Cận Vệ Của Người Đẹp

Chương 17: Trong lời có dao



Tô Hạo phản ứng hơi chậm, cuối cùng cũng nghe ra có gì đó sai sai: “Anh rể, các anh quen nhau à?”

Ngụy Đông Minh trầm mặt xuống, đồng thời cảm thấy hai chữ “anh rể” vô cùng ngứa tai, cứ như trêи đầu có một thảo nguyên xanh rì.

Sau chuyện hôm qua, hắn bị mẹ kéo đi dạy dỗ một trận.

Cân nhắc nhiều lần, cuối cùng vẫn không xuống tay với nhà họ Tô.

Mẹ hắn nói đúng, nhà họ Tô tuy thoi thóp, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.

Nếu không chắc chắn một đòn tất trúng thì chẳng khác nào chắp tay dâng món hời nhà họ Tô này cho người khác.

Hai mươi năm nay, hắn đã sớm coi mọi thứ nhà họ Tô là đồ trong túi, sao có thể cam lòng để người ngoài cướp đi?

Điều quan trọng hơn cả là hắn không bỏ được Tô Linh.

Với con mắt của Tô Linh, cho dù cô chống lại cuộc hôn nhân này thì cũng sẽ không hạ mình theo đuổi một tên bảo vệ khu biệt thự.

Vì vậy, chỉ cần Tô Linh có thể hồi tâm chuyển ý, hắn bằng lòng nhẫn nhịn, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng bây giờ là chuyện gì?

Lẽ nào tên bảo vệ chết tiệt này đã đường hoàng bước lên đỉnh cao sao?

Hắn nắm chặt nắm tay, một luồng lửa giận không có chỗ xả, hận không thể xé Triệu Dương thành hai mảnh.

Bà Ngụy đứng ở bên cạnh, tâm trạng cũng vô cùng âm trầm.

Sự náo loạn trong bữa tiệc đính hôn hôm qua không chỉ khiến nhà họ Ngụy mất hết mặt mũi, mà còn khiến tất cả mọi kế hoạch của bà ta trong mấy năm nay đổ sông đổ biển.

Vì vậy mà bà ta đã dạy dỗ con trai một trận nên thân.

Nhẫn nhịn bao nhiêu năm như vậy, lẽ nào không nhịn được mấy ngày này?

Vào đúng thời khắc quan trọng lại trở mặt với Tô Linh, đúng là không biết nên nói hắn si tình hay là ngu xuẩn!

Chỉ cần lấy được cổ phần Tô thị vào tay, đến lúc đó chẳng phải Tô đại tiểu thư dù có cao ngạo đến đâu, có mạnh mẽ đến đâu cũng để mặc hắn nắn bóp sao?

Vì khuyên con trai và Tô Linh tái hợp, bà ta cũng coi như hao phí hết tâm tư và nước bọt.

Sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bà ta còn gọi riêng Tô Hạo đến trước, chỉ sợ gặp phải chuyện gì không nên nhìn thấy.

Kết quả không như ý, vừa xuống xe vẫn nhìn thấy cảnh trước mắt này.

Bà ta phẫn nộ trừng Tô Hạo một cái, đúng là vô dụng, người của nhà họ Tô đều là đồ vô dụng!

Không muốn con trai khó xử, từ đó mất kiềm chế, bà ta gần như cố nén tức giận: “Tiểu Linh, chuyện hôm qua Đông Minh đã nói với bác rồi, đều là hiểu lầm thôi!”

Tô Linh nhướng mày: “Hiểu lầm?”

Chuyện hôm qua tuy là cô đuối lý, nhưng tất cả những chuyện này có thể trách cô sao?

Nếu không phải bình thường hắn dung túng đủ đường cho Hạ Như Tuyết thì sao có thể xảy ra chuyện như vậy?

Truy cứu ra thì cô cũng là người bị hại.

Ngụy Đông Minh thì hay rồi, ngoài mặt thì tỏ vẻ hiểu lòng người, nhưng sau lưng lại hành vi thất thường.

