Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 195: Sư huynh sai rồi



Edit & beta: Rya

Nơi trái tim của cô truyền đến một trận đau nhói, không biết là bởi vì dây leo gây ra đau đớn, hay là bởi vì người đả thương cô là sư huynh.

Triệu Ly Nông cứng đờ nhìn chằm chằm Giang Tập ở đối diện, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng lại vào lúc nào thuốc loãng hoàn toàn mất đi hiệu lực, vô số giọng nói trong nháy mắt tràn vào tai cô, như thể có một bàn tay đang điên cuồng khuấy động trong não cô, kèm theo đau nhói dữ dội, khiến cô chóng mặt buồn nôn không thôi.

Ánh mắt chợt có chút mờ mịt.

“Tí tách – “

Một giọt máu rơi trên mặt đất, âm thanh rất rõ ràng.

Triệu Ly Nông theo bản năng cúi đầu nhìn trái tim của mình, thông qua tầm nhìn mơ hồ, cô phát hiện không có máu dư thừa nào chảy ra ngoài, tất cả đều bị dây leo đang c ắm vào hấp thụ hết.

“Tí tách, tí tách.”

Lại có hai giọt máu nữa lần lượt rơi xuống, đập vào giọt máu trước đó, trong nháy mắt, mắt cô lập tức nhòe đi.

Triệu Ly Nông chậm rãi đưa tay lên lau mũi, nhìn chằm chằm vết máu trên tay, mãi sau này cô mới ý thức được: … Thì ra là chảy máu mũi.

Hai bên lỗ tai hơi ngứa, có thứ gì đó chảy ra.

Cô không cần chạm vào cũng biết tai mình đang chảy máu.

Trước đó dùng thuốc loãng có thể áp chế được mối liên hệ với thực vật dị biến, nhưng đột nhiên bùng phát, cơ thể không chịu được áp lực cao, khiến thất khiếu cô đều chảy máu.

* thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng

Ngược lại, Giang Tập ở đối diện ngẩng đầu lên và nhắm mắt lại, gần như tận hưởng khoảnh khắc này, dây leo hấp thụ máu tươi của Triệu Ly Nông, khiến cơ thể ông ta tràn đầy năng lượng mới, mái tóc trắng của ông ta lần lượt rụng đi, bắt đầu mọc ra tóc mới hoàn toàn, nếp nhăn trên mặt dần mềm mịn bóng loáng.

Ông ta ngày càng trẻ ra.

“Sư huynh…”

Triệu Ly Nông chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Giang Tập, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy ông ta, cô vừa mở miệng, cổ họng liền nồng đậm mùi gỉ sắt: “Kỳ thật, hũ rượu dưới gốc cây gỗ lim đã sớm bị hỏng rồi.”

Ngày đó ở tòa nhà gen, khi hai người cùng nhận lại nhau, cô uống hơn phân nửa.

Giang Tập mở hai mắt ra, loại thị sức mạnh sung mãn đã lâu không thấy được này khiến sự tự tin của công ta bành trướng đến cực điểm: “Thật sao? Anh già rồi, đã lâu không nếm được mùi vị.”

Thấy Triệu Ly Nông không nói nữa, ông ta lại không nhịn được nữa nói: “Em chỉ nói cái này?”

Ông ta bất ngờ ra tay, dây leo đâm thẳng vào tim cô, lẽ ra cô có nhiều điều muốn hỏi, thay vì vô cớ nhắc đến một hũ rượu bị hỏng.

Không có ai chú ý, vài giọt máu nhỏ trên đất đã xuyên thấu qua đất, biến mất.

“Tôi nên hỏi cái gì?” Triệu Ly Nông giơ tay lên, dùng đầu ngón tay chậm rãi lau đi vết máu trên má, hỏi ông ta.

Sức mạnh mới trong cơ thể lần nữa lan tràn khiến Giang Tập vô cùng phấn khích, dây leo do ông ta dị hóa c ắm vào trái tim Triệu Ly Nông xoay vài vòng khiến cô đau đớn cúi xuống và ho ra máu tươi.

“Hỏi tại sao?”

Triệu Ly Nông giật giật khóe miệng: “Không phải là anh muốn biết tôi có thể cảm ứng được cái gì sao?”

“Tiểu Triệu, đừng trách anh.”

Sắc mặt Giang Tập dần dần từ một lão già bảy mươi khôi phục thành một người năm mươi tuổi, dáng người cũng bắt đầu trở nên cao lớn thẳng tắp: “Lúc trước sư huynh gặp lại em thật sự rất vui mừng, nhưng thân thể của anh không thể chịu đựng được nữa, nhiều năm nghiên cứu nhân tố tăng trưởng như thế, chỉ muốn sống thêm vài năm nữa, nhưng thứ này đối với anh vô dụng, trái lại cho bọn họ được lợi.”

Nhân tố tăng trưởng không có tác dụng đối với các tế bào lão hóa.

“Có máu của em, anh lại đi hái đóa hoa kia.” Hai mắt Giang Tập sáng lên một cách kỳ dị: “Sau đó lấy ra chiết xuất huyết thanh càng hoàn mỹ hơn, thúc đẩy nhân loại tiến hóa. Tiểu Triệu, anh sẽ để cho mọi người nhớ tới cống hiến lớn lao của em.”

Cái tay còn lại dị hóa ra dây leo của Giang Tập bởi vì quá kích động mà không ngừng vung vẩy trong không trung: “Muốn trách chỉ có thể trách Triệu Phong Hòa, cô ta chính là người đẩy em vào chỗ chết.”

“Không có cô ta, khi anh biết được sự tồn tại của tôi, cuối cùng cũng sẽ động thủ.”

Triệu Ly Nông cố nén cơn quặn đau từ trái tim truyền đến, miễn cưỡng đứng thẳng, tự giễu cười nói: “Là tôi không muốn tin rằng anh đã thay đổi.”

Giang Tập mặc âu phục, đi giày da, quần áo tinh xảo, cô còn tưởng rằng sư huynh không để ý mấy thứ này, là do có người chuyên môn lo liệu.

Những ngón tay của Giang Tập sạch sẽ, móng tay không dính một hạt bụi, cô còn tưởng rằng tuổi tác của Giang Tập càng lớn, không tiện tự làm thí nghiệm, tiếp xúc với đồng ruộng.

Cô chỉ không muốn tin rằng cố nhân đã thay đổi mà thôi.

Dù sao người duy nhất trên thế giới này có liên hệ với cô chỉ có một mình Giang Tập.

Triệu Ly Nông đứng tại chỗ, cơ thể không chống đỡ được lượng máu mất quá nhiều nên lắc lư dữ dội, xung quanh trước mắt như quay cuồng, âm thanh líu lo của thực vật dị biến truyền thẳng vào não cô.

Không có thuốc loãng ngăn trở, vô số tín hiệu của thực vật dị biến tựa hồ tràn vào trong đầu cô, đồng thời cô cũng mơ hồ cảm nhận được cái gì.

“Tiểu Triệu, năm đó sư huynh tiễn em một đoạn đường, hôm nay cũng tiễn em một đoạn đường cuối cùng đi.”

Giang Tập vung tay kia, năm sợi dây leo uốn éo hận không chờ kịp đâm vào não cùng thân thể của Triệu Ly Nông.

Ngay khi những sợi dây leo chuẩn bị đâm vào cô, những sợi dây leo đó đột nhiên cứng đờ giữa không trung, như thể bị đóng băng.

Vẻ mặt của Giang Tập thay đổi, ông ta tiếp tục dùng hết sức đẩy về phía Triệu Ly Nông, nhưng dây leo không hề di chuyển.

Triệu Ly Nông nhướng mi, đôi mắt nhuốm màu đỏ của máu, ánh mắt trở nên lạnh lùng vô hồn, trong lúc nhất thời khiến Giang Tập sinh ra sợ hãi.

“Cô……”

“Giáo sư tổng cộng có hai loại huyết thanh, một loại là Triệu Phong Hòa tiêm cho Đồng Đồng, còn lại là do anh lấy đi?”

Triệu Ly Nông buông tay thõng xuống chân, tựa hồ đã đột phá giới hạn nào đó, da thịt nứt nẻ không ngừng chảy máu, cô giơ tay chộp lấy dây leo đang cắm ở trái tim: “Sư huynh, cái chết của giáo sư có liên quan đến anh sao?”

Từ khi cô nắm chặt dây leo, đường hấp thu máu tươi tựa hồ đột nhiên bị cắt đứt, dung mạo Giang Tập đã ngoài bốn mươi đột nhiên dừng lại, tóc mới dài ra một nửa, ông ta theo bản năng muốn lui ra về phía sau, mới phát hiện cả người không thể động đậy.

Không chỉ vậy, Giang Tập đột nhiên phát hiện ra sức mạnh mới sinh trưởng dồi dào trong cơ thể mình đang bị trôi đi, một lần nữa chảy về phía Triệu Ly Nông.

Vết thương ở trái tim của cô đang nhanh chóng lành lại.

“Thả ra!”

Giang Tập liều mạng muốn rút dây leo về, nhưng phát hiện không làm được gì, Triệu Ly Nông một tay giữ dây leo, những dây leo khác bị cố định giữa không trung, không thể đến gần cô.

“Tiểu Triệu, sư huynh sai rồi.”

Giang Tập muốn cứu vãn: “Trên đời này em chỉ còn lại có một mình sư huynh thôi.”

“Sư huynh.” Triệu Ly Nông giơ tay kia lên, nhẹ nhàng chỉ vào đầu óc của mình: “Tôi vừa hiểu rõ cách dùng mới về thần giao cách cảm.”

Giang Tập không hiểu vì sao trong lòng vô cùng khiếp sợ, vội vàng đáp theo lời cô: “Vậy sao, em nói với sư huynh, chúng ta cùng nhau nghiên cứu.”

Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm khuôn mặt vặn vẹo của ông ta, cuối cùng nhắm mắt lại: “Sư huynh, anh có thể tự mình cảm nhận.”

“Cái gì?” Giang Tập vừa dứt lời, lập tức cảm giác được đại não của mình bị một luồng ý thức khổng lồ chiếm cứ.

Trong nháy mắt, cuối cùng ông ta cũng nhớ tới sự áp chế cấp độ trong thực vật dị biến, mà Triệu Ly Nông sở hữu sức mạnh thuần túy hơn.



Phòng thí nghiệm xa lạ, những nghiên cứu viên xa lạ đi tới đi lui.

Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn của Triệu Ly Nông, sư tỷ!

Cô muốn đi về phía sư tỷ trong đám đông, nhưng lại phát hiện “mình” đang đi nhanh về một hướng khác, mãi cho đến khi đến một căn phòng cuối hành lang, cô mới trực tiếp mở cửa bước vào.

Trong cửa có một người đang viết ở bàn, vừa nhìn liền biết là ai.

——Đó là giáo sư.

Nghe được âm thanh, Triệu Khiên Minh dưới “ánh mắt” của Triệu Ly Nông ngẩng đầu lên, nói: “Mời vào.”

“Cậu là học trò một tay tôi dẫn dắt, không phải để cậu ở trung ương lợi dụng thân phận thu được ưu đãi.” Triệu Khiên Minh thất vọng nhìn Giang Tập.

“Giáo sư.” Giang Tập vội vàng giải thích: “Bọn họ gửi đồ cho con, con còn tưởng rằng mọi người đều có, cho nên mới không từ chối.”

Thấy ông trầm mặc, Giang Tập vội vàng nói: “Thầy có thể tra qua, con từ trước đến nay chưa từng cùng người ngoài bí mật tới lui.”

“Có chút ý nghĩ không thể nghĩ ra được.” Triệu Khiên Minh phất phất tay: “Trở về đi.”

Hình ảnh trước mắt Triệu Ly Nông xoay chuyển một cái, đột nhiên trở nên mơ hồ, sau khi tầm nhìn xoay trở thì trở nên rõ ràng, lần này rốt cuộc nhìn thấy sư tỷ của mình.

“Sư tỷ, chị cùng cùng giáo sư gần nhất đang bận làm gì?” Giang Tập ngăn lại một cô gái tóc ngắn: “Không thấy bóng dáng đâu cả.”

“Không phải là những số liệu thí nghiệm đếm dữ liệu sao.” Sư tỷ than thở: “Thật muốn nghỉ ngơi một ngày.”

Giang Tập nói: “Sư tỷ, để em giúp chị.”

“Không cần.” Sư tỷ xua tay từ chối.

“Chuyện trong tay em tất cả đều làm xong.” Giang Tập nói: “Giúp sư tỷ chia sẻ chút gánh nặng.”

“Thật sự không cần, không phải cậu không biết tính tình giáo sư, chuyện của ai phải tự mình đi làm.”

