Càng Flop Dưới Địa Phủ Càng Hot
Chương 79: Ngoại Truyện 6
Edit: Nhật Nhật
...
Tống Đế Vương: "..."
Tên sách này... Nói là chính xác thì đúng là chính xác đấy.
Hắn cũng có cảm giác mình rất ngốc, bị mắng mà không cách nào phản bác lại được, chỉ có thể cười nói: "Đây đều là thư ta viết cho cậu, không phải tự truyện."
Vẻ mặt Kim Tuyết Thành kinh ngạc nhìn hắn: "Thư viết ra không phải để gửi đi sao? Ngài ngay cả phong bì cũng không có, tôi tưởng đó là tự truyện ngài viết nên đã tự ý chỉnh sửa lại thành bản thảo, xin lỗi."
Tống Đế Vương có thể để Kim Tuyết Thành làm việc tốn công vô ích sao? Đương nhiên là không thể.
"Thôi, nếu đã làm rồi, vậy thuận tiện..."
Kim Tuyết Thành: "Thuận tiện xuất bản?"
Tống Đế Vương nghĩ rồi lại nghĩ, vì bản thân và Kim Tuyết Thành âm dương xa cách, nên có rất nhiều chuyện hắn chưa từng nói với Kim Tuyết Thành, nếu có cơ hội để hắn có thể nói rõ suy nghĩ trong lòng mình, vậy cũng là một chuyện tốt.
Vì thế hai người cứ vậy, mơ mơ màng màng bắt đầu viết sách. Kim Tuyết Thành cố ý viết thật to tên sách mình đặt để làm trang bìa, Tống Đế Vương lại không biết dùng máy tính, hai người sửa bản thảo đều đánh dấu luôn trên chính giấy viết của mình. Ngày ngày, cứ mỗi khi Tống Đế Vương nhìn hai chữ "Kẻ ngốc" thật to trên trang bìa, đều cảm thấy mình thực sự là một tên ngốc.
Hắn không ít lần dùng bản thảo để bày tỏ nỗi lòng của mình, nhưng Kim Tuyết Thành lại cầm bút, gạch bỏ từng dòng một, nói miêu tả tâm lý chủ quan quá nhiều sẽ khiến độc giả không thể đồng cảm với nhân vật.
Hắn ở trong bản thảo dùng đủ mọi ngôn từ hoa mỹ để ca ngợi Kim Tuyết Thành, Kim Tuyết Thành cũng trực tiếp gạch bỏ trang đó. Nói, những lời ca ngợi không có liên quan đến nội dung đó sẽ làm cốt truyện trở nên lê thê dài dòng, không thể bôi ra để gian lận tiền nhuận bút như thế được.
Tống Đế Vương buồn khinh khủng, hắn đâu có cần tiền nhuận bút đó đâu. Hắn cũng chả phải Cổ Long [1], một tờ bản thảo thì hết một nửa là để miêu tả phong cảnh, càng không phải Ôn Thụy An [2], một chữ đã chiếm nguyên cả tờ giấy.
Hắn chỉ là một vị thần bình thường đang mong ngóng được người trong lòng tha thứ. Nếu người trong lòng của hắn có thể mở lòng từ bi, đưa tay chỉ cho hắn con đường sáng, vậy thì càng không có gì tốt hơn.
Chỉ là Tống Đế Vương đã làm Diêm Quân dưới Địa Phủ nhiều năm, giao tiếp phần lớn đều là kẻ ác, hắn không thể nhận ra những thay đổi tinh tế trong tâm lý của Kim Tuyết Thành.
Hắn cố gắng lừa Kim Tuyết Thành để tự mình viết bản thảo, nhưng Kim Tuyết Thành lại nói, muốn để nhân vật có cảm giác thần bí, thì không thể viết huỵch toẹt ra như thế được, độc giả liếc mắt một cái đã nhận ra, xem không hay.
Cứ như vậy, Tống Đế Vương vừa làm Từ Lê, vừa làm Diêm Quân, lại vừa phải kiêm nhiệm thêm một phần công tác bán thời gian nữa, đó chính là tác giả cộng biên tập viên không lương.
Hai người giằng co tới lui, dùng hết ba năm rưỡi, cuối cùng cũng hoàn thành cuốn sách này. Bọn họ lấy bút danh gửi bản thảo đi, nhà xuất bản chỉ liếc một cái, đã ngắm trúng quyển tiểu thuyết này, chỉ là nếu muốn xuất bản bày bán, không thể để nguyên tên là "Ngày tháng làm kẻ ngốc trên Dương gian" được. Hai người lại thương lượng, sửa lại tên sách, mỗi người tự viết ra cái tên mình muốn lên giấy, sau đó cùng mở ra xem.
Trên hai giờ giấy đều viết là "Đào Hoa Phiến".
Vở hí vào đêm đầu tiên gặp gỡ, cũng là vở hí đánh dấu lần gặp mặt cuối cùng, sống chết đều không thể quên.
Vốn tưởng rằng cuốn sách này sẽ nhờ danh hai người mà nổi tiếng, không ngờ cuối cùng "Đào Hoa Phiến" lại thực sự trở thành hit, vừa mới ra mắt đã nổi. Mượn hơi cuốn tiểu thuyết này, dù đã nhiều năm trôi qua, ở trên Dương gian vẫn có người nhắc đến bọn họ.
Khi đó Từ Lê đã lui về ở ẩn, Kim Tuyết Thành khi còn sống không có bạn bè, cái chết cũng không có nhiều người biết. Độc giả không ngừng suy đoán về kết cục thật sự của hai người, nhà xuất bản cũng vui vẻ châm dầu thổi lửa, độc giả càng hiếu kỳ, sách càng bán chạy.
Quỳnh Nhân nghe một hồi, cuối cùng cũng hiểu.
Hóa ra Tống Đế Vương và thư ký Kim là đồng tác giả của "Đào Hoa Phiến", chỉ là trước đó hai người vốn đã có tình cảm với nhau, trong lúc viết sách cũng không tự chủ được mà thể hiện ra, mang theo không ít bí mật, nhưng cũng không thể tin được hết.
"Vậy rốt cuộc quan hệ của hai người bây giờ là như thế nào?" Quỳnh Nhân hỏi.
