Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 69: Ảnh Đế [4]



4.

Giữa lúc cảm xúc mâu thuẫn quấn riết vào nhau, mưa bên ngoài tầm tã, nước mắt của trời dội xuống mái nhà những âm thanh ồn ào dứt khoát, cửa kính bị sương làm lu mờ hơn phân nữa.

Cầm trong tay điện thoại liên lạc, Vương Nguyên chậm rãi ấn vào một dãy số, nhưng chỉ ngốc lăng ngồi đó, nửa muốn nửa thôi mâu thuẫn nhìn màn hình.

Gọi điện cho Vương Tuấn Khải, hỏi vì sao hắn lại làm chuyện đó ư?

Dựa vào tính cách tùy hứng của hắn, câu trả lời không biết có mấy phần thật giả. Y lẳng lặng siết chặt bàn tay, nhấn vào nút gọi, có chút hồi hộp nhìn dòng chữ calling chạy liên tục qua màn hình, bỗng dưng giật mình.

Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn người bước vào nhà, trong mắt hiện lên cảnh giác: "Bác sĩ Benjamin?"

"Tôi có bấm chuông rồi, nhưng cậu không nghe." Benjamin lắc lắc chìa khóa trong tay: "Chìa khóa dự phòng ba ba cậu đưa cho tôi."

"Tại sao..." Vương Nguyên đứng dậy: "Đã khuya rồi anh còn đến đây làm gì? Tôi hiện tại rất khỏe."

"Sợ cậu nghĩ không thông, làm chuyện hối hận." Benjamin cười từ ái, nhướng mày: "Đúng rồi, dọc đường có mua loại nước trái cây cậu thích uống nhất, có lẽ sẽ khiến tâm trạng cậu tốt hơn một chút."

Vương Nguyên nhận lo nước từ tay gã, thầm nghĩ lon nước đóng chai bằng công nghệ khép kín, hẳn là không vấn đề gì. Theo thói quen lịch sự của minh tinh, y chỉ nhấp môi một chút, bồn chồn bất an trong lồng ngực vẫn chưa thôi tan đi, y nhíu mày, cố tỏ ra bản thân không xảy ra việc gì.

"Tôi thấy tâm trạng cậu không tốt lắm a." Benjamin tận tâm bày tỏ chức trách của lương y: "Đừng lo lắng, tôi có giúp cậu viết một đơn thuốc ngủ, sẽ bình ổn cảm xúc của cậu ngay thôi."

"Không cần đâu, tôi đã từng làm việc với cường độ cao, mất ngủ một hai ngày đâu phải hiếm lạ."

"Nhưng kéo dài đối với cơ thể cậu không tốt lắm đâu." Benjamin thở dài: "Tôi biết giới người mẫu các cậu rất phức tạp, chuyện cậu cùng người khác thế nào tôi không rõ, nhưng dù sao cũng phải tiết chế giữ sức khỏe một chút, khéo lại ảnh hưởng đến cơ thể."

Từ miệng nhiều người nghe được lời này Vương Nguyên vốn đã phản cảm lắm rồi, Benjamin không biết cố ý hay vô tình đào bới đục khoét oan uổng của cậu, lại coi như chuyện bình thường mổ xẻ tới lui. Vương Nguyên vì mặt mũi của ba ba mà không thể không nhẫn nại nghe gã nói chuyện, sau chuyện này y nhất định học chút mánh lới phòng thân, cài cửa nẻo cẩn thận, tốt nhất là thay toàn bộ ổ khóa cùng hệ thống bảo vệ, mua một con Husky vừa làm bạn vừa bảo vệ.

Vương Nguyên hơi ngẩn ra, động vật tốt hơn con người nhiều lắm, ít nhất chúng tin tưởng bạn, sẽ không bao giờ phản bội bạn.

"Nguyên..." Benjamin đột nhiên đứng dậy làm Vương Nguyên cũng căng thẳng theo, nheo mắt nhìn gã: "Có việc gì?"

"Vì sao cậu không để ý đến lời nói của tôi?"

"Chú..."

Gã tiến tới, Vương Nguyên lùi ra sau, bảo trì một khoảng cách nhất định với gã, trong lòng âm thầm phán đoán dụng y của đối phương. Người này có ham muốn đối với thân thể mình cậu sao có thể không biết, vào thời điểm nhạy cảm chủ động đến tìm mình giải tỏa cảm xúc, kẻ ngốc cũng nhận ra điều này không bình thường. Y tóm lấy cái bình hoa giấu phía sau lưng, ngoài mặt ra vẻ trấn tĩnh: "Tôi nghĩ ngày mai chú hẳn đến, bây giờ không phải lúc thích hợp."

"Còn chờ đến bao giờ nữa, tôi đã chờ lâu rồi." Benjamin dường như đã lười giả vờ, trực tiếp lấy ra một chiếc kiềm điện màu đỏ, ánh mắt phát sáng lóe ra tia tham lam: "Mau ngừng hành động của cậu lại đi, nếu tổn thương đến khối thân thể này, tôi sẽ buồn lắm đó."

Vương Nguyên muốn phản bác lại gã, mơ hồ nắm bắt được dụng ý trong câu nói, đồng tử mãnh liệt co rút, bình hoa trong tay cũng suýt trượt xuống đất. Y run lẩy bẩy một chốc, khó khăn tìm lại giọng nói của mình: "...Là chú, là chú đã tung ảnh lên mạng..."

"Dù không muốn chia sẻ những tấm ảnh duy mỹ đó, nhưng vì kế hoạch, tôi đành hy sinh vậy." Benjamin gỡ bỏ lớp mặt nạ của bác sĩ tận tâm, vẫn giữ nguyên nét cười nho nhã lễ độ nhưng lại khiến Vương Nguyên lạnh ngắt sống lưng. Đã đi đến bước này, gã cũng không thèm giữ kẽ làm gì nữa, tiến tới áp sát y, vẻ mặt vặn vẹo có chút điên cuồng chứa chất đầy say mê: "Cơ thể của em, không hoàn hảo như những người mẫu khác, cũng không đầy đặn xinh đẹp với đường cong uyển chuyển mê người giống phụ nữ, nhưng lại tản mác một loại phong tình vạn chủng khiến tôi khó có thể cưỡng lại...Lần đầu tiên khám bệnh cho em, tôi đã lén lút giữ lại những hình ảnh tuyệt vời đó, nảy sinh ý định muốn biến em thành một tác phẩm nghệ thuật..."

"...Tránh ra, chú điên rồi...!!" Vương Nguyên ném cái bình về phía Benjamin, đáng tiếc gã chụp được dễ dàng, còn vuốt ve tỉ mỉ như thể vật trong tay gã chính là thân người y, thần sắc cuồng loạn si ngốc giống hệt người mắc bệnh tâm thần, đôi mắt trừng trừng dán chặt lên Vương Nguyên không che giấu cơ khát: "Nếu như tôi chắp cho em một đôi cánh, một chiếc đuôi cá hoặc là sừng hươu, em sẽ trở thành một trong bộ sưu tập hoàn mỹ của tôi, vừa kỳ diệu vừa cao quý như thần thoại, trường tồn mãi mãi với thời gian."

"Nói nhiều như vậy, chú đến tột cùng là muốn cái gì?!!!!"

Benjamin cười lớn, mái tóc hỗn loạn phủ đầy bọt nước rơi tung tóe lên sàn nhà: "Em đã thân bại danh liệt đến mức này, chi bằng làm người mẫu cho bộ sưu tập thạch cao của tôi, thế nào?"

Từ dưới chân truyền lên cảm giác lạnh toát ghê rợn, trái tim co bóp kịch liệt đang biểu đạt sự hoảng sợ cực độ của Vương Nguyên. Gã này muốn thân thể y, nhưng không phải là dùng để thỏa mãn tính sự mà là gϊếŧ chết y, phân thây rồi đắp thành tượng thạch cao! Vương Nguyên sống trong giới giải trí, chuyện kinh khủng cơ hồ đều đã gặp qua, nhưng sát thủ biếи ŧɦái có lối tư duy khác thường là lần đầu tiên cậu đụng trúng, mà kẻ nọ còn là bạn của Vương Dĩ Hạo. Nếu như ông ta đánh chủ ý lên người Vương Cẩm...Y run mạnh, không dám nghĩ nữa.

"Hình như em đã đoán ra được một phần chân tướng." Benjamin mỉm cười tủm tỉm, bộ dạng vô hại không có chút gì giống sát thủ biếи ŧɦái, ngữ khí tràn ngập thâm tình dịu dàng, chẳng khác nào con rắn độc giấu sau lớp vỏ bọc hiền lành đáng tin cậy, làm người ta không rét mà run. Vương Nguyên không khống chế được cảm xúc, hận thù căm tức nhìn chằm chằm nụ cười của gã, nhưng trên hết là sợ hãi không biết phải giải quyết như thế nào. Xem tình hình gã này không bắt được y sẽ tuyệt đối không bỏ cuộc, đặc biệt là trong thời khắc y chỉ còn lại một mình, Benjamin chắc chắn bắt ép y bằng mọi giá, thậm chí ngay tại đây gϊếŧ chết y...

Ngay tại thời khắc y hoang mang lơi lỏng, Benjamin như cá chạch luồn tới cắm kiềm điện vào người y, Vương Nguyên trở tay không kịp chỉ có thể hét lên một tiếng, toàn thân tê liệt không cách nào phản kháng, y co giật ngã xuống sàn nhà, đau đớn nhìn Benjamin từng chút ngồi xuống, từng chút chạm vào người y, chuẩn bị xé rách quần áo trên người y. Không biết Vương Nguyên lấy đâu ra sức lực, thình lình bật dậy đẩy hắn ra ban công, cửa xoạch một tiếng mở ra, Benjamin chới với bắt được mành cửa, roẹt một tiếng kéo rách vải vóc.

Mưa như trút nước xối xuống ban công từng đợt lạnh buốt, chỉ thấy Benjamin chầm chậm đứng dậy, mắt kính vỡ đôi lộ ra đôi mắt mất đi tỉnh táo.

"Em cũng gan lắm, dám đối chọi với tôi." Gã quẹt miệng, nước mưa chảy dọc theo xương mặt, nụ cười ưu nhã biến thành tàn khốc, lệ khí dày đặc xông tới tóm lấy Vương Nguyên: "Em không biết rằng dã thú càng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ thì càng hăng sao??!"

"Ghê tởm!!" Y vùng vẫy thoát khỏi gọm kìm của gã, bị gã xô ngã ra ban công, dứt khoát đạp một cước vào hạ bộ của Benjamin, đòn thế này không có uy lực gì nhưng lại trúng ngay địa phương hiểm hóc, thành công chọc Benjamin nổi giận.

"Thiên đường có lối chẳng đi, địa ngục không cửa cứ đâm đầu vào." Gã trừng lớn hai mắt, trong cơn kích động hất văng Vương Nguyên, lực đạo thô bạo đẩy y trượt khỏi lan can.

Phịch.

Nước trên trời ầm ầm trút xuống tòa biệt thự, lạnh lẽo u ám nhấn chìm toàn bộ lí trí con người.

Vương Nguyên nằm co giật dưới mặt đất buốt giá, nước mưa không ngừng rót vào miệng, vào mũi, dội xuống cơ thể nhỏ bé vô lực của y. Y có thể cảm giác được vị tanh ngọt trào ra khỏi miệng, lồng ngực đau đến lặng - có lẽ là gãy xương sườn, tay chân không nghe theo sai sử mềm nhũn buông thõng xuống, đầu giống như đã mất tri giác. Cái lạnh thấu xương băng hàn như độc xà từng chút một ăn mòn chút hơi tàn yếu ớt, chậm rãi nuốt chửng ý muốn sống sót của một kẻ không có hy vọng. Vương Nguyên cố gắng mở to mắt nhìn lên bầu trời, thế nhưng màu đen kịt khổng lồ và vô số giọt nước tàn nhẫn dập tắt ánh sáng trong mắt y, thế giới đáng ghét vốn chỉ có màu xám xịt nay đã hoàn toàn bị nhuộm bởi sắc đen đơn độc, tịch mịch buồn bã, lại thê lương bi ai không thể đo đếm.

Y sẽ chết sao...?

Sẽ chết...

Đến lúc chết, cũng...cũng không thể chứng minh bản thân mình vô tội...

Thật đáng thương.

Thật đáng thương...

Đôi mắt rát buốt dần mất tiêu cự, nặng nề khép lại.

Một chiếc xe phanh kít trước tòa biệt thự, người lái xe vội vã đạp thắng, nhíu mày nhìn vật thể nằm chắn trước đầu xe.

Một tích tắc sau, mắt hắn trừng lớn, kinh hoảng sợ hãi cùng khiếp sợ tột độ khiến lồng ngực hắn co rút.

Vương Tuấn Khải lấy tốc độ sấm sét nhảy phóc xuống xe, cơ hồ là vọt tới nâng người dưới đất lên, bất chấp mưa rơi ướt đẫm người hắn.

Dòng máu đỏ thắm từ kẽ tay hắn nhỏ tong tong, hòa lẫn với nước mưa tản ra mùi tanh nhàn nhạt. Tim hắn muốn lọt khỏi cổ họng, thế giới đóng băng trong chốc lát, chỉ thấy khắp người dần lạnh xuống.

"Vương Nguyên, Vương Nguyên!!"

"Vương Nguyên, anh trai, anh mở mắt ra đi!!"

"Vương Nguyên, không được giả vờ, không được diễn kịch, mau nhìn em đi, Vương Nguyên!!"

Người trong lòng hô hấp suy kiệt, độ ấm trên người có nguy cơ tan biến. Vương Tuấn Khải điên đủ rồi mới sực tỉnh, gấp gáp đưa y đến bệnh viện, trên đường đi hoàn toàn lái xe theo bản năng, suýt chút nữa tông phải một chiếc xe vận tải cỡ lớn.

Đợi đến khi Vương Cẩm gần như khóc thành tiếng, được Vương Dĩ Hạo sốt ruột đưa đến phòng cấp cứu, đầu tiên là nhìn thấy Khải ảnh đế thất thần ngồi trên băng ghế chờ, xung quanh bán kính ba mét không ai dám bén mảng đến. Thần sắc nghiêm túc cùng sát khí cường liệt kỳ quặc bao bọc người hắn, giống như giây tiếp theo hắn sẽ bóp chết người nào tiếp cận mình.

Trường hợp của Vương Dĩ Hạo là một ví dụ điển hình.

Nhìn con trai bộ dáng tinh anh nhưng lại ướt sũng, chật vật không giống một đại minh tinh, ba ba đáng kính dẫn theo người yêu qua muốn hỏi han tình hình, lại bị hắn quăng cho một ánh mắt sắc lẻm ghê rợn, đồng tử tràn ngập tơ máu hiện lên vẻ chết chóc.

Vương Dĩ Hạo bị dọa sợ.

Thực chất, Vương Tuấn Khải phải quay phim nhiều ngày liên tục, còn chưa nghỉ ngơi đã phải xử lí chuyện của Vương Nguyên, hắn ra mặt đính chính khiến công ty bất mãn muốn thương lượng chuyện hợp đồng cùng hắn, lại ngại Vương Tuấn Khải là con át chủ bài chiêu tài cho công ty, đành lấp la lấp lửng nhét hắn vào một chương trình tạp kỹ hạng trung không ra ngô ra khoai. Lúc này lẽ ra Vương Tuấn Khải phải ở trường quay, vì nhận được cú điện thoại của Vương Nguyên mà nghỉ giải lao, không ngờ...

Nếu như lúc đó hắn vì cái chương trình quái quỷ kia mà không tiếp máy, chỉ sợ rằng Vương Tuấn Khải hắn sẽ hối hận cả đời.

Đèn tín hiệu màu đỏ nhấp nháy liên tục, không có dấu hiệu dừng lại. Ca phẫu thuật trải qua sáu tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy có chuyển biến tốt. Mưa bên ngoài đã ngừng rơi, sương đêm lạnh buốt mang theo hàn ý dày đặc len lỏi trong hành lang bệnh viện, bám lại trên mái tóc rối bời của Vương Tuấn Khải. Hắn hiện tại thập phần bình tĩnh, chỉnh sửa trang phục đứng dậy bước đi.

"Con đi đâu?" Vương Cẩm khàn giọng hỏi, mặc dù rất lo cho con trai ở bên trong, nhưng thằng bé Vương Tuấn Khải này cũng không khiến ông yên tâm chút nào. Vương Cẩm biết đứa trẻ không thích mình và Vương Nguyên, hỏi xong liền chột dạ mím môi lại.

Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi, âm trầm đáp: "Chuyện này con tuyệt đối không bỏ qua."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện