Cận Vị Lai
Quyển 1 - Chương 14
Vài ngày sau…
Bác sĩ Trần đi bộ xuống hành lang đến phòng thí nghiệm thứ sáu của Hội đồng, theo sau hắn là hai gã trợ thủ. Một người lính tuần tra nhìn thấy hắn từ đằng xa, hướng bác sĩ Trần chào một cái, bác sĩ Trần hơi gật đầu đáp lại.
Người lính từ đằng xa tiến đến gần bọn họ. “Bác sĩ Trần.”
“Có chuyện gì sao?” Thông thường, bởi vì thời gian hạn chế, nên trừ khi có việc quan trọng, bằng không sẽ không có chuyện bọn họ tìm đến nhân viên nghiên cứu mà nói chuyện phiếm.
“Chuyện là thế này, bác sĩ Trần, theo quy định thì phiên giám sát hôm nay, là do tôi phụ trách.” Người lính bình tĩnh nói, “Mong ngài có thể tạm thời cho phép tôi tiến nhập phòng thí nghiệm trung ương.” Phòng thí nghiệm trung ương, chính là nơi sở hữu những số liệu thí nghiệm, kết quả, nơi tập hợp các bước đột phá quan trọng, bởi vậy ngoại trừ bản thân bác sĩ Trầnvà hai người trợ lý trung thành kia, những người khác đều không có quyền tiến nhập.
Bác sĩ Trần hơi nhíu mày, cầm lấy bộ đàm chuyên dụng nội bộ bên hông, sau khi xác nhận với sĩ quan trưởng việc này đều là thật, không tình nguyện đồng ý, “Được rồi, sáng nay tôi sẽ tạm thời mở hệ thống cho cậu.”
Sau đó liền quay đầu nhìn về phía trợ lý của mình, “Tiểu Minh, cậu dẫn hắn đi.”
Nếu theo quy đinh giám sát, trên danh nghĩa là để đảm bảo phòng thí nghiệm được an toàn và bí mật mà đã cho phép những binh lính tinh nhuệ có thể tiến hành lắp đặt thiết bị nghe trộm, trên thực tế là để quan sát bác sĩ Trần, lớn hơn nữa là để giám sát thí nghiệm của mình. Bởi thế đối với hành động này, hắn vô luận thế nào đều không thích, có thể nói, cả mười phần đều là bài xích.
“Đi thôi.”
Bác sĩ Trần phất tay lên, người lính kia một câu cũng không nói, xoay người đi vào phòng thí nghiệm của thứ sáu của Hội đồng.
“Bác sĩ, mấy ngày nay chúng ta đều đã hiểu nguyên nhân mà chất thuốc xuất hiện biến hóa, cũng nắm được quy luật biến hóa, mỗi ngày quan sát cũng không có biểu hiện dị thường, vậy chúng ta có nên báo cáo với quân đội không?”
Sau khi đi ra từ phòng thí nghiệm thứ sáu, hai người một trước một sau đi tới, trợ thủ ở phía sau thử thăm dò nói.
Bác sĩ Trần dừng bước, đột nhiên dừng lại như vậy làm cho tên trợ lý phía sau không kịp dừng bước, thiếu chút nữa đã đụng phải hắn.
Hắn cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau đó nói, “Cũng tốt, dù sao cũng chẳng thể kéo dài thêm được nữa, đã đến lúc chúng ta nên thông báo cho bọn họ.” Hắn tiếp tục bổ sung, “Cậu bây giờ lập tức đi nối máy với Dương thiếu tướng, phát cho hắn một tín hiệu.”
“Được.”
Lúc trợ lý sắp chạy đi thì, bác sĩ Trần nhìn ngó xung quanh, thuận tiện hỏi một câu, “Tiểu Minh đâu?”
“À, cậu ta và tên lính kia tiến hành giám sát theo quy định vẫn chưa về.” Trợ lý trả lời.
“Bọn quân nhân này, làm việc càng ngày càng lề mề.” Bác sĩ Trần vừa tìm được một điểm công kích đối phương.
Bởi vì hoàn toàn đóng kín, không có một chút tia sáng nào, phòng thí nghiệm trung ương cứ như vậy duy trì một tầng bóng tối le lắt, cũng giống như khi sáng sớm tinh mơ vậy. Hai người đi lại trong phòng, Tiểu Minh nhìn người phía trước vẫn dùng chiếc đèn dò xét nho nhỏ mà kiểm tra nơi này, không nhịn được nói, “Đã xong chưa? Có thể đi được chưa?”
“Chờ thêm chút nữa, chờ thêm chút nữa là tốt rồi.” Người lính quay đầu lại dùng tay ra hiệu.
Tiểu Minh chán muốn chết buông thõng hai tay đi theo sau người kia, mắt nhìn quanh một vòng khu vực trung tâm, ánh đèn của người phía trước chuyển qua, Tiểu Minh cả kinh, không kịp ngăn cản, ánh đèn đã chiếu tới chiếc hộp thủy tinh.
“Nhìn bộ dáng như vậy, có vẻ như các người đã triệt để hoàn thành a.” Người lính dẫn ra một tia cười rất khó nhận thấy.
Tiểu Minh hoảng hốt một chút, “Ừ”
“Tất cả tư liệu nghiên cứu đặt ở đâu?”
“Đều được giữ tại máy chủ.”
Nói xong, dường như có một trận lạnh lẽo chạy dọc cơ thể cậu, Tiểu Minh giật mình tỉnh táo lại, che miệng. Không xong rồi, sao lại có thể tùy tiện nói cái này ra chứ. Ngẩng đầu nhìn đối phương, nụ cười của hắn càng thêm sâu sắc.
“Ngươi là ai??” Cho dù có ngu thế nào đi chăng nữa, lúc này cũng nên ý thức được tình huống không được bình thường.
“Ngươi nói xem?”
Vừa dứt lời, không biết đối phương làm thế nào, Tiểu Minh đã nặng nề ngã xuống trên mặt đất.
Người lính tháo chiếc đồng hồ đeo tay chính là thiết bị phóng sóng âm xuống, rồi gỡ xuống thiết bị bắt chước giọng nói người khác trên cổ áo, cầm hai món đồ trên tay mà ngắm nghía, cười nhạo nói, “Nhà khoa học cái gì chứ, đều là một lũ đầu heo như nhau.”
Trên màn hình, Dương Thiếu Kỳ nhìn qua so với dáng vẻ lúc trước thì có tinh thần hơn rất nhiều, có thể nói sự sắc xảo lại từ từ hồi phục, tựa như hắn đã khôi phục hoàn toàn từ trong thất bại, hơn nữa đối với tin tức của bác sĩ Trần vừa báo, nét mặt hắn càng trông có sắc hơn.
Bác sĩ Trần đi bộ xuống hành lang đến phòng thí nghiệm thứ sáu của Hội đồng, theo sau hắn là hai gã trợ thủ. Một người lính tuần tra nhìn thấy hắn từ đằng xa, hướng bác sĩ Trần chào một cái, bác sĩ Trần hơi gật đầu đáp lại.
Người lính từ đằng xa tiến đến gần bọn họ. “Bác sĩ Trần.”
“Có chuyện gì sao?” Thông thường, bởi vì thời gian hạn chế, nên trừ khi có việc quan trọng, bằng không sẽ không có chuyện bọn họ tìm đến nhân viên nghiên cứu mà nói chuyện phiếm.
“Chuyện là thế này, bác sĩ Trần, theo quy định thì phiên giám sát hôm nay, là do tôi phụ trách.” Người lính bình tĩnh nói, “Mong ngài có thể tạm thời cho phép tôi tiến nhập phòng thí nghiệm trung ương.” Phòng thí nghiệm trung ương, chính là nơi sở hữu những số liệu thí nghiệm, kết quả, nơi tập hợp các bước đột phá quan trọng, bởi vậy ngoại trừ bản thân bác sĩ Trầnvà hai người trợ lý trung thành kia, những người khác đều không có quyền tiến nhập.
Bác sĩ Trần hơi nhíu mày, cầm lấy bộ đàm chuyên dụng nội bộ bên hông, sau khi xác nhận với sĩ quan trưởng việc này đều là thật, không tình nguyện đồng ý, “Được rồi, sáng nay tôi sẽ tạm thời mở hệ thống cho cậu.”
Sau đó liền quay đầu nhìn về phía trợ lý của mình, “Tiểu Minh, cậu dẫn hắn đi.”
Nếu theo quy đinh giám sát, trên danh nghĩa là để đảm bảo phòng thí nghiệm được an toàn và bí mật mà đã cho phép những binh lính tinh nhuệ có thể tiến hành lắp đặt thiết bị nghe trộm, trên thực tế là để quan sát bác sĩ Trần, lớn hơn nữa là để giám sát thí nghiệm của mình. Bởi thế đối với hành động này, hắn vô luận thế nào đều không thích, có thể nói, cả mười phần đều là bài xích.
“Đi thôi.”
Bác sĩ Trần phất tay lên, người lính kia một câu cũng không nói, xoay người đi vào phòng thí nghiệm của thứ sáu của Hội đồng.
“Bác sĩ, mấy ngày nay chúng ta đều đã hiểu nguyên nhân mà chất thuốc xuất hiện biến hóa, cũng nắm được quy luật biến hóa, mỗi ngày quan sát cũng không có biểu hiện dị thường, vậy chúng ta có nên báo cáo với quân đội không?”
Sau khi đi ra từ phòng thí nghiệm thứ sáu, hai người một trước một sau đi tới, trợ thủ ở phía sau thử thăm dò nói.
Bác sĩ Trần dừng bước, đột nhiên dừng lại như vậy làm cho tên trợ lý phía sau không kịp dừng bước, thiếu chút nữa đã đụng phải hắn.
Hắn cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau đó nói, “Cũng tốt, dù sao cũng chẳng thể kéo dài thêm được nữa, đã đến lúc chúng ta nên thông báo cho bọn họ.” Hắn tiếp tục bổ sung, “Cậu bây giờ lập tức đi nối máy với Dương thiếu tướng, phát cho hắn một tín hiệu.”
“Được.”
Lúc trợ lý sắp chạy đi thì, bác sĩ Trần nhìn ngó xung quanh, thuận tiện hỏi một câu, “Tiểu Minh đâu?”
“À, cậu ta và tên lính kia tiến hành giám sát theo quy định vẫn chưa về.” Trợ lý trả lời.
“Bọn quân nhân này, làm việc càng ngày càng lề mề.” Bác sĩ Trần vừa tìm được một điểm công kích đối phương.
Bởi vì hoàn toàn đóng kín, không có một chút tia sáng nào, phòng thí nghiệm trung ương cứ như vậy duy trì một tầng bóng tối le lắt, cũng giống như khi sáng sớm tinh mơ vậy. Hai người đi lại trong phòng, Tiểu Minh nhìn người phía trước vẫn dùng chiếc đèn dò xét nho nhỏ mà kiểm tra nơi này, không nhịn được nói, “Đã xong chưa? Có thể đi được chưa?”
“Chờ thêm chút nữa, chờ thêm chút nữa là tốt rồi.” Người lính quay đầu lại dùng tay ra hiệu.
Tiểu Minh chán muốn chết buông thõng hai tay đi theo sau người kia, mắt nhìn quanh một vòng khu vực trung tâm, ánh đèn của người phía trước chuyển qua, Tiểu Minh cả kinh, không kịp ngăn cản, ánh đèn đã chiếu tới chiếc hộp thủy tinh.
“Nhìn bộ dáng như vậy, có vẻ như các người đã triệt để hoàn thành a.” Người lính dẫn ra một tia cười rất khó nhận thấy.
Tiểu Minh hoảng hốt một chút, “Ừ”
“Tất cả tư liệu nghiên cứu đặt ở đâu?”
“Đều được giữ tại máy chủ.”
Nói xong, dường như có một trận lạnh lẽo chạy dọc cơ thể cậu, Tiểu Minh giật mình tỉnh táo lại, che miệng. Không xong rồi, sao lại có thể tùy tiện nói cái này ra chứ. Ngẩng đầu nhìn đối phương, nụ cười của hắn càng thêm sâu sắc.
“Ngươi là ai??” Cho dù có ngu thế nào đi chăng nữa, lúc này cũng nên ý thức được tình huống không được bình thường.
“Ngươi nói xem?”
Vừa dứt lời, không biết đối phương làm thế nào, Tiểu Minh đã nặng nề ngã xuống trên mặt đất.
Người lính tháo chiếc đồng hồ đeo tay chính là thiết bị phóng sóng âm xuống, rồi gỡ xuống thiết bị bắt chước giọng nói người khác trên cổ áo, cầm hai món đồ trên tay mà ngắm nghía, cười nhạo nói, “Nhà khoa học cái gì chứ, đều là một lũ đầu heo như nhau.”
Trên màn hình, Dương Thiếu Kỳ nhìn qua so với dáng vẻ lúc trước thì có tinh thần hơn rất nhiều, có thể nói sự sắc xảo lại từ từ hồi phục, tựa như hắn đã khôi phục hoàn toàn từ trong thất bại, hơn nữa đối với tin tức của bác sĩ Trần vừa báo, nét mặt hắn càng trông có sắc hơn.
Bình luận truyện