Cận Thân Bảo Tiêu
Chương 78: Hạnh phúc nho nhỏ
Lâm Bảo Nhi giải thích như vậy, Bạch Yến cùng Quý Phương quả nhiên không hề không biết xấu hổ mà đến hỏi Diệp Thu một ít vấn đề riêng tư.
Diệp Thu cảm kích liếc mắt nhìn Lâm Bảo Nhi một cái, nghĩ thầm, nha đầu này bình thường nói chuyện làm việc dường như thiếu suy xét, nhưng bên trong thật ra rất thông minh. Chẳng qua, trong lòng Đường Quả đang nằm ở trên giường có ý muốn đứng lên liều mạng cùng Lâm Bảo Nhi, nhưng giãy dụa hai cái cũng không thể cử động thân thể được, cũng chỉ có thể đem khoản nợ này ghi ở trong lòng.
Bạch Yến chạy sang phòng ngủ bên cạnh mượn nồi cơm điện, không biết từ chỗ nào mà tìm được gạo cùng đậu xanh, nấu cháo đậu xanh ngay trong phòng. Sau khi Đường Quả mơ mơ màng màng ngủ một giấc, lại ăn được non nửa bát cháo, tinh thần mới dần dần tốt lên, sắc mặt cũng bắt đầu biến thành hồng nhuận.
"Chúng ta trở về đi?" Diệp Thu đi hỏi qua ý kiến Đường Quả. Sắc trời bên ngoài đã tối đen, trong phòng ngủ chỉ có ánh sáng của đèn. Một ít nữ sinh cũng đều đã trở về, trong hành lang nhốn nháo, thỉnh thoảng truyền đến tiếng vui cười đùa giỡn của nữ sinh. Diệp Thu ở bên cạnh cũng không thích hợp, Bạch Yến cùng Quý Phương buổi tối luôn phải cởi quần áo mới ngủ được. Nhưng nếu một mình mình trở về thì Diệp Thu lại không yên lòng về Đường Quả, bây giờ thân thể của nàng còn yếu ớt như vậy, nếu nói lại xảy ra vấn đề gì, thì hắn thật sự không biết phải trả lời Đường Bố Y cùng lão nhân như thế nào.
"Uh" Đường Quả gật đầu. "Bảo Nhi, mang giày của chị lại đây."
Lâm Bảo Nhi không biết là Đường Quả đang cố ý trả thù nàng chuyện lúc nãy nói Diệp Thu là bạn trai của mình, hiểu được bây giờ Đường Quả có thể ngay cả khí lực mang giầy cũng không có, liền ngồi xổm người xuống hỗ trợ, trước ngực run rẩy một đoàn phấn thịt rất là đồ sộ, bộ ngực đầy đặn này lại bị đầu gối của nàng ép lên, chen chúc thành một cái khe hình chữ S ------ Diệp Thu nhìn thoáng qua, lại liếc mắt nhìn, sau khi nhìn vài lần, mới lưu luyến không nỡ dời ánh mắt quay đi.
Điều quan trọng nhất của sắc lang chính là không thể để cho người khác biết ngươi là lang, tất cả mọi người sẽ đề phòng ngươi, thì lang sẽ không có cơ hội sắc. Diệp Thu vẫn rất cẩn thận.
Bạch Yến giúp Đường Quả mặc áo khoác, nhìn Diệp Thu nói: "Có nhiều thời gian thì đến phòng chơi. Nếu không phải hôm nay Quả Quả bị bệnh, chúng ta cũng không biết nhân vật tốt như anh tồn tại đâu."
"Đúng vậy. Cuỗm đi đại mỹ nữ của phòng chúng tôi, còn chưa có mời chúng tôi ăn cơm đâu. Y thuật của anh tốt như vậy, về sau có chuyện gì chúng tôi sẽ đi tìm anh giúp đỡ nha." Quý Phương ở bên cạnh trêu ghẹo, cảm thấy được Diệp Thu cùng Đường Quả rất xứng đôi.
Đường Quả mặc dù có chút ngang ngược, nhưng tâm địa thiện lương, hơn nữa thái độ làm người xử sự quang minh lỗi lạc, không có dáng vẻ của Đại tiểu thư, cùng các nàng ở chung vô cùng tốt. Người lớn lên vốn xinh đẹp, gia cảnh lại tốt, đúng là khó kiếm được một cô gái tốt như vậy. Cũng không biết gia cảnh Diệp Thu thế nào, Quý Phương thật có chút vi Diệp Thu mà lo lắng. Các nàng đều tin lời nói của Lâm Bảo Nhi, thật sự tưởng rằng Diệp Thu chính là bạn trai của Đường Quả.
"Đại tỷ, Nhị tỷ, các ngươi nói cái gì đó? Hắn mới không phải bạn trai của ta đâu." Đường Quả vội vàng giải thích nói.
"Rồi! rồi! Chúng ta biết rồi." Bạch Yến vừa đùa vừa cười nói."Cậu thì không cần nhưng Quý Phương sẽ không khách khí đâu"
"Đồ Yến tử chết tiệt, là mi mới có chủ ý muốn bạn trai của người khác đi?"
Diệp Thu nghĩ thầm, khó trách vừa rồi bác gái kia không đồng ý cho mình tiến vào, nữ nhân quả nhiên so với nam nhân càng thêm nguy hiểm. Nam nhân sắc cũng chính là chiếm chút tiện nghi bằng ánh mắt và đầu lưỡi, mà nữ nhân sắc thì chính là hành động luôn.
Đường Quả thân thể còn rất yếu, vốn là Diệp Thu cùng Lâm Bảo Nhi một trái một phải đỡ lấy nàng, nhưng là khi xuống cầu thang thì không tiện. Diệp Thu cũng không hỏi qua ý kiến của nàng, trực tiếp tại thắt lưng của nàng ôm lấy.
"A -------" . Đường Quả thân thể đột nhiên mất đi thăng bằng, lên tiếng kinh hô: "Diệp Thu, ngươi muốn làm gì?"
"Cô không cảm thấy như vậy nhanh hơn chút sao?" Diệp Thu ôm thân thể của Đường Quả bước xuống lầu, tốc độ quả thật nhanh hơn rất nhiều, chẳng qua dọc theo đường đi đã dẫn tới vô số nữ sinh nhìn ngó cùng bàn luận.
"Oa, nữ sinh kia thật hạnh phúc nha. Được bạn trai ôm đi chơi trong trường ------ "
"Đó là làm nũng phải không? Ta nếu như là bạn gái, thì một bước đi cũng không thể ------ "
"Ngươi xem người ta thật lãng mạn, ngươi cũng muốn ôm ta ------- "
"Bản thân ta cũng muốn ôm ngươi, nhưng ngươi trước tiên giảm béo a ------ "
Mỗi người nhìn thấy một màn kỳ quái này đều nhịn không được nhìn thêm vài lần, ở trong trường luyến ái cũng không thiếu, trước mặt mọi người cầm tay cũng không thiếu, thậm chí có người trước mặt mọi người ôm hôn. Nhưng là việc giống như nam sinh đang đem nữ sinh ôm vào trong ngực đi qua sân trường dài như vậy thì đây là chuyện hay nhất được nhìn thấy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - https://truyenbathu.net
Diệp Thu có thể không nhìn thấy ánh mắt cùng những lời bàn luận của những người này, nhưng Đường Quả có chút không chịu nổi. Nàng chính là miệng lưỡi luôn sắc bén, chưa từng cảm nhận được tư vị bị một nam nhân ôm đi xuyên qua sân trường? Chỉ một lát sau, đã bị người bàn luận tới nỗi không ngẩng đầu lên được, đem đầu vùi vào trên vai Diệp Thu, Lâm Bảo Nhi ở phía sau không ngừng làm mặt quỷ với nàng.
Bầu trời kéo hạ màn che màu đen xuống, ban đêm sân trường so với ban ngày càng thêm náo nhiệt ồn ào, có người tay ôm một chồng sách vở thật dày, có mang theo bình đựng nước vừa đi vừa uống, có mấy người đi cùng một chỗ cười cười nói nói, bọn họ nhìn quanh trần đầy sức sống, thần thái bay bổng.
Dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn đem bóng người kéo dài ra, Đường Quả dựa đầu vào trên vai Diệp Thu nhìn chăm chú vào hai bóng người của mình và Diệp Thu đang chồng lên nhau trên mặt đất. Nhìn thấy thế khiến trong lòng cảm thấy tràn đầy ý vị ngọt ngào nho nhỏ, loại cảm giác này giống như trước đây khi còn bé được cha ôm mình mới có. Cảm thấy mờ mịt, dĩ nhiên ở trong lòng ngực của Diệp Thu ngủ thiếp đi, khóe miệng hiện ra ý cười vui vẻ. Giờ khắc này Đường Quả, yếu mềm giống như một hài tử.
Gọi xe taxi đem mấy người đi về khu nhà Lam Sắc, Trầm Mặc Nùng nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của Đường Quả liền sợ hãi, không còn cái dáng vẻ tao nhã thong dong vừa rồi, thần sắc lo lắng giống như mẫu thân quan tâm tới đứa nhỏ, hỏi tình huống của Đường Quả. Diệp Thu sau khi ôm Đường Quả trở về gian phòng của nàng, lúc này mới chậm rãi đem mọi chuyện giải thích cho Trầm Mặc Nùng.
"Về sau không được ăn mấy thứ kia nữa" Trầm Mặc Nùng trừng mắt nhìn Lâm Bảo Nhi một cái nói.
"Vâng. Vốn là em sẽ ăn nha, ai biết chị Đường Đường tham ăn như vậy -------" Lâm Bảo Nhi ủy khuất quệt mồm nói.
"Em ăn sẽ không việc gì sao? Không phải đều khó chịu giống nhau sao? Quả Quả đây là thay em chịu tội mà. Diệp Thu, về sau phải giám sát hai người bọn họ. Nếu là dám ăn vụng, ta không tha cho các nàng." Trầm Mặc Nùng nghiêm mặt nói.
Diệp Thu cười khổ. Chính mình làm sao có thể giám sát hai người bọn họ? Hơn nữa, cũng không chắc các nàng nguyện ý nghe lời của mình.
Suy nghĩ một chút, Diệp Thu đem chuyện phát sinh hôm nay gọi điện thoại báo cho Đường Bố Y. Một lát sau, Đường Bố Y liền mang theo Trịnh Như vội vàng chạy lại đây. Xem ra bọn họ vẫn luôn luôn ở cùng nhau.
Diệp Thu cảm kích liếc mắt nhìn Lâm Bảo Nhi một cái, nghĩ thầm, nha đầu này bình thường nói chuyện làm việc dường như thiếu suy xét, nhưng bên trong thật ra rất thông minh. Chẳng qua, trong lòng Đường Quả đang nằm ở trên giường có ý muốn đứng lên liều mạng cùng Lâm Bảo Nhi, nhưng giãy dụa hai cái cũng không thể cử động thân thể được, cũng chỉ có thể đem khoản nợ này ghi ở trong lòng.
Bạch Yến chạy sang phòng ngủ bên cạnh mượn nồi cơm điện, không biết từ chỗ nào mà tìm được gạo cùng đậu xanh, nấu cháo đậu xanh ngay trong phòng. Sau khi Đường Quả mơ mơ màng màng ngủ một giấc, lại ăn được non nửa bát cháo, tinh thần mới dần dần tốt lên, sắc mặt cũng bắt đầu biến thành hồng nhuận.
"Chúng ta trở về đi?" Diệp Thu đi hỏi qua ý kiến Đường Quả. Sắc trời bên ngoài đã tối đen, trong phòng ngủ chỉ có ánh sáng của đèn. Một ít nữ sinh cũng đều đã trở về, trong hành lang nhốn nháo, thỉnh thoảng truyền đến tiếng vui cười đùa giỡn của nữ sinh. Diệp Thu ở bên cạnh cũng không thích hợp, Bạch Yến cùng Quý Phương buổi tối luôn phải cởi quần áo mới ngủ được. Nhưng nếu một mình mình trở về thì Diệp Thu lại không yên lòng về Đường Quả, bây giờ thân thể của nàng còn yếu ớt như vậy, nếu nói lại xảy ra vấn đề gì, thì hắn thật sự không biết phải trả lời Đường Bố Y cùng lão nhân như thế nào.
"Uh" Đường Quả gật đầu. "Bảo Nhi, mang giày của chị lại đây."
Lâm Bảo Nhi không biết là Đường Quả đang cố ý trả thù nàng chuyện lúc nãy nói Diệp Thu là bạn trai của mình, hiểu được bây giờ Đường Quả có thể ngay cả khí lực mang giầy cũng không có, liền ngồi xổm người xuống hỗ trợ, trước ngực run rẩy một đoàn phấn thịt rất là đồ sộ, bộ ngực đầy đặn này lại bị đầu gối của nàng ép lên, chen chúc thành một cái khe hình chữ S ------ Diệp Thu nhìn thoáng qua, lại liếc mắt nhìn, sau khi nhìn vài lần, mới lưu luyến không nỡ dời ánh mắt quay đi.
Điều quan trọng nhất của sắc lang chính là không thể để cho người khác biết ngươi là lang, tất cả mọi người sẽ đề phòng ngươi, thì lang sẽ không có cơ hội sắc. Diệp Thu vẫn rất cẩn thận.
Bạch Yến giúp Đường Quả mặc áo khoác, nhìn Diệp Thu nói: "Có nhiều thời gian thì đến phòng chơi. Nếu không phải hôm nay Quả Quả bị bệnh, chúng ta cũng không biết nhân vật tốt như anh tồn tại đâu."
"Đúng vậy. Cuỗm đi đại mỹ nữ của phòng chúng tôi, còn chưa có mời chúng tôi ăn cơm đâu. Y thuật của anh tốt như vậy, về sau có chuyện gì chúng tôi sẽ đi tìm anh giúp đỡ nha." Quý Phương ở bên cạnh trêu ghẹo, cảm thấy được Diệp Thu cùng Đường Quả rất xứng đôi.
Đường Quả mặc dù có chút ngang ngược, nhưng tâm địa thiện lương, hơn nữa thái độ làm người xử sự quang minh lỗi lạc, không có dáng vẻ của Đại tiểu thư, cùng các nàng ở chung vô cùng tốt. Người lớn lên vốn xinh đẹp, gia cảnh lại tốt, đúng là khó kiếm được một cô gái tốt như vậy. Cũng không biết gia cảnh Diệp Thu thế nào, Quý Phương thật có chút vi Diệp Thu mà lo lắng. Các nàng đều tin lời nói của Lâm Bảo Nhi, thật sự tưởng rằng Diệp Thu chính là bạn trai của Đường Quả.
"Đại tỷ, Nhị tỷ, các ngươi nói cái gì đó? Hắn mới không phải bạn trai của ta đâu." Đường Quả vội vàng giải thích nói.
"Rồi! rồi! Chúng ta biết rồi." Bạch Yến vừa đùa vừa cười nói."Cậu thì không cần nhưng Quý Phương sẽ không khách khí đâu"
"Đồ Yến tử chết tiệt, là mi mới có chủ ý muốn bạn trai của người khác đi?"
Diệp Thu nghĩ thầm, khó trách vừa rồi bác gái kia không đồng ý cho mình tiến vào, nữ nhân quả nhiên so với nam nhân càng thêm nguy hiểm. Nam nhân sắc cũng chính là chiếm chút tiện nghi bằng ánh mắt và đầu lưỡi, mà nữ nhân sắc thì chính là hành động luôn.
Đường Quả thân thể còn rất yếu, vốn là Diệp Thu cùng Lâm Bảo Nhi một trái một phải đỡ lấy nàng, nhưng là khi xuống cầu thang thì không tiện. Diệp Thu cũng không hỏi qua ý kiến của nàng, trực tiếp tại thắt lưng của nàng ôm lấy.
"A -------" . Đường Quả thân thể đột nhiên mất đi thăng bằng, lên tiếng kinh hô: "Diệp Thu, ngươi muốn làm gì?"
"Cô không cảm thấy như vậy nhanh hơn chút sao?" Diệp Thu ôm thân thể của Đường Quả bước xuống lầu, tốc độ quả thật nhanh hơn rất nhiều, chẳng qua dọc theo đường đi đã dẫn tới vô số nữ sinh nhìn ngó cùng bàn luận.
"Oa, nữ sinh kia thật hạnh phúc nha. Được bạn trai ôm đi chơi trong trường ------ "
"Đó là làm nũng phải không? Ta nếu như là bạn gái, thì một bước đi cũng không thể ------ "
"Ngươi xem người ta thật lãng mạn, ngươi cũng muốn ôm ta ------- "
"Bản thân ta cũng muốn ôm ngươi, nhưng ngươi trước tiên giảm béo a ------ "
Mỗi người nhìn thấy một màn kỳ quái này đều nhịn không được nhìn thêm vài lần, ở trong trường luyến ái cũng không thiếu, trước mặt mọi người cầm tay cũng không thiếu, thậm chí có người trước mặt mọi người ôm hôn. Nhưng là việc giống như nam sinh đang đem nữ sinh ôm vào trong ngực đi qua sân trường dài như vậy thì đây là chuyện hay nhất được nhìn thấy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - https://truyenbathu.net
Diệp Thu có thể không nhìn thấy ánh mắt cùng những lời bàn luận của những người này, nhưng Đường Quả có chút không chịu nổi. Nàng chính là miệng lưỡi luôn sắc bén, chưa từng cảm nhận được tư vị bị một nam nhân ôm đi xuyên qua sân trường? Chỉ một lát sau, đã bị người bàn luận tới nỗi không ngẩng đầu lên được, đem đầu vùi vào trên vai Diệp Thu, Lâm Bảo Nhi ở phía sau không ngừng làm mặt quỷ với nàng.
Bầu trời kéo hạ màn che màu đen xuống, ban đêm sân trường so với ban ngày càng thêm náo nhiệt ồn ào, có người tay ôm một chồng sách vở thật dày, có mang theo bình đựng nước vừa đi vừa uống, có mấy người đi cùng một chỗ cười cười nói nói, bọn họ nhìn quanh trần đầy sức sống, thần thái bay bổng.
Dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn đem bóng người kéo dài ra, Đường Quả dựa đầu vào trên vai Diệp Thu nhìn chăm chú vào hai bóng người của mình và Diệp Thu đang chồng lên nhau trên mặt đất. Nhìn thấy thế khiến trong lòng cảm thấy tràn đầy ý vị ngọt ngào nho nhỏ, loại cảm giác này giống như trước đây khi còn bé được cha ôm mình mới có. Cảm thấy mờ mịt, dĩ nhiên ở trong lòng ngực của Diệp Thu ngủ thiếp đi, khóe miệng hiện ra ý cười vui vẻ. Giờ khắc này Đường Quả, yếu mềm giống như một hài tử.
Gọi xe taxi đem mấy người đi về khu nhà Lam Sắc, Trầm Mặc Nùng nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của Đường Quả liền sợ hãi, không còn cái dáng vẻ tao nhã thong dong vừa rồi, thần sắc lo lắng giống như mẫu thân quan tâm tới đứa nhỏ, hỏi tình huống của Đường Quả. Diệp Thu sau khi ôm Đường Quả trở về gian phòng của nàng, lúc này mới chậm rãi đem mọi chuyện giải thích cho Trầm Mặc Nùng.
"Về sau không được ăn mấy thứ kia nữa" Trầm Mặc Nùng trừng mắt nhìn Lâm Bảo Nhi một cái nói.
"Vâng. Vốn là em sẽ ăn nha, ai biết chị Đường Đường tham ăn như vậy -------" Lâm Bảo Nhi ủy khuất quệt mồm nói.
"Em ăn sẽ không việc gì sao? Không phải đều khó chịu giống nhau sao? Quả Quả đây là thay em chịu tội mà. Diệp Thu, về sau phải giám sát hai người bọn họ. Nếu là dám ăn vụng, ta không tha cho các nàng." Trầm Mặc Nùng nghiêm mặt nói.
Diệp Thu cười khổ. Chính mình làm sao có thể giám sát hai người bọn họ? Hơn nữa, cũng không chắc các nàng nguyện ý nghe lời của mình.
Suy nghĩ một chút, Diệp Thu đem chuyện phát sinh hôm nay gọi điện thoại báo cho Đường Bố Y. Một lát sau, Đường Bố Y liền mang theo Trịnh Như vội vàng chạy lại đây. Xem ra bọn họ vẫn luôn luôn ở cùng nhau.
Bình luận truyện