Cam Xanh Nhỏ

Chương 3



Đào Dụ Ninh cảm thấy tương lai của bạn học Dư Hiện này nhất định là mênh mông sáng lạn lắm, dù sao cũng là một thiên tài suy luận.

Thí dụ như, cậu nói cậu không thích con gái, Dư Hiện có thể hợp lý rút ra kết luận là cậu thích con trai.

Thí dụ như, cậu nói liên quan gì đến cậu, Dư Hiện lại tiếp tục hợp lý rút ra kết luận cậu không chỉ thích con trai, mà còn có thêm một kết luận là cậu thích đàn ông.

Dư Hiện nói: "Để tôi đoán xem người cậu thích là ai."

Đào Dụ Ninh lườm hắn: "Ultraman."

Dư Hiện cười cười: "A, thì ra biệt danh của tôi ở chỗ cậu là Ultraman."

"Thối tha không biết xấu hổ."

Dư Hiện thích trêu ghẹo Đào Dụ Ninh, cảm thấy cậu thật thú vị.

Đào Dụ Ninh không chỉ có mỗi tính cách thú vị, mà vẻ ngoài còn dễ nhìn, cả ngày trong tâm trí cứ lởn vởn 7788 chuyện luôn làm cho người ta bất ngờ.

Thí dụ như, ai có thể ngờ đến một nam sinh chỉ mới mười sáu tuổi đã come out với cha mẹ, còn lôi kéo mẹ tuyển bạn trai cho mình.

Người nhà Đào Dụ Ninh rất văn minh, cha mẹ đều từ nước ngoài về, ở phương diện này không chỉ có thông suốt mà còn rất cởi mở, sẽ không vì chút chuyện về khuynh hướng tình dục của con trai mà bận lòng, có thể khiến cho họ bận lòng thì chỉ có mỗi thành tích học tập của Đào Dụ Ninh.

Mẹ Đào nói: "Con quen bạn trai mẹ không phản đối, mặc dù bây giờ có nhiều chuyện con chưa hiểu, nhưng mẹ sẽ để con tự do yêu đương, nhưng mà, người con tìm phải ra dáng đàn ông một chút, ít nhất là không thể kém hơn Dư Hiện."

Đào Dụ Ninh đem toàn bộ lời nói truyền lại cho Dư Hiện, ý là đang có chút cười chê Dư Hiện, cậu nói: "Nhìn xem, đối với mẹ tôi cậu là chỉ là miếng lót bên đường."

"Cậu về cảm ơn dì giúp tôi một tiếng, cảm ơn dì ấy đã nhìn nhận tôi." Lúc Dư Hiện nói ra câu này, là đang ngồi ở tiệm KFC nhìn chăm chăm Đào Dụ Ninh.

"Nhìn nhận á? Cậu bị đần hả?"

"Cậu mới đần." Dư Hiện cười, đưa tay nhéo mặt Đào Dụ Ninh một cái, sau đó đứng lên mua cho người nọ một ly kem socola.

Đào Dụ Ninh chưa hiểu ý của mẹ mình, nhưng Dư Hiện thì đã hiểu.

Phải biết rằng, cả trường học, về phẩm chất toàn diện thì hầu như không có nam sinh nào qua mặt được Dư Hiện, các phẩm chất toàn diện bao gồm: Thành tích, diện mạo, nhân phẩm và trình độ nhây.

Đương nhiên, quan trọng nhất còn có một điểm: Chỉ mỗi Đào Dụ Ninh là được ở gần Dư Hiện.

Lúc này đã đến kỳ nghỉ đông của khối lớp mười, một học kỳ đã trôi qua, nhưng ngoài Dư Hiện ra thì Đào Dụ Ninh không kết bạn thêm bất kỳ ai nữa, cậu giải thích là: "Lười, tôi đây tốt tính kiêu hãnh thế này, sao phải chủ động đi kết bạn chớ?"

Dư Hiện liền hỏi cậu: "Vậy sao cậu lại kết bạn với tôi?"

Đào Dụ Ninh trái lại thành thật: "Không giống cậu."

"Không giống thế nào?"

"Tôi quen biết cậu từ một hoàn cảnh xấu xí, từ đó cậu liền quấn lấy tôi, vứt cũng không vứt được."

Dư Hiện cười, lúc cười lên đôi mắt nhìn Đào Dụ Ninh như muốn lấp lánh.

Tết âm lịch, cả nhà Dư Hiện chỉ có hắn và ông cụ.

Sáng sớm hôm giao thừa Đào Dụ Ninh gọi điện qua chúc tết ông Dư, ông Dư nói: "Ai ôi, mười hai giờ con hẳn gọi chứ."

Đào Dụ Ninh nói: "Con sợ tiếng chuông năm mới lớn quá ông không nghe được lời chúc của con, con sợ pháo hoa đêm 30 quá ồn ông không nghe được lời chúc của con..."

Cậu nói ra một tràng dài, nói xong thì nghe một trận cười to.

Đào Dụ Ninh: "Dư Hiện! Cậu cười cái gì?"

Dự Hiện không cười nữa, hỏi cậu đang làm gì.

Đào Dụ Ninh nói: "Nhàm chán chứ gì, cha mẹ tôi vì chuyện xem hay không xem chương trình mừng xuân tối nay mà ồn ào một trận, bây giờ đang qua tới trận chiến cuối cùng bằng cách đánh bài xì dách rồi, thở mạnh tôi còn không dám thở, sợ bọn họ nói tôi ảnh hưởng đến phong thuỷ trong nhà, làm kết quả của bọn họ hoà nhau."

"Thở mạnh còn không dám thở, vậy còn dám gọi điện thoại?"

"Dư Hiện, cậu đánh rắm nhiều quá rồi đó." Đào Dụ Ninh nghĩ nghĩ, hỏi: "Cậu với ông Dư đang làm gì?"

Lúc này, Đào Dụ Ninh nghe thấy tiếng cha cậu hò reo còn tiếng của mẹ thì cực kỳ ai oán.

"Hai ông cháu vừa mới cơm nước xong, tính ra ngoài đi dạo."

Đào Dụ Ninh suy nghĩ một chút, hỏi: "Vậy tối nay chỉ có hai người ở nhà đón năm mới thôi sao?"

"Ừ hử." Cha mẹ Dư Hiện đều đang ở nước ngoài, trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ.

Đào Dụ Ninh cảm thấy chỉ có hai ông cháu thôi thì quá cô đơn, tối đến nhà nhà ngoài kia đoàn tụ sum vầy thì bọn họ lại chỉ có một già một trẻ, mắt lớn trừng mắt nhỏ, hiu quạnh.

Vì thế cậu nói: "Hai người đợi một chút, đừng cúp máy!"

Cậu chạy đến một gian phòng khác, ló đầu ra, hỏi lãnh đạo trong nhà: "Mẹ, con muốn xin một chuyện, năm mới chỉ có hai người Dư Hiện với ông Dư ở nhà thôi, chúng ta có thể cho họ đến nhà của mình không?"

"Ai ôi, cha mẹ Dư Hiện không trở về à?"

"Về làm sao được, ở nước ngoài làm gì có lịch nghỉ tết ta." Đào Dụ Ninh cảm thấy mẹ mình rất có thể đã bị mất lý trí vì thua bài bạc rồi.

"Ai ôi, quên mất." Mẹ Đào Dụ Ninh vỗ đùi, "Con hỏi bọn họ một chút xem có chịu đến đây không, nếu bọn họ chịu thì con phải đi tiếp đón đó, thêm người đón năm mới càng thêm vui."

Đào Dụ Ninh vui vẻ, như thiếu niên tiền phong nghỉ nghiêm cung kính chào: "Cảm ơn lãnh đạo đã phê duyệt!"

Giây sau, cậu đã vội vã trở lại bên điện thoại, nói với Dư Hiện: "Này cậu em soái ca, lãnh đạo của tôi mời cậu và soái lão của cậu đến nhà tôi đón năm mới, cậu không thể từ chối tôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện