Căn Cứ Nông Học Số Chín
Chương 181: Tiêu hao tinh thần
Edit & beta: Rya
Khi phát súng bắn trúng đám rêu dị biến, Triệu Ly Nông đang cúi đầu dựa vào vô lăng trong xe đột nhiên run lên bần bật, từ trong miệng phun ra một vũng máu lớn, hô hấp của cô đột ngột ngừng lại, giống như đang chết đuối, trong đầu cô mất hết khả năng suy nghĩ, chỉ còn đầy rẫy nhiễu ảnh bông tuyết chấm trắng.
Cũng không biết qua bao lâu, bên tai Triệu Ly Nông tựa hồ nghe được một trận tiếng tim đập nặng nề mà mạnh mẽ, từ nơi cực xa sâu thẳm truyền đến.
Triệu Ly Nông vội vàng mở mắt ra, hai tay nắm chặt vô lăng, như thể đang cố gắng giãy giụa để không chìm xuống dòng nước, nỗ lực há miệng hô hấp thì lại ho khan không ngừng.
Một lúc lâu sau, cô mới tỉnh dậy từ trạng thái choáng váng này, những thủ vệ quân vẫn quay lưng lại với cô, đứng canh gác xung quanh.
Triệu Ly Nông theo bản năng nhìn thời gian trên quang não, trên thực tế cách thời gian cô bắt đầu ù tai cũng không lâu lắm, cô khẽ dời tầm mắt, phát hiện quần áo trên ngực và tay lái đều dính đầy máu.
Triệu Ly Nông mơ hồ nghĩ, nhất định phải lau sạch sẽ.
Cô cúi đầu giơ hai tay lên nhìn ống tay áo, sau đó nắm lấy một góc tay áo bắt đầu lau vô lăng, vừa lau đi vết máu cuối cùng, cô liền nhìn thấy cách đó không xa có một nhánh thủ vệ quân vội vã lao ra.
Trong đầu hỗn độn của Triệu Ly Nông nhớ lại cảnh tượng mà mình “thấy” trước đó, lập tức đẩy cửa xe xuống, nhưng chân vừa chạm đất lại nhũn ra, thiếu chút nữa trượt chân, cô phải vịn vào tay cửa mới không ngã xuống.
Chờ một lúc sau, Triệu Ly Nông tiếp tục nhanh chân đi về phía trước.
Những thủ vệ quân cầm súng bên cạnh xe địa hình sửng sốt, nhìn nhau rồi vội vàng đuổi theo.
“Sư... ngài ấy bị thương ở đâu?” Triệu Ly Nông chen vào đám đông, nhìn Giang Tập được đặt trên cáng cứu thương, quay sang hỏi La Phiên Tuyết đang phụ trách bên cạnh.
Khắp nơi đều là khói và còi báo động, La Phiên Tuyết cũng đang ở trong tình trạng lộn xộn, khi cô ta nhìn thấy Triệu Ly Nông, cũng chỉ là liếc nhìn.
“Không bị thương.” La Phiên Tuyết đưa tay đẩy Triệu Ly Nông ra: “Cô nhường đường, chúng tôi muốn đưa Kỷ lão đi làm kiểm tra.”
Xe cấp cứu đã tới, hai bác sĩ cấp cứu từ trên đi xuống, đang định đẩy Giang Tập lên xe.
Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không còn chút máu của Giang Tập, trái tim cô dần chìm xuống, cuối cùng ý thức được sư huynh đã là một ông già đã ngoài bảy mươi tuổi.
Bác sĩ khiêng cáng cứu thương lên, thành công đưa Kỷ lão lên xe cấp cứu, La Phiên Tuyết đi theo, cô ta không thể để Kỷ lão gặp chuyện ở đây.
“Tôi cũng đi.” Triệu Ly Nông một tay nắm lấy cửa sau, muốn cùng lên xe, nhưng là trước đó cô đã quá lao lực, căn bản không còn sức làm gì.
La Phiên Tuyết dùng đôi mắt phức tạp nhìn Triệu Ly Nông: “Tôi sẽ đưa Kỷ lão đến bệnh viện để kiểm tra, cô không cần phải đi.”
Lúc trước là Nghiêm tổ trưởng, hiện tại là Kỷ lão, lúc trước vì sao cô ta không nhìn ra Triệu Ly Nông luôn thích lấy lòng những người có quyền lực nhất.
Triệu Ly Nông cảm thấy hơi chóng mặt, vô thức lắc đầu.
Thấy cô vẫn đang giữ cửa xe, La Phiên Tuyết đưa mắt nhìn hai bác sĩ cấp cứu bên trong, bọn họ hiểu ý đi đến cửa sau, muốn đẩy tay Triệu Ly Nông ra và đóng cửa lại.
Giang Tập đang nằm trên cáng, đột nhiên phát ra âm thanh, La Phiên Tuyết vội vã đến gần: “Kỷ lão, ngài nói gì vậy?”
Giang Tập chậm rãi mở mắt ra, chợt nhớ tới một chuyện liền cố gắng vươn lên: “Tiểu Triệu… cô ấy… khụ khụ… vào trong?”
“Tôi ở đây.” Triệu Ly Nông nghe được giọng nói của sư huynh, ngẩng đầu lên nói.
La Phiên Tuyết sắc mặt thay đổi, cuối cùng nói với phía sau hai bác sĩ: “Các người đỡ cô ấy lên.”
“Kỷ lão, cô ấy sắp lên rồi, ngài không cần tới đó, trước tiên nằm xuống nghỉ ngơi đi.” La Phiên Tuyết ngăn Giang Tập đứng dậy, lại đỡ ông ta nằm xuống một lần nữa.
Đầu bên này, Diệp Trường Minh vừa đi ra đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi tới xe cấp cứu, không quản trong lòng đang nghĩ gì lập tức đuổi theo, chộp lấy cánh cửa sắp đóng lại.
Bác sĩ cấp cứu vừa định đóng cửa: “…”
Diệp Trường Minh không quan tâm đối phương đang nghĩ gì, trực tiếp xông vào, nắm lấy cánh tay của Triệu Ly Nông, kéo cô qua: “Em làm sao… bị thương?”
Ánh mắt anh rơi xuống vũng máu trên ngực cô, sau đó anh cúi đầu buông tay ra, mới phát hiện bàn tay nắm lấy đã ướt đẫm máu.
“Thân thể không có bị thương.” Triệu Ly Nông nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn về phía ống tay áo dính đầy máu của mình, nghĩ tới cái gì, hướng về phía Diệp Trường Minh nói: “Xin lỗi đã làm bẩn xe của anh.”
Khi Diệp Trường Minh đối diện ánh mắt của cô, biết rằng Triệu Ly Nông lúc này đang trong tình trạng không tỉnh táo, thời điểm này còn hiểu phép tắc như vậy, thật sự là làm khó cô.
Cửa xe cứu hộ cuối cùng cũng đóng lại, tài xế phía trước lập tức khởi động xe, bên trong khoang người bệnh Triệu Ly Nông còn chưa ngồi xuống, trong nháy mắt ngã ngửa ra sau, Diệp Trường Minh một tay đỡ cô: “Ngồi xuống trước.”
Anh đảo qua cơ thể cô, xác nhận rằng không có vết thương bên ngoài, sau đó đưa cô đến chỗ ngồi bên cạnh.
“Tiểu Triệu…” Giang Tập đang nằm ở đó nhìn thấy Triệu Ly Nông thì quay đầu lại, chậm rãi nhíu mày: “Sao người lại toàn là máu vậy?”
“Tôi không sao.” Triệu Ly Nông không có cách nào giải thích, chỉ có thể nói mình không có bị thương, cả người vẫn còn đang ở trạng thái tinh thần tiêu hao quá độ.
Giang Tập cố gắng chống tay ngồi dậy một lần nữa, La Phiên Tuyết không thể khuyên nổi, vì vậy chỉ có thể giúp ông ta ngồi dậy.
“Cậu kiểm tra cho cô ấy trước đi.” Giang Tập chỉ bác sĩ cấp cứu gần nhất nói.
Triệu Ly Nông ngồi ở chỗ đó, để tùy ý bác sĩ kiểm tra, nhìn sư huynh nói: “Hôm nay ngài bị làm sao vậy?”
Cô “thấy” Giang Tập nằm trên giường bệnh, không đơn giản như đang nghỉ ngơi.
Giang Tập lúc này có lẽ đã tỉnh, sắc mặt cũng khá hơn một chút: “Bệnh cũ, vốn định tới đây truyền nước biển, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện.”
Triệu Ly Nông im lặng, cô đã nghe nói qua các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên đã bị thương, sau có để lại di chứng, nhưng trong khoảng thời gian này, khi cô nhìn thấy Giang Tập vẫn luôn có tinh thần tốt, vì vậy cô không nghĩ nhiều về phương diện này.
“Từ số liệu về thể chất của ngài hiện tại thì không có vấn đề gì lớn, cụ thể còn cần phải đến bệnh viện để kiểm tra chi tiết.” Bác sĩ kiểm tra cơ thể của Giang Tập sau khi đọc tất cả dữ liệu trên dụng cụ thì nói.
La Phiên Tuyết bên trước tiên thở phào nhẹ nhõm, nếu Kỷ lão dưới tầng hầm tòa nhà gen xảy ra chuyện gì, La gia sẽ không tránh khỏi liên quan.
“Xem cho anh ấy đi.” Triệu Ly Nông sau khi kiểm tra cũng không phát hiện có vấn đề gì, cô chỉ là mệt mỏi, chỉ vào Diệp Trường Minh bên cạnh, nói với bác sĩ cấp cứu: “Bả vai của anh ấy bị thương.”
Khóe miệng của Diệp Trường Minh hơi cong lên, nhưng rất nhanh lại giấu đi.
Bác sĩ lấy kéo cắt bỏ toàn bộ quần áo trên vai và cánh tay bị thương của anh, để lộ ra vết thương, tìm kiếm hồi lâu trong bộ dụng cụ y tế, cuối cùng cũng tìm thấy một chút thuốc phun nhân tố tăng trưởng cuối cùng: “Có quá nhiều người bị thương, đã dùng gần hết rồi, vết thương trên vai là vết thương xuyên thấu, trước tiên dùng ở vị trí này, những chỗ khác thì xử lý vết máu, sau đó đợi đến bệnh viện lại phun.”
Nhìn thấy sư huynh không có việc gì, Diệp đội trưởng cũng an toàn đi ra ngoài, sợi dây căng thẳng của Triệu Ly Nông được nới lỏng, di chứng tiêu hao tinh thần lực dần dần xuất hiện, cô cố gắng mở mắt ra nhưng mí mắt dường như nặng trĩu, chật vật khốn đốn từ từ phát sinh.
Cơ thể của Triệu Ly Nông dần mất kiểm soát, ngã thẳng về phía trước, sắp đập vào góc của cáng cứu thương.
Diệp Trường Minh lập tức giơ cánh tay bị thương lên, giữ lấy trán cô, cẩn thận đẩy cô ra sau, hơi nhích về phía vai anh, Triệu Ly Nông tựa vào vai anh ngủ thiếp đi.
Bác sĩ nhìn bệnh nhân vung vẩy cánh tay bị thương một cách nhuần nhuyễn làm một loạt động tác: “…”
Giang Tập ngồi ở trên cáng nhận ra được động tĩnh, không khỏi nhìn Diệp Trường Minh thêm vài lần, ở trên người anh đánh giá một hồi, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Về phần La Phiên Tuyết ở bên cạnh, cô ta trông bình tĩnh lạ thường, cúi đầu trả lời tin nhắn của La gia bên kia, nhưng động tác ngón tay của cô ta lại chậm hơn bình thường nửa nhịp.
Khi phát súng bắn trúng đám rêu dị biến, Triệu Ly Nông đang cúi đầu dựa vào vô lăng trong xe đột nhiên run lên bần bật, từ trong miệng phun ra một vũng máu lớn, hô hấp của cô đột ngột ngừng lại, giống như đang chết đuối, trong đầu cô mất hết khả năng suy nghĩ, chỉ còn đầy rẫy nhiễu ảnh bông tuyết chấm trắng.
Cũng không biết qua bao lâu, bên tai Triệu Ly Nông tựa hồ nghe được một trận tiếng tim đập nặng nề mà mạnh mẽ, từ nơi cực xa sâu thẳm truyền đến.
Triệu Ly Nông vội vàng mở mắt ra, hai tay nắm chặt vô lăng, như thể đang cố gắng giãy giụa để không chìm xuống dòng nước, nỗ lực há miệng hô hấp thì lại ho khan không ngừng.
Một lúc lâu sau, cô mới tỉnh dậy từ trạng thái choáng váng này, những thủ vệ quân vẫn quay lưng lại với cô, đứng canh gác xung quanh.
Triệu Ly Nông theo bản năng nhìn thời gian trên quang não, trên thực tế cách thời gian cô bắt đầu ù tai cũng không lâu lắm, cô khẽ dời tầm mắt, phát hiện quần áo trên ngực và tay lái đều dính đầy máu.
Triệu Ly Nông mơ hồ nghĩ, nhất định phải lau sạch sẽ.
Cô cúi đầu giơ hai tay lên nhìn ống tay áo, sau đó nắm lấy một góc tay áo bắt đầu lau vô lăng, vừa lau đi vết máu cuối cùng, cô liền nhìn thấy cách đó không xa có một nhánh thủ vệ quân vội vã lao ra.
Trong đầu hỗn độn của Triệu Ly Nông nhớ lại cảnh tượng mà mình “thấy” trước đó, lập tức đẩy cửa xe xuống, nhưng chân vừa chạm đất lại nhũn ra, thiếu chút nữa trượt chân, cô phải vịn vào tay cửa mới không ngã xuống.
Chờ một lúc sau, Triệu Ly Nông tiếp tục nhanh chân đi về phía trước.
Những thủ vệ quân cầm súng bên cạnh xe địa hình sửng sốt, nhìn nhau rồi vội vàng đuổi theo.
“Sư... ngài ấy bị thương ở đâu?” Triệu Ly Nông chen vào đám đông, nhìn Giang Tập được đặt trên cáng cứu thương, quay sang hỏi La Phiên Tuyết đang phụ trách bên cạnh.
Khắp nơi đều là khói và còi báo động, La Phiên Tuyết cũng đang ở trong tình trạng lộn xộn, khi cô ta nhìn thấy Triệu Ly Nông, cũng chỉ là liếc nhìn.
“Không bị thương.” La Phiên Tuyết đưa tay đẩy Triệu Ly Nông ra: “Cô nhường đường, chúng tôi muốn đưa Kỷ lão đi làm kiểm tra.”
Xe cấp cứu đã tới, hai bác sĩ cấp cứu từ trên đi xuống, đang định đẩy Giang Tập lên xe.
Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không còn chút máu của Giang Tập, trái tim cô dần chìm xuống, cuối cùng ý thức được sư huynh đã là một ông già đã ngoài bảy mươi tuổi.
Bác sĩ khiêng cáng cứu thương lên, thành công đưa Kỷ lão lên xe cấp cứu, La Phiên Tuyết đi theo, cô ta không thể để Kỷ lão gặp chuyện ở đây.
“Tôi cũng đi.” Triệu Ly Nông một tay nắm lấy cửa sau, muốn cùng lên xe, nhưng là trước đó cô đã quá lao lực, căn bản không còn sức làm gì.
La Phiên Tuyết dùng đôi mắt phức tạp nhìn Triệu Ly Nông: “Tôi sẽ đưa Kỷ lão đến bệnh viện để kiểm tra, cô không cần phải đi.”
Lúc trước là Nghiêm tổ trưởng, hiện tại là Kỷ lão, lúc trước vì sao cô ta không nhìn ra Triệu Ly Nông luôn thích lấy lòng những người có quyền lực nhất.
Triệu Ly Nông cảm thấy hơi chóng mặt, vô thức lắc đầu.
Thấy cô vẫn đang giữ cửa xe, La Phiên Tuyết đưa mắt nhìn hai bác sĩ cấp cứu bên trong, bọn họ hiểu ý đi đến cửa sau, muốn đẩy tay Triệu Ly Nông ra và đóng cửa lại.
Giang Tập đang nằm trên cáng, đột nhiên phát ra âm thanh, La Phiên Tuyết vội vã đến gần: “Kỷ lão, ngài nói gì vậy?”
Giang Tập chậm rãi mở mắt ra, chợt nhớ tới một chuyện liền cố gắng vươn lên: “Tiểu Triệu… cô ấy… khụ khụ… vào trong?”
“Tôi ở đây.” Triệu Ly Nông nghe được giọng nói của sư huynh, ngẩng đầu lên nói.
La Phiên Tuyết sắc mặt thay đổi, cuối cùng nói với phía sau hai bác sĩ: “Các người đỡ cô ấy lên.”
“Kỷ lão, cô ấy sắp lên rồi, ngài không cần tới đó, trước tiên nằm xuống nghỉ ngơi đi.” La Phiên Tuyết ngăn Giang Tập đứng dậy, lại đỡ ông ta nằm xuống một lần nữa.
Đầu bên này, Diệp Trường Minh vừa đi ra đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi tới xe cấp cứu, không quản trong lòng đang nghĩ gì lập tức đuổi theo, chộp lấy cánh cửa sắp đóng lại.
Bác sĩ cấp cứu vừa định đóng cửa: “…”
Diệp Trường Minh không quan tâm đối phương đang nghĩ gì, trực tiếp xông vào, nắm lấy cánh tay của Triệu Ly Nông, kéo cô qua: “Em làm sao… bị thương?”
Ánh mắt anh rơi xuống vũng máu trên ngực cô, sau đó anh cúi đầu buông tay ra, mới phát hiện bàn tay nắm lấy đã ướt đẫm máu.
“Thân thể không có bị thương.” Triệu Ly Nông nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn về phía ống tay áo dính đầy máu của mình, nghĩ tới cái gì, hướng về phía Diệp Trường Minh nói: “Xin lỗi đã làm bẩn xe của anh.”
Khi Diệp Trường Minh đối diện ánh mắt của cô, biết rằng Triệu Ly Nông lúc này đang trong tình trạng không tỉnh táo, thời điểm này còn hiểu phép tắc như vậy, thật sự là làm khó cô.
Cửa xe cứu hộ cuối cùng cũng đóng lại, tài xế phía trước lập tức khởi động xe, bên trong khoang người bệnh Triệu Ly Nông còn chưa ngồi xuống, trong nháy mắt ngã ngửa ra sau, Diệp Trường Minh một tay đỡ cô: “Ngồi xuống trước.”
Anh đảo qua cơ thể cô, xác nhận rằng không có vết thương bên ngoài, sau đó đưa cô đến chỗ ngồi bên cạnh.
“Tiểu Triệu…” Giang Tập đang nằm ở đó nhìn thấy Triệu Ly Nông thì quay đầu lại, chậm rãi nhíu mày: “Sao người lại toàn là máu vậy?”
“Tôi không sao.” Triệu Ly Nông không có cách nào giải thích, chỉ có thể nói mình không có bị thương, cả người vẫn còn đang ở trạng thái tinh thần tiêu hao quá độ.
Giang Tập cố gắng chống tay ngồi dậy một lần nữa, La Phiên Tuyết không thể khuyên nổi, vì vậy chỉ có thể giúp ông ta ngồi dậy.
“Cậu kiểm tra cho cô ấy trước đi.” Giang Tập chỉ bác sĩ cấp cứu gần nhất nói.
Triệu Ly Nông ngồi ở chỗ đó, để tùy ý bác sĩ kiểm tra, nhìn sư huynh nói: “Hôm nay ngài bị làm sao vậy?”
Cô “thấy” Giang Tập nằm trên giường bệnh, không đơn giản như đang nghỉ ngơi.
Giang Tập lúc này có lẽ đã tỉnh, sắc mặt cũng khá hơn một chút: “Bệnh cũ, vốn định tới đây truyền nước biển, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện.”
Triệu Ly Nông im lặng, cô đã nghe nói qua các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên đã bị thương, sau có để lại di chứng, nhưng trong khoảng thời gian này, khi cô nhìn thấy Giang Tập vẫn luôn có tinh thần tốt, vì vậy cô không nghĩ nhiều về phương diện này.
“Từ số liệu về thể chất của ngài hiện tại thì không có vấn đề gì lớn, cụ thể còn cần phải đến bệnh viện để kiểm tra chi tiết.” Bác sĩ kiểm tra cơ thể của Giang Tập sau khi đọc tất cả dữ liệu trên dụng cụ thì nói.
La Phiên Tuyết bên trước tiên thở phào nhẹ nhõm, nếu Kỷ lão dưới tầng hầm tòa nhà gen xảy ra chuyện gì, La gia sẽ không tránh khỏi liên quan.
“Xem cho anh ấy đi.” Triệu Ly Nông sau khi kiểm tra cũng không phát hiện có vấn đề gì, cô chỉ là mệt mỏi, chỉ vào Diệp Trường Minh bên cạnh, nói với bác sĩ cấp cứu: “Bả vai của anh ấy bị thương.”
Khóe miệng của Diệp Trường Minh hơi cong lên, nhưng rất nhanh lại giấu đi.
Bác sĩ lấy kéo cắt bỏ toàn bộ quần áo trên vai và cánh tay bị thương của anh, để lộ ra vết thương, tìm kiếm hồi lâu trong bộ dụng cụ y tế, cuối cùng cũng tìm thấy một chút thuốc phun nhân tố tăng trưởng cuối cùng: “Có quá nhiều người bị thương, đã dùng gần hết rồi, vết thương trên vai là vết thương xuyên thấu, trước tiên dùng ở vị trí này, những chỗ khác thì xử lý vết máu, sau đó đợi đến bệnh viện lại phun.”
Nhìn thấy sư huynh không có việc gì, Diệp đội trưởng cũng an toàn đi ra ngoài, sợi dây căng thẳng của Triệu Ly Nông được nới lỏng, di chứng tiêu hao tinh thần lực dần dần xuất hiện, cô cố gắng mở mắt ra nhưng mí mắt dường như nặng trĩu, chật vật khốn đốn từ từ phát sinh.
Cơ thể của Triệu Ly Nông dần mất kiểm soát, ngã thẳng về phía trước, sắp đập vào góc của cáng cứu thương.
Diệp Trường Minh lập tức giơ cánh tay bị thương lên, giữ lấy trán cô, cẩn thận đẩy cô ra sau, hơi nhích về phía vai anh, Triệu Ly Nông tựa vào vai anh ngủ thiếp đi.
Bác sĩ nhìn bệnh nhân vung vẩy cánh tay bị thương một cách nhuần nhuyễn làm một loạt động tác: “…”
Giang Tập ngồi ở trên cáng nhận ra được động tĩnh, không khỏi nhìn Diệp Trường Minh thêm vài lần, ở trên người anh đánh giá một hồi, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Về phần La Phiên Tuyết ở bên cạnh, cô ta trông bình tĩnh lạ thường, cúi đầu trả lời tin nhắn của La gia bên kia, nhưng động tác ngón tay của cô ta lại chậm hơn bình thường nửa nhịp.
Bình luận truyện