Kim Tuyết Thành: "Quan hệ cấp trên cấp dưới vô cùng bình thường."
Tống Đế Vương: "Cậu ấy nói cái gì thì là cái đó đi, cho dù là quan hệ cấp trên cấp dưới trong sáng, thì cũng còn nhiều thời gian mà."
Kim Tuyết Thành liếc hắn một cái: "Tôi có thể đi đầu thai."
Tống Đế Vương cũng nhìn anh ta: "Được, cậu đi đâu, ta đi đó."
Quỳnh Nhân tinh mắt, biết mình và Diêm La Vương nên đi.
Bọn họ đi xe rồng quay về nhà, Quỳnh Nhân gối đầu lên đùi Diêm La Vương, nói: "Thư ký Kim vẫn còn giận."
Diêm La Vương nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu: "Tống Đế Vương cảm thấy tình yêu của mình đối với thư ký Kim không phải chuyện gì quá quan trọng, không có anh ta, thư ký Kim cũng có thể sống vui vẻ hạnh phúc một đời. Địa Phủ không phải là một nơi tốt, anh ta không hi vọng thư ký Kim ở lại dưới Địa Phủ."
Người sống trên đời mới có cơ hội, nhưng quỷ thần dưới Địa Phủ không có thứ ấy.
"Vậy còn anh?" Quỳnh Nhân cầm lấy tay đối phương, lật tới lật lui chơi đùa, "Ban đầu anh nghĩ như thế nào?"
Diêm La Vương vuốt ve gò má cậu: "Không nói cho em biết."
Chuyện hắn nghĩ nhiều lắm, nếu nói giữa hắn và Tống Đế Vương có chỗ nào không giống nhau, vậy chính là hắn chưa từng nghĩ sẽ buông tay Quỳnh Nhân. Còn lại hoàn toàn không có kế hoạch nào cả, được ngày nào hay ngày đó, đều là hắn có lời.
Nhưng kể cả là như vậy, Diêm La Vương cũng không dám nghĩ đến mấy chữ "Dài lâu với đất trời". Tuy hắn nói với Quỳnh Nhân, nếu cậu có đầu thai chuyển thế, hắn nhất định sẽ luôn tới tìm cậu.
Nhưng lời như vậy cũng chỉ là để Quỳnh Nhân thấy vơi bớt áp lực mà thôi, con người sau khi chuyển thế, tính tình và dáng vẻ đều sẽ thay đổi, người hắn thích là A Nhiên của kiếp này.
Giống như kiếp trước của Quỳnh Nhân là Nhạc Giác, hai người có rất nhiều điểm tương đồng, nhưng bọn họ không phải cùng một người.
Quỳnh Nhân ngồi thẳng dậy, tựa đầu vào hai hắn, tư thế không được tự nhiên, hơi gượng, vì thế cậu ngã vào trong lòng Diêm La Vương.
"Em biết vì sao thư ký Kim lại giận." Quỳnh Nhân nói, "Tống Đế Vương nghĩ mình làm vậy sẽ tốt hơn cho thư ký Kim, anh ấy sẽ hạnh phúc hơn, không có bất cứ buồn phiền lo lắng nào nữa. Nhưng thư ký Kim muốn tự chọn lựa tương lai cho mình, Tống Đế Vương cái gì cũng không chịu nói, vậy khác gì tước đoạt sự lựa chọn của thư ký Kim chứ."
Diêm La Vương và Tống Đế Vương đều là kiểu người dịu dàng, nhưng Diêm La Vương sẽ đặt quyền lựa chọn vào tay Quỳnh Nhân, mà không phải tự ý ra quyết định thay cho cậu.
Mà lựa chọn của một vị thần sống cả ngàn năm cũng chưa chắc đã là con đường tốt nhất. Nếu tuổi thọ của thư ký Kim cao hơn một chút, có lẽ anh ấy sẽ có một cuộc sống hoàn toàn khác, hoặc sinh hoạt của bản thân sẽ tốt hơn, hạnh phúc hơn bây giờ.
Nhưng đối với thư ký Kim mà nói, điều anh vẫn luôn hằng mong muốn là được tự lựa chọn cuộc đời của mình, chứ không phải là cuộc sống tốt nhất.
Anh ta muốn chọn người mình yêu, mà không phải là người yêu tốt nhất.
Quỳnh nhân ôm cổ Diêm La Vương: "Số em thiệt là may, anh là em chọn, cũng là lựa chọn tốt nhất."
Diêm La Vương cúi đầu hôn lên môi cậu, nghiêm túc nói: "Người may mắn, là ta."
**
Vốn ban đầu Quỳnh Nhân còn do dự không biết có nên nói tình hình thực tế cho Ban Thù không, nhưng sau khi cùng đôi ba mẹ tự phong Tống Đế Vương – Thư ký Kim nói chuyện về mẹ đẻ của mình xong, cậu cẩn thận nghĩ lại, rồi kiểu gì sau này Ban Thù cũng sẽ tới Địa Phủ, đến lúc đó mà bà giống như mẹ của Tần Quảng Vương, xách gậy chống đuổi theo cậu khắp nơi đòi đánh thì biết làm sao giờ?
Sớm muộn gì thì cũng phải khai ra, nhân dịp này thẳng thắn khai nhận luôn, đỡ cho sao này phải nghĩ cách nói dối.
Sở dĩ nói dối không tốt, ngoài việc bản thân nó vốn đã không đúng, mà còn có cả tác dụng phụ khi bịa chuyện nữa. Để che đậy một lời nói dối, cậu sẽ phải không ngừng bịa ra vô số lời nói dối khác phía sau, y như cánh bánh ngàn tầng vậy, sớm muộn gì cũng lộ tẩy.
Nhưng mà giờ có muốn khai báo, xin được hưởng khoan không thì cũng không tìm được người. Không biết số mình là cái số gì nữa, một nhà già trẻ từ trên xuống dưới đều là thành phần cuồng công việc, kể cả thỏ bông cũng không ngoại lệ.
Ban Thù đi công tác ở Linh Châu, đến tối đêm 29 mới về được.
Nhà họ Ban trọng nam khinh nữ, sau khi Ban Thù rời khỏi nhà thì lập nghiệp tại Linh Châu. Tuy sau này bà dời trụ sở chính đến Long Thành, nhưng sản nghiệp ở Linh Châu vẫn rất quan trọng.
Lần này bà về Linh Châu là để phát triển một dự án quảng bá hình ảnh văn hóa du lịch của địa phương.
Thực ra tốc độ phát triển của Linh Châu khá tốt, nhưng vẫn chưa có danh tiếng gì trong nước, nếu nói mình là người Linh Châu, người nghe hầu như đều lộ ra vẻ mặt mơ màng, cũng có vài người biết Linh Châu ở đâu, nhưng vừa nghe nói đến Linh Châu được xếp vào một trong mười thành phố đóng góp GPD cao nhất cả người, thì ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc.
Chính quyền địa phương muốn tiến hành một dự án toàn diện để phát triển du lịch trong tỉnh, tuyên truyền quảng bá hình ảnh văn hóa con người Linh Châu. Để người dân trong nước biết được, ngoại trừ đóng góp rất nhiều GPD cho cả nước, Linh Châu còn là một địa phương có văn hóa vô cùng đặc sắc. Nghĩ tới nghĩ lui, địa điểm đáng giá nhất để lấy làm hình ảnh tuyên truyền chính là núi Vân Châu.
Trên núi Vân Châu có miếu Sơn thần đã có lịch sử hai trăm năm, là di tích văn hóa, tượng Sơn thần được tạc bằng một khối ngọc lục bảo, vô cùng tinh xảo đẹp mắt. Không thể nói chắc nó có giá trị về mặt nghệ thuật điêu khắc hay không, nhưng chắc chắn có thể chụp ảnh lại để khoe với bạn bè.
Hoạt động tế lễ tại miếu Sơn thần cũng rất đặc biệt, ngài Sơn thần chỉ cần người dâng cúng đồ ăn ngon, không cần nhang đèn hay hóa tiền vàng giấy bạc, khác hẳn với những chùa miếu khác.
Ngồi ở trên xe, nhân viên tiếp đón Ban Thù giới thiệu với bà: "Núi Vân Châu ngoại trừ truyền thuyết về Sơn thần, thì gần đây còn có ba địa điểm kỳ lạ khác, rất kỳ lạ, chúng tôi không dám tuyên truyền ra bên ngoài, sợ bị nói là mê tín dị đoan."
Ban Thù không tin chuyện quỷ thần, nhưng bà vẫn rất nể mặt: "Cậu kể cho tôi nghe chút xem."
Người kia nói: "Sự kiện đầu tiên, chính là dưới chân núi Vân Châu chúng ta có một con sông tên là sông Tỷ, không hiểu sao lại đột nhiên đổi hướng. Phu nhân khởi nghiệp từ lĩnh vực khoa học kỹ thuật, chắc cũng biết, dòng chảy của sông không thể tự dưng mà đổi hướng được, nhưng vùng sông Tỷ chảy qua, người dân núi Vân Châu đều nghe theo lời dạy của Sơn thần, trồng cây gây rừng, thảm thực vật che phủ rất dày đặc, hơn nữa gần đây cũng không có mưa lớn, lưu lượng nước trên thượng nguồn rất bình thường, căn bản không tạo đủ điều kiện để dòng chảy chuyển hướng. Sông Tỷ lại đột nhiên đổi dòng, cư dân vùng phụ cận quanh đó kể có nghe thấy tiếng động ù ù, nhưng không hề biết có chuyện gì xảy ra. Ngài nói coi có kỳ lạ hay không?"
Ban Thù gật đầu: "Đúng là rất kỳ lạ."
Nhưng mà nói thì nói thế, vùng quanh núi Vân Châu không có người ở, rất có thể địa hình xung quanh đã sớm có sự thay đổi, chẳng qua là không có ai chú ý, mãi đến khi dòng chảy của sông chuyển hướng, mọi người mới phát hiện.
Người nọ còn nói: "Sự kiến thứ hai lại càng kỳ quái hơn. Trên núi Vân Châu đột nhiên xuất hiện một đạo quan."
Ban Thù nghe mà giật mình: "Xây dựng trái phép sao?"
Bây giờ đất đai khan hiếm, tấc đất tấc vàng, có vài kẻ gian ỷ mình có tiền, chuyện tìm vào nơi rừng núi xây biệt thự, thực sự là mặt dày vô liêm sỉ.
Người kia nói: "Đương nhiên không phải, ngài chắc là đã xem qua truyền thuyết núi Vân Châu rồi, trên bản kế hoạch xây dựng dự án có viết."
Ban Thù nhớ đến nguồn gốc của Sơn thần, cười nói: "Cậu đừng nói đó chính là đạo quan mà Nhạc Giác và Vân Tỷ từng tu luyện nhé?"
Người nọ vỗ tay cái bép, nói: "Ngài nói chuẩn luôn!"
Ban Thù: "..."
Ban Thù đã nghiên cứu rất kỹ về truyền thuyết núi Vân Châu, mục đích đương nhiên là để dùng làm giới thiệu quảng bá du lịch. Bà vẫn nhớ rõ, đạo quan trên núi Vân Châu đã bị phá hủy trong cơn lũ rồi.
Người kia nói: "Đạo quan cũ đó không phải đã bị phá hủy rồi hay sao? Theo lý thuyết thì chúng tôi chỉ có thể tìm được di chỉ của nó, hoặc là một khu phế tích mới đúng, thế mà đạo quan kia lạ xuất hiện hoàn hảo, tuy cũ kỹ nhưng không chút sứt mẻ."
Ban Thù nghĩ, có khi đây là dân bản địa cố ý trùng tu xây dựng lại, lấy đó làm mánh lới thu hút du khách, nhưng bà không nói thẳng ra, mà hỏi lái đi: "Chuyện kỳ lạ như vậy, mọi người có mời người đến điều tra không?"
Người kia nói: "Chúng tôi đã mời chuyên gia của sở khảo cổ tỉnh đến xem rồi. Dựa theo nghiên cứu của bọn họ, thì đây chính là đạo quan cũ từ hai trăm năm trước, hơn nữa bên trong còn lưu giữ vô số sách vở về Đạo Giáo, có giá trị nghiên cứu vô cùng lớn, hiện giờ đội khảo cổ của tỉnh vẫn còn đang lưu lại trong đạo quan. Chuyện này quá kỳ lạ, chúng tôi không công bố ra bên ngoài, nhưng mà tôi khá quen với đội khảo cổ bên đó, nếu ngài muốn đến tận nơi để xem, tôi có thể đưa ngài đến đó, nhìn qua một cái."
Ban Thù đã tiếp xúc với cậu nhân viên khá nhiều lần, đối phương tuy hay thích khoe khoang nói quá lên chút, nhưng bản chất vẫn là người thành thật, lời cậu ta nói, cũng phải có đến 80% là thật.
Chuyện này quá khó tin rồi. Trên núi đột nhiên đào ra một cái bình cái lọ thì còn dễ hiểu, giờ một nhiên mọc ra nguyên một đạo quan, vậy thì quá vô lý.
Quả thực không có cách nào dùng khoa học để giải thích.
Sông đột nhiên thay đổi dòng chảy cùng đạo quan bỗng dưng xuất hiện này đã hoàn toàn khơi dậy lòng hiếu kỳ của Ban Thù, bà hỏi: "Chuyện lạ thứ ba kia là chuyện gì?"
Người kia nói: "Chuyện thứ ba xảy ra ngay ở địa điểm chúng ta sắp tới, cũng là trọng tâm tuyên truyền văn hóa của tỉnh, ngài Sơn thần."
Ban Thù: "Ngài Sơn thần xảy ra chuyện gì? Lẽ nào tượng thần bị đánh cắp sao?"
Người kia nói: "Nếu bị mất thì đã chẳng gọi là chuyện lạ. Ngài Sơn thần lớn lên đẹp mắt như vậy, có người muốn ăn trộm mang về rất bình thường. Quái lạ là ở chỗ, diện mạo của ngài Sơn thần thay đổi."
Ba Thù: "Thay đổi? Bức được đó không phải được tạc bằng ngọc lục bảo à?"
Tượng nặn bằng đất sét sẽ từ từ biến dạng, thậm chí rụng thành từng mảng, nhưng ngọc lục bảo thì không thể, chỉ cần không cố ý đập phá, đừng nói mấy trăm năm, có để mấy nghìn năm cũng không lo nó thay hình đổi dạng.
Người kia nói: "Chính là vì tượng tạc bằng ngọc lục bảo, cho nên mới kỳ quái. Hiện giờ miếu Sơn thân cũng phải đóng cửa, chúng tôi tìm một cái cớ, nói là... Miếu Sơn thần đã quá lâu đời, dầm gỗ bị mối mọt nghiêm trọng, cần được nhân viên chuyên môn tiến thành tu sửa, thời gian là một tháng."
"Lẽ ra chúng tôi nên nói chuyện này với ngài sớm hơn, nhưng... Chúng tôi lo ngài sẽ nghĩ chúng tôi đang cố ý lừa gạt, không thực sự muốn hợp tác với ngài. Sở dĩ hiện giờ nói ra tình hình trong miếu, là vì chúng ta sẽ đi tới đó, chờ ngài trực tiếp nhìn tận thấy mắt rồi sẽ biết, tôi dám cam đoan mình không hề nói điêu."
Ban Thù nửa tin nửa ngờ, sau khi xuống xe đổi sang đi giày thể thao, người dẫn đường địa phương cùng nhân viên công ty Ban Thù tạo thành một đội nhỏ, cùng nhau lên núi.
Phong cảnh trên núi Vân Châu thực sự rất đẹp, bốn phía đều là màu xanh tươi tốt, khiến người ta có cảm giác lục phủ ngũ tạng đều được không khí mang theo mùi cây cỏ thơm mát ở đây gột rửa, thoải mái đến nỗi Ban Thù chỉ muốn học theo người cổ đại, hét thật to một tiếng.
Sự tốt đẹp của núi Vân Châu hoàn toàn không được phản ánh đầy đủ trong video quay chụp, chờ Ban Thù đến tận nơi mới phát hiện, nơi này quả thực rất khác, chỉ vừa bước vào ngọn núi này, tâm trạng dường như ngay lập tức được thả lỏng, nhẹ nhõm hơn nhiều.
Để ngăn cản tín đồ lên núi bái Sơn thần, bọn họ cắm rất nhiều biển báo tạm ngừng thăm viếng ở bên dưới, còn sắp xếp vài người vào ở trong miếu, tránh cho có tín đồ lén lút chạy vào.
Ban Thù vốn còn chưa tin lắm, nhưng thấy bọn họ sắp xếp cẩn thận như vậy, không hiểu sao lại thấy tin tưởng thêm vài phần.
Đến cửa miếu, nhân viên công tác trịnh trọng nói: "Bất kể ngài nhìn thấy gì bên trong, cũng xin đừng nói ra ngoài."
Ban Thù cam đoan: "Cậu yên tâm, vì dự án này, tôi sẽ không nói lung tung."
Nhân viên công tác gật đầu, từ từ mở ra cửa miếu ở bên cạnh, Ban Thù ngước mắt lên nhìn.
Tượng thần bên đó, quả nhiên không giống với hình ảnh mà bà nhìn thấy trong video.
Bà nhìn thêm mấy lần, lông mày cau lại, miệng khẽ "Ơ" một tiếng. Thế nào mà bà càng nhìn càng thấy tượng thần này giống Quỳnh Nhân nhà bà vậy, ngay cả vị trí nốt ruồi dưới đuôi mắt cũng giống như đúc.
Trước đây khi nhìn thấy điểm khoảng nhỏ đó dưới mắt tượng thần, bà đã cảm thấy rất trùng hợp rồi. Vị trí đó trùng khớp với vị trí nốt ruồi của Quỳnh Nhân, nhưng lúc đó màu sắc của điểm khoáng rất đậm, giờ nhạt đi, nhỏ lại, trông lại càng giống nốt ruồi nhỏ của Quỳnh Nhân.
Nhân viên công tác không tự chủ hạ giọng nói: "Giám đốc Ban, ngài có cảm thấy, dáng vẻ bây giờ của ngài Sơn thần và cậu diễn viên Quỳnh Nhân trong "Nhật ký hành trình dưới Địa ngục", đặc biệt giống nhau không?"
