Cẩm Y Đương Quốc
Chương 369
Thuế nặng của hải mậu nước ngoài, bởi vì liên quan tới Oa quốc, muốn giải thích cũng khó mà giải thích được.
Nói không rõ ràng là thành thông Oa, nếu như nói hàm hồ thì thành là đánh thuế nặng đối với hải thương, trái phải đều sai, tất nhiên là phải bỏ nặng chọn nhẹ.
Tăng ngạch kim hoa ngân nội các lục bộ hoàn toàn phản đối, các giám của nội đình đều tỏ thái độ ám muội, không có quy định chính xác, đây là việc công của triều đình, đã không có cách giải thích rõ ràng, vậy thì sẽ không có thủ tục tương ứng, hộ bộ và ti lễ giám tất nhiên sẽ không ký.
Đã không có thủ tục của quan phương, vậy thì tất nhiên là không hợp quy củ, không có người giám quản, vậy thì có thể là thông đồng chiếm đoạt làm của riêng.
"Các vị đại nhân, thuế nặng của mấy loại hàng hóa này đều là thương hộ chủ động giao nộp, cách giải thích này có thể được chấp nhận không?"
Vương Thông không do dự nữa, lại mỉm cười hỏi lại.
Động tác của mọi người ở trong phòng đã dừng lại hết, đồng loạt nhìn Vương Thông, trong lòng mọi người đều có chút kỳ quái, tới nước này rồi, hắn sao còn có thể cười được nhỉ.
Quách Bình Quảng nhìn Vương Thông, cũng bật cười, lúc mở miệng thì ngữ khí có chút lạnh lùng, nói: "Vương thiên hộ, sưu cao thuế nặng, vơ vét tiền của dân, kinh sư nói vậy về ngươi quả thật là không sai, mấy loại hàng hóa này đều vận chuyển từ tây tới đông, lại có thể có mấy thành lợi nhuận, phía Thiên Tân thoáng cái thu tiền thuế gấp mấy lần giá trị hàng hóa, còn có để cho bách tính sống nữa không, hành động tàn bạo này của ngươi phải bị nghiêm trừng...
Vương Thông đứng đó xua xua tay, lại mở miệng nói: "Kim hoa ngân đưa vào trong cung, vốn là chuyện hiểu trong lòng mà không tiện nói ra, Trầm công công là người của Ngự mã giám, ngài chắc biết là thế nào chứ hả?"
Trầm Tôn ngồi ở bên cạnh cười lắc một tiếng, lắc đầu rồi hắng giọng: "Ta là chưởng ti của võ tướng hữu vệ, chuyện của Ngự mã giám cũng không biết gì cả, Vương thiên hộ và chưởng ti thu nhận rốt cuộc là có thông đồng với nhau hay không, có lén lút chiếm đoạt của công hay không, e rằng phải mời hữu ti tới tìm kiếm tra hỏi một phen."
Vương Thông lắc đầu, cẩm y vệ thiên hộ Cát Lực ở đối diện vốn cho rằng Vương Thông ít nhất cũng phải biến sắc, thậm chí là sợ hãi cầu xin, không ngờ Vương Thông lại vẫn ung dung như vậy.
Cát Lực tại kinh sư đã làm không ít án, án chiếu theo kinh nghiệm của gã, hai tội vừa rồi mới nói ra đã đủ để mất chức vào tù rồi, thậm chí là tội chém đầu diệt tộc, Vương Thông sao vẫn có bộ dạng thờ ơ như vậy. Điều này khiến gã cực kỳ phẫn nộ, đứng đó vỗ mạnh bàn, đứng bật dậy, quát: "Vương Thông, tội chứng như sơn, ngươi chớ có cho rằng ở trong quan thự thì muốn làm gì thì làm, muốn mọi người nể mặt mấy phần thì thật thà giơ tay..."
"Cát Lực, ngươi quên vụ phải ăn đòn rồi ư? Ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện à, thật thà ngồi xuống đi!"
Cát thiên hộ còn chưa kịp tỏ uy phong xong thì Vương Thông đã quát lên, Cát thiên hộ sợ đến nỗi cả người run bần bật, vô thức ngồi xuống, vừa chạm mông vào ghế thì phát hiện không đúng, xấu hổ và tức giận đan xen thành ra lại đứng bật dậy, tay gã vừa đặt lên đao.
