nói: “Lúc này được đứa nô tài dẫn đường, Vân Khanh thoáng nghe có người nói to tài bắn cung của thế tử hơn người, Vấn lão thái gia về Dương Châu dưỡng lão, trong nhà không có nữ nhân đi theo nên tiểu nữ mới cả gan theo tuổi của người để đoán thân phận, may mà không sai.”
“Thật không?” Nam nhân khóe miệng cong lên, sóng mắt dao động, tựa như trong đó có chút sương khói đang lay động, che dấu chân chính cảm xúc, cười mà như không nói: “Vậy ý của cô nương là bản thế tử không có một chút hấp dẫn nào dẫn nàng đến đây?”
Một cảm giác vô lực ở trong lòng bắt đầu dao động, Vân Khanh hít một hơi thật sâu, hóa ra thế tử là muốn người khác đến đây vì hắn cũng không được mà không đến vì hắn cũng không xong, vui giận khó lường, thật sự là biết làm khó người khác. Nàng cúi đầu xuống, nghĩ cách làm thế nào để ứng phó với nam nhân vui giận thất thường này.
Bên tai có một luồng nhiệt ập đến, thanh âm nam tử đến gần trong gang tấc: “Thế nào, lần này không viện cớ nữa sao?”
Đột nhiên xuất hiện bất ngờ làm Vân Khanh theo phản xạ quay đầu, đối diện trước mắt là dung nhan phóng đại của mỹ nam tử làm cho hạnh hoa phai sắc kia, khoảng cách ái muội, cơ hồ có thể nhận thấy độ ấm trong hơi thở, mặc dù sống lại làm người, Vân Khanh cũng chưa từng bị trêu đùa như vậy, tim khẽ nảy lên, sắc mặt ửng hồng, chân không khống chế được mà lui về sau ba bước, dẫm phải tà váy, trực tiếp ngã về phía sau…
Bình luận truyện