Căn Cứ Nông Học Số Chín
Chương 186: Đối tượng thí nghiệm số 0
Edit & beta: Rya
Cửa vừa đóng lại, cả ba người không một ai lên tiếng, Giang Tập lớn tuổi nhất ngồi trên giường bệnh, Triệu Phong Hòa đứng bên trái, Triệu Ly Nông đứng bên phải vừa mới đóng cửa lại.
Đèn trong phòng sáng trưng, nhưng bóng tối ngoài cửa sổ lại phảng phất len lỏi vào trong, mang theo mưa gió lạnh lẽo, tràn ngập cả căn phòng.
Cuối cùng, Giang Tập phá vỡ yên lặng: “Cô đã giở trò gì trên cơ thể của cô ấy?”
Ông ta cau mày, sắc mặt không tốt lắm, bởi vì đối phương cũng là cháu gái của giáo sư nên giọng điệu có chút dịu đi, nhưng vẫn cứng ngắc như cũ.
“Câu hỏi đầu tiên là thế này? Tôi tưởng trước tiên ông sẽ hỏi tôi có phải là cháu gái của Triệu Khiên Minh hay không.”
Triệu Phong Hòa kéo một cái ghế ngồi xuống, sau đó quay đầu nhìn Triệu Ly Nông: “Nghe nói tình cảm sư huynh sư muội của hai người rất tốt, bất quá, người ngoài cửa kia coi như cũng có duyên phận với cô.”
Ngoài cửa?
Triệu Ly Nông vô thức nghĩ đến Diệp Trường Minh
“Bản thảo của giáo sư ở đâu?” Triệu Phong Hòa sắc mặt trầm xuống, nói thẳng với Giang Tập.
Giang Tập sửng sốt: “Cái gì?”
Triệu Phong Hòa đặt chiếc hộp bạc lên đùi và mở nó ra, lấy ra bản thảo mà La Liên Vũ giấu cất giấu, ném nó cho Giang Tập: “Ông từng là một trong những học trò mà ông nội tôi coi trọng nhất, hẳn phải biết bản thảo của ông ấy ở đâu. “
Giang Tập cau mày đưa tay cầm bản thảo lên, lúc đầu lật một trang còn do dự, sau đó lật càng lúc càng nhanh, mày càng nhíu chặt: “Đây đúng là bản thảo thí nghiệm của giáo sư, cô chính xác là muốn làm cái gì?”
Triệu Phong Hòa không trực tiếp trả lời, bà ấy một tay cầm hộp bạc, tay kia vuốt nhẹ một bản thảo khác trong hộp: “Ông ấy hẳn vẫn còn những bản thảo khác, ông là học trò của ông ấy, sau khi thành lập Viện nghiên cứu, đã phá hủy mấy hoạt động thí nghiệm của các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên.”
Giang Tập nghe vậy thì nói: “Cô biết những chuyện bọn họ lén lút làm?”
“Cùng năm xây dựng Căn cứ trung ương, Viện nghiên cứu cũng được thành lập, ông không muốn ở lại nên đã rời đi.”
Triệu Phong Hòa cười gằn: “Nhưng những người bên trong Viện nghiên cứu kia kết bè kết cánh, đánh đuổi những nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên khác, thậm chí đối với những lời dị nghị còn hạ thủ, ở phía sau thì bắt người lén lút làm thí nghiệm… Những chuyện này tôi đều biết rất rõ ràng.”
Nghe bà ấy nói như vậy, sắc mặt Giang Tập thay đổi liên tục, cuối cùng sắc mặt trở nên âm trầm: “Năm đó chỉ còn lại một mình tôi, tôi không thể tiếp tục ở lại đó nữa.”
Sau khi biết một số nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên đang âm thầm làm những chuyện gì, ông ta liền mượn cơ hội phá hủy phòng thí nghiệm, đồng thời bí mật cảnh báo bọn họ.
Đôi bên đã tạm thời đạt được thỏa thuận, Giang Tập sẽ không trở lại Viện nghiên cứu, mấy gia tộc cũng không can thiệp vào sự phát triển của ông ta.
“Sau này Viện nghiên cứu cũng chậm chạp không có đột phá, tôi vẫn luôn nhớ tới lời của giáo sư, thầy cho rằng chỉ khi nhân loại tiến hóa mới có thể tồn tại.” Giang Tập thấp giọng nói: “… Tôi muốn thử một chút, trước bắt đầu từ phương diện trị liệu, giảm tỷ lệ tử vong.”
Cuối cùng ông ta cũng không trở lại, mà là lựa chọn hợp tác cùng La gia và Diêu gia nghiên cứu nhân tố tăng trưởng.
“Trong phòng thí nghiệm hạt nhân, từng người từng người đều hô hào rằng ông nội của tôi không thể đưa ra bằng chứng về khả năng tiến hóa của con người.”
Triệu Phong Hòa thậm chí còn chế nhạo: “Nhưng sau khi Viện nghiên cứu được thành lập thì lại dựa vào bản thảo của ông nội tôi, không hề có điểm dừng mà thí nghiệm lên cơ thể con người, mấy người kia đến khi chết vẫn một mực ghi nhớ đến bản thảo của ông nội tôi.”
Chỉ cần một tin nhắn nặc danh nói rằng có một bản thảo mới, những nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên kia không sợ chết đã bí mật tập hợp lại với nhau, cuối cùng tất cả đều đã bị Đồng Đồng gi ết chết.
Giang Tập khép bản thảo lại, đưa cho Triệu Ly Nông để cho cô cùng đọc: “Đúng là do giáo sư viết, nhưng tôi không có bản thảo của thầy. Ngày đó xảy ra chuyện, khi tôi gấp rút trở về, toàn bộ đồ đạc trong phòng thí nghiệm hạt nhân đều bị thu dọn sạch sẽ, bản thảo này hẳn là do bọn họ nhân cơ hội đó trộm lấy ra ngoài.”
Triệu Phong Hòa không tin, hoặc là bà ấy không muốn tin rằng bản thảo kia đã bị hủy.
“Thời gian không còn nhiều.” Bà ấy nói: “Nếu muốn sống sót, tốt hơn hết là giao bản thảo ra.”
Ánh mắt Triệu Ly Nông từ bản thảo chuyển sang Triệu Phong Hòa ngồi đối diện, cô phát hiện câu này rất quen thuộc: “Thời gian nào?”
Triệu Phong Hòa mỉm cười không rõ ý vị: “Cô vẫn còn chưa phát hiện ra sao?”
Phòng khách ngoài cửa, Đồng Đồng vốn đang nhìn chằm chằm mọi người đột nhiên khuỵu gối xuống, dây leo mảnh khảnh màu xanh từ đầu gối đâm thẳng ra ngoài, cô ấy nghiến răng đứng thẳng dậy, những dây leo mảnh khảnh kia giống như ký sinh trùng, phất phơ trong không trung trong chốc lát, cuối cùng lần nữa rút vào cơ thể cô ấy.
Những người trong phòng khách nhìn thấy mà kinh sợ.
“Phát hiện cái gì?” Triệu Ly Nông mơ hồ có trực giác, bà ấy là đang nói những đốm xanh đuổi theo cô trên mạng lưới kết nối cây cối trong giấc mơ.
Lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển.
Rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến người ta hoài nghi là ảo giác.
Nhưng sau gáy Triệu Ly Nông có một cảm giác ớn lạnh không thể giải thích được, tiếng ù tai râm ran quen thuộc lại xuất hiện.
[Tìm thấy rồi…chính là ngươi…tìm thấy…]
Những lời thì thầm tuôn ra từ tai cô, giống như một tấm lưới dày đặc, bao phủ cô trong một vùng tăm tối.
Triệu Ly Nông cầm lấy bản thảo, gương mặt vô cảm đứng trong phòng, mãi cho đến khi những lời xì xào ác ý kia biến mất hoàn toàn.
“Thịch!”
Giờ phút này, vô luận là Căn cứ trung ương hay là những căn cứ khác còn sót lại, vô số người từ trong giấc ngủ mờ mịt thức giấc. Chỉ những người còn thức mới phảng phất nghe thấy được một âm thanh từ dưới sâu trong lòng đất truyền tới.
“Thịch!”
Nó giống như… một nhịp tim, vô cùng nặng nề và buồn tẻ.
Âm thanh này đồng thời cùng nhịp đập với trái tim của mọi người.
Triệu Phong Hòa nhắm mắt lại, thật lâu sau, tựa hồ đã làm ra quyết định nào đó, từ trong hộp bạc lấy ra một bản thảo khác, đứng dậy đưa cho Triệu Ly Nông: “Cô muốn biết, một phần đáp án chính là ở trong đó.”
Triệu Ly Nông cúi đầu nhìn hai tập bản thảo trong tay, lại chậm chạp không cách nào mở ra được, không biết sau khi mở ra sẽ đối mặt với đáp án gì.
“Bây giờ sẽ trả lời câu hỏi đầu tiên của ông.” Triệu Phong Hòa quay sang Giang Tập nói: “Tôi không động tay động chân gì với Triệu Ly Nông, tôi chỉ mang cô ấy ra khỏi Uyên đảo mà thôi.”
“Không thể nào.” Giang Tập theo bản năng phản bác: “Cô không có cách nào vào đó được.”
Nhiều năm qua, Uyên đảo luôn bị người bên ngoài giám sát, bất kỳ động tĩnh gì cũng sẽ được báo cáo cho Viện nghiên cứu và quân đội, hơn nữa Uyên đảo luôn là nơi nguy hiểm nhất, người bình thường căn bản không được vào.
“Là đứa con gái ngoài cửa kia?” Giang Tập nói xong liền nghĩ đến Đồng Đồng bị dị hóa ở ngoài cửa.
Triệu Phong Hòa: “Không liên quan gì đến con bé, hai năm nay Đồng Đồng mới khống chế được bản thân mình.”
“Mười năm trước, Diệp Trường Minh vào Uyên đảo lấy tư liệu, Hà Hạo dẫn một đội ngũ canh gác ở bên ngoài, sau đó phái người đi vào, cậu ta thay chúng tôi loại bỏ hầu hết chướng ngại vật, chúng tôi mới có thể thuận lợi tìm đến địa điểm được nhắc đến trong bản thảo, tìm được cô.” Triệu Phong Hòa nhìn về phía Triệu Ly Nông: “Cho nên mới nói các người có duyên phận, không nghĩ tới sau khi ra ngoài còn có thể gặp mặt.”
Ngay khi Triệu Ly Nông mở trang đầu tiên của bản thảo, ngón tay dừng lại một chút, ngước mắt lên: “Anh ấy là đội trưởng mạnh nhất của Dị sát đội, việc tôi vào Viện nghiên cứu chỉ là vấn đề thời gian, làm việc cùng nhau là đương nhiên, không phải duyên phận.”
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghi ngờ trình độ của mình.
Triệu Phong Hòa nghe những lời này thì ngẩn ra, sau đó nói: “Tôi hy vọng cô giống như những gì ông nội đã nói.”
Có tài năng, có bản lĩnh, có thể giải quyết trận nguy nan này.
So với phần bản thảo trong tay La Liên Vũ, bìa rời màu xám của bản thảo này đã sờn rách, có thể thấy rõ đã bị người lật đi lật lại trong một thời gian dài.
Triệu Ly Nông nhìn xuống nội dung của trang đầu tiên, trên trang này chỉ có một câu.
[Sự tiến hóa của nhân loại là bắt buộc, bất luận là phải trả giá đánh đổi bao nhiêu.]
Giang Tập trên giường bệnh vén chăn lên, đi về phía Triệu Ly Nông, đứng bên cạnh cô, ở một bên xem bản thảo, khi nhìn thấy trang đầu tiên thì không chút ngạc nhiên.
Sau đó Triệu Ly Nông lật sang trang thứ hai.
[Dị biến năm thứ hai, ngày 7 tháng 8.]
[Đối tượng thí nghiệm số 0: Triệu Ly Nông, nhóm máu: O, tuổi: 21, chiều cao: 173cm]
Cửa vừa đóng lại, cả ba người không một ai lên tiếng, Giang Tập lớn tuổi nhất ngồi trên giường bệnh, Triệu Phong Hòa đứng bên trái, Triệu Ly Nông đứng bên phải vừa mới đóng cửa lại.
Đèn trong phòng sáng trưng, nhưng bóng tối ngoài cửa sổ lại phảng phất len lỏi vào trong, mang theo mưa gió lạnh lẽo, tràn ngập cả căn phòng.
Cuối cùng, Giang Tập phá vỡ yên lặng: “Cô đã giở trò gì trên cơ thể của cô ấy?”
Ông ta cau mày, sắc mặt không tốt lắm, bởi vì đối phương cũng là cháu gái của giáo sư nên giọng điệu có chút dịu đi, nhưng vẫn cứng ngắc như cũ.
“Câu hỏi đầu tiên là thế này? Tôi tưởng trước tiên ông sẽ hỏi tôi có phải là cháu gái của Triệu Khiên Minh hay không.”
Triệu Phong Hòa kéo một cái ghế ngồi xuống, sau đó quay đầu nhìn Triệu Ly Nông: “Nghe nói tình cảm sư huynh sư muội của hai người rất tốt, bất quá, người ngoài cửa kia coi như cũng có duyên phận với cô.”
Ngoài cửa?
Triệu Ly Nông vô thức nghĩ đến Diệp Trường Minh
“Bản thảo của giáo sư ở đâu?” Triệu Phong Hòa sắc mặt trầm xuống, nói thẳng với Giang Tập.
Giang Tập sửng sốt: “Cái gì?”
Triệu Phong Hòa đặt chiếc hộp bạc lên đùi và mở nó ra, lấy ra bản thảo mà La Liên Vũ giấu cất giấu, ném nó cho Giang Tập: “Ông từng là một trong những học trò mà ông nội tôi coi trọng nhất, hẳn phải biết bản thảo của ông ấy ở đâu. “
Giang Tập cau mày đưa tay cầm bản thảo lên, lúc đầu lật một trang còn do dự, sau đó lật càng lúc càng nhanh, mày càng nhíu chặt: “Đây đúng là bản thảo thí nghiệm của giáo sư, cô chính xác là muốn làm cái gì?”
Triệu Phong Hòa không trực tiếp trả lời, bà ấy một tay cầm hộp bạc, tay kia vuốt nhẹ một bản thảo khác trong hộp: “Ông ấy hẳn vẫn còn những bản thảo khác, ông là học trò của ông ấy, sau khi thành lập Viện nghiên cứu, đã phá hủy mấy hoạt động thí nghiệm của các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên.”
Giang Tập nghe vậy thì nói: “Cô biết những chuyện bọn họ lén lút làm?”
“Cùng năm xây dựng Căn cứ trung ương, Viện nghiên cứu cũng được thành lập, ông không muốn ở lại nên đã rời đi.”
Triệu Phong Hòa cười gằn: “Nhưng những người bên trong Viện nghiên cứu kia kết bè kết cánh, đánh đuổi những nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên khác, thậm chí đối với những lời dị nghị còn hạ thủ, ở phía sau thì bắt người lén lút làm thí nghiệm… Những chuyện này tôi đều biết rất rõ ràng.”
Nghe bà ấy nói như vậy, sắc mặt Giang Tập thay đổi liên tục, cuối cùng sắc mặt trở nên âm trầm: “Năm đó chỉ còn lại một mình tôi, tôi không thể tiếp tục ở lại đó nữa.”
Sau khi biết một số nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên đang âm thầm làm những chuyện gì, ông ta liền mượn cơ hội phá hủy phòng thí nghiệm, đồng thời bí mật cảnh báo bọn họ.
Đôi bên đã tạm thời đạt được thỏa thuận, Giang Tập sẽ không trở lại Viện nghiên cứu, mấy gia tộc cũng không can thiệp vào sự phát triển của ông ta.
“Sau này Viện nghiên cứu cũng chậm chạp không có đột phá, tôi vẫn luôn nhớ tới lời của giáo sư, thầy cho rằng chỉ khi nhân loại tiến hóa mới có thể tồn tại.” Giang Tập thấp giọng nói: “… Tôi muốn thử một chút, trước bắt đầu từ phương diện trị liệu, giảm tỷ lệ tử vong.”
Cuối cùng ông ta cũng không trở lại, mà là lựa chọn hợp tác cùng La gia và Diêu gia nghiên cứu nhân tố tăng trưởng.
“Trong phòng thí nghiệm hạt nhân, từng người từng người đều hô hào rằng ông nội của tôi không thể đưa ra bằng chứng về khả năng tiến hóa của con người.”
Triệu Phong Hòa thậm chí còn chế nhạo: “Nhưng sau khi Viện nghiên cứu được thành lập thì lại dựa vào bản thảo của ông nội tôi, không hề có điểm dừng mà thí nghiệm lên cơ thể con người, mấy người kia đến khi chết vẫn một mực ghi nhớ đến bản thảo của ông nội tôi.”
Chỉ cần một tin nhắn nặc danh nói rằng có một bản thảo mới, những nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên kia không sợ chết đã bí mật tập hợp lại với nhau, cuối cùng tất cả đều đã bị Đồng Đồng gi ết chết.
Giang Tập khép bản thảo lại, đưa cho Triệu Ly Nông để cho cô cùng đọc: “Đúng là do giáo sư viết, nhưng tôi không có bản thảo của thầy. Ngày đó xảy ra chuyện, khi tôi gấp rút trở về, toàn bộ đồ đạc trong phòng thí nghiệm hạt nhân đều bị thu dọn sạch sẽ, bản thảo này hẳn là do bọn họ nhân cơ hội đó trộm lấy ra ngoài.”
Triệu Phong Hòa không tin, hoặc là bà ấy không muốn tin rằng bản thảo kia đã bị hủy.
“Thời gian không còn nhiều.” Bà ấy nói: “Nếu muốn sống sót, tốt hơn hết là giao bản thảo ra.”
Ánh mắt Triệu Ly Nông từ bản thảo chuyển sang Triệu Phong Hòa ngồi đối diện, cô phát hiện câu này rất quen thuộc: “Thời gian nào?”
Triệu Phong Hòa mỉm cười không rõ ý vị: “Cô vẫn còn chưa phát hiện ra sao?”
Phòng khách ngoài cửa, Đồng Đồng vốn đang nhìn chằm chằm mọi người đột nhiên khuỵu gối xuống, dây leo mảnh khảnh màu xanh từ đầu gối đâm thẳng ra ngoài, cô ấy nghiến răng đứng thẳng dậy, những dây leo mảnh khảnh kia giống như ký sinh trùng, phất phơ trong không trung trong chốc lát, cuối cùng lần nữa rút vào cơ thể cô ấy.
Những người trong phòng khách nhìn thấy mà kinh sợ.
“Phát hiện cái gì?” Triệu Ly Nông mơ hồ có trực giác, bà ấy là đang nói những đốm xanh đuổi theo cô trên mạng lưới kết nối cây cối trong giấc mơ.
Lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển.
Rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến người ta hoài nghi là ảo giác.
Nhưng sau gáy Triệu Ly Nông có một cảm giác ớn lạnh không thể giải thích được, tiếng ù tai râm ran quen thuộc lại xuất hiện.
[Tìm thấy rồi…chính là ngươi…tìm thấy…]
Những lời thì thầm tuôn ra từ tai cô, giống như một tấm lưới dày đặc, bao phủ cô trong một vùng tăm tối.
Triệu Ly Nông cầm lấy bản thảo, gương mặt vô cảm đứng trong phòng, mãi cho đến khi những lời xì xào ác ý kia biến mất hoàn toàn.
“Thịch!”
Giờ phút này, vô luận là Căn cứ trung ương hay là những căn cứ khác còn sót lại, vô số người từ trong giấc ngủ mờ mịt thức giấc. Chỉ những người còn thức mới phảng phất nghe thấy được một âm thanh từ dưới sâu trong lòng đất truyền tới.
“Thịch!”
Nó giống như… một nhịp tim, vô cùng nặng nề và buồn tẻ.
Âm thanh này đồng thời cùng nhịp đập với trái tim của mọi người.
Triệu Phong Hòa nhắm mắt lại, thật lâu sau, tựa hồ đã làm ra quyết định nào đó, từ trong hộp bạc lấy ra một bản thảo khác, đứng dậy đưa cho Triệu Ly Nông: “Cô muốn biết, một phần đáp án chính là ở trong đó.”
Triệu Ly Nông cúi đầu nhìn hai tập bản thảo trong tay, lại chậm chạp không cách nào mở ra được, không biết sau khi mở ra sẽ đối mặt với đáp án gì.
“Bây giờ sẽ trả lời câu hỏi đầu tiên của ông.” Triệu Phong Hòa quay sang Giang Tập nói: “Tôi không động tay động chân gì với Triệu Ly Nông, tôi chỉ mang cô ấy ra khỏi Uyên đảo mà thôi.”
“Không thể nào.” Giang Tập theo bản năng phản bác: “Cô không có cách nào vào đó được.”
Nhiều năm qua, Uyên đảo luôn bị người bên ngoài giám sát, bất kỳ động tĩnh gì cũng sẽ được báo cáo cho Viện nghiên cứu và quân đội, hơn nữa Uyên đảo luôn là nơi nguy hiểm nhất, người bình thường căn bản không được vào.
“Là đứa con gái ngoài cửa kia?” Giang Tập nói xong liền nghĩ đến Đồng Đồng bị dị hóa ở ngoài cửa.
Triệu Phong Hòa: “Không liên quan gì đến con bé, hai năm nay Đồng Đồng mới khống chế được bản thân mình.”
“Mười năm trước, Diệp Trường Minh vào Uyên đảo lấy tư liệu, Hà Hạo dẫn một đội ngũ canh gác ở bên ngoài, sau đó phái người đi vào, cậu ta thay chúng tôi loại bỏ hầu hết chướng ngại vật, chúng tôi mới có thể thuận lợi tìm đến địa điểm được nhắc đến trong bản thảo, tìm được cô.” Triệu Phong Hòa nhìn về phía Triệu Ly Nông: “Cho nên mới nói các người có duyên phận, không nghĩ tới sau khi ra ngoài còn có thể gặp mặt.”
Ngay khi Triệu Ly Nông mở trang đầu tiên của bản thảo, ngón tay dừng lại một chút, ngước mắt lên: “Anh ấy là đội trưởng mạnh nhất của Dị sát đội, việc tôi vào Viện nghiên cứu chỉ là vấn đề thời gian, làm việc cùng nhau là đương nhiên, không phải duyên phận.”
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghi ngờ trình độ của mình.
Triệu Phong Hòa nghe những lời này thì ngẩn ra, sau đó nói: “Tôi hy vọng cô giống như những gì ông nội đã nói.”
Có tài năng, có bản lĩnh, có thể giải quyết trận nguy nan này.
So với phần bản thảo trong tay La Liên Vũ, bìa rời màu xám của bản thảo này đã sờn rách, có thể thấy rõ đã bị người lật đi lật lại trong một thời gian dài.
Triệu Ly Nông nhìn xuống nội dung của trang đầu tiên, trên trang này chỉ có một câu.
[Sự tiến hóa của nhân loại là bắt buộc, bất luận là phải trả giá đánh đổi bao nhiêu.]
Giang Tập trên giường bệnh vén chăn lên, đi về phía Triệu Ly Nông, đứng bên cạnh cô, ở một bên xem bản thảo, khi nhìn thấy trang đầu tiên thì không chút ngạc nhiên.
Sau đó Triệu Ly Nông lật sang trang thứ hai.
[Dị biến năm thứ hai, ngày 7 tháng 8.]
[Đối tượng thí nghiệm số 0: Triệu Ly Nông, nhóm máu: O, tuổi: 21, chiều cao: 173cm]
Bình luận truyện