Cận Thân Bảo Tiêu
Chương 40: Người của ta ngươi có thể coi thường được sao?
Nghe thấy giọng lạnh như băng, mọi người đều ngạc nhiên quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy một đoàn người lạnh lùng đứng ở một bên đứng ngoài quan sát.
Mà giọng vừa nói rõ ràng là từ một cô gái xinh đẹp đứng trên cùng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, toàn thân trên dưới đều tràn đầy hơi thở thanh xuân. Bên dưới mặc một chiếc quần bò màu trắng mờ, thân trên là một áo lông dệt kim màu đen như lưới, từ bên trong lỗ trống của áo lưới lộ ra chiếc áo T-shirt ngắn tay màu trắng. phụ kiện quấn quanh trên cổ là một chiếc khăn quàng cổ lấm chấm ô vuông dài.
Quần áo trang phục của cô gái cũng không cao quý diễm lệ, ăn mặc rất học sinh bình thường, chỉ là so với phần lớn tân sinh thời trang hơn một chút. Nhưng cô gái đã tức giận, khuôn mặt lạnh lùng đó khiến người ta thấy sự kiêu ngạo chỉ người giàu có mới có.
Đường Quả? Cô ta sao có thể đỡ lời giúp ta?
Đứng ở vị trí của Diệp Thu, hắn thật ra sớm đã nhìn thấy Đường Quả và một đám người từ cổng trường đi tới, vốn dựa vào sự hiểu biết của hắn với Đường Quả, lúc nhìn thấy mình bị ăn hiếp, chắc chắn sẽ khoanh tay đứng nhìn. Đương nhiên, Diệp Thu cũng không nghĩ tới cô sẽ ra tay giúp đỡ, thậm chí còn phải đề phòng cô đừng gây trở ngại là tốt rồi.
Biểu hiện của Đường Quả thật ra là khiến Diệp Thu có chút kinh ngạc, không ngờ cô nhanh như vậy đã thiếu kiên nhẫn rồi.
Diệp Thu là vì bất ngờ Đường Quả lại chống lại bất bình, mà những người khác cũng đều bất ngờ, nhưng điều bọn họ bất ngờ là sự xinh đẹp của Đường Quả.
Tằng Văn Long không ngờ một cô gái xinh đẹp như vậy lại chủ động nói thay Diệp Thu, lại nhớ tới lúc đó trên tàu hỏa mình chủ động đến gần nhưng hắn lôi tay nói cái gì, "mệnh trong nhân duyên một đường quanh co", hắn có cảm giác rất thất bại. Sao hôm nay lại cảm thấy toàn bộ mỹ nhân trong thiên hạ như đều quen biết hắn?
"Anh họ, bỏ đi" Tằng Văn Long nhỏ giọng nói.
Bì Lý Binh có chút không thoải mái, đã làm người xấu rồi, giờ thấy gái xinh ngươi lại muốn ta mang theo cái đuôi cút đi, vậy sau này ta còn làm người thế nào? Nếu không phải kéo vài tên súc vật trường mình tới thì cũng bỏ đi, nhưng giờ có bọn họ ở đây, nếu mình vì một câu nói của con gái mà liền rút lui, bị bọn họ truyền ra ngoài, còn có em theo mình lên giường, còn cho rằng mình là kẻ vô dụng.
Không nhịn được nói với Tằng Văn Long: "Sợ cái gì? Chỉ là một quỷ cái mà thôi, em đã bị hù doạ rồi? đáng làm cho hắn xin lỗi thì phải khiến hắn xin lỗi, lần này anh phải giúp em lấy lại thể diện, em đừng làm mất mặt anh."
Đường Quả nhìn thấy đám người Bì Lý Binh vẫn vây giữa Diệp Thu, cũng không có ý buông tay như vậy, cười nhạt bước tới, đứng bình tĩnh trước mặt Bì Lý Binh, nói: "Ngươi, hãy xin lỗi hắn."
Cái gì?
Lần này tất cả mọi người đều tròn hết mắt. Vừa nãy là Bì Lý Binh bá đạo muốn Diệp Thu xin lỗi em họ hắn. Không ngờ một người càng hung mãnh hơn, trực tiếp bắt hắn xin lỗi Diệp Thu. Bỗng nhiên, nhân vật cũng đều thay đổi.
Đường Quả thấy mọi người kinh ngạc nhìn mình, trong mũi hừ một tiếng, nói: "Người của ta ngươi có thể coi thường sao?"
Người của ta?
Diệp Thu không khỏi cười đau khổ, mình lúc nào trở thành người của cô ta chứ?
Trên mặt Diệp Thu có chút không vui, nhưng những người khác nghe thấy câu nói này liền vẻ mặt tràn đầy ngưỡng mộ. Ba người Dương Nhạc, Lý Đại Tràng. Hàn Sảng bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Thu, cười vô cùng mập mờ.
"Ya, ta nói cô nàng, Bỉ Lý Binh ta mặc dù không đánh con gái, nhưng cô cũng quá đà rồi đấy? đừng ép ta ra tay." Bì Lý Bỉnh bị ánh mắt chế nhạo xung quanh nhìn, biết vì cô gái này tới, thanh thế mình cũng hạ xuống rồi, trong lòng tức giận, nhưng đối với cô gái xinh đẹp như vậy, quả thực lại không ra tay được.
Mẹ kiếp, nếu là một tên con trai, sớm đã dùng bàn đập bể rồi. Bì Lý Binh nhụt chí nghĩ thầm.
"Ta bảo ngươi xin lỗi, ngươi không nghe thấy sao? Nhanh chút, đừng trì hoãn bà cô ăn cơm." Đường Quả rất không hài lòng với thái độ của Bì Lý BInh, băng sương trên mặt càng thêm lạnh lùng, trừng mắt thúc giục Bì Lý Bỉnh.
Vừa nãy cô nhìn thấy rồi, chính là người có vẻ mặt kiêu ngạo kia bắt Diệp Thu xin lỗi, hơn nữa còn muốn hắn quỳ xuống, cũng không biết sao, mình bỗng tức giận vô cớ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện Bất Hủ chấm cơm.
Ngươi nói cái gì? Đừng cho rằng…Hả.." Bì Lý Bình còn chưa nói hết, đã kêu lên thất thanh, bưng hông ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt chảy ra.
Đường Quả thấy chân mình đánh trúng mục tiêu, trong lòng có chút đắc ý vô cùng. Cước này vẫn là từ lần đầu tiên gặp Diệp Thu tấn công Uông bá, lần trước cô dùng để tập kích Diệp Thu, không thu được công dụng, lần này đột nhiên đá Bì Lý BInh, thoáng cái làm hắn ngã xuống. Vì thế Đường Quả liền nghĩ, có phải dùng chiêu số của bản thân người sáng tạo ra với hắn không có hiệu quả? Trong tiểu thuyết nói, hễ là võ lâm cao thủ sau khi sáng tạo một sát chiêu, còn nghĩ ra cách phá giải, xem ra Diệp Thu chính là loại người này.
"Anh họ, anh sao vậy?"Tằng Văn Long thấy dáng vẻ đau khổ của anh họ, trong lòng lo lắng, cũng vội vàng ngồi xổm hỏi.
"Đừng…chạm vào ta."Lúc Bì Lý Bình nói, lại cảm thấy chỗ đau, hắn chỉ thở ra khí lạnh. Sợ sẽ bị phá hủy mất.
"Hả, em đưa anh tới bệnh viện" Tằng Văn Long vừa nói liền muốn đi gọi xe.
"Đứng lại" Đường Quả lên tiếng ngăn cản. "Nếu ngươi là em họ hắn, vậy việc hắn chưa hoàn thành, để ngươi hoàn thành nốt đi, ngươi ,xin lỗi hắn. Hơn nữa, làm giống như yên cầu của hắn lúc nãy. Phải lạy xuống."
"Ngươi đừng khinh người quá đáng" Tằng Văn Long nghiến răng nghiến lợi nói, hắn không ngờ cô gái này lại độc ác như vậy, hơn nữa được đà không buông tha cho người khác.
"Độc ác sao?Ta chỉ là khiến ngươi nhớ lâu chút" Đường Quả nói như không có việc gì, "Nhanh lên"
Đường Quả không đọc qua cổ thư gì đó, đối với cổ nhân cái gì "tha được thì tha cho người ta", cái gì "lấy ân báo oán" những câu nói rất là nhạt nhẽo. Nhân tính vốn ác, ngơi mềm yếu với bọn họ, bọn họ cũng không cảm thấy đó là hạ thủ lưu tình, mà chỉ là cho rằng ngươi thật dễ gạt. Vậy thì lần sau tâm trạng bọn họ buồn bực muốn phát cáu hay lúc đùa cợt uy phong trước mặt bạn gái, cần một đạo cụ phối hợp, người hắn nghĩ tới đầu tiên chính là ngươi.
Nếu ngươi có thể một lần làm triệt để, khiến hắn nhìn thấy ngươi liền lẩn tránh, vậy thì các ngươi sau này ngược lại sẽ bình an vô sự. Công ty của bố Đường Quả giúp hắn nâng cao nghiệp vụ nhiều năm, cũng đạt được thành tích hôm nay, hiểu rất rõ đạo lý này. Người ngoài đều tò mò biểu hiện bản thân trong tập đoàn Đường Thị mấy năm gần đây sao lại hung mãnh như vậy giống như uống phải xuân dược vậy, gió lốc thẳng tới .Nếu như để bọn họ biết được quy mô của công ty làm tới trình độ ngày hôm nay là con gái tròn hai mươi tuổi của Đường Bố Y, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào?
Thấy Đường Quả sử dụng chiêu "tuyệt hộ liêu âm thối" ban đầu của mình đối phó với người ngoài, trán Diệp Thu bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Nhớ lần trước lúc ở Lang Sơn, tính cách vô cùng mạnh mẽ của cô, bị tên đầu trọc nọ dùng thương chỉ vẫn còn dám nổi cáu, biểu hiện hôm nay càng là rất hung mãnh.
Mà giọng vừa nói rõ ràng là từ một cô gái xinh đẹp đứng trên cùng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, toàn thân trên dưới đều tràn đầy hơi thở thanh xuân. Bên dưới mặc một chiếc quần bò màu trắng mờ, thân trên là một áo lông dệt kim màu đen như lưới, từ bên trong lỗ trống của áo lưới lộ ra chiếc áo T-shirt ngắn tay màu trắng. phụ kiện quấn quanh trên cổ là một chiếc khăn quàng cổ lấm chấm ô vuông dài.
Quần áo trang phục của cô gái cũng không cao quý diễm lệ, ăn mặc rất học sinh bình thường, chỉ là so với phần lớn tân sinh thời trang hơn một chút. Nhưng cô gái đã tức giận, khuôn mặt lạnh lùng đó khiến người ta thấy sự kiêu ngạo chỉ người giàu có mới có.
Đường Quả? Cô ta sao có thể đỡ lời giúp ta?
Đứng ở vị trí của Diệp Thu, hắn thật ra sớm đã nhìn thấy Đường Quả và một đám người từ cổng trường đi tới, vốn dựa vào sự hiểu biết của hắn với Đường Quả, lúc nhìn thấy mình bị ăn hiếp, chắc chắn sẽ khoanh tay đứng nhìn. Đương nhiên, Diệp Thu cũng không nghĩ tới cô sẽ ra tay giúp đỡ, thậm chí còn phải đề phòng cô đừng gây trở ngại là tốt rồi.
Biểu hiện của Đường Quả thật ra là khiến Diệp Thu có chút kinh ngạc, không ngờ cô nhanh như vậy đã thiếu kiên nhẫn rồi.
Diệp Thu là vì bất ngờ Đường Quả lại chống lại bất bình, mà những người khác cũng đều bất ngờ, nhưng điều bọn họ bất ngờ là sự xinh đẹp của Đường Quả.
Tằng Văn Long không ngờ một cô gái xinh đẹp như vậy lại chủ động nói thay Diệp Thu, lại nhớ tới lúc đó trên tàu hỏa mình chủ động đến gần nhưng hắn lôi tay nói cái gì, "mệnh trong nhân duyên một đường quanh co", hắn có cảm giác rất thất bại. Sao hôm nay lại cảm thấy toàn bộ mỹ nhân trong thiên hạ như đều quen biết hắn?
"Anh họ, bỏ đi" Tằng Văn Long nhỏ giọng nói.
Bì Lý Binh có chút không thoải mái, đã làm người xấu rồi, giờ thấy gái xinh ngươi lại muốn ta mang theo cái đuôi cút đi, vậy sau này ta còn làm người thế nào? Nếu không phải kéo vài tên súc vật trường mình tới thì cũng bỏ đi, nhưng giờ có bọn họ ở đây, nếu mình vì một câu nói của con gái mà liền rút lui, bị bọn họ truyền ra ngoài, còn có em theo mình lên giường, còn cho rằng mình là kẻ vô dụng.
Không nhịn được nói với Tằng Văn Long: "Sợ cái gì? Chỉ là một quỷ cái mà thôi, em đã bị hù doạ rồi? đáng làm cho hắn xin lỗi thì phải khiến hắn xin lỗi, lần này anh phải giúp em lấy lại thể diện, em đừng làm mất mặt anh."
Đường Quả nhìn thấy đám người Bì Lý Binh vẫn vây giữa Diệp Thu, cũng không có ý buông tay như vậy, cười nhạt bước tới, đứng bình tĩnh trước mặt Bì Lý Binh, nói: "Ngươi, hãy xin lỗi hắn."
Cái gì?
Lần này tất cả mọi người đều tròn hết mắt. Vừa nãy là Bì Lý Binh bá đạo muốn Diệp Thu xin lỗi em họ hắn. Không ngờ một người càng hung mãnh hơn, trực tiếp bắt hắn xin lỗi Diệp Thu. Bỗng nhiên, nhân vật cũng đều thay đổi.
Đường Quả thấy mọi người kinh ngạc nhìn mình, trong mũi hừ một tiếng, nói: "Người của ta ngươi có thể coi thường sao?"
Người của ta?
Diệp Thu không khỏi cười đau khổ, mình lúc nào trở thành người của cô ta chứ?
Trên mặt Diệp Thu có chút không vui, nhưng những người khác nghe thấy câu nói này liền vẻ mặt tràn đầy ngưỡng mộ. Ba người Dương Nhạc, Lý Đại Tràng. Hàn Sảng bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Thu, cười vô cùng mập mờ.
"Ya, ta nói cô nàng, Bỉ Lý Binh ta mặc dù không đánh con gái, nhưng cô cũng quá đà rồi đấy? đừng ép ta ra tay." Bì Lý Bỉnh bị ánh mắt chế nhạo xung quanh nhìn, biết vì cô gái này tới, thanh thế mình cũng hạ xuống rồi, trong lòng tức giận, nhưng đối với cô gái xinh đẹp như vậy, quả thực lại không ra tay được.
Mẹ kiếp, nếu là một tên con trai, sớm đã dùng bàn đập bể rồi. Bì Lý Binh nhụt chí nghĩ thầm.
"Ta bảo ngươi xin lỗi, ngươi không nghe thấy sao? Nhanh chút, đừng trì hoãn bà cô ăn cơm." Đường Quả rất không hài lòng với thái độ của Bì Lý BInh, băng sương trên mặt càng thêm lạnh lùng, trừng mắt thúc giục Bì Lý Bỉnh.
Vừa nãy cô nhìn thấy rồi, chính là người có vẻ mặt kiêu ngạo kia bắt Diệp Thu xin lỗi, hơn nữa còn muốn hắn quỳ xuống, cũng không biết sao, mình bỗng tức giận vô cớ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện Bất Hủ chấm cơm.
Ngươi nói cái gì? Đừng cho rằng…Hả.." Bì Lý Bình còn chưa nói hết, đã kêu lên thất thanh, bưng hông ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt chảy ra.
Đường Quả thấy chân mình đánh trúng mục tiêu, trong lòng có chút đắc ý vô cùng. Cước này vẫn là từ lần đầu tiên gặp Diệp Thu tấn công Uông bá, lần trước cô dùng để tập kích Diệp Thu, không thu được công dụng, lần này đột nhiên đá Bì Lý BInh, thoáng cái làm hắn ngã xuống. Vì thế Đường Quả liền nghĩ, có phải dùng chiêu số của bản thân người sáng tạo ra với hắn không có hiệu quả? Trong tiểu thuyết nói, hễ là võ lâm cao thủ sau khi sáng tạo một sát chiêu, còn nghĩ ra cách phá giải, xem ra Diệp Thu chính là loại người này.
"Anh họ, anh sao vậy?"Tằng Văn Long thấy dáng vẻ đau khổ của anh họ, trong lòng lo lắng, cũng vội vàng ngồi xổm hỏi.
"Đừng…chạm vào ta."Lúc Bì Lý Bình nói, lại cảm thấy chỗ đau, hắn chỉ thở ra khí lạnh. Sợ sẽ bị phá hủy mất.
"Hả, em đưa anh tới bệnh viện" Tằng Văn Long vừa nói liền muốn đi gọi xe.
"Đứng lại" Đường Quả lên tiếng ngăn cản. "Nếu ngươi là em họ hắn, vậy việc hắn chưa hoàn thành, để ngươi hoàn thành nốt đi, ngươi ,xin lỗi hắn. Hơn nữa, làm giống như yên cầu của hắn lúc nãy. Phải lạy xuống."
"Ngươi đừng khinh người quá đáng" Tằng Văn Long nghiến răng nghiến lợi nói, hắn không ngờ cô gái này lại độc ác như vậy, hơn nữa được đà không buông tha cho người khác.
"Độc ác sao?Ta chỉ là khiến ngươi nhớ lâu chút" Đường Quả nói như không có việc gì, "Nhanh lên"
Đường Quả không đọc qua cổ thư gì đó, đối với cổ nhân cái gì "tha được thì tha cho người ta", cái gì "lấy ân báo oán" những câu nói rất là nhạt nhẽo. Nhân tính vốn ác, ngơi mềm yếu với bọn họ, bọn họ cũng không cảm thấy đó là hạ thủ lưu tình, mà chỉ là cho rằng ngươi thật dễ gạt. Vậy thì lần sau tâm trạng bọn họ buồn bực muốn phát cáu hay lúc đùa cợt uy phong trước mặt bạn gái, cần một đạo cụ phối hợp, người hắn nghĩ tới đầu tiên chính là ngươi.
Nếu ngươi có thể một lần làm triệt để, khiến hắn nhìn thấy ngươi liền lẩn tránh, vậy thì các ngươi sau này ngược lại sẽ bình an vô sự. Công ty của bố Đường Quả giúp hắn nâng cao nghiệp vụ nhiều năm, cũng đạt được thành tích hôm nay, hiểu rất rõ đạo lý này. Người ngoài đều tò mò biểu hiện bản thân trong tập đoàn Đường Thị mấy năm gần đây sao lại hung mãnh như vậy giống như uống phải xuân dược vậy, gió lốc thẳng tới .Nếu như để bọn họ biết được quy mô của công ty làm tới trình độ ngày hôm nay là con gái tròn hai mươi tuổi của Đường Bố Y, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào?
Thấy Đường Quả sử dụng chiêu "tuyệt hộ liêu âm thối" ban đầu của mình đối phó với người ngoài, trán Diệp Thu bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Nhớ lần trước lúc ở Lang Sơn, tính cách vô cùng mạnh mẽ của cô, bị tên đầu trọc nọ dùng thương chỉ vẫn còn dám nổi cáu, biểu hiện hôm nay càng là rất hung mãnh.
Bình luận truyện