Cẩn Thận Tổng Giám Bắt Người
Chương 15: Xuất viện
Edit: Tammie
Beta: Ocean
Hạ Chí Anh lấy cháo mang đến chia đều cho Lục Phi và Chúc Lâm, Hạ Chí Anh ngồi giữa hai gian giường bệnh, nghe hai người bên cạnh nói chuyên phiếm, biểu tình ngượng ngùng, cúi đầu, không nói chen vào, lưng cứng còng như bị buộc chặt, hình như đang rất khẩn trương điều gì đó.
Cho tới khi Lục Phi đột nhiên hỏi: “Haiz, Hạ Chí Anh, có chuyện gì mà cậu mặc nguyên một cây đồ nhái vậy?”
Đôi tay của Hạ Chí Anh đang khoát lên đầu gối khẽ run một chút, Chúc Lâm cũng sửng sốt, lập tức cười nói: Đồ cậu ấy mặc đều là hàng chính hãng đấy…”
“Đúng vậy đúng vậy.” Mặt Hạ Chí Anh trướng đỏ, tay chân vụng về không biết đặt đâu, vội vàng ngắt lời Chúc Lâm: “Cái này…quần áo này…chủ yếu là… ơm…nhờ có Chúc Lâm, tôi mới…”
“A…” Lục Phi khó hiểu nhìn Hạ Chí Anh lắp bắp ấp úng nói chuyện, nửa ngày mới thử dò hỏi “Cậu muốn nói quần áo này là Chúc Lâm đưa cho cậu?”
Hạ Chí Anh lập tức gật đầu.
Chúc Lâm ở phía sau y mở to hai mắt: “A? Tôi…”
Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền tới một giọng nam tràn đầy khó chịu: “Đùa cái gì vậy? Bác sĩ Lâm kêu anh đẩy người đến phòng bệnh của tôi anh liền đẩy tới sao? Vậy một ngày nào đó hắn nổi hứng lên, nói muốn đem bạn trong nhà xác đẩy phòng bệnh của tôi anh cũng nghe theo à?”
“Nhưng mà bác sĩ Chu, giường bên khoa đường ruột đã đầy…”
Người đàn ông lại rống lên: “Không phải sáng hôm nay có một bác gái mới dọn ra ngoài đấy sao? Các anh không chịu sắp xếp giường bệnh à? Chỗ của tôi là phòng bệnh, không phải là phòng thu nhận! Nhanh chóng đổi trở về cho tôi!”
“Ô… Biết rồi…”
Một lát sau, từ ngoài cửa chạy vào một tiểu hộ sĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn rất ủy khuẩt, hai mắt hồng hồng. Cúi đầu nói với Lục Phi: “Thật ngại quá, tiên sinh, bác sĩ Chu nói giường này cần đẩy ra ngoài để chỗ cho bệnh nhân của anh ta sử dụng, chúng tôi..”
Lời của cô gái còn chưa nói xong, Hạ Chí Anh liền đứng lên, nhanh chóng đáp lời: “Muốn đổi phòng bệnh sao? Cần tôi hỗ trợ không?”
Lục Phi: “Này…”
Hộ sĩ: “Không cần, để tôi kêu hộ công vào…”
Hạ Chí Anh: “không sao, anh ta là bạn tôi, tôi giúp đẩy giường là được rồi, sức tôi rất khỏe.”
“Nhưng mà…”
“Tốt lắm, đi thôi đi thôi”
Lục Phi: “… Rốt cuộc cậu có nghe tôi nói gì không …”
Mấy ngày nằm viện, Hạ Chí Anh thực chịu khó tới thăm nom, bưng trà rót nước, một bộ dáng em trai giúp việc. Lục Phi cũng vui vẻ mà an tâm tiếp nhận, dù sao Hạ Chí Anh cũng là nguyên nhân làm hắn vào bệnh viện, đừng nói là giúp việc, cho dù để Hạ Chí Anh chi trả tiền viện phí cũng là điều tất nhiên.
Bất quá cũng sẽ có lúc Lục Phi ngẫu nhiên buồn bực hỏi một câu: “Này, sao cậu không xuống lầu 3 trông chừng Chúc Lâm? Cậu ấy ở một mình cũng sẽ rẩt buồn chán đi? Nếu không thì chúng ta đi xuống tìm cậu ta tâm sự?”
V à rồi Hạ Chí Anh sẽ lập tức ngăn cản ý nghĩ của Lục Phi, quyết đoán nói: “Không cần đâu, Chúc Lâm sẽ có người khác chăm sóc, chúng ta không nên đi quấy rầy cậu ấy.”
Thấy Lục Phi hơi nhăn mi lại, Hạ Chí Anh cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn, từ trong giỏ lấy ra một quả táo đỏ tươi, cầm ước chừng trên tay: “Quả này chắc mọng nước lắm? Tôi giúp anh gọt vỏ nhé.”
Bộ dáng Hạ Chí Anh gọt vỏ thực ngốc, một dao đi xuống là xén luôn một phần thịt bự, nhát cắt không liền tay, thường bị đứt đoạn, phải nghiền ngẫm cả buổi mới xuống tay gọt lần thứ hai.
Lục Phi nhìn trán y nổi đầy gân xanh, mỗi một dao tựa như Bát lộ quân chém Nhật,(Bát lộ quân là lực lượng quân sự của ĐCS Trung Quốc) thật sự không dám nhìn tiếp nữa, rụt lui cổ, quay đầu nhìn ra ngoài của sổ.
Từ cửa sổ này nhìn xuống, vừa vặn có thể thấy sân sau hoa viên.
Lục Phi sửng sốt: “A? Đây không phải Chúc Lâm sao?”
Tay Hạ Chí Anh run lên, con dao nhỏ xém chút nữa cắt vào ngón trỏ.
Bên cạnh hồ nước lấp lánh trong hoa viên có một đường hành lang lót đá, trên nóc hành lang được trồng thường xuân xanh ngắt. Gió từng cơn thổi qua khiến đám cây lay động tưa như sóng biển.
Chúc Lâm ngồi trên xe lăn, trên đầu gối có để một chiếc khăn len màu trắng thật dày. Mái tóc đen mướt mềm mại dưới ánh mặt trời tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt nhu hòa.
Sau lưng cậu ta là một người đàn ông cao lớn, thoạt nhìn là Trình Duy, đang giúp cậu ta đẩy xe lăn. Thỉnh thoảng cúi đầu bên tai Chúc Lâm nói thầm gì đó, cảnh tượng thật ấm áp.
Nhưng mà tay Hạ Chí Anh lại không tự giác mà xiết chặt, khuôn mặt cũng trở nên lạnh lẽo, đôi môi căng mọng vì giận hờn mà khẽ bĩu, vẻ mặt trông rất trẻ con.
“Tôi nói, hai người bọn họ…có phải loại quan hệ này không nhỉ?”
Lục Phi đột ngột đặt câu hỏi để Hạ Chí Anh phục hồi tinh thần, Hạ Chí Anh cuống quýt cúi đầu, thanh âm buồn rầu: “…Tôi không biết, hình như không phải như thế…”
“Oh, mà cũng nói …” Lục Phi nói: “Trình Duy này đẹp trai hơn so với Chúc Lâm nhiều, hai người này thoạt nhìn không xứng đôi cho lắm.”
“…Ừ.”
Lục Phi xoa xoa mái tóc, lẩm bẩm: “Bất quá nếu thật như thế kia, khẩu vị của bọn họ cũng hơi bị nặng đấy, mặt sau bị nghiêm trọng tới mức phải đi bệnh viện, hơn nữa khóe miệng cũng có vết thương, hay là bọn họ thích chơi ngược đãi?”
Hạ Chí Anh: “…”
Lục Phi lại thực bao đồng mà cảm thán: “Đúng là chó cắn người chó không sủa, nhìn không ra, đúng là nhìn không ra…”
Hạ Chí Anh: “…”
Lục Phi còn chuẩn bị tám tiếp Hạ Chí Anh huých hắn một cái: “Táo gọt xong rồi nè, cho anh đó.”
Lục Phi cúi đầu nhìn quả táo bị hủy dung trong tay Hạ Chí Anh mà lệ rơi đầy mặt.
Hai người trong gian phòng trống rỗng cũng chả có việc gì hay để làm. Lục Phi ăn táo xong thì lấy điện thoại ra chơi, khi hắn cảm thấy mắt hơi mệt mỏi liền nằm rút vào chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhìn Hạ Chí Anh ngẩng người bên cửa sổ.
“Này, tiểu quỷ”
“Sao?”
“Không thể tưởng tượng được cậu lại là bạn của Chúc Lâm”
“… Bạn bè bình thường thôi mà.”
“Tôi biết” Lục Phi nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Hạ Chí Anh dưới ánh mặt trời, tiếp tục nói: “Nhưng cậu cũng có thể thử tiếp cận cậu ta.”
Hạ Chí Anh sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Lục Phi: “Vì sao?”
“Tiểu tử ngốc, người ta tốt xấu gì cũng là giám đốc Hồng Sa, hơn nữa quan hệ giữa cậu ta cũng Trình Duy không được tốt lắm, cậu cùng người ta quan hệ tốt như vậy, việc tìm việc làm cũng thuận lợi hơn nhiều.”
Hạ Chí Anh nhăn mũi: “Lục Phi, anh rất thực tế…”
Lục Phi cười haha: “Người trẻ tuổi, ráng học hỏi đi, người càng thực tế thì càng sớm đạt được thành công, đây là kinh nghiệm của ông chú này.”
Hạ Chí Anh đánh giá hắn: “Vậy sao cuộc sống của chú lại ảm đạm như vậy?”
“Thiên tai nhân họa, không thể đối kháng a!” Lục Phi nhướng mày, cười đến vô tâm vô phế, “Chú Lục của cậu vận khí rất tệ, tốt nghiệp chưa được vài năm thì trong nhà xảy ra biến cố.”
Lúc Lục Phi nói tới đây, thầm sắc trở nên âm u, dừng trong chốc lát rồi thở dài: “…Cậu có biết ba tôi làm nghề gì không?”
Hạ Chí Anh lắc đầu.
Lục Phi cười cười: “Cảnh ngục.”
“A…” Hạ Chí Anh suy nghĩ trong chốc lát: “Nghề này… rất khổ. Bác ấy bây giờ còn chưa xuất ngũ sao?”
“Ông ấy bây giờ còn ở trong ngục.”
“Vẫn chưa chuyển nghề à? “
Lục Phi lại cười, cổ họng ẩn ẩn vị ngọt của táo: “Chuyển nghề? Không, ông ấy ngồi tù, chung thân.”
Hạ Chí Anh ngây ngẩn cả người.
Lục Phi ngược lại là một bộ dáng thông suốt, cũng không có biểu tình chua sót, thản nhiên nói: “13 năm trước đây ông ấy phụ trách thẩm vấn một người say rượu lái xe tông chết người, vốn là cũng không phải cái gì đại án, nhưng mà người bị đâm chết là người có tiền có thế, ba tôi nhận không ít tiền từ người nhà bọn họ, đối với tên lái xe ấy lạm dụng hình phạt. Kết quả ông xuống tay không nặng không nhẹ, đem tội phạm đánh chết.”
Sau khi hắn nói xong, trong phòng bệnh nhất thời yên tĩnh không tiếng động, ngoài cửa sổ đầu mấy chú chim sẻ đang vui mừng nhảy nhót ríu rít, nhẹ nhàng nhanh nhẹn mà mãn nguyện đạp vỡ ánh mặt trời.
Một lúc lâu, Hạ Chí Anh mới nhẹ giọng quanh có nói: “… Thực xin lỗi… Tôi, tôi không nên hỏi nhiều.”
“Không có gì đâu.” Lục Phi không hề gì mà khoát tay áo “ Chung thân so với tử hình còn tốt chán, tôi còn có thể tới ngục giam thăm ông ấy. Ông ấy trong lao có ăn có uống, nếu tôi muốn chăm sóc ông ấy, có lẽ cũng không được tốt như vậy.”
Hạ Chí Anh: “… Lục Phi…”
“Nhân vi tài tử (người chết vì tiền), những gì tôi nói với cậu đều là sự thực.” Lục Phi lại nói: “Cho nên, cậu nên học hỏi tôi, tôi là mặt trái thất bại điển hình của giáo án, máu và nước mắt của tôi là phông nền làm nổi bậc những con người quan trọng. “Nghe lời chú, theo đuổi Chúc Lâm, tuyệt đối sẽ không phải là quyết định sai lầm.”
Hạ Chí Anh giật giật môi: “Cậu ấy là bạn tôi…”
Lục Phi ha ha nở nụ cười: “Làm ơn đi, cũng vì là bạn bè nên tôi mới nói, Chúc Lâm chính là cái thang của cậu, cậu còn trẻ, con đường tương lai dài lắm, cậu mà không có tiền thì sẽ chịu khổ.”
Hạ Chí Anh cúi đầu: “… Tôi không muốn lợi dụng tình cảm bạn bè…”
Lục Phi trừng hắn, qua một hồi lâu mới bất đắc dĩ mà khoát tay áo: “Chờ một ngày nào đó cậu ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cậu sẽ biết lời hôm nay tôi nói là lời vàng ngọc.”
Hạ Chí Anh nói: “Không đúng, lời anh nói rõ ràng là sai.”
Lục Phi nhún vai: “Sao cũng được, tùy cậu. Có lẽ tôi nên tặng cho cậu một bông hoa đỏ nhỉ ? ( hoa màu đỏ cài trên ngực áo khi được tuyên dương hoặc khen thưởng) Hạ đồng chí lạc quan yêu đời ?”
Ngày xuất viện vừa vặn là ngày lễ kép, Lục Phi không chờ Hạ Chí Anh đến bệnh viện mà liền gọi điện kêu lão Sa tới đón mình.
Thằng nhỏ Hạ Chí Anh này tốt thì có tốt, nhưng sinh hoạt của y thì rất là quy con mẹ nó luật, Lục Phi liên tiếp nhiều ngày ăn “thực vật khỏe mạnh” mà miệng nhạt muốn chết, hơn nữa mỗi ngày trừ bỏ nghỉ ngơi, đừng nói đến tạp chí tình sắc, ngay cả truyện tranh nhi đồng cũng không cho xem một chút. Hắn thật sự không chịu đựng được nữa.
Cùng lão Sa đi dạo một vòng quang phố phường, mua hơn mười xiên thịt dê, ớt cùng hạt thì là rắc đầy xiên thịt, lại kêu tiếp hai hộp chao quét tương ngọt với tương ớt, cuối cùng cùng uống mấy ly bia, và xơi luôn hai chén ma lạt năng ( một ngón ăn cay (lẩu) có nguồn gốc từ Tứ Xuyên) tế bào của Lục Phi mới hoàn toàn sống lại, hắn vuốt bụng thỏa mãn thở dài: “Đây mới chính là nhân sinh a….”
Lão Sa cảm thấy buồn cười: “Lục Phi, cậu kiềm kiềm chế chút đi, không khéo vô lại bệnh viện bây giờ.”
“Anh thật sự không thể cảm nhận được hết cái khổ của tôi a.” Lục Phi hớm một mồm bia, nói với Lão Sa: “Mấy ngày nay, tôi ngoại trừ ăn cháo thì chính là uống cháo, trừ bỏ cải trắng thì chính là rau xanh. Nếu mà vô lại bệnh viện một lần nữa thì chắc là trực tiếp vào nhà xác luôn.”
Lão Sa ha ha nở nụ cười: “Sao khoa trương quá vậy? Nghe nói còn có một mỹ thiếu niên hầu hạ cơm nước quần áo cho cậu nữa mà, không phải sao?”
Lục Phi nói: “Nhưng cái chính là y phục vụ trên giường a. Chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, loại cảm giác này… rất khổ sở.”
“Thôi đi, già mà ham.” Lão Sa chế nhạo nói: “ Huống chi bá vương ngạnh thượng cung (rape, cưỡng gian) cũng chả phải thế mạnh của cậu.”
Lục Phi nhíu mày: “Đây là tình huống sức khỏe không cho phép a!”
Lão Sa cười nhìn hắn: “Vậy cậu hiện tại tinh lực sung sức, thể lực dồi dào à?”
Lục Phi ăn miếng chao cuối cùng, nâng mắt nhìn gã: “Như thế nào? Anh lại muốn đến động Bàn Ti hả?” ( động của 7 con yêu nhền nhện trong Tây Du Kí, ở đây có lẽ chỉ nhà thổ?)
Ma lạt năng:
Beta: Ocean
Hạ Chí Anh lấy cháo mang đến chia đều cho Lục Phi và Chúc Lâm, Hạ Chí Anh ngồi giữa hai gian giường bệnh, nghe hai người bên cạnh nói chuyên phiếm, biểu tình ngượng ngùng, cúi đầu, không nói chen vào, lưng cứng còng như bị buộc chặt, hình như đang rất khẩn trương điều gì đó.
Cho tới khi Lục Phi đột nhiên hỏi: “Haiz, Hạ Chí Anh, có chuyện gì mà cậu mặc nguyên một cây đồ nhái vậy?”
Đôi tay của Hạ Chí Anh đang khoát lên đầu gối khẽ run một chút, Chúc Lâm cũng sửng sốt, lập tức cười nói: Đồ cậu ấy mặc đều là hàng chính hãng đấy…”
“Đúng vậy đúng vậy.” Mặt Hạ Chí Anh trướng đỏ, tay chân vụng về không biết đặt đâu, vội vàng ngắt lời Chúc Lâm: “Cái này…quần áo này…chủ yếu là… ơm…nhờ có Chúc Lâm, tôi mới…”
“A…” Lục Phi khó hiểu nhìn Hạ Chí Anh lắp bắp ấp úng nói chuyện, nửa ngày mới thử dò hỏi “Cậu muốn nói quần áo này là Chúc Lâm đưa cho cậu?”
Hạ Chí Anh lập tức gật đầu.
Chúc Lâm ở phía sau y mở to hai mắt: “A? Tôi…”
Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền tới một giọng nam tràn đầy khó chịu: “Đùa cái gì vậy? Bác sĩ Lâm kêu anh đẩy người đến phòng bệnh của tôi anh liền đẩy tới sao? Vậy một ngày nào đó hắn nổi hứng lên, nói muốn đem bạn trong nhà xác đẩy phòng bệnh của tôi anh cũng nghe theo à?”
“Nhưng mà bác sĩ Chu, giường bên khoa đường ruột đã đầy…”
Người đàn ông lại rống lên: “Không phải sáng hôm nay có một bác gái mới dọn ra ngoài đấy sao? Các anh không chịu sắp xếp giường bệnh à? Chỗ của tôi là phòng bệnh, không phải là phòng thu nhận! Nhanh chóng đổi trở về cho tôi!”
“Ô… Biết rồi…”
Một lát sau, từ ngoài cửa chạy vào một tiểu hộ sĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn rất ủy khuẩt, hai mắt hồng hồng. Cúi đầu nói với Lục Phi: “Thật ngại quá, tiên sinh, bác sĩ Chu nói giường này cần đẩy ra ngoài để chỗ cho bệnh nhân của anh ta sử dụng, chúng tôi..”
Lời của cô gái còn chưa nói xong, Hạ Chí Anh liền đứng lên, nhanh chóng đáp lời: “Muốn đổi phòng bệnh sao? Cần tôi hỗ trợ không?”
Lục Phi: “Này…”
Hộ sĩ: “Không cần, để tôi kêu hộ công vào…”
Hạ Chí Anh: “không sao, anh ta là bạn tôi, tôi giúp đẩy giường là được rồi, sức tôi rất khỏe.”
“Nhưng mà…”
“Tốt lắm, đi thôi đi thôi”
Lục Phi: “… Rốt cuộc cậu có nghe tôi nói gì không …”
Mấy ngày nằm viện, Hạ Chí Anh thực chịu khó tới thăm nom, bưng trà rót nước, một bộ dáng em trai giúp việc. Lục Phi cũng vui vẻ mà an tâm tiếp nhận, dù sao Hạ Chí Anh cũng là nguyên nhân làm hắn vào bệnh viện, đừng nói là giúp việc, cho dù để Hạ Chí Anh chi trả tiền viện phí cũng là điều tất nhiên.
Bất quá cũng sẽ có lúc Lục Phi ngẫu nhiên buồn bực hỏi một câu: “Này, sao cậu không xuống lầu 3 trông chừng Chúc Lâm? Cậu ấy ở một mình cũng sẽ rẩt buồn chán đi? Nếu không thì chúng ta đi xuống tìm cậu ta tâm sự?”
V à rồi Hạ Chí Anh sẽ lập tức ngăn cản ý nghĩ của Lục Phi, quyết đoán nói: “Không cần đâu, Chúc Lâm sẽ có người khác chăm sóc, chúng ta không nên đi quấy rầy cậu ấy.”
Thấy Lục Phi hơi nhăn mi lại, Hạ Chí Anh cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn, từ trong giỏ lấy ra một quả táo đỏ tươi, cầm ước chừng trên tay: “Quả này chắc mọng nước lắm? Tôi giúp anh gọt vỏ nhé.”
Bộ dáng Hạ Chí Anh gọt vỏ thực ngốc, một dao đi xuống là xén luôn một phần thịt bự, nhát cắt không liền tay, thường bị đứt đoạn, phải nghiền ngẫm cả buổi mới xuống tay gọt lần thứ hai.
Lục Phi nhìn trán y nổi đầy gân xanh, mỗi một dao tựa như Bát lộ quân chém Nhật,(Bát lộ quân là lực lượng quân sự của ĐCS Trung Quốc) thật sự không dám nhìn tiếp nữa, rụt lui cổ, quay đầu nhìn ra ngoài của sổ.
Từ cửa sổ này nhìn xuống, vừa vặn có thể thấy sân sau hoa viên.
Lục Phi sửng sốt: “A? Đây không phải Chúc Lâm sao?”
Tay Hạ Chí Anh run lên, con dao nhỏ xém chút nữa cắt vào ngón trỏ.
Bên cạnh hồ nước lấp lánh trong hoa viên có một đường hành lang lót đá, trên nóc hành lang được trồng thường xuân xanh ngắt. Gió từng cơn thổi qua khiến đám cây lay động tưa như sóng biển.
Chúc Lâm ngồi trên xe lăn, trên đầu gối có để một chiếc khăn len màu trắng thật dày. Mái tóc đen mướt mềm mại dưới ánh mặt trời tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt nhu hòa.
Sau lưng cậu ta là một người đàn ông cao lớn, thoạt nhìn là Trình Duy, đang giúp cậu ta đẩy xe lăn. Thỉnh thoảng cúi đầu bên tai Chúc Lâm nói thầm gì đó, cảnh tượng thật ấm áp.
Nhưng mà tay Hạ Chí Anh lại không tự giác mà xiết chặt, khuôn mặt cũng trở nên lạnh lẽo, đôi môi căng mọng vì giận hờn mà khẽ bĩu, vẻ mặt trông rất trẻ con.
“Tôi nói, hai người bọn họ…có phải loại quan hệ này không nhỉ?”
Lục Phi đột ngột đặt câu hỏi để Hạ Chí Anh phục hồi tinh thần, Hạ Chí Anh cuống quýt cúi đầu, thanh âm buồn rầu: “…Tôi không biết, hình như không phải như thế…”
“Oh, mà cũng nói …” Lục Phi nói: “Trình Duy này đẹp trai hơn so với Chúc Lâm nhiều, hai người này thoạt nhìn không xứng đôi cho lắm.”
“…Ừ.”
Lục Phi xoa xoa mái tóc, lẩm bẩm: “Bất quá nếu thật như thế kia, khẩu vị của bọn họ cũng hơi bị nặng đấy, mặt sau bị nghiêm trọng tới mức phải đi bệnh viện, hơn nữa khóe miệng cũng có vết thương, hay là bọn họ thích chơi ngược đãi?”
Hạ Chí Anh: “…”
Lục Phi lại thực bao đồng mà cảm thán: “Đúng là chó cắn người chó không sủa, nhìn không ra, đúng là nhìn không ra…”
Hạ Chí Anh: “…”
Lục Phi còn chuẩn bị tám tiếp Hạ Chí Anh huých hắn một cái: “Táo gọt xong rồi nè, cho anh đó.”
Lục Phi cúi đầu nhìn quả táo bị hủy dung trong tay Hạ Chí Anh mà lệ rơi đầy mặt.
Hai người trong gian phòng trống rỗng cũng chả có việc gì hay để làm. Lục Phi ăn táo xong thì lấy điện thoại ra chơi, khi hắn cảm thấy mắt hơi mệt mỏi liền nằm rút vào chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhìn Hạ Chí Anh ngẩng người bên cửa sổ.
“Này, tiểu quỷ”
“Sao?”
“Không thể tưởng tượng được cậu lại là bạn của Chúc Lâm”
“… Bạn bè bình thường thôi mà.”
“Tôi biết” Lục Phi nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Hạ Chí Anh dưới ánh mặt trời, tiếp tục nói: “Nhưng cậu cũng có thể thử tiếp cận cậu ta.”
Hạ Chí Anh sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Lục Phi: “Vì sao?”
“Tiểu tử ngốc, người ta tốt xấu gì cũng là giám đốc Hồng Sa, hơn nữa quan hệ giữa cậu ta cũng Trình Duy không được tốt lắm, cậu cùng người ta quan hệ tốt như vậy, việc tìm việc làm cũng thuận lợi hơn nhiều.”
Hạ Chí Anh nhăn mũi: “Lục Phi, anh rất thực tế…”
Lục Phi cười haha: “Người trẻ tuổi, ráng học hỏi đi, người càng thực tế thì càng sớm đạt được thành công, đây là kinh nghiệm của ông chú này.”
Hạ Chí Anh đánh giá hắn: “Vậy sao cuộc sống của chú lại ảm đạm như vậy?”
“Thiên tai nhân họa, không thể đối kháng a!” Lục Phi nhướng mày, cười đến vô tâm vô phế, “Chú Lục của cậu vận khí rất tệ, tốt nghiệp chưa được vài năm thì trong nhà xảy ra biến cố.”
Lúc Lục Phi nói tới đây, thầm sắc trở nên âm u, dừng trong chốc lát rồi thở dài: “…Cậu có biết ba tôi làm nghề gì không?”
Hạ Chí Anh lắc đầu.
Lục Phi cười cười: “Cảnh ngục.”
“A…” Hạ Chí Anh suy nghĩ trong chốc lát: “Nghề này… rất khổ. Bác ấy bây giờ còn chưa xuất ngũ sao?”
“Ông ấy bây giờ còn ở trong ngục.”
“Vẫn chưa chuyển nghề à? “
Lục Phi lại cười, cổ họng ẩn ẩn vị ngọt của táo: “Chuyển nghề? Không, ông ấy ngồi tù, chung thân.”
Hạ Chí Anh ngây ngẩn cả người.
Lục Phi ngược lại là một bộ dáng thông suốt, cũng không có biểu tình chua sót, thản nhiên nói: “13 năm trước đây ông ấy phụ trách thẩm vấn một người say rượu lái xe tông chết người, vốn là cũng không phải cái gì đại án, nhưng mà người bị đâm chết là người có tiền có thế, ba tôi nhận không ít tiền từ người nhà bọn họ, đối với tên lái xe ấy lạm dụng hình phạt. Kết quả ông xuống tay không nặng không nhẹ, đem tội phạm đánh chết.”
Sau khi hắn nói xong, trong phòng bệnh nhất thời yên tĩnh không tiếng động, ngoài cửa sổ đầu mấy chú chim sẻ đang vui mừng nhảy nhót ríu rít, nhẹ nhàng nhanh nhẹn mà mãn nguyện đạp vỡ ánh mặt trời.
Một lúc lâu, Hạ Chí Anh mới nhẹ giọng quanh có nói: “… Thực xin lỗi… Tôi, tôi không nên hỏi nhiều.”
“Không có gì đâu.” Lục Phi không hề gì mà khoát tay áo “ Chung thân so với tử hình còn tốt chán, tôi còn có thể tới ngục giam thăm ông ấy. Ông ấy trong lao có ăn có uống, nếu tôi muốn chăm sóc ông ấy, có lẽ cũng không được tốt như vậy.”
Hạ Chí Anh: “… Lục Phi…”
“Nhân vi tài tử (người chết vì tiền), những gì tôi nói với cậu đều là sự thực.” Lục Phi lại nói: “Cho nên, cậu nên học hỏi tôi, tôi là mặt trái thất bại điển hình của giáo án, máu và nước mắt của tôi là phông nền làm nổi bậc những con người quan trọng. “Nghe lời chú, theo đuổi Chúc Lâm, tuyệt đối sẽ không phải là quyết định sai lầm.”
Hạ Chí Anh giật giật môi: “Cậu ấy là bạn tôi…”
Lục Phi ha ha nở nụ cười: “Làm ơn đi, cũng vì là bạn bè nên tôi mới nói, Chúc Lâm chính là cái thang của cậu, cậu còn trẻ, con đường tương lai dài lắm, cậu mà không có tiền thì sẽ chịu khổ.”
Hạ Chí Anh cúi đầu: “… Tôi không muốn lợi dụng tình cảm bạn bè…”
Lục Phi trừng hắn, qua một hồi lâu mới bất đắc dĩ mà khoát tay áo: “Chờ một ngày nào đó cậu ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cậu sẽ biết lời hôm nay tôi nói là lời vàng ngọc.”
Hạ Chí Anh nói: “Không đúng, lời anh nói rõ ràng là sai.”
Lục Phi nhún vai: “Sao cũng được, tùy cậu. Có lẽ tôi nên tặng cho cậu một bông hoa đỏ nhỉ ? ( hoa màu đỏ cài trên ngực áo khi được tuyên dương hoặc khen thưởng) Hạ đồng chí lạc quan yêu đời ?”
Ngày xuất viện vừa vặn là ngày lễ kép, Lục Phi không chờ Hạ Chí Anh đến bệnh viện mà liền gọi điện kêu lão Sa tới đón mình.
Thằng nhỏ Hạ Chí Anh này tốt thì có tốt, nhưng sinh hoạt của y thì rất là quy con mẹ nó luật, Lục Phi liên tiếp nhiều ngày ăn “thực vật khỏe mạnh” mà miệng nhạt muốn chết, hơn nữa mỗi ngày trừ bỏ nghỉ ngơi, đừng nói đến tạp chí tình sắc, ngay cả truyện tranh nhi đồng cũng không cho xem một chút. Hắn thật sự không chịu đựng được nữa.
Cùng lão Sa đi dạo một vòng quang phố phường, mua hơn mười xiên thịt dê, ớt cùng hạt thì là rắc đầy xiên thịt, lại kêu tiếp hai hộp chao quét tương ngọt với tương ớt, cuối cùng cùng uống mấy ly bia, và xơi luôn hai chén ma lạt năng ( một ngón ăn cay (lẩu) có nguồn gốc từ Tứ Xuyên) tế bào của Lục Phi mới hoàn toàn sống lại, hắn vuốt bụng thỏa mãn thở dài: “Đây mới chính là nhân sinh a….”
Lão Sa cảm thấy buồn cười: “Lục Phi, cậu kiềm kiềm chế chút đi, không khéo vô lại bệnh viện bây giờ.”
“Anh thật sự không thể cảm nhận được hết cái khổ của tôi a.” Lục Phi hớm một mồm bia, nói với Lão Sa: “Mấy ngày nay, tôi ngoại trừ ăn cháo thì chính là uống cháo, trừ bỏ cải trắng thì chính là rau xanh. Nếu mà vô lại bệnh viện một lần nữa thì chắc là trực tiếp vào nhà xác luôn.”
Lão Sa ha ha nở nụ cười: “Sao khoa trương quá vậy? Nghe nói còn có một mỹ thiếu niên hầu hạ cơm nước quần áo cho cậu nữa mà, không phải sao?”
Lục Phi nói: “Nhưng cái chính là y phục vụ trên giường a. Chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, loại cảm giác này… rất khổ sở.”
“Thôi đi, già mà ham.” Lão Sa chế nhạo nói: “ Huống chi bá vương ngạnh thượng cung (rape, cưỡng gian) cũng chả phải thế mạnh của cậu.”
Lục Phi nhíu mày: “Đây là tình huống sức khỏe không cho phép a!”
Lão Sa cười nhìn hắn: “Vậy cậu hiện tại tinh lực sung sức, thể lực dồi dào à?”
Lục Phi ăn miếng chao cuối cùng, nâng mắt nhìn gã: “Như thế nào? Anh lại muốn đến động Bàn Ti hả?” ( động của 7 con yêu nhền nhện trong Tây Du Kí, ở đây có lẽ chỉ nhà thổ?)
Ma lạt năng:
Bình luận truyện