Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 2 - Chương 67: Phần thưởng cuối cùng



Dịch: WindDK

Mang theo Răng nanh vua sói, Cố Phi lại đi tìm Người Sói cao to đen (hơi hôi:v).

"Tôi đã trừ bỏ hắn rồi" Cố Phi vừa nói vừa giơ Răng nanh vua sói ra, "Hắn chính là dựa vào vật này biến hóa thành Người Sói lừa gạt các người"

Đại hán Người Sói cầm lấy xem xét, kinh ngạc nói: "Vua Người Sói, khó trách nó có sức mạnh cường đại như vậy"

"May mắn may mắn..." Cố Phi nói, Vua Người Sói có lợi hại như thế nào hắn cũng không biết. Đêm qua tại giáo đường vốn có cơ hội lĩnh giáo, nhưng cái tên kia vừa bị thương đã bỏ chạy rồi.

"Anh giúp chúng tôi, còn không phơi bài thân phận chúng tôi, vô cùng cảm kích" Đại hán Người Sói nói, "Vi để tránh cho hỗn loạn, cái Răng nanh vua sói này giao cho chúng tôi nhé?"

" Được" Cố Phi xác nhận.

" Vì biểu đạt lòng biết ơn của chúng tôi..." Đại hán Người Sói quay người, từ dưới gầm giường móc ra một thứ. Tâm tình Cố Phi nguội lạnh một nửa, thôn trưởng dù gì cũng lấy đồ trong tủ ra, còn tên này lại lấy từ gầm giường, cái kia có thể là cái gì?

Lúc Người Sói quay lại, hai mắt Cố Phi tỏa sáng.

Trong tay Người Sói cầm một thanh kiếm, thân kiếm tỏa ra ánh sáng tím, mặt ngoài lại có một vầng sáng màu đen. Nhìn rất giống một thứ cực phẩm.

Người Sói đưa lên, Cố Phi tiếp nhận.

Ám Dạ Lưu Quang Kiếm.

Thuộc tính làm cho Cố Phi lắp bắp kinh hãi. Thanh kiếm này không chỉ có công kích vật lý rất cao, còn có công kích ma pháp, thậm chí còn cao hơn cái pháp trượng mà Thất Nguyệt đã đưa cho hắn.

Pháp trượng đều công kích ma pháp làm chủ, đồng thời công kích vật lý chỉ mang tính tượng trưng. Nhưng dao, kiếm các loại vũ khí, sẽ không có công kích ma pháp cao. Vậy mà thanh kiếm này không chỉ có công kích ma pháp, mà còn rất cao.

Nhìn xuống chút nữa, lại có hai hàng số liệu: Kiếm hệ số 170%, pháp hệ số 170%.

Xuống chút nữa: Tỷ lệ Chí mạng 10%, Thuần thục 10%, nhanh nhẹn +20, Trí Tuệ +20, tốc độ công kích +20%, kỹ năng Ám Dạ Lưu Quang ( điều kiện không hợp, không cách nào sử dụng)

Cực phẩm, tuyệt đối là cực phẩm! Tuy phương diện kiến thức trò chơi của Cố Phi là thấp kém, nhưng nhìn cái thuộc tính này cũng đủ biến là hàng cực phẩm.

Hồi Ức Sương Chi của Kiếm Quỷ là cái vũ khí hắn từng thấy mạnh nhất, nếu so với thanh kiếm này thì vô cùng kém cỏi.

Hồi Ức Sương Chi dù sao chỉ là trang bị màu vàng, còn thanh Ám Dạ Lưu Quang Kiếm này lại là đồ tím.

Đồ tím trong Thế giới song song là tồn tại trên đỉnh rồi, có thể vượt qua được đồ tím chỉ có đồ xanh lá. Nhưng đồ xanh lá đều là nguyên bộ, phải tập hợp đủ bộ mới có thể kích hoạt thuộc tính ẩn, phát huy được sức mạnh cao nhất. Nếu đem ra so sánh, nó cũng không bằng đồ tím.

" Nhìn, nhìn kiếm của tui nè!" Cố Phi kích động đưa cho Tiểu Vũ thưởng thức.

"Á! Á! Úi!" Tiểu Vũ vừa xem vừa hò hét, cuối cùng hỏi: "Kiếm hệ số, pháp hệ số là chỉ cái gì?"

" Không biết!" Cố Phi nói, "Nhưng nhất định rất lợi hại"

" Tại sao?"

" Bởi vì vũ khí bình thường cũng không có dòng này" Cố Phi móc Viêm Chi Tẩy Lễ ra tra xét, cũng không có dòng "Hệ số" này.

" Quá trâu rồi!" Tiểu Vũ trả thanh kiếm lại cho Cố Phi, "Tui cũng muốn làm nhiệm vụ như vậy"

"Sẽ có cơ hội!" Cố Phi vỗ vỗ Tiểu Vũ.

" Nhiệm vụ đã làm xong rồi" Tiểu Vũ nói, hai người rời khỏi gian phòng, vừa ra đến cửa, một đoàn ánh sáng trắng bao phủ Cố Phi lại.

" Chuyện gì thế này!" Tiểu Vũ kinh hãi, búa cũng lấy ra luôn.

" Đừng sợ!" Cố Phi vội vàng kêu to: "Không có việc gì, tui thăng cấp mà thôi"

" Vô duyên vô cớ sao lại thăng cấp?" Tiểu Vũ hỏi.

Cố Phi nhìn lướt qua tin tức hệ thống. Ngay khi vừa rời khỏi gian phòng của Người Sói, hệ thống đã báo cáo với Cố Phi: "Chuỗi nhiệm vụ 'Sứ mệnh Eddie' đã hoàn thành, độ hoàn thành 95%, nhận được kinh nghiệm và tiền thưởng. Kinh nghiệm vậy mà có thể làm cho Cố Phi trực tiếp thăng lên cấp 31.

"Nhiều kinh nghiệm như vậy à!" Cố Phi trợn mắt há hốc mồm. Cái chuỗi nhiệm vụ này ban thưởng thật sự quá phong phú. Tính cả thôn trưởng mạ bạc gia tăng thuộc tính Viêm Chi Tẩy Lễ lên, tổng cộng cũng bốn món trang bị, không ngờ còn có kinh nghiệm nhiều như vậy. Có điều tiền thưởng cũng không nhiều, Cố Phi nhìn nhìn túi tiền, chỉ có 50 vàng mà thôi.

"Còn không nhiều nữa..." Diệp Tiểu Ngũ nhìn biểu lộ kinh ngạc của Cố Phi mà chỉ có thể cười khổ. Vượt cấp hoàn thành chuỗi nhiệm vụ cấp như thế, kinh nghiệm không đủ thăng một cấp mới là việc lạ. Còn có, kết thúc nhiệm vụ tặng thưởng mấy cái thuộc tính, pháp thuật tinh thông, kiếm hệ số, pháp hệ số, đây là những thuộc tính mà trang bị cấp thấp không sở hữu, nhưng Cố Phi thông qua chuỗi nhiệm vụ lấy được trang bị cao cấp mà đã có được, Diệp Tiểu Ngũ triệt để bó tay rồi.

Càng làm cho hắn phiền muộn chính là Cố Phi lấy được Áo Choàng Nguyệt Dạ mà cái mặt nhưng gặp phải hàng cùi làm cho Diệp Tiểu Ngũ chỉ muốn rút đao chọc chết hắn. Thằng này vậy mà ghét bỏ thứ đó. Cũng may khi lấy được Ám Dạ Lưu Quang Kiếm, Cố Phi biểu hiện vui mừng cũng làm cho Diệp Tiểu Ngũ cân đối rất nhiều.

" Đi, chúng ta trở về đi!" Tiểu Vũ nói.

"Trở về đâu?"

" Cloud City á! Tui gọi Khang Sư Phụ đã" Tiểu Vũ nói.

" "Đợi một chút, đừng nóng vội" Cố Phi nói, "Khó có thể tốn ba giờ đi tới chủ thành xa như vậy, đi dạo một chút đã! Cô không muốn tìm hiểu nhiệm vụ ở đây hả?"

Con mắt Tiểu Vũ sáng ngời: "Có đạo lý"

" Tốt nhất là chọn nhiệm vụ cần cô trở về Cloud City để hoàn thành ấy, như vậy mới đỡ tốn công" Cố Phi khuyên bảo, Tiểu Vũ liên tục gật đầu, cuối cùng mới nói: "Được, vậy tui sẽ ở Thành Nguyệt Dạ vài ngày, nếu không thì ông cứ về trước, khỏi chờ tui"

"Tui hơi mệt rồi, chút vào thành logout nghỉ ngơi đã" Cố Phi nói.

Hai người rời khỏi Dạ Quang Thôn, đi đến Thành Nguyệt Dạ.

Khu luyện cấp Thành Nguyệt Dạ vô cùng náo nhiệt, dân phong vô cùng hổ báo. Một đoạn đường không dài từ Dạ Quang Thôn đi đến Thành Nguyệt Dạ mà đã chứng kiến bốn năm trận đánh nhau rồi, hơn nữa hơn nữa vô cùng tàn nhẫn, đều là không chết không ngớt. Cố Phi và Tiểu Vũ cẩn thận đi vòng qua, không để vướng vào rắc rối.

Cố Phi lúc này vẫn còn mang giá trị PK trong người. Từ lúc rời khỏi Cloud City tới giờ cũng đã mười giờ, còn hơn hai mươi giờ mới có thể trở lại trong trắng. Lúc này vào thành cũng có chút nguy hiển, nhưng Cố Phi cũng không nghĩ nhiều. Chuỗi nhiệm vụ này làm hắn tốn rất nhiều chất xám, Tiểu Vũ ngoài việc giúp việc nặng nhọc ra thì chẳng giúp được gì. Cố Phi dùng não nhiều như thế, cảm giác so với đánh quái còn mệt mỏi hơn, lúc này hắn muốn logout nghỉ ngơi.

Tiến vào Thành Nguyệt Dạ, hắn từ giã Tiểu Vũ, sau đó đi tới một người chơi hỏi thăm một chút khu vực an toàn để logout.

Biết được Cố Phi từ một chủ thành khác đến, người này rất ngạc nhiên, sau khi chỉ chỗ cho Cố Phi hắn còn cố ý hỏi thăm đường mà Cố Phi đã đi qua.

" Thành Nguyệt Dạ không có cách nào sống nữa, quá rối loạn. Cả ngày đều là chém chém giết giết, đến 30 cũng không ai đi train level, mỗi ngày đều PK!"

" Tại sao?" Cố Phi khó hiểu.

" Cấp 30 kinh nghiệm cần quá nhiều! Ông ngẫm lại xem, nếu bây giờ ông cấp 30 cộng một nửa ống kinh nghiệm, bị người ta cho một đao, tổn thất giống như từ cấp 29 tụt xuống 25, quá thiệt thòi. Hiện tại mọi người sợ ăn thiệt thòi này, không train level, mà lại sợ người ta train level vượt qua mình, cho nên mỗi ngày đều cứ tuần hoàn chém giết lẫn nhau" Người nọ giới thiệu tình hình.

" Còn có việc này sao" Cố Phi trợn mắt há hốc mồm.

"Ài, không có biện pháp, cấp không dám luyện, cả đám đều luyện kỹ năng sinh hoạt, cho nên người chơi Thành Nguyệt Dạ tiêu chuẩn kỹ năng sinh hoạt đều rất cao. Nếu ông muốn tìm người làm trang bị hay chế thuốc gì đó, đảm bảo chất lượng Việt Nam" Người nọ giới thiệu tiếp, cuối cùng hỏi: "Đúng rồi, quên hỏi ông, thành của ông tên gì?"

" Cloud City" Cố Phi nói.

" Bà mẹ nó, Cloud City, phải thành của tên cận chiến Pháp Sư không?" Người nọ kinh hô.

" Cận chiến Pháp Sư?"

"Ông không biết? Hiện tại đứng đầu bảng truy nã PK, Tôi dại dột 27149 đó. Một Pháp Sư mà lại cộng toàn nhanh nhẹn, chơi trò cận chiến, vô cùng trâu bò. Có một tên Đạo Tặc bị hắn chém hai ba đao mất tám cấp, bà mẹ nó, quá dữ dằn. Loại nhân vật này mà tới Thành Nguyệt Dạ bên này phát triển, đảm bảo làm trùm."

Cố Phi mặt đơ ra. Trong nội tâm cũng có chút cảm khái, ngẫm lại mình trong hiện thực cũng không có chỗ thi triển võ công, trong game chỉ đánh ra vài ba quyền đã oanh động võ lâm, vạn người kính ngưỡng. Võ công, rốt cuộc là dùng để chiến đấu mà, chỉ có dùng trong chiến trường này mới có thể đổi lấy tôn trọng.

Cố Phi nghĩ tới võ thuật mà đơ ra, người nọ nhìn áo choàng của Cố Phi mà đơ ra luôn.

"Ông vừa nói đi đường này tới khu vực an toàn phải không?" Cố Phi chỉ vào con đường phía trước.

" Đúng vậy"

"Đi trước đây, có cơ hội gặp lại" Cố Phi chào tạm biệt.

"See you" Đối phương gật đầu.

Cố Phi vừa đi, người này nhìn nhìn chăm chú lên bóng lưng Cố Phi, lại mở ra kênh dong binh đoàn: "Tao phát hiện một con dê béo"

"Nặng mấy ký?" Trong kênh nói chuyện có người hỏi.

" Áo choàng Pháp Sư màu đen, mày có từng thấy qua chưa?" Người này nói.

"Thuộc tính gì?"

" Không có xem được.." Người này trả lời.

"Móa, không phải giám định thuật của mày đã cấp 8 hả?"

"Móa nó, núi cao còn có núi cao hơn, mày chưa nghe hả? Cấp 8 cũng không phải cấp lớn nhất" Người này trả lời.

" Giám định thuật có thể luyện được cao như vậy cũng không phải gà con gì, chúng ta có thể giây vào không?"

" Yên tâm đi! Không có vấn đề, người này không biết vì sao từ chủ thành khác tới. Chỉ có mình hắn, không chém hắn thì chém ai? Tụi bây nhanh lên, hắn sắp đi tới khu logout rồi"

"Khu nào?"

"Khu C"

"Móa, chỗ đó xa vãi?"

"Vậy thì nhanh lên, tao bảm theo đã" Người này nói xong rồi tiến vào trạng thái Tiềm Hành, chậm rãi đi theo phía sau Cố Phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện