Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
Chương 15: Trong thành phố có nhiều kẻ háo sắc
Vừa nghe đến ‘Porsche 911’, Tô Xích Cảnh lập tức cảm thấy hứng thú, hai mắt lóe lên phát ra tia sáng, vẻ mặt vốn ảm đạm đen thui không có chút ánh sáng trong chớp mắt trở nên sáng lạng, để rượu xuống, bước nhanh đi đến trước mặt Diêm Thương Tuyệt, vui mừng hòi.
“Thật sự?!”
“Lập tức biến mất, nếu không thật cũng thành giả.”
Diêm Thương Tuyệt nhíu mày, đứng dậy, con ngươi hung hăng nhìn chằm chằm vào rất nhiều rượu nổi tiếng của hắn bị Tô Xích Cảnh uống.
Xem ra không nên để rượu ở chỗ này….
Vừa dứt lời, đã không thấy bóng dáng Tô Xích Cảnh rồi.
Diêm Thương Tuyệt một mình đứng trong căn phòng làm việc rộng lớn sang trọng, con ngươi u ám phát ra những tia sáng khát máu, lan tràn khắp người bao phủ toàn bộ căn phòng.
Tưởng Niệm-------cuộc sống bi thương của cô, bắt đầu từ bây giờ.
------@@@-----
Không khí ở vùng ngoại thành đặc biệt trong lành, mỗi một tấc bùn đất đều trải qua sự thử thách của thiên nhiên, vì vậy ngay cả hương vị cũng sẽ làm cho người ta không nhịn được mà lưu luyến.
Gió nhẹ nhàng thổi qua cành Dương Liễu, tựa như người con gái xinh đẹp đang lay động theo chiều gió, gió thổi qua toàn bộ vùng nông thôn, khiến nó tựa như tách khỏi chốn thành thị ồn ào lại tăng thêm một phần yên tỉnh cùng tốt lành của vùng thôn quê, khắp nơi đều là màu xanh biếc, làm người ta càng thêm gần gũi với thiên nhiên, bởi vì sự ôm ấp của thiên nhiên luôn luôn dịu dàng êm ái.
“Chú An! Con muốn vào thành phố một chuyến!” trên dường lớn bên trong một nhà máy, từ cửa sổ tầng 2 truyền đến một thanh âm vô cùng trong trẻo như tiếng chuông bạc.
Đứng ở cửa sổ phòng ngủ của mình nhìn xuống dưới thấy An Chí Viễn đang tháo gỡ vật liệu gỗ, Tưởng Niệm hô to.
“Vào thành phố? Vào thành phố làm gì?”
Nghe thấy giọng nói của cô, An Chí Viễn đứng lên lấy cái khăn lông vắc trên cổ lau mồ hôi trên mặt, ngước đầu nhìn vẻ mặt tươi cười của người con gái trên tầng hai.
Người đàn ông gần 50 tuổi nhìn qua có hơi mập, cái bụng bia rõ là cực kì to, trên người mặc một chiếc áo trắng chữ T, phía dưới mặc một cái quần ngắn ngang đầu gối lại phối hợp với đôi dép lê mang trong nhà, tràn dầy khí chất dân dã.
Trong nháy mắt Tưởng Niệm đã đi xuống dưới lầu, cô mặc trên người chiếc váy lụa Hàn Quốc màu xanh nhạt trông thoải mái nhẹ nhàng, phối hợp với chiếc thắt lưng rộng màu trắng, mái tóc đen nhánh mềm mại tùy ý buột thành búi, gương mặt trắng nõn có thoa chút phấn trắng điểm, nở nụ cười nhẹ, khiến người ta có cảm giác tươi mát.
“Chú An! Có công ty đồng ý cho con đến chỗ anh ta thực tập, con muốn đi xem thử!”
“Không được!”
Nghe cô nói muốn đi ra ngoài làm việc, vẻ mặt An Chí Viễn vốn hiền lành lâp tức trở thành bộ dạng ‘bất nộ tự uy’ (không giận mà uy).
Có trời biết! Dáng vẻ Tưởng Niệm nhà ông có bao nhiêu là dụ sói về nhà, đàn ông trong thành phố đều là đám lang sói đói khát, nhìn thấy con gái xinh đẹp liền muốn xông về phía trước, không giống với những con người phúc hậu giản dị nơi nông thôn thế này à!
Tưởng Niệm chính là bảo bối của ông nha, nếu như bị người khác dụ dỗ, đến lúc đó con của ông phải làm thế nào?! Nghĩ xem hậu quả có nhiều nghiêm trọng a!
“Chú An?!”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chú An, Tưởng Niệm có hơi khó hiểu, cô được một công ty lớn đăc cách (phá lệ) tuyển dụng, việc này không đáng để ăn mừng sao? Nhưng vì sao vẻ mặt chú An lại khó coi như vậy!
Ông làm sao vậy? làm sao lại phản đối cô thế?
“Chú An, chú sao vậy? Sắc mặt thật không tốt nha!” Mở to hai mắt, chớp chớp dùng ánh mát vô tội nhìn An Chí Viễn.
“Dù sao thì chú cũng không đồng ý việc con ra ngoài đi làm!” An Chí Viễn lấy cái khăn trên cổ xuống phủi sạch bụi bậm trên người, có chút tính trẻ con mà nói.
“Vì sao? Người ta không dễ dàng gì phá lệ tuyển dụng con, vì sao không thể đi được?”
Bởi vì cô học chuyên ngành kế toán, bây giờ trường học cho nghỉ, đúng lúc cô có thể tìm cơ hội rèn luyện bản thân một chút, sẳn tiện cũng có thể coi là học tập a!
Trường học của cô có rất nhiều người muốn tiến vào công ty đó, không chỉ có đãi ngộ tốt còn có thể học được này nọ, tại sao người khác phải tìm người có quan hệ cũng không vào được, còn mình được phá lệ tuyển dụng, ngược lại chú An sao lại không vui vậy?
Cắn môi, Tưởng Niệm cúi đầu có chút uất ức liếc nhìn vẻ mặt không mấy cao hứng của An Chí Viễn.
“Bởi vì trong thành phố có nhiều kẻ xấu háo sắc! chú lo lắng!”
Nhìn vẻ mặt oan ức của Tưởng Niệm, ông có chút đau lòng, phải biết rằng là đây cũng là tiểu cục cưng của ông a! huống chi lúc con trai bảo bối đi, dặn đi dặn lại muốn ông trông chừng thật tốt đứa con dâu tương lai này, ông cũng không thể để cho người khác kiếm được lợi.
Hả?! đây là có ý gì? Miệng há to có thể nhét vừa cả quả trứng cút, đôi mắt sáng cũng dần dần trở nên to hơn.
“Chú An! Có phải chú suy nghĩ nhiều quá rồi không!”
Do dự một hồi, Tưởng Niệm mới ngước mặt nhìn gương mặt tức giận của An Chí Viễn, bây giờ trong mắt trong tim cô tất cả đều con trai yêu quý của ông, người khác cô thật không để vào mắt á!
Nghĩ đến An Nguyệt Lê, trên mặt Tưởng Niệm nở nụ cười hạnh phúc, hắn mới đi có một ngày thôi, cô lại thấy giống như một thế kỉ, thật sự rất nhớ hắn, mặc dù thỉnh thoảng hắn có gọi điện thoại hỏi cô ăn cơm chưa? Khi nào trời lạnh phải mặc thêm nhiều áo! Đêm khuya phải nghĩ ngơi sớm một chút! Nhưng cảm giác không giống như khi hắn ở bên cạnh cô, cô thật nhớ hắn rồi.
