Cẩm Y Hương Khuê
Chương 28
Edit: hoada
Cuối tháng bảy, Tô Cẩm được thông báo là ở vùng ngoại ô đã xây xong chuồng heo. Nên sáng nay, Tô Cẩm chuẩn bị đến vùng ngoại ô xem sao, vừa ra ngoài thì A Mãn đã đuổi tới nhất định đòi đi cùng mẫu thân.
Tô Cẩm nhìn nữ nhi phấn điêu ngọc trác mà phát sầu.
Tiểu nha đầu mới ba tuổi nhưng học nói rất nhanh, khi Tô Cẩm đến cửa hàng bánh bao xem A Qúy, Cát Tường làm bánh bao, bởi vì cửa viện đều khóa cẩn thận, A Mãn muốn đi cùng nàng cũng không ngăn cản, kết quả là tiểu nha đầu chơi ở khóa viện mấy ngày lại ghi nhớ hết tất cả quá trình làm bánh bao, lúc không có chuyện gì thì ngồi bẻ từng ngón tay lẩm bẩm tính toán, bánh bao nhân rau một đồng tiền, bánh bao chay hai văn tiền…
Thấy nữ nhi thông minh, Tô Cẩm lấy làm kiêu ngạo nhưng khi nghe Thu Cúc xuất thân là nha hoàn vương phủ nhắc nhỏ với nàng rằng nữ nhi của nàng là tiểu thư quan gia, ngày ngày nói những chuyện như vậy, ngộ nhỡ lúc đến nhà người khác làm khách quen miệng nói sẽ khiến cho những tiểu thư khác cười chê.
Một câu thức tỉnh người trong mộng, từ đó Tô Cẩm không dám để nữ nhi đến cửa hàng bánh bao nữa, chuyện về xây dựng chuồng heo nàng càng sẽ không nhắc đến trước mặt nữ nhi. Đợi đến khi nữ nhi khoảng mười hai mười ba ddlqd tuổi, đã hiểu chuyện rồi, nàng sẽ dạy nữ nhi chuyện quản gia, còn bây giờ, Tô Cẩm chỉ hi vọng nữ nhi giống với những tiểu thư khuê tú nhà khác, thích cây cỏ, hoa lá, vẽ… càng không thể lớn lên giống cô gái thôn quê bị khinh bỉ, chế giễu.
“Nương đi mua đồ, không thể mang con đi được, A Man nghe lời ở nhà đi tìm nghĩa phụ chơi đi.” Tô Cẩm ôm nữ nhi cười dụ dỗ, hôm nay Tiêu Chấn nghỉ ngơi ở nhà, không có ra ngoài, đúng dịp có thể nhờ hắn trông hộ hai đứa nhỏ.
A Mãn thích nghĩa phụ nhưng càng thích muốn đi chơi cùng mẫu thân, đầu lắc như trống bỏi, hai tay mập mạp ôm chặt lấy cổ mẫu thân.
Tô Cẩm nhức đầu nhìn về phía nhi tử cầu cứu.
A Triệt rất nghe lời, nếu mẫu thân nói hắn ở nhà, hắn nhất định sẽ nghe theo, nhưng muội muội làm nũng, hắn cũng không thể làm sao được.
Tô Cẩm không cách nào tưởng tượng ra việc nữ nhi thơm mùi sữa của mình sau khi đến chuồng heo thối hoắc, vì vậy nhìn tình hình, nàng khẽ cắn răng ôm A Mãn đi tìm Tiêu Chấn.
Kể từ sau khi nằm mộng về chuyện kia, A Chấn vẫn một mực cố ý tránh mặt Tô Cẩm, hôm nay hắn biết Tô Cẩm phải đi ra ngoài nên mới ở lại trong phủ chuẩn bị đợi Tô Cẩm vừa đi hắn sẽ mang theo huynh muội A Triệt ra ngoài chơi. Đột nhiên trong sân truyền đến giọng ngọt ngào của A Mãn “Nghĩa phụ”, Tiêu Chấn nghi ngờ đứng lên, không biết Tô Cẩm đã đi chưa? Hắn giống như không nghe thấy việc nàng rời đi.
“Đại nhân, phu nhân cùng thiếu gia và tiểu thư tới.” Từ Văn kịp thời thông báo.
Toàn thân Tiêu Chấn căng chặt, cứng đờ.
Hắn rất không thích loại cảm giác này, hắn thà rằng ra chiến trường đối mặt với thiên quân vạn mã địch quốc còn nhẹ nhàng hơn khi gặp mặt với Tô Cẩm.
Nhưng người đã đến rồi không thể không ra gặp được.
Tiêu Chấn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng bước ra ngoài.
Tô Cẩm đi vào nhà chính, chống lại khuôn mặt lạnh lẽo của Tiêu Chấn, hình như từ sau khi bởi vì nàng mà Tiêu Chấn dạy dỗ Hoắc Duy Dương, hắn không còn hòa nhã với nàng nữa, thật là một người nhỏ mọn.
Cũng may, Tô Cẩm đã sớm không còn sợ hắn nữa.
“A Mãn, tối hôm qua, nương đánh mất hai lượng bạc ở vườn hoa, nghĩa phụ nhặt được, đang được cất giấu ở đâu đó trong nhà rồi, con nhanh đi tìm cho nương đi.” Tô Cẩm khom lưng muốn đặt nữ nhi đang ôm chặt cổ nàng xuống.
Lúc này, xiêm áo vẫn không tính là quá dày, Tô Cẩm chỉ mặc một bộ quần áo màu xanh, cổ áo cao nhưng khi nàng khom người xuống, cộng thêm trong ngực còn bị nữ nhi ôm chặt kéo xuống làm cổ áo lỏng ra, nhất thời để lộ một mảng ddlqd da trắng nõn. Làn da cổ mịn màng như cánh hoa. Vốn Tiêu Chấn không có nhìn nàng nhưng bởi vì Tô Cẩm nói hắn nhặt được hai lượng bạc của nàng, còn nói với nữ nhi là đã bị hắn giấu đi nên hắn mới nghi ngờ nhìn thẳng vào Tô Cẩm, vừa đúng lúc thấy một màn này.
Da thịt của nữ nhân rất ít khi bị lộ ra, so với gương mặt thì còn trắng hơn mấy phần khiến người khác nhìn đến chói mắt.
Tiêu Chấn là đứa bé nhà nông, khi còn bé thích chạy loạn khắp nơi chơi, sớm bị nắng cháy đen làn da, khi trưởng thành còn học võ làm tiêu sư, sau đó lại nhập ngũ ra chiến trường, bị gió thổi nắng chiếu khiến làn da nhuộm màu đồng, bền chắc. Đột nhiên thấy một mảng da cổ trắng nõn như vậy khiến cho Tiêu Chấn bị chấn động mạnh, không kịp khống chế.
Sau khi hồi hồn, Tiêu Chấn lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác, khuôn mặt trầm hơn.
“Nghĩa phụ, nghĩa phụ nhặt được bạc của nương sao?” A Mãn sợ mẫu thân lừa nàng, sau khi chân chạm đất rồi nhưng cánh tay nhỏ vẫn ôm chặt cổ mẫu thân nghiêng đầu hỏi lại.
Trong lòng Tiêu Chấn toát ra ngọn lửa ngùn ngụt, Tô Cẩm có ý gì chứ? Nếu hắn thật sự nhặt được bạc của nàng, tự nhiên sẽ trả lại cho nàng, nhưng hôm nay nàng lại tìm tới cửa còn hoài nghi hắn tham tiền của nàng là sao?
Hắn vừa muốn phủ nhận lại nghe thấy tiểu phụ nhân ho khan ra dấu, Tiêu Chấn ngẩng đầu lên nhìn nàng thì thấy Tô Cẩm nháy mắt ra hiệu với hắn, A Mãn vừa nhìn nàng, nàng lập tức khôi phục nụ cười yếu ớt.
Tiêu Chấn không biết trong hồ lô của nàng có gì nhưng vẫn phối hợp nói: “Đúng rồi, nghĩa phụ đã giấu đi rồi, nếu A Mãn tìm được thì cho A Mãn.”
A Mãn là một đúa trẻ mê tiền, nghe như thế thì rất vui vẻ lập tức buông mẫu thân ra, nhanh chóng đi vào nhà tìm chỗ nghĩa phụ giấu bạc.
“A Triệt cũng đi giúp muội muội đi.” Tô Cẩm vừa đứng lên vừa đẩy nhẹ nhi tử đi theo nữ nhi.
Sau khi A Triệt đi vào nhà, Tô Cẩm bước đến bên cạnh Tiêu Chấn, còn chưa mở miệng nói gì thì thấy hán tử cao lớn, khôi ngô lùi lại hai bước tránh né nàng như tránh né một con rắn độc.
Tô Cẩm kì quái ngửa đầu nhìn hắn.
Tiêu Chấn không dám nhìn thẳng nàng chỉ chăm chăm nhìn xuống đất, nghiêm mặt nói: “Đệ muội có gì nói thẳng đi.”
Tô Cẩm gấp gáp muốn thương lượng cùng hắn nên tạm thời không để ý đến vẻ khác thường của Tiêu Chấn, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, ddlqd ta muốn đến vùng ngoại ô kiểm tra việc xây dựng chuồng heo một chút, nhưng bên kia rất thối, ta không muốn để A Mãn đi cùng, dù sao nàng cũng là nữ hài tử, nhưng A Mãn lại nháo đòi đi theo, hôm nay đại nhân rãnh rỗi, có thể dẫn huynh muội bọn nhỏ đi dạo trong thành một chút được không? Nhiều nhất là một canh giờ, ta nhất định sẽ trở lại.”
Tiêu Chấn nghĩ tới Hoắc Duy Dương, nếu như Tô Cẩm không đi ra ngoài cũng sẽ không bị nam nhân khác coi trọng.
Hắn cau mày: “Chuyện chuồng heo giao cho Từ Văn là được, đệ muội an tâm ở trong nhà đợi đi.”
Là việc làm ăn của mình, mà một lần cũng không đi xem sao làm sao Tô Cẩm có thể an tâm được? Nàng cùng với Tiêu Chấn mua 20 mẫu ruộng tốt, sau đó có thể giao toàn bộ cho người khác chăm sóc, nàng chỉ trông nom ddlqd và kiểm tra sổ sách là được, nhưng khác với chuyện mua đất đai, chuyện xây dựng chuồng heo thì nàng phải tự mình xem qua mới có thể yên tâm được.
Có việc cầu người nên Tô Cẩm hạ thấp tư thái một chút, hơi lấy lòng nói: “Ta chỉ đi xem một lần thôi, phiền đại nhân dẫn bọn nhỏ ra ngoài đi dạo giúp ta một lần được không? Ngoại trừ ta ra thì người có thể nói A Mãn nghe lời cũng chỉ có ngài, người khác đều không thể quản nó được.”
Lúc cầu người, giọng của nàng mềm mại hẳn đi, khác với lúc mắng chửi người khác, cực kì sắc bén, từng lời nói nhẹ nhàng của nàng như sợi tơ cuốn lấy lòng của nam nhân, tựa như yêu quái hay hồ ly tinh trong chuyện xưa chuyên đi quyến rũ câu hồn người khác vậy.
Lần đầu tiên trong đời Tiêu Chấn được một cô nương cố lấy lòng khiến hắn nổi da gà hết toàn thân.
“Được rồi.” Hắn cứng đờ người nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, nói rồi ngồi xuống ghế chủ vị giấu sự xao động bằng việc nâng chung trà lên miệng.
“Ngài cầm cái này, lát nữa đưa cho A Mãn.” Vừa nói Tô Cẩm vừa lấy ra hai lượng bạc vụn trong ống tay áo đưa cho Tiêu Chấn.
Ra ngoài nhất định phải dùng tiền, vốn Tiêu Chấn đã chuẩn bị chút bạc vụn dự phòng nên không muốn nhận bạc của nàng lắc đầu: “Ta có rồi.”
Tô Cẩm nhận ra hôm nay sắc mặt của hắn cực kì không tốt, cũng biết không cần khiến cho hắn tức giận thêm nữa vì vậy lập tức chuyển thân gọi với vào nhà trong: “A Mẫn đâu rồi, mau ra ngoài đi, nương tìm được bạc rồi.”
Bịch bịch… một loạt tiếng bước chân chạy ra, A Mãn vén màn lên chui ra, mắt long lanh to tròn nhìn mẫu thân.
Trong lòng bàn tay của Tô Cẩm lộ ra một ít bạc vụn.
A Mãn cười hắc hắc, không có hỏi mẫu thân tìm được ở đâu đã vội vàng chạy tới cướp lấy số bạc vụn trong tay mẫu thân.
Tô Cẩm ngồi chồm hổm xuống ôm lấy bả vai nữ nhi dịu dàng nói: “Nương không đi ra ngoài nữa, nghĩa phụ muốn dẫn A Mãn ra ngoài đi dạo, A Mãn có muốn đi hay không?”
“Đi!” A Mãn lập tức xoay người nhìn về phía nghĩa phụ gật đầu thật nhanh.
Tiêu Chấn không có thói quen nói dối kể cả là lừa trẻ con nên miễn cưỡng giật giật khóe miệng cười cười.
Tô Cẩm trở về hậu viện giúp nữ nhi đổi bộ quần áo khác, sau khi thu thập mọi thứ xong, Tiêu Chấn ôm lấy A Mãn ăn mặc thật xinh đẹp, có A Triệt theo cùng, một lớn hai nhỏ cùng đi ra ngoài chơi. Tô Cẩm đợi bọn họ đi khoảng ddlqd hai khắc sau, xác định bọn họ không bất ngờ trở về mới vội vàng lên xe ngựa, mang theo Từ Văn, Như Ý đến vùng ngoại ô.
Ở nông thôn, nhà cửa rất rẻ, Tô Cẩm dùng một lượng bạc thuê một căn nhà trong một năm. Căn nhà dù cũ nát, nhưng có ba gian, chỉ cần tu sửa một chút, bốn bên bức tường xây thêm một hàng đá cho cao lên, không biết từ nơi nào là Độc Nhãn Lưu lại tìm được bốn con chó, để sân trước hai con, sân sau hai con thì không còn lo lắng bọn đạo tặc tới trộm vật nữa.
Tô Cẩm đi một vòng nhìn ngó xung quanh cực kì hài lòng với toàn nhà này.
“Phu nhân vào nhà nhìn một chút đi.” Độc Nhãn Lưu cung kính nói, trong thái độ cung kính lại ẩn chứa một chút tự hào, giống như đang đợi chủ tử khen ngợi.
Tô Cẩm, Từ Văn và Như Ý cùng đi vào nhà.
Tiền viện rất rộng, đường đi ở giữa bằng đất rất rộng rãi khoảng bốn năm người cùng đi song song với nhau, chia ra hai bên là hai cái chuồng heo rất lớn, mỗi chuồng heo lại dùng một tảng đá tường ngăn cách thành năm gian nhỏ hơn.
Độc Nhãn Lưu vừa đi vừa giải thích: “Một gian có thể nuôi được bốn con heo lớn, vì vậy cả tiền viện có thể nuôi đến 50 con là không thành vấn đề, sau này làm ăn thuận lợi thì có thể xây thêm hai cái chuồng heo ở hậu viện nữa.
Tô Cẩm nghe vậy thì bật cười, nhìn chuồng heo bên trái, trong đó đang nuôi một heo nái cùng với tám chú heo con được khoảng gần một tháng, cực kì hi vọng gật đầu: “Hi vọng có thể đợi đến ngày đó sớm một chút.”
Thịt heo rất đắc, nuôi heo cũng tốn rất nhiều chi phí, để nuôi một heo mẹ thì cũng phải mất 15 lượng, cộng với tám chú heo con thì cũng tốn 24 lượng, hơn nữa còn phải tiêu phí bạc tu sửa lại chuồng heo nên Tô Cẩm đành bán hai mẫu ruộng ở Chương Thành, còn phải lấy tất cả số tiền tích cóp từ trước mới có thể duy trì cho kế hoạch chăn nuôi heo này. Khi Tiêu Chấn biết chuyện nàng muốn bán đất, ddlqd đã nói nàng không cần bán đất, chỉ cần dùng bạc của hắn là được nhưng ngay cả bạc hắn cho hai đứa bé hàng tháng Tô Cẩm còn không động đến thì làm sao có thể mượn bạc của hắn chứ? Dù sao thì nàng cũng dời đến Phượng Dương rồi, đất ở Chương Thành so ra thì hơi xa, dù sao cũng chỉ là hai mẫu ruộng thôi, nếu không bán thì hàng năm nàng cũng phải vất vả đến thu hoạch, vì vậy cuối cùng nàng vẫn bán.
Độc Nhãn Lưu rất có lòng tin phát triển chăn nuôi heo, hắn nhìn tám chú heo con nói: “Phu nhân yên tâm, người khác nuôi một con heo cũng phải mất đến nửa năm, còn ta thì có thể đảm bảo với phu nhân rằng, chỉ cần 4 tháng là sẽ nuôi được một con heo mập mạp, ngài cứ chờ xem, đến tháng Chạp này, tám con heo con này có thể nặng hơn hai trăm cân, sau đó heo mẹ cũng có thể sinh hạ lứa heo con mới.”
Nếu Tô Cẩm đã dám phát triển chuyện chăn nuôi heo thì dĩ nhiên là coi trọng nó, nên cười khích lệ Độc Nhãn Lưu: “Được, ngươi cố gắng làm thật tốt, cuối năm bán thịt heo lấy tiền, ta sẽ cấp ngươi tiền công cao.”
Trong lòng Độc Nhãn Lưu đã có dự tính nên cười tự tin.
Khi Tô Cẩm ở ngoại thành quan sát heo thì Tiêu Chấn mang theo bọn nhỏ tới phố chính của Phượng Dương, bên trong thành rất phồn hoa, cửa hàng lớn nhỏ san sát nối tiếp nhau, còn có rất nhiều quán nhỏ bán đủ thứ đồ linh tinh như vải bông, lược, đồ trang sức… đủ hết cả.
Thân hình Tiêu Chấn cao lớn, A Mãn tựa vào trong ngực của nghĩa phụ, thích thú nhìn ngó chung quanh, ánh mắt như hoa lên.
Là lần đầu tiên đưa bọn nhỏ ra ngoài chơi, A Mãn được ôm trong ngực thì không lo lắng gặp chuyện gì nhưng hắn lại lo cho A Triệt, vì vậy mà cứ đi vài bước thì hắn lại phải ngoái đầu tìm kiếm A Triệt.
Mỗi lần hắn quay lại tìm kiếm, A Triệt đều nhíu mày không vui, hắn cảm thấy Tiêu đại nhân không quá tin tưởng hắn, hắn cũng không phải là muội muội thích chạy loạn đâu chứ.
Từ Vũ phụ trách bảo vệ cho A Triệt cũng cảm thấy uất ức vô cùng, không nhịn được bất mãn: “Đại nhân cứ yên tâm đi phía trước đi, thuộc hạ đảm bảo sẽ bảo vệ an toàn cho thiếu gia.”
Tiêu Chấn nghiêm túc gật đầu nhưng cứ đi một đoạn thì vẫn không an tâm mà quay đầu lại nhìn, tầm mắt nhìn thẳng tới A Triệt.
Từ Vũ:…
A Triệt:…
“Nghĩa phụ, nghĩa phụ, qua bên kia đi!” đột nhiên A Mãn hưng phấn kêu lên.
Tiêu Chấn nhìn theo ngón tay bụ bẫm của nữ nhi chỉ, thấy cách đó không xa có một chỗ rất nhiều người tập trung thành một vòng tròn, hình như bên trong có người đang diễn xiếc, thỉnh thoảng truyền ra tiếng reo hò thích thú.
Thấy nữ nhi thích, Tiêu Chấn lập tức đi nhanh tới hướng đó, ỷ vào ưu thế chiều cao, Tiêu Chấn dễ dàng chen vào đám người, đứng ở vị trí trước nhất. Trong sân đang có một hán tử mặt trắng, cao gầy, khoảng hơn bốn mươi ddlqd tuổi đang chỉ huy bốn con khỉ lông vàng kiệu kiệu mềm trên đầu, cỗ kiệu không lớn, chỉ có thể cho một đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi ngồi, lúc này đang ngồi trên kiệu là một bé trai đầu tròn rất thích thú cười vui vẻ.
Tiêu Chấn cao lớn, rắn rỏi, đứng giữa đám đông như hạc lạc giữa bầy gà, hắn vừa xuất hiện thì hán tử mặt trắng lập tức chú ý tới hắn, tươi cười thét lên: “Hầu tử, giơ kiệu lên, chỉ cần mười văn tiền là có thể ngồi kiệu một lần, vị gia này có muốn để thiên kim của ngài thử một chút không?”
Tất cả mọi người đều nhìn sang.
Tiêu Chấn nhìn A Mãn như hỏi ý kiến.
A Mãn nghiêm túc nhìn mấy con khỉ cảm thấy ly kì cực kì.
Hán tử cao gầy mặt trắng ra sức dụ dỗ: “Có muốn ngồi thử kiệu hay không?”
A Mãn nhìn nhìn hắn, không sợ trời không sợ đất, gật đầu liên tục.
Tiêu Chấn sủng nhất nữ nhi nên nếu A Mãn muốn ngồi kiệu, hắn không nói hai lời ôm A Mãn nhảy vào, A Triệt thấy vậy nhíu nhíu mày, đứng tại chỗ không động đậy.
Trước đó đã phải khiêng kiệu cho một đứa bé trai ngồi rồi nên hán tử mặt trắng liền lấy ra một cái bánh gì đó chia thành bốn phần ddlqd đưa cho bốn con khỉ con, bốn con khỉ con ngồi cạnh kiệu mềm vừa ăn bánh vừa quan sát bách tính vây quanh xem, dáng vẻ rất ngây thơ ngốc nghếch chọc cho mọi người bật cười. Ăn xong bánh, chủ nhân thét to một tiếng, bốn con khỉ lập tức cùng nhau nâng kiệu mềm lên khiến cho mọi người xung quanh vỗ tay reo hò.
Tiểu A Mãn đứng giữa đám người, thấy mọi người cười cho là mọi người đang cười nàng nên nàng cũng cười theo, dáng vẻ ngây thơ khả ái của nàng khiến cho mọi người đều chú ý.
Tiểu A Man đứng ở trong đám người, cho là mọi người đều ở đây cười nàng, nàng cũng đi theo cười, ngây thơ khả ái nữ oa, làm cho người chú ý.
Hán tử mặt trắng muốn ôm A Mãn đặt lên kiệu, Tiêu Chấn không đồng ý mà tự tay đặt nữ nhi lên kiệu.
A Mãn rất thông minh, không cần người khác nhắc nhở, khi ngồi lên kiệu thì hai tay lập tức bám vào tay vịn.
Bốn con khỉ con nâng kiệu lên đi một vòng, A Mãn chăm chú quan sát hai con khỉ con trước mặt, còn Tiêu Chấn đi sát kiệu mềm một tấc cũng không rời, chuẩn bị tùy thời có thể bế được nữ nhi nếu kiệu bị ngã.
Mới đi được nửa vòng, đột nhiên A Mãn phát hiện trong đám người có một tiểu công tử mặc xiêm áo tơ lụa sang trọng đặc biệt xinh đẹp.
A Mãn không nhịn được nhìn chằm chằm vào tiểu công tử kia.
Tiêu Chấn ngẩng đầu lên nhìn theo thì nhận ra một khuôn mặt quen thuộc.
“Thế tử?” Hắn bất ngờ lên tiếng.
Tiểu công tử hoa phục sang trọng bị A Mãn chăm chú quan sát đó chính là Thế tử gia mới bảy tuổi của Liêu Vương phủ, Chu Nguyên Phưởng.
Chu Nguyên Phưởng vừa mới tới không lâu, vừa chui vào đã thấy trên kiệu mềm có một tiểu nữ oa mặc váy hồng đào, khuôn ddlqd mặt trắng nõn, đôi mắt xếch to tròn đen láy lúng liếng đang cười đặc biệt vui vẻ, cũng không giống dáng vẻ ngớ ngẩn như bây giờ của nàng. Chu Nguyên Phưởng cảm thấy thú vị, chỉ lo nhìn tiểu nữ oa không có lưu ý người phía sau của tiểu nữ oa.
Đúng lúc này nhìn thấy Tiêu Chấn, là thân binh thống lĩnh mà nhị ca tha thiết võ nghệ của vương phủ đặc biệt thích lui tới, Chu Nguyên Phưởng chợt cảm thấy mất hứng, cũng không thèm chào hỏi Tiêu Chấn mà quay đầu bước đi.
A Mãn và Tiêu Chấn nhìn theo hắn, cho đến khi bóng dáng đơn bạc nhỏ bé khuất trong đám người.
Tiêu Chấn vẫn còn đang thắc mắc thì sự chú ý của A Mãn đã quay trở lại với hai con khỉ con, có vẻ ghét bỏ hai con khỉ con ở phía sau đi hơi chậm nên đột nhiên hét to lên một tiếng: “Gía!”
Giọng nói trong trẻo, mười phần khí thế cực kì giống bộ dạng của Tiêu Chấn.
Tiêu Chấn bật cười, bách tính vây xem cũng cười, ngay cả thế tử vừa mới cương quyết rời đi cũng ngoái đầu quay lại nhìn nàng.
Cuối tháng bảy, Tô Cẩm được thông báo là ở vùng ngoại ô đã xây xong chuồng heo. Nên sáng nay, Tô Cẩm chuẩn bị đến vùng ngoại ô xem sao, vừa ra ngoài thì A Mãn đã đuổi tới nhất định đòi đi cùng mẫu thân.
Tô Cẩm nhìn nữ nhi phấn điêu ngọc trác mà phát sầu.
Tiểu nha đầu mới ba tuổi nhưng học nói rất nhanh, khi Tô Cẩm đến cửa hàng bánh bao xem A Qúy, Cát Tường làm bánh bao, bởi vì cửa viện đều khóa cẩn thận, A Mãn muốn đi cùng nàng cũng không ngăn cản, kết quả là tiểu nha đầu chơi ở khóa viện mấy ngày lại ghi nhớ hết tất cả quá trình làm bánh bao, lúc không có chuyện gì thì ngồi bẻ từng ngón tay lẩm bẩm tính toán, bánh bao nhân rau một đồng tiền, bánh bao chay hai văn tiền…
Thấy nữ nhi thông minh, Tô Cẩm lấy làm kiêu ngạo nhưng khi nghe Thu Cúc xuất thân là nha hoàn vương phủ nhắc nhỏ với nàng rằng nữ nhi của nàng là tiểu thư quan gia, ngày ngày nói những chuyện như vậy, ngộ nhỡ lúc đến nhà người khác làm khách quen miệng nói sẽ khiến cho những tiểu thư khác cười chê.
Một câu thức tỉnh người trong mộng, từ đó Tô Cẩm không dám để nữ nhi đến cửa hàng bánh bao nữa, chuyện về xây dựng chuồng heo nàng càng sẽ không nhắc đến trước mặt nữ nhi. Đợi đến khi nữ nhi khoảng mười hai mười ba ddlqd tuổi, đã hiểu chuyện rồi, nàng sẽ dạy nữ nhi chuyện quản gia, còn bây giờ, Tô Cẩm chỉ hi vọng nữ nhi giống với những tiểu thư khuê tú nhà khác, thích cây cỏ, hoa lá, vẽ… càng không thể lớn lên giống cô gái thôn quê bị khinh bỉ, chế giễu.
“Nương đi mua đồ, không thể mang con đi được, A Man nghe lời ở nhà đi tìm nghĩa phụ chơi đi.” Tô Cẩm ôm nữ nhi cười dụ dỗ, hôm nay Tiêu Chấn nghỉ ngơi ở nhà, không có ra ngoài, đúng dịp có thể nhờ hắn trông hộ hai đứa nhỏ.
A Mãn thích nghĩa phụ nhưng càng thích muốn đi chơi cùng mẫu thân, đầu lắc như trống bỏi, hai tay mập mạp ôm chặt lấy cổ mẫu thân.
Tô Cẩm nhức đầu nhìn về phía nhi tử cầu cứu.
A Triệt rất nghe lời, nếu mẫu thân nói hắn ở nhà, hắn nhất định sẽ nghe theo, nhưng muội muội làm nũng, hắn cũng không thể làm sao được.
Tô Cẩm không cách nào tưởng tượng ra việc nữ nhi thơm mùi sữa của mình sau khi đến chuồng heo thối hoắc, vì vậy nhìn tình hình, nàng khẽ cắn răng ôm A Mãn đi tìm Tiêu Chấn.
Kể từ sau khi nằm mộng về chuyện kia, A Chấn vẫn một mực cố ý tránh mặt Tô Cẩm, hôm nay hắn biết Tô Cẩm phải đi ra ngoài nên mới ở lại trong phủ chuẩn bị đợi Tô Cẩm vừa đi hắn sẽ mang theo huynh muội A Triệt ra ngoài chơi. Đột nhiên trong sân truyền đến giọng ngọt ngào của A Mãn “Nghĩa phụ”, Tiêu Chấn nghi ngờ đứng lên, không biết Tô Cẩm đã đi chưa? Hắn giống như không nghe thấy việc nàng rời đi.
“Đại nhân, phu nhân cùng thiếu gia và tiểu thư tới.” Từ Văn kịp thời thông báo.
Toàn thân Tiêu Chấn căng chặt, cứng đờ.
Hắn rất không thích loại cảm giác này, hắn thà rằng ra chiến trường đối mặt với thiên quân vạn mã địch quốc còn nhẹ nhàng hơn khi gặp mặt với Tô Cẩm.
Nhưng người đã đến rồi không thể không ra gặp được.
Tiêu Chấn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng bước ra ngoài.
Tô Cẩm đi vào nhà chính, chống lại khuôn mặt lạnh lẽo của Tiêu Chấn, hình như từ sau khi bởi vì nàng mà Tiêu Chấn dạy dỗ Hoắc Duy Dương, hắn không còn hòa nhã với nàng nữa, thật là một người nhỏ mọn.
Cũng may, Tô Cẩm đã sớm không còn sợ hắn nữa.
“A Mãn, tối hôm qua, nương đánh mất hai lượng bạc ở vườn hoa, nghĩa phụ nhặt được, đang được cất giấu ở đâu đó trong nhà rồi, con nhanh đi tìm cho nương đi.” Tô Cẩm khom lưng muốn đặt nữ nhi đang ôm chặt cổ nàng xuống.
Lúc này, xiêm áo vẫn không tính là quá dày, Tô Cẩm chỉ mặc một bộ quần áo màu xanh, cổ áo cao nhưng khi nàng khom người xuống, cộng thêm trong ngực còn bị nữ nhi ôm chặt kéo xuống làm cổ áo lỏng ra, nhất thời để lộ một mảng ddlqd da trắng nõn. Làn da cổ mịn màng như cánh hoa. Vốn Tiêu Chấn không có nhìn nàng nhưng bởi vì Tô Cẩm nói hắn nhặt được hai lượng bạc của nàng, còn nói với nữ nhi là đã bị hắn giấu đi nên hắn mới nghi ngờ nhìn thẳng vào Tô Cẩm, vừa đúng lúc thấy một màn này.
Da thịt của nữ nhân rất ít khi bị lộ ra, so với gương mặt thì còn trắng hơn mấy phần khiến người khác nhìn đến chói mắt.
Tiêu Chấn là đứa bé nhà nông, khi còn bé thích chạy loạn khắp nơi chơi, sớm bị nắng cháy đen làn da, khi trưởng thành còn học võ làm tiêu sư, sau đó lại nhập ngũ ra chiến trường, bị gió thổi nắng chiếu khiến làn da nhuộm màu đồng, bền chắc. Đột nhiên thấy một mảng da cổ trắng nõn như vậy khiến cho Tiêu Chấn bị chấn động mạnh, không kịp khống chế.
Sau khi hồi hồn, Tiêu Chấn lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác, khuôn mặt trầm hơn.
“Nghĩa phụ, nghĩa phụ nhặt được bạc của nương sao?” A Mãn sợ mẫu thân lừa nàng, sau khi chân chạm đất rồi nhưng cánh tay nhỏ vẫn ôm chặt cổ mẫu thân nghiêng đầu hỏi lại.
Trong lòng Tiêu Chấn toát ra ngọn lửa ngùn ngụt, Tô Cẩm có ý gì chứ? Nếu hắn thật sự nhặt được bạc của nàng, tự nhiên sẽ trả lại cho nàng, nhưng hôm nay nàng lại tìm tới cửa còn hoài nghi hắn tham tiền của nàng là sao?
Hắn vừa muốn phủ nhận lại nghe thấy tiểu phụ nhân ho khan ra dấu, Tiêu Chấn ngẩng đầu lên nhìn nàng thì thấy Tô Cẩm nháy mắt ra hiệu với hắn, A Mãn vừa nhìn nàng, nàng lập tức khôi phục nụ cười yếu ớt.
Tiêu Chấn không biết trong hồ lô của nàng có gì nhưng vẫn phối hợp nói: “Đúng rồi, nghĩa phụ đã giấu đi rồi, nếu A Mãn tìm được thì cho A Mãn.”
A Mãn là một đúa trẻ mê tiền, nghe như thế thì rất vui vẻ lập tức buông mẫu thân ra, nhanh chóng đi vào nhà tìm chỗ nghĩa phụ giấu bạc.
“A Triệt cũng đi giúp muội muội đi.” Tô Cẩm vừa đứng lên vừa đẩy nhẹ nhi tử đi theo nữ nhi.
Sau khi A Triệt đi vào nhà, Tô Cẩm bước đến bên cạnh Tiêu Chấn, còn chưa mở miệng nói gì thì thấy hán tử cao lớn, khôi ngô lùi lại hai bước tránh né nàng như tránh né một con rắn độc.
Tô Cẩm kì quái ngửa đầu nhìn hắn.
Tiêu Chấn không dám nhìn thẳng nàng chỉ chăm chăm nhìn xuống đất, nghiêm mặt nói: “Đệ muội có gì nói thẳng đi.”
Tô Cẩm gấp gáp muốn thương lượng cùng hắn nên tạm thời không để ý đến vẻ khác thường của Tiêu Chấn, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, ddlqd ta muốn đến vùng ngoại ô kiểm tra việc xây dựng chuồng heo một chút, nhưng bên kia rất thối, ta không muốn để A Mãn đi cùng, dù sao nàng cũng là nữ hài tử, nhưng A Mãn lại nháo đòi đi theo, hôm nay đại nhân rãnh rỗi, có thể dẫn huynh muội bọn nhỏ đi dạo trong thành một chút được không? Nhiều nhất là một canh giờ, ta nhất định sẽ trở lại.”
Tiêu Chấn nghĩ tới Hoắc Duy Dương, nếu như Tô Cẩm không đi ra ngoài cũng sẽ không bị nam nhân khác coi trọng.
Hắn cau mày: “Chuyện chuồng heo giao cho Từ Văn là được, đệ muội an tâm ở trong nhà đợi đi.”
Là việc làm ăn của mình, mà một lần cũng không đi xem sao làm sao Tô Cẩm có thể an tâm được? Nàng cùng với Tiêu Chấn mua 20 mẫu ruộng tốt, sau đó có thể giao toàn bộ cho người khác chăm sóc, nàng chỉ trông nom ddlqd và kiểm tra sổ sách là được, nhưng khác với chuyện mua đất đai, chuyện xây dựng chuồng heo thì nàng phải tự mình xem qua mới có thể yên tâm được.
Có việc cầu người nên Tô Cẩm hạ thấp tư thái một chút, hơi lấy lòng nói: “Ta chỉ đi xem một lần thôi, phiền đại nhân dẫn bọn nhỏ ra ngoài đi dạo giúp ta một lần được không? Ngoại trừ ta ra thì người có thể nói A Mãn nghe lời cũng chỉ có ngài, người khác đều không thể quản nó được.”
Lúc cầu người, giọng của nàng mềm mại hẳn đi, khác với lúc mắng chửi người khác, cực kì sắc bén, từng lời nói nhẹ nhàng của nàng như sợi tơ cuốn lấy lòng của nam nhân, tựa như yêu quái hay hồ ly tinh trong chuyện xưa chuyên đi quyến rũ câu hồn người khác vậy.
Lần đầu tiên trong đời Tiêu Chấn được một cô nương cố lấy lòng khiến hắn nổi da gà hết toàn thân.
“Được rồi.” Hắn cứng đờ người nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, nói rồi ngồi xuống ghế chủ vị giấu sự xao động bằng việc nâng chung trà lên miệng.
“Ngài cầm cái này, lát nữa đưa cho A Mãn.” Vừa nói Tô Cẩm vừa lấy ra hai lượng bạc vụn trong ống tay áo đưa cho Tiêu Chấn.
Ra ngoài nhất định phải dùng tiền, vốn Tiêu Chấn đã chuẩn bị chút bạc vụn dự phòng nên không muốn nhận bạc của nàng lắc đầu: “Ta có rồi.”
Tô Cẩm nhận ra hôm nay sắc mặt của hắn cực kì không tốt, cũng biết không cần khiến cho hắn tức giận thêm nữa vì vậy lập tức chuyển thân gọi với vào nhà trong: “A Mẫn đâu rồi, mau ra ngoài đi, nương tìm được bạc rồi.”
Bịch bịch… một loạt tiếng bước chân chạy ra, A Mãn vén màn lên chui ra, mắt long lanh to tròn nhìn mẫu thân.
Trong lòng bàn tay của Tô Cẩm lộ ra một ít bạc vụn.
A Mãn cười hắc hắc, không có hỏi mẫu thân tìm được ở đâu đã vội vàng chạy tới cướp lấy số bạc vụn trong tay mẫu thân.
Tô Cẩm ngồi chồm hổm xuống ôm lấy bả vai nữ nhi dịu dàng nói: “Nương không đi ra ngoài nữa, nghĩa phụ muốn dẫn A Mãn ra ngoài đi dạo, A Mãn có muốn đi hay không?”
“Đi!” A Mãn lập tức xoay người nhìn về phía nghĩa phụ gật đầu thật nhanh.
Tiêu Chấn không có thói quen nói dối kể cả là lừa trẻ con nên miễn cưỡng giật giật khóe miệng cười cười.
Tô Cẩm trở về hậu viện giúp nữ nhi đổi bộ quần áo khác, sau khi thu thập mọi thứ xong, Tiêu Chấn ôm lấy A Mãn ăn mặc thật xinh đẹp, có A Triệt theo cùng, một lớn hai nhỏ cùng đi ra ngoài chơi. Tô Cẩm đợi bọn họ đi khoảng ddlqd hai khắc sau, xác định bọn họ không bất ngờ trở về mới vội vàng lên xe ngựa, mang theo Từ Văn, Như Ý đến vùng ngoại ô.
Ở nông thôn, nhà cửa rất rẻ, Tô Cẩm dùng một lượng bạc thuê một căn nhà trong một năm. Căn nhà dù cũ nát, nhưng có ba gian, chỉ cần tu sửa một chút, bốn bên bức tường xây thêm một hàng đá cho cao lên, không biết từ nơi nào là Độc Nhãn Lưu lại tìm được bốn con chó, để sân trước hai con, sân sau hai con thì không còn lo lắng bọn đạo tặc tới trộm vật nữa.
Tô Cẩm đi một vòng nhìn ngó xung quanh cực kì hài lòng với toàn nhà này.
“Phu nhân vào nhà nhìn một chút đi.” Độc Nhãn Lưu cung kính nói, trong thái độ cung kính lại ẩn chứa một chút tự hào, giống như đang đợi chủ tử khen ngợi.
Tô Cẩm, Từ Văn và Như Ý cùng đi vào nhà.
Tiền viện rất rộng, đường đi ở giữa bằng đất rất rộng rãi khoảng bốn năm người cùng đi song song với nhau, chia ra hai bên là hai cái chuồng heo rất lớn, mỗi chuồng heo lại dùng một tảng đá tường ngăn cách thành năm gian nhỏ hơn.
Độc Nhãn Lưu vừa đi vừa giải thích: “Một gian có thể nuôi được bốn con heo lớn, vì vậy cả tiền viện có thể nuôi đến 50 con là không thành vấn đề, sau này làm ăn thuận lợi thì có thể xây thêm hai cái chuồng heo ở hậu viện nữa.
Tô Cẩm nghe vậy thì bật cười, nhìn chuồng heo bên trái, trong đó đang nuôi một heo nái cùng với tám chú heo con được khoảng gần một tháng, cực kì hi vọng gật đầu: “Hi vọng có thể đợi đến ngày đó sớm một chút.”
Thịt heo rất đắc, nuôi heo cũng tốn rất nhiều chi phí, để nuôi một heo mẹ thì cũng phải mất 15 lượng, cộng với tám chú heo con thì cũng tốn 24 lượng, hơn nữa còn phải tiêu phí bạc tu sửa lại chuồng heo nên Tô Cẩm đành bán hai mẫu ruộng ở Chương Thành, còn phải lấy tất cả số tiền tích cóp từ trước mới có thể duy trì cho kế hoạch chăn nuôi heo này. Khi Tiêu Chấn biết chuyện nàng muốn bán đất, ddlqd đã nói nàng không cần bán đất, chỉ cần dùng bạc của hắn là được nhưng ngay cả bạc hắn cho hai đứa bé hàng tháng Tô Cẩm còn không động đến thì làm sao có thể mượn bạc của hắn chứ? Dù sao thì nàng cũng dời đến Phượng Dương rồi, đất ở Chương Thành so ra thì hơi xa, dù sao cũng chỉ là hai mẫu ruộng thôi, nếu không bán thì hàng năm nàng cũng phải vất vả đến thu hoạch, vì vậy cuối cùng nàng vẫn bán.
Độc Nhãn Lưu rất có lòng tin phát triển chăn nuôi heo, hắn nhìn tám chú heo con nói: “Phu nhân yên tâm, người khác nuôi một con heo cũng phải mất đến nửa năm, còn ta thì có thể đảm bảo với phu nhân rằng, chỉ cần 4 tháng là sẽ nuôi được một con heo mập mạp, ngài cứ chờ xem, đến tháng Chạp này, tám con heo con này có thể nặng hơn hai trăm cân, sau đó heo mẹ cũng có thể sinh hạ lứa heo con mới.”
Nếu Tô Cẩm đã dám phát triển chuyện chăn nuôi heo thì dĩ nhiên là coi trọng nó, nên cười khích lệ Độc Nhãn Lưu: “Được, ngươi cố gắng làm thật tốt, cuối năm bán thịt heo lấy tiền, ta sẽ cấp ngươi tiền công cao.”
Trong lòng Độc Nhãn Lưu đã có dự tính nên cười tự tin.
Khi Tô Cẩm ở ngoại thành quan sát heo thì Tiêu Chấn mang theo bọn nhỏ tới phố chính của Phượng Dương, bên trong thành rất phồn hoa, cửa hàng lớn nhỏ san sát nối tiếp nhau, còn có rất nhiều quán nhỏ bán đủ thứ đồ linh tinh như vải bông, lược, đồ trang sức… đủ hết cả.
Thân hình Tiêu Chấn cao lớn, A Mãn tựa vào trong ngực của nghĩa phụ, thích thú nhìn ngó chung quanh, ánh mắt như hoa lên.
Là lần đầu tiên đưa bọn nhỏ ra ngoài chơi, A Mãn được ôm trong ngực thì không lo lắng gặp chuyện gì nhưng hắn lại lo cho A Triệt, vì vậy mà cứ đi vài bước thì hắn lại phải ngoái đầu tìm kiếm A Triệt.
Mỗi lần hắn quay lại tìm kiếm, A Triệt đều nhíu mày không vui, hắn cảm thấy Tiêu đại nhân không quá tin tưởng hắn, hắn cũng không phải là muội muội thích chạy loạn đâu chứ.
Từ Vũ phụ trách bảo vệ cho A Triệt cũng cảm thấy uất ức vô cùng, không nhịn được bất mãn: “Đại nhân cứ yên tâm đi phía trước đi, thuộc hạ đảm bảo sẽ bảo vệ an toàn cho thiếu gia.”
Tiêu Chấn nghiêm túc gật đầu nhưng cứ đi một đoạn thì vẫn không an tâm mà quay đầu lại nhìn, tầm mắt nhìn thẳng tới A Triệt.
Từ Vũ:…
A Triệt:…
“Nghĩa phụ, nghĩa phụ, qua bên kia đi!” đột nhiên A Mãn hưng phấn kêu lên.
Tiêu Chấn nhìn theo ngón tay bụ bẫm của nữ nhi chỉ, thấy cách đó không xa có một chỗ rất nhiều người tập trung thành một vòng tròn, hình như bên trong có người đang diễn xiếc, thỉnh thoảng truyền ra tiếng reo hò thích thú.
Thấy nữ nhi thích, Tiêu Chấn lập tức đi nhanh tới hướng đó, ỷ vào ưu thế chiều cao, Tiêu Chấn dễ dàng chen vào đám người, đứng ở vị trí trước nhất. Trong sân đang có một hán tử mặt trắng, cao gầy, khoảng hơn bốn mươi ddlqd tuổi đang chỉ huy bốn con khỉ lông vàng kiệu kiệu mềm trên đầu, cỗ kiệu không lớn, chỉ có thể cho một đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi ngồi, lúc này đang ngồi trên kiệu là một bé trai đầu tròn rất thích thú cười vui vẻ.
Tiêu Chấn cao lớn, rắn rỏi, đứng giữa đám đông như hạc lạc giữa bầy gà, hắn vừa xuất hiện thì hán tử mặt trắng lập tức chú ý tới hắn, tươi cười thét lên: “Hầu tử, giơ kiệu lên, chỉ cần mười văn tiền là có thể ngồi kiệu một lần, vị gia này có muốn để thiên kim của ngài thử một chút không?”
Tất cả mọi người đều nhìn sang.
Tiêu Chấn nhìn A Mãn như hỏi ý kiến.
A Mãn nghiêm túc nhìn mấy con khỉ cảm thấy ly kì cực kì.
Hán tử cao gầy mặt trắng ra sức dụ dỗ: “Có muốn ngồi thử kiệu hay không?”
A Mãn nhìn nhìn hắn, không sợ trời không sợ đất, gật đầu liên tục.
Tiêu Chấn sủng nhất nữ nhi nên nếu A Mãn muốn ngồi kiệu, hắn không nói hai lời ôm A Mãn nhảy vào, A Triệt thấy vậy nhíu nhíu mày, đứng tại chỗ không động đậy.
Trước đó đã phải khiêng kiệu cho một đứa bé trai ngồi rồi nên hán tử mặt trắng liền lấy ra một cái bánh gì đó chia thành bốn phần ddlqd đưa cho bốn con khỉ con, bốn con khỉ con ngồi cạnh kiệu mềm vừa ăn bánh vừa quan sát bách tính vây quanh xem, dáng vẻ rất ngây thơ ngốc nghếch chọc cho mọi người bật cười. Ăn xong bánh, chủ nhân thét to một tiếng, bốn con khỉ lập tức cùng nhau nâng kiệu mềm lên khiến cho mọi người xung quanh vỗ tay reo hò.
Tiểu A Mãn đứng giữa đám người, thấy mọi người cười cho là mọi người đang cười nàng nên nàng cũng cười theo, dáng vẻ ngây thơ khả ái của nàng khiến cho mọi người đều chú ý.
Tiểu A Man đứng ở trong đám người, cho là mọi người đều ở đây cười nàng, nàng cũng đi theo cười, ngây thơ khả ái nữ oa, làm cho người chú ý.
Hán tử mặt trắng muốn ôm A Mãn đặt lên kiệu, Tiêu Chấn không đồng ý mà tự tay đặt nữ nhi lên kiệu.
A Mãn rất thông minh, không cần người khác nhắc nhở, khi ngồi lên kiệu thì hai tay lập tức bám vào tay vịn.
Bốn con khỉ con nâng kiệu lên đi một vòng, A Mãn chăm chú quan sát hai con khỉ con trước mặt, còn Tiêu Chấn đi sát kiệu mềm một tấc cũng không rời, chuẩn bị tùy thời có thể bế được nữ nhi nếu kiệu bị ngã.
Mới đi được nửa vòng, đột nhiên A Mãn phát hiện trong đám người có một tiểu công tử mặc xiêm áo tơ lụa sang trọng đặc biệt xinh đẹp.
A Mãn không nhịn được nhìn chằm chằm vào tiểu công tử kia.
Tiêu Chấn ngẩng đầu lên nhìn theo thì nhận ra một khuôn mặt quen thuộc.
“Thế tử?” Hắn bất ngờ lên tiếng.
Tiểu công tử hoa phục sang trọng bị A Mãn chăm chú quan sát đó chính là Thế tử gia mới bảy tuổi của Liêu Vương phủ, Chu Nguyên Phưởng.
Chu Nguyên Phưởng vừa mới tới không lâu, vừa chui vào đã thấy trên kiệu mềm có một tiểu nữ oa mặc váy hồng đào, khuôn ddlqd mặt trắng nõn, đôi mắt xếch to tròn đen láy lúng liếng đang cười đặc biệt vui vẻ, cũng không giống dáng vẻ ngớ ngẩn như bây giờ của nàng. Chu Nguyên Phưởng cảm thấy thú vị, chỉ lo nhìn tiểu nữ oa không có lưu ý người phía sau của tiểu nữ oa.
Đúng lúc này nhìn thấy Tiêu Chấn, là thân binh thống lĩnh mà nhị ca tha thiết võ nghệ của vương phủ đặc biệt thích lui tới, Chu Nguyên Phưởng chợt cảm thấy mất hứng, cũng không thèm chào hỏi Tiêu Chấn mà quay đầu bước đi.
A Mãn và Tiêu Chấn nhìn theo hắn, cho đến khi bóng dáng đơn bạc nhỏ bé khuất trong đám người.
Tiêu Chấn vẫn còn đang thắc mắc thì sự chú ý của A Mãn đã quay trở lại với hai con khỉ con, có vẻ ghét bỏ hai con khỉ con ở phía sau đi hơi chậm nên đột nhiên hét to lên một tiếng: “Gía!”
Giọng nói trong trẻo, mười phần khí thế cực kì giống bộ dạng của Tiêu Chấn.
Tiêu Chấn bật cười, bách tính vây xem cũng cười, ngay cả thế tử vừa mới cương quyết rời đi cũng ngoái đầu quay lại nhìn nàng.
Bình luận truyện