Bên ngoài tiếng bước chân dồn dập vang lên, mấy người đã xông vào trong phòng, các binh tốt tay cầm binh khí, nhìn chằm chằm vào Cát thiên hộ.
"Vương Thông, ngươi chớ cho rằng tự nuôi binh mã thì có thể muốn làm gì thì làm, hai doanh binh của tham tướng phân thủ Thiên Tân Tôn đại nhân đang ở gần đây. Đấy là còn chưa nói tới mười mấy vạn đại binh Kế trấn của Thích tổng binh sắp tới, ngươi đã biết mình phạm pháp thì thật thà nói ra, cầu khai ân tha thứ, ngoan cố như vậy muốn cả nhà bị liên lụy ư?"
Thấy binh tốt của cẩm y vệ xông vào, bốn vị đó đồng loạt run rẩy, nhưng binh bộ chức phương ti lang trung Quách Bình Quảng cũng có mấy phần đảm sắc, đứng bật dậy quát.
"Ra ngoài, ra ngoài, bản quan muốn xử bốn người bọn họ, mỗi người một đao là xong, các ngươi vào làm gì, ra ngoài gác đi!"
Vương Thông có chút bực mình xua xua tay đuổi sĩ tốt đi, sĩ tốt cúi người thi lễ rồi lui xuống, đám người ở trong phòng thở phào nhẹ nhõm, Vương Thông đứng dậy, nhíu mày nói: "Mấy vị đại nhân không phải là cho rằng hai chuyện này là đại tội, coi thành đại án phải điều tra rõ chứ hả?"
Người ở trong phòng hơi bình tĩnh lại đều có chút kỳ quái, hai tội lớn như thế này, Vương Thông thủy chung không có ý biện giải, cũng không có vẻ giả vờ trấn tĩnh.
Nghe thấy Vương Thông hỏi vậy, bốn người đồng loạt cười lạnh gật đầu, Vương Thông thở dài một hơi, tiến lên trước mất bước, lướt nhìn bốn người hai lượt, mở miệng nói: "Vậy mới Quách đại nhân trước tiên sang phòng bên cạnh, nói chuyện riêng với Vương mỗ một chút."
Bốn người nhìn nhau, đều mang theo nghi vấn, nhưng trên mặt đều lộ ra tiếu ý. Địa phương của Vương Thông kiếm được nhiều tiền như vậy, đã muốn nói chuyện riêng, chẳng lẽ là muốn hối lộ, vụ án phải làm thành như thế nào thì chưa biết, nhưng trước tiên cứ thu lấy một mớ là điều hiển nhiên.
Vẻ mặt của Quách Bình Quảng nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, đứng đó chỉnh lại bào phục rồi cười lạnh, nói: "Bản quan hạo nhiên chính khí, chẳng lẽ sợ ngươi à, xem xem Vương thiên hộ còn muốn giở trò gì nào."
Vốn cho rằng sau khi Vương Thông bước vào phòng bên cạnh sẽ quay người quỳ xuống, khóc lóc cầu xin, tràng diện như vậy Quách Bình Quảng cũng thấy không ít.
Còn chưa vào trong, Quách Bình Quảng đã suy nghĩ đối phương sẽ đút bao nhiêu tiền, mình nên tăng giá như thế nào, không ngờ sau khi vào cửa, binh tốt hộ vệ ở bên ngoài liền đóng cửa lại, Vương Thông thì bước ra sau thư án ở trong phòng rồi ngồi xuống.
Căn phòng này rất rộng, nhưnng chỉ có một cái bàn và một cái ghế, trên thư án đặt một cái hòm gỗ, sau khi Vương Thông tiến vào liền đại mã kim đao ngồi xuống, mở khóa hòm gỗ ra.
Tình cảnh ở trước mắt nhìn thế nào cũng không giống như chuẩn bị khóc lóc cầu xin, mình thì đứng, Vương Thông thì ngồi, giống như là Vương Thông đang thẩm án tiếp kiến vậy.
Quách Bình Quảng chỉ thấy gân xanh ở thái dương giật giật, chuyện đã tới nước này, Vương Thông ngươi đối với chất vấn đã không thể biện bác, không ngờ còn ngông cuồng như vậy, thế thì cứ đợi xem, ngày sau ta sẽ khiến ngươi biết tay.
Binh bộ chức phương ti lang trung Quách Bình Quảng hừ lạnh một tiếng, muốn phất áo bỏ đi, phía Vương Thông đã tìm được thứ muốn tìm, từ trong hòm gỗ lấy ra một tập văn quyển, mở miệng cười nói: "Quách đại nhân xin dừng bước!"
