Càng Flop Dưới Địa Phủ Càng Hot

Chương 27



Edit: Nhật Nhật

...

Nguyên gốc của "Đào Hoa Phiến" mấy năm trước Quỳnh Nhân đã từng đọc rồi, nhưng mà vì khi đó tình trạng kinh tế của cậu không được tốt cho lắm, lên chỉ mua một bản ebook không kèm tranh minh họa, đọc cả bộ giá chỉ có 9 tệ 9.

Mấy năm nay cậu nghèo như vậy cũng không phải vì thu nhập thực sự quá thấp, mà là vì cậu luôn đúng hạn trả lại khoản phí nuôi dưỡng cho mẹ nuôi trước kia. Tuy rằng mẹ nuôi cũng không quá yêu thích cậu, nhưng mấy năm được nhận nuôi, bà thực sự đã mời không ít giáo viên cho Quỳnh Nhân.

Quỳnh Nhân thích vũ đạo, mẹ nuôi lúc đó bèn mời giáo viên ở phòng tập nổi tiếng nhất đến nhà dạy 1-1 cho cậu. Quỳnh Nhân cảm thấy mình có năng lực như bây giờ, cũng là nhờ khi đó mẹ nuôi không tiếc tiền bồi dưỡng.

Quỳnh Nhân tính toán đại khái tiêu tốn trong bốn năm mà bà nhận nuôi cậu kia, lại dựa theo thu nhập hàng tháng của mình tính toán, lên kế hoạch trả lại.

Mấy năm gần đây, hai người hoàn toàn không có liên hệ gì, Quỳnh Nhân vẫn đều đặn mỗi tháng gửi tiền vào tài khoảng ngân hàng của bà. Nhưng mà bây giờ cậu kiếm được nhiều hơn, tính toán thử thì rất nhanh thôi là có thể trả hết rồi.

Sau này mua sách cũng không cần tiết kiệm, chọn bản điện tử không kèm tranh minh họa nữa, mà có thể mua bản bìa cứng để sưu tầm rồi.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy hình tượng nguyên mẫu của nhân vật. Hai bức ảnh thực sự quá quen mắt, khiến cậu có loại cảm giác hốt hoảng như thế mình vừa xuyên không.

Trong ảnh, Tống Đế Vương và thư ký Kim đều mặc âu phục, nhìn qua giống hệt như ảnh chụp kết hôn vậy. Ngoại từ thư ký Kim, trần đời không có thư ký nào lại dám giơ tay đánh Đại Vương của mình cả, giữa hai người lại hoàn toàn không có chút thân mật giống như người yêu, nhưng nếu muốn nói chỉ là cấp trên cấp dưới đơn thuần thì lại có chút khác biệt nho nhỏ.

Trong tài liệu nói, sự nghiệp ca hát của Kim Tuyết Thành không mấy suôn sẻ, mãi cho đến khi chết rồi vẫn không thể nổi tiếng. Bằng không, Quỳnh Nhân cũng không đến nỗi không nhận ra thư ký Kim chính là Kim Tuyết Thành.

Nghe đâu tình cảm của Từ Lê cùng Kim Tuyết Thành gặp rất nhiều trắc trở, ngoại trừ nguyên nhân do hạn chế về thời đại, một nguyên nhân nữa cũng chính là trong Lê Viên địa vị của Từ Lê rất cao, mà Kim Tuyết Thành thì lại mãi không nổi tiếng.

Hoàn cảnh khép kín của đoàn kịch khi đó, không hề phù hợp với nền văn hóa đại chúng đang nở rộ.

Sau khi Kim Tuyết Thành đột ngột qua đời, Từ Lê đau buồn quá độ, hoàn toàn mất giọng, từ đó lui về sau màn, sáng lập ra đoàn kịch Lê Tuyết.

Tuy trong tài liệu và tiểu thuyết, hai người họ đều không có một kết thúc tốt đẹp, nhưng Tống Đế Vương dù sao cũng là người đứng đầu một điện, có thể chờ người yêu chết xong lại giữ ở bên người, đây đã là điều may mắn mà người khác khó lòng có được.

Chỉ là không biết, thân phận Từ Lê này là hóa thân của Tống Đế Vương, hay là chuyển thế.

Nhưng mà nội dung bên trong tài liệu cũng chưa chắc là thật 100%.

Cậu gấp sách lại, nhắn WeChat cho thư ký Kim.

[ Nỗ lực làm giàu: Nếu dùng hình tượng của anh là Tống Đế Vương để quay một bộ phim, anh có để ý không?]

[ Thư ký Kim: "Đào Hoa Phiến" hả? Cái đó là Tống Đế Vương viết bừa đó, tôi và ngài ấy không có bất cứ quan hệ nào vượt khỏi phạm vi công việc cả. Là ai muốn quay, tôi đây lập tức báo mộng đe dọa nhà đầu tư, mấy tên đó ai ai cũng là dân mê tín hết.]

[ Nỗ lực làm giàu: À... Tôi có nhận một vai trong phim.]

[ Thư ký Kim: Cục cưng cố lên! Chờ phim công chiếu tôi sẽ bao một trăm rạp để cổ vũ.]

Tin nhắn đã bị thu hồi.

[ Thư ký Kim: Cố lên. Khi nào bộ phim công chiếu tôi sẽ bao một trăm rạp để cổ vũ.]

[ Thư ký Kim: Có cần tôi báo mộng để bọn họ tăng cát xê đóng phim cho cậu không?]

[ Nỗ lực làm giàu: Không cần đâu...]

Mời vừa rồi, hình như cậu thấy hiện trường thiết lập hình tượng của thư ký Kim vỡ...

Nhưng mà thư ký Kim không ngại chuyện cậu đóng "Đào Hoa Phiến", vui quá. Người trong cuộc đồng ý +1

Cậu lại nhắn tin cho Tống Đế Vương.

[ Nỗ lực làm giàu: Tôi muốn đóng vai Khiếu Minh Thần trong "Đào Hoa Phiến".]

[ Tống Đế Vương: Con trai thiệt là giỏi, con có thể đóng vai trong tác phẩm này, ta vô cùng vui vẻ. Nói cho con biết một bí mật này, nguyên tác của bộ phim này chính là do thư ký Kim viết đấy, cậu ta dễ xấu hổ lắm, con đừng có để lộ ra là mình biết chuyện này đấy nhé. Ta với cậu ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường thôi. Chờ khi nào phim chiếu, ta sẽ tổ chức cho toàn thể nhân viên ở điện thứ ba đi xem.]

[ Tống Đế Vương: Có cần ta báo mộng để bọn họ tăng tiền cát xê cho con không? Đám người trong giới showbiz kia mê tín dữ lắm.]

Quỳnh Nhân: "..."

Thật khó mà tin nổi là hai người lại không kết hôn với nhau.

*

Nháy mắt đã tới ngày hẹn chụp hình bìa cho "Bách khoa toàn thư về các loại hình cụ".

HBL2003 lái xe tới đón Quỳnh Nhân, cậu nhìn chỗ ghế lái không có bóng người, tức thì câm nín.

"Như này có vẻ không được tốt lắm..." Quỳnh Nhân nói, "Mày lái xe trên đường thế này, liệu có làm những tài xế khác trên đường hoảng sợ, gây ra tai nan giao thông không?"

Trong xe truyền đến thanh âm điện tử: "Trên xe có kỹ thuật chống nhìn trộm độc quyền của Địa Phủ, người sống sẽ hoàn toàn không chú ý tới xe của chúng là, sếp của chủ nhân cứ yên tâm."

"Mày gọi tao như vậy cứ như đang lừa gạt, bôi thêm chữ ấy."

HBL2003: "Vậy gọi ngài là sếp Quỳnh nhé."

Quỳnh Nhân: "Gọi sếp là được rồi, đừng cho thêm từ kia nữa!"

Trên đường đi tới Địa Phủ, Quỳnh Nhân không khỏi cảm thán, đây mới gọi là xe tự hành chứ, AI đã là cái gì, có máy tính thành tinh kiểm soát hệ thống bên trong mới gọi là đỉnh cao.

Địa điểm chụp hình nằm trong khu trưng bày hình cụ của tạp chí, Quỳnh Nhân vừa đi vào đã thấy vô số các loại hình cụ, đầy đủ kiểu dáng mẫu mã, có cái đã từng nhìn thấy trên TV, như là lang nha bổng, trinh nữ sắt, roi, dao, cả cưa nữa, còn có một vài thứ hoàn toàn không thể đoán ra là dùng làm gì.

Vạn Mạn nhiệt tình tiếp đón, chủ động giới thiệu các loại dụng cụ tra tấn cho Quỳnh Nhân. Từ sau khi "Bách khoa toàn thư về các loại hình cụ" thay đổi hình thức in ấn, thì sau này càng có vẻ giống với một quyển tạp chí tổng hợp về thời trang hơn, nhưng chuyên mục dụng cụ tra tấn vẫn chiếm một số lượng trang rất lớn.

Làm tổng biên tập của tạp chí, cô hiểu rất rõ về các loại dụng cụ này.

Tỷ như một miếng thép nhỏ mà Quỳnh Nhân hoàn toàn không hiểu để làm gì, Vạn Mạn nói đó là mưa thép ở Địa ngục trần gian.

Vì tham lam mà làm tổn thương đến thân thể của người khác thì sau khi chết sẽ phải tới địa ngục trần gian chịu phạt. Những miếng thép nhỏ này là mưa thép nóng từ trên trời đổ xuống tội nhân, sau khi nguội thì ngưng tụ thành.

Hai người bọn họ vừa đi vừa xem, người nghe người giới thiệu, đến khi tới chỗ treo một cái đinh ba.

Quỳnh Nhân: "Đây không phải là vũ khí của nhị sư huynh sao, cái này cũng là dụng cụ hành hình à?"

Vạn Mạn hừ một tiếng cười lạnh trong cổ họng: "Thứ này là tôi đặc biệt làm riêng, dùng để trừng phạt một người duy nhất.

Quỳnh Nhân: "Ai? Ngộ Năng* à?"

*Pháp danh của nhị ca này.

Trong Tây Du ký, Ngọc Diện công chúa chính là bị Trư Bát Giới vung đinh ba bổ chết.

Vạn Mạnh loáng lại lộ ra răng nanh, mõm nhọn lông ngắn: "Ngô! Thừa! Ân! [1]"

Quỳnh Nhân: "..."

Vạn Mạn nhẹ nhàng vặn chiếc bồ cào to đùng kia, xoay xoay nó mấy vòng trong tay rồi bổ mạnh một phát lên cột nhà, chín cái răng sắt trong nháy mắt đâm sâu vào trong cột.

"Diễn kịch không phải diễn bậy, cải biên chứ không phải viết bừa, đạo lý này, tại sao nói mãi mà người sống không chịu hiểu."

Hóa Ra Vạn Ngọc Tranh xưng là Ngọc Diện đại vương cũng không phải là trùng hợp, Vạn Mạn chính là hình mẫu của Ngọc Diện công chúa trong "Tây Du ký".

Khi đó cô vẫn còn là một thiếu nữ cầy vòi, vẫn chưa thể hóa hình, thích nhất là nghe kể chuyện.

Có một lần vô tình nghe được một ít nội dung bản thảo của Tây Du Ký, cô lập tức mê như điếu đổ, mơ mộng mình là đại thánh đệ nhất thiên hạ, quên sạch chuyện tu luyện, một lòng chỉ mong tác giả nhanh chóng viết tiếp phần mới, ít quá không bõ công đọc, một ngày tác giả có thể viết mười nghìn chữ không? Có thể ngày nào cũng viết mười nghìn chữ không?

Cô lo lắng tác giả ăn không ngon ngủ không được, ảnh hưởng đến việc sáng tác, thỉnh thoảng sẽ lặng lẽ mang đông trùng hạ thảo, gà rừng nhân sâm tới bồi bổ cho ông ta.

Kết quả có một lần không cẩn thận, vừa tới thì bị Ngô Thừa Ân bắt gặp. Cô rõ ràng là tới đưa tặng mận mới hái cho ông ta, lại bị Ngô Thừa Ân hiểu lầm là cầy đến ăn trộm, bèn vung tay đánh đuổi.

Vạn Mạn khi đó còn chưa hóa hình, có bị hiểu lầm cũng không thể nào biện minh cho mình, nàng thiếu nữ cầy vòi chịu đả kích nặng nề, kể từ đó quyết tâm tu luyện, không bao giờ động vào tiểu thuyết nữa.

Chờ đến khi cô hóa được thành hình người, Ngô Thừa Ân đã chết, "Tây Du ký" cũng đã trở thành tiểu thuyết bán chạy nhất. Khi đó cô đã tu luyện thành công, tâm tính ôn hòa hơn nhiều, không giận Ngô Thừa Ân nữa, chỉ muốn biết Tôn Ngô Không có bỏ rơi Đường Tăng lại một mình không, bèn đi mua ngay một quyển "Tây Du ký" về xem.

"Thực sự không nghĩ tới, tâm địa người này lại độc ác đến vậy. Vu khống tôi trộm đồ còn chưa tính, miễn cưỡng có thể coi là do hiểu lầm đi. Nhưng ông ta lại ở trong sách bôi nhọ ta, nói ta làm vợ bé cho Ngưu Ma Vương, kết cục còn bị Trư Bát Giới đánh chết. Trư Bát Giới! Tôi ghét nhất chính là Trư Bát Giới!"

Trong mắt Vạn Mạn bốc lên ánh sáng xanh lá, trên mặt cũng lộ ra một tầng lông ngắn, rõ ràng là đã tức đến độ lộ luôn nguyên hình: "Xem xong "Tây Du ký", tôi nổi giận lôi đình, tự mình làm thanh đinh ba này, đuổi theo ông ta đánh ba tháng."

Quỳnh Nhân: "Thế, sau đó thì sao?"

Vạn Mạn phẫn nộ nói: "Ông ta rất nhanh đã được cho đầu thai rồi. Coi như ông ta chạy nhanh."

Cha của Vạn Mạn là Vạn Tuế hồ vương, danh hiệu của cô vốn là Ngọc Diện công chúa. Nhưng vì "Tây Du ký" quá phổ biến, cô hoàn toàn không dám dùng danh hiệu này nữa, bằng không phản ứng đầu tiên của người khác chính là: A, vợ bé của Ngưu Ma Vương này.

Vì cầy vòi còn có tên khác là cầy mặt ngọc, cho nên cái tên Ngọc Diện công chúa trong mắt Vạn Mạn không khác gì cầy vòi công chúa cả. Nhưng tự mình không muốn dùng với bị ép không thể dùng vẫn có khác biệt.

Quỳnh Nhân cảm thấy Vạn Mạn quả thực quá vô tội, nhưng mà hình như cũng không thể trách Ngô Thừa Ân hết được, dù sao tác giả viết tiểu thuyết về nội dung thần quái, nhưng cũng không có nghĩa là bản thân ông ấy tin những yêu ma quỷ thần này thực sự tồn tại.

Có lẽ Ngô Thừa Ân có nghe qua truyền thuyết về Ngọc Diện công chúa, cho nên lấy làm tư liệu viết tiểu thuyết.

Sau một loạt các loại hình dụng cụ tra tấn máu me khủng bố, Quỳnh Nhân đột nhiên phát hiện một cục phát Wifi, cậu còn tưởng mình hoa mắt nhìn nhầm.

"Cái này cũng là hình cụ à?"

Vạn Mạn: "Dĩ nhiên. Thời đại đang không ngừng phát triển, hình phạt dưới Địa Phủ cũng cần phải thường xuyên đổi mới. Nếu như khi còn sống ham mê internet mà làm tổn hại đến lợi ích của người khác, tình tiết không nghiêm trọng lắm thì sẽ bị trừng phạt bởi loại hình cụ này."

"Tốc độ mạng tối đa của cục phát Wifi này là 1kbs, muốn tải một trang web chỉ toàn chữ cũng đã mất mười phút. Lại cấp cho phạm nhân máy tính và điện thoại không có chức năng download, bộ nhớ cache tự động bị xóa trong vòng mười phút. Cục phát Wifi tốc độ mạng cực chậm có thể khiến tinh thần của phạm nhân bị dằn vặt trong thời gian dài, thế giới mạng mà người đó khát vọng đang ở ngay trước mắt mà bản thân lại chỉ có thể đứng ở ngoài cửa nhìn, không bước vào được một bước."

Quỳnh Nhân cảm thấy cái hình cụ này nhất định là được baidu tài trợ riêng...

Cho nên mới am hiểu cách dùng tốc độ mạng để dằn vặt người khác như vậy.

Tham quan sơ qua một lượt xong, Quỳnh Nhân đi trang điểm và làm tóc. Chuyên gia trang điểm là một con bạch tuộc, nó quơ tám cái xúc tu của mình, trên dưới trái phải cùng lúc hoạt động, chỉ trong vòng mười phút là đã trang điểm và tạo kiểu tóc xong xuôi.

Quả thực là tài năng như thần, ở Địa Phủ quả thực là uổng phí nhân tài.

Bạch tuộc nhìn tác phẩm của mình, liên tục than thở, tám cái xúc tu vung vẩy loạn xạ, thiếu chút nữa đánh vỡ cả gương.

Quỳnh Nhân nhìn xúc tu của nó, lặng lẽ nghĩ, bạch tuộc nướng có vẻ rất ngon nhỉ.

Bạch tuộc thuận theo tầm mắt của Quỳnh Nhân nhìn xúc tu của mình, không chỉ không giận, trái lại còn nhiệt tình tiến cử: "Muốn ăn không, xúc tu của tui nướng lên thơm cực kỳ luôn ấy."

Quỳnh Nhân nuốt một ngụm nước miếng: "Như vậy hình như không được hay lắm."

"Không sao đâu, dù sao nó cũng mọc dài ra lại mà." Bạch tuộc nói: "Sau khi Vạn Mạn chọn được chủ đề, chín bộ não của tui lập tức bắt đầu uýnh nhau, mỗi cái đều có ý tưởng riêng của mình. Lúc nhìn thấy cậu mới quyết định được đấy. Bây giờ tui rất rất là hài lòng luôn, tui cảm thấy có lẽ đây là phong cách trang điểm mặt hoàn mỹ nhất của tui dạo gần đây."

"Tạo hình và người được tạo hình là hai yếu tố bổ sung lẫn nhau, cậu có tư cách ăn xúc tu nướng của tui."

Tuy bạch tuộc nói nghe rất chân thành, nghe cũng thấy thèm lắm, nhưng ăn sinh vật có trí khôn thực sự quá phản nhân loại! Quỳnh Nhân tự nhận là mình còn chưa điên được đến mức đó.

*

Lần chụp hình này, Quỳnh Nhân luôn yên lặng mong đợi một chuyện.

Đó chính là không biết bạn hàng xóm có tự động ngã ngựa hay không.

Ngày hôm nay hai người họ chụp ảnh bìa, đây chính là lần đầu tiên Diêm La Vương lên hình, hắn cũng không thể chụp một bức ảnh không có mặt chứ. Cho dù không ngã ngựa tại trận thì chờ tạp chí phát hành, Quỳnh Nhân cũng có thể mua về xem. Chắc Diêm La Vương không đến nỗi nghiên cứu riêng ra một loại phép thuật chỉ vì để cậu không nhìn được mặt mũi của mình đâu...

Quỳnh Nhân trang điểm làm tóc xong, thay trang phục, đi theo chỉ dẫn ra chỗ cửa phòng trưng bày hình cụ.

Nhóm hình đầu tiên chính là chụp ở đây.

Trang phục hôm nay của Quỳnh Nhân cùng hình tượng Diêm La Vương của đạo Hindu có chút tương tự. Giữa trán cậu có vẽ một đường mảnh màu đỏ, lông mày vẽ dài xéo lên, phía đuôi hơi cong một chút. Đuôi mắt đánh phấn màu đỏ nhạt, đường kẻ mắt cũng dùng bút đỏ để vẽ.

Dáng môi thì vẽ lại theo đường nét vốn có, khiến sắc môi hồng hào ban đầu của cậu hơi bợt đi một chút.

Tóc được chia thành từng lọn nhỏ, vuốt cao lên đỉnh đầu rồi dùng kim quan cài cố định lại.

Quỳnh Nhân để trần thân trên, trên cánh tay đeo vòng. Dây chuyền thiết kế tinh xảo phức tạp thuận theo cần cổ xinh đẹp rũ xuống, tầng tầng lớp lớp, miễn cưỡng che được một phần lồng ngực, để lộ ra eo nhỏ cùng cơ bụng rõ nét của cậu.

Bên dưới mặc kiểu quần ống bom, cổ chân cũng đeo vòng nạm ngọc.

Da cậu vốn là kiểu da bánh mật, nhưng màu sắc lộng lẫy hoa lệ này mặc trên người cậu không nhưng không có cảm giác nặng nề cứng nhắc, trái lại càng tô điểm thêm cho đối mắt sáng như sao, chỉ cần đứng một chỗ đã tràn ngập cảm giác hoa mỹ mà uy nghiêm, khiến người ta không dám nhìn gần rồi.

Phảng phất nếu trong lòng có rung động với dáng vẻ lúc này của cậu, thì chính là đang khinh nhờn thanh niên tựa thần tiên này.

Vạn Mạn nhìn mà kích động không thôi, đây chính là hình dung mà cô muốn thấy.

"Diêm La Vương đến."

Tiếng xì xào vang lên liên tục, nói chuyện chính là một cây hoa Nguyệt Quý, cành của nó từ cửa sổ bò vào, không để ý gì treo vắt vẻo trên các loại hình cụ khác nhau.

Mỗi đóa hoa đều đang nói chuyện, âm thanh rất nhẹ.

Quỳnh Nhân nhìn quanh bốn phía một vòng, có thấy Diêm La Vương đến đâu...

Cho dù đối phương vẫn không chịu ló mặt, thì Quỳnh Nhân đối với vóc dáng của Diêm La Vương cũng đã rất quen thuộc rồi, tuyệt đối không có chuyện không nhận ra người.

"Đi sang bên đây."

Vạn Mạn dẫn cậu đến khu vực chụp hình đã bố trí sẵn từ trước, khu trưng bày rất lớn, chỗ đó lại nằm hơi chếch với khu trưng bày dụng cụ tra tấn, nên phải đi một đoạn kha khá mới tới nơi.

Càng đi về phía bên trong, cảm giác lại càng lạnh, dường như còn có thể ngửi thấy cả mùi máu tanh nhàn nhạt.

Quỳnh Nhân nghĩ, có khi mấy hình cụ trưng bày ở đây cũng không phải là hàng mẫu.

Cậu đi qua một khu rừng lá xanh, còn đang mải kinh ngạc không hiểu sao trong khu trưng bày hình cụ lại có cả rừng cây, lúc đi tới gần đó, Vạn Mạn bèn nhắc cậu cần thận không khéo bị cửa vào người, lúc này Quỳnh Nhân mới phát hiện, trên cây không phải lá cây thông thường mà lưỡi dao sắc bén.

Quỳnh Nhân đi vòng qua rừng lá dao, cuối cùng cũng đến được địa điểm chụp hình. Hình cụ ở đây rõ ràng là đã cố ý chọn lựa qua một lần, loại nào trông cũng vô cùng khủng khiếp, mơ hồ còn phát ra cả ánh sáng lạnh.

Mà trong loạt dụng cụ hành hình dữ tợn này, đột nhiên lại có một đóa hoa sen đỏ vô cùng yêu kiều diễm lệ đang nở rộ.

Đóa hoa sen này rất lớn, so với Quỳnh Nhân còn cao hơn nhiều, rễ cây đâm vào trong đá đen dưới ao cạn, nhìn rất không hợp với lẽ thường, nhưng lại khiến người ta có cảm giác chấn động khó mà giải thích.

Trong nháy mắt nhìn thấy nó, hô hấp của Quỳnh Nhân dường như đã bị đóa hoa sen này đoạt mất.

Trước đó, cậu tuyệt đối không thể tưởng tượng ra, trên đời này thế mà lại có một tạo vật hoàn mỹ đến vậy.

Giống như ngay cả độ cong của cánh hoa cũng ẩn chứa một sự thật nào đó.

Cậu ngây ngốc nhìn nó rất lâu.

Trợ lý nhiếp ảnh muốn gọi, nhưng lại bị nhiếp ảnh gia Thông Văn Bách ngăn lại.

Thông Văn Bách vô cùng hào hứng, nhỏ giọng nói: "Mặc dù cái này nằm ngoài kế hoạch, nhưng hình ảnh thực sự rất xuất sắc."

Thanh niên xinh đẹp phảng phất như bị đóa sen đầu độc, một chân bước vào ao cạn, nước ao thấm ướt cổ chân cậu. Lớp vải voan màu vàng nhạt bị thấm ướt nửa trong suốt dán sát vào bắp chân, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh nhưng không hề gầy yếu.

Cậu vươn tay về phía cánh sen, người cũng rướn lên, kéo ra một độ cong xinh đẹp, tựa như khúc dạo đầu cho một bức vẽ.

Cậu thanh niên ngước đầu lên, mi mắt rũ xuống, gương mặt từ từ tới gần, dường như có một sức mạnh vô hình, dẫn dắt cậu tiến lại gần với đóa hoa sen.

Nhiếp ảnh gia không tự chủ nín thở. Dù cho bây giờ anh ta cũng chả cần hô hấp mà làm gì, nhưng thói quen dùng nhịp thở để kiểm soát ống kính vẫn không thể bỏ được. Anh ta phải chụp lại khung cảnh đẹp nhất này, thế mà lại quên béng mất.

Môi Quỳnh Nhân cách cánh sen đã rất gần, nhưng lại không hề chạm tới, cậu chậm rãi mở mắt ra, mỉm cười nói: "Trong tất cả những thứ tôi từng nhìn thấy trên đời, đây là thứ hoàn mỹ nhất."

Vào lúc đó, sông Vong Xuyên ngừng chảy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện