Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 6: Hồi ức



Diêm Thương Tuyệt ngồi trong phòng làm việc của mình, dáng vẻ có chút lười biếng dựa vào chiếc sofa ghế da cao cấp nhập khẩu từ Ý, đôi mắt đen lộ ra nho nhỏ tà ác, cánh môi lạnh nhạt mím chặt, trong tay cầm chiếc chìa khóa màu trắng trông đã rất cũ, nhớ lại một ngày kia vào mười năm trước………………….

“Cút! Tất cả cút hết ra ngoài cho tôi! Mẹ nó (tiếng chữi) ?” Từng tiếng chữi rũa từ trong căn phòng nhỏ truyền đến, sau đó là âm thanh ‘đoảng đoảng’ truyền ra, người con trai trong nhà xem ra chỉ chừng 17, 18 tuổi, nhưng bóng dáng kiêu ngạo khiến hắn nhìn qua có phần sớm chính chắn, hai mắt đỏ tươi, hung hăng đấm vào những đồ vật nhỏ trong phòng.

“Mẹ, con sợ.” Nhìn nhừng món đồ trong phòng toàn bộ đều bị anh đánh nát, một cô bé gái ở một bên ôm lấy người phụ nữ trẻ chừng 28 tuổi, trong mắt tràn đầy hơi nước.

“Đừng sợ, Tưởng Niệm ngoan, tâm trạng của anh không tốt, đề cho anh phát tiết (trút giận) một chút, có được hay không?” Người phụ nữ ngồi xổm xuống, yêu thương mà nhẹ xoa đỉnh đầu của cô bé.

“Nhưng anh còn đập như vậy, trong nhà chúng ta cái gì cũng không còn.” Tưởng Niệm 8 tuồi bĩu môi nhỏ giọng bát mãn nói, lần đầu tiên nhìn thấy anh cô đã không thích anh rồi, bởi vì anh lúc nào cũng quăng quăng ném ném, không nói chuyện với bất kì ai, cũng không đặt ai vào trong mắt, từ hôm qua đến giờ cũng không cùng người khác nói một câu, cũng không ăn một miếng cơm, lại còn mang đồ đạt trong nhà cô toàn bộ đập tan nát, dù sao cô cũng không thích anh.

Nghe cuộc nói chuyện của hai mẹ con, Diêm Thương Tuyệt ở bên cạnh dừng lại động tác, nâng lên đối mắt có chút đỏ thẳm, quan sát cô gái nhỏ cực kì gầy này, có lẻ vì thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, vốn dĩ là 8 tuồi nhưng nhìn qua dáng vẻ chỉ như 5, 6 tuổi, tóc buột đuôi ngựa, mặc bộ quần áo lớn hơn nhiều so với thân hình của cô, còn là bộ quần áo rách rưới có nhiều vết vá, chân đi không, nhưng một bé gái kì lạ như vậy lại có đôi mắt sâu trong suốt, nhìn qua thật sự, có một loại khí chất thanh nhã không tầm thường, khiến người ta không dám xem thường.

Nở nụ cười có ý vị sâu xa, Diêm Thương Tuyệt chậm rãi bước đi đến bên cạnh cô, cúi đầu nhưng sự cao ngạo vẫn như cũ không ai bì nổi, cẩn thận đánh giá hai mẹ con này.

“Không ngờ có già có trẻ coi như cũng không tệ, tôi đã nói rồi, lão gia cho tôi đến cái nơi tồi tàn này trải nghiệm cuộc sống, là vì sao? Chậc chậc---- bây giờ tôi mới hiểu được ông ta say mê chú ý, không chỉ có rượu ở đây!” Nói xong hắn đưa tay phải nâng cằm của Tưởng Niệm lên, vừa cười vừa nói: “Nói cho tôi biết, em tên gì?”

“Tưởng Niệm-------“ tay vuốt ve cằm của con gái, người phụ nữ vẻ mặt đề phòng ôm con gái, sợ bị người khác cướp mất, đây là mạng sống của cô! Cô nhường nhịn như vậy là muốn tốt cho cuộc diện, cũng là vì để giữ lại giọt máu này, bất cứ ai cũng không được làm tổn thương đến con của cô.

Thấy vậy, Diêm Thương Tuyệt cũng không vì bản thân mất mặt mà tức giận, chỉ là lúc rời khỏi phòng thì nói một câu: “Tôi đói bụng.”

“Mẹ, vì sao anh ở lại nhà của chúng ta, điều kiện nhà chúng ta không tốt?” Bên cạnh ngôi nhà có một nhà kho được lợp tranh (rơm rạ), bọn Tưởng Niệm hay ở trong này nấu cơm.

“Bởi vì cha của anh quá yêu thương anh, nhưng có lúc anh rất không nghe lời, cho nên, cha của anh mới để anh đến nơi thôn quê trải nghiệm cuộc sống, như vậy sau này anh sẽ hiểu được tình yêu và tin tưởng vào tình yêu, biết không?” Người phụ nữ đang rửa rau cải trả lời.

Tưởng Niệm ở bên cạnh có cái hiểu cái không gật đầu một cái, thấy dáng vẻ con gái thông minh lại hiểu chuyện, cô cảm thấy vô cùng sung sướng, cô biết năm đó cô đã không chọn sai, giữ lại đứa bé là việc cô cả đời này chỉ làm qua một lần.

Mặc dù từ lúc dẫn con gái thoái khỏi cái ‘lồng vàng’ đó, cuộc sống mỗi ngày trải qua mặc không ấm, ăn không no, nhưng cô biết cuộc sống như thế này, là vui vẻ, là hạnh phúc, có con gái, sinh mệnh không trọn vẹn của cô lại lần nữa thật trọn vẹn.

Cô cũng biết con gái từ lúc hiểu chuyện không nhắc đến ‘ba ba’ , là vì sợ cô sẽ đau long. Cho dù bụng có đói cô bé cũng không nói, bởi vì cô bé biết trong nhà không có thức ăn dư thừa, lúc bị lạnh cô bé cũng không nói, bởi cô bé biết trong nhà không có quần áo nào có thể chống lạnh, có một đứa con gái hiểu chuyện như vậy cô thật sự mãn nguyện, có lẻ cũng vì con gái hiểu chuyện nên gia đình có điều kiện vô cùng tốt kia mới để cô bé giúp con trai của bọ họ! thật đáng thương cho bậc cha mẹ trên đời này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện