Căn Cứ Nông Học Số Chín
Chương 200: Ngoại truyện (Phần 3) (Hoàn toàn văn)
Edit & beta: Rya
“Kétttttttttt –”
Tiếng phanh đột ngột lần lượt vang lên ở cửa Căn cứ nông học số chín, tia laser lập tức quét từ mọi hướng, quân nhân đứng trong trạm phòng thủ xác nhận Quang não cho thấy tạp vật đã được dọn sạch, sau đó hướng với bên ngoài gật đầu, lập tức có thủ vệ quân sải bước đến chiếc xe địa hình bọc thép hạng nặng ở hàng đầu tiên.
“Vui lòng xuất trình ID chứng nhận.”
Cửa kính xe của phó lái được hạ xuống, một bàn tay đeo găng tay nửa ngón màu đen, đưa thẻ ID chứng nhận màu xanh trắng, thẻ ID đã thủ sẵn trên nửa đầu ngón ngón tay thon dài màu trắng, gân xanh như ẩn như hiện, sau đó, một giọng nam trẻ tuổi hơi khàn khàn vang lên: “Dị sát đội số 0”
Thủ vệ quân ngẩng đầu nhìn những người trong xe, trong mắt mang theo chút ngưỡng mộ, dựa theo quy trình tiếp nhận ID chứng nhận, mới phát hiện trên đó vẫn còn giấu vết máu chưa kịp lau đi, anh ta dùng tay áo lau sạch sẽ.
Sau khi quét thông tin trước quang não, lại đưa ID chứng nhận trở về, sau đó nhanh chóng giơ tay sang một bên ra hiệu cho đi mấy chiếc xe theo thứ tự tiến vào căn cứ.
Cửa kính xe phó lái không nâng lên, người thanh niên ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, cách bên đường không xa là một cánh đồng lớn nơi sinh viên nông học thường xuyên lui tới, thỉnh thoảng có thủ vệ quân xen lẫn trong đó.
Tuy nhiên khoảnh khắc tiếp sau đó, một thực vật dị biến đột nhiên xông ra trên mặt đất, tấn công đám đông đoàn xe vừa tiến vào căn cứ đã vô thức đạp phanh.
Cùng lúc đó thủ vệ quân ở gần đó đã nhảy ra khỏi đám đông, trực tiếp giơ súng lên bắn, các sinh viên nông học đều có trật tự lùi về phía sau nhưng lại không có vẻ bối rối.
“Sinh viên nông học ngày nay càng ngày lá gan càng lớn, trước đó mấy năm, khi gặp phải loại chuyện này chỉ biết kêu la thảm thiết chạy lung tung.” Côn Nhạc giữ chặt vô lăng, rảnh rỗi liếc mắt nhìn ra ngoài không khỏi mừng rỡ nói.
Với việc liên tục công khai tư liệu nông học, so với những sinh viên nông học trước đây là những người để tồn tại hoặc mạ vàng. Trong những năm gần đây, căn cứ dần dần có ngày càng nhiều sinh viên nông học thực sự có hứng thú đến nông học.
Bọn họ muốn nghiên cứu thực vật dị biến, muốn trong nhân sinh hữu hạn này làm ra được một chút gì đó.
Có thủ vệ quân kịp thời ra tay, thực vật dị biến không thể gây uy hiếp cho sinh viên gần đó, Diệp Trường Minh Thu hồi ánh mắt nói: “Đi thôi”
Côn nhạc buông phanh ra, một chân đạp ga chạy nhanh trên đại lộ trung tâm, anh ta vặn vẹo cổ đau nhức: “Lần này em phải về ngủ ngon vài ngày thôi.”
Đại bản doanh của dị sát đội gần như chuyển đến Căn cứ nông học số chín. Hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là tìm kiếm thực vật dị biến hữu ích xung quanh, nhưng thường gặp phải các loại thực vật dị biến khó chơi nên bị thương như cơm bữa.
Lần này rời đi quá lâu, đi quá xa, cũng mất liên lạc với căn cứ, mặc dù đoàn người dựa vào khả năng tự chữa lành mạnh mẽ để phục hồi, nhưng thường xuyên cảnh giác cao độ khiến cơ thể bọn họ có hoặc ít hoặc nhiều không chịu đựng được nổi.
Vì vậy sau khi vào căn cứ, sự mệt mỏi cũng dâng lên như thủy triều.
