Càng Độc Càng Ngọt Ngào
Chương 9
“ Ha ha ha… thật là khéo a! Tuyền tiểu tử ngươi là đoán ra tiểu cữu sẽ đến chỗ này của ngươi, nên riêng chuẩn bị một bàn thức ăn ngon mở tiệc chiêu đãi ta, này là để tỏ lòng biết ơn về quà đầy tháng sao?” Tiếng cười càn rỡ dai dẳng không dứt, chảy nước miếng thèm thuồng nhìn một bàn đầy món ngon mỹ thực.
Ba! Đũa trúc trong bàn tay nổi đầy gân xanh đã lừng lẫy xả thân.
Thật, thật vô tội nha! Dương Diễm Ca đồng tình nhìn ‘ đũa thi’ không toàn thây liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy trên người kẻ nào đó tỏa ra sát khí làm cho cả người nàng phát lạnh, hận không thể nhanh chút chạy lấy người.
Haiz! Chẳng qua là muốn tiến vào dùng bữa cơm, lại như thế nào cũng không dự đoán được kẻ bị bọn họ thiết kế, người bị hại, thật không khéo đã ở bên trong, hơn nữa vật chứng hãm hại hắn trùng hợp cũng đi theo bên người hắn.
Gặp được tình huống này, người bình thường phản ứng đầu tiên khẳng định là quay đầu chạy lấy người, như thế nào lại không biết sống chết còn ráng đưa lên cửa, nào biết còn có cái quái thai thích chơi nổi, cười đến làm cho người ta rất muốn xông lên đập cho một trận, như thế nào còn có thể vạch áo cho người xem lưng!
“ Diễm Ca tiểu thư, Tinh Hồn thiếu gia, hai người cũng đến chỗ này?” Nhìn thấy hai người, đôi mắt long lanh của Mạc Liên Nhi thoáng chốc sáng lên, đợi sau khi hai người ngồi xuống, vội vàng rót trà nóng dâng lên “ Bên ngoài trời lạnh, uống chút trà nóng cho ấm người”.
Xem Mạc Liên Nhi vì mọi người châm trà gắp thức ăn, lại liếc nhìn gương mặt lạnh kia, Nguyệt Tinh Hồn híp mắt cười nói: “ Ta nói Liên Nhi cô nương, những ngày này Tuyền tiểu tử đối với cô có tốt không? Vẫn là trưng gương mặt thối với cô sao?”
Nghe vậy, Mạc Liên Nhi khó xử trộm dò xét gương mặt càng thêm cương nghị của Nam Tĩnh Tuyền, thật sự lo lắng không biết nên nói cái gì mới tốt. Mấy ngày nay hắn xem nàng như là người vô hình, rõ ràng là muốn cho nàng nan kham, hại nàng chỉ có thể mặt dầy nhắm mắt theo đuôi, mọi chuyện đều cẩn thận hầu hạ, miễn cưỡng xem mình như là người ngu dốt, không đem mặt lạnh, trào phúng của hắn đặt ở trong lòng, chỉ mong tận tâm làm tốt việc ân nhân giao cho nàng, đem hắn làm chủ tử hầu hạ.
Xem vẻ mặt kia của nàng, trong lòng Nguyệt Tinh Hồn biết rõ ràng. Dù sao với tính tình thối kia của Tuyền tiểu tử, dùng đầu gối nghĩ cũng biết hắn có bao nhiêu khó ở chung.
“ Haiz! Vất vả cho cô!” Rung đùi đắc ý thở dài, biểu tình lại cười hì hì.
“ Ân, có thể tưởng tượng” Gật đầu phụ họa, Dương Diễm Ca sâu sắc đồng tình.
Đôi độc phu độc phụ mệnh định này là như thế nào? Dùng hắn để chơi kẻ hát người họa sao? Nam Tĩnh Tuyền không muốn để người ta lấy cớ, nói hắn ngược đãi một vị cô nương gia, lập tức phát ra câu nói đầu tiên kể từ mấy ngày qua với Mạc Liên Nhi. “ Ngồi xuống! để tránh người ta nói ta không có tình người”. Khẩu khí đầy mệnh lệnh.
Ách… là đang nói chuyện với nàng sao? Mạc Liên Nhi đứng phía sau hắn trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên, ngây ngốc không biết nên làm thế nào cho phải.
“ Muốn ngươi ngồi xuống, còn đứng đó làm gì?” Như thế nào, ngay cả nói cũng nghe không được sao?
Thật hung dữ! không biết có người nào bị hù chết hay chưa? Mạc Liên Nhi vẫn đứng đó, dù sợ cũng không khuất phục mệnh lệnh của hắn, kiên trì đè nén khiếp sợ, lắc đầu cự tuyệt “ Liên, Liên Nhi đứng hầu hạ thiếu gia” Hắn là chủ, nàng là tớ, không lý nào lại có thể cùng ngồi với nhau.
“ Ngươi dám chống lại ta?” Híp mắt mềm nhẹ hỏi, nhưng gân xanh trên trán lại dao động dữ dội.
“ Liên Nhi không dám!” Nói thì nói như vậy, lại vẫn như cũ không chịu ngồi xuống.
“ Ngươi…”
“ Tốt lắm! tốt lắm!” Nguyệt Tinh Hồn vội vàng tham gia, cười thân thiện nói “ Liên Nhi cô nương, cô cứ ngồi xuống đi! Chứ ngồi ăn bữa cơm mà phía sau có người nhìn chằm chằm như thế, đúng là không được tự nhiên cho lắm!”
“ Cũng không sao mà! Nào, đến bên này ngồi đi!” Dương Diễm Ca trực tiếp kéo người sang bên này ngồi, nàng thế nhưng thật chịu không nổi không khí trầm thấp như vừa rồi, đúng là không khí khủng bố mà!
“ Diễm Ca tiểu thư, Tinh Hồn thiếu gia, vậy Liên Nhi cũng sẽ không khách khí!” Ôn nhu nở nụ cười với hai người, đối với lời nói của hai vị ân nhân, nàng như thế nào có thể cự tuyệt cho được.
Nhìn nàng vui vẻ ngồi xuống, sắc mặt xanh mét của Nam Tĩnh Tuyền càng thêm khó coi, nếu không phải ngày thường tu dưỡng rất tốt, lời thô tục suýt chút nữa cũng mắng ra miệng. Nàng là như thế nào? lời nói của hắn không nghe, họ Nguyệt tùy tiện nói một câu, nàng liền làm theo như thần dụ ( ý là xem lời Hồn ca như là thần thánh nói ấy mà), cũng không đem hắn để vào mắt quá đi!
Thình lình nổi lên một cơn buồn bực khiến hắn khó có thể chịu được…
“ Nào nào nào, này là cá hoa vàng hấp hương vị đậm đà, mau nếm thử xem!” Mặc kệ sắc mặt khó coi âm trầm của người nào đó, Nguyệt Tinh Hồn khoái trá gắp hai miếng thịt bò đưa vào chén của hai vị cô nương, tỏ vẻ công bằng.
“ May mà ngươi không làm nước bắn tung tóe vào mặt ta, bằng không ta cho ngươi đẹp mặt”. Tựa như kiều tựa như giận liếc hắn một cái, lòng Dương Diễm Ca đầy ngọt ngào nuốt miếng thịt bò vào.
“ Ta nào dám a!” Vô cùng chân chó bồi cười.
“ Tinh Hồn thiếu gia, cảm ơn ngài!” Mỉm cười, Mạc Liên Nhi rất là cảm động. Đã lâu rồi, trừ hai vị ân nhân ra không ai đối xử với nàng tốt như vậy.
“ Không cần khách khí, mau ăn a!” Cười thản nhiên nhận lời cảm tạ, muốn nàng cố gắng ăn thêm cơm.
Kỳ quái, nàng cười nhu tình như nước đến thế làm gì? còn nữa, tiểu cữu không phải đã có một vị nữ nhân ác độc mệnh định rồi hay sao? lúc này thế nhưng không tuân thủ phu tắc, dám trực tiếp ở trước mặt nương tử tương lai câu dẫn cô nương khác?
Lạnh lùng nhìn hành động của hai người, không biết vì sao, Nam Tĩnh Tuyền nhưng lại cảm thấy khó chịu dị thường, hận không thể xóa đi khuôn mặt tươi cười khiến người ta chán ghét của Nguyệt Tinh Hồn.
Thật sự, thật sự là khiến người ta chán ghét mà…
“ Uy, Tuyền tiểu tử, ngươi ám toán tiểu cữu ta a!” Ánh mắt gian tà rất là tinh ranh, nhanh chóng tiếp được đũa trúc phóng tới, Nguyệt Tinh Hồn bất mãn oa oa kêu “ Ăn cơm cũng không yên với ngươi sao?”
“ Cười đến ghê tởm, làm hỏng khẩu vị của ta!” Xuy một tiếng hừ lạnh.
“ Ha ha… khụ khụ…. Khụ….” Dương Diễm Ca nghe vậy cười to, lại đã quên trong miệng còn đang nhồi đồ ăn, suýt chút nữa đã bị sặc chết.
Không dư thừa đồng tình tâm với kẻ phản bội kia ( kẻ phản bội ở đây là nói Diễm Ca tỷ đó, thấy a bị chửi mà chị còn cười ^^), Nguyệt Tinh Hồn trừng mắt giận dữ: “ Tuyền tiểu tử, đem lời nói nói cho rõ ràng coi, gương mặt tuấn tú này của tiểu cữu mê đảo phụ nữ trẻ em khắp thiên hạ, thời điểm nào cười rộ lên mà thấy ghê tởm hả?”
Nam Tĩnh Tuyền phiền chán không thôi, không tâm tình ở lại nhìn hắn ta xiếc khỉ, không để ý sự kinh ngạc của mọi người, đứng dậy chạy lấy người.
“ Không phải nói muốn đi theo hầu hạ bên người ta sao? còn đứng ngây đó làm gì?” Đi được hai bước, phát hiện Mạc Liên Nhi không đuổi kịp, lập tức quay đầu trào phúng.
“ A! nha!” Lần đầu tiên hắn đứng lại chờ nàng nha! trước kia hắn đều xem nàng là gánh nặng, hận không thể dứt bỏ nàng, hôm nay cũng thật khác thường.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mạc Liên Nhi nghĩ mãi không thông, bị mắt lạnh của hắn trừng, cũng vô tâm nghĩ nữa, vội vàng đi theo hắn.
Nha? nói như thế nào đã chạy lấy người rồi, hoàn toàn không đem tiểu cữu như hắn để vào mắt a? nhìn theo ác chủ cùng với nô bộc bị khi dễ hai người rời đi, Nguyệt Tinh Hồn không hiểu sao chính mình lại bị Nam Tĩnh Tuyền nhục nhã, oan ức nhất là còn không biết rõ ràng lắm Nam Tĩnh Tuyền vì sao lại muốn chống đối với hắn!
“ Ta là tiểu cữu của hắn nha! vì sao phải ủy khuất như vậy chịu là người xuống nước với hắn trước!” Vô cùng hối hận thầm oán.
“ Ừ…”
“ Cô cũng cảm thấy đúng như vậy phải không?” Lâm vào trong ai oán vô cùng.
“ Tư tư…”
Kỳ quái, nàng làm chi không nói lời nào, chỉ tùy tiện phát ra hai tiếng, thật sự không giống tác phong của nàng nha. Nguyệt Tinh Hồn sâu sắc cảm thấy không thích hợp nên quay đầu lại nhìn nàng…
“ Á.. cô chừa một chút cho ta a!” Sắc mặt đại biến sợ hãi rống, muốn nàng khẩu hạ lưu tình.
Híp mắt nấc một cái, chậm rãi phun ra một cái xương gà được cạp sạch sẽ, Dương Diễm Ca hớn hở cười: “ Xin cứ tự nhiên!”
Xem xét đầy bàn đồ ăn giờ chỉ còn cơm thừa canh cặn, Nguyệt Tinh Hồn khóc không ra nước mắt. Khó trách mới vừa rồi nàng lại vô thanh vô tức(ko tiếng động), khó trách vừa rồi hỏi nàng nàng chỉ ậm ừ trả lời, thì ra là vì cái miệng nhỏ nhắn đang bận ăn mỹ thực!
“ Thỉnh dùng a! không cần khách khí!” Đem xương cốt còn thừa ở trên bàn đẩy đến trước mặt hắn, Dương Diễm Ca cười đến rất xấu xa, thật thành khẩn mời hắn hưởng dụng.
“ Coi ta là ăn mày sao?” Thở phì phì đẩy trở về.
“ No rồi, ta phải đi!” Ha ha… ăn no liền buồn ngủ a, mau chóng về nhà ngủ một giấc mới được!
“ Hắc, ta còn chưa ăn a!” Chính mình ăn no liền không để ý tới người khác a! nữ nhân không đạo nghĩa!
Khoát tay, Dương Diễm Ca một mình thong thả rời đi, không để ý tới nam nhân buồn bực ở phía sau, bởi vì cái bụng đói mà tức giận đến thổi râu trừng mắt.
Haiz…. Chính hắn đều đã nói là muốn ăn cơm hoàng đế lớn , nhưng trong thời gian dùng bữa không chịu chú tâm, tự mình lẩm bẩm, này nọ bị người ta ăn sạch còn trách ai được đây!
Đáng đời!
“ Đáng giận, đáng giận! thối Nguyệt Tinh Hồn, hỗn đãn Nguyệt Tinh Hồn, đi tìm chết, đi tìm chết, đi tìm chết! ta chán ghét ngươi….” Vào lúc đêm khuya, ánh trắng lung linh chiếu vào bóng cây in trên mặt nước suối trong vắt, ở một vùng ngoại ô sơn dã, có một vị cô nương yêu kiều xinh đẹp đang căm giận giẫm chân lên cỏ, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng không ngừng phun ra lời nguyền rủa.
Cái tên Nguyệt Tinh Hồn đáng giận kia, thế nhưng sau khi bước ra khỏi ‘ Thiên Hương Lâu’ liều biến mất không thấy bóng người.
Lúc nàng đang trên đường trở về, cảm thấy kỳ quái sao ở phía sau không có tiếng cười đùa ầm ỹ, nhìn lại mới phát hiện thì ra là hắn theo không kịp, lập tức quay đầu trở lại men theo đường đi tìm người.
Ai ngờ lại làm cho nàng nhìn thấy tên sắc phôi không biết xấu hổ kia thông đồng với cô nương làm xiếc, mang vẻ tươi cười ôn hòa gạt người đáng ghê tởm kia cùng với người ta đàm thoại việc nhà, đã vậy còn cùng nhau đi vào ‘ Thiên Hương Lâu’, kêu một bàn rượu và thức ăn nhấm nháp, tán gẫu cười đến rất là khoái trá.
Lập tức làm cho nàng tức giận đến mức nhất phật xuất khiếu, nhị phật thăng thiên ( ta bó tay ta ko hình dung nổi nghĩa của câu này, nhưng đại khái là chắc là chị này nổi cơn tam bành dữ lắm!), trong khi hắn vui vẻ hưởng thụ cô nương làm xiếc chân thành nhu tình gắp thức ăn, trên gương mặt xinh đẹp của nàng như đóng băng, như là quỷ mỵ (xuất quỷ nhập thần) xuất hiện ở trước mặt hắn, trong lúc hắn còn chưa kịp phản ứng gì cả, nàng không nói hai lời liền hung hăng tặng cho hắn một bạt tay, không để đến tiếng kêu đau cùng lời giải thích của hắn, nàng nhanh chóng xoay người, vận hết mười phần công lực bay vút đi, đáy lòng tràn ngập lửa giận cùng ghen tuông không ngừng ứa ra, nhanh chóng bao phủ khắp người nàng.
Một đường chạy như điên ra khỏi Kinh Thành mãi cho đến khi chạy đến một cánh rừng hoang dã nàng mới dừng chân lại, sau đó liền từ ban ngày đối với rừng núi không người không ngừng thét to, nguyền rủa đến tận đêm khuya…
Wow…
Bỗng dưng một tiếng ếch trong trẻo làm cho ở nơi chỉ có tiếng mắng phẫn hận này lại vang lên thêm một thanh âm khác.
Ơ! Thiên hạ quả thật là thiên kỳ bất hữu (ko có chuyện kỳ lạ nào ko thể xảy ra), tại loại trời đông giá rét này nhưng lại có con ếch ở đây, thật sự là không thể tin được! bất quá cũng nhờ có tiếng kêu của con ếch này, mới ngừng lại được tiếng mắng vô chừng mực của cô gái.
Vừa nghe tiếng ếch kêu, trong lòng Dương Diễm Ca hơi run sợ, cố nén lửa giận đang dâng cao, âm thầm cảnh cáo chính mình không cần vì sắc phôi Nguyệt Tinh Hồn kia mà nhiễu loạn nỗi lòng, làm hỏng rồi kế hoạch bắt ‘ Hồng ngọc huyết con ếch’ được mệnh danh là thiên hạ chí độc để luyện thành độc ‘ Xích luyện tiên tử’.
Nghe nói ‘ Hồng ngọc huyết con ếch’ là chí bảo mà người luyện độc suốt đời cũng khó cầu được, độc tính của nó cực mạnh có thể làm cho người trúng độc sau khoảng chừng một phần ba khắc, liền trực tiếp đi bái kiến Diêm Vương lão gia tâm sự.
Vì sao nàng có thể tìm được ‘ Hồng ngọc huyết con ếch’ rất khó tìm này? này cũng bởi vì vài ngày trước chuyện đem Mạc Liên Nhi đưa cho Nam Tĩnh Tuyền, vì trốn tránh bị mặt lạnh ác sát chất vấn, cho nên cả ngày nàng lang thang ở bên ngoài, nhất thời nhàm chán liền đi dạo chung quanh vùng ngoại ô, mà trong lúc vô ý phát hiện nơi này, mãi đến tận bóng đêm mù mịt, ánh trăng lên cao, đang muốn dẹp đường hồi phủ, ai ngờ lại nghe ở bên đó đột nhiên truyền đến tiếng ếch trong trẻo, làm cho nàng nổi lên lòng hiếu kỳ, không hiểu vì sao đang lúc mùa đông giá lạnh như vậy lại xuất hiện loài ếch?
Người có lòng tò mò nếu mà không được thỏa mãn sẽ không được tự nhiên, đương nhiên nàng cũng không ngoại lệ, lập tức đem tò mò hóa thành hành động, lặng lẽ theo tiếng kêu mà đi, mãi cho đến khi đi đến bên suối nước ẩm ướt, chỉ thấy một vật thể màu đỏ như ngọc to bằng nắm tay, như thực như ảo con ếch đập vào trong mắt. Chỉ thấy nó ngồi chồm hổm bên dòng suối, ngẩng đầu kêu oa oa, bộ dáng tĩnh lặng ngắm trăng rằm kia chuyên chú như là đang hấp thu nhật nguyệt tinh hoa.
Hồng ngọc huyết con ếch!
Dương Diễm Ca chỉ kém không hét ra tiếng dọa chạy con ếch. Nàng từng nghe sư phụ nói về con ếch này, cũng biết đặc tính của nó.
Hồng ngọc huyết con ếch không giống như loài ếch bình thường chỉ hoạt động vào mùa hè, ngược lại nó thường hay lui tới ở ven dòng nước ẩm ướt, cho đến khi trời bước vào xuân mới biến mất vô tung. Hơn nữa, con ếch này trời sinh tính cảnh giác rất cao, chỉ cần hơi phát giác ra dấu vết con người, sẽ lập tức chuyển hẳn chỗ ở, cho nên nếu muốn bắt giữ nó, chỉ cần một lần không thành công, thì lần tiếp theo muốn bắt lại cũng không biết đi đến chỗ nào mà tìm.
Lúc đó Dương Diễm Ca không chuẩn bị vẹn toàn, cho nên không vội đi bắt nó, chính là nhẹ nhàng xoay người rời đi, dự định lần tới chuẩn bị triển khai đại kế bắt ếch, nào biết sau đó lại liên tục xảy ra nhiều chuyện mà đành phải đem việc này gác lại, nay vừa đúng lúc trở về chỗ cũ, ‘ Hồng ngọc huyết con ếch’ cũng không ngượng ngùng chút nào không ngừng kêu oa oa, dụ dỗ nàng đi bắt nó, như vậy thì cũng đừng trách nàng không khách khí.
