Cận Chiến Bảo Tiêu
Dịch: Võ Gia Trang
Nguồn:sưu tầm
Trương Bằng nhìn tình thế thì biết hôm nay Sở Phàm đến đây không có ý tốt. Sở Phàm hôm nay ngăn cản Trương Bằng đi thẩm vấn Hứa Nhạc thì chắc chắn là hắn phải có chuẩn bị rồi mới đến đây. Cho nên Trương Bằng muốn nghe thử xem rốt cuộc Sở Phàm muốn nói chuyện gì. Chỉ có điều cho dù nhìn xa trông rộng, lão ta cũng thật không ngờ, sau khi nghe Sở Phàm nói chuyện thì lão ta không thể đi được nữa.
- Chuyện mà tôi muốn nói chắc chắn Bí thư Trương sẽ cảm thấy hứng thú. Đúng rồi, tối hôm qua Bí thư Trương bay suốt đêm từ thành phố A về phải không? Trùng hợp là tối hôm qua tôi cũng ở thành phố A, tiện thể gặp được một người bạn nhỏ khoảng bốn năm tuổi. Cô bé ấy tên là Lý Giai Giai, cô bé ấy rất đáng yêu, người ta mới gặp lần đầu đã thích, ha ha.
Sở Phàm chậm rãi nói một mình, đôi mắt thâm trầm của hắn nhìn về phía Trương Bằng thì thấy Trương Bằng biến sắc, khóe miệng mấp máy, thân thể dường như khẽ run run.
Hắn cười nhẹ rồi nói tiếp:
- Ái chà, lại nói huyên thuyên rồi. Nhưng Tiểu Giai Giai thật sự rất đang yêu, tôi không nhịn được lại nhắc đến cô bé ấy.
- Ba, sao ba lại để con chó đẻ này nói nhảm nhiều như vậy? Ném thẳng nó ra ngoài đi. A Vĩ, anh còn chần chừ gì nữa? Đi tới xử lý hắn.
Trương Chính không kìm được nóng vội nói.
- A Vĩ, lui lại phía sau.
Trương Bằng lạnh lùng nói tiếp:
- Mày hơi một tí đã đánh người, còn ra cái thể thống gì nữa?
Ánh mắt của Sở Phàm trở nên lạnh lùng. Bây giờ hắn đã biết người thanh niên đeo kính gọng vàng có ánh mắt thâm hiểm kia chính là Trương thiếu. Gã lại dám nói một câu " chó đẻ gì đó" khiến cho trong lòng Sở Phàm dâng lên một ngọn lửa tức giận không tên.
Sở Phàm từ từ đi đến chỗ của Trương thiếu. Ánh mắt của hắn sắc bén, loang loáng giống như dao. Trương thiếu nhìn thấy ánh mắt đó của hắn thì trong lòng không khỏi cảm thấy hơi rét lạnh, đôi mắt của gã khẽ chớp chớp.
- Hóa ra anh chính là Trương thiếu. Ngưỡng mộ đã lâu!
Sở Phàm đến gần nhìn chằm chằm vào Trương thiếu, không mặn không nhạt nói.
- Tao cũng thế, cũng thế.
Trương thiếu cười lạnh, giọng nói tràn đấy sự khinh thường.
Sở Phàm cười cười, vươn tay phải đặt vào vai trái của Trương thiếu. Trương thiếu muốn né tránh, nhưng khi hắn vừa động thân hình muốn lảng tránh thì Sở Phàm đã đưa tay phải dính chặt vào vai trái của hắn. Trương thiếu kinh hoàng, lại có một sự sợ hãi vô hình.
A Vĩ ở bên cạnh thấy thế định tiến lên bảo vệ Trương thiếu nhưng bỗng nhiên một đạo ngân quang lóe lên, Ngân Hồ đã vòng lên trước mặt anh ta, trong mắt cô tràn ngập sát khí. Hai mắt A Vĩ trở nên lạnh lùng, chỉ có điều anh ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì Ngân Hồ đang uy hiếp sự an toàn của Trương Bằng. A Vĩ chỉ còn cách đứng bất động, phòng thủ bên cạnh Trương Bằng. Đồng thời trong lòng anh ta cũng hiểu được, cho dù rằng mình ra tay cũng không thể chắc chắn kìm chế được Ngân Hồ. Sát khì tràn ngập từ người cô khiến cho anh ta có cảm giác nguy hiểm lần đầu tiên mà mình từng gặp.
Trương thiếu nhìn thấy Sở Phàm dễ dàng đưa tay để lên vai mình thì trong lòng cảm thấy giận dữ. Gã đang muốn dùng tay hất ra, nhưng đúng lúc này bàn tay của Sở Phàm vận lực, dùng Đại Lực Kim Cương Thủ Kính ép vai gã xuống. Trương thiếu nhịn không được kêu "A" lên một tiếng, cơ thể từ từ khuỵu xuống, trong lòng đau đớn dữ dội, mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra, sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Mày muốn đấu với tao à? Đáng tiếc, đáng tiếc.
Sở Phàm than nhẹ một tiếng, sau đó buông bàn tay phải đang đè lên vai trái của Trương thiếu ra, xoay bàn tay tát vào mặt gã. Dáng vẻ cùng hành động của Sở Phàm tràn ngập sự khinh thường, không chỉ vậy, hành động tát vào mặt Trương thiếu còn ẩn chứa vẻ châm chọc.
Sắc mặt Trương thiếu trở nên xanh mét, trong mắt gã tràn ngập sự tức giận. Gã nhịn không được hết lên một tiếng:
- Tao giết..
Đáng tiếc gã còn chưa nói dứt câu thì Sở Phàm đã kéo tay phải về, sau đó ném thật mạnh.
- Ầm!
Một âm thanh chói tai vang lên, sau đó đầu của Trương thiếu bị đập xuống mặt đất, cặp mắt kính của gã đã bị Sở Phàm làm gãy. Trương thiếu kêu lên một tiếng đau đớn, nằm thẳng ra trên mặt đất, trên khuôn mặt gã hiện lên ba dấu bàn tay đỏ tươi!
Sở Phàm không thèm liếc mắt nhìn Trương thiếu, quay mặt về phía Trương Bằng đang ngẩn ra nói:
- Bí thư Trương, có đôi khi để dạy dỗ đứa con của ông thì không thể dùng lời nói mà phải dùng nắm tay thực tế, vừa nói vừa dùng đòn roi thì mới thu được hiệu quả. Bí thư Trương, liệu bây giờ chúng ta có nên đi vào bên trong nói chuyện với nhau không?
- Sở Phàm, thằng khốn này. Mày thật khinh người quá đáng, tao sẽ gọi cảnh sát đến.
Trương thiếu sờ vào khuôn mặt đã sưng tấy lên của mình, tức giận nói.
- Câm mồm, A Vĩ, đem nó vào trong nhà. Hôm nay các ngươi coi như không có ta ở nhà sao? Muốn làm gì thì làm à?
Trương Bằng giận dữ lớn tiếng quát mắng. Sau đó quay sang Sở Phàm, ánh mắt trở nên âm trầm lạnh lùng, ông ta nói:
- Đi theo tôi. Tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc với cậu.
Sở Phàm nghe vậy thì cười nhạt, theo Trương Bằng đi vào trong nhà lão. Ngân Hồ theo sát ở sau lưng, để lại đằng sau vẻ mặt giận dữ và kinh ngạc của Trương thiếu.
Trương phu nhân nhìn thấy chồng và con mình quay trở lại, còn có thêm hai người lạ nữa thì trên mặt tràn ngập vẻ ngạc nhiên, nhịn không được hỏi:
- Hai người tại sao lại quay lại vậy?
Khuôn mặt của Trương Bằng trở nên u ám. Ông ta lạnh lùng nói:
- Không có chuyện gì. Mau đi xem thằng con quý tử của bà đi. Tôi cùng với cậu thanh niên này đi vào thư phòng có chuyện cần nói. Bà mau pha trà mang lại đây.
Trương Bằng nói xong mời Sở Phàm vào trong thư phòng.
- Bí thư Trương, thư phòng của ông thật là lớn! Trên giá sách thật là có rất nhiều sách, vừa mới nhìn qua đã biết ông là người ham đọc sách, phải không? Hay là hầu hết những quyển sách này ông vẫn chưa từng xem qua?
Sở Phàm nhìn thấy giá sách của Trương Bằng thì nhịn không được phải thốt lên ca ngợi.
- Cậu tối hôm qua ở thành phố A phải không?
Trương Bằng không thèm để ý tới lời chế nhạo của Sở Phàm, đi thẳng vào vấn đề.
- Không sai, trùng hợp là tối hôm qua tôi lại ở thành phố A. Đáng tiếc là lúc đó Bí thư Trương đang bận tâm sự cùng với một người phụ nữ. Tôi cũng không phải không biết xấu hổ mà xông tới quấy rầy.
Sở Phàm cười cười nói.
- Cậu.
Khuôn mặt của Trương Bằng đỏ bừng lên. Hai mắt ông ta trở nên âm trầm, chỉ có điều ngay lập tức ông ta nhanh chóng định thần trở lại, lạnh lùng nói:
- Tối qua, cậu theo dõi tôi ư?
- Theo dõi ư? Không dám, không dám. Tối hôm qua chẳng qua tôi trùng hợp lại ở thành phố A, trùng hợp đến tòa biệt thự bên bờ Tây Thủy Hồ tìm bạn mình. Ai ngờ lại gặp phải Bí thư Trương. Thật là trùng hợp. Chỉ là trên thế giới này có rất nhiều chuyện trùng hợp thôi, Bí thư Trương nói có phải không?
Sở Phàm cười ha hả, ung dung nói.
Trương Bằng biết chuyện tối hôm qua mình đi gặp nhân tình đã bị Sở Phàm biết. Nghe giọng nói của Sở Phàm thì chắc chắn là hắn đã nắm giữ chứng cớ nên mới tới đây tìm mình để nói chuyện. Đột nhiên Trương Bằng cười lạnh nói:
- Tối hôm qua tôi tiện thể đi tới thành phố A để thăm một người bạn thôi. Đâu có gì đáng ngạc nhiên! Ngược lại cậu dám liều lĩnh theo dõi tôi, lá gan quả thực không nhỏ.
- Không dám, không dám. Tối hôm qua Trương bí thư đến tòa biệt thự bên bờ Tây Thủy Hồ kia liệu có thực là chỉ đơn giản gặp mặt bạn bè không? Nếu như thế thì người bạn kia thật là rất đặc biệt. Trương bí thư vừa mới họp xong ở tỉnh D không bay về thẳng Bắc Kinh mà lại còn lòng vòng bay tới thành phố A để thăm hỏi cô ấy, thật là rất có tình có nghĩa. Lúc sắp rời khỏi lại còn ôm lấy cô ấy, lưu luyến không rời. Ôi, người bạn đó chắc chắn là rất thân thiết với Bí thư Trương.
Sở Phàm lạnh lùng cười nói.
Ánh mắt Trương Bằng trở nên lạnh lùng, cơ bắp trên mặt không kìm được khẽ giật giật. Ông ta lạnh lùng nói:
- Có thể nói rằng kiến thức của cậu rất hẹp hòi. Một cái ôm đơn giản như vậy thì có thể nói lên điều gì?
- Đúng vậy, một cái ôm thì không nói lên điều gì. Nhưng cái cô bé tên là Lý Giai Giai thì tôi nghĩ sẽ nói lên được nhiều điều đấy.
Sở Phàm lãnh đạm nói, sau đó lạnh lùng lùng nhìn Trương Bằng. Đôi mắt của Trương Bằng khẽ giựt giựt, hàn quang trong mắt càng ngày càng sắc bén.
Sở Phàm cười lạnh trong lòng một tiếng, sau đó tiếp tục nói:
- Lý Giai Giai là con tư sinh của người phụ nữ kia. Một người phụ nữ đã sinh ra một đứa con mà Bí thư Trương lại có thể ôm ôm ấp ấp gần gũi thân thiết như thế. Bí thư Trương thật là rất lợi hại! Còn nữa không biết Bí thư Trương có nhận ra không? Khuôn mặt của cô bé ấy có chút giống với Bí thư Trương đó!
- Đủ rồi.
Trương Bằng vỗ mạnh bàn, giận dữ nói:
- Nơi này không phải là nơi để cậu nói bậy. Mau cút đi.
- Cút đi ư? Ha ha, trước khi tôi đi ra ngoài thì xin Bí thư Trương nghe qua qua đoạn băng ghi âm này đã. Nghe rồi mà Bí thư Trương vẫn còn khăng khăng đuổi tôi đi thì tôi thì tôi sẽ đi.
Sở Phàm nói xong lấy từ trong cái bao da trên người một cái máy ghi âm mini và cái máy DV, đặt trên bàn phía trước mặt Trương Bằng.
Sắc mặt Trương Bằng trở nên trắng bệch, hai tay của ông ta không kìm được khẽ run rẩy. Ông ta không dám chạm vào cái máy ghi âm và cái máy DV kia.
Sở Phàm cười lạnh một tiếng, đưa tay nhấn cái nút phát thanh trên chiếc máy ghi âm. Trong chốc lát những câu hỏi mà trong lúc hắn ép người phụ nữ kia trả lời không ngừng phát ra, còn trên chiếc máy quay phim DV kia, hành động thân mật của Trương Bằng và người phụ nữ kia hiện lên vô cùng rõ ràng.
Trương Bằng vô cùng tức giận. Ông ta không kìm được nắm chặt hai tay lại, hai mắt dường như tức giận đến nỗi muốn bắn ra từng tia lửa.
- Hóa ra cô bé tên Lý Giai Giai kia chính là con tư sinh của Bí thư Trương và người phụ nữ này. À, còn tòa biệt thự bên bờ Tây Thủy Hồ kia lại chính là tòa biệt thự mà Triệu Thanh trước khi chết tặng cho Bí thư Trương. Tòa biệt thự đó có giá trị hơn một nghìn vạn, mà hình như Bí thư Trương còn có một vài tòa như vậy nữa phải không? Xem ra làm Bí thư thật là rất có lợi, dễ dàng nhận được quà tặng là một tòa biệt thự có giá trị hơn một nghìn vạn. Lợi hại, thật là lợi hại!
Sở Phàm giơ ngón tay cái lên, không ngừng khen ngợi. Nhưng mà lời nói đó đi vào tai Trương Bằng thì giống như là chửi thẳng vào mặt ông ta. Thân hình ông ta không kìm được trở nên run rẩy, sắc mặt trắng bệch khiến người ta phải sợ hãi. Trong lòng ông ta hiểu rõ, những lời nói này của Sở Phàm không khác gì một quả bom hạng nặng. Một khi được công khai thì không biết sức oanh tạc của nó sẽ như thế nào.
- Những thứ này cho dù không đưa cho Cục Điều tra hoặc đưa ra pháp luật, chỉ cần đưa cho những người bạn già của Bí thư Trương xem thôi. Như vậy chắc cũng có thể gây nên một sự vang động rất lớn rồi phải không?
Sở Phàm thản nhiên cười nói.
Trương Bằng hít môt hơi thật sâu. Ông ta biết bây giờ có nói gì cũng đều uổng phí. Sở Phàm quả nhiên có chuẩn bị mà đến. Chỉ cần chiếc băng ghi âm này cũng đủ đẩy ông ta vào chỗ chết rồi. Nhưng ông ta biết Sở Phàm không muốn như thế. Nếu muốn Sở Phàm sẽ không đến tìm ông ta ngay. Vì thế ông ta bình tĩnh lại, lạnh lùng nói:
- Nói đi, cậu có mục đích gì? Hôm nay mang những thứ này đến đây là để nói điều kiện với tôi phải không?
Sở Phàm cười ha hả, bỏ chiếc máy ghi âm mini và chiếc DV lại vào trong túi, rồi nói:
- Bí thư Trương quả là người đã trải qua không ít sóng gió. Giờ phút này mà vẫn còn có thể bình tĩnh được. Không sai, tôi có mấy điều kiện muốn nói với ông.
- Điều kiện gì?
Ánh mắt Trương Bằng trở nên âm trầm, lão ta lạnh lùng hỏi.
Chương 320: Trương Bằng run rẩy
Dịch: Võ Gia Trang
Nguồn:sưu tầm
Trương Bằng nhìn tình thế thì biết hôm nay Sở Phàm đến đây không có ý tốt. Sở Phàm hôm nay ngăn cản Trương Bằng đi thẩm vấn Hứa Nhạc thì chắc chắn là hắn phải có chuẩn bị rồi mới đến đây. Cho nên Trương Bằng muốn nghe thử xem rốt cuộc Sở Phàm muốn nói chuyện gì. Chỉ có điều cho dù nhìn xa trông rộng, lão ta cũng thật không ngờ, sau khi nghe Sở Phàm nói chuyện thì lão ta không thể đi được nữa.
- Chuyện mà tôi muốn nói chắc chắn Bí thư Trương sẽ cảm thấy hứng thú. Đúng rồi, tối hôm qua Bí thư Trương bay suốt đêm từ thành phố A về phải không? Trùng hợp là tối hôm qua tôi cũng ở thành phố A, tiện thể gặp được một người bạn nhỏ khoảng bốn năm tuổi. Cô bé ấy tên là Lý Giai Giai, cô bé ấy rất đáng yêu, người ta mới gặp lần đầu đã thích, ha ha.
Sở Phàm chậm rãi nói một mình, đôi mắt thâm trầm của hắn nhìn về phía Trương Bằng thì thấy Trương Bằng biến sắc, khóe miệng mấp máy, thân thể dường như khẽ run run.
Hắn cười nhẹ rồi nói tiếp:
- Ái chà, lại nói huyên thuyên rồi. Nhưng Tiểu Giai Giai thật sự rất đang yêu, tôi không nhịn được lại nhắc đến cô bé ấy.
- Ba, sao ba lại để con chó đẻ này nói nhảm nhiều như vậy? Ném thẳng nó ra ngoài đi. A Vĩ, anh còn chần chừ gì nữa? Đi tới xử lý hắn.
Trương Chính không kìm được nóng vội nói.
- A Vĩ, lui lại phía sau.
Trương Bằng lạnh lùng nói tiếp:
- Mày hơi một tí đã đánh người, còn ra cái thể thống gì nữa?
Ánh mắt của Sở Phàm trở nên lạnh lùng. Bây giờ hắn đã biết người thanh niên đeo kính gọng vàng có ánh mắt thâm hiểm kia chính là Trương thiếu. Gã lại dám nói một câu " chó đẻ gì đó" khiến cho trong lòng Sở Phàm dâng lên một ngọn lửa tức giận không tên.
Sở Phàm từ từ đi đến chỗ của Trương thiếu. Ánh mắt của hắn sắc bén, loang loáng giống như dao. Trương thiếu nhìn thấy ánh mắt đó của hắn thì trong lòng không khỏi cảm thấy hơi rét lạnh, đôi mắt của gã khẽ chớp chớp.
- Hóa ra anh chính là Trương thiếu. Ngưỡng mộ đã lâu!
Sở Phàm đến gần nhìn chằm chằm vào Trương thiếu, không mặn không nhạt nói.
- Tao cũng thế, cũng thế.
Trương thiếu cười lạnh, giọng nói tràn đấy sự khinh thường.
Sở Phàm cười cười, vươn tay phải đặt vào vai trái của Trương thiếu. Trương thiếu muốn né tránh, nhưng khi hắn vừa động thân hình muốn lảng tránh thì Sở Phàm đã đưa tay phải dính chặt vào vai trái của hắn. Trương thiếu kinh hoàng, lại có một sự sợ hãi vô hình.
A Vĩ ở bên cạnh thấy thế định tiến lên bảo vệ Trương thiếu nhưng bỗng nhiên một đạo ngân quang lóe lên, Ngân Hồ đã vòng lên trước mặt anh ta, trong mắt cô tràn ngập sát khí. Hai mắt A Vĩ trở nên lạnh lùng, chỉ có điều anh ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì Ngân Hồ đang uy hiếp sự an toàn của Trương Bằng. A Vĩ chỉ còn cách đứng bất động, phòng thủ bên cạnh Trương Bằng. Đồng thời trong lòng anh ta cũng hiểu được, cho dù rằng mình ra tay cũng không thể chắc chắn kìm chế được Ngân Hồ. Sát khì tràn ngập từ người cô khiến cho anh ta có cảm giác nguy hiểm lần đầu tiên mà mình từng gặp.
Trương thiếu nhìn thấy Sở Phàm dễ dàng đưa tay để lên vai mình thì trong lòng cảm thấy giận dữ. Gã đang muốn dùng tay hất ra, nhưng đúng lúc này bàn tay của Sở Phàm vận lực, dùng Đại Lực Kim Cương Thủ Kính ép vai gã xuống. Trương thiếu nhịn không được kêu "A" lên một tiếng, cơ thể từ từ khuỵu xuống, trong lòng đau đớn dữ dội, mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra, sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Mày muốn đấu với tao à? Đáng tiếc, đáng tiếc.
Sở Phàm than nhẹ một tiếng, sau đó buông bàn tay phải đang đè lên vai trái của Trương thiếu ra, xoay bàn tay tát vào mặt gã. Dáng vẻ cùng hành động của Sở Phàm tràn ngập sự khinh thường, không chỉ vậy, hành động tát vào mặt Trương thiếu còn ẩn chứa vẻ châm chọc.
Sắc mặt Trương thiếu trở nên xanh mét, trong mắt gã tràn ngập sự tức giận. Gã nhịn không được hết lên một tiếng:
- Tao giết..
Đáng tiếc gã còn chưa nói dứt câu thì Sở Phàm đã kéo tay phải về, sau đó ném thật mạnh.
- Ầm!
Một âm thanh chói tai vang lên, sau đó đầu của Trương thiếu bị đập xuống mặt đất, cặp mắt kính của gã đã bị Sở Phàm làm gãy. Trương thiếu kêu lên một tiếng đau đớn, nằm thẳng ra trên mặt đất, trên khuôn mặt gã hiện lên ba dấu bàn tay đỏ tươi!
Sở Phàm không thèm liếc mắt nhìn Trương thiếu, quay mặt về phía Trương Bằng đang ngẩn ra nói:
- Bí thư Trương, có đôi khi để dạy dỗ đứa con của ông thì không thể dùng lời nói mà phải dùng nắm tay thực tế, vừa nói vừa dùng đòn roi thì mới thu được hiệu quả. Bí thư Trương, liệu bây giờ chúng ta có nên đi vào bên trong nói chuyện với nhau không?
- Sở Phàm, thằng khốn này. Mày thật khinh người quá đáng, tao sẽ gọi cảnh sát đến.
Trương thiếu sờ vào khuôn mặt đã sưng tấy lên của mình, tức giận nói.
- Câm mồm, A Vĩ, đem nó vào trong nhà. Hôm nay các ngươi coi như không có ta ở nhà sao? Muốn làm gì thì làm à?
Trương Bằng giận dữ lớn tiếng quát mắng. Sau đó quay sang Sở Phàm, ánh mắt trở nên âm trầm lạnh lùng, ông ta nói:
- Đi theo tôi. Tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc với cậu.
Sở Phàm nghe vậy thì cười nhạt, theo Trương Bằng đi vào trong nhà lão. Ngân Hồ theo sát ở sau lưng, để lại đằng sau vẻ mặt giận dữ và kinh ngạc của Trương thiếu.
Trương phu nhân nhìn thấy chồng và con mình quay trở lại, còn có thêm hai người lạ nữa thì trên mặt tràn ngập vẻ ngạc nhiên, nhịn không được hỏi:
- Hai người tại sao lại quay lại vậy?
Khuôn mặt của Trương Bằng trở nên u ám. Ông ta lạnh lùng nói:
- Không có chuyện gì. Mau đi xem thằng con quý tử của bà đi. Tôi cùng với cậu thanh niên này đi vào thư phòng có chuyện cần nói. Bà mau pha trà mang lại đây.
Trương Bằng nói xong mời Sở Phàm vào trong thư phòng.
- Bí thư Trương, thư phòng của ông thật là lớn! Trên giá sách thật là có rất nhiều sách, vừa mới nhìn qua đã biết ông là người ham đọc sách, phải không? Hay là hầu hết những quyển sách này ông vẫn chưa từng xem qua?
Sở Phàm nhìn thấy giá sách của Trương Bằng thì nhịn không được phải thốt lên ca ngợi.
- Cậu tối hôm qua ở thành phố A phải không?
Trương Bằng không thèm để ý tới lời chế nhạo của Sở Phàm, đi thẳng vào vấn đề.
- Không sai, trùng hợp là tối hôm qua tôi lại ở thành phố A. Đáng tiếc là lúc đó Bí thư Trương đang bận tâm sự cùng với một người phụ nữ. Tôi cũng không phải không biết xấu hổ mà xông tới quấy rầy.
Sở Phàm cười cười nói.
- Cậu.
Khuôn mặt của Trương Bằng đỏ bừng lên. Hai mắt ông ta trở nên âm trầm, chỉ có điều ngay lập tức ông ta nhanh chóng định thần trở lại, lạnh lùng nói:
- Tối qua, cậu theo dõi tôi ư?
- Theo dõi ư? Không dám, không dám. Tối hôm qua chẳng qua tôi trùng hợp lại ở thành phố A, trùng hợp đến tòa biệt thự bên bờ Tây Thủy Hồ tìm bạn mình. Ai ngờ lại gặp phải Bí thư Trương. Thật là trùng hợp. Chỉ là trên thế giới này có rất nhiều chuyện trùng hợp thôi, Bí thư Trương nói có phải không?
Sở Phàm cười ha hả, ung dung nói.
Trương Bằng biết chuyện tối hôm qua mình đi gặp nhân tình đã bị Sở Phàm biết. Nghe giọng nói của Sở Phàm thì chắc chắn là hắn đã nắm giữ chứng cớ nên mới tới đây tìm mình để nói chuyện. Đột nhiên Trương Bằng cười lạnh nói:
- Tối hôm qua tôi tiện thể đi tới thành phố A để thăm một người bạn thôi. Đâu có gì đáng ngạc nhiên! Ngược lại cậu dám liều lĩnh theo dõi tôi, lá gan quả thực không nhỏ.
- Không dám, không dám. Tối hôm qua Trương bí thư đến tòa biệt thự bên bờ Tây Thủy Hồ kia liệu có thực là chỉ đơn giản gặp mặt bạn bè không? Nếu như thế thì người bạn kia thật là rất đặc biệt. Trương bí thư vừa mới họp xong ở tỉnh D không bay về thẳng Bắc Kinh mà lại còn lòng vòng bay tới thành phố A để thăm hỏi cô ấy, thật là rất có tình có nghĩa. Lúc sắp rời khỏi lại còn ôm lấy cô ấy, lưu luyến không rời. Ôi, người bạn đó chắc chắn là rất thân thiết với Bí thư Trương.
Sở Phàm lạnh lùng cười nói.
Ánh mắt Trương Bằng trở nên lạnh lùng, cơ bắp trên mặt không kìm được khẽ giật giật. Ông ta lạnh lùng nói:
- Có thể nói rằng kiến thức của cậu rất hẹp hòi. Một cái ôm đơn giản như vậy thì có thể nói lên điều gì?
- Đúng vậy, một cái ôm thì không nói lên điều gì. Nhưng cái cô bé tên là Lý Giai Giai thì tôi nghĩ sẽ nói lên được nhiều điều đấy.
Sở Phàm lãnh đạm nói, sau đó lạnh lùng lùng nhìn Trương Bằng. Đôi mắt của Trương Bằng khẽ giựt giựt, hàn quang trong mắt càng ngày càng sắc bén.
Sở Phàm cười lạnh trong lòng một tiếng, sau đó tiếp tục nói:
- Lý Giai Giai là con tư sinh của người phụ nữ kia. Một người phụ nữ đã sinh ra một đứa con mà Bí thư Trương lại có thể ôm ôm ấp ấp gần gũi thân thiết như thế. Bí thư Trương thật là rất lợi hại! Còn nữa không biết Bí thư Trương có nhận ra không? Khuôn mặt của cô bé ấy có chút giống với Bí thư Trương đó!
- Đủ rồi.
Trương Bằng vỗ mạnh bàn, giận dữ nói:
- Nơi này không phải là nơi để cậu nói bậy. Mau cút đi.
- Cút đi ư? Ha ha, trước khi tôi đi ra ngoài thì xin Bí thư Trương nghe qua qua đoạn băng ghi âm này đã. Nghe rồi mà Bí thư Trương vẫn còn khăng khăng đuổi tôi đi thì tôi thì tôi sẽ đi.
Sở Phàm nói xong lấy từ trong cái bao da trên người một cái máy ghi âm mini và cái máy DV, đặt trên bàn phía trước mặt Trương Bằng.
Sắc mặt Trương Bằng trở nên trắng bệch, hai tay của ông ta không kìm được khẽ run rẩy. Ông ta không dám chạm vào cái máy ghi âm và cái máy DV kia.
Sở Phàm cười lạnh một tiếng, đưa tay nhấn cái nút phát thanh trên chiếc máy ghi âm. Trong chốc lát những câu hỏi mà trong lúc hắn ép người phụ nữ kia trả lời không ngừng phát ra, còn trên chiếc máy quay phim DV kia, hành động thân mật của Trương Bằng và người phụ nữ kia hiện lên vô cùng rõ ràng.
Trương Bằng vô cùng tức giận. Ông ta không kìm được nắm chặt hai tay lại, hai mắt dường như tức giận đến nỗi muốn bắn ra từng tia lửa.
- Hóa ra cô bé tên Lý Giai Giai kia chính là con tư sinh của Bí thư Trương và người phụ nữ này. À, còn tòa biệt thự bên bờ Tây Thủy Hồ kia lại chính là tòa biệt thự mà Triệu Thanh trước khi chết tặng cho Bí thư Trương. Tòa biệt thự đó có giá trị hơn một nghìn vạn, mà hình như Bí thư Trương còn có một vài tòa như vậy nữa phải không? Xem ra làm Bí thư thật là rất có lợi, dễ dàng nhận được quà tặng là một tòa biệt thự có giá trị hơn một nghìn vạn. Lợi hại, thật là lợi hại!
Sở Phàm giơ ngón tay cái lên, không ngừng khen ngợi. Nhưng mà lời nói đó đi vào tai Trương Bằng thì giống như là chửi thẳng vào mặt ông ta. Thân hình ông ta không kìm được trở nên run rẩy, sắc mặt trắng bệch khiến người ta phải sợ hãi. Trong lòng ông ta hiểu rõ, những lời nói này của Sở Phàm không khác gì một quả bom hạng nặng. Một khi được công khai thì không biết sức oanh tạc của nó sẽ như thế nào.
- Những thứ này cho dù không đưa cho Cục Điều tra hoặc đưa ra pháp luật, chỉ cần đưa cho những người bạn già của Bí thư Trương xem thôi. Như vậy chắc cũng có thể gây nên một sự vang động rất lớn rồi phải không?
Sở Phàm thản nhiên cười nói.
Trương Bằng hít môt hơi thật sâu. Ông ta biết bây giờ có nói gì cũng đều uổng phí. Sở Phàm quả nhiên có chuẩn bị mà đến. Chỉ cần chiếc băng ghi âm này cũng đủ đẩy ông ta vào chỗ chết rồi. Nhưng ông ta biết Sở Phàm không muốn như thế. Nếu muốn Sở Phàm sẽ không đến tìm ông ta ngay. Vì thế ông ta bình tĩnh lại, lạnh lùng nói:
- Nói đi, cậu có mục đích gì? Hôm nay mang những thứ này đến đây là để nói điều kiện với tôi phải không?
Sở Phàm cười ha hả, bỏ chiếc máy ghi âm mini và chiếc DV lại vào trong túi, rồi nói:
- Bí thư Trương quả là người đã trải qua không ít sóng gió. Giờ phút này mà vẫn còn có thể bình tĩnh được. Không sai, tôi có mấy điều kiện muốn nói với ông.
- Điều kiện gì?
Ánh mắt Trương Bằng trở nên âm trầm, lão ta lạnh lùng hỏi.
Bình luận truyện