“Đi tòa ký túcc xá trước đi.” Diệp Trường Minh nói.
Côn Nhạc liếc mắt nhìn thoáng qua đội trưởng: “Sao không đưa hàng mẫu đến tòa nhà thí nghiệm trước”
Diệp Trường Minh nâng cửa kính xe lên: “Để tôi đưa đi sau.”
Vì thế sau khi vào ngã ba trong nội thành, Côn Nhạc lái xe rẽ bên trái, xe phía sau vẫn đi theo như thường lệ, ngay khi xe đến chỗ ở, các đội viên của đội số 0 không thể chờ đợi được khẩn cấp ra khỏi xe, mỗi người đều duỗi thắt lưng.
“Đội trưởng em đi lên trước đây.” Ánh mắt Điền Tề Tiếu đầy tơ máu đỏ ngầu.
Một đường này, anh ta phụ trách theo dõi, thật sự chịu không nổi, Diệp Trường Minh gật đầu, xoay người sang một bên nói với những người khác: “Các cậu cũng đi nghỉ ngơi đi, hàng mẫu để tôi đưa đến tòa nhà thí nghiệm.”
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, hoàn toàn thả lỏng.
“Đội trưởng, mẫu vật em để trong xe của anh. Đi thôi, tôi phải đi tắm rửa một cái, ăn một bữa ngon.”
Chiếc xe địa hình quay đầu lái về phía tòa nhà thí nghiệm. Khi Diệp Trường Minh bước vào thang máy, anh nghiêng mặt sang một bên, ngửi mùi trên cơ thể mình, không thể che giấu được mùi máu cùng với mùi cỏ xanh đan xen vào cùng một chỗ.
Anh nhớ rõ cô không thích mùi máu tanh, bất quá hàng mẫu phải nhanh chóng nộp lên, huống hồ hai người đã quá lâu không gặp mặt nhau.
Anh nhìn qua gương thang máy thấy bộ dáng lúc này của mình, mái tóc đen rối bời, đôi mắt sâu thẳm sắc bén. Mặc dù không có vết sẹo trên cằm, nhưng vẫn còn lưu lại một vệt máu.
Trong lúc thang máy đi lên, Diệp Trường Minh nhìn xuống bụng mình, xuyên qua bộ quần áo bị hư tổn, có thể nhìn thấy vết thương vẫn chưa khép lại hoàn toàn.
Trên đường trở về, anh gặp phải một thực vật dị biến cao cấp, các đội viên của đội số 0 thật sự giống như cung tên căng thẳng đến cực điểm. Chỉ có anh mới có thể trạng hoàn hảo, cho nên một mình ra mặt đối phó.
Điều ngoài ý muốn duy nhất là chất nhầy của thực vật dị biến đó có độc, độc tính rất sâu. Đỗ Bán Mai đã giúp anh xử lý chất nhầy tại chỗ vết thương, nhưng khả năng hồi phục của cơ thể anh bị ảnh hưởng, cho đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khỏe mạnh.
Tất nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất chính là vị đội trưởng nào đó đột ngột từ chối sử dụng thuốc mỡ chữa trị đã được cải biến.
“Đinh…”
Diệp Trường Minh một tay cầm hộp kim loại bước ra khỏi thang máy, lúc này, kỳ thật căn tin đã gần đến giờ ăn trưa. Trong phòng thí nghiệm, Triệu Ly Nông đứng một mình trước bàn thí nghiệm, nhanh chóng ghi lại số liệu trên máy tính bảng, vẫn chưa chú ý bên ngoài có người tới.
Diệp Trường Minh trước tiên không đi vào, anh ở bên ngoài nhìn một lát, đợi đến khi động động tác của tay cô bắt đầu chậm lại thì mới cong tay gõ nhẹ.
Triệu Ly nông cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người ngoài cửa, đầu tiên sững sờ, sau đó đặt máy tính bảng xuống vô thức bước ra ngoài vài bước. Lúc này diệp Trường Minh đã đi vào tới, cô mới dừng bước lại.
“Nếu ngày mai còn không nhận được tin tức của các anh, đội số 3 sẽ đi tìm các anh đấy!”
Ánh mắt Triệu Ly Nông khóa ở trên người thanh niên sải bước đi vào, cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái làm việc, nói một cách ngắn gọn.
Diệp Trường Minh đã đi đến trước mặt Triệu Ly Nông, anh hơi nhấc hộp hàng mẫu lên: “Truy tìm hàng mẫu nên mất chút thời gian”
“Hàng mẫu gì?” Triệu Ly nông đang muốn đưa tay ra tiếp nhận nhưng lại bị Diệp Trường Minh tránh đi, anh lại bước lên phía trước, duỗi tay ra, dán vào cơ thể cô, suýt chút nữa bao vây lấy cô.
Hai người gần như đối mặt với nhau, nhưng khi họ chuẩn bị kề sát vào nhau Diệp Trường Minh quay đầu đi cằm gần như cọ vào tai cô. Trong giây tiếp theo, đáy hộp đựng hàng mẫu bằng kim loại đập vào bàn thí nghiệm, phát ra tiếng vang nhỏ.
Hơi thở của Diệp Trường Minh quấn quanh Triệu Ly Nông, sau đó cô mới nhận ra, cuối cùng cũng ra khỏi trạng thái làm việc. Lông mi cô nhướng lên, lúc cô chuẩn bị mở miệng nói gì đó đối phương đã buông hộp hàng mẫu ra rút tay về.
Anh thậm chí còn lùi lại một bước, lần nữa mở lại khoảng cách giữa hai người. Triệu Ly Nông có thể nhìn rõ sắc mặt Diệp Trường Minh hơn.
Tự nhiên cô cũng nhìn thấy vết máu trên quai hàm của anh, không khó đoán anh đã bị thương ở đấy, cô ngửi thấy mùi máu từ trên quần áo của anh, cảm nhận được dấu vết mệt mỏi ẩn dấu thật sâu của đối phương.
Vì vậy cô hỏi anh: “Có muốn trở về nghỉ ngơi trước không?”
“Chút nữa…” Diệp Trường Minh cố ý giơ tay lên nhìn thời gian: “Anh muốn đi ăn cơm với em trước”
Quả nhiên, Triệu Ly nông vừa nghe thì ánh mắt rung động, vô thức liếc nhìn ngăn kéo tủ bàn đối diện. Diệp Trường Minh làm như không nhìn thấy.
“Anh đói bụng rồi đi căn tin nhé?”
“Được”
“Rửa mặt trước đi!” Triệu Ly Nông thu hồi ánh mắt kéo anh đến chậu rửa tay bên cạnh, tự mình lấy khăn thí nghiệm sạch sẽ, một tay nhẹ nhàng siết chặt quai hàm Diệp Trường Minh, tay kia lau vết máu trên mặt anh.
Hai người lại đối mặt với nhau, Diệp Trường minh thậm chí còn cúi thấp đầu để cô thuận lợi thao tác. Dựa vào quá gần, Triệu Ly Nông gần như có thể nhìn thấy ánh mắt của đối phương đang nhìn mình chăm chú.
Lau đến cuối cùng, cô chủ động hạ ánh mắt xuống để tránh nhìn nhau nhưng vô tình phát hiện vết thương trên thắt lưng của Diệp Trường Minh vẫn chưa lành.
“Tại sao ở đây vẫn chưa lành.” Bàn tay Triệu Ly Nông vừa đặt xuống đã vô thức ấn sát vào vết thương trên thắt lưng của anh. Thể chất của Diệp Trường Minh rất xuất sắc, theo lý tốc độ hồi phục cũng rất nhanh.
“Có độc, làm cho tốc độ khôi phục của vết thương chậm lại.” Diệp Trường Minh giải thích.
“Anh không dùng thuốc mỡ chữa trị sao?”
Diệp Trường Minh thản nhiên nói: “Đi ra ngoài đã quá lâu dùng hết rồi.”
Thật ra trong xe có hai tuýp thuốc mỡ anh là cố tình lưu lại vết thương cho đến bây giờ.
“Anh chờ một chút.” Triệu Ly Nông xoay người đi tìm thuốc mỡ chữa trị.
Diệp Trường Minh nhìn bóng dáng cô rời đi, xoay người sang một bên cởi găng tay ra, chậm rãi rửa tay trước chậu, sau đó đi đến ngăn kéo tủ mà Triệu Ly Nông vừa rồi liếc nhìn.
Triệu Ly Nông quay lưng lại với anh, vẫn đang lục lọi thuốc mỡ chữa trị, Diệp Trường Minh vươn tay mở ngăn kéo, quả nhiên bên trong tìm thấy một gói bánh mì quen thuộc mà người khác nhìn thấy không hề muốn ăn tí nào.
Mấy năm trở lại đây tiếng nói của Triệu Ly Nông không ngừng tăng cao, cũng không có ai quan tâm đ ến cô, một khi bản thân cô tham gia vào nghiên cứu sẽ mặc kệ các việc vặt vãnh khác, ăn uống cũng chỉ cho có lệ.
“Tìm được rồi!”
Triệu Ly Nông cầm lấy thuốc mỡ chữa trị quay đầu lại, thấy bữa trưa của mình bị Diệp Trường Minh lấy ra cầm trong tay.
“…”
Nghiên cứu viên Triệu im lặng lùi lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, xử lý vết thương cho anh.
“Trong khoảng thời gian anh không ở đây, em ngày nào cũng ăn cái này sao?” Diệp Trường Minh lười biếng dựa vào trước bàn tùy, ý để cô vén quần áo lên.
“Triệu Ly Nông”
“Không phải, Ngụy Lệ cũng thường xuyên đưa đồ ăn tới đây, một loạt các sản phẩm thịt gà…”
Thấy Diệp trường Minh im lặng, Triệu Ly Nông bổ sung: “Nghiêm Tĩnh Thủy thỉnh thoảng cũng sẽ đi cùng em đến căn tin.”
Nhưng hầu hết thời gian cô không bận tâm đ ến việc dành thời gian cho ăn uống, thực vật dị biến không hoàn toàn chịu sự chi phối của hoa hồng cầu vồng, phần nhiều sẽ chỉ vô thức tránh xa Uyên đảo, không thể kiềm chế bản săn mồi của chúng, vẫn sẽ ăn thịt người như trước.
Triệu Ly nông bóp tuýp thuốc mỡ một chút, cúi đầu xuống nhẹ nhàng bôi lên vết thương cho anh. Diệp Trường Minh xé mở gói bánh mì, kéo một miếng rồi cho vào miệng.
Hương vị khô khan vẫn như cũ, chưa nói tới là có ngon hay không, bất quá miễn cưỡng cũng có thể chắc bụng. Anh kéo thêm một miếng nữa, ngón tay thon dài véo miếng bánh mì đưa đến môi của Triệu Ly Nông.
“Ăn một chút lấp bụng trước đi.”
Triệu Ly nông phản ứng theo bản năng mà ăn, anh lại đưa ra một miếng nhỏ khác, Triệu Ly nông chỉ bôi một nửa thuốc ngước mắt lên nhìn Diệp Trường Minh, mở miệng cắn miếng nhỏ này trên đầu ngón tay anh.
Từ góc nhìn của Diệp Trường Minh, anh có thể nhìn thấy đầu lưỡi lờ mờ của đối phương. Hầu kết của anh trượt lên trượt xuống vài lần, quai hàm siết chặt trong giây lát như thể đang nhẫn nhịn điều gì đó. Sau đó nắm tay cô vội vàng lau đi thuốc mỡ chữa trị trên vết thương.
“Được rồi.” Diệp Trường Minh chỉ cảm thấy mua dây buộc mình, anh không buông tay Triệu Ly Nông mà kéo cô ra ngoài, miếng bánh mì khô khốc còn lại anh trực tiếp ăn hết.
Triệu Ly Nông nghiêng đầu nhìn anh: “Anh không để lại một ít cho em sao?”
Diệp Trường Minh ném túi vào thùng rác lối đi: “Đến căn tin ăn đi, ăn một chút đệm bụng là được.”
Hai người đứng song song với nhau, thang máy bắt đầu đi xuống. Trong một không gian chật hẹp, mùi máu càng rõ rệt hơn. Diệp Trường Minh chủ động buông lỏng tay cô ra, cố gắng giữ khoảng cách giữa hai người một chút, anh nghĩ về sau phải cố hết sức giảm bớt vết máu dính trên người.
Triệu Ly Nông đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Trường Minh, lại nắm tay đối phương, khi thấy anh nhìn qua, trong mắt hiện lên ý cười nho nhỏ, nghiêm túc nói: “Em rất nhớ anh.”
Nói xong cô nghiêng người gần sát, hơi ngửa đầu hôn lên môi người đàn ông. Thân thể Diệp Trường Minh đột nhiên đông cứng lại, sau đó, anh đột nhiên vươn tay chặn camera giám sát trong thang máy, dùng tay kia kéo cô vào trong lòng mình.
“Kétttttttttt –”
Tiếng phanh đột ngột lần lượt vang lên ở cửa Căn cứ nông học số chín, tia laser lập tức quét từ mọi hướng, quân nhân đứng trong trạm phòng thủ xác nhận Quang não cho thấy tạp vật đã được dọn sạch, sau đó hướng với bên ngoài gật đầu, lập tức có thủ vệ quân sải bước đến chiếc xe địa hình bọc thép hạng nặng ở hàng đầu tiên.
“Vui lòng xuất trình ID chứng nhận.”
Cửa kính xe của phó lái được hạ xuống, một bàn tay đeo găng tay nửa ngón màu đen, đưa thẻ ID chứng nhận màu xanh trắng, thẻ ID đã thủ sẵn trên nửa đầu ngón ngón tay thon dài màu trắng, gân xanh như ẩn như hiện, sau đó, một giọng nam trẻ tuổi hơi khàn khàn vang lên: “Dị sát đội số 0”
Thủ vệ quân ngẩng đầu nhìn những người trong xe, trong mắt mang theo chút ngưỡng mộ, dựa theo quy trình tiếp nhận ID chứng nhận, mới phát hiện trên đó vẫn còn giấu vết máu chưa kịp lau đi, anh ta dùng tay áo lau sạch sẽ.
Sau khi quét thông tin trước quang não, lại đưa ID chứng nhận trở về, sau đó nhanh chóng giơ tay sang một bên ra hiệu cho đi mấy chiếc xe theo thứ tự tiến vào căn cứ.
Cửa kính xe phó lái không nâng lên, người thanh niên ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, cách bên đường không xa là một cánh đồng lớn nơi sinh viên nông học thường xuyên lui tới, thỉnh thoảng có thủ vệ quân xen lẫn trong đó.
Tuy nhiên khoảnh khắc tiếp sau đó, một thực vật dị biến đột nhiên xông ra trên mặt đất, tấn công đám đông đoàn xe vừa tiến vào căn cứ đã vô thức đạp phanh.
Cùng lúc đó thủ vệ quân ở gần đó đã nhảy ra khỏi đám đông, trực tiếp giơ súng lên bắn, các sinh viên nông học đều có trật tự lùi về phía sau nhưng lại không có vẻ bối rối.
“Sinh viên nông học ngày nay càng ngày lá gan càng lớn, trước đó mấy năm, khi gặp phải loại chuyện này chỉ biết kêu la thảm thiết chạy lung tung.” Côn Nhạc giữ chặt vô lăng, rảnh rỗi liếc mắt nhìn ra ngoài không khỏi mừng rỡ nói.
Với việc liên tục công khai tư liệu nông học, so với những sinh viên nông học trước đây là những người để tồn tại hoặc mạ vàng. Trong những năm gần đây, căn cứ dần dần có ngày càng nhiều sinh viên nông học thực sự có hứng thú đến nông học.
Bọn họ muốn nghiên cứu thực vật dị biến, muốn trong nhân sinh hữu hạn này làm ra được một chút gì đó.
Có thủ vệ quân kịp thời ra tay, thực vật dị biến không thể gây uy hiếp cho sinh viên gần đó, Diệp Trường Minh Thu hồi ánh mắt nói: “Đi thôi”
Côn nhạc buông phanh ra, một chân đạp ga chạy nhanh trên đại lộ trung tâm, anh ta vặn vẹo cổ đau nhức: “Lần này em phải về ngủ ngon vài ngày thôi.”
Đại bản doanh của dị sát đội gần như chuyển đến Căn cứ nông học số chín. Hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là tìm kiếm thực vật dị biến hữu ích xung quanh, nhưng thường gặp phải các loại thực vật dị biến khó chơi nên bị thương như cơm bữa.
Lần này rời đi quá lâu, đi quá xa, cũng mất liên lạc với căn cứ, mặc dù đoàn người dựa vào khả năng tự chữa lành mạnh mẽ để phục hồi, nhưng thường xuyên cảnh giác cao độ khiến cơ thể bọn họ có hoặc ít hoặc nhiều không chịu đựng được nổi.
Vì vậy sau khi vào căn cứ, sự mệt mỏi cũng dâng lên như thủy triều.
“Đi tòa ký túcc xá trước đi.” Diệp Trường Minh nói.
Côn Nhạc liếc mắt nhìn thoáng qua đội trưởng: “Sao không đưa hàng mẫu đến tòa nhà thí nghiệm trước”
Diệp Trường Minh nâng cửa kính xe lên: “Để tôi đưa đi sau.”
Vì thế sau khi vào ngã ba trong nội thành, Côn Nhạc lái xe rẽ bên trái, xe phía sau vẫn đi theo như thường lệ, ngay khi xe đến chỗ ở, các đội viên của đội số 0 không thể chờ đợi được khẩn cấp ra khỏi xe, mỗi người đều duỗi thắt lưng.
“Đội trưởng em đi lên trước đây.” Ánh mắt Điền Tề Tiếu đầy tơ máu đỏ ngầu.
Một đường này, anh ta phụ trách theo dõi, thật sự chịu không nổi, Diệp Trường Minh gật đầu, xoay người sang một bên nói với những người khác: “Các cậu cũng đi nghỉ ngơi đi, hàng mẫu để tôi đưa đến tòa nhà thí nghiệm.”
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, hoàn toàn thả lỏng.
“Đội trưởng, mẫu vật em để trong xe của anh. Đi thôi, tôi phải đi tắm rửa một cái, ăn một bữa ngon.”
Chiếc xe địa hình quay đầu lái về phía tòa nhà thí nghiệm. Khi Diệp Trường Minh bước vào thang máy, anh nghiêng mặt sang một bên, ngửi mùi trên cơ thể mình, không thể che giấu được mùi máu cùng với mùi cỏ xanh đan xen vào cùng một chỗ.
Anh nhớ rõ cô không thích mùi máu tanh, bất quá hàng mẫu phải nhanh chóng nộp lên, huống hồ hai người đã quá lâu không gặp mặt nhau.
Anh nhìn qua gương thang máy thấy bộ dáng lúc này của mình, mái tóc đen rối bời, đôi mắt sâu thẳm sắc bén. Mặc dù không có vết sẹo trên cằm, nhưng vẫn còn lưu lại một vệt máu.
Trong lúc thang máy đi lên, Diệp Trường Minh nhìn xuống bụng mình, xuyên qua bộ quần áo bị hư tổn, có thể nhìn thấy vết thương vẫn chưa khép lại hoàn toàn.
Trên đường trở về, anh gặp phải một thực vật dị biến cao cấp, các đội viên của đội số 0 thật sự giống như cung tên căng thẳng đến cực điểm. Chỉ có anh mới có thể trạng hoàn hảo, cho nên một mình ra mặt đối phó.
Điều ngoài ý muốn duy nhất là chất nhầy của thực vật dị biến đó có độc, độc tính rất sâu. Đỗ Bán Mai đã giúp anh xử lý chất nhầy tại chỗ vết thương, nhưng khả năng hồi phục của cơ thể anh bị ảnh hưởng, cho đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khỏe mạnh.
Tất nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất chính là vị đội trưởng nào đó đột ngột từ chối sử dụng thuốc mỡ chữa trị đã được cải biến.
“Đinh…”
Diệp Trường Minh một tay cầm hộp kim loại bước ra khỏi thang máy, lúc này, kỳ thật căn tin đã gần đến giờ ăn trưa. Trong phòng thí nghiệm, Triệu Ly Nông đứng một mình trước bàn thí nghiệm, nhanh chóng ghi lại số liệu trên máy tính bảng, vẫn chưa chú ý bên ngoài có người tới.
Diệp Trường Minh trước tiên không đi vào, anh ở bên ngoài nhìn một lát, đợi đến khi động động tác của tay cô bắt đầu chậm lại thì mới cong tay gõ nhẹ.
Triệu Ly nông cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người ngoài cửa, đầu tiên sững sờ, sau đó đặt máy tính bảng xuống vô thức bước ra ngoài vài bước. Lúc này diệp Trường Minh đã đi vào tới, cô mới dừng bước lại.
“Nếu ngày mai còn không nhận được tin tức của các anh, đội số 3 sẽ đi tìm các anh đấy!”
Ánh mắt Triệu Ly Nông khóa ở trên người thanh niên sải bước đi vào, cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái làm việc, nói một cách ngắn gọn.
Diệp Trường Minh đã đi đến trước mặt Triệu Ly Nông, anh hơi nhấc hộp hàng mẫu lên: “Truy tìm hàng mẫu nên mất chút thời gian”
“Hàng mẫu gì?” Triệu Ly nông đang muốn đưa tay ra tiếp nhận nhưng lại bị Diệp Trường Minh tránh đi, anh lại bước lên phía trước, duỗi tay ra, dán vào cơ thể cô, suýt chút nữa bao vây lấy cô.
Hai người gần như đối mặt với nhau, nhưng khi họ chuẩn bị kề sát vào nhau Diệp Trường Minh quay đầu đi cằm gần như cọ vào tai cô. Trong giây tiếp theo, đáy hộp đựng hàng mẫu bằng kim loại đập vào bàn thí nghiệm, phát ra tiếng vang nhỏ.
Hơi thở của Diệp Trường Minh quấn quanh Triệu Ly Nông, sau đó cô mới nhận ra, cuối cùng cũng ra khỏi trạng thái làm việc. Lông mi cô nhướng lên, lúc cô chuẩn bị mở miệng nói gì đó đối phương đã buông hộp hàng mẫu ra rút tay về.
Anh thậm chí còn lùi lại một bước, lần nữa mở lại khoảng cách giữa hai người. Triệu Ly Nông có thể nhìn rõ sắc mặt Diệp Trường Minh hơn.
Tự nhiên cô cũng nhìn thấy vết máu trên quai hàm của anh, không khó đoán anh đã bị thương ở đấy, cô ngửi thấy mùi máu từ trên quần áo của anh, cảm nhận được dấu vết mệt mỏi ẩn dấu thật sâu của đối phương.
Vì vậy cô hỏi anh: “Có muốn trở về nghỉ ngơi trước không?”
“Chút nữa…” Diệp Trường Minh cố ý giơ tay lên nhìn thời gian: “Anh muốn đi ăn cơm với em trước”
Quả nhiên, Triệu Ly nông vừa nghe thì ánh mắt rung động, vô thức liếc nhìn ngăn kéo tủ bàn đối diện. Diệp Trường Minh làm như không nhìn thấy.
“Anh đói bụng rồi đi căn tin nhé?”
“Được”
“Rửa mặt trước đi!” Triệu Ly Nông thu hồi ánh mắt kéo anh đến chậu rửa tay bên cạnh, tự mình lấy khăn thí nghiệm sạch sẽ, một tay nhẹ nhàng siết chặt quai hàm Diệp Trường Minh, tay kia lau vết máu trên mặt anh.
Hai người lại đối mặt với nhau, Diệp Trường minh thậm chí còn cúi thấp đầu để cô thuận lợi thao tác. Dựa vào quá gần, Triệu Ly Nông gần như có thể nhìn thấy ánh mắt của đối phương đang nhìn mình chăm chú.
Lau đến cuối cùng, cô chủ động hạ ánh mắt xuống để tránh nhìn nhau nhưng vô tình phát hiện vết thương trên thắt lưng của Diệp Trường Minh vẫn chưa lành.
“Tại sao ở đây vẫn chưa lành.” Bàn tay Triệu Ly Nông vừa đặt xuống đã vô thức ấn sát vào vết thương trên thắt lưng của anh. Thể chất của Diệp Trường Minh rất xuất sắc, theo lý tốc độ hồi phục cũng rất nhanh.
“Có độc, làm cho tốc độ khôi phục của vết thương chậm lại.” Diệp Trường Minh giải thích.
“Anh không dùng thuốc mỡ chữa trị sao?”
Diệp Trường Minh thản nhiên nói: “Đi ra ngoài đã quá lâu dùng hết rồi.”
Thật ra trong xe có hai tuýp thuốc mỡ anh là cố tình lưu lại vết thương cho đến bây giờ.
“Anh chờ một chút.” Triệu Ly Nông xoay người đi tìm thuốc mỡ chữa trị.
Diệp Trường Minh nhìn bóng dáng cô rời đi, xoay người sang một bên cởi găng tay ra, chậm rãi rửa tay trước chậu, sau đó đi đến ngăn kéo tủ mà Triệu Ly Nông vừa rồi liếc nhìn.
Triệu Ly Nông quay lưng lại với anh, vẫn đang lục lọi thuốc mỡ chữa trị, Diệp Trường Minh vươn tay mở ngăn kéo, quả nhiên bên trong tìm thấy một gói bánh mì quen thuộc mà người khác nhìn thấy không hề muốn ăn tí nào.
Mấy năm trở lại đây tiếng nói của Triệu Ly Nông không ngừng tăng cao, cũng không có ai quan tâm đ ến cô, một khi bản thân cô tham gia vào nghiên cứu sẽ mặc kệ các việc vặt vãnh khác, ăn uống cũng chỉ cho có lệ.
“Tìm được rồi!”
Triệu Ly Nông cầm lấy thuốc mỡ chữa trị quay đầu lại, thấy bữa trưa của mình bị Diệp Trường Minh lấy ra cầm trong tay.
“…”
Nghiên cứu viên Triệu im lặng lùi lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, xử lý vết thương cho anh.
“Trong khoảng thời gian anh không ở đây, em ngày nào cũng ăn cái này sao?” Diệp Trường Minh lười biếng dựa vào trước bàn tùy, ý để cô vén quần áo lên.
“Triệu Ly Nông”
“Không phải, Ngụy Lệ cũng thường xuyên đưa đồ ăn tới đây, một loạt các sản phẩm thịt gà…”
Thấy Diệp trường Minh im lặng, Triệu Ly Nông bổ sung: “Nghiêm Tĩnh Thủy thỉnh thoảng cũng sẽ đi cùng em đến căn tin.”
Nhưng hầu hết thời gian cô không bận tâm đ ến việc dành thời gian cho ăn uống, thực vật dị biến không hoàn toàn chịu sự chi phối của hoa hồng cầu vồng, phần nhiều sẽ chỉ vô thức tránh xa Uyên đảo, không thể kiềm chế bản săn mồi của chúng, vẫn sẽ ăn thịt người như trước.
Triệu Ly nông bóp tuýp thuốc mỡ một chút, cúi đầu xuống nhẹ nhàng bôi lên vết thương cho anh. Diệp Trường Minh xé mở gói bánh mì, kéo một miếng rồi cho vào miệng.
Hương vị khô khan vẫn như cũ, chưa nói tới là có ngon hay không, bất quá miễn cưỡng cũng có thể chắc bụng. Anh kéo thêm một miếng nữa, ngón tay thon dài véo miếng bánh mì đưa đến môi của Triệu Ly Nông.
“Ăn một chút lấp bụng trước đi.”
Triệu Ly nông phản ứng theo bản năng mà ăn, anh lại đưa ra một miếng nhỏ khác, Triệu Ly nông chỉ bôi một nửa thuốc ngước mắt lên nhìn Diệp Trường Minh, mở miệng cắn miếng nhỏ này trên đầu ngón tay anh.
Từ góc nhìn của Diệp Trường Minh, anh có thể nhìn thấy đầu lưỡi lờ mờ của đối phương. Hầu kết của anh trượt lên trượt xuống vài lần, quai hàm siết chặt trong giây lát như thể đang nhẫn nhịn điều gì đó. Sau đó nắm tay cô vội vàng lau đi thuốc mỡ chữa trị trên vết thương.
“Được rồi.” Diệp Trường Minh chỉ cảm thấy mua dây buộc mình, anh không buông tay Triệu Ly Nông mà kéo cô ra ngoài, miếng bánh mì khô khốc còn lại anh trực tiếp ăn hết.
Triệu Ly Nông nghiêng đầu nhìn anh: “Anh không để lại một ít cho em sao?”
Diệp Trường Minh ném túi vào thùng rác lối đi: “Đến căn tin ăn đi, ăn một chút đệm bụng là được.”
Hai người đứng song song với nhau, thang máy bắt đầu đi xuống. Trong một không gian chật hẹp, mùi máu càng rõ rệt hơn. Diệp Trường Minh chủ động buông lỏng tay cô ra, cố gắng giữ khoảng cách giữa hai người một chút, anh nghĩ về sau phải cố hết sức giảm bớt vết máu dính trên người.
Triệu Ly Nông đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Trường Minh, lại nắm tay đối phương, khi thấy anh nhìn qua, trong mắt hiện lên ý cười nho nhỏ, nghiêm túc nói: “Em rất nhớ anh.”
Nói xong cô nghiêng người gần sát, hơi ngửa đầu hôn lên môi người đàn ông. Thân thể Diệp Trường Minh đột nhiên đông cứng lại, sau đó, anh đột nhiên vươn tay chặn camera giám sát trong thang máy, dùng tay kia kéo cô vào trong lòng mình.
Bình luận truyện