"Bản quan không có gì để nói với ngươi cả. Vương Thông, những gì tra ra ngày hôm nay mới là những chuyện về tiền tài, còn chuyên ngươi tự nuôi binh mã còn chưa sờ tới đâu. Tới lúc đó sẽ định ngươi đại tội mưu phản..."
Vương Thông tỉnh bơ không thèm để ý, chỉ mở văn quyển đó ra, Quách Bình Quảng quay người bỏ di, ra tới cửa tay vừa đặt lên tay nắm cửa thì nghe thấy Vương Thông ở đằng sau cao giọng đọc: "Quách Bình Quảng, dưới tay ngàivốn có một tên sai vặt gọi là Hàn Nhị, nghe nói trông rất tuấn tú, nếu mặc quần áo của nữ hài thì thậm chí không phân được là trai hay gái."
Nói tới cái tên này, cả người Quách Bình Quảng run lên, lập tức dừng bước quay người lại, mặt đầy vẻ kinh hãi, Vương Thông không thèm để ý tới gã, lại đọc tiếp: "Một năm rưỡi trước thì đột tử ở trong gia trạch của ngài, nghe nói là Quách đại nhân thương tâm lắm!"
Tuy chỉ nói bâng quơ, có điều sĩ tử ở kinh sư thích nam phong trước giờ cũng không phải là bí mật gì, thậm chí còn coi là chuyện phong nhã, Quách Bình Quảng cố gắng che giấu vẻ kinh hãi trên mặt, giả vờ trấn định hỏi lại: "Thế thì có liên quan gì tới Vương đại nhân?"
Xưng hô bất tri bất giác đã đổi lại thành "đại nhân". Vương Thông tiếp tục nói: "Không liên quan gì tới bản quan cả, có điều ngỗ tác nghiệm thi nhận của ngài năm trăm lạng, tỷ tỷ quả phụ của Hàn Nhị đó nhận năm trăm lạng, che giấu chuyện Hàn Nhi ăn hổ lang dược, bị ngươi dày vò đến chết, chuyện này nếu để binh bộ trên dưới đều biết, Quách đại nhân sau này sẽ thế nào đây?"
Gia phó trong nhà chết, cho dù là trong đó có điều kỳ quặc thì quan phủ cũng sẽ không điều tra rõ, huống chi còn là lang quan có thực quyền của binh bộ, nhưng chuyện này một khi bị đưa ra ngoài ánh sáng, lại là loại án mạng dơ bẩn thì Quách Bình Quảng nào còn có tiền trình sĩ đồ gì nữa, chỉ chờ mất hết thanh danh, bị tội phải vào ngục.
Người trong quan trường, đặc biệt là có tiền trình càng lớn thì chẳng có họa gì lớn hơn là bị mất chức, Quách Bình Quảng nghe xong mồ hôi làn túa ra, Vương Thông đặt văn quyển lên bàn, nói: "Quách Bình Quảng, phái kinh sư có người đợi kết quả điều tra của ngài, tới lúc đó có nên truyền tin tức ra, hoặc là cổ động khổ chủ đánh chống kêu oan, hay là ngậm miệng không nói gì, vậy thì phải trông vào ý tứ của Quách đại nhân rồi?"
Quách Bình Quảng quay người lại, đã không còn để ý tới mồ hôi trên trán, nhìn Vương Thông mặt mày tươi cười ngồi đó, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì nở một nụ cười, nói: "Những gì mà Vương đại nhân làm ở Thiên Tân vệ đều là hành động trung quân lợi quốc, quân Hổ Uy tuy chức vụ treo ở binh bộ, nhưng thủ bị địa phương Thiên Tân, binh mã Kế trấn thôi là không đủ, đại nhân đây cũng là tòng quyền, vì nước thà nhận tội cá nhân, đây là hành động cao cả biết bao, sau khi về kinh Quách mỗ nhất định sẽ bẩm rõ lên quan trên, thượng tấu lên thánh thượng, bổ sung quân chế của đại nhân, còn những lời vừa rồi, chẳng qua là nói đùa thôi, đại nhân đừng để ở trong lòng."
Vương Thông dựa lưng vào ghế hờ hững nói: "Thính kỳ ngôn, quan kỳ hành (nghe lời nói, nhìn hành động), Quách đại nhân làm như thế nào thì phía Vương mỗ cũng làm như vậy, xét cho cùng thì vẫn phải nhìn phía Quách đại nhân."
Quách Bình Quảng gật đầu lia lịa, luôn miệng vâng dạ, Vương Thông phất tay, nói: "Ngươi ra ngoài đi, gọi Khưu Duyên Hải vào."
Quách Bình Quảng vội vàng khoanh tay đáp ứng, trông chẳng giống như đang tra án mà giống với đầy tớ hơn.
"Khưu đại nhận, khi ngài làm chủ sự tại Hộ bộ Quảng Tây ti, từng thông đồng với hoàng trang trang đầu và chưởng ti của Ngự mã giám, lấy trộm bạc đưa lên thái thượng và nội khố, dùng cách thay trang đổi số để nuốt mười vạn lạng, ngài được chia sáu vạn lạng, bằng chứng vẫn ở trong tay hoàng trang trang đầu đó, mấy người các ngươi phái người diệt khẩu, nhưng không tìm được người, Khưu đại nhân, bằng chứng này đang ở trong tay bản quan, nếu như chuyện này bị đưa tới nha môn, hậu quả sẽ như thế nào?"
"Cầu Vương đại nhân cứu mạng!"
"Mạng của ngươi ở trong tay ngươi, lần điều tra này phải làm như thế nào thì ngươi biết rồi chứ?"
"Vương đại nhân công trung thể quốc, trung nghĩa như vậy mà lại bị tiểu nhân ở kinh sư ô miệt, sau khi Khưu mỗ về kinh, cho dù là mất mạng cũng phải đòi lại sự trong sạch cho Vương đại nhân."
"Trầm công công, ngài vào năm Long Khánh thứ hai thì vào cung, ở ngoài cung thiếu hai trăm lạng tiền cá cước chưa trả có phải không?"
Người thứ ba được gọi vào phòng là Ngự mã giám hữu vệ chưởng ti Trầm Tồn, vừa nghe thấy Vương Thông nói vậy, Trầm Tồn lập tức cười lạnh, nói: "Vương Thông, ngươi mang nhưng lời đó đi dọa trẻ con đi, vào năm Vạn Lịch thứ nhất, ta còn thiếu chủ nợ sáu trăm lạng nữa cơ!"
Nói không rõ ràng là thành thông Oa, nếu như nói hàm hồ thì thành là đánh thuế nặng đối với hải thương, trái phải đều sai, tất nhiên là phải bỏ nặng chọn nhẹ.
Tăng ngạch kim hoa ngân nội các lục bộ hoàn toàn phản đối, các giám của nội đình đều tỏ thái độ ám muội, không có quy định chính xác, đây là việc công của triều đình, đã không có cách giải thích rõ ràng, vậy thì sẽ không có thủ tục tương ứng, hộ bộ và ti lễ giám tất nhiên sẽ không ký.
Đã không có thủ tục của quan phương, vậy thì tất nhiên là không hợp quy củ, không có người giám quản, vậy thì có thể là thông đồng chiếm đoạt làm của riêng.
"Các vị đại nhân, thuế nặng của mấy loại hàng hóa này đều là thương hộ chủ động giao nộp, cách giải thích này có thể được chấp nhận không?"
Vương Thông không do dự nữa, lại mỉm cười hỏi lại.
Động tác của mọi người ở trong phòng đã dừng lại hết, đồng loạt nhìn Vương Thông, trong lòng mọi người đều có chút kỳ quái, tới nước này rồi, hắn sao còn có thể cười được nhỉ.
Quách Bình Quảng nhìn Vương Thông, cũng bật cười, lúc mở miệng thì ngữ khí có chút lạnh lùng, nói: "Vương thiên hộ, sưu cao thuế nặng, vơ vét tiền của dân, kinh sư nói vậy về ngươi quả thật là không sai, mấy loại hàng hóa này đều vận chuyển từ tây tới đông, lại có thể có mấy thành lợi nhuận, phía Thiên Tân thoáng cái thu tiền thuế gấp mấy lần giá trị hàng hóa, còn có để cho bách tính sống nữa không, hành động tàn bạo này của ngươi phải bị nghiêm trừng...
Vương Thông đứng đó xua xua tay, lại mở miệng nói: "Kim hoa ngân đưa vào trong cung, vốn là chuyện hiểu trong lòng mà không tiện nói ra, Trầm công công là người của Ngự mã giám, ngài chắc biết là thế nào chứ hả?"
Trầm Tôn ngồi ở bên cạnh cười lắc một tiếng, lắc đầu rồi hắng giọng: "Ta là chưởng ti của võ tướng hữu vệ, chuyện của Ngự mã giám cũng không biết gì cả, Vương thiên hộ và chưởng ti thu nhận rốt cuộc là có thông đồng với nhau hay không, có lén lút chiếm đoạt của công hay không, e rằng phải mời hữu ti tới tìm kiếm tra hỏi một phen."
Vương Thông lắc đầu, cẩm y vệ thiên hộ Cát Lực ở đối diện vốn cho rằng Vương Thông ít nhất cũng phải biến sắc, thậm chí là sợ hãi cầu xin, không ngờ Vương Thông lại vẫn ung dung như vậy.
Cát Lực tại kinh sư đã làm không ít án, án chiếu theo kinh nghiệm của gã, hai tội vừa rồi mới nói ra đã đủ để mất chức vào tù rồi, thậm chí là tội chém đầu diệt tộc, Vương Thông sao vẫn có bộ dạng thờ ơ như vậy. Điều này khiến gã cực kỳ phẫn nộ, đứng đó vỗ mạnh bàn, đứng bật dậy, quát: "Vương Thông, tội chứng như sơn, ngươi chớ có cho rằng ở trong quan thự thì muốn làm gì thì làm, muốn mọi người nể mặt mấy phần thì thật thà giơ tay..."
"Cát Lực, ngươi quên vụ phải ăn đòn rồi ư? Ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện à, thật thà ngồi xuống đi!"
Cát thiên hộ còn chưa kịp tỏ uy phong xong thì Vương Thông đã quát lên, Cát thiên hộ sợ đến nỗi cả người run bần bật, vô thức ngồi xuống, vừa chạm mông vào ghế thì phát hiện không đúng, xấu hổ và tức giận đan xen thành ra lại đứng bật dậy, tay gã vừa đặt lên đao.
Bên ngoài tiếng bước chân dồn dập vang lên, mấy người đã xông vào trong phòng, các binh tốt tay cầm binh khí, nhìn chằm chằm vào Cát thiên hộ.
"Vương Thông, ngươi chớ cho rằng tự nuôi binh mã thì có thể muốn làm gì thì làm, hai doanh binh của tham tướng phân thủ Thiên Tân Tôn đại nhân đang ở gần đây. Đấy là còn chưa nói tới mười mấy vạn đại binh Kế trấn của Thích tổng binh sắp tới, ngươi đã biết mình phạm pháp thì thật thà nói ra, cầu khai ân tha thứ, ngoan cố như vậy muốn cả nhà bị liên lụy ư?"
Thấy binh tốt của cẩm y vệ xông vào, bốn vị đó đồng loạt run rẩy, nhưng binh bộ chức phương ti lang trung Quách Bình Quảng cũng có mấy phần đảm sắc, đứng bật dậy quát.
"Ra ngoài, ra ngoài, bản quan muốn xử bốn người bọn họ, mỗi người một đao là xong, các ngươi vào làm gì, ra ngoài gác đi!"
Vương Thông có chút bực mình xua xua tay đuổi sĩ tốt đi, sĩ tốt cúi người thi lễ rồi lui xuống, đám người ở trong phòng thở phào nhẹ nhõm, Vương Thông đứng dậy, nhíu mày nói: "Mấy vị đại nhân không phải là cho rằng hai chuyện này là đại tội, coi thành đại án phải điều tra rõ chứ hả?"
Người ở trong phòng hơi bình tĩnh lại đều có chút kỳ quái, hai tội lớn như thế này, Vương Thông thủy chung không có ý biện giải, cũng không có vẻ giả vờ trấn tĩnh.
Nghe thấy Vương Thông hỏi vậy, bốn người đồng loạt cười lạnh gật đầu, Vương Thông thở dài một hơi, tiến lên trước mất bước, lướt nhìn bốn người hai lượt, mở miệng nói: "Vậy mới Quách đại nhân trước tiên sang phòng bên cạnh, nói chuyện riêng với Vương mỗ một chút."
Bốn người nhìn nhau, đều mang theo nghi vấn, nhưng trên mặt đều lộ ra tiếu ý. Địa phương của Vương Thông kiếm được nhiều tiền như vậy, đã muốn nói chuyện riêng, chẳng lẽ là muốn hối lộ, vụ án phải làm thành như thế nào thì chưa biết, nhưng trước tiên cứ thu lấy một mớ là điều hiển nhiên.