Cưỡng bức không thành bèn phái sát thủ đuổi giết?

Hôm qua nếu không nhờ Triệu Dương, cô thậm chí nghi ngờ tên sát thủ kia liệu có xử lý cả cô luôn hay không!

Bà Ngụy cố nén sự chán ghét: “Đúng vậy, hôm nay Đông Minh đến là để xin lỗi cháu, cháu đừng để trong lòng”.

Nói rồi bà ta đẩy con trai một cái: “Con trai ngốc, con còn ngây ra đó làm gì?”

Thấy con trai đứng bất động, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Dương như muốn giết người.

Bà ta tiến lên khuyên một câu: “Đối phó với loại dư thừa này, không cần con phải tự hạ thân phận. Chờ sau hôm nay, giao chuyện này cho mẹ, mẹ đảm bảo giải được mối hận của con”.

Ngụy Đông Minh suy nghĩ, lại khôi phục vẻ ung dung vốn có.

Hắn chủ động bước lên trước: “Đúng vậy, Tiểu Linh, hôm nay anh đến để xin lỗi em”.

“Chuyện hôm qua em đừng để trong lòng, là anh uống nhiều, nói sai lời, hôm nay em muốn đánh muốn chửi anh đều không hai lời”.

“Tiểu Linh, tấm lòng của anh đối với em, trời đất có thể chứng giám”.

“Thật đấy, chuyện trước kia đã qua rồi, sau này anh đảm bảo sẽ không nghe những lời đồn thổi lung tung, toàn tâm toàn ý bù đắp sai lầm của anh trong hai ngày nay”.

Thấy Tô Linh không để ý đến mình, hắn thề: “Nếu anh nói dối nửa câu, sẽ bị sét đánh chết!”

Bà Ngụy ở bên cạnh nhân cơ hội: “Đông Minh, con còn ngây ra đó làm gì? Tiểu Linh không có thái độ gì tức là đã tha thứ cho con rồi đấy!”

“Nhưng…”

Ngụy Đông Minh không nhìn ra Tô Linh có ý tha thứ cho mình, lời đến bên miệng lại kìm xuống.

Bà Ngụy ở phía sau đẩy một cái: “Nhưng cái gì mà nhưng? Con gái da mặt mỏng, đây gọi là rụt rè, con còn không chủ động lên!”

Chuyện tối qua là thật hay giả bà ta tạm thời không muốn truy cứu, tóm lại việc cần làm hiện giờ chính là giữ được mặt mũi của nhà họ Ngụy trước đã.

Chỉ cần nhà họ Ngụy không truy cứu chuyện này, lời đồn cũng chỉ là lời đồn, một thời gian nữa sẽ tự biến mất.

Tô Linh không nói gì, cũng không tỏ thái độ, càng không từ chối, vẻ mặt không nhìn ra chút hỉ nộ nào.

Cô quả thực không nhìn thấu Ngụy Đông Minh, sự bao dung độ lượng lúc này so với sự hung hăng khắc nghiệt hôm qua như hai người khác nhau.

Rốt cuộc đâu mới là con người thật của hắn?

Nếu hôm qua hắn có thể độ lượng như vậy thì đâu đến nỗi làm trò hề với Triệu Dương?

Về mặt tình cảm, cô muốn chấp nhận Ngụy Đông Minh hơn.

Dù chán ghét cuộc hôn nhân này đến đâu thì cô với Ngụy Đông Minh cũng coi như thanh mai trúc mã, quen thuộc tính cách của nhau, gia đình hai bên cũng rõ như lòng bàn tay.

Nhưng Triệu Dương thì sao?

Một người đàn ông mới gặp hai ngày, cô không biết bối cảnh gia đình, lịch sử trưởng thành, tính cách sở thích, v.v… của người đàn ông này.

Quan trọng nhất là hoàn cảnh khó khăn hiện giờ của nhà họ Tô chỉ có Ngụy Đông Minh mới có thể giải quyết.

Kết hợp với hắn, về tình về lý, đối với hai nhà Tô Ngụy đều là kết quả tốt nhất.

Nếu bây giờ không thuận đường xuống xe, lẽ nào cô thực sự muốn cùng Triệu Dương đi cùng một con đường sao?

Nhưng đường ở dưới chân, cô có thể lựa chọn không?

Đối mặt với sự tấn công và trả thù điên cuồng của nhà họ Ngụy, nhà họ Tô không có sức chống trả.

Tự dưng kéo một người bình thường như Triệu Dương vào chẳng phải kéo anh vào hố lửa sao?

Điều quan trọng nhất là anh có gánh được không?

Đang nghĩ ngợi, Ngụy Đông Minh đã ra vẻ thâm tình sâu sắc ôm cô vào lòng.

Tô Linh chán ghét, muốn giãy ra, kết quả liếc thấy ánh mắt của bà Ngụy, do dự một lúc.

Bà Ngụy vỗ tay nói: “Được rồi, tiệc đính hôn đã làm, nếu đã làm hòa thì chọn thời gian làm hôn lễ đi”.

“Mấy chuyện lặt vặt này, về sau mẹ tìm người nhà họ Tô bàn bạc, hai đứa không cần quan tâm”.

“Còn nữa, Đông Minh, tối nay con ở đây đi, ngày mai nhanh chóng đi đăng ký kết hôn, mẹ đang chờ bế cháu, nghe thấy chưa?”

Ngụy Đông Minh thâm tình sâu sắc, đến ánh mắt cũng không dời đi chút nào: “Con nghe theo Tiểu Linh”.

Triệu Dương siết chặt nắm đấm, nếu Tô Linh tỏ vẻ một chút không tình nguyện thôi.

Bất kể là đại thiếu nhà họ Ngụy hay nữ chủ nhân nhà họ Ngụy.

Cho dù ông trời cản ở trước mặt, anh cũng bằng lòng bất chấp tất cả.

Nhưng sự do dự hiện giờ của Tô Linh khiến ngọn lửa anh vừa nhen nhóm vụt tắt trong nháy mắt.

Giống như trái tim bị người ta nện mạnh một búa, gần như không thở nổi.

Nghĩ cũng phải, cô với Ngụy Đông Minh là thanh mai trúc mã, thân nhau từ nhỏ.

Anh thì sao?

Trong mắt cô, e rằng anh còn chẳng được tính là dự bị.

Còn về duyên phận hoang đường đêm hôm đó, anh thì muốn chịu trách nhiệm, nhưng người ta cần sao?

Nghĩ đến đây, Triệu Dương cười tự trào: “Cô Tô, chúc cô hạnh phúc!”

Tô Linh bị ánh mắt anh chọc đau, đến trái tim cũng đập lỡ một nhịp, theo bản năng muốn giãy khỏi cánh tay Ngụy Đông Minh.

“Anh nghe tôi nói…”

Còn chưa nói xong đã bị một người cắt đứt.

Tô Hạo vẻ mặt lấy lòng bước lên phía trước: “Chúc mừng chị họ, anh rể làm hòa như ban đầu, vậy em chờ uống rượu mừng của hai người thôi”.

Nói rồi, cậu ta vẻ mặt kiêu ngạo nhìn về phía Triệu Dương: “Nhìn cái gì mà nhìn, ở đây có chuyện gì của anh? Còn không mau cút đi! Còn không cút, cẩn thận anh rể tôi lột da anh!”

Đồ tiểu nhân đắc chí điển hình, ai có sữa người đó chính là mẹ.

Triệu Dương không thèm chấp loại tiểu nhân này, cất bước rời đi.

Nhưng bà Ngụy quát một câu: “Khoan đã!”

Bà ta gọi Triệu Dương lại không phải vì muốn sinh sự, mà là sợ anh ra ngoài nói lung tung.

Hiện giờ vẫn chưa phải lúc xử lý, nếu không sẽ chỉ khiến người ta bắt bẻ.

Ít nhất thời gian này Triệu Dương phải nguyên vẹn hoàn chỉnh.

Chờ phong ba qua rồi, bà ta đương nhiên có cách xử lý tên bảo vệ vô cùng chướng mắt này.

Nói rồi, bà ta tiện tay mở túi, lấy một xấp tiền từ bên trong ra, nhìn có vẻ khoảng 50 ngàn, đưa cho anh như kiểu muốn đuổi.

“Cầm lấy đi, coi như phí vất vả của cậu, Tiểu Linh thích nổi loạn, cậu cũng dám nổi loạn theo nó!”

“Công việc bảo vệ tuy thấp kém, nhưng tốt xấu cũng được mấy ngàn tệ mà”.

“Cậu không sợ mất bát cơm sao?”

Trong lời có dao!

Triệu Dương hiểu ý uy hϊế͙p͙ của bà Ngụy, nếu không cầm số tiền này thì anh sẽ mất việc.

Triệu Dương cảm thấy buồn cười, 50 ngàn đối với anh cũng coi như một khoản tiền lớn.

Với tiền lương hiện giờ của anh, phải một năm không ăn không uống mới có thể tích cóp được.

Rốt cuộc nhận hay không đây?

Triệu Dương tự trào, e là anh nhận hay không, đối với bà ta cũng chẳng chút khác biệt.

Nếu đã vậy thì cần gì ra vẻ thanh cao?

Anh nhận không chút khách sáo, ngoài miệng còn mỉm cười: “Vậy thì cảm ơn Ngụy phu nhân!”

Bà Ngụy hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi bà ta quả thực sợ tên bảo vệ nhỏ bé này không thức thời.

Tự tưởng mình bay lên cành cao, liền nhảy ra ngăn cản chuyện tốt của hai nhà Tô Ngụy.

Cũng may, cậu ta cũng coi như là người tự biết mình.

Đồng thời, bà Ngụy lại có chút bất ngờ.

50 ngàn tệ nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.

Bà ta vốn tưởng Triệu Dương sẽ cò kè mặc cả, kết quả không ngờ anh nhận luôn không nói hai lời.

Nhưng nghĩ cũng phải, một tên bảo vệ chưa nếm mùi đời, 50 ngàn tệ trong mắt cậu ta e rằng cũng là một khoản tiền lớn rồi.

Đúng vào lúc này, có người cất bước lên trước.

Tô Linh vốn định cản lại, kết quả lời đến bên miệng vẫn muộn mất.

Tô Hạo vẻ mặt kiêu ngạo: “Khốn kiếp, họ Triệu kia, vừa rồi chẳng phải mày ngông lắm sao? Nếu mày mà có khí phách thật thì đừng cầm số tiền này”.

“Còn bảo ông đây cái gì nghề nghiệp không phân sang hèn?”

“Loại người như mày mẹ kiếp chính là rác rưởi! Một tên bảo vệ thấp hèn, xách giày cho ông đây e là cũng không đủ đẳng cấp!”

“Anh rể tao độ lượng, không so đo với mày, sau này mày cút thật xa cho tao, nghe rõ chưa?”

Nếu như không có Ngụy Đông Minh chống lưng, cậu ta quả thực cũng không dám lỗ mãng như vậy.

Nhưng cái trò chó cậy thế người này anh ta cũng làm quen, thấy Triệu Dương định đi, đương nhiên không nhịn được nhảy ra móc mỉa mấy câu.

Triệu Dương dừng bước, tầm mắt chậm rãi dời sang phía cậu ta.

Tô Hạo bị dọa lùi lại sau mấy bước: “Nhìn cái gì mà nhìn? Mẹ nó mày cẩn thận cho tao, chuyện hôm nay tao nhớ rồi đấy, sau này nếu còn để tao nhìn thấy mày, tao sẽ khiến mày quỳ xuống xin tha!”

Triệu Dương xoay người, chậm rãi bước về phía cậu ta: “Không cần sau này, hôm nay luôn đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện