Cận Chiến Bảo Tiêu
Dịch: Võ Gia Trang
Nguồn:sưu tầm
Nhìn quanh gian phòng, Sở Phàm nhận ra lúc này mình và Lam Tuyết đã có khoảng cách. Giữa hai người dường như có một bức tường vô hình ngăn cách khiến cho không thể tự nhiên, cả hai bất giác nói những lời không thật lòng. Lúc này ánh mắt của hai người bất ngờ chạm vào nhau khiến cho Sở Phàm bị chấn động, ánh mắt Lam Tuyết quả thật mang một nỗi đau xé gan. Đó là một ánh mắt rất thật, cho nên nỗi buồn toát ra từ đó cũng là thật. Sở Phàm cảm thấy hơi ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu.
Ánh mắt Sở Phàm như hai luồng sáng sắc bén soi tận vào trong nội tâm Lam Tuyết, giống như muốn giúp cô chịu đựng hết mọi nặng nề đau đớn… Ánh mắt đó làm cô hơi giật mình, hai má thoáng ửng đỏ lên. Cô vội vàng mượn tách cà phê giấu đi sự bối rối, cô uống một ngụm rồi nói:
- Cũng không có gì. Chỉ là muốn gọi anh ra nói chuyện thôi.
Thật ra, đêm nay cô muốn hẹn Sở Phàm ra để nói hết với hắn, nói rõ mình là con gái của Lam Chính Quốc. Như vậy bí mật như một tảng đá ngàn cân vẫn đè nặng trong lòng cô, dằn vặt cô mỗi đêm đến không thể thở, không thể sống sẽ cất được đi. Bí mật này làm cho cô cảm thấy rất có lỗi với Sở Phàm. Mặt khác, cô cũng sợ sau khi hắn biết được sẽ lại càng căm ghét mình hơn, oán hận mình hơn. Cô muốn chính mình chủ động nói sớm cho hắn, có lẽ như vậy hắn có thể bớt căm ghét mình một chút, cho dù chỉ là một chút thôi cũng tốt, cô đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Cô còn muốn nói rõ với hắn, rằng cô muốn xin lỗi hắn về tất cả những gì ba cô đã làm. Cô sẽ gánh vác hoàn trả lại hết. Cô chỉ muốn đảm bảo Sở Phàm sẽ không làm hại ba mình. Làm đau cô cũng được, cô sẽ không oán hận một câu, thậm chí còn cảm kích hắn vô cùng. Chỉ có như vậy trong lòng cô mới có thể cảm thấy thanh thản, mới có thể cảm thấy đã xin lỗi Sở Phàm được phần nào.
Nhưng khi đối mặt với hắn, tất cả những ý định, những lời nói đã chuẩn bị kỹ từ trước bỗng chốc đều tan biến. Cô muốn mở miệng nhưng không thể nói lên lời. Dường như có một thanh âm sâu thẳm vang vang trong lòng cô: "Không thể nói! Không thể nói! Nếu nói ra, sự ấm áp bây giờ sẽ không còn. Chắc chắn anh ấy sẽ oán hận mình đến tận xương. Không thể nói! Mình không muốn thấy anh ấy quay lưng lại…" Mới nghĩ đến đây thôi cô đã hơi rùng mình rồi.
Nghĩ như vậy, hai mắt cô nóng bỏng đỏ hoe, đã từng tự nói với mình đến cả trăm ngàn lần rằng không cần không nên, không được đau đớn, nhưng lúc này con tim cô như bị ai bóp nát. Bỗng cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng, Vì sao mình lại phải chịu đựng đau đớn đến như vậy?
- Tâm sự ư?
Nghĩ đến biểu hiện lạ của Lam Tuyết những ngày gần đây, Sở Phàm cũng muốn tìm cơ hội hỏi han cô xem có chuyện gì không?
- Vậy tâm sự đi!
Hắn mỉm cười, nhưng hắn đột nhiên cảm giác thấy sắc mặt Lam Tuyết không ổn, trên đó in hằn quá sâu nỗi đau giằng xé, hắn không thể không lo lắng:
- Lam Tuyết, cô sao thế? Có chuyện gì xảy ra phải không? Cô có thể nói với tôi không? Tôi đã từng nói bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng lắng nghe chia sẻ cùng cô. Có chuyện hãy gì cứ nói ra, nói ra rồi sẽ dễ chịu hơn nhiều.
….
Lấy lại tinh thần, Lam Tuyết cố gắng giương đôi mắt đầy xót xa đau khổ nhìn hắn, ảm đạm cười:
- Tôi… tôi không có chuyện gì. Nói….. nói chuyện của anh đi. Đúng rồi, nhớ lần trước anh có nói với tôi về chuyện của ba mẹ anh. Vậy giờ anh tính sao? Có đi báo thù không?
Sở Phàm hơi bất ngờ, hắn không nghĩ Lam Tuyết sẽ chủ động hỏi hắn về chuyện ba mẹ mình. Tuy nhiên hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là Lam Tuyết quan tâm tới mình. Hắn trầm ngâm rồi nói:
- Không, không báo thù.
- Anh thật muốn báo thù sao?
Lam Tuyết kích động vui sướng nói xong, trên khuôn mặt cô tràn đầy vẻ mong chờ. Tuy nhiên lập tức cô nhận ra biểu hiện của mình như vậy có hơi khác thường…. Cô vội vàng cúi đầu xuống không dám nhìn ánh mắt của Sở Phàm.
- Không! Cừu chắc chắn là phải báo. Tôi muốn đoạt lại toàn bộ Tập đoàn Lam Thị!
Ánh mắt Sở Phàm như chứa hàng ngàn mũi dao sắc nhọn khiến cho trái tim Lam Tuyết lạnh giá.
- Đoạt… đoạt lại toàn bộ Tập đoàn Lam Thị. Đây, đây là cách anh định trả thù sao?
Lam Tuyết kinh ngạc hỏi.
- Đây chỉ là bước đầu tiên. Hơn nữa, Tập đoàn Lam Thị vốn là gia sản của dòng họ tôi. Chẳng qua mười tám năm trước bị gã tiểu nhân Lam Chính Quốc dùng thủ đoạn ti tiện đoạt từ tay ba tôi.Cuối cùng dồn ba tôi tới bước đường cùng.
Giọng nói của Sở Phàm lạnh như băng không còn chút ấm áp nào.
- Cái gì?
Trong lòng Lam Tuyết vô cùng chấn động. Không tin vào tai mình. Lam Tuyết lớn giọng hỏi lại, nhìn sự kinh ngạc trong mắt cô có thể thấy những điều cô mới nghe giống như một quả bom nổ "Đùng!" trong đầu.
Nhìn phản ứng kinh ngạc của cô, Sở Phàm cố gắng nở nụ cười:
- Cô thấy khó tin lắm phải không? Đường đường là Tập đoàn Lam Thị, ai mà ngờ lại là gia nghiệp của dòng họ tôi chứ. Nhưng sự thật là thế này, năm đó ba tôi cùng Lam Chính Quốc là anh em kết nghĩa, ai ngờ kẻ tiểu lòng dạ độc ác nhân họ Lam lại lợi dụng lòng tin của ba tôi dành cho hắn, từng bước đoạt lấy Tập đoàn Sở Thị vốn là do ba tôi vất cả sáng lập. Cuối cùng đổi tên thành tập đoàn Lam Thị. Thật đáng căm hận.
Lam Tuyết ngây ra như phỗng. Lời nói của Sở Phàm như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng, đâm mạnh vào trái tim cô. Trái tim cô rỉ máu, toàn thân đau đớn khôn cùng, sau đó tay chân lạnh ngắt, cả người run rẩy. Tinh thần hoảng hốt, cô chơi vơi không còn lòng tin, cô không thể biết được đâu là thật đâu là giả. Tại sao? Tại sao mình phải gánh chịu nỗi đau khổ này chứ?
"Tập đoàn Lam Thị vốn là do cha Sở Phàm sáng lập mười tám năm trước? Chứ không phải do ba một tay gây dựng nên? Hóa ra lâu nay ba đã nói dối. Thì ra, vì lợi ích, quyền thế, ba có thể đang tâm hãm hại cả nhà Sở Phàm. Trong khi đó, cha Sở Phàm lại là anh em kết nghĩa với ba… Buồn cười… Thật quá buồn cười!
Khoan đã! Những lời hắn nói là thật chăng? Mình tin hắn không lừa dối mình, tuyệt sẽ không lừa dối mình. Nhưng có thể hắn đã sai lầm ở đâu đó? Ví dụ như tin tức sai lầm sinh ra nhận định sai lầm. Có thể lắm! Không phải sao? Mình phải làm cho rõ ràng, mình phải hỏi ba chuyện này rốt cục như thế nào."
Nội tâm đấu tranh quyết liệt, những chuyện kinh khủng mới xảy ra liên tiếp đè nặng lên tâm hồn yếu đuối của cô. Đau đớn! Bi ai! Cả người chết lặng! Nước mắt đã dâng lên tới mi, nhưng không thể rơi. Cô muốn khóc thật to một trận, nhưng lại không thể khóc. Chỉ có thể chết lặng…
- Lam Tuyết, Lam Tuyết, cô sao vậy?
Khuôn mặt thẫn thờ đóng băng nỗi đau của cô khiến cho Sở Phàm nhíu nhíu mày. Hắn không kìm được lên tiếng gọi cô.
- Không… Không có việc gì. Chỉ là, chỉ là tôi cảm thấy hơi khó tin, cảm giác rất kinh hoàng.
Lam Tuyết lại uống một ngụm cà phê để đè nén cảm giác đau đớn xuống tận đáy lòng. Cô cố gắng khống chế biểu hiện trên khuôn mặt của mình. Nuốt một ngụm cà phê vào trong cổ họng, cô cảm thấy trong miệng mình chỉ còn chua xót. Cô bỗng nhiên hiểu ra: Cà phê, không phải đều là khổ tận cam lai, mà có lẽ cuối cùng càng là đắng chát bi thương.
Cũng giống như cô và Sở Phàm lúc này. bắt đầu trở nên thê lương chua xót.
- Tôi biết, bất cứ ai nghe được điều này đều cảm thấy choáng váng khó tin.
Dừng một chút, Sở Phàm nhìn Lam Tuyết:
- Thật ra đây là chuyện tối mật tôi không thể nói cho người ngoài. Nhưng ở trước mặt cô, tôi lại tự nguyện nói ra không chút che giấu. Có lẽ đối với cô, không hiểu tại sao, nhưng tôi đã cảm thấy tin tưởng tuyệt đối.
Tinh thần Lam Tuyết lại rung động. Lời nói của Sở Phàm thật sự đã khiến cho trong lòng cô ấm áp. Đột nhiên cô muốn gào muốn khóc. Lời nói của hắn giống thôi thúc cảm xúc của cô bộc lộ ra. Đôi mắt rưng rưng, không thể ngăn cản nổi như muốn trào ra. Sắp không thể ngăn được nước mắt, cô vội vàng đưa tay lên lau đi.
- Mắt cô sao thế?
Sở Phàm quan tâm hỏi.
- Không. Không có gì. Hình như có cái gì rơi vào. Dụi dụi một chút chắc rơi ra rồi.
Lam Tuyết vẫn nhắm nghiền hai mi mắt, hai tay vẫn dụi thật mạnh, nhưng giọng nói nghẹn ngào của cô khiến cho người khác nghe rồi có muốn tin rằng không có việc gì cũng thật khó.
Đột nhiên, cô cảm thấy hình như một đôi bàn tay ấm áp cầm lấy đôi tay đã ướt đẫm nước mắt của cô. Trái tim lại khẽ run, cô mở to ánh mắt đẫm nước nhìn Sở Phàm không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh, nắm chặt tay cô.Thế là trước khi cô kịp che dấu thì tất cả đã hiện ra. Xót xa nhìn cô gái bé bỏng yếu đuối bên cạnh, Sở Phàm không biết tại sao Lam Tuyết lại ra nông nỗi này. Hắn dịu dàng nói:
- Muốn khóc thì cứ khóc đi!
Nói rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cho cô dựa vào lồng ngực của mình.
- Sở Phàm…
Thiết tha gọi tên hắn, hai tay ôm chặt lấy hắn, Lam Tuyết vùi vào ngực Sở Phàm mà khóc dữ dội. Tiếng khóc bi thương thê lương, mang theo cả thâm trầm u oán, lại đầy đau khổ bất đắc dĩ, tiếng khóc bàng hoàng bất lực quấn vang lên trong tai Sở Phàm thật lâu.
Khẽ thầm than trong lòng, hắn nhẹ nhẹ vỗ về cô, để cho cô được tự do dựa vào hắn mà khóc mà gào. Hắn không biết rốt cuộc vì sao mà Lam Tuyết lại đau lòng khóc lóc bi ai đến vậy. Có thể làm cho một người phụ nữ khóc đến chết đi sống lại, có lẽ chỉ có đàn ông mới có thể làm họ đau đến vậy. Chẳng lẽ có một người đàn ông đã làm tổn thương cô? Cảm giác ghen tị căm tức dâng đầy trong lòng Sở Phàm. Càng nghĩ hắn càng tin vào khẳng định của mình. Hẳn là Lam Tuyết đã bị một gã chết tiệt nào đó làm cho đau lòng. Hắn tức điên lên được. Hắn muốn biết kẻ đó là ai. Nếu biết, hắn sẽ cho gã một trận. Một cô gái tốt như Lam Tuyết như vậy, gã đã không biết quý trọng lại còn làm tổn thương cô ấy nữa.
Hắn vẫn chịu, không thể biết rõ tình cảm của mình dành cho Lam Tuyết chính xác như thế nào? Càng không thể hiểu rõ mối quan hệ của họ nên gọi là gì? Trong tiềm thức, Sở Phàm vẫn coi cô như tri kỷ. Có đôi khi Lam Tuyết xinh đẹp u buồn khiến tâm hồn hắn nhộn nhạo. Đến bây giờ, nghĩ tới việc cô bị một gã đàn ông nào đó làm cho đau đớn sâu sắc như vậy, hắn lại cảm thấy ghen tị. Sao lại ghen tị? Chẳng lẽ mình có tình cảm với cô ấy sao?
Nhất thời hắn cũng không đoán được tình cảm của mình dành cho Lam Tuyết là thế nào nữa, nhưng vô thức, đôi tay hắn đang ôm chặt lấy Lam Tuyết luyến tiếc như không muốn rời ra.
Nếu hắn biết Lam Tuyết khóc lóc đến nát cả người ra như thế hoàn toàn là vì hắn, hoàn toàn là bởi vì cô chính là con gái của Lam Chính Quốc thì hắn sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Sẽ phản ứng ra sao đây?
Chương 335: Nỗi đau không thể chịu đựng
Dịch: Võ Gia Trang
Nguồn:sưu tầm
Nhìn quanh gian phòng, Sở Phàm nhận ra lúc này mình và Lam Tuyết đã có khoảng cách. Giữa hai người dường như có một bức tường vô hình ngăn cách khiến cho không thể tự nhiên, cả hai bất giác nói những lời không thật lòng. Lúc này ánh mắt của hai người bất ngờ chạm vào nhau khiến cho Sở Phàm bị chấn động, ánh mắt Lam Tuyết quả thật mang một nỗi đau xé gan. Đó là một ánh mắt rất thật, cho nên nỗi buồn toát ra từ đó cũng là thật. Sở Phàm cảm thấy hơi ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu.
Ánh mắt Sở Phàm như hai luồng sáng sắc bén soi tận vào trong nội tâm Lam Tuyết, giống như muốn giúp cô chịu đựng hết mọi nặng nề đau đớn… Ánh mắt đó làm cô hơi giật mình, hai má thoáng ửng đỏ lên. Cô vội vàng mượn tách cà phê giấu đi sự bối rối, cô uống một ngụm rồi nói:
- Cũng không có gì. Chỉ là muốn gọi anh ra nói chuyện thôi.
Thật ra, đêm nay cô muốn hẹn Sở Phàm ra để nói hết với hắn, nói rõ mình là con gái của Lam Chính Quốc. Như vậy bí mật như một tảng đá ngàn cân vẫn đè nặng trong lòng cô, dằn vặt cô mỗi đêm đến không thể thở, không thể sống sẽ cất được đi. Bí mật này làm cho cô cảm thấy rất có lỗi với Sở Phàm. Mặt khác, cô cũng sợ sau khi hắn biết được sẽ lại càng căm ghét mình hơn, oán hận mình hơn. Cô muốn chính mình chủ động nói sớm cho hắn, có lẽ như vậy hắn có thể bớt căm ghét mình một chút, cho dù chỉ là một chút thôi cũng tốt, cô đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Cô còn muốn nói rõ với hắn, rằng cô muốn xin lỗi hắn về tất cả những gì ba cô đã làm. Cô sẽ gánh vác hoàn trả lại hết. Cô chỉ muốn đảm bảo Sở Phàm sẽ không làm hại ba mình. Làm đau cô cũng được, cô sẽ không oán hận một câu, thậm chí còn cảm kích hắn vô cùng. Chỉ có như vậy trong lòng cô mới có thể cảm thấy thanh thản, mới có thể cảm thấy đã xin lỗi Sở Phàm được phần nào.
Nhưng khi đối mặt với hắn, tất cả những ý định, những lời nói đã chuẩn bị kỹ từ trước bỗng chốc đều tan biến. Cô muốn mở miệng nhưng không thể nói lên lời. Dường như có một thanh âm sâu thẳm vang vang trong lòng cô: "Không thể nói! Không thể nói! Nếu nói ra, sự ấm áp bây giờ sẽ không còn. Chắc chắn anh ấy sẽ oán hận mình đến tận xương. Không thể nói! Mình không muốn thấy anh ấy quay lưng lại…" Mới nghĩ đến đây thôi cô đã hơi rùng mình rồi.
Nghĩ như vậy, hai mắt cô nóng bỏng đỏ hoe, đã từng tự nói với mình đến cả trăm ngàn lần rằng không cần không nên, không được đau đớn, nhưng lúc này con tim cô như bị ai bóp nát. Bỗng cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng, Vì sao mình lại phải chịu đựng đau đớn đến như vậy?
- Tâm sự ư?
Nghĩ đến biểu hiện lạ của Lam Tuyết những ngày gần đây, Sở Phàm cũng muốn tìm cơ hội hỏi han cô xem có chuyện gì không?
- Vậy tâm sự đi!
Hắn mỉm cười, nhưng hắn đột nhiên cảm giác thấy sắc mặt Lam Tuyết không ổn, trên đó in hằn quá sâu nỗi đau giằng xé, hắn không thể không lo lắng:
- Lam Tuyết, cô sao thế? Có chuyện gì xảy ra phải không? Cô có thể nói với tôi không? Tôi đã từng nói bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng lắng nghe chia sẻ cùng cô. Có chuyện hãy gì cứ nói ra, nói ra rồi sẽ dễ chịu hơn nhiều.
….
Lấy lại tinh thần, Lam Tuyết cố gắng giương đôi mắt đầy xót xa đau khổ nhìn hắn, ảm đạm cười:
- Tôi… tôi không có chuyện gì. Nói….. nói chuyện của anh đi. Đúng rồi, nhớ lần trước anh có nói với tôi về chuyện của ba mẹ anh. Vậy giờ anh tính sao? Có đi báo thù không?
Sở Phàm hơi bất ngờ, hắn không nghĩ Lam Tuyết sẽ chủ động hỏi hắn về chuyện ba mẹ mình. Tuy nhiên hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là Lam Tuyết quan tâm tới mình. Hắn trầm ngâm rồi nói:
- Không, không báo thù.
- Anh thật muốn báo thù sao?
Lam Tuyết kích động vui sướng nói xong, trên khuôn mặt cô tràn đầy vẻ mong chờ. Tuy nhiên lập tức cô nhận ra biểu hiện của mình như vậy có hơi khác thường…. Cô vội vàng cúi đầu xuống không dám nhìn ánh mắt của Sở Phàm.
- Không! Cừu chắc chắn là phải báo. Tôi muốn đoạt lại toàn bộ Tập đoàn Lam Thị!
Ánh mắt Sở Phàm như chứa hàng ngàn mũi dao sắc nhọn khiến cho trái tim Lam Tuyết lạnh giá.
- Đoạt… đoạt lại toàn bộ Tập đoàn Lam Thị. Đây, đây là cách anh định trả thù sao?
Lam Tuyết kinh ngạc hỏi.
- Đây chỉ là bước đầu tiên. Hơn nữa, Tập đoàn Lam Thị vốn là gia sản của dòng họ tôi. Chẳng qua mười tám năm trước bị gã tiểu nhân Lam Chính Quốc dùng thủ đoạn ti tiện đoạt từ tay ba tôi.Cuối cùng dồn ba tôi tới bước đường cùng.
Giọng nói của Sở Phàm lạnh như băng không còn chút ấm áp nào.
- Cái gì?
Trong lòng Lam Tuyết vô cùng chấn động. Không tin vào tai mình. Lam Tuyết lớn giọng hỏi lại, nhìn sự kinh ngạc trong mắt cô có thể thấy những điều cô mới nghe giống như một quả bom nổ "Đùng!" trong đầu.
Nhìn phản ứng kinh ngạc của cô, Sở Phàm cố gắng nở nụ cười:
- Cô thấy khó tin lắm phải không? Đường đường là Tập đoàn Lam Thị, ai mà ngờ lại là gia nghiệp của dòng họ tôi chứ. Nhưng sự thật là thế này, năm đó ba tôi cùng Lam Chính Quốc là anh em kết nghĩa, ai ngờ kẻ tiểu lòng dạ độc ác nhân họ Lam lại lợi dụng lòng tin của ba tôi dành cho hắn, từng bước đoạt lấy Tập đoàn Sở Thị vốn là do ba tôi vất cả sáng lập. Cuối cùng đổi tên thành tập đoàn Lam Thị. Thật đáng căm hận.
Lam Tuyết ngây ra như phỗng. Lời nói của Sở Phàm như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng, đâm mạnh vào trái tim cô. Trái tim cô rỉ máu, toàn thân đau đớn khôn cùng, sau đó tay chân lạnh ngắt, cả người run rẩy. Tinh thần hoảng hốt, cô chơi vơi không còn lòng tin, cô không thể biết được đâu là thật đâu là giả. Tại sao? Tại sao mình phải gánh chịu nỗi đau khổ này chứ?
"Tập đoàn Lam Thị vốn là do cha Sở Phàm sáng lập mười tám năm trước? Chứ không phải do ba một tay gây dựng nên? Hóa ra lâu nay ba đã nói dối. Thì ra, vì lợi ích, quyền thế, ba có thể đang tâm hãm hại cả nhà Sở Phàm. Trong khi đó, cha Sở Phàm lại là anh em kết nghĩa với ba… Buồn cười… Thật quá buồn cười!
Khoan đã! Những lời hắn nói là thật chăng? Mình tin hắn không lừa dối mình, tuyệt sẽ không lừa dối mình. Nhưng có thể hắn đã sai lầm ở đâu đó? Ví dụ như tin tức sai lầm sinh ra nhận định sai lầm. Có thể lắm! Không phải sao? Mình phải làm cho rõ ràng, mình phải hỏi ba chuyện này rốt cục như thế nào."
Nội tâm đấu tranh quyết liệt, những chuyện kinh khủng mới xảy ra liên tiếp đè nặng lên tâm hồn yếu đuối của cô. Đau đớn! Bi ai! Cả người chết lặng! Nước mắt đã dâng lên tới mi, nhưng không thể rơi. Cô muốn khóc thật to một trận, nhưng lại không thể khóc. Chỉ có thể chết lặng…
- Lam Tuyết, Lam Tuyết, cô sao vậy?
Khuôn mặt thẫn thờ đóng băng nỗi đau của cô khiến cho Sở Phàm nhíu nhíu mày. Hắn không kìm được lên tiếng gọi cô.
- Không… Không có việc gì. Chỉ là, chỉ là tôi cảm thấy hơi khó tin, cảm giác rất kinh hoàng.
Lam Tuyết lại uống một ngụm cà phê để đè nén cảm giác đau đớn xuống tận đáy lòng. Cô cố gắng khống chế biểu hiện trên khuôn mặt của mình. Nuốt một ngụm cà phê vào trong cổ họng, cô cảm thấy trong miệng mình chỉ còn chua xót. Cô bỗng nhiên hiểu ra: Cà phê, không phải đều là khổ tận cam lai, mà có lẽ cuối cùng càng là đắng chát bi thương.
Cũng giống như cô và Sở Phàm lúc này. bắt đầu trở nên thê lương chua xót.
- Tôi biết, bất cứ ai nghe được điều này đều cảm thấy choáng váng khó tin.
Dừng một chút, Sở Phàm nhìn Lam Tuyết:
- Thật ra đây là chuyện tối mật tôi không thể nói cho người ngoài. Nhưng ở trước mặt cô, tôi lại tự nguyện nói ra không chút che giấu. Có lẽ đối với cô, không hiểu tại sao, nhưng tôi đã cảm thấy tin tưởng tuyệt đối.
Tinh thần Lam Tuyết lại rung động. Lời nói của Sở Phàm thật sự đã khiến cho trong lòng cô ấm áp. Đột nhiên cô muốn gào muốn khóc. Lời nói của hắn giống thôi thúc cảm xúc của cô bộc lộ ra. Đôi mắt rưng rưng, không thể ngăn cản nổi như muốn trào ra. Sắp không thể ngăn được nước mắt, cô vội vàng đưa tay lên lau đi.
- Mắt cô sao thế?
Sở Phàm quan tâm hỏi.
- Không. Không có gì. Hình như có cái gì rơi vào. Dụi dụi một chút chắc rơi ra rồi.
Lam Tuyết vẫn nhắm nghiền hai mi mắt, hai tay vẫn dụi thật mạnh, nhưng giọng nói nghẹn ngào của cô khiến cho người khác nghe rồi có muốn tin rằng không có việc gì cũng thật khó.
Đột nhiên, cô cảm thấy hình như một đôi bàn tay ấm áp cầm lấy đôi tay đã ướt đẫm nước mắt của cô. Trái tim lại khẽ run, cô mở to ánh mắt đẫm nước nhìn Sở Phàm không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh, nắm chặt tay cô.Thế là trước khi cô kịp che dấu thì tất cả đã hiện ra. Xót xa nhìn cô gái bé bỏng yếu đuối bên cạnh, Sở Phàm không biết tại sao Lam Tuyết lại ra nông nỗi này. Hắn dịu dàng nói:
- Muốn khóc thì cứ khóc đi!
Nói rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cho cô dựa vào lồng ngực của mình.
- Sở Phàm…
Thiết tha gọi tên hắn, hai tay ôm chặt lấy hắn, Lam Tuyết vùi vào ngực Sở Phàm mà khóc dữ dội. Tiếng khóc bi thương thê lương, mang theo cả thâm trầm u oán, lại đầy đau khổ bất đắc dĩ, tiếng khóc bàng hoàng bất lực quấn vang lên trong tai Sở Phàm thật lâu.
Khẽ thầm than trong lòng, hắn nhẹ nhẹ vỗ về cô, để cho cô được tự do dựa vào hắn mà khóc mà gào. Hắn không biết rốt cuộc vì sao mà Lam Tuyết lại đau lòng khóc lóc bi ai đến vậy. Có thể làm cho một người phụ nữ khóc đến chết đi sống lại, có lẽ chỉ có đàn ông mới có thể làm họ đau đến vậy. Chẳng lẽ có một người đàn ông đã làm tổn thương cô? Cảm giác ghen tị căm tức dâng đầy trong lòng Sở Phàm. Càng nghĩ hắn càng tin vào khẳng định của mình. Hẳn là Lam Tuyết đã bị một gã chết tiệt nào đó làm cho đau lòng. Hắn tức điên lên được. Hắn muốn biết kẻ đó là ai. Nếu biết, hắn sẽ cho gã một trận. Một cô gái tốt như Lam Tuyết như vậy, gã đã không biết quý trọng lại còn làm tổn thương cô ấy nữa.
Hắn vẫn chịu, không thể biết rõ tình cảm của mình dành cho Lam Tuyết chính xác như thế nào? Càng không thể hiểu rõ mối quan hệ của họ nên gọi là gì? Trong tiềm thức, Sở Phàm vẫn coi cô như tri kỷ. Có đôi khi Lam Tuyết xinh đẹp u buồn khiến tâm hồn hắn nhộn nhạo. Đến bây giờ, nghĩ tới việc cô bị một gã đàn ông nào đó làm cho đau đớn sâu sắc như vậy, hắn lại cảm thấy ghen tị. Sao lại ghen tị? Chẳng lẽ mình có tình cảm với cô ấy sao?
Nhất thời hắn cũng không đoán được tình cảm của mình dành cho Lam Tuyết là thế nào nữa, nhưng vô thức, đôi tay hắn đang ôm chặt lấy Lam Tuyết luyến tiếc như không muốn rời ra.
Nếu hắn biết Lam Tuyết khóc lóc đến nát cả người ra như thế hoàn toàn là vì hắn, hoàn toàn là bởi vì cô chính là con gái của Lam Chính Quốc thì hắn sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Sẽ phản ứng ra sao đây?
Bình luận truyện