Cận Vệ Của Người Đẹp
Chương 281: Hai Mẹ Con Cực Phẩm
Thư Vũ bước lên trước một bước, đẩy Triệu Dương một phát và nói: “Anh đến đây làm gì?”
Mặc dù sau khi xuất ngũ, Triệu Dương ít khi rèn luyện nhưng thể lực anh vẫn rất tốt, Thư Vũ đâu đủ sức để đẩy ngã anh chứ?
Anh đứng nguyên tại chỗ không hề bị dịch chuyển, ngược lại đối phương suýt nữa bị ngã lộn nhào.
Cổ tay Thư Vũ đau đớn: “Mẹ kiếp, anh…”
Hắn định chửi thề một câu, kết quả bị Triệu Dương nhìn chằm chằm nên vội ngậm miệng.
Hắn bỗng nhớ Triệu Dương từng làm quân nhân, chỉnh đốn hắn chỉ giống như chơi một trò chơi mà thôi.
Mặc dù trước mặt mẹ và chị, Triệu Dương sẽ không dám đánh hắn.
Nhưng hai người họ đã chia tay, hắn vẫn không dám đánh cược, ngộ nhỡ chọc giận Triệu Dương rồi lại bị đánh một trận.
Thư Vũ nhìn chị mình: “Chị, sao anh ta lại đến đây? Chẳng phải hai người đã chia tay rồi sao? Anh ta vẫn còn quấn lấy chị à?”
Khoảng thời gian này hắn mải bận làm luận văn tốt nghiệp nên không biết rõ những chuyện xảy ra gần đây.
Nhưng lúc trước Triệu Dương hẹn hò với Thư Tình, hắn đã không có thiện cảm với ông anh rể này rồi.
Một tên làm lính không có tiền cũng không có thế, gia cảnh cũng không tốt, nếu đẹp trai thì không nói làm gì, đằng này tướng mạo khá bình thường. Thật không biết rốt cuộc chị thích anh ta ở điểm gì nữa?
Theo hắn thấy, chị mình vừa xinh đẹp, vừa có công việc tốt thì nên tìm mấy người đàn ông có điều kiện tốt hơn.
Ít nhất cũng phải gả được cho doanh nhân hoặc ông chủ nào đó, không thì cũng phải là một nhân viên công chức.
Nhưng cô ta lại quen với một người từng đi lính, như vậy có lợi ích gì? Trong nhà có thể hưởng được chút hào quang gì đây?
Sau khi Triệu Dương xuất ngũ, không có công việc cụ thể đã đành, cũng không có công việc ổn định, vì thế hắn có ý muốn tách hai người ra.
Nhất là sau khi biết được trưởng khoa Thôi đang theo đuổi chị mình, hắn vô cùng phấn khích.
Thôi Kiếm là trưởng khoa của bệnh viện Thiên Châu, còn là giáo sư đi du học về, chắc chắn sẽ rất có tương lai.
Lúc đó hắn đang thực tập năm cuối trường Y, một thời gian nữa phải đi tìm việc làm.
Có anh rể là trưởng khoa, chắc chắn công việc chỉ là chuyện nhỏ. Sau này quan hệ trở nên tốt hơn rồi thì hắn có thể được cất nhắc.
Nếu không với khả năng của chị, muốn đưa hắn vào làm việc quả thật hơi khó, còn nói gì đến sau này?
Thế nên để chị chia tay với Triệu Dương, không chỉ có bà Thư mà hắn cũng cố gắng tách hai người ra.
Thư Tình không thích thái độ của em mình, liếc hắn trách cứ: “Tiểu Vũ, sao em lại nói như vậy? Gọi anh Dương”.
Cô ta cũng biết em trai mình không thích Triệu Dương, tất nhiên cũng không phải không thích theo cảm giác mà là thấy Triệu Dương không có tiền có thế, không giúp ích gì được nên không thích anh.
Định quở trách vài câu nhưng cô ta còn chưa mở miệng đã bị bà Thư chặn họng.
“Tiểu Vũ, con đừng xen vào, đây là chuyện của người lớn!”
Ngoài mặt bà Thư tỏ ra không nể mặt anh nhưng thật ra trong khoảng thời gian này, bà ta đã có cái nhìn khác về Triệu Dương. Tuy nhiên xảy ra chuyện ngày hôm nay, bà ta lại cảm thấy không thoải mái lắm.
Thư Vũ lại hiểu sai ý bà ta, cũng không biết chuyện đã xảy ra.
Hắn nhấc cánh tay lên: “Ý gì đây, tên họ Triệu kia, anh còn dám quấn lấy chị tôi à?”
Thư Tình áy náy nhìn Triệu Dương, từ nhỏ em trai đã bị mẹ cô ta cưng chiều đến hư, tính tình ngày càng giống bà Thư, cô ta có muốn ngăn lại cũng không ngăn được.
Triệu Dương không giận Thư Tình mà ngược lại hơi phản cảm với mẹ con nhà họ Thư.
Sở dĩ hôm nay anh dính vào chuyện này là vì muốn giúp Vương Như Nguyệt.
Vương Như Nguyệt vừa tiếp quản việc kinh doanh của Huy Hoàng, tạm thời không có thời gian.
Anh cũng không khá hơn Vương Như Nguyệt là bao, cũng có lòng nhưng bất lực.
Bên cạnh đó, việc kinh doanh của Huy Hoàng liên quan đến một số lợi ích không rõ, Triệu Dương không muốn dính líu đến.
Nhưng Mã Cương thì khác, hắn lăn lộn trong nghề này nhiều năm, đều có quan hệ và năng lực.
Bên Tưởng Diễm Hồng cũng có tài nguyên, chỉ cần hai vợ chồng họ không có bất kỳ tâm tư nào khác thì vẫn là đối tác tương đối tốt.
Mặt khác, anh cũng cân nhắc cho Thư Tình.
Chuyện đã như vậy, dù Mã Cương có vào tù cũng không có lợi ích gì.
Nếu Tưởng Diễm Hồng đồng ý trả một khoản tiền để bồi thường thì là chuyện tốt cho cả hai bên.
Thư Tình vừa chia tay, tâm trạng không tốt, vừa lúc có thể lấy số tiền này để đi du lịch, xem như thư giãn cho khuây khỏa.
Hoặc có thể mua một chiếc xe để đi làm, đây là điều cô ta luôn mong muốn.
Trước đây Triệu Dương không có khả năng này, bây giờ cũng có thể gián tiếp giúp cô ta thực hiện ước muốn.
Thư Vũ vẫn không dễ dàng bỏ qua: “Họ Triệu kia, tốt nhất anh nên cút khỏi đây, có tin anh rể tôi gọi bảo vệ bệnh viện đến bắt anh đi không?”
“Anh rể cậu?”
Triệu Dương phì cười, tên nhóc này vẫn là tên vô ơn.
Lúc trước khi hẹn hò với chị của hắn, anh luôn lấy một phần tiền tiêu vặt hàng tháng để mua quà tặng tên nhóc này.
Sinh nhật lần trước, anh còn tặng hắn một đôi giày thể thao hơn một nghìn tệ.
Dù như vậy, hắn cũng chưa từng gọi anh là “anh rể”.
Bây giờ Thư Tình và Thôi Kiếm chưa đâu vào đâu, hơn nữa bây giờ còn đang trong tình trạng chia tay mà hắn gọi một tiếng “anh rể” này rất thuận miệng.
Thư Vũ đắc ý nói: “Trí nhớ không tốt à? Bây giờ anh rể của tôi là trưởng khoa ngoại khoa ở bệnh viện Thiên Châu. Chỉ dựa vào anh mà có tư cách tranh với anh ấy sao?”
Vẻ mặt Thư Tình hơi xấu hổ, cô ta chưa nói chuyện mình chia tay Thôi Kiếm với em trai, nhưng không ngờ hôm nay bị hắn làm cho mất mặt vậy.
Sắc mặt bà Thư cũng trở nên khó coi, lúc đầu bà ta sống chết muốn tách con gái và Triệu Dương ra, cũng tưởng Thôi Kiếm có thể giúp Thư Vũ có được công việc tốt ở bệnh viện.
Bây giờ Thư Vũ sắp tốt nghiệp rồi, Thôi Kiếm lại không quan tâm đến chuyện này.
Lần trước bà ta gọi đến nhắc về chuyện này, cũng xem như là điều kiện chia tay với Thư Tình.
Kết quả Thôi Kiếm không đồng ý khiến bà Thư buồn bực hồi lâu, bận rộn một hồi lại uổng công vô ích, xôi hỏng bỏng không!
Bà ta khẽ ho một tiếng, vội cắt ngang lời hắn: “Thư Vũ, con không biết chuyện gì thì đừng nói bậy bạ”.
Thư Vũ vẫn nửa tin nửa ngờ: “Vậy anh ta đến làm gì?”
Bà Thư kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, đương nhiên sợ Thư Vũ lo lắng, cũng không nói quá nhiều thứ kích động.
Nghe xong, Thư Vũ phải mất một lúc mới tiêu hóa được, lúc này ngạc nhiên nói: “Cái gì, có chuyện này sao? Mẹ, sao mẹ không nói cho con biết chuyện này sớm hơn?”
“Buổi sáng gọi cho con, không phải định nói chuyện này sao?”
“Vậy anh ta đến đây làm gì?”
Bà Thư nói mục đích đến lần này của Triệu Dương.
Thư Vũ lập tức hiểu là chuyện gì: “Nói như vậy anh đến làm người trung gian à?”
Triệu Dương không muốn nói chuyện với hai mẹ con này nhưng chuyện đã đến bước này, lại không thể bỏ mặc.
Nể tình Thư Tình, anh kiềm chế cơn giận.
Thư Vũ cao ngạo nói: “Bên đấy đưa ra điều kiện gì? Tôi nói cho anh biết, bắt cóc là tội nặng, đưa thiếu tiền cũng không được đâu!”
Triệu Dương suýt tức đến bật cười, quả nhiên là hai mẹ con nhà này, ngay cả giọng điệu cũng hệt nhau.
Mở miệng ra là tiền!
Lúc họ cùng nhau nhắc đến tiền, rốt cuộc họ có xem Thư Tình là người thân của mình không vậy?
Mặc dù sau khi xuất ngũ, Triệu Dương ít khi rèn luyện nhưng thể lực anh vẫn rất tốt, Thư Vũ đâu đủ sức để đẩy ngã anh chứ?
Anh đứng nguyên tại chỗ không hề bị dịch chuyển, ngược lại đối phương suýt nữa bị ngã lộn nhào.
Cổ tay Thư Vũ đau đớn: “Mẹ kiếp, anh…”
Hắn định chửi thề một câu, kết quả bị Triệu Dương nhìn chằm chằm nên vội ngậm miệng.
Hắn bỗng nhớ Triệu Dương từng làm quân nhân, chỉnh đốn hắn chỉ giống như chơi một trò chơi mà thôi.
Mặc dù trước mặt mẹ và chị, Triệu Dương sẽ không dám đánh hắn.
Nhưng hai người họ đã chia tay, hắn vẫn không dám đánh cược, ngộ nhỡ chọc giận Triệu Dương rồi lại bị đánh một trận.
Thư Vũ nhìn chị mình: “Chị, sao anh ta lại đến đây? Chẳng phải hai người đã chia tay rồi sao? Anh ta vẫn còn quấn lấy chị à?”
Khoảng thời gian này hắn mải bận làm luận văn tốt nghiệp nên không biết rõ những chuyện xảy ra gần đây.
Nhưng lúc trước Triệu Dương hẹn hò với Thư Tình, hắn đã không có thiện cảm với ông anh rể này rồi.
Một tên làm lính không có tiền cũng không có thế, gia cảnh cũng không tốt, nếu đẹp trai thì không nói làm gì, đằng này tướng mạo khá bình thường. Thật không biết rốt cuộc chị thích anh ta ở điểm gì nữa?
Theo hắn thấy, chị mình vừa xinh đẹp, vừa có công việc tốt thì nên tìm mấy người đàn ông có điều kiện tốt hơn.
Ít nhất cũng phải gả được cho doanh nhân hoặc ông chủ nào đó, không thì cũng phải là một nhân viên công chức.
Nhưng cô ta lại quen với một người từng đi lính, như vậy có lợi ích gì? Trong nhà có thể hưởng được chút hào quang gì đây?
Sau khi Triệu Dương xuất ngũ, không có công việc cụ thể đã đành, cũng không có công việc ổn định, vì thế hắn có ý muốn tách hai người ra.
Nhất là sau khi biết được trưởng khoa Thôi đang theo đuổi chị mình, hắn vô cùng phấn khích.
Thôi Kiếm là trưởng khoa của bệnh viện Thiên Châu, còn là giáo sư đi du học về, chắc chắn sẽ rất có tương lai.
Lúc đó hắn đang thực tập năm cuối trường Y, một thời gian nữa phải đi tìm việc làm.
Có anh rể là trưởng khoa, chắc chắn công việc chỉ là chuyện nhỏ. Sau này quan hệ trở nên tốt hơn rồi thì hắn có thể được cất nhắc.
Nếu không với khả năng của chị, muốn đưa hắn vào làm việc quả thật hơi khó, còn nói gì đến sau này?
Thế nên để chị chia tay với Triệu Dương, không chỉ có bà Thư mà hắn cũng cố gắng tách hai người ra.
Thư Tình không thích thái độ của em mình, liếc hắn trách cứ: “Tiểu Vũ, sao em lại nói như vậy? Gọi anh Dương”.
Cô ta cũng biết em trai mình không thích Triệu Dương, tất nhiên cũng không phải không thích theo cảm giác mà là thấy Triệu Dương không có tiền có thế, không giúp ích gì được nên không thích anh.
Định quở trách vài câu nhưng cô ta còn chưa mở miệng đã bị bà Thư chặn họng.
“Tiểu Vũ, con đừng xen vào, đây là chuyện của người lớn!”
Ngoài mặt bà Thư tỏ ra không nể mặt anh nhưng thật ra trong khoảng thời gian này, bà ta đã có cái nhìn khác về Triệu Dương. Tuy nhiên xảy ra chuyện ngày hôm nay, bà ta lại cảm thấy không thoải mái lắm.
Thư Vũ lại hiểu sai ý bà ta, cũng không biết chuyện đã xảy ra.
Hắn nhấc cánh tay lên: “Ý gì đây, tên họ Triệu kia, anh còn dám quấn lấy chị tôi à?”
Thư Tình áy náy nhìn Triệu Dương, từ nhỏ em trai đã bị mẹ cô ta cưng chiều đến hư, tính tình ngày càng giống bà Thư, cô ta có muốn ngăn lại cũng không ngăn được.
Triệu Dương không giận Thư Tình mà ngược lại hơi phản cảm với mẹ con nhà họ Thư.
Sở dĩ hôm nay anh dính vào chuyện này là vì muốn giúp Vương Như Nguyệt.
Vương Như Nguyệt vừa tiếp quản việc kinh doanh của Huy Hoàng, tạm thời không có thời gian.
Anh cũng không khá hơn Vương Như Nguyệt là bao, cũng có lòng nhưng bất lực.
Bên cạnh đó, việc kinh doanh của Huy Hoàng liên quan đến một số lợi ích không rõ, Triệu Dương không muốn dính líu đến.
Nhưng Mã Cương thì khác, hắn lăn lộn trong nghề này nhiều năm, đều có quan hệ và năng lực.
Bên Tưởng Diễm Hồng cũng có tài nguyên, chỉ cần hai vợ chồng họ không có bất kỳ tâm tư nào khác thì vẫn là đối tác tương đối tốt.
Mặt khác, anh cũng cân nhắc cho Thư Tình.
Chuyện đã như vậy, dù Mã Cương có vào tù cũng không có lợi ích gì.
Nếu Tưởng Diễm Hồng đồng ý trả một khoản tiền để bồi thường thì là chuyện tốt cho cả hai bên.
Thư Tình vừa chia tay, tâm trạng không tốt, vừa lúc có thể lấy số tiền này để đi du lịch, xem như thư giãn cho khuây khỏa.
Hoặc có thể mua một chiếc xe để đi làm, đây là điều cô ta luôn mong muốn.
Trước đây Triệu Dương không có khả năng này, bây giờ cũng có thể gián tiếp giúp cô ta thực hiện ước muốn.
Thư Vũ vẫn không dễ dàng bỏ qua: “Họ Triệu kia, tốt nhất anh nên cút khỏi đây, có tin anh rể tôi gọi bảo vệ bệnh viện đến bắt anh đi không?”
“Anh rể cậu?”
Triệu Dương phì cười, tên nhóc này vẫn là tên vô ơn.
Lúc trước khi hẹn hò với chị của hắn, anh luôn lấy một phần tiền tiêu vặt hàng tháng để mua quà tặng tên nhóc này.
Sinh nhật lần trước, anh còn tặng hắn một đôi giày thể thao hơn một nghìn tệ.
Dù như vậy, hắn cũng chưa từng gọi anh là “anh rể”.
Bây giờ Thư Tình và Thôi Kiếm chưa đâu vào đâu, hơn nữa bây giờ còn đang trong tình trạng chia tay mà hắn gọi một tiếng “anh rể” này rất thuận miệng.
Thư Vũ đắc ý nói: “Trí nhớ không tốt à? Bây giờ anh rể của tôi là trưởng khoa ngoại khoa ở bệnh viện Thiên Châu. Chỉ dựa vào anh mà có tư cách tranh với anh ấy sao?”
Vẻ mặt Thư Tình hơi xấu hổ, cô ta chưa nói chuyện mình chia tay Thôi Kiếm với em trai, nhưng không ngờ hôm nay bị hắn làm cho mất mặt vậy.
Sắc mặt bà Thư cũng trở nên khó coi, lúc đầu bà ta sống chết muốn tách con gái và Triệu Dương ra, cũng tưởng Thôi Kiếm có thể giúp Thư Vũ có được công việc tốt ở bệnh viện.
Bây giờ Thư Vũ sắp tốt nghiệp rồi, Thôi Kiếm lại không quan tâm đến chuyện này.
Lần trước bà ta gọi đến nhắc về chuyện này, cũng xem như là điều kiện chia tay với Thư Tình.
Kết quả Thôi Kiếm không đồng ý khiến bà Thư buồn bực hồi lâu, bận rộn một hồi lại uổng công vô ích, xôi hỏng bỏng không!
Bà ta khẽ ho một tiếng, vội cắt ngang lời hắn: “Thư Vũ, con không biết chuyện gì thì đừng nói bậy bạ”.
Thư Vũ vẫn nửa tin nửa ngờ: “Vậy anh ta đến làm gì?”
Bà Thư kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, đương nhiên sợ Thư Vũ lo lắng, cũng không nói quá nhiều thứ kích động.
Nghe xong, Thư Vũ phải mất một lúc mới tiêu hóa được, lúc này ngạc nhiên nói: “Cái gì, có chuyện này sao? Mẹ, sao mẹ không nói cho con biết chuyện này sớm hơn?”
“Buổi sáng gọi cho con, không phải định nói chuyện này sao?”
“Vậy anh ta đến đây làm gì?”
Bà Thư nói mục đích đến lần này của Triệu Dương.
Thư Vũ lập tức hiểu là chuyện gì: “Nói như vậy anh đến làm người trung gian à?”
Triệu Dương không muốn nói chuyện với hai mẹ con này nhưng chuyện đã đến bước này, lại không thể bỏ mặc.
Nể tình Thư Tình, anh kiềm chế cơn giận.
Thư Vũ cao ngạo nói: “Bên đấy đưa ra điều kiện gì? Tôi nói cho anh biết, bắt cóc là tội nặng, đưa thiếu tiền cũng không được đâu!”
Triệu Dương suýt tức đến bật cười, quả nhiên là hai mẹ con nhà này, ngay cả giọng điệu cũng hệt nhau.
Mở miệng ra là tiền!
Lúc họ cùng nhau nhắc đến tiền, rốt cuộc họ có xem Thư Tình là người thân của mình không vậy?
Bình luận truyện