Vẻ mặt của Quách Bình Quảng nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, đứng đó chỉnh lại bào phục rồi cười lạnh, nói: "Bản quan hạo nhiên chính khí, chẳng lẽ sợ ngươi à, xem xem Vương thiên hộ còn muốn giở trò gì nào."
Vốn cho rằng sau khi Vương Thông bước vào phòng bên cạnh sẽ quay người quỳ xuống, khóc lóc cầu xin, tràng diện như vậy Quách Bình Quảng cũng thấy không ít.
Còn chưa vào trong, Quách Bình Quảng đã suy nghĩ đối phương sẽ đút bao nhiêu tiền, mình nên tăng giá như thế nào, không ngờ sau khi vào cửa, binh tốt hộ vệ ở bên ngoài liền đóng cửa lại, Vương Thông thì bước ra sau thư án ở trong phòng rồi ngồi xuống.
Căn phòng này rất rộng, nhưnng chỉ có một cái bàn và một cái ghế, trên thư án đặt một cái hòm gỗ, sau khi Vương Thông tiến vào liền đại mã kim đao ngồi xuống, mở khóa hòm gỗ ra.
Tình cảnh ở trước mắt nhìn thế nào cũng không giống như chuẩn bị khóc lóc cầu xin, mình thì đứng, Vương Thông thì ngồi, giống như là Vương Thông đang thẩm án tiếp kiến vậy.
Quách Bình Quảng chỉ thấy gân xanh ở thái dương giật giật, chuyện đã tới nước này, Vương Thông ngươi đối với chất vấn đã không thể biện bác, không ngờ còn ngông cuồng như vậy, thế thì cứ đợi xem, ngày sau ta sẽ khiến ngươi biết tay.
Binh bộ chức phương ti lang trung Quách Bình Quảng hừ lạnh một tiếng, muốn phất áo bỏ đi, phía Vương Thông đã tìm được thứ muốn tìm, từ trong hòm gỗ lấy ra một tập văn quyển, mở miệng cười nói: "Quách đại nhân xin dừng bước!"
"Bản quan không có gì để nói với ngươi cả. Vương Thông, những gì tra ra ngày hôm nay mới là những chuyện về tiền tài, còn chuyên ngươi tự nuôi binh mã còn chưa sờ tới đâu. Tới lúc đó sẽ định ngươi đại tội mưu phản..."
Vương Thông tỉnh bơ không thèm để ý, chỉ mở văn quyển đó ra, Quách Bình Quảng quay người bỏ di, ra tới cửa tay vừa đặt lên tay nắm cửa thì nghe thấy Vương Thông ở đằng sau cao giọng đọc: "Quách Bình Quảng, dưới tay ngàivốn có một tên sai vặt gọi là Hàn Nhị, nghe nói trông rất tuấn tú, nếu mặc quần áo của nữ hài thì thậm chí không phân được là trai hay gái."
Nói tới cái tên này, cả người Quách Bình Quảng run lên, lập tức dừng bước quay người lại, mặt đầy vẻ kinh hãi, Vương Thông không thèm để ý tới gã, lại đọc tiếp: "Một năm rưỡi trước thì đột tử ở trong gia trạch của ngài, nghe nói là Quách đại nhân thương tâm lắm!"
Tuy chỉ nói bâng quơ, có điều sĩ tử ở kinh sư thích nam phong trước giờ cũng không phải là bí mật gì, thậm chí còn coi là chuyện phong nhã, Quách Bình Quảng cố gắng che giấu vẻ kinh hãi trên mặt, giả vờ trấn định hỏi lại: "Thế thì có liên quan gì tới Vương đại nhân?"
Xưng hô bất tri bất giác đã đổi lại thành "đại nhân". Vương Thông tiếp tục nói: "Không liên quan gì tới bản quan cả, có điều ngỗ tác nghiệm thi nhận của ngài năm trăm lạng, tỷ tỷ quả phụ của Hàn Nhị đó nhận năm trăm lạng, che giấu chuyện Hàn Nhi ăn hổ lang dược, bị ngươi dày vò đến chết, chuyện này nếu để binh bộ trên dưới đều biết, Quách đại nhân sau này sẽ thế nào đây?"
Gia phó trong nhà chết, cho dù là trong đó có điều kỳ quặc thì quan phủ cũng sẽ không điều tra rõ, huống chi còn là lang quan có thực quyền của binh bộ, nhưng chuyện này một khi bị đưa ra ngoài ánh sáng, lại là loại án mạng dơ bẩn thì Quách Bình Quảng nào còn có tiền trình sĩ đồ gì nữa, chỉ chờ mất hết thanh danh, bị tội phải vào ngục.
Người trong quan trường, đặc biệt là có tiền trình càng lớn thì chẳng có họa gì lớn hơn là bị mất chức, Quách Bình Quảng nghe xong mồ hôi làn túa ra, Vương Thông đặt văn quyển lên bàn, nói: "Quách Bình Quảng, phái kinh sư có người đợi kết quả điều tra của ngài, tới lúc đó có nên truyền tin tức ra, hoặc là cổ động khổ chủ đánh chống kêu oan, hay là ngậm miệng không nói gì, vậy thì phải trông vào ý tứ của Quách đại nhân rồi?"
Quách Bình Quảng quay người lại, đã không còn để ý tới mồ hôi trên trán, nhìn Vương Thông mặt mày tươi cười ngồi đó, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì nở một nụ cười, nói: "Những gì mà Vương đại nhân làm ở Thiên Tân vệ đều là hành động trung quân lợi quốc, quân Hổ Uy tuy chức vụ treo ở binh bộ, nhưng thủ bị địa phương Thiên Tân, binh mã Kế trấn thôi là không đủ, đại nhân đây cũng là tòng quyền, vì nước thà nhận tội cá nhân, đây là hành động cao cả biết bao, sau khi về kinh Quách mỗ nhất định sẽ bẩm rõ lên quan trên, thượng tấu lên thánh thượng, bổ sung quân chế của đại nhân, còn những lời vừa rồi, chẳng qua là nói đùa thôi, đại nhân đừng để ở trong lòng."
Vương Thông dựa lưng vào ghế hờ hững nói: "Thính kỳ ngôn, quan kỳ hành (nghe lời nói, nhìn hành động), Quách đại nhân làm như thế nào thì phía Vương mỗ cũng làm như vậy, xét cho cùng thì vẫn phải nhìn phía Quách đại nhân."
Quách Bình Quảng gật đầu lia lịa, luôn miệng vâng dạ, Vương Thông phất tay, nói: "Ngươi ra ngoài đi, gọi Khưu Duyên Hải vào."
Quách Bình Quảng vội vàng khoanh tay đáp ứng, trông chẳng giống như đang tra án mà giống với đầy tớ hơn.
"Khưu đại nhận, khi ngài làm chủ sự tại Hộ bộ Quảng Tây ti, từng thông đồng với hoàng trang trang đầu và chưởng ti của Ngự mã giám, lấy trộm bạc đưa lên thái thượng và nội khố, dùng cách thay trang đổi số để nuốt mười vạn lạng, ngài được chia sáu vạn lạng, bằng chứng vẫn ở trong tay hoàng trang trang đầu đó, mấy người các ngươi phái người diệt khẩu, nhưng không tìm được người, Khưu đại nhân, bằng chứng này đang ở trong tay bản quan, nếu như chuyện này bị đưa tới nha môn, hậu quả sẽ như thế nào?"
"Cầu Vương đại nhân cứu mạng!"
"Mạng của ngươi ở trong tay ngươi, lần điều tra này phải làm như thế nào thì ngươi biết rồi chứ?"
"Vương đại nhân công trung thể quốc, trung nghĩa như vậy mà lại bị tiểu nhân ở kinh sư ô miệt, sau khi Khưu mỗ về kinh, cho dù là mất mạng cũng phải đòi lại sự trong sạch cho Vương đại nhân."
"Trầm công công, ngài vào năm Long Khánh thứ hai thì vào cung, ở ngoài cung thiếu hai trăm lạng tiền cá cước chưa trả có phải không?"
Người thứ ba được gọi vào phòng là Ngự mã giám hữu vệ chưởng ti Trầm Tồn, vừa nghe thấy Vương Thông nói vậy, Trầm Tồn lập tức cười lạnh, nói: "Vương Thông, ngươi mang nhưng lời đó đi dọa trẻ con đi, vào năm Vạn Lịch thứ nhất, ta còn thiếu chủ nợ sáu trăm lạng nữa cơ!"
Bình luận truyện