Giang Tập thăm dò hỏi: “Giáo sư còn giận em sao?”

“Làm sao lại giận cậu? Giáo sư gần đây bận quá, không có thời gian để ý đến cậu, chị và giáo sư cũng không nói được mấy câu.”

“Nhiệm vụ mà giáo sư giao cho em không còn nhiều như trước.”

“Là cậu hoàn thành quá nhanh, đừng suy nghĩ nhiều.” Sư tỷ vỗ vỗ bả vai anh ta: “Mấy ngày trước, giáo sư còn đang suy nghĩ muốn đưa cho cậu theo một hạng mục gì đó.”

Giang Tập vẫn đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của sư tỷ của mình biến mất, im lặng một lúc lâu.



Triệu Ly Nông “nhìn” giáo sư đề xuất thí nghiệm tiến hóa, một số người đã bất mãn với thí nghiệm trên cơ thể người, Giang Tập đứng lên và là người đầu tiên lên tiếng phản đối, cho rằng giáo sư quá cấp tiến.

Vì động thái này, Giang Tập có một nhóm nhỏ những người ủng hộ mình.

Sau đó, anh ta xin tự mình ra ngoài làm nhiệm vụ, tuy rằng cách xa phòng thí nghiệm hạt nhân, nhưng bởi vì mấy lần thoát được nguy hiểm, bảo vệ hàng mẫu trở về nên danh tiếng đã nổi lên bốn phía.

Mãi đến một đêm mấy năm sau, Giang Tập từ nơi khác trở về, chủ động đi tìm giáo sư, muốn tái gia nhập phòng thí nghiệm hạt nhân.

“Cậu có thể quay lại bất cứ lúc nào.” Triệu Khiên Minh nói: “Trong phòng thí nghiệm hạt nhân sẽ không ai phản đối.”

“Giáo sư, thầy biết con không phải ý tứ này.” Giang Tập nhìn đối diện người: “Con muốn đi theo thầy.”

“Cậu là học trò của tôi, đương nhiên có thể cùng theo tôi.” Triệu Khiên Minh không chút do dự nói.

Giang Tập dừng một chút, lại trực tiếp nói: “Con muốn giống với sư tỷ, gia nhập hạng mục hiện tại của thầy.”

“Hạng mục hiện tại không thiếu người, dưới tay tôi còn có những hạng mục khác cần người, cậu…”

“Giáo sư!” Giang Tập đột nhiên bạo phát: “Con đã làm sai cái gì? Chỉ vì một chuyện nhỏ năm đó, thầy liền bắt đầu đề phòng con, những năm này con đi ra ngoài vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, thầy không nhìn thấy sao? “

“Tôi nhìn thấy được.” Triệu Khiên Minh bình tĩnh nói: “Là cậu suy nghĩ nhiều, trước đây mấy người sư huynh sư muội của các cậu, hạng mục cũng đều khác biệt, tại sao hiện tại nhất định phải muốn chen chân vào?”

Cuối cùng, cả hai chia tay trong không khí không vui vẻ.

Khi Giang Tập đi ra, nhìn thấy các nghiên cứu viên vẫn chưa rời đi dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn anh ta, hiển nhiên đã nghe thấy bọn họ tranh cãi.

Mặt anh ta không có chút cảm xúc bước đi ra ngoài, mãi tận đến khi ở trên đường gặp phải sư tỷ.

“Sư tỷ?” Giang Tập lại một lần nữa trên mặt mang theo nụ cười.

“Cậu về rồi? Bên ngoài tình huống thế nào?”

“Vẫn tồi tệ như vậy.” Giang Tập đổi đề tài: “Nhưng lần này giáo sư đã bảo em ở lại, gia nhập vào hạng mục thí nghiệm tiến hóa.”

Sư tỷ không hề nghi ngờ anh ta, vui vẻ nói: “Thật sao? Sau này có cậu hỗ trợ, chúng tôi nhất định sẽ thả lỏng một chút. Cũng không biết lúc trước vì sao giáo sư chỉ để mình chị tham dự, cậu từ trước đến nay vẫn thông minh hơn chị.”

“Không đâu, sư tỷ lợi hại hơn.” Giang Tập vờ như thuận miệng nói: “Có thể là bởi vì những nghiên cứu viên trong phòng thí nghiệm hạt nhân đều muốn nhìn được thành quả, cho nên giáo sư mới kêu em đến hỗ trợ. Sư tỷ, hiện tại huyết thanh đã tiến triển đến đâu rồi?”

Sư tỷ vừa nghe đến hai chữ “huyết thanh”, hoàn toàn tin tưởng giáo sư đã giữ Giang Tập ở lại hỗ trợ, chị ta nói: “Huyết thanh đã chuẩn bị xong, đêm nay thí nghiệm sẽ tiến hành, lần này nhất định có thể thành công.”

“Nếu như không thành công, có phải đối tượng thí nghiệm sẽ chết?” Giang Tập hỏi.

“Sẽ không, huyết thanh này cùng tế bào kết hợp rất ổn định, nhiều nhất thì một số bộ phận trên cơ thể của đối tượng thí nghiệm sẽ phát sinh dị hóa, nhưng sẽ nhận được sức mạnh mới. Chị rất mong chờ thí nghiệm này, có thể đây sẽ là một bước ngoặt trọng đại!”

Hai người đi về phía phòng thí nghiệm hạt nhân, Giang Tập thuận lợi đi theo chị ta bước vào, khi đến cửa cuối cùng, thẻ của của anh ta quẹt không thể qua được.

“Quyền hạn vẫn còn chưa mở.” Giang Tập nhìn sang sư tỷ mà nói dối.

“Không sao, cậu theo tôi đi vào.”

Người bên trong rất ít, có một người tình nguyện yên tĩnh ngồi ở giữa chiếc ghế để nghỉ ngơi.

“Huyết thanh ở đây.” Sư tỷ nhập mật khẩu, cẩn thận lấy ra một ống huyết thanh: “Hiện tại chỉ có cái này ổn định nhất, tiếp theo có thể thí nghiệm.”

Giang Tập khẩn trương nhìn chăm chú huyết thanh trong tay của chị ta: “Sư tỷ, có thể đưa cho em xem một chút được không?”

“Cậu cẩn thận một chút, đừng làm rơi.” Sư tỷ cười nói: “Tuy rằng cũng sẽ không bị vỡ.”

Giang Tập nhận lấy huyết thanh, trong lòng phập phồng, anh ta không hiểu tại sao giáo sư không cho mình tham dự vào cuộc thí nghiệm này.

Sợ rằng anh ta chiếm được vinh dự trước?

Nếu như không phải anh ta vô tình hỏi thăm được một ít tin tức, sau này thí nghiệm thành công, có phải anh ta là người duy nhất bị đào thải?

Hoặc có lẽ cũng có thể lưu danh, nhưng chỉ với ác danh là người đầu tiên phản đối.

“Ai cho cậu vào đây?!” Triệu Khiên Minh vốn là vội vàng chạy tới tiến hành thí nghiệm, nhưng vừa nhìn thấy Giang Tập vốn dĩ không thuộc về nơi này, lập tức nổi giận tím mặt tím mày.

Ông không phải không biết, mấy năm nay Giang Tập liều mạng đi ra bên ngoài lấy hàng mẫu để phân tích thực vật dị biến, nhưng vẫn không cho Giang Tập tham gia hạng mục này.

Tất cả mọi thứ liên quan đến hạng mục thí nghiệm này đều vô tình hay cố ý tách Giang Tập ra.

——Bởi vì dã tâm của Giang Tập.

“Giáo sư…” Sư tỷ theo bản năng muốn lấy lại huyết thanh, Giang Tập lại dùng tay né đi.

Triệu Khiên Minh nhìn thấy rõ hành động của anh ta, lúc này liền nhấn chuông cảnh báo, toàn bộ phòng thí nghiệm hạt nhân ngay lập tức vang lên cảnh báo đỏ.

“Bỏ huyết thanh xuống!” Triệu Khiên Minh cảnh cáo.

“Giáo sư, con chỉ muốn nhìn một chút thôi.” Giang Tập nhìn chung quanh, tất cả mọi người đều đề phòng nhìn anh ta chằm chằm, trán đầy mồ hôi lạnh: “Con chỉ là muốn nhìn phần huyết thanh này một chút.”

“Cậu từ đâu biết đến huyết thanh này?” Triệu Khiên Minh cực kỳ thất vọng: “Lúc trước ở trường học tâm tư của cậu không nặng như vậy.”

Có rất ít người biết về huyết thanh, người tham gia thí nghiệm đều là người do ông tín nhiệm.

Triệu Khiên Minh bởi vì muốn giữ lại ấn tượng của Giang Tập trước mặt những người khác nên không nói gì, chỉ bảo bọn họ không được đem thí nghiệm nói ra bên ngoài.

Nhưng Giang Tập đã có tâm tư điều tra, những người này đều không đề phòng anh ta, nhất định cũng đã tìm hiểu được chút nội dung.

Bên ngoài có tiếng bước chân chỉnh tề đang bước đến, quân đội chính quy đang chạy về phía này.

Sắc mặt Giang Tập rốt cục thay đổi: “Là thầy bài xích con trước, chẳng qua là con vô tình thu được chút lợi ích, liền bị thầy đánh xuống vực sâu vạn trượng, không cách nào trở mình!”

Triệu Khiên Minh nhắm mắt lại: “Cậu phản đối thí nghiệm trên cơ thể người, vì vậy tôi mới không cho cậu tham gia.”

Ngoài việc cân nhắc đến tâm tư bất thường của Giang Tập, nguyên nhân quan trọng nhất là sợ anh ta sẽ nháo đến xảy ra chuyện, sự tồn tại của Triệu Ly Nông sẽ bị bại lộ.

Trong tình huống vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc, Triệu Khiên Minh không dám dễ dàng bại lộ hoàn cảnh đặc biệt của Triệu Ly Nông.

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Giang Tập cảm thấy không chỗ nào có thể đi, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng hỗn loạn, sau một khắc liền tiêm huyết thanh vào trong cơ thể: “Như vậy thì con có thể tham gia hạng mục này rồi chứ?”

“Cậu điên rồi!” Triệu Khiên Minh nghiến răng nghiến lợi, đại quân kéo đến, sai bọn họ đè Giang Tập xuống.

Sau khi huyết thanh được tiêm vào, khuôn mặt của Giang Tập đỏ bừng, anh ta bị bốn hoặc năm người quân nhân đ è xuống đất, không cách nào động đậy được, sư tỷ ở bên cạnh muốn nói lại thôi, bị Triệu Khiên Minh gọi lại.

Giang Tập tuyệt vọng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Triệu Khiên Minh hỏi cái gì đó, sư tỷ lắc đầu, sau đó Triệu Khiên Minh thở phào nhẹ nhõm, như thể may mắn vì có điều gì đó anh ta vẫn chưa biết.

Giang Tập không có cách nào quan sát tiếp nữa, anh ta có thể cảm nhận được cơ thể mình bắt đầu có biến hóa, vô cùng thống khổ, xương và tế bào trên toàn cơ thể dường như bị đập nát rồi tổ chức lại, nhưng cũng tràn ngập cảm giác kỳ quái.

Dần dà, anh ta sinh ra một loại cảm giác dị dạng.

Đó là một cảm giác coi thường tất cả chúng sinh, như thể tất cả mọi người đều là giun dế.

Cảm giác này từ trước đến nay chưa từng có, anh ta dần dần mê muội trong đó.

Chẳng mấy chốc Giang Tập nhận thấy xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường, tiếng bước chân hỗn loạn lại vang lên, khi anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt kỳ quái và sợ hãi.

Mặt anh ta áp sát trên mặt đất, khó khăn quay đầu lại, xuyên qua một tấm gương cao từ trần đến sàn trong góc, rốt cuộc cũng nhìn rõ bộ dạng hiện tại của mình.

Cái cổ biến thành màu xanh, khuôn mặt dữ tợn, xương sống mọc ra gai xương, dần dần duỗi ra hóa thành dây leo, thậm chí mười ngón tay cũng biến thành dây leo.

——Anh ta biến thành quái vật sao?

Đây chính là cái gọi là tiến hóa?

Giang Tập khẽ động ngón tay, áp lực đè trên cơ thể anh ta liền giảm bớt, dòng máu ấm áp nhỏ xuống mặt anh ta.

Những gì xảy ra sau đó, giống như một giấc mơ.

Anh ta nhớ tới vẻ đẹp của vô số trận mưa máu tuôn rơi trên người, càng lúc càng dày đặc, sức mạnh sinh sôi trong cơ thể anh ta càng ngày càng dâng trào.

Chờ sau khi lấy lại tinh thần, toàn bộ phòng thí nghiệm hạt nhân đã trở thành một biển máu.

Nhìn thấy giáo sư và sư tỷ ngã xuống, Giang Tập không hề cảm giác được bất kỳ sự đau lòng nào, thậm chí còn tận hưởng khoảnh khắc này.

“Giáo sư, thầy nói đúng, con người quả nhiên phải tiến hóa.” Giang Tập hai tay xòe ra, dây leo dị hóa bỏ qua thi thể, vung vẩy trong không trung, quay về phía Triệu Khiên Minh đang ở trên mặt đất nôn ra máu, nói: “ Thầy thành công rồi, không vui sao?”

Triệu Khiên Minh cố gắng quay mặt đi, tầm mắt rơi xuống khung ảnh đã rơi trên mặt đất, bên trong là một người học trò khác của ông, mãi đến tận khi nhắm mắt lại, ông cũng không nói một câu nào với Giang Tập.



“Anh đã giết giáo sư và sư tỷ.” Triệu Ly Nông mở to hai mắt nhìn chằm chằm Giang Tập ở đối diện.

Cô cảm nhận được tất cả ký ức và cảm xúc của Giang Tập, ông ta rõ ràng.. biết cách lợi dụng thân phận học trò được Triệu Khiên Minh coi trọng nhất, âm thầm lặng lẽ mưu lợi, hưởng thụ hư vinh và lợi ích trước khi bị người chú ý.

Sau khi bị giáo sư phát hiện, ông ta lại không chịu thừa nhận, lại phát hiện giáo sư kể từ đó đã bắt đầu đề phòng mình, cố gắng muốn chứng tỏ bản thân một lần nữa.

Sau đó còn muốn gia nhập hạng mục tiến hóa, nhưng cũng chỉ lén lút hỏi thăm được thí nghiệm sắp thành công, cảm thấy không cam tâm, dự định quay lại lần nữa.

Triệu Ly Nông không biết tại sao vị sư huynh chân thật trước kia ở trường học, sau này lại biến thành bộ dạng này.

Có thể là ở trường học không có cơ hội tiếp xúc với trung tâm quyền lực.

“Không phải anh.” Giang Tập theo bản năng biện minh: “Anh bị huyết thanh khống chế.”

Màng nhĩ của Triệu Ly Nông sưng lên, những âm thanh kia vẫn còn quanh quẩn bên tai, không ngừng sinh sôi, lửa giận khiến cho hai mắt của cô càng ngày càng đỏ như máu, nhưng lời nói ra vẫn bình tĩnh đến lạ lùng: “Sư huynh, tôi giúp anh lấy ra.”

“Cái gì?”

Triệu Ly Nông đem dây leo ở trái tim rút ra hoàn toàn, dùng một tay giữ nó, đầu nghiêng sang một bên, cơ thể và khuôn mặt của Giang Tập đột nhiên phình ra rồi biến mất, cuối cùng tụ lại ở cổ, đột nhiên đi lên phía trên.

“Ọc–”

Giang Tập đột nhiên há hốc miệng, nôn ra một vũng lớn chất màu xanh lục, khi những chất đó được nhổ ra, khuôn mặt của ông ta lại trở nên hóp lại và nhăn nheo, lưng bắt đầu khom xuống, mỗi lần ông ta nôn ra một lần, ông ta liền già yếu một phần.

Triệu Ly Nông cuối cùng cũng buông dây leo ra.

“Không, không!” Giang Tập hai tay trở về hình dạng ban đầu, nỗ lực che miệng để ngăn những thứ đang nôn ra, những chất màu xanh lục giống như là máu, cuối cùng từ trong kẽ tay của ông ta tràn ra.

Người đàn ông vừa khôi phục lại dáng vẻ trung niên kia, trong chớp mắt lại trở nên già yếu, mất đi gậy chống, ông ta thậm chí đứng không vững, thân thể đầy nếp nhăn, hai tay gầy guộc như chân gà, ngồi sập xuống đất.

“Tôi không thể chết được! Tôi không thể già được!” Giang Tập cố gắng bò về phía Triệu Ly Nông bên kia, âm thanh khàn khàn nói: “Tiểu Triệu, sư huynh sai rồi, xin em cứu anh với!”

Triệu Ly Nông không nhúc nhích, nhìn người đàn ông lọm khọm bò trên mặt đất ngày càng chậm, cho đến khi ông ta bất động và dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện