Chương 67: Phiên ngoại 3: Chú~
Lại nói tiếp Bố Tranh tốt nghiệp đi làm, 25 tuổi đã có 3 năm kinh nghiệm biên tập. Mặc dù không tính là biên tập lão làng, nhưng cũng cầm đầu vài ba tiểu biên tập, trong công ty cũng xem như tiền bối cấp bụng phệ!
Đương nhiên bụng phệ so với bụng xẹp ngày thường thoải mái không ít, không giống ban đầu bận rộn như con quay xoay a xoay. Triệu Tư Đằng cũng thoát khỏi gian đoạn muốn tìm bất mãn của thời kì mãn kinh được một khoảng thời gian, hơn nữa thật đáng khen ngợi không còn kéo bản thảo rất nhiều năm...
"Hôm nay có một thực tập sinh mới tới, lại là niên đệ cùng trường. Bị người ta kêu tiền bối làm tôi sợ hết hồn, đột nhiên cảm thấy mình già rồi a." Bố Tranh nhàn rỗi buồn chán bưng một ly ô mai ở bên cạnh Triệu Tư Đằng xoay a xoay.
"Em mới bao nhiêu mà già," Tay Triệu Tư Đằng gõ chữ rất nhanh, không nén nổi cười cười, "Anh so với em hơn 6 năm đó, nếu theo em nói vậy không phải xong đời rồi sao."
Bố Tranh bị chọc cười, sau đó ngồi lên tay vịn ở ghế anh ta, tự đút cho mình một miếng ô mai vào miệng, bĩu môi thì thầm nói, "Đúng a, anh sắp 31, bọn con gái bên ta đều nói qua 30 chính là ông chú."
"Ưm?" Trong mũi Triệu Tư Đằng phát ra đơn âm, nhấn nút lưu xong đột nhiên đứng lên, ghế dựa nghiêng sang một bên làm Bố Tranh thiếu chút nữa ngã ngửa, nhờ có Triệu Tư Đằng đưa tay ôm thắt lưng mới đứng vững.
Trên môi Bố Tranh nóng lên, một nửa ô mai đang ăn bị Triệu Tư Đằng ngậm vào, "Này..."
"Hương vị rất ngon, rất ngọt." Triệu Tư Đằng nghiêm trang gật đầu, sau đó lại hôn môi Bố Tranh, "Để anh cho em biết ông chú cũng rất lợi hại."
"Khỉ, anh đừng kéo tôi, này này! Triệu Tư Đằng, mới 8 giờ!" Bố Tranh kháng nghị không có hiệu quả, bị người nửa kéo nửa kẹp ném lên giường lớn trong phòng ngủ.
Bố Tranh vội vàng muốn trượt xuống giường, nhưng vừa ngồi dậy đã bị Triệu Tư Đằng đè trở về, "Tôi sai rồi tôi sai rồi, không nói anh là ông chú nữa, mới tám giờ thôi đó. Còn nữa còn nữa, mai tôi còn phải đi làm, sáng nay còn bị đau thắt lưng..."
"Không sao, anh gọi điện cho Lâm Kỳ, nói em không thoải mái, xin phép nghỉ một ngày." Triệu Tư Đằng ngậm vành tai cậu, nhỏ giọng nói, "Em có thể tiếp tục gọi anh ông chú. Đúng rồi, trước kia không phải em nói muốn gọi anh là chú sao?"
"Khỉ, anh... A, từ từ, anh nhẹ chút, đừng a..." Vốn Bố Tranh khí lực không bằng Triệu Tư Đằng, hơn nữa mấy năm nay luôn ngồi ở phòng làm việc, vận động chẳng được bao nhiêu lại càng không cần phải nói.
"Thoải mái không?"
"Rắm chứ thoải mái a, ô... Chậm một chút..." Bố Tranh bắt lấy tay anh, há mồm thở dốc đều biến thành rên rỉ, chỉ có thể đong đưa ma sát theo.
"Gọi chú đi, ngoan." Triệu Tư Đằng hôn xương quai xanh em ấy, nhẹ nhàng gặm cắn liếm mút.
Bố Tranh "Khỉ" một tiếng, thưởng cho anh ta một đao mắt, vừa định mắng chú cái đầu quỷ nhà anh, lại bị người nọ đột nhiên hung hăng húc vào một cái, khiến lời cậu nói một nửa đã bị cắt đứt.
Thế là biến thành...
"Chú, a..."
Bố Tranh mặt xoạt đỏ...
"Thực ngoan." Triệu Tư Đằng nghe chữ 'chú' kia mang theo giọng mũi cùng độ cong nho nhỏ, phía dưới lại trướng lên dữ dội. Kéo thẳng chân Bố Tranh gác lên vai, ma sát ra vào rất nhanh.
...
Hôm sau Bố Tranh đương nhiên xương sống thắt lưng đều đau, lại thêm đi đứng mất linh hoạt, vậy nhưng vẫn đỡ thắt lưng kiên trì đến công ty. Sau đó Triệu Tư Đằng cũng trả giá đau đớn, bị bắt ngủ trong thư phòng hai ngày. Vậy nên nói Bố Bố xù lông cũng không dễ chọc...
Bình luận truyện