Âm thầm từ trong lòng lấy ra hộp hàn ngọc đoực lấy từ chỗ sư phụ, nó cùng với hộp ngọc chứa Ngân diệp tuyết lan đều từ một khối ngọc tạo ra, cực kì nhẹ nhàng thong thả bước gần bên dòng suối ẩm ướt.
Quả nhiên, ‘ Hồng ngọc tuyết con ếch’ kia giống như lần trước vậy, đứng ở chỗ tập trung ánh sáng của mặt trăng mà không ngừng oa kêu…
Sàn sạt!
Đạp gãy cành khô nhẹ vang, làm cho ‘ Hồng ngọc huyết con ếch’ bên bờ suối giật mình, bốn chi của con ếch lập tức ra sức nhảy xuống khe suối róc rách trong veo…
“ Trốn chỗ nào!” Nhanh tay lẹ mắt, hộp hàn ngọc chụp xuống đầu, đem nó bao vây ở bên trong không còn chỗ nào để trốn.
Thật cẩn thận đem hộp hàn ngọc cất vào, chỉ thấy ‘ Hồng ngọc huyết con ếch’ ở trong hộp bắt đầu bị đóng băng, động cũng không động, tựa như là tượng con ếch được khắc ra từ hồng ngọc.
“ Ha ha… còn muốn trốn? hộp hàn ngọc này là chuyên môn dùng để đối phó ngươi”. Vui sướng mà cười, đem hộp hàn ngọc cất cẩn thận, thế này mới chuẩn bị dẹp đường trở về trong thành.
Bất quá, tối nay nàng tuyệt đối không muốn gặp sắc phôi Nguyệt Tinh Hồn kia, nếu trở về ‘ Thủy Nguyệt Các’, khẳng định sẽ gặp được hắn, đến lúc đó lại một bụng tức, khẳng định sẽ ngủ không ngon….
A! đúng rồi! hay là đêm nay đừng trở về vương phủ, tủy tiện tìm khách điếm ở, đợi ngày mai tinh thần tốt hơn, lại trở về tìm người để tính toán sổ sách tốt lắm!
Chủ ý đã định, thân hình xinh đẹp lập tức nhắm về phương hướng Kinh Thành bay vút mà đi…
“ Thiếu gia, thiếu gia, ngài xem…”
“ Xem gì?” Chu Thiếu Lân nhịn không được mắng gã thuộc hạ đi theo ở bên người “ Ngươi đừng chậm trễ ta đi ‘ Bách hoa lâu’ tìm việc vui…” Ha! Đêm nay hắn ta tính cùng hoa khôi của ‘ Bách hoa lâu’ mất hồn một đêm, nên không muốn bị những việc khác làm phiền.
“ Không phải, thiếu gia!” Gã thuộc hạ tươi cười lấy lòng, bàn tay to đầy lông xù chỉ về phía cửa của một khách điếm nhỏ dưới ánh đèn mờ ảo “ Ngài xem, vị cô nương đang chuẩn bị đi vào khách điếm kia nhìn có chút quen mắt?”
Thuận theo phương hướng nhìn lại, khi Chu Thiếu Lân nhìn thấy vị cô nương tuyệt mỹ, đầu tiên là thần sắc đại biến, theo phản xạ tính lui về sau tìm chỗ núp, mãi đến khi người bước vào trong khách điếm rồi, mới bình tĩnh lại cho tên thuộc một cú vào cái ót, tức giận thấp giọng mắng.
“ Ngươi không muốn sống chăng? Nhìn thấy nữ la sát kia sao không nói cho ta biết sớm một chút, còn to gan chỉ trỏ như thế, không sợ bị phát hiện sao?” Đáng giận! đúng là nuôi không một đám vô dụng, thế nào cũng có một ngày bị bọn chúng hại chết!
Cho dù bị đau, làm lâu la của người ta vẫn phải nén giận mà nở nụ cười “ Thiếu gia, tiểu nhân muốn nói là vị cô nương kia đẹp như vậy, thiếu gia ngài không tâm ngứa hay sao?” Y theo tính nết háo sắc của thiếu gia, như thế nào lại cam tâm buông tha cho mặt hàng tốt như vậy?
“ Thế cũng phải còn mạng để mà tâm ngứa a!” Phun một ngụm, tức giận nói. Nói thực ra, tiểu mỹ nhân như vậy, ngay cả hoa khôi của ‘ Bách Hoa Lâu’ đều phải kém nàng một bậc, hắn ta như thế nào lại không muốn dính vào chứ? Chỉ tiếc nữ nhân kia hung dữ vô cùng, sau vài lần ăn mệt, hắn ta cũng không dám đi trêu vào nữa!
“ Thiếu gia, tiểu nhân có một cách……..” Vì cho chủ tử niềm vui, mặt đáng khinh lộ ra tươi cười ô uế dâm đãng, ngoắc tay muốn hắn ta đưa lỗ tai lại gần đây.
Không hiểu thuộc hạ muốn giở trò gì, Chu Thiếu Lân cũng nghiêng tai lắng nghe. Sau một trận xầm xì, chỉ thấy hai mắt hắn ta trợn to, dần dần lộ ra nụ cười gian đầy hưng phấn.
“ Ngươi thật hay!” Đợi tiếng nói vừa dứt, Chu Thiếu Lân cười vui sướng, một chưởng vỗ về phía thuộc hạ, tán thưởng không thôi. “ Việc này nếu thành công, trở về nhà sẽ hảo hảo thưởng cho ngươi!”
“ Thế tiểu nhân trước hết đa tạ thiếu gia!” Cúi đầu cúi người lĩnh tạ, đương nhiên vui vô cùng.
“ Thế này nọ đâu?” Ngón tay chà sát, cấp bách muốn bắt đầu thực hành.
“ Ở chỗ này đây!” Vỗ vỗ túi trong bên hông của mình.
“ Thế còn chờ gì nữa! đi a!” Chu Thiếu Lân cười gian một tiếng, dẫn đầu chạy lấy người.
Chỉ thấy dưới bóng đêm, hai bóng đen lén lút đi vào cửa khách điếm, lén lút dáo dác nhìn ngó xung quanh, xác định vị cô nương tuyệt mỹ đã đi vào đại sảnh, thế này mới nghênh ngang bước đi vào, hướng chưởng quầy muốn một cái phòng ở trong khách điếm.
Giờ Sửu, đúng là đêm khuya thanh vắng, mọi thanh âm đều tĩnh lặng, là thời khắc vạn vật ngủ say, trên ngã tư đường không một bóng người, ngay cả ăn mày, kẻ lang thang cũng tìm chỗ ấm áp để say giấc.
Thông, trên ngã tư đường yên tĩnh nhanh chóng hiện lên một đạo bóng đen, băng qua ngõ ngách khắp phố, bộ dáng nhìn chung quanh kia như là đang khẩn cấp tìm cái gì?
Mẹ nó! Khắp thiên hạ không có người nào càng thảm hơn hắn! đầu tiên là mạc danh kỳ diệu bị cháu ngoại trai đối địch, sau đó lại bị nương tử tương lai hiểu lầm, còn dâng tặng một cho một cái tát thật to, sau đó liền chạy không thấy bóng người, làm cho hắn muốn giải thích cũng không tìm thấy người để mà nói, mà đã trễ thế này, còn phải khắp ngõ ngách lớn nhỏ xung quanh tìm người, rất sợ nàng xảy ra cái gì ngoài ý muốn….
Oán thán không thôi, Nguyệt Tinh Hồn âm thầm cười khổ, nào có biết đâu Dương Diễm Ca là thùng dấm chua lớn như vậy.
Haiz…. Hắn quả thực là có bước ra ‘ Thiên Hương Lầu’, đúng lúc gặp gia đình làm xiếc kia, trùng hợp thay là gia đình người ta cũng muốn dùng cơm, mà bụng hắn lại đang đói, lại thấy nàng không để ý tới hắn tự một mình đi rồi, nghĩ đến chính mình một người dùng bữa cũng rất không thú vị, liền không nghĩ gì nhiều mời người ta đi vào dùng cơm một chút.
Ai ngờ lại bị nàng bất ngờ quay lại tìm người bắt gặp được, nhưng lại ngay lúc cô nương làm xiếc đang ân cần thay hắn gắp thức ăn, nàng lập tức liền nổi trận lôi đình, tặng cho hắn một cái tát thật to rồi quay đầu chạy lấy người, để lại hắn xấu hổ không thôi đối với đám khách nhân bị dọa ngốc ở trong tửu lâu ngây ngô cười.
Haiz…thật sự là hắc sát vào đầu, vận rủi không ngừng a! cô nương làm xiếc người ta vì hắn gắp thức ăn rót rượu, hắn cũng ngại cự tuyệt mà! Đương nhiên chỉ có thể cười chấp nhận thôi! Sao nữ nhân này ngay cả loại dấm chua này mà cũng ăn thế không biết?
Lại thở dài, Nguyệt Tinh Hồn biết trong lòng nghĩ nhiều cũng vô dụng, hiện nay quan trọng nhất là phải mau chóng tìm cho ra nàng, đều đã trễ thế này, một vị cô nương gia ở bên ngoài sẽ gặp nhiều nguy hiểm…. ách … đương nhiên cũng có thể là người khác rất nguy hiểm… coi nàng thật mạnh mẽ, tính tình lại rất dã man.
Nhưng vô luận như thế nào, hắn vẫn là không yên lòngvề nàng, thế nào cũng phải mau chóng tìm được người mới được.
Tìm khắp các phố xá lớn nhỏ của mọi ngã tư đường trong Kinh Thành, vẫn không thấy bóng dáng của nàng, Nguyệt Tinh Hồn cảm thấy nóng nảy, âm thầm bội phục nàng sao có khả năng đem chính mình ẩn giấu từ ban ngày cho đến buổi tối, để cho hắn tìm không được người!
Chỉ là khắp Kinh Thành này không biết hắn đã tìm đến mấy lần, từ trong hoàng cung uyển tới hang ổ bí mật của con chó con mèo đều bị hắn lật ra tới đây, nhưng không thấy người chính là không thấy người, chẳng lẽ nàng đi ra khỏi thành rồi?
Nguyệt Tinh Hồn bỗng dưng ngừng lại thân hình, tự hỏi đến khả năng này…
“ Phi! Nếu không phải họ Chu đầu thai khéo, thiếu gia, đáng để ta hầu hạ như vậy sao? Khói mê là do lão tử cung cấp, chủ ý cũng là do lão tử ra, không thể tưởng tượng được nữ nhân hung hăng kia ngay cả tướng ngủ cũng xinh đẹp, họ Chu kia ngay cả chút ngon ngọt cũng không cho ta nếm, thế nhưng đuổi lão tử trở về Tướng phủ rồi! lão tử vốn đang hy vọng xa vời chờ hắn hưởng dụng xong rồi còn để lại cho ta khoái hoạt, khoái hoạt, dù sao cô nương tuyệt sắc như vậy vẫn là hiếm có…”
Trong gió lạnh, tiếng nói dâm tà thầm rủa bay theo gió, lủi vào trong mỗ đôi tai linh mẫn nào đó…
Hả? lại là kẻ hái hoa tặc nào tiến hành hoạt động tà ác? Nguyệt Tinh Hồn nheo lại mắt, thuận theo phương hướng phát ra tiếng rủa thầm kia nhìn lại, chỉ thấy một bóng đen đang rụt cổ chống đỡ gió lạnh, từ phương xa nhìn lại gần, tiếng rủa thầm trong miệng cũng càng thêm rõ ràng.
“ … A, cũng coi như hung bà nương kia đáng đời, đánh gãy cánh tay của họ Chu kia, còn liên tục phá hoại chuyện tốt của hắn, hiện nay họ Chu kia lấy nàng gán nợ mất hồn, vui vẻ cũng không bị thiệt…”
Hung bà nương? Họ Chu? Đánh gãy cánh tay? Như thế nào này đó hình dung đều rất quen thuộc, hiển nhiên là nói đến mỗ ác độc nữ nhân làm cho hắn tìm khắp cả đêm đây mà? Nguyệt Tinh Hồn càng nghe càng kinh hãi, thân hình chợt lóe, vô cùng quỷ mị trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt bóng đen đang than thở kia.
“ Oa, quỷ kìa…” Tiếng gầm gú kinh hãi cắt qua bóng đêm trong chớp mắt bị một bàn tay to bóp chặt cổ họng, rốt cuộc phát không ra tiếng nào.
“ Nói! Ngươi nói họ Chu, có phải là Chu Thiếu Lân hay không?” Khuôn mặt tuấn tú trước giờ luôn mang vẻ tươi cười nhưng giờ lại bao phủ lên vẻ âm trầm đáng sợ không nói nên lời.
“ Ô.. ô…” Vì thiếu dưỡng khí gương mặt tái nhợt như người chết, cái đầu to không ngừng gật đầu, miệng chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.
Đáng giận! điềm xấu dự cảm đã trở thành sự thật! Nguyệt Tinh Hồn cảm thấy lòng trầm xuống. “ Ở nơi nào?” Mẹ nó! Tốt nhất cầu nguyện cho hắn tới kịp lúc, bằng không hai người này sẽ vô cùng hối hận vì đã sinh ra trên cuộc đời này.
Cánh tay lông xù khó khăn ra dấu nghiêng về phía sau, chỉ thẳng vào một gian khách điếm nhỏ.
“ Nằm xuống cho ta!” Được đến đáp án muốn biết, khí giận lập tức tung ra một quyền, quả nhiên có người ngoan ngoãn lâm vào hôn mê.
Bỏ người lại, trong lòng Nguyệt Tinh Hồn nổi lên một nỗi sợ hãi khôn cùng, phát ra khinh công với tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời lao về phía khách điếm nhỏ…
“ Hắc hắc… tiểu mỹ nhân, cuối cùng nàng cũng rơi vào trong tay ta a!” Khổ sở chờ ở bên ngoài, cho đến khói mê ở bên trong tán đi, Chu Thiếu Lân thế này mới mắt lộ ra dâm quang lủi người đi vào trong phòng, lập tức đi đến bên giường, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ tú lệ trong mê man của Dương Diễm Ca, nhịn không được đắc ý háo sắc cười.
“ Ha ha…. Đừng trách thiếu gia ta không thương nàng, để đầu đêm của nàng trải qua trong lúc hôn mê. Bất quá nàng yên tâm, đợi nàng thành người của ta rồi, ngày sau thiếu gia ta sẽ cho nàng hưởng hết khoái hoạt của dục tiên dục tử, hàng đêm gọi ta là hảo ca ca, cả đời không nỡ rời đi ta.” Sắc dục huân tâm cười to, trong đầu Chu Thiếu Lân lúc này đều là hình ảnh sống sắc sinh hương, hung ác đem vạt áo trước ngực nàng xé rách, lộ ra chiếc yếm màu lam có thêu hoa văn tinh xảo ở bên trong.
Chỉ thấy màu sắc chiếc yếm kia càng làm nổi bật lên màu da tuyết trắng nõn nà, hơn nữa trước ngực rất tròn che giấu núi đôi như ẩn như hiện, mê người đến cực điểm, thật làm cho Chu Thiếu Lân mắt đầy dục hỏa, sắc tâm đột nhiên bùng cháy, gấp gáp đem nàng đặt ở dưới thân, móng vuốt sói không chút nào thương hương tiếc ngọc hướng trên thân thể nữ tính ôn nhu mềm mại của nàng mà chạy…
Phanh!
Tiếng nổ chợt vang lên, khi Chu Thiếu Lân còn chưa rõ ràng lắm có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy sau gáy căng thẳng, lập tức cả người bị ngã nhào xuống dưới…
“ Muốn làm gì, làm cái gì?” Ăn đau rống giận, chật vật đứng dậy chửi ầm lên “ Là thằng nhãi con nhà ai dám phá hỏng chuyện tốt của thiếu gia ta…. Ái! Là ngươi?” Bỗng nhiên, thần sắc hắn ta xanh mét, giống như nhét mấy trăm cái trứng gà mà nghẹn một họng tức giận mắng bên miệng.
“ Đương nhiên là ta!” Nguyệt Tinh Hồn thâm trầm, tiếng nói lạnh lùng âm trầm tuyệt nhiên làm cho Chu Thiếu Lân nghe không khỏi rùng mình.
“ Ngươi… ngươi đừng làm bậy…. cha ta là Tể tướng đương triều…” Vô cùng hèn mọn nâng lão cha ra để dọa lui kẻ địch.
“ Ta thật sợ đó…” Nguy hiểm gợi lên một chút tươi cười, phút chốc, trên mặt hắn lãnh lẽo, giống như Tu la từ địa ngục, cả người phát ra một cỗ sát khí lạnh lùng thật dọa người, chân to đá một cước, đem hắn ta bay về phía sau rồi dội lại nặng nề té trên mặt đất.
“ Ngươi… ngươi…” Chu Thiếu Lân chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng toàn thân của mình dường như sắp bay ra đây, cả buổi cũng đứng không dậy nổi, đối mặt với sát khí giết người càng lúc càng gần của hắn, hoảng sợ tới mức hắn ta liên tục lui về phía cửa, thầm nghĩ chính mình hôm nay chắc sẽ chôn vùi ở nơi này.
“ Ngươi đi a! trốn a!” Nắm hắn ta lên, mang một chút âm trầm ngoan độc tươi cười, đối với khuôn mặt hoảng sợ của hắn ta ban cho một quyền thật nặng.
“ Ái…” Nghe một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, vô cùng không hay ho cũng lâm vào hôn mê.
“ Như vậy liền hôn mê? Thật vô dụng!” Chán ghét đem người quăng ra trước khu vườn nhỏ ngoài cửa phòng, Nguyệt Tinh Hồn thế này mới tức giận chưa tiêu ‘ Phanh’ một tiếng, hung hăng đóng cửa phòng lại.
Đi vào bên giường, nhìn Dương Diễm Ca quần áo hỗn độn lại vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, tâm thần buộc chặt ( căng thẳng) mới được buông lỏng, làm cho hắn không khỏi nhũn ra ngồi phịch xuống.
May mắn, may mắn hắn đến kịp, bằng không… Nghĩ đến đây, cả người Nguyệt Tinh Hồn phát run, không dám nghĩ tiếp nữa.
Mới vừa rồi hắn chạy vội vào trong khách điếm, nhờ vào khứu giác linh mẫn men theo mùi vị mê hương còn lưu lại trong không khí mà một đường tìm được nơi này, một cước đá văng ra cửa phòng, thấy tiện phôi kia đặt ở trên người nàng, làm cho cả người hắn thoáng rét run, chỉ sợ chính mình đã tới chậm, lập tức lửa giận điên cuồng đem tiện phôi kia hung hăng kéo ngã xuống đất, còn sót lại một chút lý trí nhìn xem thiên hạ trên giường trừ bỏ vạt áo trước ngực bị xé rách ra, tất cả quần áo khác đều yên ổn mặc ở trên người, thế này mới tỉnh táo lại một chút, cũng làm cho tiện phôi Chu Thiếu Lân kia thoát khỏi cái chết.
Cười khổ vỗ trán, ngẩng đầu nhìn thấy nàng vẫn ngủ an ổn như cũ, hai má ửng hồng khỏe mạnh, Nguyệt Tinh Hồn chậm rãi ngồi vào bên mép giường, ngón trỏ xẹt qua môi anh đào hồng nhuận, trong đôi mắt đen láy không tự giác lộ ra vài phần nhu tình, thì thào thầm nói.
“ Làm thế nào mới tốt đây? Cho đến lúc vừa rồi, thiếu gia ta mới phát hiện ta giống như thật sự vô cùng yêu cô, thế cô cũng yêu ta sao? cô hẳn là cũng thích ta đi? Bằng không như thế nào lại ghen lung tung đâu…”
Thản nhiên nỉ non sau một lúc, cả đêm bôn ba tìm người, hơn nữa vừa rồi tâm thần buộc chặt, giờ đây sau khi hoàn toàn thả lỏng, một cơn mỏi mệt như sóng ập đến, làm cho hắn uể oải dị thường.
Nhìn thấy bên người giường nàng còn chỗ trống to như vậy, Nguyệt Tinh Hồn không nói hai lời liền yên ổn nằm xuống, cánh tay tráng kiện quàng qua, đem thân thể xinh đẹp mềm mại đặt trong vòm ngực rộng lớn của mình, tìm cái tư thế thoải mái liền ngủ thật say…
Ba! Đũa trúc trong bàn tay nổi đầy gân xanh đã lừng lẫy xả thân.
Thật, thật vô tội nha! Dương Diễm Ca đồng tình nhìn ‘ đũa thi’ không toàn thây liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy trên người kẻ nào đó tỏa ra sát khí làm cho cả người nàng phát lạnh, hận không thể nhanh chút chạy lấy người.
Haiz! Chẳng qua là muốn tiến vào dùng bữa cơm, lại như thế nào cũng không dự đoán được kẻ bị bọn họ thiết kế, người bị hại, thật không khéo đã ở bên trong, hơn nữa vật chứng hãm hại hắn trùng hợp cũng đi theo bên người hắn.
Gặp được tình huống này, người bình thường phản ứng đầu tiên khẳng định là quay đầu chạy lấy người, như thế nào lại không biết sống chết còn ráng đưa lên cửa, nào biết còn có cái quái thai thích chơi nổi, cười đến làm cho người ta rất muốn xông lên đập cho một trận, như thế nào còn có thể vạch áo cho người xem lưng!
“ Diễm Ca tiểu thư, Tinh Hồn thiếu gia, hai người cũng đến chỗ này?” Nhìn thấy hai người, đôi mắt long lanh của Mạc Liên Nhi thoáng chốc sáng lên, đợi sau khi hai người ngồi xuống, vội vàng rót trà nóng dâng lên “ Bên ngoài trời lạnh, uống chút trà nóng cho ấm người”.
Xem Mạc Liên Nhi vì mọi người châm trà gắp thức ăn, lại liếc nhìn gương mặt lạnh kia, Nguyệt Tinh Hồn híp mắt cười nói: “ Ta nói Liên Nhi cô nương, những ngày này Tuyền tiểu tử đối với cô có tốt không? Vẫn là trưng gương mặt thối với cô sao?”
Nghe vậy, Mạc Liên Nhi khó xử trộm dò xét gương mặt càng thêm cương nghị của Nam Tĩnh Tuyền, thật sự lo lắng không biết nên nói cái gì mới tốt. Mấy ngày nay hắn xem nàng như là người vô hình, rõ ràng là muốn cho nàng nan kham, hại nàng chỉ có thể mặt dầy nhắm mắt theo đuôi, mọi chuyện đều cẩn thận hầu hạ, miễn cưỡng xem mình như là người ngu dốt, không đem mặt lạnh, trào phúng của hắn đặt ở trong lòng, chỉ mong tận tâm làm tốt việc ân nhân giao cho nàng, đem hắn làm chủ tử hầu hạ.
Xem vẻ mặt kia của nàng, trong lòng Nguyệt Tinh Hồn biết rõ ràng. Dù sao với tính tình thối kia của Tuyền tiểu tử, dùng đầu gối nghĩ cũng biết hắn có bao nhiêu khó ở chung.
“ Haiz! Vất vả cho cô!” Rung đùi đắc ý thở dài, biểu tình lại cười hì hì.
“ Ân, có thể tưởng tượng” Gật đầu phụ họa, Dương Diễm Ca sâu sắc đồng tình.
Đôi độc phu độc phụ mệnh định này là như thế nào? Dùng hắn để chơi kẻ hát người họa sao? Nam Tĩnh Tuyền không muốn để người ta lấy cớ, nói hắn ngược đãi một vị cô nương gia, lập tức phát ra câu nói đầu tiên kể từ mấy ngày qua với Mạc Liên Nhi. “ Ngồi xuống! để tránh người ta nói ta không có tình người”. Khẩu khí đầy mệnh lệnh.
Ách… là đang nói chuyện với nàng sao? Mạc Liên Nhi đứng phía sau hắn trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên, ngây ngốc không biết nên làm thế nào cho phải.
“ Muốn ngươi ngồi xuống, còn đứng đó làm gì?” Như thế nào, ngay cả nói cũng nghe không được sao?
Thật hung dữ! không biết có người nào bị hù chết hay chưa? Mạc Liên Nhi vẫn đứng đó, dù sợ cũng không khuất phục mệnh lệnh của hắn, kiên trì đè nén khiếp sợ, lắc đầu cự tuyệt “ Liên, Liên Nhi đứng hầu hạ thiếu gia” Hắn là chủ, nàng là tớ, không lý nào lại có thể cùng ngồi với nhau.
“ Ngươi dám chống lại ta?” Híp mắt mềm nhẹ hỏi, nhưng gân xanh trên trán lại dao động dữ dội.
“ Liên Nhi không dám!” Nói thì nói như vậy, lại vẫn như cũ không chịu ngồi xuống.
“ Ngươi…”
“ Tốt lắm! tốt lắm!” Nguyệt Tinh Hồn vội vàng tham gia, cười thân thiện nói “ Liên Nhi cô nương, cô cứ ngồi xuống đi! Chứ ngồi ăn bữa cơm mà phía sau có người nhìn chằm chằm như thế, đúng là không được tự nhiên cho lắm!”
“ Cũng không sao mà! Nào, đến bên này ngồi đi!” Dương Diễm Ca trực tiếp kéo người sang bên này ngồi, nàng thế nhưng thật chịu không nổi không khí trầm thấp như vừa rồi, đúng là không khí khủng bố mà!
“ Diễm Ca tiểu thư, Tinh Hồn thiếu gia, vậy Liên Nhi cũng sẽ không khách khí!” Ôn nhu nở nụ cười với hai người, đối với lời nói của hai vị ân nhân, nàng như thế nào có thể cự tuyệt cho được.
Nhìn nàng vui vẻ ngồi xuống, sắc mặt xanh mét của Nam Tĩnh Tuyền càng thêm khó coi, nếu không phải ngày thường tu dưỡng rất tốt, lời thô tục suýt chút nữa cũng mắng ra miệng. Nàng là như thế nào? lời nói của hắn không nghe, họ Nguyệt tùy tiện nói một câu, nàng liền làm theo như thần dụ ( ý là xem lời Hồn ca như là thần thánh nói ấy mà), cũng không đem hắn để vào mắt quá đi!
Thình lình nổi lên một cơn buồn bực khiến hắn khó có thể chịu được…
“ Nào nào nào, này là cá hoa vàng hấp hương vị đậm đà, mau nếm thử xem!” Mặc kệ sắc mặt khó coi âm trầm của người nào đó, Nguyệt Tinh Hồn khoái trá gắp hai miếng thịt bò đưa vào chén của hai vị cô nương, tỏ vẻ công bằng.
“ May mà ngươi không làm nước bắn tung tóe vào mặt ta, bằng không ta cho ngươi đẹp mặt”. Tựa như kiều tựa như giận liếc hắn một cái, lòng Dương Diễm Ca đầy ngọt ngào nuốt miếng thịt bò vào.
“ Ta nào dám a!” Vô cùng chân chó bồi cười.
“ Tinh Hồn thiếu gia, cảm ơn ngài!” Mỉm cười, Mạc Liên Nhi rất là cảm động. Đã lâu rồi, trừ hai vị ân nhân ra không ai đối xử với nàng tốt như vậy.
“ Không cần khách khí, mau ăn a!” Cười thản nhiên nhận lời cảm tạ, muốn nàng cố gắng ăn thêm cơm.
Kỳ quái, nàng cười nhu tình như nước đến thế làm gì? còn nữa, tiểu cữu không phải đã có một vị nữ nhân ác độc mệnh định rồi hay sao? lúc này thế nhưng không tuân thủ phu tắc, dám trực tiếp ở trước mặt nương tử tương lai câu dẫn cô nương khác?
Lạnh lùng nhìn hành động của hai người, không biết vì sao, Nam Tĩnh Tuyền nhưng lại cảm thấy khó chịu dị thường, hận không thể xóa đi khuôn mặt tươi cười khiến người ta chán ghét của Nguyệt Tinh Hồn.
Thật sự, thật sự là khiến người ta chán ghét mà…
“ Uy, Tuyền tiểu tử, ngươi ám toán tiểu cữu ta a!” Ánh mắt gian tà rất là tinh ranh, nhanh chóng tiếp được đũa trúc phóng tới, Nguyệt Tinh Hồn bất mãn oa oa kêu “ Ăn cơm cũng không yên với ngươi sao?”
“ Cười đến ghê tởm, làm hỏng khẩu vị của ta!” Xuy một tiếng hừ lạnh.
“ Ha ha… khụ khụ…. Khụ….” Dương Diễm Ca nghe vậy cười to, lại đã quên trong miệng còn đang nhồi đồ ăn, suýt chút nữa đã bị sặc chết.
Không dư thừa đồng tình tâm với kẻ phản bội kia ( kẻ phản bội ở đây là nói Diễm Ca tỷ đó, thấy a bị chửi mà chị còn cười ^^), Nguyệt Tinh Hồn trừng mắt giận dữ: “ Tuyền tiểu tử, đem lời nói nói cho rõ ràng coi, gương mặt tuấn tú này của tiểu cữu mê đảo phụ nữ trẻ em khắp thiên hạ, thời điểm nào cười rộ lên mà thấy ghê tởm hả?”
Nam Tĩnh Tuyền phiền chán không thôi, không tâm tình ở lại nhìn hắn ta xiếc khỉ, không để ý sự kinh ngạc của mọi người, đứng dậy chạy lấy người.
“ Không phải nói muốn đi theo hầu hạ bên người ta sao? còn đứng ngây đó làm gì?” Đi được hai bước, phát hiện Mạc Liên Nhi không đuổi kịp, lập tức quay đầu trào phúng.
“ A! nha!” Lần đầu tiên hắn đứng lại chờ nàng nha! trước kia hắn đều xem nàng là gánh nặng, hận không thể dứt bỏ nàng, hôm nay cũng thật khác thường.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mạc Liên Nhi nghĩ mãi không thông, bị mắt lạnh của hắn trừng, cũng vô tâm nghĩ nữa, vội vàng đi theo hắn.
Nha? nói như thế nào đã chạy lấy người rồi, hoàn toàn không đem tiểu cữu như hắn để vào mắt a? nhìn theo ác chủ cùng với nô bộc bị khi dễ hai người rời đi, Nguyệt Tinh Hồn không hiểu sao chính mình lại bị Nam Tĩnh Tuyền nhục nhã, oan ức nhất là còn không biết rõ ràng lắm Nam Tĩnh Tuyền vì sao lại muốn chống đối với hắn!
“ Ta là tiểu cữu của hắn nha! vì sao phải ủy khuất như vậy chịu là người xuống nước với hắn trước!” Vô cùng hối hận thầm oán.
“ Ừ…”
“ Cô cũng cảm thấy đúng như vậy phải không?” Lâm vào trong ai oán vô cùng.
“ Tư tư…”
Kỳ quái, nàng làm chi không nói lời nào, chỉ tùy tiện phát ra hai tiếng, thật sự không giống tác phong của nàng nha. Nguyệt Tinh Hồn sâu sắc cảm thấy không thích hợp nên quay đầu lại nhìn nàng…
“ Á.. cô chừa một chút cho ta a!” Sắc mặt đại biến sợ hãi rống, muốn nàng khẩu hạ lưu tình.
Híp mắt nấc một cái, chậm rãi phun ra một cái xương gà được cạp sạch sẽ, Dương Diễm Ca hớn hở cười: “ Xin cứ tự nhiên!”
Xem xét đầy bàn đồ ăn giờ chỉ còn cơm thừa canh cặn, Nguyệt Tinh Hồn khóc không ra nước mắt. Khó trách mới vừa rồi nàng lại vô thanh vô tức(ko tiếng động), khó trách vừa rồi hỏi nàng nàng chỉ ậm ừ trả lời, thì ra là vì cái miệng nhỏ nhắn đang bận ăn mỹ thực!
“ Thỉnh dùng a! không cần khách khí!” Đem xương cốt còn thừa ở trên bàn đẩy đến trước mặt hắn, Dương Diễm Ca cười đến rất xấu xa, thật thành khẩn mời hắn hưởng dụng.
“ Coi ta là ăn mày sao?” Thở phì phì đẩy trở về.
“ No rồi, ta phải đi!” Ha ha… ăn no liền buồn ngủ a, mau chóng về nhà ngủ một giấc mới được!
“ Hắc, ta còn chưa ăn a!” Chính mình ăn no liền không để ý tới người khác a! nữ nhân không đạo nghĩa!
Khoát tay, Dương Diễm Ca một mình thong thả rời đi, không để ý tới nam nhân buồn bực ở phía sau, bởi vì cái bụng đói mà tức giận đến thổi râu trừng mắt.
Haiz…. Chính hắn đều đã nói là muốn ăn cơm hoàng đế lớn , nhưng trong thời gian dùng bữa không chịu chú tâm, tự mình lẩm bẩm, này nọ bị người ta ăn sạch còn trách ai được đây!
Đáng đời!
“ Đáng giận, đáng giận! thối Nguyệt Tinh Hồn, hỗn đãn Nguyệt Tinh Hồn, đi tìm chết, đi tìm chết, đi tìm chết! ta chán ghét ngươi….” Vào lúc đêm khuya, ánh trắng lung linh chiếu vào bóng cây in trên mặt nước suối trong vắt, ở một vùng ngoại ô sơn dã, có một vị cô nương yêu kiều xinh đẹp đang căm giận giẫm chân lên cỏ, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng không ngừng phun ra lời nguyền rủa.
Cái tên Nguyệt Tinh Hồn đáng giận kia, thế nhưng sau khi bước ra khỏi ‘ Thiên Hương Lâu’ liều biến mất không thấy bóng người.
Lúc nàng đang trên đường trở về, cảm thấy kỳ quái sao ở phía sau không có tiếng cười đùa ầm ỹ, nhìn lại mới phát hiện thì ra là hắn theo không kịp, lập tức quay đầu trở lại men theo đường đi tìm người.
Ai ngờ lại làm cho nàng nhìn thấy tên sắc phôi không biết xấu hổ kia thông đồng với cô nương làm xiếc, mang vẻ tươi cười ôn hòa gạt người đáng ghê tởm kia cùng với người ta đàm thoại việc nhà, đã vậy còn cùng nhau đi vào ‘ Thiên Hương Lâu’, kêu một bàn rượu và thức ăn nhấm nháp, tán gẫu cười đến rất là khoái trá.
Lập tức làm cho nàng tức giận đến mức nhất phật xuất khiếu, nhị phật thăng thiên ( ta bó tay ta ko hình dung nổi nghĩa của câu này, nhưng đại khái là chắc là chị này nổi cơn tam bành dữ lắm!), trong khi hắn vui vẻ hưởng thụ cô nương làm xiếc chân thành nhu tình gắp thức ăn, trên gương mặt xinh đẹp của nàng như đóng băng, như là quỷ mỵ (xuất quỷ nhập thần) xuất hiện ở trước mặt hắn, trong lúc hắn còn chưa kịp phản ứng gì cả, nàng không nói hai lời liền hung hăng tặng cho hắn một bạt tay, không để đến tiếng kêu đau cùng lời giải thích của hắn, nàng nhanh chóng xoay người, vận hết mười phần công lực bay vút đi, đáy lòng tràn ngập lửa giận cùng ghen tuông không ngừng ứa ra, nhanh chóng bao phủ khắp người nàng.
Một đường chạy như điên ra khỏi Kinh Thành mãi cho đến khi chạy đến một cánh rừng hoang dã nàng mới dừng chân lại, sau đó liền từ ban ngày đối với rừng núi không người không ngừng thét to, nguyền rủa đến tận đêm khuya…
Wow…
Bỗng dưng một tiếng ếch trong trẻo làm cho ở nơi chỉ có tiếng mắng phẫn hận này lại vang lên thêm một thanh âm khác.
Ơ! Thiên hạ quả thật là thiên kỳ bất hữu (ko có chuyện kỳ lạ nào ko thể xảy ra), tại loại trời đông giá rét này nhưng lại có con ếch ở đây, thật sự là không thể tin được! bất quá cũng nhờ có tiếng kêu của con ếch này, mới ngừng lại được tiếng mắng vô chừng mực của cô gái.
Vừa nghe tiếng ếch kêu, trong lòng Dương Diễm Ca hơi run sợ, cố nén lửa giận đang dâng cao, âm thầm cảnh cáo chính mình không cần vì sắc phôi Nguyệt Tinh Hồn kia mà nhiễu loạn nỗi lòng, làm hỏng rồi kế hoạch bắt ‘ Hồng ngọc huyết con ếch’ được mệnh danh là thiên hạ chí độc để luyện thành độc ‘ Xích luyện tiên tử’.
Nghe nói ‘ Hồng ngọc huyết con ếch’ là chí bảo mà người luyện độc suốt đời cũng khó cầu được, độc tính của nó cực mạnh có thể làm cho người trúng độc sau khoảng chừng một phần ba khắc, liền trực tiếp đi bái kiến Diêm Vương lão gia tâm sự.
Vì sao nàng có thể tìm được ‘ Hồng ngọc huyết con ếch’ rất khó tìm này? này cũng bởi vì vài ngày trước chuyện đem Mạc Liên Nhi đưa cho Nam Tĩnh Tuyền, vì trốn tránh bị mặt lạnh ác sát chất vấn, cho nên cả ngày nàng lang thang ở bên ngoài, nhất thời nhàm chán liền đi dạo chung quanh vùng ngoại ô, mà trong lúc vô ý phát hiện nơi này, mãi đến tận bóng đêm mù mịt, ánh trăng lên cao, đang muốn dẹp đường hồi phủ, ai ngờ lại nghe ở bên đó đột nhiên truyền đến tiếng ếch trong trẻo, làm cho nàng nổi lên lòng hiếu kỳ, không hiểu vì sao đang lúc mùa đông giá lạnh như vậy lại xuất hiện loài ếch?
Người có lòng tò mò nếu mà không được thỏa mãn sẽ không được tự nhiên, đương nhiên nàng cũng không ngoại lệ, lập tức đem tò mò hóa thành hành động, lặng lẽ theo tiếng kêu mà đi, mãi cho đến khi đi đến bên suối nước ẩm ướt, chỉ thấy một vật thể màu đỏ như ngọc to bằng nắm tay, như thực như ảo con ếch đập vào trong mắt. Chỉ thấy nó ngồi chồm hổm bên dòng suối, ngẩng đầu kêu oa oa, bộ dáng tĩnh lặng ngắm trăng rằm kia chuyên chú như là đang hấp thu nhật nguyệt tinh hoa.
Hồng ngọc huyết con ếch!
Dương Diễm Ca chỉ kém không hét ra tiếng dọa chạy con ếch. Nàng từng nghe sư phụ nói về con ếch này, cũng biết đặc tính của nó.
Hồng ngọc huyết con ếch không giống như loài ếch bình thường chỉ hoạt động vào mùa hè, ngược lại nó thường hay lui tới ở ven dòng nước ẩm ướt, cho đến khi trời bước vào xuân mới biến mất vô tung. Hơn nữa, con ếch này trời sinh tính cảnh giác rất cao, chỉ cần hơi phát giác ra dấu vết con người, sẽ lập tức chuyển hẳn chỗ ở, cho nên nếu muốn bắt giữ nó, chỉ cần một lần không thành công, thì lần tiếp theo muốn bắt lại cũng không biết đi đến chỗ nào mà tìm.
Lúc đó Dương Diễm Ca không chuẩn bị vẹn toàn, cho nên không vội đi bắt nó, chính là nhẹ nhàng xoay người rời đi, dự định lần tới chuẩn bị triển khai đại kế bắt ếch, nào biết sau đó lại liên tục xảy ra nhiều chuyện mà đành phải đem việc này gác lại, nay vừa đúng lúc trở về chỗ cũ, ‘ Hồng ngọc huyết con ếch’ cũng không ngượng ngùng chút nào không ngừng kêu oa oa, dụ dỗ nàng đi bắt nó, như vậy thì cũng đừng trách nàng không khách khí.
Âm thầm từ trong lòng lấy ra hộp hàn ngọc đoực lấy từ chỗ sư phụ, nó cùng với hộp ngọc chứa Ngân diệp tuyết lan đều từ một khối ngọc tạo ra, cực kì nhẹ nhàng thong thả bước gần bên dòng suối ẩm ướt.
Quả nhiên, ‘ Hồng ngọc tuyết con ếch’ kia giống như lần trước vậy, đứng ở chỗ tập trung ánh sáng của mặt trăng mà không ngừng oa kêu…
Sàn sạt!
Đạp gãy cành khô nhẹ vang, làm cho ‘ Hồng ngọc huyết con ếch’ bên bờ suối giật mình, bốn chi của con ếch lập tức ra sức nhảy xuống khe suối róc rách trong veo…
“ Trốn chỗ nào!” Nhanh tay lẹ mắt, hộp hàn ngọc chụp xuống đầu, đem nó bao vây ở bên trong không còn chỗ nào để trốn.
Thật cẩn thận đem hộp hàn ngọc cất vào, chỉ thấy ‘ Hồng ngọc huyết con ếch’ ở trong hộp bắt đầu bị đóng băng, động cũng không động, tựa như là tượng con ếch được khắc ra từ hồng ngọc.
“ Ha ha… còn muốn trốn? hộp hàn ngọc này là chuyên môn dùng để đối phó ngươi”. Vui sướng mà cười, đem hộp hàn ngọc cất cẩn thận, thế này mới chuẩn bị dẹp đường trở về trong thành.
Bất quá, tối nay nàng tuyệt đối không muốn gặp sắc phôi Nguyệt Tinh Hồn kia, nếu trở về ‘ Thủy Nguyệt Các’, khẳng định sẽ gặp được hắn, đến lúc đó lại một bụng tức, khẳng định sẽ ngủ không ngon….
A! đúng rồi! hay là đêm nay đừng trở về vương phủ, tủy tiện tìm khách điếm ở, đợi ngày mai tinh thần tốt hơn, lại trở về tìm người để tính toán sổ sách tốt lắm!
Chủ ý đã định, thân hình xinh đẹp lập tức nhắm về phương hướng Kinh Thành bay vút mà đi…
“ Thiếu gia, thiếu gia, ngài xem…”
“ Xem gì?” Chu Thiếu Lân nhịn không được mắng gã thuộc hạ đi theo ở bên người “ Ngươi đừng chậm trễ ta đi ‘ Bách hoa lâu’ tìm việc vui…” Ha! Đêm nay hắn ta tính cùng hoa khôi của ‘ Bách hoa lâu’ mất hồn một đêm, nên không muốn bị những việc khác làm phiền.
“ Không phải, thiếu gia!” Gã thuộc hạ tươi cười lấy lòng, bàn tay to đầy lông xù chỉ về phía cửa của một khách điếm nhỏ dưới ánh đèn mờ ảo “ Ngài xem, vị cô nương đang chuẩn bị đi vào khách điếm kia nhìn có chút quen mắt?”
Thuận theo phương hướng nhìn lại, khi Chu Thiếu Lân nhìn thấy vị cô nương tuyệt mỹ, đầu tiên là thần sắc đại biến, theo phản xạ tính lui về sau tìm chỗ núp, mãi đến khi người bước vào trong khách điếm rồi, mới bình tĩnh lại cho tên thuộc một cú vào cái ót, tức giận thấp giọng mắng.
“ Ngươi không muốn sống chăng? Nhìn thấy nữ la sát kia sao không nói cho ta biết sớm một chút, còn to gan chỉ trỏ như thế, không sợ bị phát hiện sao?” Đáng giận! đúng là nuôi không một đám vô dụng, thế nào cũng có một ngày bị bọn chúng hại chết!
Cho dù bị đau, làm lâu la của người ta vẫn phải nén giận mà nở nụ cười “ Thiếu gia, tiểu nhân muốn nói là vị cô nương kia đẹp như vậy, thiếu gia ngài không tâm ngứa hay sao?” Y theo tính nết háo sắc của thiếu gia, như thế nào lại cam tâm buông tha cho mặt hàng tốt như vậy?
“ Thế cũng phải còn mạng để mà tâm ngứa a!” Phun một ngụm, tức giận nói. Nói thực ra, tiểu mỹ nhân như vậy, ngay cả hoa khôi của ‘ Bách Hoa Lâu’ đều phải kém nàng một bậc, hắn ta như thế nào lại không muốn dính vào chứ? Chỉ tiếc nữ nhân kia hung dữ vô cùng, sau vài lần ăn mệt, hắn ta cũng không dám đi trêu vào nữa!
“ Thiếu gia, tiểu nhân có một cách……..” Vì cho chủ tử niềm vui, mặt đáng khinh lộ ra tươi cười ô uế dâm đãng, ngoắc tay muốn hắn ta đưa lỗ tai lại gần đây.
Không hiểu thuộc hạ muốn giở trò gì, Chu Thiếu Lân cũng nghiêng tai lắng nghe. Sau một trận xầm xì, chỉ thấy hai mắt hắn ta trợn to, dần dần lộ ra nụ cười gian đầy hưng phấn.
“ Ngươi thật hay!” Đợi tiếng nói vừa dứt, Chu Thiếu Lân cười vui sướng, một chưởng vỗ về phía thuộc hạ, tán thưởng không thôi. “ Việc này nếu thành công, trở về nhà sẽ hảo hảo thưởng cho ngươi!”
“ Thế tiểu nhân trước hết đa tạ thiếu gia!” Cúi đầu cúi người lĩnh tạ, đương nhiên vui vô cùng.
“ Thế này nọ đâu?” Ngón tay chà sát, cấp bách muốn bắt đầu thực hành.
“ Ở chỗ này đây!” Vỗ vỗ túi trong bên hông của mình.
“ Thế còn chờ gì nữa! đi a!” Chu Thiếu Lân cười gian một tiếng, dẫn đầu chạy lấy người.
Chỉ thấy dưới bóng đêm, hai bóng đen lén lút đi vào cửa khách điếm, lén lút dáo dác nhìn ngó xung quanh, xác định vị cô nương tuyệt mỹ đã đi vào đại sảnh, thế này mới nghênh ngang bước đi vào, hướng chưởng quầy muốn một cái phòng ở trong khách điếm.
Giờ Sửu, đúng là đêm khuya thanh vắng, mọi thanh âm đều tĩnh lặng, là thời khắc vạn vật ngủ say, trên ngã tư đường không một bóng người, ngay cả ăn mày, kẻ lang thang cũng tìm chỗ ấm áp để say giấc.
Thông, trên ngã tư đường yên tĩnh nhanh chóng hiện lên một đạo bóng đen, băng qua ngõ ngách khắp phố, bộ dáng nhìn chung quanh kia như là đang khẩn cấp tìm cái gì?
Mẹ nó! Khắp thiên hạ không có người nào càng thảm hơn hắn! đầu tiên là mạc danh kỳ diệu bị cháu ngoại trai đối địch, sau đó lại bị nương tử tương lai hiểu lầm, còn dâng tặng một cho một cái tát thật to, sau đó liền chạy không thấy bóng người, làm cho hắn muốn giải thích cũng không tìm thấy người để mà nói, mà đã trễ thế này, còn phải khắp ngõ ngách lớn nhỏ xung quanh tìm người, rất sợ nàng xảy ra cái gì ngoài ý muốn….
Oán thán không thôi, Nguyệt Tinh Hồn âm thầm cười khổ, nào có biết đâu Dương Diễm Ca là thùng dấm chua lớn như vậy.
Haiz…. Hắn quả thực là có bước ra ‘ Thiên Hương Lầu’, đúng lúc gặp gia đình làm xiếc kia, trùng hợp thay là gia đình người ta cũng muốn dùng cơm, mà bụng hắn lại đang đói, lại thấy nàng không để ý tới hắn tự một mình đi rồi, nghĩ đến chính mình một người dùng bữa cũng rất không thú vị, liền không nghĩ gì nhiều mời người ta đi vào dùng cơm một chút.
Ai ngờ lại bị nàng bất ngờ quay lại tìm người bắt gặp được, nhưng lại ngay lúc cô nương làm xiếc đang ân cần thay hắn gắp thức ăn, nàng lập tức liền nổi trận lôi đình, tặng cho hắn một cái tát thật to rồi quay đầu chạy lấy người, để lại hắn xấu hổ không thôi đối với đám khách nhân bị dọa ngốc ở trong tửu lâu ngây ngô cười.
Haiz…thật sự là hắc sát vào đầu, vận rủi không ngừng a! cô nương làm xiếc người ta vì hắn gắp thức ăn rót rượu, hắn cũng ngại cự tuyệt mà! Đương nhiên chỉ có thể cười chấp nhận thôi! Sao nữ nhân này ngay cả loại dấm chua này mà cũng ăn thế không biết?
Lại thở dài, Nguyệt Tinh Hồn biết trong lòng nghĩ nhiều cũng vô dụng, hiện nay quan trọng nhất là phải mau chóng tìm cho ra nàng, đều đã trễ thế này, một vị cô nương gia ở bên ngoài sẽ gặp nhiều nguy hiểm…. ách … đương nhiên cũng có thể là người khác rất nguy hiểm… coi nàng thật mạnh mẽ, tính tình lại rất dã man.
Nhưng vô luận như thế nào, hắn vẫn là không yên lòngvề nàng, thế nào cũng phải mau chóng tìm được người mới được.
Tìm khắp các phố xá lớn nhỏ của mọi ngã tư đường trong Kinh Thành, vẫn không thấy bóng dáng của nàng, Nguyệt Tinh Hồn cảm thấy nóng nảy, âm thầm bội phục nàng sao có khả năng đem chính mình ẩn giấu từ ban ngày cho đến buổi tối, để cho hắn tìm không được người!
Chỉ là khắp Kinh Thành này không biết hắn đã tìm đến mấy lần, từ trong hoàng cung uyển tới hang ổ bí mật của con chó con mèo đều bị hắn lật ra tới đây, nhưng không thấy người chính là không thấy người, chẳng lẽ nàng đi ra khỏi thành rồi?
Nguyệt Tinh Hồn bỗng dưng ngừng lại thân hình, tự hỏi đến khả năng này…
“ Phi! Nếu không phải họ Chu đầu thai khéo, thiếu gia, đáng để ta hầu hạ như vậy sao? Khói mê là do lão tử cung cấp, chủ ý cũng là do lão tử ra, không thể tưởng tượng được nữ nhân hung hăng kia ngay cả tướng ngủ cũng xinh đẹp, họ Chu kia ngay cả chút ngon ngọt cũng không cho ta nếm, thế nhưng đuổi lão tử trở về Tướng phủ rồi! lão tử vốn đang hy vọng xa vời chờ hắn hưởng dụng xong rồi còn để lại cho ta khoái hoạt, khoái hoạt, dù sao cô nương tuyệt sắc như vậy vẫn là hiếm có…”
Trong gió lạnh, tiếng nói dâm tà thầm rủa bay theo gió, lủi vào trong mỗ đôi tai linh mẫn nào đó…
Hả? lại là kẻ hái hoa tặc nào tiến hành hoạt động tà ác? Nguyệt Tinh Hồn nheo lại mắt, thuận theo phương hướng phát ra tiếng rủa thầm kia nhìn lại, chỉ thấy một bóng đen đang rụt cổ chống đỡ gió lạnh, từ phương xa nhìn lại gần, tiếng rủa thầm trong miệng cũng càng thêm rõ ràng.
“ … A, cũng coi như hung bà nương kia đáng đời, đánh gãy cánh tay của họ Chu kia, còn liên tục phá hoại chuyện tốt của hắn, hiện nay họ Chu kia lấy nàng gán nợ mất hồn, vui vẻ cũng không bị thiệt…”
Hung bà nương? Họ Chu? Đánh gãy cánh tay? Như thế nào này đó hình dung đều rất quen thuộc, hiển nhiên là nói đến mỗ ác độc nữ nhân làm cho hắn tìm khắp cả đêm đây mà? Nguyệt Tinh Hồn càng nghe càng kinh hãi, thân hình chợt lóe, vô cùng quỷ mị trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt bóng đen đang than thở kia.
“ Oa, quỷ kìa…” Tiếng gầm gú kinh hãi cắt qua bóng đêm trong chớp mắt bị một bàn tay to bóp chặt cổ họng, rốt cuộc phát không ra tiếng nào.
“ Nói! Ngươi nói họ Chu, có phải là Chu Thiếu Lân hay không?” Khuôn mặt tuấn tú trước giờ luôn mang vẻ tươi cười nhưng giờ lại bao phủ lên vẻ âm trầm đáng sợ không nói nên lời.
“ Ô.. ô…” Vì thiếu dưỡng khí gương mặt tái nhợt như người chết, cái đầu to không ngừng gật đầu, miệng chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.
Đáng giận! điềm xấu dự cảm đã trở thành sự thật! Nguyệt Tinh Hồn cảm thấy lòng trầm xuống. “ Ở nơi nào?” Mẹ nó! Tốt nhất cầu nguyện cho hắn tới kịp lúc, bằng không hai người này sẽ vô cùng hối hận vì đã sinh ra trên cuộc đời này.
Cánh tay lông xù khó khăn ra dấu nghiêng về phía sau, chỉ thẳng vào một gian khách điếm nhỏ.
“ Nằm xuống cho ta!” Được đến đáp án muốn biết, khí giận lập tức tung ra một quyền, quả nhiên có người ngoan ngoãn lâm vào hôn mê.
Bỏ người lại, trong lòng Nguyệt Tinh Hồn nổi lên một nỗi sợ hãi khôn cùng, phát ra khinh công với tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời lao về phía khách điếm nhỏ…
“ Hắc hắc… tiểu mỹ nhân, cuối cùng nàng cũng rơi vào trong tay ta a!” Khổ sở chờ ở bên ngoài, cho đến khói mê ở bên trong tán đi, Chu Thiếu Lân thế này mới mắt lộ ra dâm quang lủi người đi vào trong phòng, lập tức đi đến bên giường, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ tú lệ trong mê man của Dương Diễm Ca, nhịn không được đắc ý háo sắc cười.
“ Ha ha…. Đừng trách thiếu gia ta không thương nàng, để đầu đêm của nàng trải qua trong lúc hôn mê. Bất quá nàng yên tâm, đợi nàng thành người của ta rồi, ngày sau thiếu gia ta sẽ cho nàng hưởng hết khoái hoạt của dục tiên dục tử, hàng đêm gọi ta là hảo ca ca, cả đời không nỡ rời đi ta.” Sắc dục huân tâm cười to, trong đầu Chu Thiếu Lân lúc này đều là hình ảnh sống sắc sinh hương, hung ác đem vạt áo trước ngực nàng xé rách, lộ ra chiếc yếm màu lam có thêu hoa văn tinh xảo ở bên trong.
Chỉ thấy màu sắc chiếc yếm kia càng làm nổi bật lên màu da tuyết trắng nõn nà, hơn nữa trước ngực rất tròn che giấu núi đôi như ẩn như hiện, mê người đến cực điểm, thật làm cho Chu Thiếu Lân mắt đầy dục hỏa, sắc tâm đột nhiên bùng cháy, gấp gáp đem nàng đặt ở dưới thân, móng vuốt sói không chút nào thương hương tiếc ngọc hướng trên thân thể nữ tính ôn nhu mềm mại của nàng mà chạy…
Phanh!
Tiếng nổ chợt vang lên, khi Chu Thiếu Lân còn chưa rõ ràng lắm có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy sau gáy căng thẳng, lập tức cả người bị ngã nhào xuống dưới…
“ Muốn làm gì, làm cái gì?” Ăn đau rống giận, chật vật đứng dậy chửi ầm lên “ Là thằng nhãi con nhà ai dám phá hỏng chuyện tốt của thiếu gia ta…. Ái! Là ngươi?” Bỗng nhiên, thần sắc hắn ta xanh mét, giống như nhét mấy trăm cái trứng gà mà nghẹn một họng tức giận mắng bên miệng.
“ Đương nhiên là ta!” Nguyệt Tinh Hồn thâm trầm, tiếng nói lạnh lùng âm trầm tuyệt nhiên làm cho Chu Thiếu Lân nghe không khỏi rùng mình.
“ Ngươi… ngươi đừng làm bậy…. cha ta là Tể tướng đương triều…” Vô cùng hèn mọn nâng lão cha ra để dọa lui kẻ địch.
“ Ta thật sợ đó…” Nguy hiểm gợi lên một chút tươi cười, phút chốc, trên mặt hắn lãnh lẽo, giống như Tu la từ địa ngục, cả người phát ra một cỗ sát khí lạnh lùng thật dọa người, chân to đá một cước, đem hắn ta bay về phía sau rồi dội lại nặng nề té trên mặt đất.
“ Ngươi… ngươi…” Chu Thiếu Lân chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng toàn thân của mình dường như sắp bay ra đây, cả buổi cũng đứng không dậy nổi, đối mặt với sát khí giết người càng lúc càng gần của hắn, hoảng sợ tới mức hắn ta liên tục lui về phía cửa, thầm nghĩ chính mình hôm nay chắc sẽ chôn vùi ở nơi này.
“ Ngươi đi a! trốn a!” Nắm hắn ta lên, mang một chút âm trầm ngoan độc tươi cười, đối với khuôn mặt hoảng sợ của hắn ta ban cho một quyền thật nặng.
“ Ái…” Nghe một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, vô cùng không hay ho cũng lâm vào hôn mê.
“ Như vậy liền hôn mê? Thật vô dụng!” Chán ghét đem người quăng ra trước khu vườn nhỏ ngoài cửa phòng, Nguyệt Tinh Hồn thế này mới tức giận chưa tiêu ‘ Phanh’ một tiếng, hung hăng đóng cửa phòng lại.
Đi vào bên giường, nhìn Dương Diễm Ca quần áo hỗn độn lại vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, tâm thần buộc chặt ( căng thẳng) mới được buông lỏng, làm cho hắn không khỏi nhũn ra ngồi phịch xuống.
May mắn, may mắn hắn đến kịp, bằng không… Nghĩ đến đây, cả người Nguyệt Tinh Hồn phát run, không dám nghĩ tiếp nữa.
Mới vừa rồi hắn chạy vội vào trong khách điếm, nhờ vào khứu giác linh mẫn men theo mùi vị mê hương còn lưu lại trong không khí mà một đường tìm được nơi này, một cước đá văng ra cửa phòng, thấy tiện phôi kia đặt ở trên người nàng, làm cho cả người hắn thoáng rét run, chỉ sợ chính mình đã tới chậm, lập tức lửa giận điên cuồng đem tiện phôi kia hung hăng kéo ngã xuống đất, còn sót lại một chút lý trí nhìn xem thiên hạ trên giường trừ bỏ vạt áo trước ngực bị xé rách ra, tất cả quần áo khác đều yên ổn mặc ở trên người, thế này mới tỉnh táo lại một chút, cũng làm cho tiện phôi Chu Thiếu Lân kia thoát khỏi cái chết.
Cười khổ vỗ trán, ngẩng đầu nhìn thấy nàng vẫn ngủ an ổn như cũ, hai má ửng hồng khỏe mạnh, Nguyệt Tinh Hồn chậm rãi ngồi vào bên mép giường, ngón trỏ xẹt qua môi anh đào hồng nhuận, trong đôi mắt đen láy không tự giác lộ ra vài phần nhu tình, thì thào thầm nói.
“ Làm thế nào mới tốt đây? Cho đến lúc vừa rồi, thiếu gia ta mới phát hiện ta giống như thật sự vô cùng yêu cô, thế cô cũng yêu ta sao? cô hẳn là cũng thích ta đi? Bằng không như thế nào lại ghen lung tung đâu…”
Thản nhiên nỉ non sau một lúc, cả đêm bôn ba tìm người, hơn nữa vừa rồi tâm thần buộc chặt, giờ đây sau khi hoàn toàn thả lỏng, một cơn mỏi mệt như sóng ập đến, làm cho hắn uể oải dị thường.
Nhìn thấy bên người giường nàng còn chỗ trống to như vậy, Nguyệt Tinh Hồn không nói hai lời liền yên ổn nằm xuống, cánh tay tráng kiện quàng qua, đem thân thể xinh đẹp mềm mại đặt trong vòm ngực rộng lớn của mình, tìm cái tư thế thoải mái liền ngủ thật say…
Bình luận truyện