Nghĩ đến kiếp này có một người đàn ông thương cô yêu cô như vậy, bỏ hết tất cả mọi thứ để cho cô hạnh phúc, làm sao cô có thể cảm động làm sao có thể ngoan ngoãn bị người khác dụ dỗ chứ.
“Thật sự?!”
“Lập tức biến mất, nếu không thật cũng thành giả.”
Diêm Thương Tuyệt nhíu mày, đứng dậy, con ngươi hung hăng nhìn chằm chằm vào rất nhiều rượu nổi tiếng của hắn bị Tô Xích Cảnh uống.
Xem ra không nên để rượu ở chỗ này….
Vừa dứt lời, đã không thấy bóng dáng Tô Xích Cảnh rồi.
Diêm Thương Tuyệt một mình đứng trong căn phòng làm việc rộng lớn sang trọng, con ngươi u ám phát ra những tia sáng khát máu, lan tràn khắp người bao phủ toàn bộ căn phòng.
Tưởng Niệm-------cuộc sống bi thương của cô, bắt đầu từ bây giờ.
------@@@-----
Không khí ở vùng ngoại thành đặc biệt trong lành, mỗi một tấc bùn đất đều trải qua sự thử thách của thiên nhiên, vì vậy ngay cả hương vị cũng sẽ làm cho người ta không nhịn được mà lưu luyến.
Gió nhẹ nhàng thổi qua cành Dương Liễu, tựa như người con gái xinh đẹp đang lay động theo chiều gió, gió thổi qua toàn bộ vùng nông thôn, khiến nó tựa như tách khỏi chốn thành thị ồn ào lại tăng thêm một phần yên tỉnh cùng tốt lành của vùng thôn quê, khắp nơi đều là màu xanh biếc, làm người ta càng thêm gần gũi với thiên nhiên, bởi vì sự ôm ấp của thiên nhiên luôn luôn dịu dàng êm ái.
“Chú An! Con muốn vào thành phố một chuyến!” trên dường lớn bên trong một nhà máy, từ cửa sổ tầng 2 truyền đến một thanh âm vô cùng trong trẻo như tiếng chuông bạc.
Đứng ở cửa sổ phòng ngủ của mình nhìn xuống dưới thấy An Chí Viễn đang tháo gỡ vật liệu gỗ, Tưởng Niệm hô to.
“Vào thành phố? Vào thành phố làm gì?”
Nghe thấy giọng nói của cô, An Chí Viễn đứng lên lấy cái khăn lông vắc trên cổ lau mồ hôi trên mặt, ngước đầu nhìn vẻ mặt tươi cười của người con gái trên tầng hai.
Người đàn ông gần 50 tuổi nhìn qua có hơi mập, cái bụng bia rõ là cực kì to, trên người mặc một chiếc áo trắng chữ T, phía dưới mặc một cái quần ngắn ngang đầu gối lại phối hợp với đôi dép lê mang trong nhà, tràn dầy khí chất dân dã.
Trong nháy mắt Tưởng Niệm đã đi xuống dưới lầu, cô mặc trên người chiếc váy lụa Hàn Quốc màu xanh nhạt trông thoải mái nhẹ nhàng, phối hợp với chiếc thắt lưng rộng màu trắng, mái tóc đen nhánh mềm mại tùy ý buột thành búi, gương mặt trắng nõn có thoa chút phấn trắng điểm, nở nụ cười nhẹ, khiến người ta có cảm giác tươi mát.
“Chú An! Có công ty đồng ý cho con đến chỗ anh ta thực tập, con muốn đi xem thử!”
“Không được!”
Nghe cô nói muốn đi ra ngoài làm việc, vẻ mặt An Chí Viễn vốn hiền lành lâp tức trở thành bộ dạng ‘bất nộ tự uy’ (không giận mà uy).
Có trời biết! Dáng vẻ Tưởng Niệm nhà ông có bao nhiêu là dụ sói về nhà, đàn ông trong thành phố đều là đám lang sói đói khát, nhìn thấy con gái xinh đẹp liền muốn xông về phía trước, không giống với những con người phúc hậu giản dị nơi nông thôn thế này à!
Tưởng Niệm chính là bảo bối của ông nha, nếu như bị người khác dụ dỗ, đến lúc đó con của ông phải làm thế nào?! Nghĩ xem hậu quả có nhiều nghiêm trọng a!
“Chú An?!”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chú An, Tưởng Niệm có hơi khó hiểu, cô được một công ty lớn đăc cách (phá lệ) tuyển dụng, việc này không đáng để ăn mừng sao? Nhưng vì sao vẻ mặt chú An lại khó coi như vậy!
Ông làm sao vậy? làm sao lại phản đối cô thế?
“Chú An, chú sao vậy? Sắc mặt thật không tốt nha!” Mở to hai mắt, chớp chớp dùng ánh mát vô tội nhìn An Chí Viễn.
“Dù sao thì chú cũng không đồng ý việc con ra ngoài đi làm!” An Chí Viễn lấy cái khăn trên cổ xuống phủi sạch bụi bậm trên người, có chút tính trẻ con mà nói.
“Vì sao? Người ta không dễ dàng gì phá lệ tuyển dụng con, vì sao không thể đi được?”
Bởi vì cô học chuyên ngành kế toán, bây giờ trường học cho nghỉ, đúng lúc cô có thể tìm cơ hội rèn luyện bản thân một chút, sẳn tiện cũng có thể coi là học tập a!
Trường học của cô có rất nhiều người muốn tiến vào công ty đó, không chỉ có đãi ngộ tốt còn có thể học được này nọ, tại sao người khác phải tìm người có quan hệ cũng không vào được, còn mình được phá lệ tuyển dụng, ngược lại chú An sao lại không vui vậy?
Cắn môi, Tưởng Niệm cúi đầu có chút uất ức liếc nhìn vẻ mặt không mấy cao hứng của An Chí Viễn.
“Bởi vì trong thành phố có nhiều kẻ xấu háo sắc! chú lo lắng!”
Nhìn vẻ mặt oan ức của Tưởng Niệm, ông có chút đau lòng, phải biết rằng là đây cũng là tiểu cục cưng của ông a! huống chi lúc con trai bảo bối đi, dặn đi dặn lại muốn ông trông chừng thật tốt đứa con dâu tương lai này, ông cũng không thể để cho người khác kiếm được lợi.
Hả?! đây là có ý gì? Miệng há to có thể nhét vừa cả quả trứng cút, đôi mắt sáng cũng dần dần trở nên to hơn.
“Chú An! Có phải chú suy nghĩ nhiều quá rồi không!”
Do dự một hồi, Tưởng Niệm mới ngước mặt nhìn gương mặt tức giận của An Chí Viễn, bây giờ trong mắt trong tim cô tất cả đều con trai yêu quý của ông, người khác cô thật không để vào mắt á!
Nghĩ đến An Nguyệt Lê, trên mặt Tưởng Niệm nở nụ cười hạnh phúc, hắn mới đi có một ngày thôi, cô lại thấy giống như một thế kỉ, thật sự rất nhớ hắn, mặc dù thỉnh thoảng hắn có gọi điện thoại hỏi cô ăn cơm chưa? Khi nào trời lạnh phải mặc thêm nhiều áo! Đêm khuya phải nghĩ ngơi sớm một chút! Nhưng cảm giác không giống như khi hắn ở bên cạnh cô, cô thật nhớ hắn rồi.
Nghĩ đến kiếp này có một người đàn ông thương cô yêu cô như vậy, bỏ hết tất cả mọi thứ để cho cô hạnh phúc, làm sao cô có thể cảm động làm sao có thể ngoan ngoãn bị người khác dụ dỗ chứ.
Bình luận truyện