Cận Vệ Của Người Đẹp

Chương 271: Không Nể Mặt



Triệu Dương lắc đầu: “Không phải vậy, là em và cô ấy chuyển về căn nhà cũ”.

“Em nói cái gì, cô ấy về nhà cũ với em? Nhà cũ của em á? Ở đâu thế?”

Vương Như Nguyệt không hiểu lắm, rốt cuộc tên nhóc Triệu Dương này lấy đâu ra sức hút mạnh mẽ như vậy.

Lừa được Tô Linh vào tay đã đành, vậy mà còn muốn cô chủ nhà họ Tô chủ động bước vào cửa?

“Nhà em ở Giang Bắc”.

Dáng vẻ Vương Như Nguyệt còn kinh ngạc hơn lúc nãy: “Em nói cái gì? Giang Bắc?”

Triệu Dương đoán được tại sao cô lại kinh ngạc như vậy, miệng lại trêu đùa: “Chị làm sao thế? Như muốn ăn thịt người không bằng”.

Anh tự mình đi đến tủ lạnh lấy một lon nước uống, quen biết với Vương Như Nguyệt cũng lâu, cách nói chuyện cũng trở nên thân thuộc hơn trước.

Vương Như Nguyệt đuổi theo: “Hai người bọn em rốt cuộc làm sao thế, một nơi tốt như biệt thự Đế Uyển thì không ở, chạy về Giang Bắc làm gì?”

Triệu Dương không biết Vương Như Nguyệt đi theo phía sau, lúc quay lại thì hai người đụng ngay vào nhau.

Cơ thể ấm áp và mềm mại va vào lồng ngực, đau thì không đau nhưng khó tránh khỏi có một chút tiếp xúc thân mật.

Vương Như Nguyệt ngược lại bị đụng đau, cô xoa ngực, cảm thấy hơi tức giận.

Triệu Dương vội vã quay đầu lại, bị ngay một đấm lên người, không đau đớn mà chỉ như mèo cào.

Vương Như Nguyệt trở lại dáng vẻ như bình thường, vội vàng đuổi theo hỏi: “Đang hỏi em đấy?”

“Chị, dù sao thì nam nữ cũng có chỗ khác nhau, hơn nữa chị còn là cô gái xinh đẹp, chúng ta không thể chú ý hình tượng một chút được sao?”

Vương Như Nguyệt bước lên trước trừng mắt liếc xéo Triệu Dương: “Sợ cái gì, trước nay chị cũng chẳng coi em là đàn ông!”

Khuôn mặt Triệu Dương tối sầm lại!

Vương Như Nguyệt khiêu khích hỏi: “Sao nào, không phục à? Không phải chị xem thường em, ngay cả bây giờ chị cởi sạch đồ đi nữa thì em có dám nhìn không?”

Triệu Dương chịu thua, thật sự là không dám.

Vương Như Nguyệt thúc giục: “Đừng phí lời nữa, mau nói cho chị biết có chuyện gì”.

Vốn dĩ Triệu Dương không muốn nhắc tới chuyện này, dù sao cũng chẳng có gì vẻ vang, nói dễ nghe một chút thì là tiền bạc gặp chút vấn đề nên phải chuyển ra ngoài sống.

Nói khó nghe thì là bị người nhà họ Tô đuổi cổ ra ngoài.

Nhà họ Tô là một gia tộc giàu có, kể cả có thật sự rơi vào bước đường khó khăn, chẳng lẽ còn cần tới cả khu biệt thự cỏn con này sao.

Có điều, Vương Như Nguyệt cũng đã hỏi đến rồi, giấu giếm cũng chẳng có ý nghĩa gì, ngược lại trong lòng chột dạ nên dứt khoát nói rõ đầu đuôi mọi chuyện một cách đơn giản.

Vương Như Nguyệt nghe xong, đôi mắt xinh đẹp mở to: “Không hổ là em trai của chị, em lợi hại thật đấy!”

Triệu Dương phì cười: “Lợi hại chỗ nào thế?”

“Em dẫn cô chủ nhà họ Tô - người đã quen sống trong biệt thự về ở ngôi nhà cũ của mình, điều này còn làm chị bất ngờ hơn cả việc em đi ở rể nhà họ Tô đấy!”

“Nhà em có đến nỗi kinh khủng như thế không? Dù sao cũng là căn nhà hơn một trăm mét vuông, cũng chẳng phải là ở đầu đường xó chợ dầm mưa dãi nắng, chị có ý kiến gì à?”

Vương Như Nguyệt đánh vào người anh và đáp: “Nói đi, sao mà làm được như thế? Có phải em với Tô Linh gạo nấu thành cơm rồi không?”

Động tác của cô không nhỏ, ngực trước khó tránh khỏi có chút va chạm với Triệu Dương.

Triệu Dương uống một ngụm nước lạnh mới tránh được sự quấy nhiễu của cô.

“Không nói cái này nữa, ý của em là sau này ở xa nên em không có cách nào thường xuyên qua chỗ chị được”.

Vương Như Nguyệt bước lên trước nhéo anh một cái: “Em thật không có lương tâm, có ở gần đây thì hình như em cũng chẳng buồn tới chỗ chị đấy chứ?”

Triệu Dương xấu hổ, có vẻ như đúng là vậy, quãng thời gian trước quá bận rộn, luôn có đủ mọi thứ việc giữ chân anh.

Vương Như Nguyệt cũng không trêu anh nữa, cô ngồi lại trên ghế sofa, cầm hộp thuốc trên bàn trà lên châm lửa.

Vương Như Nguyệt rít một hơi thuốc rồi mới vắt chân lại nói: “Được rồi, chị cũng không so đo với em nữa, sau này có thời gian thì thường xuyên tới là được, vị trí đội phó chị vẫn giữ cho em, tiền lương cũng không thay đổi!”

Triệu Dương vội vã mở lời: “Chị Như Nguyệt, lần trước không phải chúng ta đã nói rõ rồi hay sao?”

Anh biết Vương Như Nguyệt có lòng muốn giúp đỡ mình, mỗi tháng chẳng đến nổi mấy lần mà vẫn được lĩnh tiền lương của chức đội phó.

Chưa nói người khác nghĩ thế nào, ngay cả bản thân anh cũng tự cảm thấy xấu hổ.

Lần trước rõ ràng đã nói lương tính theo ngày, nếu không giống vậy thì anh nhất định sẽ không nhận số tiền đó

Vương Như Nguyệt gảy tàn thuốc: “Chị nuốt lời rồi có được không?”

Triệu Dương cứng họng.

Vương Như Nguyệt tiếp tục nói: “Tiền không phải là lấy không đâu, lần trước ở bệnh viện, nếu như không phải có em giúp đỡ thì chị cũng không tránh khỏi phải bồi thường mấy trăm nghìn tệ, còn có chuyện của Mã Cương, chị vẫn còn phải nhờ em tìm người giúp”.

“Chuyện này cũng tính à? Đây đều là những việc em nên làm”.

“Em đừng tưởng làm bảo vệ chỉ là đánh nhau, quản lý các mối nguy hại trong quan hệ xã hội cũng là một trong các nhiệm vụ của bộ phận bảo vệ! Lẽ nào em còn bắt chị phải thành lập riêng cho em một bộ phận quan hệ xã hội?”

Triệu Dương bật cười, bộ phận quan hệ xã hội, nghe thế nào cũng có vẻ kỳ cục.

Đang nghĩ ngợi, Vương Như Nguyệt đã mở ngăn kéo và lấy từ phía trong ra một xấp tiền, khoảng chừng mười nghìn tệ.

Triệu Dương không nhận: “Chị Như Nguyệt, chị thế này là có ý gì?”

“Tiền thưởng, vốn định đợi em cứu Mã Cương ra ngoài thì chị mới đưa em, bây giờ đưa trước cho em vậy”.

Triệu Dương đang định từ chối thì bị Vương Như Nguyệt ngăn lại: “Đừng khách sáo với chị, ngày mai em chuyển nhà, chị không qua đó kịp nên coi như đây là quà chị mừng em chuyển qua chỗ mới vậy!”

Thấy cô nghiêm túc như vậy, Triệu Dương cũng không từ chối nữa, mười nghìn tệ nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít.

Anh nhìn ra Vương Như Nguyệt thật lòng coi anh là bạn, từ chối nữa cũng không hay mà ngược lại còn làm tổn thương tình cảm.

Sau này, nếu chỗ Vương Như Nguyệt gặp phải phiền phức gì thì anh nhất định sẽ hết mình giúp đỡ.

Lúc này Vương Như Nguyệt mới bật cười: “Như này mới đúng chứ, sau này dùng tiền thì đừng khách sáo với chị, chỗ chị gặp phải phiền phức gì thì cũng sẽ không ngại ngần mà làm phiền tới em”.

Thấy Triệu Dương không hiểu, cô bất lực lắc đầu: “Đúng là đồ ngốc, Tô Linh được nuông chiều từ nhỏ, chuyển ra ngoài có lẽ chưa thể thích ứng được luôn, chỗ em cần dùng tiền vẫn còn rất nhiều, đừng để Tô Linh phải thiếu thốn, càng đừng để nhà họ Tô coi thường chúng ta!”

Triệu Dương gật đầu: “Chị Như Nguyệt, cảm ơn chị!”

Vương Như Nguyệt thúc giục: “Được rồi, ngày mai còn phải chuyển nhà nên đừng lề mề ở chỗ chị nữa, mau về đi”.



Ngày hôm sau.

Trước khi đi làm, Tô Linh cứ thế đi mấy vòng xung quanh nhà.

Mặc dù cô không nói nhưng Triệu Dương hiểu rõ, dù sao cũng sống ở đây lâu như vậy rồi nên vẫn có tình cảm với căn nhà này.

Nhớ lại lời căn dặn tối hôm qua của Vương Như Nguyệt, trong lòng anh đột nhiên thấy hơi chua xót.

Không cần biết Tô Linh vì lý do gì mà bằng lòng chuyển về căn nhà cũ cùng anh.

Giận dỗi với dì Mai cũng được, chiến tranh lạnh với nhà họ Tô cũng được, hoặc là xấu hổ tới mức không còn thể diện gì mà phải đi cũng được.

Tóm lại, Tô Linh đã đi theo anh thì anh cũng phải sống sao cho xứng đáng với sự tin tưởng này, chưa nói tới ăn ngon mặc đẹp, tối thiểu nhất cũng phải là ăn no mặc ấm.

Nhìn thấy Tô Linh không đành lòng, Triệu Dương nhẹ giọng nói: “Cô yên tâm, đợi sau này có tiền, tôi nhất định sẽ mua lại căn nhà này tặng cho cô!”

Tô Linh quay người lại, đôi lông mày xinh đẹp đầy vẻ ngạc nhiên.

Cô dò xét anh như mới ngày đầu quen biết với Triệu Dương, rồi mới lấy làm lạ hỏi: “Sao hôm nay anh nói chuyện buồn nôn thế, không giống anh tí nào!”

Cô vừa mặc giày vừa hỏi: “Còn muốn mua lại căn nhà này, anh biết khu biệt thự này bao nhiêu tiền không? Lẽ nào… hôm qua anh nhặt được tiền à?”

Triệu Dương cười gượng lắc đầu, đúng là phong cách nói chuyện trước sau như một của Tô Linh, cách diễn đạt không để lại cho người ta chút ít thể diện và tình cảm nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện