Chương 13: Khen Ngợi
Lý Thời Trân hớn hở mà cười, nói với Bàng Hiến cùng Lý Kiến Phương:
- Ý trời, ý trời, lão phu gặp được Mộc Cận ở Kinh Cức lĩnh, cứu hắn một mạng, sau khi trở lại hắn liền cứu Ngưu thị một mạng, chẳng phải là...
Nói tới chỗ này, Lý Thời Trân nghĩ tới điều gì, dừng lại không nói nữa, nhưng trong ánh mắt nhìn Tần Lâm, trừ từ ái cùng khen ngợi dường như còn có ý vị khác.
Phù…
Tần Lâm thở dài, rốt cục cũng quá quan, hắn bèn thi lễ ba người, sau đó thối lui ra khỏi trung đường.
Chân trước Tần Lâm mới vừa bước ra ngưỡng cửa, Lý Kiến Phương đã không kịp chờ đợi nói với Lý Thời Trân:
- Phụ thân Đại nhân, tiểu tử họ Tần này tính bướng bỉnh bất hảo, bất học vô thuật, mà nhìn chữ viết hắn ngả nghiêng xiêu vẹo bất thành khí, đến bây giờ mười bảy tuổi chữ viết còn xấu hơn cả con nít mới tập…
Lý Thời Trân khoát tay áo một cái:
- Thầy thuốc bàn về thuật kỳ hoàng, nói diệu thủ nhân tâm, chữ viết tốt xấu tựa hồ quan hệ không lớn, Hoa Đà, Biển Thước vào thời cổ cũng không thấy có thư pháp hay đẹp để đời. Về phần căn bản kém cỏi, dạy nhiều học nhiều một chút là được. Thời cổ tuy có Cam La mười hai tuổi bái tướng, nhưng cũng có Khương Tử Nha tám mươi rời núi, mười bảy tuổi bắt đầu học y cũng không phải là muộn.
Lý Kiến Phương sạm đen gương mặt, tỏ vẻ không vui nói:
- Con sắp sửa đi Thái Y viện, đây là chuyện lớn, cần phải tinh nghiên y thuật, cũng không có thời gian nhiều chuyện với hắn.
Bàng Hiến đang muốn bày tỏ mình có thể phụ đạo Tần Lâm, Lý Kiến Phương đã giành nói trước:
- Bàng sư huynh phải chủ trì y quán, lại kiêm quản giảng bài học đường, sợ rằng không có thời gian lý tới tiểu tử này.
Bàng Hiến cười cười, vốn y tính khí ôn hòa, nếu sư đệ lo nhiều như vậy, cũng không phản bác được.
Lý Thời Trân ung dung điềm tĩnh vuốt râu mỉm cười, sắc mặt luôn luôn lộ vẻ trang trọng nghiêm túc bất ngờ lộ ra mấy phần bướng bỉnh:
- Hừ hừ, lão đầu tử không cầu được các ngươi, y quán chúng ta trừ hai người bọn ngươi ra, chẳng lẽ không có người thứ ba được lão phu chân truyền, có thể dạy thêm cho Tần Lâm sao?
Lý Kiến Phương sửng sốt chốc lát, tiếp theo ánh mắt trợn trừng tròn xoe:
- Phụ thân Đại nhân, người nói là... chuyện này không phải có thể đùa giỡn, xin phụ thân nghĩ lại!
Ngay cả người thành thật như Bàng Hiến cũng há to miệng, thật lâu không khép lại được.
-----------
Tần Lâm cùng Lục Viễn Chí cười cười nói nói đi tới lớp, hoàn toàn ngược lại với ngày xưa mơ hồ bài xích, chúng đệ tử cùng các học đồ y quán hiện tại đều tươi cười vui vẻ chào hỏi bọn họ. Lớn tuổi một chút hỏi thăm ấm lạnh, học đồ nhỏ tuổi càng tỏ ra thân thiết vài phần.
Vào thời này vô cùng coi trọng sư môn truyền thừa, người người có cảm giác thuộc về y quán rất mạnh, Tần Lâm phát hiện vấn đề kịp thời tránh cho Ngưu thị bất trị bỏ mình, cũng chính là duy trì danh dự y quán Lý thị.
Trong học đường tiếng cười nói xôn xao, vô cùng náo nhiệt.
Không bao lâu bọn Trương Kiến Lan, Bạch Liễm cũng tới, nhưng tình cảnh ngày xưa các học đồ luôn miệng vấn an Đại sư huynh hôm nay lại có chút lúng túng, không chỉ có thanh âm nhỏ đi rất nhiều, còn có người giả dạng như không nhìn thấy, lo làm chuyện khác... Y thiếu chút nữa phá hủy danh dự y quán Lý thị, chính là lật ngã chỗ an thân lập mệnh của mọi người, đập chén cơm tương lai của mọi người, còn ai mà không tức giận.
Trương Kiến Lan ủ rũ cúi đầu, không cần phải nói nhất định là bị các tiên sinh nghiêm trách một trận, lúc này thấy thần sắc mọi người không vui, vẻ xấu hổ hiện trên mặt rõ ràng hơn.
Ngược lại Lục Viễn Chí bất kể hiềm khích lúc trước, mặt mũi vẫn vui vẻ chân thành, giống như trước lớn tiếng vấn an:
- Đại sư huynh tới sớm!
Không ngờ rằng Trương Kiến Lan hiểu sai ý, bản thân y chột dạ, Lục Viễn Chí lại bất kể hiềm khích lúc trước hỏi thăm như vậy, y cho rằng đối phương mượn cơ hội làm nhục mình, thẹn quá hóa giận đẩy một chưởng vào ngực Lục Viễn Chí:
- Ai cần ngươi giả vờ quan tâm, hừ, muốn bêu xấu Trương mỗ, các ngươi còn kém xa.
Lục Viễn Chí hảo tâm hảo ý chào hỏi, lại bị Trương Kiến Lan đối đãi như vậy, thiếu niên mập ngớ ngẩn, giận đến nỗi quai hàm nổi vồng lên, nói không ra lời.
- Ôi, có một số kẻ giống như chó hoang, ngươi tươi cười chào hỏi y, y càng điên cuồng sủa gâu gâu muốn cắn, đến khi ngươi nổi giận y lại vẫy đuôi loạn lên…
Tần Lâm lôi Lục Viễn Chí trở lại, sau đó nở nụ cười khả ái hỏi Trương Kiến Lan:
- Đại sư huynh, tiểu đệ nói có đúng không?
Chúng đệ tử nghe vậy cười ầm vui vẻ, trong đó tiếng cười trong trẻo của Lý Thanh Đại rất là dễ nghe.
Trương Kiến Lan vốn cũng biết đối nhân xử thế, nhưng từ khi đi theo nịnh hót một vị quý nhân, có được tiền đồ Lương Y Phó ở Kinh Vương phủ, dần dần không xem các sư đệ ra gì. Ở trước mặt chư vị tiên sinh Lý Thời Trân trở xuống còn biết thu liễm, sau lưng bọn họ lại tỏ vẻ ngông cuồng ở trước mặt các sư đệ, học đồ. Mọi người bởi vì thân phận Đại đồ đệ, y quan tiền trình của y không thể làm gì khác hơn là nhường nhịn một chút, nhưng cũng tích lũy oán khí trong bụng không ít.
Lần này y thiếu chút nữa gây ra chuyện lang băm giết người, là dính líu đến danh dự toàn bộ y quán, có thể nói phạm vào chúng giận, Tần Lâm lên tiếng mắng xéo, các đệ tử, học đồ tự nhiên cười vui lớn tiếng.
Đổi lại là ngày xưa, nhất định bọn Bạch Liễm sẽ tiến lên quát mắng Tần Lâm, nhưng hôm nay bọn họ cũng ra vẻ chán nản, nửa câu cũng không nói ra miệng.
Trong lòng biết chúng giận khó phạm, Trương Kiến Lan đành phải ủ rũ ngồi về vị trí, hai mắt nhìn trần nhà, cũng không biết đang suy nghĩ những gì.
Tần Lâm kéo Lục Viễn Chí trở về chỗ ngồi, nhìn dáng vẻ Trương Kiến Lan kia trong lòng cũng không thoải mái, vốn định còn mượn đề tài phát huy mấy câu, thanh âm của Bàng Hiến đã từ đầu kia hành lang truyền tới, bèn ngồi vào chỗ của mình, ra vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Không giống ngày xưa, hôm nay trừ Bàng Hiến, Lý Kiến Phương thường ngày thụ khóa, Lý Thời Trân hàng năm vì bận rộn biên soạn Bản Thảo Cương Mục mà ít lộ diện cũng tới, chuyện này khiến cho bọn học sinh hưng phấn một trận, tựa hồ đang mong đợi cái gì.
Đại Minh thần y Lý Thời Trân thần sắc ngưng trọng đi lên giảng đài, nói một lần chuyện xảy ra tối hôm qua, trên thực tế bọn học sinh đều đã biết trước.
Lý Thời Trân cố ý biểu dương Tần Lâm, trong ánh mắt ôn hòa mang theo vẻ khích lệ:
- Tần Mộc Cận học y không lâu lại có thể biết được như vậy, nếu có thể chăm chỉ học tập, mấy chục năm sau nói không chừng thành tựu không dưới lão phu đây.
- A…
Mọi người ồn ào một trận, mặc dù lúc này Lý Thời Trân chưa nổi danh thần y như đời sau, từng trải của lão làm Phụng Từ Chính ở Sở Vương phủ và kinh sư Thái Y viện cũng là tuyệt đại đa số thầy thuốc chỉ biết nhìn theo bóng lưng mà than thở. Hiện tại chính miệng vị thần y này lại nói mấy chục năm sau Tần Lâm có thể đạt tới thành tựu không kém lão, quả thật chỉ một lời nói còn hơn hết thảy.
Được Đại Minh Y Thánh khen ngợi, trong lòng Tần Lâm cũng mừng rỡ: xem ra trừ pháp y ra, y học lâm sàng của mình cũng khá…
Theo bản năng liếc mắt nhìn Thanh Đại, lại thấy tiểu cô nương chu miệng không phục nhìn mình, Tần Lâm âm thầm buồn cười, liền đứng lên nhìn Lý Thời Trân cùng hai vị tiên sinh chắp tay một cái:
- Mặc dù học sinh nhìn ra thuốc không đúng chứng, nhưng cũng không biết y lý trong đó, là Thanh Đại sư tỷ đọc thuộc bản thảo, làm sáng tỏ nguyên do trong đó, chư học đồ mới dám lấy Xú Hao về cho Ngưu thị dùng. Nói thật ra học sinh bất quá chỉ là ngáp phải ruồi, sư tỷ mới là học vấn uyên bác, nên được công đầu mới phải.
Quả nhiên, Lý Thanh Đại chính là vì chuyện này mới tỏ vẻ không vui, hiện tại nghe Tần Lâm nói như vậy nhất thời vui vẻ ra mặt, ánh mắt nhìn hắn ít nhiều lộ ra vẻ thân thiết hơn, khiến cho Tần Lâm cười thầm tâm địa tiểu cô nương này trong suốt như pha lê, có chuyện gì cũng để lộ ra ngoài mặt.
Mà Lý Kiến Phương nhìn thấy Tần Lâm trao đổi ánh mắt cùng cháu gái Thanh Đại, sắc mặt lại càng âm trầm hơn trước.
Đương nhiên Lý Thời Trân cũng biết thật ra Thanh Đại mới là công đầu, dù sao nếu Tần Lâm không phát hiện, chờ một lát nữa Thanh Đại cũng sẽ tìm được nguyên nhân, nhưng làm sao lão có thể khen ngợi cháu gái của mình trước mặt đám đồ tử đồ tôn. Chẳng qua chỉ khẽ mỉm cười, nhìn Tần Lâm gật đầu một cái:
- Tần Mộc Cận tâm tính khiêm tốn ôn hòa, chính là phong phạm của lương y, lớp người chúng ta lấy thuật kỳ hoàng tế thế cứu người, chữ Đức còn trọng hơn cả y thuật…
Lý Thời Trân lại nói tràng giang đại hải về đạo lý bồi dưỡng y đức, cuối cùng không có lên tiếng khen ngợi cháu gái Thanh Đại, ngược lại càng thêm khích lệ Tần Lâm nhiều hơn nữa.
Đồng thời ánh mắt của lão thần y làm như vô tình nhìn về phía con thứ ba Lý Kiến Phương, Lý Kiến Phương cũng biết phụ thân bất mãn đối với mình về chuyện vì vào Thái Y viện mà nịnh hót Kinh Vương, mượn cơ hội gõ đầu mình đây!
- Đại sư huynh xui xẻo rồi!
Có người đang xì xào bàn tán, rất rõ ràng sau khi khen ngợi Tần Lâm xong chính là trách phạt Trương Kiến Lan, bởi vì sai lầm của y thiếu chút nữa mà xảy ra án mạng. Đối với y quán Lý thị hành y mấy chục năm danh dự như mặt trời ban trưa có ý nghĩa như thế nào, đó là không cần nói cũng biết.
Chỉ có Lục Viễn Chí mới vừa hảo tâm thăm hỏi bị Trương Kiến Lan quát mắng, trên gương mặt mập mạp tròn trịa không vui không buồn, cũng không thấy có vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác, Tần Lâm nhìn thấy chuyện này, thầm nghĩ thiếu niên mập quả nhiên là bằng hữu đáng để kết giao.
Ngoài ý liệu là Lý Thời Trân cũng không công khai trách phạt Trương Kiến Lan, kẻ đứng ra gánh vác trách nhiệm lại là Bàng Hiến.
Bàng Hiến mặt ngó Lý Thời Trân quỳ xuống xin tội:
- Đệ tử viết phương thuốc sai lầm, lúc nên viết Xú Hao lại viết là Thanh Hao. Thanh Hao lại có hai loại Hương Xú, vì vậy mà dùng lầm Hương Hao, thiếu chút nữa để xảy ra án mạng, đây chính là lỗi của đệ tử.
Lý Thời Trân thở dài nói:
- Con vội vàng tới Kinh Vương phủ dự tiệc, dưới tình huống có bệnh nhân lâm trọng bệnh đã phạm sai lầm, quả thật là lòng giao kết quyền quý, ham mê danh lợi đã che phủ lòng từ bi cứu nhân độ thế, chính là đại kỵ của lớp người thầy thuốc chúng ta.
Sắc mặt Lý Kiến Phương thoạt xanh thoạt trắng, vốn Bàng Hiến không bằng lòng đi Kinh Vương phủ dự tiệc, thật ra là do y thúc giục. Câu mắng "lòng ham danh lợi che phủ từ bi" của Lý Thời Trân thật ra cũng không phải là mắng Bàng Hiến, mà là Lý Kiến Phương. truyện được lấy tại truyenbathu.vn
Suy nghĩ một chút, Lý Kiến Phương nhìn Lý Thời Trân chắp tay một cái:
- Phụ thân Đại nhân, chuyện này nhi tử cũng có trách nhiệm, bất quá Trung dược tình huống một vật nhiều tên, nhiều vị thuốc cùng tên quả thật rất nhiều, Trửu Hậu Phương nói Thanh Hao giã lấy nước trị sốt rét, Bàng sư huynh khai phương viết Thanh Hao không sai, mà chúng ta thông thường nói Thanh Hao chính là chỉ Hương Hao, Trương Kiến Lan lấy Hương Hao tới cũng không thể coi là sai, nhưng trời xui đất khiến dùng sai.
- Chỉ có trong Bản Thảo Cương Mục của phụ thân phân rõ ràng tình huống, nhưng Bản Thảo Cương Mục chậm chạp không thể xuất bản, khiến cho người đời không biết. Bằng không ai ai cũng biết khác biệt giữa Hương Hao cùng Xú Hao, há có thể xuất hiện sai lầm ngày hôm qua?
Trung dược tình huống một vật nhiều tên, một tên nhiều thuốc quả thật không đếm xuể, tỷ như Bản Lam Căn thường thấy nhất lại có các tên khác như Điện Thanh Căn, Lam Điện Căn, Điện Căn, Tùng Lam, Đại Diệp Đông Lam, Thanh Lam, Sơn Lam, Đại Lam Căn, Mã Lam Căn; mà Bối Mẫu lại chia ra ba loại Xuyên Bối, Chiết Bối, Thổ Bối, công hiệu mỗi loại không giống nhau, hơi không chú ý sẽ dùng sai lập tức.
Phải nói từ cổ chí kim phân biệt dược vật một cách rõ ràng chỉ có Bản Thảo Cương Mục của Lý Thời Trân, có quyển sách này cũng không xuất hiện tình huống lẫn lộn, dùng sai dược vật.
Nhưng bản thân Lý Thời Trân biết rõ ràng, Bản Thảo Cương Mục số chữ gần hai trăm vạn, hình ảnh chú thích hơn một ngàn bức, cộng năm mươi hai cuốn, là một bộ dược học rộng sâu như biển, phải tốn hao tâm huyết hai mươi năm mới có thể hoàn thành, muốn xuất bản tiêu thụ không phải là chuyện dễ. Tính toán chi phí khắc ấn, xếp trang, đóng cuốn… là một con số hết sức kinh người, bất kể thế nào y quán Lý thị cũng không đào đâu ra cho đủ.
(Lời tác giả: vô cùng tiếc nuối là bởi vì vấn đề kinh phí, trong lịch sử Bản Thảo Cương Mục không thể xuất bản khi Lý Thời Trân còn sống)
Nghĩ tới đây, thần sắc Lý Thời Trân liền trở nên ảm đạm rất nhiều, cất tiếng thở dài, sau khi miễn cưỡng nói vài câu với đám đồ đệ, đồ tôn liền chậm rãi đi trở về hậu đường. Vốn lưng lão thẳng tắp, hiện tại dường như khòm xuống rất nhiều.
Lý Kiến Phương âm thầm hối hận không nên nhắc tới tâm bệnh của phụ thân, sau khi vội vàng dặn dò các đệ tử mấy câu cũng đi theo phụ thân.
Bàng Hiến giảng dạy một canh giờ, sau đó đi tới đại đường y quán chẩn trị bệnh tình cho người, để cho các học sinh tự học.
Mới vừa rồi trong giọng nói Lý Thời Trân đối với Tần Lâm rất là kỳ vọng, thấy sư tôn vừa đi, các vị sư huynh đều chúc mừng Tần Lâm, Tần Lâm đáp lại không cao không thấp. Ngược lại Lục Viễn Chí còn vui vẻ hơn cả bản thân mình được khen ngợi, xúi gục Tần Lâm mời mọi người uống rượu.
Trong lúc mọi người cười nói vui vẻ, chỉ có hai người không thể nào vui vẻ.
Thứ nhất là Lý Thanh Đại, ánh mắt đen nhánh của tiểu cô nương xoay tròn không ngớt, chu miệng nhìn mọi người vây quanh Tần Lâm, âm thầm nghĩ ngợi: hừ hừ, có gì đặc biệt hơn người, gia gia còn bảo ta... Hì hì, làm như vậy không phải là vượt qua ngươi sao?
Thứ hai đương nhiên là Trương Kiến Lan Trương Đại sư huynh, y nhìn quanh quất thấy không ai chú ý, bèn đứng dậy ra ngoài rất sớm, bất quá cũng không trở về gian phòng của mình, mà là như một làn khói chạy nhanh vào tiểu viện phía Đông nơi ở của Lý Kiến Phương.
Bình luận truyện