...
Tống Đế Vương: "..."
Tên sách này... Nói là chính xác thì đúng là chính xác đấy.
Hắn cũng có cảm giác mình rất ngốc, bị mắng mà không cách nào phản bác lại được, chỉ có thể cười nói: "Đây đều là thư ta viết cho cậu, không phải tự truyện."
Vẻ mặt Kim Tuyết Thành kinh ngạc nhìn hắn: "Thư viết ra không phải để gửi đi sao? Ngài ngay cả phong bì cũng không có, tôi tưởng đó là tự truyện ngài viết nên đã tự ý chỉnh sửa lại thành bản thảo, xin lỗi."
Tống Đế Vương có thể để Kim Tuyết Thành làm việc tốn công vô ích sao? Đương nhiên là không thể.
"Thôi, nếu đã làm rồi, vậy thuận tiện..."
Kim Tuyết Thành: "Thuận tiện xuất bản?"
Tống Đế Vương nghĩ rồi lại nghĩ, vì bản thân và Kim Tuyết Thành âm dương xa cách, nên có rất nhiều chuyện hắn chưa từng nói với Kim Tuyết Thành, nếu có cơ hội để hắn có thể nói rõ suy nghĩ trong lòng mình, vậy cũng là một chuyện tốt.
Vì thế hai người cứ vậy, mơ mơ màng màng bắt đầu viết sách. Kim Tuyết Thành cố ý viết thật to tên sách mình đặt để làm trang bìa, Tống Đế Vương lại không biết dùng máy tính, hai người sửa bản thảo đều đánh dấu luôn trên chính giấy viết của mình. Ngày ngày, cứ mỗi khi Tống Đế Vương nhìn hai chữ "Kẻ ngốc" thật to trên trang bìa, đều cảm thấy mình thực sự là một tên ngốc.
Hắn không ít lần dùng bản thảo để bày tỏ nỗi lòng của mình, nhưng Kim Tuyết Thành lại cầm bút, gạch bỏ từng dòng một, nói miêu tả tâm lý chủ quan quá nhiều sẽ khiến độc giả không thể đồng cảm với nhân vật.
Hắn ở trong bản thảo dùng đủ mọi ngôn từ hoa mỹ để ca ngợi Kim Tuyết Thành, Kim Tuyết Thành cũng trực tiếp gạch bỏ trang đó. Nói, những lời ca ngợi không có liên quan đến nội dung đó sẽ làm cốt truyện trở nên lê thê dài dòng, không thể bôi ra để gian lận tiền nhuận bút như thế được.
Tống Đế Vương buồn khinh khủng, hắn đâu có cần tiền nhuận bút đó đâu. Hắn cũng chả phải Cổ Long [1], một tờ bản thảo thì hết một nửa là để miêu tả phong cảnh, càng không phải Ôn Thụy An [2], một chữ đã chiếm nguyên cả tờ giấy.
Hắn chỉ là một vị thần bình thường đang mong ngóng được người trong lòng tha thứ. Nếu người trong lòng của hắn có thể mở lòng từ bi, đưa tay chỉ cho hắn con đường sáng, vậy thì càng không có gì tốt hơn.
Chỉ là Tống Đế Vương đã làm Diêm Quân dưới Địa Phủ nhiều năm, giao tiếp phần lớn đều là kẻ ác, hắn không thể nhận ra những thay đổi tinh tế trong tâm lý của Kim Tuyết Thành.
Hắn cố gắng lừa Kim Tuyết Thành để tự mình viết bản thảo, nhưng Kim Tuyết Thành lại nói, muốn để nhân vật có cảm giác thần bí, thì không thể viết huỵch toẹt ra như thế được, độc giả liếc mắt một cái đã nhận ra, xem không hay.
Cứ như vậy, Tống Đế Vương vừa làm Từ Lê, vừa làm Diêm Quân, lại vừa phải kiêm nhiệm thêm một phần công tác bán thời gian nữa, đó chính là tác giả cộng biên tập viên không lương.
Hai người giằng co tới lui, dùng hết ba năm rưỡi, cuối cùng cũng hoàn thành cuốn sách này. Bọn họ lấy bút danh gửi bản thảo đi, nhà xuất bản chỉ liếc một cái, đã ngắm trúng quyển tiểu thuyết này, chỉ là nếu muốn xuất bản bày bán, không thể để nguyên tên là "Ngày tháng làm kẻ ngốc trên Dương gian" được. Hai người lại thương lượng, sửa lại tên sách, mỗi người tự viết ra cái tên mình muốn lên giấy, sau đó cùng mở ra xem.
Trên hai giờ giấy đều viết là "Đào Hoa Phiến".
Vở hí vào đêm đầu tiên gặp gỡ, cũng là vở hí đánh dấu lần gặp mặt cuối cùng, sống chết đều không thể quên.
Vốn tưởng rằng cuốn sách này sẽ nhờ danh hai người mà nổi tiếng, không ngờ cuối cùng "Đào Hoa Phiến" lại thực sự trở thành hit, vừa mới ra mắt đã nổi. Mượn hơi cuốn tiểu thuyết này, dù đã nhiều năm trôi qua, ở trên Dương gian vẫn có người nhắc đến bọn họ.
Khi đó Từ Lê đã lui về ở ẩn, Kim Tuyết Thành khi còn sống không có bạn bè, cái chết cũng không có nhiều người biết. Độc giả không ngừng suy đoán về kết cục thật sự của hai người, nhà xuất bản cũng vui vẻ châm dầu thổi lửa, độc giả càng hiếu kỳ, sách càng bán chạy.
Quỳnh Nhân nghe một hồi, cuối cùng cũng hiểu.
Hóa ra Tống Đế Vương và thư ký Kim là đồng tác giả của "Đào Hoa Phiến", chỉ là trước đó hai người vốn đã có tình cảm với nhau, trong lúc viết sách cũng không tự chủ được mà thể hiện ra, mang theo không ít bí mật, nhưng cũng không thể tin được hết.
"Vậy rốt cuộc quan hệ của hai người bây giờ là như thế nào?" Quỳnh Nhân hỏi.
Kim Tuyết Thành: "Quan hệ cấp trên cấp dưới vô cùng bình thường."
Tống Đế Vương: "Cậu ấy nói cái gì thì là cái đó đi, cho dù là quan hệ cấp trên cấp dưới trong sáng, thì cũng còn nhiều thời gian mà."
Kim Tuyết Thành liếc hắn một cái: "Tôi có thể đi đầu thai."
Tống Đế Vương cũng nhìn anh ta: "Được, cậu đi đâu, ta đi đó."
Quỳnh Nhân tinh mắt, biết mình và Diêm La Vương nên đi.
Bọn họ đi xe rồng quay về nhà, Quỳnh Nhân gối đầu lên đùi Diêm La Vương, nói: "Thư ký Kim vẫn còn giận."
Diêm La Vương nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu: "Tống Đế Vương cảm thấy tình yêu của mình đối với thư ký Kim không phải chuyện gì quá quan trọng, không có anh ta, thư ký Kim cũng có thể sống vui vẻ hạnh phúc một đời. Địa Phủ không phải là một nơi tốt, anh ta không hi vọng thư ký Kim ở lại dưới Địa Phủ."
Người sống trên đời mới có cơ hội, nhưng quỷ thần dưới Địa Phủ không có thứ ấy.
"Vậy còn anh?" Quỳnh Nhân cầm lấy tay đối phương, lật tới lật lui chơi đùa, "Ban đầu anh nghĩ như thế nào?"
Diêm La Vương vuốt ve gò má cậu: "Không nói cho em biết."
Chuyện hắn nghĩ nhiều lắm, nếu nói giữa hắn và Tống Đế Vương có chỗ nào không giống nhau, vậy chính là hắn chưa từng nghĩ sẽ buông tay Quỳnh Nhân. Còn lại hoàn toàn không có kế hoạch nào cả, được ngày nào hay ngày đó, đều là hắn có lời.
Nhưng kể cả là như vậy, Diêm La Vương cũng không dám nghĩ đến mấy chữ "Dài lâu với đất trời". Tuy hắn nói với Quỳnh Nhân, nếu cậu có đầu thai chuyển thế, hắn nhất định sẽ luôn tới tìm cậu.
Nhưng lời như vậy cũng chỉ là để Quỳnh Nhân thấy vơi bớt áp lực mà thôi, con người sau khi chuyển thế, tính tình và dáng vẻ đều sẽ thay đổi, người hắn thích là A Nhiên của kiếp này.
Giống như kiếp trước của Quỳnh Nhân là Nhạc Giác, hai người có rất nhiều điểm tương đồng, nhưng bọn họ không phải cùng một người.
Quỳnh Nhân ngồi thẳng dậy, tựa đầu vào hai hắn, tư thế không được tự nhiên, hơi gượng, vì thế cậu ngã vào trong lòng Diêm La Vương.
"Em biết vì sao thư ký Kim lại giận." Quỳnh Nhân nói, "Tống Đế Vương nghĩ mình làm vậy sẽ tốt hơn cho thư ký Kim, anh ấy sẽ hạnh phúc hơn, không có bất cứ buồn phiền lo lắng nào nữa. Nhưng thư ký Kim muốn tự chọn lựa tương lai cho mình, Tống Đế Vương cái gì cũng không chịu nói, vậy khác gì tước đoạt sự lựa chọn của thư ký Kim chứ."
Diêm La Vương và Tống Đế Vương đều là kiểu người dịu dàng, nhưng Diêm La Vương sẽ đặt quyền lựa chọn vào tay Quỳnh Nhân, mà không phải tự ý ra quyết định thay cho cậu.
Mà lựa chọn của một vị thần sống cả ngàn năm cũng chưa chắc đã là con đường tốt nhất. Nếu tuổi thọ của thư ký Kim cao hơn một chút, có lẽ anh ấy sẽ có một cuộc sống hoàn toàn khác, hoặc sinh hoạt của bản thân sẽ tốt hơn, hạnh phúc hơn bây giờ.
Nhưng đối với thư ký Kim mà nói, điều anh vẫn luôn hằng mong muốn là được tự lựa chọn cuộc đời của mình, chứ không phải là cuộc sống tốt nhất.
Anh ta muốn chọn người mình yêu, mà không phải là người yêu tốt nhất.
Quỳnh nhân ôm cổ Diêm La Vương: "Số em thiệt là may, anh là em chọn, cũng là lựa chọn tốt nhất."
Diêm La Vương cúi đầu hôn lên môi cậu, nghiêm túc nói: "Người may mắn, là ta."
**
Vốn ban đầu Quỳnh Nhân còn do dự không biết có nên nói tình hình thực tế cho Ban Thù không, nhưng sau khi cùng đôi ba mẹ tự phong Tống Đế Vương – Thư ký Kim nói chuyện về mẹ đẻ của mình xong, cậu cẩn thận nghĩ lại, rồi kiểu gì sau này Ban Thù cũng sẽ tới Địa Phủ, đến lúc đó mà bà giống như mẹ của Tần Quảng Vương, xách gậy chống đuổi theo cậu khắp nơi đòi đánh thì biết làm sao giờ?
Sớm muộn gì thì cũng phải khai ra, nhân dịp này thẳng thắn khai nhận luôn, đỡ cho sao này phải nghĩ cách nói dối.
Sở dĩ nói dối không tốt, ngoài việc bản thân nó vốn đã không đúng, mà còn có cả tác dụng phụ khi bịa chuyện nữa. Để che đậy một lời nói dối, cậu sẽ phải không ngừng bịa ra vô số lời nói dối khác phía sau, y như cánh bánh ngàn tầng vậy, sớm muộn gì cũng lộ tẩy.
Nhưng mà giờ có muốn khai báo, xin được hưởng khoan không thì cũng không tìm được người. Không biết số mình là cái số gì nữa, một nhà già trẻ từ trên xuống dưới đều là thành phần cuồng công việc, kể cả thỏ bông cũng không ngoại lệ.
Ban Thù đi công tác ở Linh Châu, đến tối đêm 29 mới về được.
Nhà họ Ban trọng nam khinh nữ, sau khi Ban Thù rời khỏi nhà thì lập nghiệp tại Linh Châu. Tuy sau này bà dời trụ sở chính đến Long Thành, nhưng sản nghiệp ở Linh Châu vẫn rất quan trọng.
Lần này bà về Linh Châu là để phát triển một dự án quảng bá hình ảnh văn hóa du lịch của địa phương.
Thực ra tốc độ phát triển của Linh Châu khá tốt, nhưng vẫn chưa có danh tiếng gì trong nước, nếu nói mình là người Linh Châu, người nghe hầu như đều lộ ra vẻ mặt mơ màng, cũng có vài người biết Linh Châu ở đâu, nhưng vừa nghe nói đến Linh Châu được xếp vào một trong mười thành phố đóng góp GPD cao nhất cả người, thì ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc.
Chính quyền địa phương muốn tiến hành một dự án toàn diện để phát triển du lịch trong tỉnh, tuyên truyền quảng bá hình ảnh văn hóa con người Linh Châu. Để người dân trong nước biết được, ngoại trừ đóng góp rất nhiều GPD cho cả nước, Linh Châu còn là một địa phương có văn hóa vô cùng đặc sắc. Nghĩ tới nghĩ lui, địa điểm đáng giá nhất để lấy làm hình ảnh tuyên truyền chính là núi Vân Châu.
Trên núi Vân Châu có miếu Sơn thần đã có lịch sử hai trăm năm, là di tích văn hóa, tượng Sơn thần được tạc bằng một khối ngọc lục bảo, vô cùng tinh xảo đẹp mắt. Không thể nói chắc nó có giá trị về mặt nghệ thuật điêu khắc hay không, nhưng chắc chắn có thể chụp ảnh lại để khoe với bạn bè.
Hoạt động tế lễ tại miếu Sơn thần cũng rất đặc biệt, ngài Sơn thần chỉ cần người dâng cúng đồ ăn ngon, không cần nhang đèn hay hóa tiền vàng giấy bạc, khác hẳn với những chùa miếu khác.
Ngồi ở trên xe, nhân viên tiếp đón Ban Thù giới thiệu với bà: "Núi Vân Châu ngoại trừ truyền thuyết về Sơn thần, thì gần đây còn có ba địa điểm kỳ lạ khác, rất kỳ lạ, chúng tôi không dám tuyên truyền ra bên ngoài, sợ bị nói là mê tín dị đoan."
Ban Thù không tin chuyện quỷ thần, nhưng bà vẫn rất nể mặt: "Cậu kể cho tôi nghe chút xem."
Người kia nói: "Sự kiện đầu tiên, chính là dưới chân núi Vân Châu chúng ta có một con sông tên là sông Tỷ, không hiểu sao lại đột nhiên đổi hướng. Phu nhân khởi nghiệp từ lĩnh vực khoa học kỹ thuật, chắc cũng biết, dòng chảy của sông không thể tự dưng mà đổi hướng được, nhưng vùng sông Tỷ chảy qua, người dân núi Vân Châu đều nghe theo lời dạy của Sơn thần, trồng cây gây rừng, thảm thực vật che phủ rất dày đặc, hơn nữa gần đây cũng không có mưa lớn, lưu lượng nước trên thượng nguồn rất bình thường, căn bản không tạo đủ điều kiện để dòng chảy chuyển hướng. Sông Tỷ lại đột nhiên đổi dòng, cư dân vùng phụ cận quanh đó kể có nghe thấy tiếng động ù ù, nhưng không hề biết có chuyện gì xảy ra. Ngài nói coi có kỳ lạ hay không?"
Ban Thù gật đầu: "Đúng là rất kỳ lạ."
Nhưng mà nói thì nói thế, vùng quanh núi Vân Châu không có người ở, rất có thể địa hình xung quanh đã sớm có sự thay đổi, chẳng qua là không có ai chú ý, mãi đến khi dòng chảy của sông chuyển hướng, mọi người mới phát hiện.
Người nọ còn nói: "Sự kiến thứ hai lại càng kỳ quái hơn. Trên núi Vân Châu đột nhiên xuất hiện một đạo quan."
Ban Thù nghe mà giật mình: "Xây dựng trái phép sao?"
Bây giờ đất đai khan hiếm, tấc đất tấc vàng, có vài kẻ gian ỷ mình có tiền, chuyện tìm vào nơi rừng núi xây biệt thự, thực sự là mặt dày vô liêm sỉ.
Người kia nói: "Đương nhiên không phải, ngài chắc là đã xem qua truyền thuyết núi Vân Châu rồi, trên bản kế hoạch xây dựng dự án có viết."
Ban Thù nhớ đến nguồn gốc của Sơn thần, cười nói: "Cậu đừng nói đó chính là đạo quan mà Nhạc Giác và Vân Tỷ từng tu luyện nhé?"
Người nọ vỗ tay cái bép, nói: "Ngài nói chuẩn luôn!"
Ban Thù: "..."
Ban Thù đã nghiên cứu rất kỹ về truyền thuyết núi Vân Châu, mục đích đương nhiên là để dùng làm giới thiệu quảng bá du lịch. Bà vẫn nhớ rõ, đạo quan trên núi Vân Châu đã bị phá hủy trong cơn lũ rồi.
Người kia nói: "Đạo quan cũ đó không phải đã bị phá hủy rồi hay sao? Theo lý thuyết thì chúng tôi chỉ có thể tìm được di chỉ của nó, hoặc là một khu phế tích mới đúng, thế mà đạo quan kia lạ xuất hiện hoàn hảo, tuy cũ kỹ nhưng không chút sứt mẻ."
Ban Thù nghĩ, có khi đây là dân bản địa cố ý trùng tu xây dựng lại, lấy đó làm mánh lới thu hút du khách, nhưng bà không nói thẳng ra, mà hỏi lái đi: "Chuyện kỳ lạ như vậy, mọi người có mời người đến điều tra không?"
Người kia nói: "Chúng tôi đã mời chuyên gia của sở khảo cổ tỉnh đến xem rồi. Dựa theo nghiên cứu của bọn họ, thì đây chính là đạo quan cũ từ hai trăm năm trước, hơn nữa bên trong còn lưu giữ vô số sách vở về Đạo Giáo, có giá trị nghiên cứu vô cùng lớn, hiện giờ đội khảo cổ của tỉnh vẫn còn đang lưu lại trong đạo quan. Chuyện này quá kỳ lạ, chúng tôi không công bố ra bên ngoài, nhưng mà tôi khá quen với đội khảo cổ bên đó, nếu ngài muốn đến tận nơi để xem, tôi có thể đưa ngài đến đó, nhìn qua một cái."
Ban Thù đã tiếp xúc với cậu nhân viên khá nhiều lần, đối phương tuy hay thích khoe khoang nói quá lên chút, nhưng bản chất vẫn là người thành thật, lời cậu ta nói, cũng phải có đến 80% là thật.
Chuyện này quá khó tin rồi. Trên núi đột nhiên đào ra một cái bình cái lọ thì còn dễ hiểu, giờ một nhiên mọc ra nguyên một đạo quan, vậy thì quá vô lý.
Quả thực không có cách nào dùng khoa học để giải thích.
Sông đột nhiên thay đổi dòng chảy cùng đạo quan bỗng dưng xuất hiện này đã hoàn toàn khơi dậy lòng hiếu kỳ của Ban Thù, bà hỏi: "Chuyện lạ thứ ba kia là chuyện gì?"
Người kia nói: "Chuyện thứ ba xảy ra ngay ở địa điểm chúng ta sắp tới, cũng là trọng tâm tuyên truyền văn hóa của tỉnh, ngài Sơn thần."
Ban Thù: "Ngài Sơn thần xảy ra chuyện gì? Lẽ nào tượng thần bị đánh cắp sao?"
Người kia nói: "Nếu bị mất thì đã chẳng gọi là chuyện lạ. Ngài Sơn thần lớn lên đẹp mắt như vậy, có người muốn ăn trộm mang về rất bình thường. Quái lạ là ở chỗ, diện mạo của ngài Sơn thần thay đổi."
Ba Thù: "Thay đổi? Bức được đó không phải được tạc bằng ngọc lục bảo à?"
Tượng nặn bằng đất sét sẽ từ từ biến dạng, thậm chí rụng thành từng mảng, nhưng ngọc lục bảo thì không thể, chỉ cần không cố ý đập phá, đừng nói mấy trăm năm, có để mấy nghìn năm cũng không lo nó thay hình đổi dạng.
Người kia nói: "Chính là vì tượng tạc bằng ngọc lục bảo, cho nên mới kỳ quái. Hiện giờ miếu Sơn thân cũng phải đóng cửa, chúng tôi tìm một cái cớ, nói là... Miếu Sơn thần đã quá lâu đời, dầm gỗ bị mối mọt nghiêm trọng, cần được nhân viên chuyên môn tiến thành tu sửa, thời gian là một tháng."
"Lẽ ra chúng tôi nên nói chuyện này với ngài sớm hơn, nhưng... Chúng tôi lo ngài sẽ nghĩ chúng tôi đang cố ý lừa gạt, không thực sự muốn hợp tác với ngài. Sở dĩ hiện giờ nói ra tình hình trong miếu, là vì chúng ta sẽ đi tới đó, chờ ngài trực tiếp nhìn tận thấy mắt rồi sẽ biết, tôi dám cam đoan mình không hề nói điêu."
Ban Thù nửa tin nửa ngờ, sau khi xuống xe đổi sang đi giày thể thao, người dẫn đường địa phương cùng nhân viên công ty Ban Thù tạo thành một đội nhỏ, cùng nhau lên núi.
Phong cảnh trên núi Vân Châu thực sự rất đẹp, bốn phía đều là màu xanh tươi tốt, khiến người ta có cảm giác lục phủ ngũ tạng đều được không khí mang theo mùi cây cỏ thơm mát ở đây gột rửa, thoải mái đến nỗi Ban Thù chỉ muốn học theo người cổ đại, hét thật to một tiếng.
Sự tốt đẹp của núi Vân Châu hoàn toàn không được phản ánh đầy đủ trong video quay chụp, chờ Ban Thù đến tận nơi mới phát hiện, nơi này quả thực rất khác, chỉ vừa bước vào ngọn núi này, tâm trạng dường như ngay lập tức được thả lỏng, nhẹ nhõm hơn nhiều.
Để ngăn cản tín đồ lên núi bái Sơn thần, bọn họ cắm rất nhiều biển báo tạm ngừng thăm viếng ở bên dưới, còn sắp xếp vài người vào ở trong miếu, tránh cho có tín đồ lén lút chạy vào.
Ban Thù vốn còn chưa tin lắm, nhưng thấy bọn họ sắp xếp cẩn thận như vậy, không hiểu sao lại thấy tin tưởng thêm vài phần.
Đến cửa miếu, nhân viên công tác trịnh trọng nói: "Bất kể ngài nhìn thấy gì bên trong, cũng xin đừng nói ra ngoài."
Ban Thù cam đoan: "Cậu yên tâm, vì dự án này, tôi sẽ không nói lung tung."
Nhân viên công tác gật đầu, từ từ mở ra cửa miếu ở bên cạnh, Ban Thù ngước mắt lên nhìn.
Tượng thần bên đó, quả nhiên không giống với hình ảnh mà bà nhìn thấy trong video.
Bà nhìn thêm mấy lần, lông mày cau lại, miệng khẽ "Ơ" một tiếng. Thế nào mà bà càng nhìn càng thấy tượng thần này giống Quỳnh Nhân nhà bà vậy, ngay cả vị trí nốt ruồi dưới đuôi mắt cũng giống như đúc.
Trước đây khi nhìn thấy điểm khoảng nhỏ đó dưới mắt tượng thần, bà đã cảm thấy rất trùng hợp rồi. Vị trí đó trùng khớp với vị trí nốt ruồi của Quỳnh Nhân, nhưng lúc đó màu sắc của điểm khoáng rất đậm, giờ nhạt đi, nhỏ lại, trông lại càng giống nốt ruồi nhỏ của Quỳnh Nhân.
Nhân viên công tác không tự chủ hạ giọng nói: "Giám đốc Ban, ngài có cảm thấy, dáng vẻ bây giờ của ngài Sơn thần và cậu diễn viên Quỳnh Nhân trong "Nhật ký hành trình dưới Địa ngục", đặc biệt giống nhau không?"
Bình luận truyện