Cận Chiến Bảo Tiêu
Vốn Sở Phàm đã lường trước được Lâm Phong không hềmuốn cho hắn ngồi tù mà là muốn giết hắn, cho nên mới không muốn tiếp tục gây khó dễ. Vì vậy hắn mới dễ dàng được thả ra. Chỉ có điều Sở Phàm cũng không biết Kỷ Thiên Vũ phải vì hắn mà mất mất bảy triệu. Có lẽ đối với Kỷ Thiên Vũ, số tiền này không phải là lớn nhưng với Sở Phàm thi việc này có ý nghĩa không nhỏ.
Sở Phàm ngồi trên xe đại tiểu thư, mục đích là muốn tìm hiểu xem trong khoảng thời gian này sau khi hắn bị bắt tại quán bar Lam Điều. công việc chuẩn bị cho việc tiêu thụ khu nhà ở Lam Cảnh ra sao rồi. việc thỏa thuận về quảng cáo và đăng những mẩu tin ngắn trên báo chí đã sắp xếp ra sao.
- Đại tiểu thư, chuyện quảng cáo trên báo chí đã được chuẩn bị thỏa đáng chưa?
Sở Phàm hỏi.
- Chuyện này giám đốc Hạ đã làm tốt lắm rồi. Từ ngày mai, ba hãng truyền thông lớn nhất Bắc Kinh sẽ nhất loạt đưa tin quảng cáo về khu nhà ở Lam Cảnh của chúng ta. Nội dung và hình thức quảng cáo đều tuân thủ nghiêm ngặt những yêu cầu mà anh đã đưa ra.
Đại tiểu thư trả lời.
- Vậy là tốt rồi. Như vậy chúng ta đợi xem hiệu ứng quảng cáo ngày mai có chấn động hay không đi. Nếu quảng cáo ngày mai tạo thành chấn động lớn, hiệu ứng như vậy coi như là phát pháo khai hỏa làm nóng lên thị trường nhà đất. Thái độ của những người muốn mua nhà nhất định sẽ tốt lên.
Sở Phàm trầm ngâm nói.
- Vậy thì phải chờ xem hiệu quả ngày mai thế nào. Tiểu Sở, kỳ thực chúng tôi đều luôn luôn tín nhiệm anh, tôi tin tưởng anh. Đọc Truyện Online Tại https://truyenbathu.net
Đại tiểu thư chân thành nói.
Nghe được lời nói chân thành tha thiết của đại tiểu thư, Sở Phàm ngoài sự cảm kích ra còn cảm thấy một cảm giác áp lực và trách nhiệm. Lúc này đây việc tiêu thụ khu nhà ở Lam Cảnh không những là giúp đại tiểu thư giải quyết vấn đề không bán được nhà mà còn là cơ hội khó có được để thể hiện tài năng kinh doanh của mình. Sở Phàm quyết định nhất định phải tận dụng thật tốt, chỉ được thành công không được thất bại.
- Đúng rồi, ba nghìn thẻ VIP đã được gửi đi hết chưa? Sở Phàm hỏi.
- Hiện tại đã phát được một nửa, phiên giao dịch nhà đầu tiên là vào ngày 25, số thẻ còn lại mai gửi nốt là xong.
Đại tiểu thư nói.
- Vậy là tốt rồi. Tôi đã tính qua, giả thiết trong ba ngàn thẻVIP phát ra, chỉ cần có mười phần trăm khách sẽ mua nhà thì ta đã bán được hơn ba trăm căn. Hơn nữa những người mua khác tới xem xét, tôi nghĩ nếu tiến triển thuận lợi thìchỉ trong vòng ba ngày sẽ bán hết toàn bộ những căn nhà còn ứ đọng.
Sở Phàm kiên định nói.
Đại tiểu thư nghe vậy trong lòng vui vẻ, tâm trạng tốt hẳn lên. Đôi mắt như làn nước mùa thu của nàng nhìn về phía Sở Phàm, trong đó mang theo tình ý nhẹ nhàng, kín đáo.
Sở Phàm cũng nhìn đại tiểu thư, hiểu ý cười. Không biết tại sao. khi hắn ở cùng với đại tiểu thư, hắn luôn cảm thấy thoải mái như đi trong gió xuân, hơn nữa hoàn toàn không có tạp niệm. Có lẽ đại tiểu thư là bông hoa xinh đẹp thuần khiết nhất trong lòng hắn. Chính xác, cho dù là khí chất hay dung mạo, có thể nói không ai bì nổi với đại tiểu thư. Trong lòng Sở Phàm cũng không thể phát ra một tia cảm giác khinh nhờn nào, gần như là chỉ muốn cẩn thận che chở cho cô, bao bọc cô, tuyệt không để cho kẻ khác khinh nhờn cô nửa phần.
Từ khi ở sở cảnh sát đi ra, Sở Phàm có hai chuyện khiến hắn sốt ruột. Chuyện thứ nhất là thảo luận với đại tiểu thư về kế hoạch tiêu thụ nhà ở Lam Cảnh, chuyện còn lại chính là quan tâm về tình trạng hiện nay của Trần Mộng Lâm.
Trần Mộng Lâm không cùng với mấy người đại tiểu thư đến thăm hắn tại sở cảnh sát, như vậy có lẽ là Trần Mộng Lâm vẫn còn hôn mê như trước. Chuyện này có vẻ khác thường, đương nhiên, nếu Lâm Phong cho Trần Mộng Lâm uống quá nhiều thuốc G thì lại khác. Một người bình thường mà dùng quá liều thuốc G, sẽ trúng phải độc tố trong đó, nếu nghiêm trọng sẽ lâm vào trạng thái hôn mê, rồi mất mạng. Bởi vậy Sở Phàm rất lo lắng cho tình trạng của Trần Mộng Lâm. Trong lòng hắn hi vọng Trần Mộng Lâm không có chuyệngì. hi vọng khi trở về biệt thự Lam Hải sẽ có thể gặp được một Trần Mộng Lâm tỉnh táo, thiên kiều bá mị.
Nhưng khi ô tô trở về biệt thự Lam Hải, Sở Phàm phải thất vọng. Theo lời cô Vương cho biết, Trần Mộng Lâm vẫn chưa tỉnh lại. Trong lòng Sở Phàm lo lắng, vội hỏi xem Trần Mộng Lâm đang nằm ở phòng nào. Nhị tiểu thư trả lời rằng đang nằm trong phòng cô, vì thế Sở Phàm liền tiến tới phòng của nhị tiểu thư, những người khác cũng đi theo.
Tới phòng nhị tiểu thư, quả thật thấy Trần Mộng Lâm đangnằm trên giường, sắc mặt tái nhợt. Một cô gái vốn xinh đẹp quyến rũ là thế hiện giờ mất đi sức sống. Mắt cô nhắm lại, đôi mày khẽ nhăn, dường như đang chịu đau đớn gì rất lớn. Nhìn thấy cảnh này, Sở Phàm không khỏi đau lòng. Hắn biết hiện giờ Trần Mộng Lâm chắc chắn đầu đang đau như búa bổ. Đây là tác dụng phụ của thuốc G khi gây hôn mê, sẽ khiến người ta khó chịu vô cùng.
Sở Phàm sờ sờ trán Trần Mộng Lâm, có hơi nóng, thế nhưng cánh tay và thân thể cô lại rất lạnh lẽo. Sở Phàm ánh mát trầm xuống, thấp giọng hỏi:
- Nhà mình có phòng xông hơi không?
- Phòng xông hơi à? Có đó, trong phòng tắm có phòng xông hơi mà. Nhị tiểu thư nói.
- Tiểu Lâm hiện giờ trúng độc trong thuốc G, tôi muốn dùng nhiệt độ trong phòng xông hơi để cho cô ấy ra mồ hói, đẩy chất độc thoát ra. Đồng thời tôi cũng muốn dùng phương pháp xoa bóp bấm huyệt của Nam Thiếu Lâm tác động vào các huyệt đạo của cô ấy, giúp nhanh chóng đẩy chất độc ra ngoài, làm cho cô ấy tỉnh lại.
Sở Phàm chậm rãi giải thích.
- A, vậy anh mau làm đi. Nhị tiểu thư lo lắng nói.
Sở Phàm ôm Trần Mộng Lâm rời khỏi giường, đi tới buồng tắm trong phòng nhị tiểu thư. Hắn nói:
- Mọi người ở bên ngoài là được, tôi sẽ cố hết sức giúp tiểu Lâm tỉnh lại.
Sở Phàm ôm Trần Mộng Lâm vào phòng tắm liền đóng cửa lại. Phòng tắm của nhị tiểu thư thật lớn, rất xa hoa. Bên trong bài trí như một cung điện lộng lẫy vậy. Hắn không nhìn kỹ phòng tắm lộng lẫy này mà trước tiên ôm Trần Mộng Lâm ở trước ngực mình, nhìn cô bé đang mê man mà thì thầm trong miệng:
- Tiểu Lâm, để nắm rõ được tình hình độc tố của thuốc G trong người cô, tôi chỉ có thể làm vậy. Hi vọng cô không trách tôi.
Sở Phàm nói xong liền hít vào một hơi thật sâu, cởi chiếc áo bó trên người Trần Mộng Lâm xuống. Lập tức thân thể trăng nõn gần như lõa lồ trước mắt hắn. Trên người có chỉ còn chiếc áo lót khêu gợi bằng tơ tằm. Loại áo lót này được thiết kế chỉ có một phần nhỏ để nâng ngực, bởi vậy bộ ngực tròn trĩnh cao vút của Trần Mộng Lâm lộ ra gần hai phần ba. Dưới sự o ép của chiếc áo lót, khe sâu giữa ngực lại càng thăm thẳm, đầy hấp dẫn.
Đôi tay Sở Phàm vẫn không dừng lại. Hãn tiếp tục cởi áo lót của Trần Mộng Lâm. Hơn nữa móc áo của chiếc áo lót này lại thiết kế ở phía trước, thế nên Sở Phàm khi cởi ra không thể tránh được việc "phải" thân mật tiếp xúc với hai ngọn núi này một lần, chỉ trong nháy mát thôi nhưng cũng khiến hắn run rẩy. Loại cảm giác co giãn, đầy đặn, mềm mại này khiến tim hắn đập dồn dập.
Sau khi cởi áo lót của Trần Mộng Lâm, hai vú trắng nõn như tuyết như hai chú thỏ bạch nhảy nhót trước mắt. Cặp vú cao vút rung động khe khẽ, không hề chảy xệ mà ngạo nghễ vươn cao, trắng như tuyết khiến cho người ta chỉ muốn úp mặt vào mà cắn mút. Mà hai điểm đỏ tươi trên hai đỉnh núi kia lại như hai đóa hoa mai nở giữa trời tuyết trắng, rực rỡ tươi đẹp, như mời gọi, khát khao người có duyên tới hái. Đối mặt với thân thể mềm mại của Trần Mộng Lâm, Sở Phàm hô hấp dồn dập hẳn lên, khó lòng kiềm chế nổi, vốn dĩ dục vọng đã được áp chế giờ lại bốc lên. Hiện giờ bất kể thế nào, hán đã chạm tới thân thể mềm mại mịn màng của Trần Mộng Lâm, sựtiếp xúc thân mật này trực tiếp khơi dậy dục vọng trong hắn.
Sau đó, hai tay Sở Phàm hướng về phía chiếc quần soóc của Trần Mộng Lâm. Tay hắn nhẹ nhàng lướt qua vùng bụng bằng phăng của có, cởi mấy cái cúc quần. Nhìn hành động của hắn dường như muốn cởi sạch toàn bộ quằn áo trẽn người Trần Mộng Lâm vậy. Chẳng nhẽ ku cậu ranh ma này lại có bí mật không thể cho người khác biết, thừa dịp Trần Mộng Lâm hôn mê mà có hành động khiếm nhã?
Đương nhiên không phải. Hóa ra là Sở Phàm muốn giải độc tố G trong người Trần Mộng Lâm nên muốn xông hơi cho cô. Hắn không thể không cởi bỏ toàn bộ quần áo của Trằn Mộng Lâm để khi xông hơi mồ hôi toát ra nhanh hơn.
Lúc này, Sở Phàm đã cởi xong chiếc quần soóc của Trần Mộng Lâm. Trên người cô giờ đây chỉ còn lại chiếc quần tam giácmỏng manh che đi khu vực cuối cùng của cơ thể. Thân thể đẹp đẽ của có hoàn toàn lộ ra trước mắt Sở Phàm. Cặp đùi tròn lẳn, tráng mịn, khiến mọi nam nhân đều mơ được cặp đùi như vậy kẹp lấy. Đương nhiên, Sở Phàm cũng không phải là ngoại lệ.
Hẳn đang cố gắng khống chế sự xúc động và dục vọng trong lòng. Hắn phát hiện ra rằng khi cởi hết, Trần Mộng Lâm càng khiến người ta không thể tự kiềm ché. Thân hỉnh mềm mại nõn nà kia dường như
mang theo nét quyển rũ trời sinh, có một nét lẳng lơ, khiến người ta không kìm nổi dục vọng mãnh tiệt. Bầu ngực cao vút không ngừng run rẩy, có thể thấy được là mềm mại vô cùng, đàn hồi vô cùng. Vòng eo mảnh khảnh, vùng bụng bằng phẳng rồi tới cặp mông đầy đặn, cùng với cặp đùi đẹp đẽ kia…
Sở Phàm đã bắt đầu bội phục bản thân. Đối mặt với thân thể mê người thế này mà hắn vẫn có thể kiên trìcho tới tận bây giờ. Hắn phát hiện ra, đối mặt với thân thể của Trần Mộng Lâm không ngờ lại giúp hắn luyện tập khả năng tự chủ của mình.
Mỹ nhân say ngủ, ôm ấp ấm áp thân thể ngọc ngà hấp dẫn vô cùng. Thân thể mềm mại bầy ra trước mắt, nếu là một nam nhân bình thường khó mà chịu đựng nổi. Phải nói là Sở Phàm hiện giờ đang phải cực lực đấu tranh tư tưởng, nhưng cơ thể hắn thì sớm đã bán đứng hắn rồi. Đồng Tử công đã sớm bùng nổ tung tóe, phía dưới đã "dựng lều" từ sớm rồi.
Sở Phàm ôm lấy Trần Mộng Lâm, cảm giác thật mềm mại, cũng không rõ là do bị kích thích hay là nguyên nhân gì khác mà Trần Mộng Lâm đang hôn mê bỗng phát ra một tiếng rên rỉ đầy mị hoặc. Một tiếng rên này đúng là âm thanh đòi mạng. Tiếng rên của phụ nữ phải nói là chất kích thích tình dục mạnh nhất với nam giới đó.
Sở Phàm một lần nữa phải hít sâu một hơi, cuối cùng vươn tay cởi nốt chiếc quần lót còn lại trên người Trần Mộng Lâm. Chậm rãi, chậm rãi hắn nhẹ nhàng tiếp xúc với chiếc quần, lúc này Trần Mộng Lâm mới thực sự là trần như nhộng nằm trong ngực Sở Phàm. Hắn không hề chần chừ, vội ôm lấy cô bế vào gian phòng xông hơi.
Trong nháy mắt ôm lấy Trần Mộng Lâm, Sở Phàm liếc nhanh vùng hạ thân của cô một cái. Lập tức hình ảnh khu tam giác ở giữa hai chân Trần Mộng Lâm khắc sâu trong đầu hắn. Mảnh đất tam giác cỏ mọc um tùm này thực sự tác động rất lởn tới tình … tình dục của hắn.
Chương 156: Sự quyến rũ của Trần Mộng Lâm
Vốn Sở Phàm đã lường trước được Lâm Phong không hềmuốn cho hắn ngồi tù mà là muốn giết hắn, cho nên mới không muốn tiếp tục gây khó dễ. Vì vậy hắn mới dễ dàng được thả ra. Chỉ có điều Sở Phàm cũng không biết Kỷ Thiên Vũ phải vì hắn mà mất mất bảy triệu. Có lẽ đối với Kỷ Thiên Vũ, số tiền này không phải là lớn nhưng với Sở Phàm thi việc này có ý nghĩa không nhỏ.
Sở Phàm ngồi trên xe đại tiểu thư, mục đích là muốn tìm hiểu xem trong khoảng thời gian này sau khi hắn bị bắt tại quán bar Lam Điều. công việc chuẩn bị cho việc tiêu thụ khu nhà ở Lam Cảnh ra sao rồi. việc thỏa thuận về quảng cáo và đăng những mẩu tin ngắn trên báo chí đã sắp xếp ra sao.
- Đại tiểu thư, chuyện quảng cáo trên báo chí đã được chuẩn bị thỏa đáng chưa?
Sở Phàm hỏi.
- Chuyện này giám đốc Hạ đã làm tốt lắm rồi. Từ ngày mai, ba hãng truyền thông lớn nhất Bắc Kinh sẽ nhất loạt đưa tin quảng cáo về khu nhà ở Lam Cảnh của chúng ta. Nội dung và hình thức quảng cáo đều tuân thủ nghiêm ngặt những yêu cầu mà anh đã đưa ra.
Đại tiểu thư trả lời.
- Vậy là tốt rồi. Như vậy chúng ta đợi xem hiệu ứng quảng cáo ngày mai có chấn động hay không đi. Nếu quảng cáo ngày mai tạo thành chấn động lớn, hiệu ứng như vậy coi như là phát pháo khai hỏa làm nóng lên thị trường nhà đất. Thái độ của những người muốn mua nhà nhất định sẽ tốt lên.
Sở Phàm trầm ngâm nói.
- Vậy thì phải chờ xem hiệu quả ngày mai thế nào. Tiểu Sở, kỳ thực chúng tôi đều luôn luôn tín nhiệm anh, tôi tin tưởng anh. Đọc Truyện Online Tại https://truyenbathu.net
Đại tiểu thư chân thành nói.
Nghe được lời nói chân thành tha thiết của đại tiểu thư, Sở Phàm ngoài sự cảm kích ra còn cảm thấy một cảm giác áp lực và trách nhiệm. Lúc này đây việc tiêu thụ khu nhà ở Lam Cảnh không những là giúp đại tiểu thư giải quyết vấn đề không bán được nhà mà còn là cơ hội khó có được để thể hiện tài năng kinh doanh của mình. Sở Phàm quyết định nhất định phải tận dụng thật tốt, chỉ được thành công không được thất bại.
- Đúng rồi, ba nghìn thẻ VIP đã được gửi đi hết chưa? Sở Phàm hỏi.
- Hiện tại đã phát được một nửa, phiên giao dịch nhà đầu tiên là vào ngày 25, số thẻ còn lại mai gửi nốt là xong.
Đại tiểu thư nói.
- Vậy là tốt rồi. Tôi đã tính qua, giả thiết trong ba ngàn thẻVIP phát ra, chỉ cần có mười phần trăm khách sẽ mua nhà thì ta đã bán được hơn ba trăm căn. Hơn nữa những người mua khác tới xem xét, tôi nghĩ nếu tiến triển thuận lợi thìchỉ trong vòng ba ngày sẽ bán hết toàn bộ những căn nhà còn ứ đọng.
Sở Phàm kiên định nói.
Đại tiểu thư nghe vậy trong lòng vui vẻ, tâm trạng tốt hẳn lên. Đôi mắt như làn nước mùa thu của nàng nhìn về phía Sở Phàm, trong đó mang theo tình ý nhẹ nhàng, kín đáo.
