Cận Chiến Bảo Tiêu
Chương 347: Mưu đồ bí mật giữa Tần Khải và Lam Chính Quốc
Nguồn: Sưu Tầm
Một chiếc xe màu đen xa hoa Cadillac theo kiểu dáng châu Âu, có phong cách đẹp đẽ cổ điển tiến vào bên trong tòa biệt thự. Chiếc xe dừng lại, sau đó một thanh niên anh tuấn đẹp trai đi từ trên xe xuống, mái tóc được chải keo bóng loáng dường như lộ ra vẻ đắc ý trong lòng gã. Người này chẳng phải ai khác chính là Tần Khải. Gã đang kiêm hai thân phận, bề ngoài là Tổng Giám đốc khu vực Hoa Bắc của Công ty Quốc Cảnh nhưng thực chất gã đã được Lam Chính Quốc phong cho làm Tổng Giám đốc của Tập đoàn Lam Thị.
Tần Khải không thể không đắc ý. Tập đoàn Quốc Cảnh mấy ngày gần đây gặp một số vấn đề chính là một phần do gã. Gã đã ngấm ngầm tiết lộ một số tài liệu cơ mật cho Lam Chính Quốc. Sau đó Lam Chính Quốc lại ngầm ra tay một lần nữa khiến cho Tập đoàn Quốc Cảnh phải chịu thất bại trong một số lần đấu thầu. Không chỉ vậy, Tập đoàn Sắt thép Kiến An và Tập đoàn Quốc Cảnh cũng đã ngừng hợp tác với nhau. Chuyện này cũng là nhờ gã truyền thông tin cơ mật cho Lam Chính Quốc, để cho Lam Chính Quốc giở trò ma.
Bây giờ, mọi người đều bàn tán với nhau chuyện Tập đoàn Quốc Cảnh đang ở trong tình huống nguy hiểm. Thậm chí một số nhà kinh tế học có uy tín còn công khai phát biểu trên báo chí, khẳng định rằng cổ phiếu của Tập đoàn Quốc Cảnh sẽ đại hạ giá, tài chính sẽ ngày càng thiếu hụt, việc buôn bán nhà đất sẽ không có tiến triển. Những nhân tố bên trong và bên ngoài đó sẽ khiến cho Quốc Cảnh chẳng mấy chốc phải tuyên bố phá sản. Họ còn nói tình huống hiện nay của Tập đoàn Quốc Cảnh giống như là bọt biển nhỏ bé giữa biển khơi kinh tế bao la. Không thể không thừa nhận rằng những thông tin đó đã ảnh hưởng rất lớn đến suy nghĩ của dân chúng, khiến cho những cổ đông của Quốc Cảnh mấy hôm nay đều thi nhau bán tháo cổ phiếu của mình. Tình cảnh bây giờ của Quốc Cảnh có thể nói là họa vô đơn chí.
Nhưng đối với Tần Khải, Tập đoàn Quốc Cảnh càng gặp nguy hiểm thì gã lại càng vui mừng, càng cảm thấy thỏa mãn khi được trả thù. Tần Khải theo Tiểu Võ đi vào trong biệt thự. Lam Chính Quốc nghe Tần Khải đã tới thì đi từ thư phòng xuống dưới rồi cười ha hả nói:
- Tiểu Tần, cậu tới rồi à, đã ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì ở lại đây ăn với tôi đi.
Tần Khải nghe Lam Chính Quốc ôn tồn nói như thế thì trong lòng cảm thấy vô cùng cảm kích. Lời quan tâm của Lam Chính Quốc đã khích lệ gã rất nhiều. Trong lòng gã thầm thề sẽ trung thành với Lam Chính Quốc cho dù thịt nát xương tan cũng không sờn lòng. Chỉ một câu khen ngợi của Lam Chính Quốc mà đã khiến gã như vậy rồi.
- Tôi đã ăn rồi. Cảm ơn chủ tịch đã quan tâm!
Tần Khải cười nói.
- Vậy à? Cậu tới tìm tôi có chuyện gì phải không? Mau đi lên thư phòng của tôi nào.
Lam Chính Quốc nói.
- Vâng.
Tần Khải nói xong đi theo sau Lam Chính Quốc lên thư phòng của lão.
Sau khi hai người đi vào trong thư phòng, Lam Chính Quốc liền đóng cửa lại, quay về phía Tần Khải , trong ánh mắt tràn đầy vẻ khen ngợi. Lão cười ha hả nói:
- Tiểu Tần, cậu thật không tệ. Ha ha, tôi lâu lắm rồi chưa được thoải mái như thế này đấy.
- Cái chính vẫn là do chủ tịch ở sau lưng bày mưu tính kế nhận định tình hình. Tôi chỉ cung cấp một ít tin tức thôi. Trong chuyện này tầm ảnh hưởng của chủ tịch mới là lớn nhất.
Tần Khải khiêm tốn cười nói.
- Aizzzz
Lam Chính Quốc khoát tay rồi nói tiếp:
- Bảy tám năm nay Tập đoàn Lam Thị và Quốc Cảnh tranh đấu nhau rất gay gắt. Tập đoàn Lam Thị của chúng ta bất kể về thực lực, tài chính, nhân tài đều mạnh hơn nhiều so với Quốc Cảnh, nhưng vẫn không đánh ngã được họ. Tuy nhiên xem tình hình hiện tại, Quốc Cảnh đang xuống dốc không phanh, cổ phiếu của họ đã hạ giá trên diện rộng, tất cả công lao này đều thuộc về Tiểu Tần cậu.
- Không dám, không dám. Công lớn vẫn thuộc về chủ tịch. Những thông tin này chỉ giao cho chủ tịch thì mới phát huy được tác dụng, mới khiến cho Quốc Cảnh thê thảm như vậy. Nếu như cho người khác biết thì họ cũng không thể có đủ thực lực làm được.
Tần Khải thành thật nói.
Lời nói này của gã khiến cho Lam Chính Quốc được mát ruột mát gan. Lam Chính Quốc cười ha hả nói:
- Tuy nói thế nhưng Tập đoàn Quốc Cảnh bây giờ vẫn còn tồn tại. Chỉ đến khi nào chứng kiến nó trút hơi thở cuối cùng tôi mới yên tâm. Bằng không những công sức trước kia của chúng ta đều uổng phí. Cho nên Tiểu Tần, trách nhiệm của cậu vẫn còn rất nặng nề. Cậu hãy cố gắng, trong một tương lai không xa nữa, tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu.
Tần Khải nghe Lam Chính Quốc nói vậy thì hơi lúng túng. Gã từ từ nói:
- Chủ tịch, mấy ngày nay Kỷ Thiên Vũ đã bắt đầu sửa chữa những tư liệu của Quốc Cảnh. Quá trình sửa chữa rất bí mật chặt chẽ, ngay cả tôi cũng không được xem qua. Chỉ sợ là từ nay tôi sẽ không thể cung cấp nhiều tài liệu cho chủ tịch nữa.
- Sao thế? Vừa mới đánh nhau mà cậu đã muốn rút lui rồi à?
Lam Chính Quốc thản nhiên nói không hề tỏ ra tức giận.
- Không, không.
Tần Khải vội vàng nói:
- Quốc Cảnh mấy hôm nay liên tiếp xảy ra một số vấn đề. Điều này đã khiến cho Kỷ Thiên Vũ hoài nghi. Ông ta đã phái người điều tra nguyên nhân của mọi việc. Tôi lo lắng hắn sẽ điều tra ra tôi nên muốn rút lui trước. Với lại tình cảnh của Quốc Cảnh trước mắt cũng đã rất nguy hiểm rồi, cổ phiếu của Tập đoàn Quốc Cảnh không ngừng hạ giá, tài chính thiếu hụt nghiêm trọng, công việc buôn bán nhà đất thì trì trệ. Bây giờ chỉ cần không có bất cứ nguồn tiền nào rót vào đó thì Quốc Cảnh khó mà tránh khỏi nguy cơ phá sản. Đến lúc đó chủ tịch còn sợ không thao túng được Quốc Cảnh hay sao?
- Tiểu Tần, cậu vẫn chưa hiểu hết con người Kỷ Thiên Vũ này. Tập đoàn Quốc Cảnh hùng mạnh được như ngày hôm nay không phải là ngẫu nhiên. Kỷ Thiên Vũ vẫn còn rất nhiều mối quan hệ. Hơn nữa thực lực của Tập đoàn Quốc Cảnh cũng vô cùng hùng hậu, không thể dễ dàng mà sụp đổ như lời cậu nói đâu. Cậu mãi mãi không thể đoán được ngày mai Kỷ Thiên Vũ sẽ dùng cách gì để thoát khỏi tình cảnh hiểm nghèo. Sơ suất là không được.
Lam Chính Quốc ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Tôi để cậu lại Tập đoàn Quốc Cảnh mục đích chính không phải là thăm dò nội bộ của Quốc Cảnh mà qua trọng nhất chính là phải biết được động thái sớm nhất của nó, nắm được từng phương án đối phó với hoàn cảnh Kỷ Thiên Vũ. Tôi phải biết được những tin đó trước để có thể đề ra chiến thuật hợp lý, từng bước ngăn cản Quốc Cảnh, khiến cho nó không thể nào đứng dậy được. Từ đó mới có thể đánh bại được Quốc Cảnh hoàn toàn. Về tư liệu mật của Tập đoàn Quốc Cảnh, nếu như cậu có thể biết được rồi nói cho tôi thì quá tốt nhưng không có cũng không sao. Nhưng những thông tin về động thái của Quốc Cảnh thì cậu phải lập tức nói cho tôi biết trước.
- Nhưng mà, nhưng mà, vạn nhất tên Kỷ Thiên Vũ kia điều tra ra được.
Tần Khải ấp úng nói.
Lam Chính Quốc cắt ngang lời nói của Sở Phàm, lạnh lùng nói:
- Tình cảnh của Quốc Cảnh bây giờ vô cùng nhạy cảm. Nếu như bây giờ cậu xin từ chức thì Kỷ Thiên Vũ sẽ nghĩ như thế nào? Kỷ Thiên Vũ cho dù không có đầu óc thì cũng có thể đoán ra được cậu có chuyện gì đó. Nếu như Kỷ Thiên Vũ điều tra ra cậu tiết lộ tài liệu mật của công ty hắn thì liệu hắn có tha cho cậu có thoát được không? Đến lúc đó, Kỷ Thiên Vũ giao cậu cho toà án thì tôi cũng không thể bảo vệ được cậu. Lúc này cậu càng không thể xin từ chức, ngược lại phải tỏ ra sốt ruột lo âu trước tình cảnh của Quốc Cảnh hiện tại. Phải cố gắng bày mưu tính kế cho Kỷ Thiên Vũ, đề ra một số giải pháp cho vấn đề hiện tại. Chỉ khi cậu làm như vậy mới khiến cho Kỷ Thiên Vũ không nghi ngờ. Mà nếu như hắn có hoài nghi thì cũng không đến lượt cậu.
- Nhưng, tôi còn phải ở lại Quốc Cảnh bao nhiêu lâu nữa?
Tần Khải cuối cùng cũng phải thoả hiệp hỏi.
- Chỉ cần Tập đoàn Quốc Cảnh phá sản thì cậu có thể rời đi.
Lam Chính Quốc trầm giọng nói.
- Nhưng từ giờ đến lúc đó liệu chủ tịch có thể bảo vệ cho người thân của tôi được an toàn không?
Tần Khải lo lắng nói.
- Chuyện này cậu cứ yên tâm đi. Tôi cam đoan người nhà cậu sẽ được an toàn. Mấy ngày gần đây Kỷ Thiên Vũ đang điều tra sự việc phát sinh ở Quốc Cảnh nên cậu cần phải cẩn thận một chút. Cậu cũng không cần tiếp tục đánh cắp tài liệu. Chờ vài ngày nữa, sau khi chuyện này trôi qua rồi sẽ tính, đợi đến khi Quốc Cảnh phá sản thì cậu sẽ được giả thoát. Khi đó cậu chính là tân chủ nhân của Quốc Cảnh.
Lam Chính Quốc trầm giọng nói.
Lời nói này của Lam Chính Quốc khiến cho nhiệt huyết của Tần Khải sôi trào. Gã kích động không ngừng. Gã hít một hơi thật sâu, giọng nói không kìm được xúc động nói:
- Cảm ơn chủ tịch đã coi trọng! Được rồi, vậy thì tôi sẽ tiếp tục ở lại Tập đoàn Quốc Cảnh. Khi nào biết được Kỷ Thiên Vũ có động thái gì mới thì tôi sẽ ngay lập tức báo cáo cho chủ tịch.
- Được, như vậy thì mới làm nên đại sự được chứ. Tự tin lên, cho dù trời có sập xuống thì đã có tôi chống đỡ cho cậu.
Lam Chính Quốc vỗ vỗ vai Tần Khải nói.
Tần Khải giật mình, vội vàng nói:
- Tôi sẽ không để cho chủ tịch phải thất vọng. Đúng rồi, Kỷ Thiên Vũ hiện nay đang rất muốn bán gấp số nhà đất còn tồn đọng, để thu lại một phần tài chính. Việc này cũng không thể để hắn được như ý nguyện.
- Chuyện này cậu cứ yên tâm đi, tôi đã sắp đặt tốt cái này rồi. Nếu không cậu thử nghĩ xem tại sao nhà đất của Quốc Cảnh mấy ngày nay chẳng có ai đến hỏi mua? Nơi nào có nhà đất của Quốc Cảnh buôn bán thì nơi đó cũng có nhà đất của Tập đoàn Lam Thị. Chỉ cần nhà đất của Lam Thị rẻ hơn Quốc Cảnh thì còn ai thèm mua của hắn? Dĩ nhiên, tôi cũng đã đưa không ít tiền cho ông chủ của công ty bất động sản rồi.
Lam Chính Quốc chậm rãi nói.
- Thủ đoạn này của chủ tịch có thể nói là đã bóp vào yết hầu của Quốc Cảnh. Theo tôi thấy lần này Quốc Cảnh sẽ vô phương xoay chuển càn khôn.
Tần Khải cười lạnh một tiếng nói.
- Ha ha, chỉ có điều vẫn không thể chủ quan. Càng đến khúc cuối càng phải cẩn thận. Tiểu Tần, tôi hy vọng cậu sẽ không làm cho tôi thất vọng.
Lam Chính Quốc thành thực nói.
- Chủ tịch yên tâm đi, tôi biết phải làm như thế nào mà.
Tần Khải tự tin nói.
Lam Chính Quốc nghe vậy thì vô cùng vui mừng, trên miệng hiện ra một nụ cười.
Hai người nói chuyện với nhau một lúc nữa sau đó Lam Chính Quốc đưa Tần Khải xuống dưới lầu.
Lúc hai người đi xuống lầu thì Lam Tuyết đang ngồi ở ghế sofa ngoài phòng khách xem TV. Nhìn thấy ba mình và Tần Khải đi xuống lầu thì trong mắt cô ngấm ngầm hiện lên một tia oán hận nhìn gã. Trong lòng cô bây giờ vô cùng căm hờn.
Cô biết ba mình và Tần Khải đang mưu đồ đánh đổ Tập đoàn Quốc Cảnh. Mấy ngày nay cô đã nghe ngóng tình hình và biết được Tập đoàn Quốc Cảnh bây giờ gặp phải liên tiếp những vấn đề chưa từng xuất hiện trước kia, cổ phiếu của công ty xuống giống không phanh. Khi nghe những tin đó cô không khỏi nghi ngờ chuyện này có liên hệ đến ba mình và Tần Khải. Đêm nay cô lại chính mắt nhìn thấy Lam Chính Quốc và Tần Khải bí mật nói chuyện với nhau thì càng tin thêm vào suy đoán trong lòng của mình. Trong khoảnh khắc, một cảm giác đau lòng toả ra toàn cơ thể cô.
Một chiếc xe màu đen xa hoa Cadillac theo kiểu dáng châu Âu, có phong cách đẹp đẽ cổ điển tiến vào bên trong tòa biệt thự. Chiếc xe dừng lại, sau đó một thanh niên anh tuấn đẹp trai đi từ trên xe xuống, mái tóc được chải keo bóng loáng dường như lộ ra vẻ đắc ý trong lòng gã. Người này chẳng phải ai khác chính là Tần Khải. Gã đang kiêm hai thân phận, bề ngoài là Tổng Giám đốc khu vực Hoa Bắc của Công ty Quốc Cảnh nhưng thực chất gã đã được Lam Chính Quốc phong cho làm Tổng Giám đốc của Tập đoàn Lam Thị.
Tần Khải không thể không đắc ý. Tập đoàn Quốc Cảnh mấy ngày gần đây gặp một số vấn đề chính là một phần do gã. Gã đã ngấm ngầm tiết lộ một số tài liệu cơ mật cho Lam Chính Quốc. Sau đó Lam Chính Quốc lại ngầm ra tay một lần nữa khiến cho Tập đoàn Quốc Cảnh phải chịu thất bại trong một số lần đấu thầu. Không chỉ vậy, Tập đoàn Sắt thép Kiến An và Tập đoàn Quốc Cảnh cũng đã ngừng hợp tác với nhau. Chuyện này cũng là nhờ gã truyền thông tin cơ mật cho Lam Chính Quốc, để cho Lam Chính Quốc giở trò ma.
Bây giờ, mọi người đều bàn tán với nhau chuyện Tập đoàn Quốc Cảnh đang ở trong tình huống nguy hiểm. Thậm chí một số nhà kinh tế học có uy tín còn công khai phát biểu trên báo chí, khẳng định rằng cổ phiếu của Tập đoàn Quốc Cảnh sẽ đại hạ giá, tài chính sẽ ngày càng thiếu hụt, việc buôn bán nhà đất sẽ không có tiến triển. Những nhân tố bên trong và bên ngoài đó sẽ khiến cho Quốc Cảnh chẳng mấy chốc phải tuyên bố phá sản. Họ còn nói tình huống hiện nay của Tập đoàn Quốc Cảnh giống như là bọt biển nhỏ bé giữa biển khơi kinh tế bao la. Không thể không thừa nhận rằng những thông tin đó đã ảnh hưởng rất lớn đến suy nghĩ của dân chúng, khiến cho những cổ đông của Quốc Cảnh mấy hôm nay đều thi nhau bán tháo cổ phiếu của mình. Tình cảnh bây giờ của Quốc Cảnh có thể nói là họa vô đơn chí.
Nhưng đối với Tần Khải, Tập đoàn Quốc Cảnh càng gặp nguy hiểm thì gã lại càng vui mừng, càng cảm thấy thỏa mãn khi được trả thù. Tần Khải theo Tiểu Võ đi vào trong biệt thự. Lam Chính Quốc nghe Tần Khải đã tới thì đi từ thư phòng xuống dưới rồi cười ha hả nói:
- Tiểu Tần, cậu tới rồi à, đã ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì ở lại đây ăn với tôi đi.
Tần Khải nghe Lam Chính Quốc ôn tồn nói như thế thì trong lòng cảm thấy vô cùng cảm kích. Lời quan tâm của Lam Chính Quốc đã khích lệ gã rất nhiều. Trong lòng gã thầm thề sẽ trung thành với Lam Chính Quốc cho dù thịt nát xương tan cũng không sờn lòng. Chỉ một câu khen ngợi của Lam Chính Quốc mà đã khiến gã như vậy rồi.
- Tôi đã ăn rồi. Cảm ơn chủ tịch đã quan tâm!
Tần Khải cười nói.
- Vậy à? Cậu tới tìm tôi có chuyện gì phải không? Mau đi lên thư phòng của tôi nào.
Lam Chính Quốc nói.
- Vâng.
Tần Khải nói xong đi theo sau Lam Chính Quốc lên thư phòng của lão.
Sau khi hai người đi vào trong thư phòng, Lam Chính Quốc liền đóng cửa lại, quay về phía Tần Khải , trong ánh mắt tràn đầy vẻ khen ngợi. Lão cười ha hả nói:
- Tiểu Tần, cậu thật không tệ. Ha ha, tôi lâu lắm rồi chưa được thoải mái như thế này đấy.
- Cái chính vẫn là do chủ tịch ở sau lưng bày mưu tính kế nhận định tình hình. Tôi chỉ cung cấp một ít tin tức thôi. Trong chuyện này tầm ảnh hưởng của chủ tịch mới là lớn nhất.
Tần Khải khiêm tốn cười nói.
- Aizzzz
Lam Chính Quốc khoát tay rồi nói tiếp:
- Bảy tám năm nay Tập đoàn Lam Thị và Quốc Cảnh tranh đấu nhau rất gay gắt. Tập đoàn Lam Thị của chúng ta bất kể về thực lực, tài chính, nhân tài đều mạnh hơn nhiều so với Quốc Cảnh, nhưng vẫn không đánh ngã được họ. Tuy nhiên xem tình hình hiện tại, Quốc Cảnh đang xuống dốc không phanh, cổ phiếu của họ đã hạ giá trên diện rộng, tất cả công lao này đều thuộc về Tiểu Tần cậu.
- Không dám, không dám. Công lớn vẫn thuộc về chủ tịch. Những thông tin này chỉ giao cho chủ tịch thì mới phát huy được tác dụng, mới khiến cho Quốc Cảnh thê thảm như vậy. Nếu như cho người khác biết thì họ cũng không thể có đủ thực lực làm được.
Tần Khải thành thật nói.
Lời nói này của gã khiến cho Lam Chính Quốc được mát ruột mát gan. Lam Chính Quốc cười ha hả nói:
- Tuy nói thế nhưng Tập đoàn Quốc Cảnh bây giờ vẫn còn tồn tại. Chỉ đến khi nào chứng kiến nó trút hơi thở cuối cùng tôi mới yên tâm. Bằng không những công sức trước kia của chúng ta đều uổng phí. Cho nên Tiểu Tần, trách nhiệm của cậu vẫn còn rất nặng nề. Cậu hãy cố gắng, trong một tương lai không xa nữa, tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu.
Tần Khải nghe Lam Chính Quốc nói vậy thì hơi lúng túng. Gã từ từ nói:
- Chủ tịch, mấy ngày nay Kỷ Thiên Vũ đã bắt đầu sửa chữa những tư liệu của Quốc Cảnh. Quá trình sửa chữa rất bí mật chặt chẽ, ngay cả tôi cũng không được xem qua. Chỉ sợ là từ nay tôi sẽ không thể cung cấp nhiều tài liệu cho chủ tịch nữa.
- Sao thế? Vừa mới đánh nhau mà cậu đã muốn rút lui rồi à?
Lam Chính Quốc thản nhiên nói không hề tỏ ra tức giận.
- Không, không.
Tần Khải vội vàng nói:
- Quốc Cảnh mấy hôm nay liên tiếp xảy ra một số vấn đề. Điều này đã khiến cho Kỷ Thiên Vũ hoài nghi. Ông ta đã phái người điều tra nguyên nhân của mọi việc. Tôi lo lắng hắn sẽ điều tra ra tôi nên muốn rút lui trước. Với lại tình cảnh của Quốc Cảnh trước mắt cũng đã rất nguy hiểm rồi, cổ phiếu của Tập đoàn Quốc Cảnh không ngừng hạ giá, tài chính thiếu hụt nghiêm trọng, công việc buôn bán nhà đất thì trì trệ. Bây giờ chỉ cần không có bất cứ nguồn tiền nào rót vào đó thì Quốc Cảnh khó mà tránh khỏi nguy cơ phá sản. Đến lúc đó chủ tịch còn sợ không thao túng được Quốc Cảnh hay sao?
- Tiểu Tần, cậu vẫn chưa hiểu hết con người Kỷ Thiên Vũ này. Tập đoàn Quốc Cảnh hùng mạnh được như ngày hôm nay không phải là ngẫu nhiên. Kỷ Thiên Vũ vẫn còn rất nhiều mối quan hệ. Hơn nữa thực lực của Tập đoàn Quốc Cảnh cũng vô cùng hùng hậu, không thể dễ dàng mà sụp đổ như lời cậu nói đâu. Cậu mãi mãi không thể đoán được ngày mai Kỷ Thiên Vũ sẽ dùng cách gì để thoát khỏi tình cảnh hiểm nghèo. Sơ suất là không được.
Lam Chính Quốc ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Tôi để cậu lại Tập đoàn Quốc Cảnh mục đích chính không phải là thăm dò nội bộ của Quốc Cảnh mà qua trọng nhất chính là phải biết được động thái sớm nhất của nó, nắm được từng phương án đối phó với hoàn cảnh Kỷ Thiên Vũ. Tôi phải biết được những tin đó trước để có thể đề ra chiến thuật hợp lý, từng bước ngăn cản Quốc Cảnh, khiến cho nó không thể nào đứng dậy được. Từ đó mới có thể đánh bại được Quốc Cảnh hoàn toàn. Về tư liệu mật của Tập đoàn Quốc Cảnh, nếu như cậu có thể biết được rồi nói cho tôi thì quá tốt nhưng không có cũng không sao. Nhưng những thông tin về động thái của Quốc Cảnh thì cậu phải lập tức nói cho tôi biết trước.
- Nhưng mà, nhưng mà, vạn nhất tên Kỷ Thiên Vũ kia điều tra ra được.
Tần Khải ấp úng nói.
Lam Chính Quốc cắt ngang lời nói của Sở Phàm, lạnh lùng nói:
- Tình cảnh của Quốc Cảnh bây giờ vô cùng nhạy cảm. Nếu như bây giờ cậu xin từ chức thì Kỷ Thiên Vũ sẽ nghĩ như thế nào? Kỷ Thiên Vũ cho dù không có đầu óc thì cũng có thể đoán ra được cậu có chuyện gì đó. Nếu như Kỷ Thiên Vũ điều tra ra cậu tiết lộ tài liệu mật của công ty hắn thì liệu hắn có tha cho cậu có thoát được không? Đến lúc đó, Kỷ Thiên Vũ giao cậu cho toà án thì tôi cũng không thể bảo vệ được cậu. Lúc này cậu càng không thể xin từ chức, ngược lại phải tỏ ra sốt ruột lo âu trước tình cảnh của Quốc Cảnh hiện tại. Phải cố gắng bày mưu tính kế cho Kỷ Thiên Vũ, đề ra một số giải pháp cho vấn đề hiện tại. Chỉ khi cậu làm như vậy mới khiến cho Kỷ Thiên Vũ không nghi ngờ. Mà nếu như hắn có hoài nghi thì cũng không đến lượt cậu.
- Nhưng, tôi còn phải ở lại Quốc Cảnh bao nhiêu lâu nữa?
Tần Khải cuối cùng cũng phải thoả hiệp hỏi.
- Chỉ cần Tập đoàn Quốc Cảnh phá sản thì cậu có thể rời đi.
Lam Chính Quốc trầm giọng nói.
- Nhưng từ giờ đến lúc đó liệu chủ tịch có thể bảo vệ cho người thân của tôi được an toàn không?
Tần Khải lo lắng nói.
- Chuyện này cậu cứ yên tâm đi. Tôi cam đoan người nhà cậu sẽ được an toàn. Mấy ngày gần đây Kỷ Thiên Vũ đang điều tra sự việc phát sinh ở Quốc Cảnh nên cậu cần phải cẩn thận một chút. Cậu cũng không cần tiếp tục đánh cắp tài liệu. Chờ vài ngày nữa, sau khi chuyện này trôi qua rồi sẽ tính, đợi đến khi Quốc Cảnh phá sản thì cậu sẽ được giả thoát. Khi đó cậu chính là tân chủ nhân của Quốc Cảnh.
Lam Chính Quốc trầm giọng nói.
Lời nói này của Lam Chính Quốc khiến cho nhiệt huyết của Tần Khải sôi trào. Gã kích động không ngừng. Gã hít một hơi thật sâu, giọng nói không kìm được xúc động nói:
- Cảm ơn chủ tịch đã coi trọng! Được rồi, vậy thì tôi sẽ tiếp tục ở lại Tập đoàn Quốc Cảnh. Khi nào biết được Kỷ Thiên Vũ có động thái gì mới thì tôi sẽ ngay lập tức báo cáo cho chủ tịch.
- Được, như vậy thì mới làm nên đại sự được chứ. Tự tin lên, cho dù trời có sập xuống thì đã có tôi chống đỡ cho cậu.
Lam Chính Quốc vỗ vỗ vai Tần Khải nói.
Tần Khải giật mình, vội vàng nói:
- Tôi sẽ không để cho chủ tịch phải thất vọng. Đúng rồi, Kỷ Thiên Vũ hiện nay đang rất muốn bán gấp số nhà đất còn tồn đọng, để thu lại một phần tài chính. Việc này cũng không thể để hắn được như ý nguyện.
- Chuyện này cậu cứ yên tâm đi, tôi đã sắp đặt tốt cái này rồi. Nếu không cậu thử nghĩ xem tại sao nhà đất của Quốc Cảnh mấy ngày nay chẳng có ai đến hỏi mua? Nơi nào có nhà đất của Quốc Cảnh buôn bán thì nơi đó cũng có nhà đất của Tập đoàn Lam Thị. Chỉ cần nhà đất của Lam Thị rẻ hơn Quốc Cảnh thì còn ai thèm mua của hắn? Dĩ nhiên, tôi cũng đã đưa không ít tiền cho ông chủ của công ty bất động sản rồi.
Lam Chính Quốc chậm rãi nói.
- Thủ đoạn này của chủ tịch có thể nói là đã bóp vào yết hầu của Quốc Cảnh. Theo tôi thấy lần này Quốc Cảnh sẽ vô phương xoay chuển càn khôn.
Tần Khải cười lạnh một tiếng nói.
- Ha ha, chỉ có điều vẫn không thể chủ quan. Càng đến khúc cuối càng phải cẩn thận. Tiểu Tần, tôi hy vọng cậu sẽ không làm cho tôi thất vọng.
Lam Chính Quốc thành thực nói.
- Chủ tịch yên tâm đi, tôi biết phải làm như thế nào mà.
Tần Khải tự tin nói.
Lam Chính Quốc nghe vậy thì vô cùng vui mừng, trên miệng hiện ra một nụ cười.
Hai người nói chuyện với nhau một lúc nữa sau đó Lam Chính Quốc đưa Tần Khải xuống dưới lầu.
Lúc hai người đi xuống lầu thì Lam Tuyết đang ngồi ở ghế sofa ngoài phòng khách xem TV. Nhìn thấy ba mình và Tần Khải đi xuống lầu thì trong mắt cô ngấm ngầm hiện lên một tia oán hận nhìn gã. Trong lòng cô bây giờ vô cùng căm hờn.
Cô biết ba mình và Tần Khải đang mưu đồ đánh đổ Tập đoàn Quốc Cảnh. Mấy ngày nay cô đã nghe ngóng tình hình và biết được Tập đoàn Quốc Cảnh bây giờ gặp phải liên tiếp những vấn đề chưa từng xuất hiện trước kia, cổ phiếu của công ty xuống giống không phanh. Khi nghe những tin đó cô không khỏi nghi ngờ chuyện này có liên hệ đến ba mình và Tần Khải. Đêm nay cô lại chính mắt nhìn thấy Lam Chính Quốc và Tần Khải bí mật nói chuyện với nhau thì càng tin thêm vào suy đoán trong lòng của mình. Trong khoảnh khắc, một cảm giác đau lòng toả ra toàn cơ thể cô.
Bình luận truyện