Cẩm Y Hương Khuê
Chương 14
Edit: Thu Lệ
Sau khi có thai, Tô Cẩm không mò mẫm dậy sớm nữa, lúc nào a Triệt dậy thì nàng cũng dậy theo.
Sắc trời sáng choang, Tô Cẩm mới vừa mặc xong xiêm áo, a Triệt đã nhảy xuống nhặt giày thêu lên muốn phục vụ mẫu thân mang vào.
Nhi tử hiếu thuận như vậy, cả người Tô Cẩm cả người cũng an ủi khoan khoái.
Bên ngoài Như Ý nghe tiếng động, nhanh chóng đi phòng bếp bưng nước.
Rửa mặt xong, hai mẫu tử ở hậu viện dùng cơm, mới ăn được một nửa đã nghe tiếng Tiêu Chấn cưỡi ngựa rời phủ rồi. Tô Cẩm vừa gắp thức ăn cho nhi tử vừa nói: "Một lát nữa nương đi xem gian hàng, a Triệt đi học cho giỏi, buổi trưa nương sẽ trở lại." A Triệt còn nhỏ tuổi, phải đợi thu hoạch vụ thu năm nay rồi mới có thể đi học ở học đường trong huyện.
A Triệt để chén xuống, lo lắng nhìn mẫu thân: "Nương đừng đi, Lưu thẩm nói không để cho nương làm việc."
Tô Cẩm cười híp mắt: "Nương chỉ qua bên đó ngồi thôi, để cho A Quý và Cát Tường bán bánh bao."
A Triệt vẫn không yên lòng.
Tô Cẩm sờ sờ đầu nhi tử, cứ quyết định như vậy.
Sau khi ăn xong, Tô Cẩm để Xuân Đào chăm sóc nhi tử, nàng dẫn Như Ý ra cửa, đừng nhìn Như Ý năm nay mới mười lăm, nhưng dáng dấp của tiểu cô nương vừa đen vừa khỏe, gặp chuyện có thể thay thế một gã sai vặt, cùng đi với Như Ý, Tô Cẩm đặc biệt yên tâm.
Mùa đông ở Bắc Địa cực kỳ lạnh hơn ở Giang Nam, mùa hè cũng mau lạnh hơn, nhưng mặt trời lại rất độc. Các thiên kim tiểu thư Giang Nam ra cửa thích bung dù che nắng, dân chúng lại không chú trọng như vậy, trước khi xuất giá Tô Cẩm cũng không để tâm, từ ngày xuất giá cuộc sống dễ chịu hơn, Tô Cẩm nhìn gương mặt như cánh hoa của mình trong gương cũng đặc biệt chú ý, lúc mặt trời độc nhất định mang dù ra cửa, tỉ mỉ nuôi toàn thân da mịn thịt mềm.
Trên phố chính Chương Thành náo nhiệt phồn hoa, đột nhiên có thêm một phong cảnh, tiểu phụ nhân mặc đồ trắng váy trắng che một cây dù, thướt tha yểu điệu đi tới, đi qua nơi nào, những người đi đường tự động mở lối cho nàng. Nhóm người bán hàng rong hai bên đường ngẩng đầu nhìn quanh, lại chỉ có thể nhìn thấy dưới mái dù là chiếc cằm trắng nõn, đôi môi đỏ mọng đẹp đẽ, còn muốn xem nhiều hơn nữa nhưng chiếc dù này vẫn nhẹ nhàng đung đưa theo bước chân của nữ nhân, chính là không chịu để lộ thêm.
Không nhìn thấy mặt mũi của nữ tử, các nam nhân thất vọng không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm dáng người của nữ nhân. Tiểu phụ nhân mặc áo váy màu trắng được làm bằng vải mịn, bụng rõ ràng nhô lên, hiển nhiên là đang mang thai, nhưng dù cho như thế thì vòng eo của nữ nhân vẫn mảnh khảnh như cũ, lúc đi bộ thì tựa như uốn éo mà không uốn éo, xinh đẹp hấp dẫn người xem không nói nên lời, hơn nữa tay trái nàng để bên hông trắng trắng mịn mịn đang cầm một chiếc khăn lụa màu xanh nhạt, chiếc khăn bay bay theo cánh tay của nàng, giống như có thể cuộn lên một làn gió thơm.
Giờ khắc này, tất cả nam nhân trên đường cái đều không kìm lòng được mà tiểu phụ nhân áo trắng hấp dẫn, hầu kết liên tục chuyển động.
"Còn muốn buôn bán nữa không? Nhìn xem là nương hay cô nãi nãi của ngươi tới?"
Nhóm thê tử của mấy nam nhân không hài lòng, đưa tay nhéo lỗ tai trượng phu nhà mình, thô bỉ mắng lên, mắng xong nam nhân rồi nhìn tiểu phụ nhân đã đi xa cao giọng thóa mạ: "Quả phụ lẳng lơ không biết xấu hổ, trượng phu mới chết hai tháng đã ra đường rêu rao quyến rũ nam nhân rồi, thiếu nam nhân như vậy thì đi Câu Lan viện bán đi nha!"
Đa số phụ nhân Bắc Địa đều vạm vỡ, mắng chửi ngoài chợ lại càng không chút kiêng nể gì.
Như Ý nghe thấy mặt đỏ lên, lo lắng nhìn về phía bà chủ.
Những lời khó nghe hơn nữa Tô Cẩm cũng đã từng nghe, cùng đánh nhau với người ta cũng không phải là không có nên không thèm để ý chút nào, mắt cũng không nhìn về phía sau mà đi thẳng tới trước sạp bánh bao như không có chuyện gì.
"Bà chủ đến rồi!" A Quý cười ha hả chạy đến, cẩn thận từng li từng tí đỡ Tô Cẩm đi ra phía sau gian hàng.
Tô Cẩm liếc mắt nhìn lồng bánh bao còn dư lại chồng chất, âm thầm rầu rỉ, nếu mùa đông thì bánh bao còn dư lại không sợ hư, nhưng mùa hè cách một đêm thì lập tức thay đổi vị, nàng phải tới nha.
Nhưng Tô Cẩm cũng không phải là người vì tiền mà không chú ý đến thân thể, tiếp tục để A Quý và Cát Tường làm trước, sai Như Ý đặt ghế mây vào chỗ dễ thấy nhất ở phía sau gian hàng, sau đó thoải mái dựa vào ghế mây. Như Ý ở bên cạnh giơ cái dù thật cao, Tô Cẩm vừa khẽ phe phẩy quạt tròn, vừa cố ý mắng A Quý: "Ngươi là một tên quỷ lười, ta mới không đến một ngày ngươi đã lười biếng, ngày hôm nay ta xem ngươi còn dám lừa gạt buôn bán nữa hay không!"
A Quý phối hợp nói: "Không dám không dám!" Nói xong lớn tiếng hét lên.
Ai thích bánh bao Tô gia nhất định phải tới bên này mua, không thích bánh bao thì yêu mỹ nhân, nhìn thấy tiểu nương tử toàn thân mặc áo trắng cười không ngớt giống như ngó sen non lại tới, ánh mắt với linh hồn lập tức bị hấp dẫn, khẳng định phải mua hai bánh bao, vừa nhìn lén mỹ nhân vừa giao tiền, được bánh bao rồi lại chậm nữa thôn thôn chậm rì rì rời đi.
Các nam nhân đi hết đợt này tới đợt khác, Tô Cẩm cũng không còn nhàn rỗi, một lát thì cắn hạt dưa, một lát lại may vá một chút, ngồi mệt mỏi thì đứng lên đi bộ một vòng, đi dạo qua các gian hàng của nhà khác một chút, hoặc thay Cát Tường bán bánh bao, đứng mệt mỏi rồi lại ngồi xuống ghế mây nghỉ ngơi, khát thì có Như Ý ở bên cạnh phục vụ nước trà.
Thấm thoát đã đến buổi trưa, bánh bao cũng bán xong, Tô Cẩm che dù lên lần nữa cùng nhóm người làm trở về phủ.
A Triệt thấy mẫu thân khỏe mạnh trở lại, hỏi thăm A Quý biết được mẫu thân thật sự không mệt, tiểu tử mới yên tâm.
Tiêu Chấn cưỡi ngựa ra khỏi cửa thành là phải đi ngang qua cửa hàng bánh bao, nhưng gần đây Tô Cẩm thức dậy muộn, chờ Tô Cẩm đến cửa hàng bánh bao thì Tiêu Chấn đã đến trại lính từ sớm, hơn nữa Lưu thẩm, Xuân Đào và người làm trong phủ cũng không cảm thấy chuyện này phải bẩm báo cho hắn biết, cho nên Tiêu Chấn cũng không biết Tô Cẩm làm gì, mãi cho đến ngày nghỉ lễ cuối tháng năm, Tiêu Chấn và mấy tên thủ hạ hẹn nhau cùng đi săn thú, lúc cưỡi ngựa đến gần cửa thành, từ xa xa hắn mới liếc thấy trước sạp bánh bao của Tô gia có một nữ nhân mặc đồ trắng đang đứng.
Nha hoàn Cát Tường không ăn mặc kiểu này, Tiêu Chấn cảm thấy kỳ lạ, đi tới gần thêm một chút, cuối cùng Tiêu Chấn cũng thấy rõ tiểu phụ nhân đó không phải Tô Cẩm thì là ai?
Một nữ nhân bụng càng ngày càng lớn, lại còn tới bày quầy bán bánh bao?
Nếu như nói Tô Cẩm là người đầu tiên quan tâm đứa bé trong bụng thì Tiêu Chấn tuyệt đối xếp thứ hai, mà giờ phút này Tiêu Chấn tức giận phát hiện, hắn mới là người quan tâm đến đứa bé mồ côi từ trong bụng nương của Phùng Thực nhất!
Lửa giận xông thẳng đầu không cách nào nói được, Tiêu Chấn nắm chặt dây cương, toàn dựa vào lý trí mới không giận dữ mắng mỏ nữ nhân kia ngoài đường phố!
Tô Cẩm mới vừa ngồi cả buổi nên lúc này mới đứng lên giãn gân giãn cốt, đang giúp một khách quen lấy bao bánh bao bỗng nhiên có cảm giác có một luồng ý lạnh vù vù bắn qua. Tô Cẩm bất giác ngẩng đầu lên, đúng lúc d/đ;l;q;d Tiêu Chấn cưỡi tuấn mã đi ngang qua trước sạp bánh bao, tay vượn eo ong võ quan nghiêng đầu, mày kiếm dựng thẳng, hai mắt trừng lớn thiếu chút nữa bay ra ngoài mà dán lên mặt nàng!
Tô Cẩm có ngu nữa cũng nhìn ra được Tiêu Chấn đang tức giận, huống chi nàng còn lâu mới đần!
Nhưng Tô Cẩm vừa sợ Tiêu Chấn đang nhìn hầm hầm, lại vừa hồ đồ, mấy ngày không gặp, Tiêu Chấn đang tức giận ai vậy?
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, sắc mặt nam nhân tái xanh, nữ nhân kinh ngạc đến ngây người mơ hồ.
"Bà chủ, ta muốn bốn bánh bao!"
Khách tới cửa, tạm thời Tô Cẩm mặc kệ Tiêu Chấn, lập tức thay khuôn mặt tươi cười chiêu đãi khách.
Trong đầu Tiêu Chấn tất cả đều là đứa bé mồ côi từ trong bụng nương của huynh đệ tốt, nào còn có tâm trạng đi săn thú, do do dự dự, cởi ngựa đi tới chân núi vùng ngoại ô, rốt cuộc hắn quyết định nói dối trong phủ có chuyện, quay đầu ngựa lại lập tức chạy ngược về. Cũng không biết sao lại đúng lúc như vậy, hắn vừa trở về tới cửa thành thì Tô Cẩm vừa vặn lại ngồi mệt mỏi, phe phẩy quạt giấy thu tiền giúp một tay.
Thấy Tiêu Chấn đi mà quay lại, trong lòng Tô Cẩm khẽ động, căng thẳng quan sát Tiêu Chấn.
Lần này Tiêu Chấn không phí thời gian trừng nàng nữa mà về thẳng phủ.
Tô Cẩm thở phào nhẹ nhõm, vậy mà cũng không lâu sau Lưu thẩm vội vàng hoảng hốt chạy đến nói nhỏ vào tai nàng: "Đại nhân mời ngươi về đấy!"
Tô Cẩm buồn bực hỏi: "Có nói là chuyện gì không?"
Lòng Lưu thẩm vẫn còn sợ hãi lắc đầu, đại nhân không nói nhưng bà đi theo đại nhân lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy đại nhân tức giận như thế đó.
Tô Cẩm không còn cách nào đành phải giao gian hàng bánh bao cho người làm, nàng từ từ đi về về. Ừ, có gấp gáp đi nữa cũng không thể làm đứa bé trong bụng hoảng sợ.
Tiêu phủ, Tiêu Chấn an vị ở nhà chính đợi nàng.
Bụng Tô Cẩm lớn dần, có một số việc không thể khống chế được, đã nhìn thấy bóng dáng trong nhà chính rồi nhưng mót quá không chịu nổi nên lập tức gọi Lưu thẩm mượn cớ đi qua giải thích một tiếng, nàng về hậu viện giải quyết vấn đề trước, không ngờ trong lúc nàng đang ngồi trên bô thoải mái xì nước thì ở Tiền viện, cơn giận của Tiêu Chấn đã đạt đến cực điểm, giống như pháo trúc đang vểnh lên thật cao một chút nữa là bốc cháy.
"Đại nhân vội vã trở về như vậy là xảy ra chuyện gì sao?" Tiểu phụ nhân tới trễ bước vào nhà chính, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ mà nhìn hắn.
Tiêu Chấn cố nén cơn giận tràn đầy, trầm giọng nói: "Đệ muội đang có thai không nên vất vả, buôn bán vẫn nên giao cho người làm đi, đệ muội đừng đi nữa."
Thoáng chốc Tô Cẩm đã rõ ràng, sờ bụng một cái, cuối cùng cũng hiểu vì sao Tiêu Chấn trừng nàng.
Tiêu Chấn lo lắng đứa bé này cũng là có lòng tốt, Tô Cẩm cũng không để ý ánh mắt lạnh lùng như đao của người nào đó nữa, cười nói: "Đại nhân yên tâm, ta có chừng mực, thật ra thì mấy ngày trước ta cũng đi, phần lớn thời gian đều ngồi chơi, ngồi mệt mỏi mới đứng dậy đi vòng một chút, ngày hôm nay vừa vặn đại nhân đi ngang qua hai lần ta đều đang ở trước sạp giúp một tay, nên đã khiến ngài hiểu lầm rồi."
Bất kể lời này là thật hay giả, Tiêu Chấn đều không chấp nhận, ánh mắt nghiêm nghị lần nữa: "Trên đường lắm thầy nhiều ma, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra đánh lộn đánh lạo làm hại người vô tội, đệ muội đi lại bất tiện, d/đ;l;q;d vẫn nên ít đi ra ngoài thì tốt hơn, nếu như đệ muội cảm thấy trong nhà buồn bực không thú vị thì trong thành có kể chuyện diễn hí khúc, ta có thể mời bọn họ về giúp đệ muội giải buồn."
Lời này cũng rất không khách khí, huống chi sắc mặt của hắn còn thối như vậy.
Từ nhỏ, Tô Cẩm đánh nhau cũng không chịu thua thiệt, biến thành người khác dám khiển trách nàng như vậy, Tô Cẩm nhất định phải đáp lại gấp bội, nhưng Tiêu Chấn là quan.
Tô Cẩm lặng lẽ hít vào thở ra liên tục tự nói với mình, Tiêu đại nhân chỉ là tính tình ngay thẳng, không có ác ý, không thể tức giận.
Bình tĩnh lại, Tô Cẩm bày thái độ khiêm nhường, cúi đầu giải thích: "Đại nhân, ta đi ra cửa không phải là vì giải buồn, chân tay A Quý và Cát Tường vụng về, không biết buôn bán, gần đây doanh thu quầy hàng càng ngày càng ít đi, ta đi sang coi chừng một chút, bánh bao cũng bán nhanh hơn."
Tiêu Chấn nghe vậy liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới, không khó đoán được vì sao Tô Cẩm đi, nguyên nhân là buôn bán giỏi.
Tiêu Chấn xuất thân nghèo khổ, biết rõ vì kế sinh nhai mà nàng dâu nhà nghèo khó tránh khỏi muốn xuất đầu lộ diện, vì vậy trước kia Tô Cẩm bày quầy bán bánh bao, Tiêu Chấn có thể chấp nhận, nhưng bây giờ hắn đã cho Tô Cẩm hai trăm lượng bạc, cũng từng cam kết mỗi tháng sẽ cho mẫu tử Tô Cẩm hai lượng tiền lương, nên Tô Cẩm không cần thiết phải dựa vào vẻ thùy mị đẻ lôi kéo buôn bán.
"Đứa bé quan trọng hơn, đệ muội an tâm dưỡng thai, gian hàng bánh bao kiếm ít đi bao nhiêu tiền đệ muội cứ tính đi, mỗi tháng ta bù cho đệ muội." Nhìn chằm chằm vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của tiểu phụ nhân, Tiêu Chấn nói không cho từ chối.
Tô Cẩm tự nhận mình giải thích rất lý lẽ, Tiêu Chấn sợ nàng mệt mỏi, nàng giải thích mình không mệt mỏi, Tiêu Chấn cho rằng nàng sợ buồn bực, nàng đã giải thích mình ra cửa là để kiếm tiền, vốn tưởng rằng không sao, Tiêu Chấn lại......
Cơn giận của Tô Cẩm cũng nổi lên, nhưng nàng không trực tiếp như Tiêu Chấn, lúc ngẩng đầu cho Tiêu Chấn một khuôn mặt tươi cười thoạt nhìn rất thật lòng, ngượng ngùng từ chối: "Đại nhân đã giúp chúng ta rất nhiều, d;đ"l;q;d ta tuyệt đối không thể nhận bạc của đại nhân, hơn nữa xài tiền mình kiếm được mới thực tế, dù sao cũng không mệt, ta vẫn nên đi bày quầy đi, đại nhân yên tâm ta đã sinh một lần nên biết chừng mực."
Tiêu Chấn không chịu, dứt khoát hạ lệnh: "Phùng huynh chỉ một giọt máu mủ này, ta không cho nó có nửa phần sơ xuất, trước khi đứa bé sinh ra không cho ngươi ra cửa nửa bước."
Sắc mặt Tô Cẩm đại biến, ai nấy đều thấy được a Triệt không giống Phùng Thực, ai cũng biết suy đoán nhưng không người nào dám bảo đảm a Triệt thật sự không phải nhi tử của Phùng Thực, thật không ngờ Tiêu Chấn lại khẳng định nói ra "Phùng huynh chỉ một giọt máu mủ này", chẳng lẽ khi còn sống tên trượng phu ngốc của nàng đã nói cho Tiêu Chấn rồi hả?
Nàng ngạc nhiên nhìn Tiêu Chấn.
Tiêu Chấn vẫn còn không ý thức được mình lỡ lời, không muốn lãng phí môi lưỡi nữa, vẻ mặt nghiêm túc rời đi.
Sau khi có thai, Tô Cẩm không mò mẫm dậy sớm nữa, lúc nào a Triệt dậy thì nàng cũng dậy theo.
Sắc trời sáng choang, Tô Cẩm mới vừa mặc xong xiêm áo, a Triệt đã nhảy xuống nhặt giày thêu lên muốn phục vụ mẫu thân mang vào.
Nhi tử hiếu thuận như vậy, cả người Tô Cẩm cả người cũng an ủi khoan khoái.
Bên ngoài Như Ý nghe tiếng động, nhanh chóng đi phòng bếp bưng nước.
Rửa mặt xong, hai mẫu tử ở hậu viện dùng cơm, mới ăn được một nửa đã nghe tiếng Tiêu Chấn cưỡi ngựa rời phủ rồi. Tô Cẩm vừa gắp thức ăn cho nhi tử vừa nói: "Một lát nữa nương đi xem gian hàng, a Triệt đi học cho giỏi, buổi trưa nương sẽ trở lại." A Triệt còn nhỏ tuổi, phải đợi thu hoạch vụ thu năm nay rồi mới có thể đi học ở học đường trong huyện.
A Triệt để chén xuống, lo lắng nhìn mẫu thân: "Nương đừng đi, Lưu thẩm nói không để cho nương làm việc."
Tô Cẩm cười híp mắt: "Nương chỉ qua bên đó ngồi thôi, để cho A Quý và Cát Tường bán bánh bao."
A Triệt vẫn không yên lòng.
Tô Cẩm sờ sờ đầu nhi tử, cứ quyết định như vậy.
Sau khi ăn xong, Tô Cẩm để Xuân Đào chăm sóc nhi tử, nàng dẫn Như Ý ra cửa, đừng nhìn Như Ý năm nay mới mười lăm, nhưng dáng dấp của tiểu cô nương vừa đen vừa khỏe, gặp chuyện có thể thay thế một gã sai vặt, cùng đi với Như Ý, Tô Cẩm đặc biệt yên tâm.
Mùa đông ở Bắc Địa cực kỳ lạnh hơn ở Giang Nam, mùa hè cũng mau lạnh hơn, nhưng mặt trời lại rất độc. Các thiên kim tiểu thư Giang Nam ra cửa thích bung dù che nắng, dân chúng lại không chú trọng như vậy, trước khi xuất giá Tô Cẩm cũng không để tâm, từ ngày xuất giá cuộc sống dễ chịu hơn, Tô Cẩm nhìn gương mặt như cánh hoa của mình trong gương cũng đặc biệt chú ý, lúc mặt trời độc nhất định mang dù ra cửa, tỉ mỉ nuôi toàn thân da mịn thịt mềm.
Trên phố chính Chương Thành náo nhiệt phồn hoa, đột nhiên có thêm một phong cảnh, tiểu phụ nhân mặc đồ trắng váy trắng che một cây dù, thướt tha yểu điệu đi tới, đi qua nơi nào, những người đi đường tự động mở lối cho nàng. Nhóm người bán hàng rong hai bên đường ngẩng đầu nhìn quanh, lại chỉ có thể nhìn thấy dưới mái dù là chiếc cằm trắng nõn, đôi môi đỏ mọng đẹp đẽ, còn muốn xem nhiều hơn nữa nhưng chiếc dù này vẫn nhẹ nhàng đung đưa theo bước chân của nữ nhân, chính là không chịu để lộ thêm.
Không nhìn thấy mặt mũi của nữ tử, các nam nhân thất vọng không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm dáng người của nữ nhân. Tiểu phụ nhân mặc áo váy màu trắng được làm bằng vải mịn, bụng rõ ràng nhô lên, hiển nhiên là đang mang thai, nhưng dù cho như thế thì vòng eo của nữ nhân vẫn mảnh khảnh như cũ, lúc đi bộ thì tựa như uốn éo mà không uốn éo, xinh đẹp hấp dẫn người xem không nói nên lời, hơn nữa tay trái nàng để bên hông trắng trắng mịn mịn đang cầm một chiếc khăn lụa màu xanh nhạt, chiếc khăn bay bay theo cánh tay của nàng, giống như có thể cuộn lên một làn gió thơm.
Giờ khắc này, tất cả nam nhân trên đường cái đều không kìm lòng được mà tiểu phụ nhân áo trắng hấp dẫn, hầu kết liên tục chuyển động.
"Còn muốn buôn bán nữa không? Nhìn xem là nương hay cô nãi nãi của ngươi tới?"
Nhóm thê tử của mấy nam nhân không hài lòng, đưa tay nhéo lỗ tai trượng phu nhà mình, thô bỉ mắng lên, mắng xong nam nhân rồi nhìn tiểu phụ nhân đã đi xa cao giọng thóa mạ: "Quả phụ lẳng lơ không biết xấu hổ, trượng phu mới chết hai tháng đã ra đường rêu rao quyến rũ nam nhân rồi, thiếu nam nhân như vậy thì đi Câu Lan viện bán đi nha!"
Đa số phụ nhân Bắc Địa đều vạm vỡ, mắng chửi ngoài chợ lại càng không chút kiêng nể gì.
Như Ý nghe thấy mặt đỏ lên, lo lắng nhìn về phía bà chủ.
Những lời khó nghe hơn nữa Tô Cẩm cũng đã từng nghe, cùng đánh nhau với người ta cũng không phải là không có nên không thèm để ý chút nào, mắt cũng không nhìn về phía sau mà đi thẳng tới trước sạp bánh bao như không có chuyện gì.
"Bà chủ đến rồi!" A Quý cười ha hả chạy đến, cẩn thận từng li từng tí đỡ Tô Cẩm đi ra phía sau gian hàng.
Tô Cẩm liếc mắt nhìn lồng bánh bao còn dư lại chồng chất, âm thầm rầu rỉ, nếu mùa đông thì bánh bao còn dư lại không sợ hư, nhưng mùa hè cách một đêm thì lập tức thay đổi vị, nàng phải tới nha.
Nhưng Tô Cẩm cũng không phải là người vì tiền mà không chú ý đến thân thể, tiếp tục để A Quý và Cát Tường làm trước, sai Như Ý đặt ghế mây vào chỗ dễ thấy nhất ở phía sau gian hàng, sau đó thoải mái dựa vào ghế mây. Như Ý ở bên cạnh giơ cái dù thật cao, Tô Cẩm vừa khẽ phe phẩy quạt tròn, vừa cố ý mắng A Quý: "Ngươi là một tên quỷ lười, ta mới không đến một ngày ngươi đã lười biếng, ngày hôm nay ta xem ngươi còn dám lừa gạt buôn bán nữa hay không!"
A Quý phối hợp nói: "Không dám không dám!" Nói xong lớn tiếng hét lên.
Ai thích bánh bao Tô gia nhất định phải tới bên này mua, không thích bánh bao thì yêu mỹ nhân, nhìn thấy tiểu nương tử toàn thân mặc áo trắng cười không ngớt giống như ngó sen non lại tới, ánh mắt với linh hồn lập tức bị hấp dẫn, khẳng định phải mua hai bánh bao, vừa nhìn lén mỹ nhân vừa giao tiền, được bánh bao rồi lại chậm nữa thôn thôn chậm rì rì rời đi.
Các nam nhân đi hết đợt này tới đợt khác, Tô Cẩm cũng không còn nhàn rỗi, một lát thì cắn hạt dưa, một lát lại may vá một chút, ngồi mệt mỏi thì đứng lên đi bộ một vòng, đi dạo qua các gian hàng của nhà khác một chút, hoặc thay Cát Tường bán bánh bao, đứng mệt mỏi rồi lại ngồi xuống ghế mây nghỉ ngơi, khát thì có Như Ý ở bên cạnh phục vụ nước trà.
Thấm thoát đã đến buổi trưa, bánh bao cũng bán xong, Tô Cẩm che dù lên lần nữa cùng nhóm người làm trở về phủ.
A Triệt thấy mẫu thân khỏe mạnh trở lại, hỏi thăm A Quý biết được mẫu thân thật sự không mệt, tiểu tử mới yên tâm.
Tiêu Chấn cưỡi ngựa ra khỏi cửa thành là phải đi ngang qua cửa hàng bánh bao, nhưng gần đây Tô Cẩm thức dậy muộn, chờ Tô Cẩm đến cửa hàng bánh bao thì Tiêu Chấn đã đến trại lính từ sớm, hơn nữa Lưu thẩm, Xuân Đào và người làm trong phủ cũng không cảm thấy chuyện này phải bẩm báo cho hắn biết, cho nên Tiêu Chấn cũng không biết Tô Cẩm làm gì, mãi cho đến ngày nghỉ lễ cuối tháng năm, Tiêu Chấn và mấy tên thủ hạ hẹn nhau cùng đi săn thú, lúc cưỡi ngựa đến gần cửa thành, từ xa xa hắn mới liếc thấy trước sạp bánh bao của Tô gia có một nữ nhân mặc đồ trắng đang đứng.
Nha hoàn Cát Tường không ăn mặc kiểu này, Tiêu Chấn cảm thấy kỳ lạ, đi tới gần thêm một chút, cuối cùng Tiêu Chấn cũng thấy rõ tiểu phụ nhân đó không phải Tô Cẩm thì là ai?
Một nữ nhân bụng càng ngày càng lớn, lại còn tới bày quầy bán bánh bao?
Nếu như nói Tô Cẩm là người đầu tiên quan tâm đứa bé trong bụng thì Tiêu Chấn tuyệt đối xếp thứ hai, mà giờ phút này Tiêu Chấn tức giận phát hiện, hắn mới là người quan tâm đến đứa bé mồ côi từ trong bụng nương của Phùng Thực nhất!
Lửa giận xông thẳng đầu không cách nào nói được, Tiêu Chấn nắm chặt dây cương, toàn dựa vào lý trí mới không giận dữ mắng mỏ nữ nhân kia ngoài đường phố!
Tô Cẩm mới vừa ngồi cả buổi nên lúc này mới đứng lên giãn gân giãn cốt, đang giúp một khách quen lấy bao bánh bao bỗng nhiên có cảm giác có một luồng ý lạnh vù vù bắn qua. Tô Cẩm bất giác ngẩng đầu lên, đúng lúc d/đ;l;q;d Tiêu Chấn cưỡi tuấn mã đi ngang qua trước sạp bánh bao, tay vượn eo ong võ quan nghiêng đầu, mày kiếm dựng thẳng, hai mắt trừng lớn thiếu chút nữa bay ra ngoài mà dán lên mặt nàng!
Tô Cẩm có ngu nữa cũng nhìn ra được Tiêu Chấn đang tức giận, huống chi nàng còn lâu mới đần!
Nhưng Tô Cẩm vừa sợ Tiêu Chấn đang nhìn hầm hầm, lại vừa hồ đồ, mấy ngày không gặp, Tiêu Chấn đang tức giận ai vậy?
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, sắc mặt nam nhân tái xanh, nữ nhân kinh ngạc đến ngây người mơ hồ.
"Bà chủ, ta muốn bốn bánh bao!"
Khách tới cửa, tạm thời Tô Cẩm mặc kệ Tiêu Chấn, lập tức thay khuôn mặt tươi cười chiêu đãi khách.
Trong đầu Tiêu Chấn tất cả đều là đứa bé mồ côi từ trong bụng nương của huynh đệ tốt, nào còn có tâm trạng đi săn thú, do do dự dự, cởi ngựa đi tới chân núi vùng ngoại ô, rốt cuộc hắn quyết định nói dối trong phủ có chuyện, quay đầu ngựa lại lập tức chạy ngược về. Cũng không biết sao lại đúng lúc như vậy, hắn vừa trở về tới cửa thành thì Tô Cẩm vừa vặn lại ngồi mệt mỏi, phe phẩy quạt giấy thu tiền giúp một tay.
Thấy Tiêu Chấn đi mà quay lại, trong lòng Tô Cẩm khẽ động, căng thẳng quan sát Tiêu Chấn.
Lần này Tiêu Chấn không phí thời gian trừng nàng nữa mà về thẳng phủ.
Tô Cẩm thở phào nhẹ nhõm, vậy mà cũng không lâu sau Lưu thẩm vội vàng hoảng hốt chạy đến nói nhỏ vào tai nàng: "Đại nhân mời ngươi về đấy!"
Tô Cẩm buồn bực hỏi: "Có nói là chuyện gì không?"
Lòng Lưu thẩm vẫn còn sợ hãi lắc đầu, đại nhân không nói nhưng bà đi theo đại nhân lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy đại nhân tức giận như thế đó.
Tô Cẩm không còn cách nào đành phải giao gian hàng bánh bao cho người làm, nàng từ từ đi về về. Ừ, có gấp gáp đi nữa cũng không thể làm đứa bé trong bụng hoảng sợ.
Tiêu phủ, Tiêu Chấn an vị ở nhà chính đợi nàng.
Bụng Tô Cẩm lớn dần, có một số việc không thể khống chế được, đã nhìn thấy bóng dáng trong nhà chính rồi nhưng mót quá không chịu nổi nên lập tức gọi Lưu thẩm mượn cớ đi qua giải thích một tiếng, nàng về hậu viện giải quyết vấn đề trước, không ngờ trong lúc nàng đang ngồi trên bô thoải mái xì nước thì ở Tiền viện, cơn giận của Tiêu Chấn đã đạt đến cực điểm, giống như pháo trúc đang vểnh lên thật cao một chút nữa là bốc cháy.
"Đại nhân vội vã trở về như vậy là xảy ra chuyện gì sao?" Tiểu phụ nhân tới trễ bước vào nhà chính, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ mà nhìn hắn.
Tiêu Chấn cố nén cơn giận tràn đầy, trầm giọng nói: "Đệ muội đang có thai không nên vất vả, buôn bán vẫn nên giao cho người làm đi, đệ muội đừng đi nữa."
Thoáng chốc Tô Cẩm đã rõ ràng, sờ bụng một cái, cuối cùng cũng hiểu vì sao Tiêu Chấn trừng nàng.
Tiêu Chấn lo lắng đứa bé này cũng là có lòng tốt, Tô Cẩm cũng không để ý ánh mắt lạnh lùng như đao của người nào đó nữa, cười nói: "Đại nhân yên tâm, ta có chừng mực, thật ra thì mấy ngày trước ta cũng đi, phần lớn thời gian đều ngồi chơi, ngồi mệt mỏi mới đứng dậy đi vòng một chút, ngày hôm nay vừa vặn đại nhân đi ngang qua hai lần ta đều đang ở trước sạp giúp một tay, nên đã khiến ngài hiểu lầm rồi."
Bất kể lời này là thật hay giả, Tiêu Chấn đều không chấp nhận, ánh mắt nghiêm nghị lần nữa: "Trên đường lắm thầy nhiều ma, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra đánh lộn đánh lạo làm hại người vô tội, đệ muội đi lại bất tiện, d/đ;l;q;d vẫn nên ít đi ra ngoài thì tốt hơn, nếu như đệ muội cảm thấy trong nhà buồn bực không thú vị thì trong thành có kể chuyện diễn hí khúc, ta có thể mời bọn họ về giúp đệ muội giải buồn."
Lời này cũng rất không khách khí, huống chi sắc mặt của hắn còn thối như vậy.
Từ nhỏ, Tô Cẩm đánh nhau cũng không chịu thua thiệt, biến thành người khác dám khiển trách nàng như vậy, Tô Cẩm nhất định phải đáp lại gấp bội, nhưng Tiêu Chấn là quan.
Tô Cẩm lặng lẽ hít vào thở ra liên tục tự nói với mình, Tiêu đại nhân chỉ là tính tình ngay thẳng, không có ác ý, không thể tức giận.
Bình tĩnh lại, Tô Cẩm bày thái độ khiêm nhường, cúi đầu giải thích: "Đại nhân, ta đi ra cửa không phải là vì giải buồn, chân tay A Quý và Cát Tường vụng về, không biết buôn bán, gần đây doanh thu quầy hàng càng ngày càng ít đi, ta đi sang coi chừng một chút, bánh bao cũng bán nhanh hơn."
Tiêu Chấn nghe vậy liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới, không khó đoán được vì sao Tô Cẩm đi, nguyên nhân là buôn bán giỏi.
Tiêu Chấn xuất thân nghèo khổ, biết rõ vì kế sinh nhai mà nàng dâu nhà nghèo khó tránh khỏi muốn xuất đầu lộ diện, vì vậy trước kia Tô Cẩm bày quầy bán bánh bao, Tiêu Chấn có thể chấp nhận, nhưng bây giờ hắn đã cho Tô Cẩm hai trăm lượng bạc, cũng từng cam kết mỗi tháng sẽ cho mẫu tử Tô Cẩm hai lượng tiền lương, nên Tô Cẩm không cần thiết phải dựa vào vẻ thùy mị đẻ lôi kéo buôn bán.
"Đứa bé quan trọng hơn, đệ muội an tâm dưỡng thai, gian hàng bánh bao kiếm ít đi bao nhiêu tiền đệ muội cứ tính đi, mỗi tháng ta bù cho đệ muội." Nhìn chằm chằm vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của tiểu phụ nhân, Tiêu Chấn nói không cho từ chối.
Tô Cẩm tự nhận mình giải thích rất lý lẽ, Tiêu Chấn sợ nàng mệt mỏi, nàng giải thích mình không mệt mỏi, Tiêu Chấn cho rằng nàng sợ buồn bực, nàng đã giải thích mình ra cửa là để kiếm tiền, vốn tưởng rằng không sao, Tiêu Chấn lại......
Cơn giận của Tô Cẩm cũng nổi lên, nhưng nàng không trực tiếp như Tiêu Chấn, lúc ngẩng đầu cho Tiêu Chấn một khuôn mặt tươi cười thoạt nhìn rất thật lòng, ngượng ngùng từ chối: "Đại nhân đã giúp chúng ta rất nhiều, d;đ"l;q;d ta tuyệt đối không thể nhận bạc của đại nhân, hơn nữa xài tiền mình kiếm được mới thực tế, dù sao cũng không mệt, ta vẫn nên đi bày quầy đi, đại nhân yên tâm ta đã sinh một lần nên biết chừng mực."
Tiêu Chấn không chịu, dứt khoát hạ lệnh: "Phùng huynh chỉ một giọt máu mủ này, ta không cho nó có nửa phần sơ xuất, trước khi đứa bé sinh ra không cho ngươi ra cửa nửa bước."
Sắc mặt Tô Cẩm đại biến, ai nấy đều thấy được a Triệt không giống Phùng Thực, ai cũng biết suy đoán nhưng không người nào dám bảo đảm a Triệt thật sự không phải nhi tử của Phùng Thực, thật không ngờ Tiêu Chấn lại khẳng định nói ra "Phùng huynh chỉ một giọt máu mủ này", chẳng lẽ khi còn sống tên trượng phu ngốc của nàng đã nói cho Tiêu Chấn rồi hả?
Nàng ngạc nhiên nhìn Tiêu Chấn.
Tiêu Chấn vẫn còn không ý thức được mình lỡ lời, không muốn lãng phí môi lưỡi nữa, vẻ mặt nghiêm túc rời đi.
Bình luận truyện