Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]
Chương 23: Cực Phẩm Nương Tử [2]
2.
Ánh nến lay động chập chờn, hai bóng người quấn chặt vào nhau không chút kẽ hở.
“A.. ân.. của ngươi...hảo lớn...”
“Nguyên Nhi, bên trong ngươi chặt quá...”
“Ưm,a...nhẹ chút,....ân a...”
“Quốc sư, không nghĩ tới...ngươi cũng có mặt này...”
“Ta đã nói, kêu ta...ưʍ...”
Dịch trắng nóng hổi phun xuống giường, hòa lẫn cùng vải áo bạch sắc.
Hậu huyệt sau cao trào co rút khiến vật cắm bên trong run rẩy, hắn bị ép phát tiết, toàn bộ đều bắn thẳng vào bên trong huyệt động mê loạn.
“Ta nhớ, Nguyên Nhi...” Vương Tuấn Khải hôn hôn đầu vai tiêm gầy, vừa liếm vừa cắn dọc xuống lưng y, rải một hàng hồng ngân bắt mắt. Vương Nguyên hưởng thụ cảm giác đầu lưỡi nóng bỏng ma sát da thịt y, mỗi lần bị hắn day hút đều bật ra tiếng rên, âm điệu như mèo con cào vào lòng hắn dấy lên ngọn lửa tình sắc.
“Nguyên Nhi, Nguyên Nhi...”
Vật nóng trướng căng nằm trong tiểu huyệt dần dần cương cứng, lúc hắn rút ra kéo theo mị thịt mềm nhũn lưu luyến bọc lấy vật nóng. Bạch dịch nhỏ giọt chảy ra khỏi tiểu huyệt, uốn dọc xuống đùi trong, cảnh tượng dâm mỹ như vậy mà trên người y dường như lại mang thêm một tầng quyến rũ.
Hắn đặt đầu nấm ở lối vào, không ngừng bôi loạn tϊиɦ ɖϊƈh͙ lên huyệt khẩu mở rộng. Ước chừng nửa chung trà, Vương Nguyên run rẩy chống tay nhìn hắn, trong mắt là mong cầu khó gặp kèm theo ủy khuất đong đầy. Tiểu Vương Nguyên không được an ủi chỉ có thể run run cọ xát vào sàng đan, mà trong bí huyệt của y lại xuất hiện cảm giác ngứa ngáy không chịu nổi. Trọc dịch cùng dâʍ ŧɦủy̠ ứa ra hòa quyện chung một chỗ chảy ướt cả chân, thân thể cơ khát chỉ một lần chưa thõa mãn càng đòi hỏi yêu cầu cao hơn.
“Nguyên Nhi...” Nhìn biểu hiện đáng thương của y, hắn mềm lòng ôm thắt lưng y hôn nhẹ. Vương Nguyên vặn vẹo ma sát vật nóng, cả cơ thể dán vào lồng ngực hắn, nhẹ giọng cầu khẩn: “Vào bên trong ta...nhanh lên...”
“Ân?”
“Nhanh vào bên trong ta...mau thao ta...ưʍ...”
“Nguyên Nhi...” Hắn nhấc thắt lưng y lên nhắm ngay huyệt khẩu mà đâm vào, vật nóng to lớn màu tím đỏ xuyên thẳng đến chỗ sâu nhất, hỗn hợp trọc dịch văng dính lên da thịt, phát ra tiếng xì xì trần trụi.
“A...”
Hai người cơ hồ là đồng thời thở phào một tiếng, y bám cánh tay hắn đang ôm mình, dịch mông phun nuốt côn ŧɦịŧ hung mãnh, cảm nhận gân xanh sinh lực tràn trề đập bình bịch va vào vách tràng.
“A, ân, a,...ưʍ...ta thích...ân, mạnh hơn nữa...sâu hơn nữa, ưm,...”
“Nguyên Nhi, ngươi thật tao lãng..”
“Ta...ưʍ.. a, ngươi, ngươi không thích...?”
Vương Nguyên nơm nớp lo sợ nhìn hắn, nước mắt sinh lý sớm đã làm gương mặt xinh đẹp đẫm nước, giọng y nhuốm đầy tình sắc, ba phần mơ màng bảy phần tội nghiệp, nào còn có phong thái tiên nhân thoát tục gì đó. Vương Tuấn Khải như bị tuyên chỉ, hít sâu một hơi rồi xoay người y lại, gác chân y lên vai hắn, hung hăng ôm eo nhỏ điên cuồng va chạm.
“A, ân, a, a..” Vương Nguyên bị thao không nói được lời nào, chỉ có thể phối hợp cùng hắn, khi hắn rút ra thì mở rộng tiểu huyệt, lúc hắn đâm vào thì nâng mông co chặt nội bích, để kɦoáı ƈảʍ tê dại cùng lan tràn khắp tứ chi hai người, mà dâʍ ŧɦủy̠ càng lúc càng nhiều hỗ trợ cho luật động, dính ướt đẫm hạ thân y.
Âm thanh đáng hổ thẹn vang khắp gian phòng, cũng may bình thường Vương Nguyên đều có thói quen nghỉ ngơi sớm, thủ vệ thức thời đều lui ra nên xung quanh hầu như không có ai.
Tuyệt sắc quốc sư nằm dưới thân Đại thiếu gia nhà Thừa tướng đại nhân, hạ thể ngậm chặt vật nóng của hắn, không ngừng đưa đẩy ưm a đầy phóng túng nhưng không hề khiến hắn chán ghét, ngược lại mang máng nhận ra có gì đó từ y truyền vào lòng hắn, làm hắn hưng phấn suốt đêm, không ngại thân phận của hai người mà thao y đến khóc lóc nức nở.
...
“Con nói không là không!!!”
“Tuấn nhi, hôn sự đã định, hoàng thượng cũng đã chỉ hôn, con không còn cách nào khác ngoài đồng ý đâu!!”
“Nương, người bắt con thú thê mà có nghĩ đến cảm nhận của con không hả?!! Túm lại là con không lấy, không lấy không lấy!!!”
“Tuấn nhi, vậy con nói xem, vì cái gì con lại phản đối?!!”
“Con đã có ý trung nhân rồi, nương, Tuấn nhi không thể phụ bạc y được!”
Thừa tướng phu nhân nhìn cánh cửa sập một phát đóng lại trước mặt lần thứ một trăm, ngẩn ra một chút rồi lẩm bẩm: “Ý trung nhân?”
Cuối cùng hôn sự vẫn là không trì hoãn.
Thừa tướng Phủ hoa đăng giăng giăng, hồng sắc hỉ tự treo đầy lối ra vào, khách khứa tấp nập chắp tay nói chúc mừng Vương đại thiếu gia, đồng thời quà cáp chất đống dùng cả một đội quân mã xa khuân chứa cũng không hết. Từ đại sảnh ra tới hậu viện, gia nhân tùy tùng bận rộn chạy tới chạy lui, quả thật có không khí của việc chung thân đại sự.
“Ha ha, cung hỉ cung hỉ Thừa tướng đại nhân, mừng ngài thú thê...khụ khụ, mừng lệnh công tử thú thê!”
“Đa tạ đa tạ, Khâm sai đại nhân đến đây đúng là rồng đến nhà tôm, ta thụ sủng nhược kinh a!”
“Khách khí khách khí, Thừa tướng đại nhân, mời...”
“Khụ, đây là Phủ nhà ta...”
“Khụ khụ khụ...”
Thừa tướng phu nhân lộng lẫy yêu kiều đứng ở đại sảnh tiếp đón các phu nhân tôn quý, nhỏ giọng hỏi nữ tỳ: “Thiếu gia đâu? Vẫn còn ở đó chứ?”
“Vâng, các gia nô vô cùng mạnh mẽ, mà thiếu gia vốn không phải người tập võ, sao có thể là đối thủ của bọn họ!”
“Hảo hảo, vậy còn bước cuối cùng thì sao?”
“Đã chuẩn bị rất ổn thỏa.” Nữ tỳ siết chặt tay: “Phu nhân yên tâm, đêm nay thiếu gia chạy không thoát đâu!”
Lại nói ‘thiếu gia’ lúc này đang bị trói trong hỉ phòng, miệng bịt kín chỉ có thể câm nín trừng trần nhà. Từ ban chiều hắn bị hạ mê dược, sau khi tỉnh dậy đã thấy chính mình mất đi năng lực phản kháng, bị đám tùy tùng lôi đi thay giá y đỏ thẫm của tân lang, còn cầu xin hắn đừng chạy loạn nếu không bọn họ sẽ bị tống khỏi Thừa tướng Phủ...Ta kháo! Các ngươi thông đồng cùng nương, không, các ngươi hùa theo nương ép ta tới chân tường đúng không? Giả vờ đáng thương cái thí! Thiếu gia của các ngươi mới thực là đáng thương!
Vương Tuấn Khải lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, cũng không quan tâm lễ bái đường thiếu tân lang thì thành ra cái dạng gì, nhúc nhích nhúc nhích nhảy xuống giường định chuồn đi. Phủ thừa tướng thế mạnh người đông, hắn mà xông ra ngay lúc này chỉ tổ bị gô cổ vứt trở về, đành đi đi lại lại tìm cách thoát thân. Hắn thực sự không muốn thú tiểu nam thê chưa một lần gặp mặt này, quan trọng hơn hết, việc đêm kia xảy ra đối với hắn là một liều độc dược vĩnh viễn không có thuốc giải, trong đầu hắn hiện tại chỉ có Vương Nguyên, không thể chứa thêm một kẻ nào khác.
Hắn không thể bội tín, không thể làm y đau lòng.
Giữa lúc Vương Tuấn Khải suy nghĩ nên leo tường hay nháo loạn đòi tự sát thì cửa phòng bật mở, tỳ nữ dẫn tân nương tử thình lình bước vào.
Vương thiếu gia căng thẳng nhìn tỳ nữ bí hiểm cười cười, đóng cửa lại, bỏ mặc hắn cùng tân thiếu phu nhân tương lai im lặng đối diện nhau.
Tiểu nương tử mảnh khảnh ốm yếu, hỉ phục trên cơ thể hầu như che khuất toàn bộ tay chân y, khăn đỏ trên đầu phủ xuống tận ngực, mà sau khi bước vào rồi y cũng chỉ đứng yên một chỗ, an phận không cử động. Vương thiếu gia hắc tuyến, nhìn chính mình bị nương bạo lực trói như trói gà, nhịn không được ho khan một trận:
“Cái kia... ta có việc muốn thương lượng cùng ngươi.”
“Ừm.”
Thanh âm này nghe quen tai ghê ha?
Vương Tuấn Khải đang hỗn loạn, cũng không chú ý lắm: “Ngươi đến cởi trói cho ta trước.”
Tân nương nhẹ nhàng đến cạnh hắn, mùi hoa lan nhàn nhạt khiến hắn sửng sốt một hồi, đợi đối phương cởi xong dây trói liền bán tín bán nghi mà thò đầu vào khăn đỏ, ánh mắt hiếu kỳ chạm phải tiếu ý quen thuộc, lập tức mở lớn.
Vương Tuấn Khải kinh hỉ xốc khăn đỏ ra, ôm lấy Vương Nguyên cười đến là ngu muội: “Thực sự là ngươi?! Nguyên Nhi?!! Thực sự chính là ngươi? Ta không có nhìn lầm?!!”
“Ân, là ta.” Vương Nguyên bị hắn ôm hôn lung tung, cũng không nghiêng đầu né đi, mỉm cười nói: “Không phải ngươi có chuyện thương lượng sao?”
“Khụ, cái đó, ta không biết nương tử của ta...là Nguyên Nhi, ta còn định cùng y giao kèo sòng phẳng, làm huynh đệ tốt nữa kìa.” Vương Tuấn Khải nheo mắt nghiêm túc nói, sau đó nở hoa: “Nhưng hiện tại không cần!! Nguyên Nhi, ngươi là Quốc sư, sao lại đồng ý cùng ta kết bái?”
“Chẳng lẽ ngươi không hy vọng chúng ta ở cùng một chỗ?”
“Không phải, đương nhiên không phải, nhưng mà...Thôi quên đi, chỉ cần biết nương tử là ngươi ta đã vui muốn chết rồi! Nương ta rốt cuộc cũng không hồ đồ a, nhất định sau này phải hảo hảo báo hiếu nương mới được!!”
“Ân.” Vương Nguyên nở nụ cười dịu dàng, đột nhiên bị hắn khiêng lên giường: “Khoan đã, rượu giao bôi còn chưa uống...”
Vương Tuấn Khải xoay người cầm bình rượu tu một hơi, sau đó kéo y qua hôn sâu, rượu từ trong miệng hắn chảy qua cổ họng y, men theo khóe môi tràn xuống hỉ phục. Vương Tuấn Khải thuần thục gỡ nút thắt kéo hỉ phục xuống, xoa nắn cơ thể xinh đẹp tràn ngập dụ dỗ trước mặt. Hắn nâng cằm y, lưỡi sục sạo phá phách bên trong miệng, hút đi mật dịch y nuốt không kịp. Vị rượu vừa cay vừa nồng làm đôi bên nhanh chóng kích động, đầu óc lâng lâng không phân rõ hư thực. Vương Nguyên khẽ hừ nhẹ, hai má đỏ bừng thiếu dưỡng khí, nhưng đẩy ra không được chỉ đành thuận theo hắn, vươn đầu lưỡi hòa quyện cùng hắn dây dưa.
Da thịt trắng nõn trên sắc đỏ thẫm của giá y càng thêm nổi bật, lúc này bị khiêu khích phủ lên một tầng hồng sắc. Vương Nguyên thở dốc dựa vào ngực hắn, cổ áo vướng ở hai cánh tay vẽ nên mỹ cảnh tân nương tử nửa kín nửa hở, hai đóa hồng anh trên ngực vì hơi lạnh nên co rụt, giống như muốn được người ta âu yếm yêu thương. Vương thiếu gia chăm chú nhìn nương tử một lát, thành kính hôn trên vầng trán thanh tú của y, sau đó đẩy ngã người xuống giường, hung hăng cắn xé đầu nhũ đỏ tươi.
Đầu lưỡi hắn tàn sát khắp cơ thể y, lưu lại hôn ngân trên xương quai xanh tinh tế, giá y mềm mại lả tả rơi xuống giường, màn trướng cũng không kịp phủ xuống.
Vương Nguyên vô lực tựa lên ngực nam nhân, điểm yếu đang nằm trong tay mặc hắn đùa bỡn. Tiểu gia khỏa dần dần ngạnh lên, run run đáng yêu phun ra mật dịch dính dấp. Mặt sau đã được chuẩn bị sẵn sàng, sàng đan bị dâʍ ŧɦủy̠ thấm ướt một mảng lớn.
“Gọi ta...” Hắn cúi đầu hôn liếm, bóp bóp tiểu Vương Nguyên còn đang hưng phấn: “Gọi ta...”
“...Phu quân, ân...” Vật cứng chen vào huyệt khẩu, phốc một tiếng luồn sâu vào bên trong, cửa động ướŧ áŧ lấy lòng ra sức hút nó vào, rỉ ra nước mang theo mùi vị kíƈɦ ŧìиɦ.
“Nguyên Nhi, phu quân yêu ngươi.”
“Ưm,a, không được, quá sâu...”
“Nguyên Nhi...”
Tay chân hắn quấn chặt người y, di chuyển khắp nơi khiến y tê ngứa, theo bản năng cọ xát người hắn, sinh ra một trận kɦoáı ƈảʍ dữ dội. Côn ŧɦịŧ quất xuyên mạnh mẽ ra vào, nước bắn tung tóe, va chạm bên trong càng lúc càng nhanh. Ban đầu y không theo kịp, có hơi khó khăn, về sau cảm giác bị nhồi đầy khiến đầu óc y trống rỗng, vặn mình hùa theo xâm lăng của người phía trên.
“Phu quân, ta muốn...Phu nhân, chúng ta.. một lần nữa...”
“Được.”
Thân thể và linh hồn hòa lẫn cùng nhau, hơi ấm cùng nhịp tim đặt chung một chỗ.
Hừng đông ngày thứ hai sau tân hôn.
Sàng đan tràn ngập mùi xạ hương, nến đã tàn từ lâu, nhưng người trên giường hình như còn chưa có ý định muốn dừng lại.
Vương Nguyên ôm cổ Vương Tuấn Khải hôn hắn, trên người đều là dấu vết kíƈɦ ŧìиɦ, hạ thân mềm nhũn run rẩy bao bọc chặt lấy cự vật sung mãn. Y rất mệt, sức lực dường như bị rút đi trong một đêm, cho dù trước kia đã từng lập đàn cầu mưa cũng chưa có mệt như vậy, nhưng thân thể tựa hồ vẫn chưa thỏa mãn, ra sức bám chặt hắn, không biết đã đòi hắn thao mình bao nhiêu lần.
Bộ dạng thừa hoan của tân nương tử khiến Vương thiếu gia thương tiếc, bắn thẳng vào cơ thể y sau đó rút ra, bạch dịch ồ ạt chảy theo. Vương Nguyên nhắm mắt thở dốc ngã xuống giường, tóc tai tán loạn, giữa hai chân bị thao đến sưng đỏ, dịch thể nhơ nhớp dính lung tung trên người, chịu không nổi ngất đi.
Về việc này, Vương thiếu gia không kiêng nể gì mà nhảy đi tìm nương hắn, chắc chắn bà ấy không tránh khỏi liên quan!
“Nương chỉ là giúp hai đứa con tận hứng một chút thôi.” Thừa tướng phu nhân thản nhiên uống trà, tuyệt không biến sắc. Sau đó dùng vẻ mặt bát quái quan sát nhi tử, thấy nó dồi dào khỏe mạnh, sinh khí tràn đầy liền hài lòng gật đầu: “Nương đã nói rồi, nương tử của con là cực phẩm a.”
“Nương...” Mặt hắn đầy hắc tuyến: “Vì sao người không nói cho con biết tân nương tử thực chất chính là quốc sư?”
“Con có hỏi đâu.” Nương hắn chớp chớp mắt: “Con nghe tới người ta liền xua tay không ngừng còn gì. Nương đã nói y tài sắc vẹn toàn vân vân mây mây, tại con không nghĩ ra thôi!”
Hắn sờ mũi, không tranh chấp với nương nữa!
Trở về phòng đã được hắn dọn dẹp qua, nhìn người ngủ say trên giường mơ hồ lộ ra nét mị nhân, Vương Tuấn Khải mỉm cười chỉnh tóc cho y, lẩm bẩm: “Nương tử của ta a...”
END
Ánh nến lay động chập chờn, hai bóng người quấn chặt vào nhau không chút kẽ hở.
“A.. ân.. của ngươi...hảo lớn...”
“Nguyên Nhi, bên trong ngươi chặt quá...”
“Ưm,a...nhẹ chút,....ân a...”
“Quốc sư, không nghĩ tới...ngươi cũng có mặt này...”
“Ta đã nói, kêu ta...ưʍ...”
Dịch trắng nóng hổi phun xuống giường, hòa lẫn cùng vải áo bạch sắc.
Hậu huyệt sau cao trào co rút khiến vật cắm bên trong run rẩy, hắn bị ép phát tiết, toàn bộ đều bắn thẳng vào bên trong huyệt động mê loạn.
“Ta nhớ, Nguyên Nhi...” Vương Tuấn Khải hôn hôn đầu vai tiêm gầy, vừa liếm vừa cắn dọc xuống lưng y, rải một hàng hồng ngân bắt mắt. Vương Nguyên hưởng thụ cảm giác đầu lưỡi nóng bỏng ma sát da thịt y, mỗi lần bị hắn day hút đều bật ra tiếng rên, âm điệu như mèo con cào vào lòng hắn dấy lên ngọn lửa tình sắc.
“Nguyên Nhi, Nguyên Nhi...”
Vật nóng trướng căng nằm trong tiểu huyệt dần dần cương cứng, lúc hắn rút ra kéo theo mị thịt mềm nhũn lưu luyến bọc lấy vật nóng. Bạch dịch nhỏ giọt chảy ra khỏi tiểu huyệt, uốn dọc xuống đùi trong, cảnh tượng dâm mỹ như vậy mà trên người y dường như lại mang thêm một tầng quyến rũ.
Hắn đặt đầu nấm ở lối vào, không ngừng bôi loạn tϊиɦ ɖϊƈh͙ lên huyệt khẩu mở rộng. Ước chừng nửa chung trà, Vương Nguyên run rẩy chống tay nhìn hắn, trong mắt là mong cầu khó gặp kèm theo ủy khuất đong đầy. Tiểu Vương Nguyên không được an ủi chỉ có thể run run cọ xát vào sàng đan, mà trong bí huyệt của y lại xuất hiện cảm giác ngứa ngáy không chịu nổi. Trọc dịch cùng dâʍ ŧɦủy̠ ứa ra hòa quyện chung một chỗ chảy ướt cả chân, thân thể cơ khát chỉ một lần chưa thõa mãn càng đòi hỏi yêu cầu cao hơn.
“Nguyên Nhi...” Nhìn biểu hiện đáng thương của y, hắn mềm lòng ôm thắt lưng y hôn nhẹ. Vương Nguyên vặn vẹo ma sát vật nóng, cả cơ thể dán vào lồng ngực hắn, nhẹ giọng cầu khẩn: “Vào bên trong ta...nhanh lên...”
“Ân?”
“Nhanh vào bên trong ta...mau thao ta...ưʍ...”
“Nguyên Nhi...” Hắn nhấc thắt lưng y lên nhắm ngay huyệt khẩu mà đâm vào, vật nóng to lớn màu tím đỏ xuyên thẳng đến chỗ sâu nhất, hỗn hợp trọc dịch văng dính lên da thịt, phát ra tiếng xì xì trần trụi.
“A...”
Hai người cơ hồ là đồng thời thở phào một tiếng, y bám cánh tay hắn đang ôm mình, dịch mông phun nuốt côn ŧɦịŧ hung mãnh, cảm nhận gân xanh sinh lực tràn trề đập bình bịch va vào vách tràng.
“A, ân, a,...ưʍ...ta thích...ân, mạnh hơn nữa...sâu hơn nữa, ưm,...”
“Nguyên Nhi, ngươi thật tao lãng..”
“Ta...ưʍ.. a, ngươi, ngươi không thích...?”
Vương Nguyên nơm nớp lo sợ nhìn hắn, nước mắt sinh lý sớm đã làm gương mặt xinh đẹp đẫm nước, giọng y nhuốm đầy tình sắc, ba phần mơ màng bảy phần tội nghiệp, nào còn có phong thái tiên nhân thoát tục gì đó. Vương Tuấn Khải như bị tuyên chỉ, hít sâu một hơi rồi xoay người y lại, gác chân y lên vai hắn, hung hăng ôm eo nhỏ điên cuồng va chạm.
“A, ân, a, a..” Vương Nguyên bị thao không nói được lời nào, chỉ có thể phối hợp cùng hắn, khi hắn rút ra thì mở rộng tiểu huyệt, lúc hắn đâm vào thì nâng mông co chặt nội bích, để kɦoáı ƈảʍ tê dại cùng lan tràn khắp tứ chi hai người, mà dâʍ ŧɦủy̠ càng lúc càng nhiều hỗ trợ cho luật động, dính ướt đẫm hạ thân y.
Âm thanh đáng hổ thẹn vang khắp gian phòng, cũng may bình thường Vương Nguyên đều có thói quen nghỉ ngơi sớm, thủ vệ thức thời đều lui ra nên xung quanh hầu như không có ai.
Tuyệt sắc quốc sư nằm dưới thân Đại thiếu gia nhà Thừa tướng đại nhân, hạ thể ngậm chặt vật nóng của hắn, không ngừng đưa đẩy ưm a đầy phóng túng nhưng không hề khiến hắn chán ghét, ngược lại mang máng nhận ra có gì đó từ y truyền vào lòng hắn, làm hắn hưng phấn suốt đêm, không ngại thân phận của hai người mà thao y đến khóc lóc nức nở.
...
“Con nói không là không!!!”
“Tuấn nhi, hôn sự đã định, hoàng thượng cũng đã chỉ hôn, con không còn cách nào khác ngoài đồng ý đâu!!”
“Nương, người bắt con thú thê mà có nghĩ đến cảm nhận của con không hả?!! Túm lại là con không lấy, không lấy không lấy!!!”
“Tuấn nhi, vậy con nói xem, vì cái gì con lại phản đối?!!”
“Con đã có ý trung nhân rồi, nương, Tuấn nhi không thể phụ bạc y được!”
Thừa tướng phu nhân nhìn cánh cửa sập một phát đóng lại trước mặt lần thứ một trăm, ngẩn ra một chút rồi lẩm bẩm: “Ý trung nhân?”
Cuối cùng hôn sự vẫn là không trì hoãn.
Thừa tướng Phủ hoa đăng giăng giăng, hồng sắc hỉ tự treo đầy lối ra vào, khách khứa tấp nập chắp tay nói chúc mừng Vương đại thiếu gia, đồng thời quà cáp chất đống dùng cả một đội quân mã xa khuân chứa cũng không hết. Từ đại sảnh ra tới hậu viện, gia nhân tùy tùng bận rộn chạy tới chạy lui, quả thật có không khí của việc chung thân đại sự.
“Ha ha, cung hỉ cung hỉ Thừa tướng đại nhân, mừng ngài thú thê...khụ khụ, mừng lệnh công tử thú thê!”
“Đa tạ đa tạ, Khâm sai đại nhân đến đây đúng là rồng đến nhà tôm, ta thụ sủng nhược kinh a!”
“Khách khí khách khí, Thừa tướng đại nhân, mời...”
“Khụ, đây là Phủ nhà ta...”
“Khụ khụ khụ...”
Thừa tướng phu nhân lộng lẫy yêu kiều đứng ở đại sảnh tiếp đón các phu nhân tôn quý, nhỏ giọng hỏi nữ tỳ: “Thiếu gia đâu? Vẫn còn ở đó chứ?”
“Vâng, các gia nô vô cùng mạnh mẽ, mà thiếu gia vốn không phải người tập võ, sao có thể là đối thủ của bọn họ!”
“Hảo hảo, vậy còn bước cuối cùng thì sao?”
“Đã chuẩn bị rất ổn thỏa.” Nữ tỳ siết chặt tay: “Phu nhân yên tâm, đêm nay thiếu gia chạy không thoát đâu!”
Lại nói ‘thiếu gia’ lúc này đang bị trói trong hỉ phòng, miệng bịt kín chỉ có thể câm nín trừng trần nhà. Từ ban chiều hắn bị hạ mê dược, sau khi tỉnh dậy đã thấy chính mình mất đi năng lực phản kháng, bị đám tùy tùng lôi đi thay giá y đỏ thẫm của tân lang, còn cầu xin hắn đừng chạy loạn nếu không bọn họ sẽ bị tống khỏi Thừa tướng Phủ...Ta kháo! Các ngươi thông đồng cùng nương, không, các ngươi hùa theo nương ép ta tới chân tường đúng không? Giả vờ đáng thương cái thí! Thiếu gia của các ngươi mới thực là đáng thương!
Vương Tuấn Khải lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, cũng không quan tâm lễ bái đường thiếu tân lang thì thành ra cái dạng gì, nhúc nhích nhúc nhích nhảy xuống giường định chuồn đi. Phủ thừa tướng thế mạnh người đông, hắn mà xông ra ngay lúc này chỉ tổ bị gô cổ vứt trở về, đành đi đi lại lại tìm cách thoát thân. Hắn thực sự không muốn thú tiểu nam thê chưa một lần gặp mặt này, quan trọng hơn hết, việc đêm kia xảy ra đối với hắn là một liều độc dược vĩnh viễn không có thuốc giải, trong đầu hắn hiện tại chỉ có Vương Nguyên, không thể chứa thêm một kẻ nào khác.
Hắn không thể bội tín, không thể làm y đau lòng.
Giữa lúc Vương Tuấn Khải suy nghĩ nên leo tường hay nháo loạn đòi tự sát thì cửa phòng bật mở, tỳ nữ dẫn tân nương tử thình lình bước vào.
Vương thiếu gia căng thẳng nhìn tỳ nữ bí hiểm cười cười, đóng cửa lại, bỏ mặc hắn cùng tân thiếu phu nhân tương lai im lặng đối diện nhau.
Tiểu nương tử mảnh khảnh ốm yếu, hỉ phục trên cơ thể hầu như che khuất toàn bộ tay chân y, khăn đỏ trên đầu phủ xuống tận ngực, mà sau khi bước vào rồi y cũng chỉ đứng yên một chỗ, an phận không cử động. Vương thiếu gia hắc tuyến, nhìn chính mình bị nương bạo lực trói như trói gà, nhịn không được ho khan một trận:
“Cái kia... ta có việc muốn thương lượng cùng ngươi.”
“Ừm.”
Thanh âm này nghe quen tai ghê ha?
Vương Tuấn Khải đang hỗn loạn, cũng không chú ý lắm: “Ngươi đến cởi trói cho ta trước.”
Tân nương nhẹ nhàng đến cạnh hắn, mùi hoa lan nhàn nhạt khiến hắn sửng sốt một hồi, đợi đối phương cởi xong dây trói liền bán tín bán nghi mà thò đầu vào khăn đỏ, ánh mắt hiếu kỳ chạm phải tiếu ý quen thuộc, lập tức mở lớn.
Vương Tuấn Khải kinh hỉ xốc khăn đỏ ra, ôm lấy Vương Nguyên cười đến là ngu muội: “Thực sự là ngươi?! Nguyên Nhi?!! Thực sự chính là ngươi? Ta không có nhìn lầm?!!”
“Ân, là ta.” Vương Nguyên bị hắn ôm hôn lung tung, cũng không nghiêng đầu né đi, mỉm cười nói: “Không phải ngươi có chuyện thương lượng sao?”
“Khụ, cái đó, ta không biết nương tử của ta...là Nguyên Nhi, ta còn định cùng y giao kèo sòng phẳng, làm huynh đệ tốt nữa kìa.” Vương Tuấn Khải nheo mắt nghiêm túc nói, sau đó nở hoa: “Nhưng hiện tại không cần!! Nguyên Nhi, ngươi là Quốc sư, sao lại đồng ý cùng ta kết bái?”
“Chẳng lẽ ngươi không hy vọng chúng ta ở cùng một chỗ?”
“Không phải, đương nhiên không phải, nhưng mà...Thôi quên đi, chỉ cần biết nương tử là ngươi ta đã vui muốn chết rồi! Nương ta rốt cuộc cũng không hồ đồ a, nhất định sau này phải hảo hảo báo hiếu nương mới được!!”
“Ân.” Vương Nguyên nở nụ cười dịu dàng, đột nhiên bị hắn khiêng lên giường: “Khoan đã, rượu giao bôi còn chưa uống...”
Vương Tuấn Khải xoay người cầm bình rượu tu một hơi, sau đó kéo y qua hôn sâu, rượu từ trong miệng hắn chảy qua cổ họng y, men theo khóe môi tràn xuống hỉ phục. Vương Tuấn Khải thuần thục gỡ nút thắt kéo hỉ phục xuống, xoa nắn cơ thể xinh đẹp tràn ngập dụ dỗ trước mặt. Hắn nâng cằm y, lưỡi sục sạo phá phách bên trong miệng, hút đi mật dịch y nuốt không kịp. Vị rượu vừa cay vừa nồng làm đôi bên nhanh chóng kích động, đầu óc lâng lâng không phân rõ hư thực. Vương Nguyên khẽ hừ nhẹ, hai má đỏ bừng thiếu dưỡng khí, nhưng đẩy ra không được chỉ đành thuận theo hắn, vươn đầu lưỡi hòa quyện cùng hắn dây dưa.
Da thịt trắng nõn trên sắc đỏ thẫm của giá y càng thêm nổi bật, lúc này bị khiêu khích phủ lên một tầng hồng sắc. Vương Nguyên thở dốc dựa vào ngực hắn, cổ áo vướng ở hai cánh tay vẽ nên mỹ cảnh tân nương tử nửa kín nửa hở, hai đóa hồng anh trên ngực vì hơi lạnh nên co rụt, giống như muốn được người ta âu yếm yêu thương. Vương thiếu gia chăm chú nhìn nương tử một lát, thành kính hôn trên vầng trán thanh tú của y, sau đó đẩy ngã người xuống giường, hung hăng cắn xé đầu nhũ đỏ tươi.
Đầu lưỡi hắn tàn sát khắp cơ thể y, lưu lại hôn ngân trên xương quai xanh tinh tế, giá y mềm mại lả tả rơi xuống giường, màn trướng cũng không kịp phủ xuống.
Vương Nguyên vô lực tựa lên ngực nam nhân, điểm yếu đang nằm trong tay mặc hắn đùa bỡn. Tiểu gia khỏa dần dần ngạnh lên, run run đáng yêu phun ra mật dịch dính dấp. Mặt sau đã được chuẩn bị sẵn sàng, sàng đan bị dâʍ ŧɦủy̠ thấm ướt một mảng lớn.
“Gọi ta...” Hắn cúi đầu hôn liếm, bóp bóp tiểu Vương Nguyên còn đang hưng phấn: “Gọi ta...”
“...Phu quân, ân...” Vật cứng chen vào huyệt khẩu, phốc một tiếng luồn sâu vào bên trong, cửa động ướŧ áŧ lấy lòng ra sức hút nó vào, rỉ ra nước mang theo mùi vị kíƈɦ ŧìиɦ.
“Nguyên Nhi, phu quân yêu ngươi.”
“Ưm,a, không được, quá sâu...”
“Nguyên Nhi...”
Tay chân hắn quấn chặt người y, di chuyển khắp nơi khiến y tê ngứa, theo bản năng cọ xát người hắn, sinh ra một trận kɦoáı ƈảʍ dữ dội. Côn ŧɦịŧ quất xuyên mạnh mẽ ra vào, nước bắn tung tóe, va chạm bên trong càng lúc càng nhanh. Ban đầu y không theo kịp, có hơi khó khăn, về sau cảm giác bị nhồi đầy khiến đầu óc y trống rỗng, vặn mình hùa theo xâm lăng của người phía trên.
“Phu quân, ta muốn...Phu nhân, chúng ta.. một lần nữa...”
“Được.”
Thân thể và linh hồn hòa lẫn cùng nhau, hơi ấm cùng nhịp tim đặt chung một chỗ.
Hừng đông ngày thứ hai sau tân hôn.
Sàng đan tràn ngập mùi xạ hương, nến đã tàn từ lâu, nhưng người trên giường hình như còn chưa có ý định muốn dừng lại.
Vương Nguyên ôm cổ Vương Tuấn Khải hôn hắn, trên người đều là dấu vết kíƈɦ ŧìиɦ, hạ thân mềm nhũn run rẩy bao bọc chặt lấy cự vật sung mãn. Y rất mệt, sức lực dường như bị rút đi trong một đêm, cho dù trước kia đã từng lập đàn cầu mưa cũng chưa có mệt như vậy, nhưng thân thể tựa hồ vẫn chưa thỏa mãn, ra sức bám chặt hắn, không biết đã đòi hắn thao mình bao nhiêu lần.
Bộ dạng thừa hoan của tân nương tử khiến Vương thiếu gia thương tiếc, bắn thẳng vào cơ thể y sau đó rút ra, bạch dịch ồ ạt chảy theo. Vương Nguyên nhắm mắt thở dốc ngã xuống giường, tóc tai tán loạn, giữa hai chân bị thao đến sưng đỏ, dịch thể nhơ nhớp dính lung tung trên người, chịu không nổi ngất đi.
Về việc này, Vương thiếu gia không kiêng nể gì mà nhảy đi tìm nương hắn, chắc chắn bà ấy không tránh khỏi liên quan!
“Nương chỉ là giúp hai đứa con tận hứng một chút thôi.” Thừa tướng phu nhân thản nhiên uống trà, tuyệt không biến sắc. Sau đó dùng vẻ mặt bát quái quan sát nhi tử, thấy nó dồi dào khỏe mạnh, sinh khí tràn đầy liền hài lòng gật đầu: “Nương đã nói rồi, nương tử của con là cực phẩm a.”
“Nương...” Mặt hắn đầy hắc tuyến: “Vì sao người không nói cho con biết tân nương tử thực chất chính là quốc sư?”
“Con có hỏi đâu.” Nương hắn chớp chớp mắt: “Con nghe tới người ta liền xua tay không ngừng còn gì. Nương đã nói y tài sắc vẹn toàn vân vân mây mây, tại con không nghĩ ra thôi!”
Hắn sờ mũi, không tranh chấp với nương nữa!
Trở về phòng đã được hắn dọn dẹp qua, nhìn người ngủ say trên giường mơ hồ lộ ra nét mị nhân, Vương Tuấn Khải mỉm cười chỉnh tóc cho y, lẩm bẩm: “Nương tử của ta a...”
END
Bình luận truyện