Sở Phàm cũng nhìn đại tiểu thư, hiểu ý cười. Không biết tại sao. khi hắn ở cùng với đại tiểu thư, hắn luôn cảm thấy thoải mái như đi trong gió xuân, hơn nữa hoàn toàn không có tạp niệm. Có lẽ đại tiểu thư là bông hoa xinh đẹp thuần khiết nhất trong lòng hắn. Chính xác, cho dù là khí chất hay dung mạo, có thể nói không ai bì nổi với đại tiểu thư. Trong lòng Sở Phàm cũng không thể phát ra một tia cảm giác khinh nhờn nào, gần như là chỉ muốn cẩn thận che chở cho cô, bao bọc cô, tuyệt không để cho kẻ khác khinh nhờn cô nửa phần.
Từ khi ở sở cảnh sát đi ra, Sở Phàm có hai chuyện khiến hắn sốt ruột. Chuyện thứ nhất là thảo luận với đại tiểu thư về kế hoạch tiêu thụ nhà ở Lam Cảnh, chuyện còn lại chính là quan tâm về tình trạng hiện nay của Trần Mộng Lâm.
Trần Mộng Lâm không cùng với mấy người đại tiểu thư đến thăm hắn tại sở cảnh sát, như vậy có lẽ là Trần Mộng Lâm vẫn còn hôn mê như trước. Chuyện này có vẻ khác thường, đương nhiên, nếu Lâm Phong cho Trần Mộng Lâm uống quá nhiều thuốc G thì lại khác. Một người bình thường mà dùng quá liều thuốc G, sẽ trúng phải độc tố trong đó, nếu nghiêm trọng sẽ lâm vào trạng thái hôn mê, rồi mất mạng. Bởi vậy Sở Phàm rất lo lắng cho tình trạng của Trần Mộng Lâm. Trong lòng hắn hi vọng Trần Mộng Lâm không có chuyệngì. hi vọng khi trở về biệt thự Lam Hải sẽ có thể gặp được một Trần Mộng Lâm tỉnh táo, thiên kiều bá mị.
Nhưng khi ô tô trở về biệt thự Lam Hải, Sở Phàm phải thất vọng. Theo lời cô Vương cho biết, Trần Mộng Lâm vẫn chưa tỉnh lại. Trong lòng Sở Phàm lo lắng, vội hỏi xem Trần Mộng Lâm đang nằm ở phòng nào. Nhị tiểu thư trả lời rằng đang nằm trong phòng cô, vì thế Sở Phàm liền tiến tới phòng của nhị tiểu thư, những người khác cũng đi theo.
Tới phòng nhị tiểu thư, quả thật thấy Trần Mộng Lâm đangnằm trên giường, sắc mặt tái nhợt. Một cô gái vốn xinh đẹp quyến rũ là thế hiện giờ mất đi sức sống. Mắt cô nhắm lại, đôi mày khẽ nhăn, dường như đang chịu đau đớn gì rất lớn. Nhìn thấy cảnh này, Sở Phàm không khỏi đau lòng. Hắn biết hiện giờ Trần Mộng Lâm chắc chắn đầu đang đau như búa bổ. Đây là tác dụng phụ của thuốc G khi gây hôn mê, sẽ khiến người ta khó chịu vô cùng.
Sở Phàm sờ sờ trán Trần Mộng Lâm, có hơi nóng, thế nhưng cánh tay và thân thể cô lại rất lạnh lẽo. Sở Phàm ánh mát trầm xuống, thấp giọng hỏi:
- Nhà mình có phòng xông hơi không?
- Phòng xông hơi à? Có đó, trong phòng tắm có phòng xông hơi mà. Nhị tiểu thư nói.
- Tiểu Lâm hiện giờ trúng độc trong thuốc G, tôi muốn dùng nhiệt độ trong phòng xông hơi để cho cô ấy ra mồ hói, đẩy chất độc thoát ra. Đồng thời tôi cũng muốn dùng phương pháp xoa bóp bấm huyệt của Nam Thiếu Lâm tác động vào các huyệt đạo của cô ấy, giúp nhanh chóng đẩy chất độc ra ngoài, làm cho cô ấy tỉnh lại.
Sở Phàm chậm rãi giải thích.
- A, vậy anh mau làm đi. Nhị tiểu thư lo lắng nói.
Sở Phàm ôm Trần Mộng Lâm rời khỏi giường, đi tới buồng tắm trong phòng nhị tiểu thư. Hắn nói:
- Mọi người ở bên ngoài là được, tôi sẽ cố hết sức giúp tiểu Lâm tỉnh lại.
Sở Phàm ôm Trần Mộng Lâm vào phòng tắm liền đóng cửa lại. Phòng tắm của nhị tiểu thư thật lớn, rất xa hoa. Bên trong bài trí như một cung điện lộng lẫy vậy. Hắn không nhìn kỹ phòng tắm lộng lẫy này mà trước tiên ôm Trần Mộng Lâm ở trước ngực mình, nhìn cô bé đang mê man mà thì thầm trong miệng:
- Tiểu Lâm, để nắm rõ được tình hình độc tố của thuốc G trong người cô, tôi chỉ có thể làm vậy. Hi vọng cô không trách tôi.
Sở Phàm nói xong liền hít vào một hơi thật sâu, cởi chiếc áo bó trên người Trần Mộng Lâm xuống. Lập tức thân thể trăng nõn gần như lõa lồ trước mắt hắn. Trên người có chỉ còn chiếc áo lót khêu gợi bằng tơ tằm. Loại áo lót này được thiết kế chỉ có một phần nhỏ để nâng ngực, bởi vậy bộ ngực tròn trĩnh cao vút của Trần Mộng Lâm lộ ra gần hai phần ba. Dưới sự o ép của chiếc áo lót, khe sâu giữa ngực lại càng thăm thẳm, đầy hấp dẫn.
Đôi tay Sở Phàm vẫn không dừng lại. Hãn tiếp tục cởi áo lót của Trần Mộng Lâm. Hơn nữa móc áo của chiếc áo lót này lại thiết kế ở phía trước, thế nên Sở Phàm khi cởi ra không thể tránh được việc "phải" thân mật tiếp xúc với hai ngọn núi này một lần, chỉ trong nháy mát thôi nhưng cũng khiến hắn run rẩy. Loại cảm giác co giãn, đầy đặn, mềm mại này khiến tim hắn đập dồn dập.
Sau khi cởi áo lót của Trần Mộng Lâm, hai vú trắng nõn như tuyết như hai chú thỏ bạch nhảy nhót trước mắt. Cặp vú cao vút rung động khe khẽ, không hề chảy xệ mà ngạo nghễ vươn cao, trắng như tuyết khiến cho người ta chỉ muốn úp mặt vào mà cắn mút. Mà hai điểm đỏ tươi trên hai đỉnh núi kia lại như hai đóa hoa mai nở giữa trời tuyết trắng, rực rỡ tươi đẹp, như mời gọi, khát khao người có duyên tới hái. Đối mặt với thân thể mềm mại của Trần Mộng Lâm, Sở Phàm hô hấp dồn dập hẳn lên, khó lòng kiềm chế nổi, vốn dĩ dục vọng đã được áp chế giờ lại bốc lên. Hiện giờ bất kể thế nào, hán đã chạm tới thân thể mềm mại mịn màng của Trần Mộng Lâm, sựtiếp xúc thân mật này trực tiếp khơi dậy dục vọng trong hắn.
Sau đó, hai tay Sở Phàm hướng về phía chiếc quần soóc của Trần Mộng Lâm. Tay hắn nhẹ nhàng lướt qua vùng bụng bằng phăng của có, cởi mấy cái cúc quần. Nhìn hành động của hắn dường như muốn cởi sạch toàn bộ quằn áo trẽn người Trần Mộng Lâm vậy. Chẳng nhẽ ku cậu ranh ma này lại có bí mật không thể cho người khác biết, thừa dịp Trần Mộng Lâm hôn mê mà có hành động khiếm nhã?
Đương nhiên không phải. Hóa ra là Sở Phàm muốn giải độc tố G trong người Trần Mộng Lâm nên muốn xông hơi cho cô. Hắn không thể không cởi bỏ toàn bộ quần áo của Trằn Mộng Lâm để khi xông hơi mồ hôi toát ra nhanh hơn.
Lúc này, Sở Phàm đã cởi xong chiếc quần soóc của Trần Mộng Lâm. Trên người cô giờ đây chỉ còn lại chiếc quần tam giácmỏng manh che đi khu vực cuối cùng của cơ thể. Thân thể đẹp đẽ của có hoàn toàn lộ ra trước mắt Sở Phàm. Cặp đùi tròn lẳn, tráng mịn, khiến mọi nam nhân đều mơ được cặp đùi như vậy kẹp lấy. Đương nhiên, Sở Phàm cũng không phải là ngoại lệ.
Hẳn đang cố gắng khống chế sự xúc động và dục vọng trong lòng. Hắn phát hiện ra rằng khi cởi hết, Trần Mộng Lâm càng khiến người ta không thể tự kiềm ché. Thân hỉnh mềm mại nõn nà kia dường như
mang theo nét quyển rũ trời sinh, có một nét lẳng lơ, khiến người ta không kìm nổi dục vọng mãnh tiệt. Bầu ngực cao vút không ngừng run rẩy, có thể thấy được là mềm mại vô cùng, đàn hồi vô cùng. Vòng eo mảnh khảnh, vùng bụng bằng phẳng rồi tới cặp mông đầy đặn, cùng với cặp đùi đẹp đẽ kia…
Sở Phàm đã bắt đầu bội phục bản thân. Đối mặt với thân thể mê người thế này mà hắn vẫn có thể kiên trìcho tới tận bây giờ. Hắn phát hiện ra, đối mặt với thân thể của Trần Mộng Lâm không ngờ lại giúp hắn luyện tập khả năng tự chủ của mình.
Mỹ nhân say ngủ, ôm ấp ấm áp thân thể ngọc ngà hấp dẫn vô cùng. Thân thể mềm mại bầy ra trước mắt, nếu là một nam nhân bình thường khó mà chịu đựng nổi. Phải nói là Sở Phàm hiện giờ đang phải cực lực đấu tranh tư tưởng, nhưng cơ thể hắn thì sớm đã bán đứng hắn rồi. Đồng Tử công đã sớm bùng nổ tung tóe, phía dưới đã "dựng lều" từ sớm rồi.
Sở Phàm ôm lấy Trần Mộng Lâm, cảm giác thật mềm mại, cũng không rõ là do bị kích thích hay là nguyên nhân gì khác mà Trần Mộng Lâm đang hôn mê bỗng phát ra một tiếng rên rỉ đầy mị hoặc. Một tiếng rên này đúng là âm thanh đòi mạng. Tiếng rên của phụ nữ phải nói là chất kích thích tình dục mạnh nhất với nam giới đó.
Sở Phàm một lần nữa phải hít sâu một hơi, cuối cùng vươn tay cởi nốt chiếc quần lót còn lại trên người Trần Mộng Lâm. Chậm rãi, chậm rãi hắn nhẹ nhàng tiếp xúc với chiếc quần, lúc này Trần Mộng Lâm mới thực sự là trần như nhộng nằm trong ngực Sở Phàm. Hắn không hề chần chừ, vội ôm lấy cô bế vào gian phòng xông hơi.
Trong nháy mắt ôm lấy Trần Mộng Lâm, Sở Phàm liếc nhanh vùng hạ thân của cô một cái. Lập tức hình ảnh khu tam giác ở giữa hai chân Trần Mộng Lâm khắc sâu trong đầu hắn. Mảnh đất tam giác cỏ mọc um tùm này thực sự tác động rất lởn tới tình … tình dục của hắn.
Bình luận truyện